Tô Bằng đẩy xe ăn, rất nhanh liền tìm được cửa phòng Tổng Thống số 0003.
Hít sâu một hơi, Tô Bằng sửa sang lại cái nơ của mình một chút, sau đó ấn chuông cửa phòng.
Qua khoảng hơn hai mươi giây, cửa phòng mở ra.
Tô Bằng sau khi thấy mặt mũi người trong phòng lộ ra, trái tim có chút khẽ rung động giật mình.
Bởi vì người hắn nhìn thấy lúc này, chính là sát thủ tóc đen húi cua giết người không chớp mắt mà mình đã nhìn thấy hắn giết chết đồng nghiệp qua máy giám thị ở công ty kia!
Sát thủ tóc đen húi cua này thấy Tô Bằng đẩy xe ăn, hơi có vẻ nghi ngờ, dùng tiếng Anh nói:
“Ngươi có chuyện gì sao?"
“Tiên sinh, phần ăn ngươi gọi đã đến rồi, ta là người đưa cơm của khách sạn."
Tô Bằng sử dụng tiếng Anh trả lời.
“Đưa cơm? Ta không có gọi thức ăn, ngươi đưa nhầm rồi phải không?"
Sát thủ tóc đen húi cua, nhìn Tô Bằng, nói với Tô Bằng.
“Cái này... Ta cũng không rõ lắm, tiên sinh, nhưng phòng ăn xác thực là phòng của ngươi muốn gọi thức ăn, ta được chỉ thị đưa thức ăn đến phòng của ngài, bằng không thì như vậy, ta đem xe ăn đưa vào trước đã được chứ?"
Tô Bằng nói với nam nhân tóc đen húi cua này.
“Như vậy sao... Đúng rồi, có thể là người ở cùng ta đã gọi, có điều bọn hắn đã đi trước rồi, bỏ đi, đưa vào đi, ta cũng muốn ăn khuya một chút."
Nam nhân tóc đen húi cua dường như nhớ tới cái gì, nhẹ gật đầu nói.
“Có thể chính là như vậy."
Tô Bằng gật đầu, sau đó đẩy xe ăn đi vào trong phòng.
Phòng này hết sức rộng rãi, phòng tiêu chuẩn Tổng Thống có ba phòng hai sảnh và hai phòng vệ sinh, có điều phòng này tựa hồ còn lớn hơn nữa, so với phòng Tổng Thống Tô Bằng thấy trước kia thì còn rộng rãi hơn một chút.
“Đưa vào phòng trong đi."
Nam tử tóc đen húi cua này nói, nói xong phất phất tay ý bảo Tô Bằng đưa đến bên trong phòng.
Tô Bằng gật đầu, đẩy xe ăn đi vào.
Hắn nhìn thoáng qua trong phòng, trong đại sảnh này dường như có người ngủ qua. Sô pha cùng với trên giường đều rất xốc xếch, trong cái gạt tàn thuốc cũng có không ít đầu mẩu thuốc lá, có điều người ở chỗ này hẳn là đã đi trước.
"Để ở đây đi."
Nam tử tóc đen húi cua nói, nói xong từ trong túi tiền tùy ý lấy ra một tờ tiền trị giá trăm đồng, đặt ở trên xe ăn, nói:
“Tiền boa của ngươi."
“Cám ơn."
Tô Bằng trong miệng nói, trong lòng lại đang không ngừng phán đoán.
“Xem ra những người của chiến thần Bắc Âu đó rất có thể đã ở đây một thời gian ngắn, có điều bọn hắn tựa hồ cũng đã rời đi."
“Thời Thiên Quân hẳn là cũng ở chỗ này, có điều trước mắt xem ra dường như Thời Thiên Quân đã rời khỏi đây?"
Tô Bằng lúc nhận lấy tiền boa, nhớ tới chiếc phi cơ trực thăng bay lên từ trên tầng thượng của khách sạn lúc trước, lúc ấy hắn có một chút dự cảm, hiện tại xem ra rất có thể là chỗ Thời Thiên Quân đã xảy ra chuyện gì, nên phải lái phi cơ trực thăng đi trước.
"Có nên khống chế sát thủ tóc húi cua này trước không đây..."
Trong lòng Tô Bằng bắt đầu không ngừng suy tính.
Mà lúc này đây, nam nhân tóc húi cua kia, đang đứng ở bên cạnh xe ăn, chuẩn bị mở nắp đậy đĩa mỹ thực ra.
Thấy động tác này của hắn, Tô Bằng thầm thở dài một hơi, tay âm thầm hướng về phía súng ngắn sau lưng.
Nam tử tóc húi cua mở cái nắp ra, bỗng nhiên sửng sốt.
Chỉ thấy bên dưới cái nắp kia cũng không phải là mỹ thực trong dự liệu, mà là một dĩa hải ngư đã ăn xong.
Hắn hơi sửng sờ, có điều ngay sau đó đã phản ứng lại. Tay thoáng cái đã đặt tại trên thắt lưng ở hông.
Tô Bằng mới vừa rồi đã nghĩ đến hắn sẽ phát hiện dị thường, thấy hắn để tay ở trên thắt lưng, biết rõ người này muốn rút ra nhuyễn kiếm ở trong dây lưng, Tô Bằng cũng không chần chờ, lấy tốc độ nhanh nhất rút ra súng ngắn đặt ở trong bao súng ở bên hông, hướng về phía nam tử tóc húi cua này nổ hai phát súng!
"Bằng!"
"Bằng!"
Hai tiếng súng liên tục vang lên trong phòng, nam tử tóc đen kia phản ứng thần tốc, trong nháy mắt thấy Tô Bằng rút súng đã lăn một vòng trên mặt đất, tránh thoát phát súng thứ nhất, chẳng qua là Tô Bằng phản ứng cũng không chậm, phát súng thứ hai rất chuẩn đã bắn vào trên lưng nam tử tóc đen này.
Người này kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể liền nằm thẳng ở đó, không hề động đậy.
“Thuận lợi như vậy?"
Tô Bằng nhìn thấy vậy, trong lòng có chút ngạc nhiên, hắn không ngờ mình mới như thế này mà đã thuận lợi giải quyết sát thủ tóc đen húi cua này.
Hắn chậm rãi dịch chuyển thân thể, đi tới sát thủ tóc húi cua nằm trên mặt đất muốn nhìn một chút người này còn sống hay đã chết.
Nhưng mà ngay khi Tô Bằng vừa mới nhích tới gần sát thủ tóc đen húi cua này, đột nhiên trong lòng hắn bỗng dâng lên sự báo động!
"Bằng!"
Cơ hồ là trong nháy mắt, sát thủ tóc húi cua trên mặt đất kia, thân thể thế nhưng lại giống như là lò xo ở cường độ cao, thoáng cái liền từ trên mặt đất bật lên, đồng thời trong nháy mắt hắn bật lên đó liền rút ra nhuyễn kiếm bên hông, một kiếm bổ tới Tô Bằng!
Tốc độ của đối phương thật sự là quá là nhanh, Tô Bằng chỉ có thể làm ra một động tác, chính là đưa bàn tay đỡ ngang, giơ súng lục trong tay lên, quay lại đối đầu với nhuyễn kiếm của đối phương.
“Răng rắc!"
Chỉ nghe từng tiếng vang lên, Tô Bằng rút tay về, súng ngắn thế nhưng lại đã ở trên mặt đất, biến thành hai phần, một kiếm này của đối phương đã trực tiếp đem súng ngắn trong tay Tô Bằng chém thành hai khúc, trong súng ngắn đã bị đứt, không ngừng chảy ra hỏa dược màu đen, một kiếm của đối phương đã khiến viên đạn bên trong súng cũng bị chém thành hai nửa.
Chẳng qua là lúc này Tô Bằng cùng với sát thủ tóc húi cua này, không ai rảnh để ý đến thanh súng ngắn này nữa, hai người nhanh chóng di chuyển, ở trong phòng khách này triển khai công phòng chiến.
Thân pháp của hai người đều hết sức nhanh nhẹn, gần như mang theo tàn ảnh, ở trong phòng không ngừng di chuyển, không ngừng có đồ vật trong phòng bị đánh bay, Tô Bằng không ngừng ném những vật bên cạnh vào người nọ, nhưng lại đều bị người nọ chặt đứt hoặc là đánh bay.
Hai người này ở trong phòng cứ như vậy rầm rầm rầm truy đuổi nhau loạn xạ hơn ba mươi mấy giây, sau đó hai người đột nhiên đụng vào nhau, lại nhanh chóng tách ra.
Lúc này, hai người đã từ trong đại sảnh kia đánh tới chỗ Tô Bằng nãy vừa tiến vào phòng.
Lúc này tay áo trên cánh tay của Tô Bằng đã đứt rời, trên cánh tay có một vết thương không sâu không cạn, hắn đứng dựa vào vị trí bên trong, nhìn sát thủ tóc húi cua đang đứng trước mình không xa.
Sát thủ tóc húi cua đã chiếm được vị trí dựa vào cửa, cầm trong tay nhuyễn kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Bằng.
“Võ công của ngươi không tệ, so với ta tới cũng chỉ kém một chút, chỉ là đáng tiếc, ngươi đã phạm vào một sai lầm trí mạng."
Sát thủ tóc húi cua canh giữ ở cửa phòng, mở miệng nói với Tô Bằng.
“Ồ? Ngươi nói nghe một chút."
Tô Bằng kéo xuống tay áo đã đứt rời, đem nó giật xuống khỏi cánh tay mình, nói với kẻ địch ở phía đối diện.
“Ngươi không nên sử dụng súng ống, mà là nên mang một binh khí giống như nhuyễn kiếm này, ở khoảng cách kia, súng đối với loại người như chúng ta mà nói, căn bản không phát huy được tác dụng lớn nhất, nếu là ngươi sử dụng bảo kiếm, có lẽ ta bây giờ đã chết rồi."
Sát thủ tóc húi cua, cầm bảo kiếm trong tay, lộ ra vẻ mặt cười lạnh nói với Tô Bằng.
“Bây giờ, ta đã chặn con đường chạy trốn duy nhất của ngươi, ngươi lại không có binh khí gì, tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của ta. Ngươi tính toán sẽ làm như thế nào đây? Là đầu hàng để bị ta tra hỏi, nói cho ta biết ngươi là do ai phái tới, thân phận của ngươi là gì? Hay là ý định chiến đấu chết ở chỗ này? Hoặc là... Nơi này là lầu hai mươi ba, ngươi từ cửa sổ nhảy ra ngoài sao?"
Sát thủ tóc húi cua, mang theo nụ cười lạnh tàn khốc, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, không có nói gì cả.
Hắn mới vừa rồi giao thủ với sát thủ tóc đen húi cua này, đã cảm giác được trình độ vũ lực của đối phương.
Nội công của đối phương, hẳn là trình độ màu vàng tầng bảy tám, kiếm pháp cũng không sai biệt lắm khoảng cấp bậc màu bạc cao cấp, kiếm pháp gần đến mãn cấp.
Lúc này nếu ở trong trò chơi, nội lực của mình còn thắng được hắn, nhưng giờ đây nội lực không có thâm hậu được như của hắn, liều mạng đánh bừa cũng chỉ có bản thân mình chịu thiệt.
Lại thêm đối phương cầm trong tay binh khí, trong tay mình lại không có vật gì, mình dường như cũng không phải là đối thủ của đối phương.
Lần này đến thăm thử dò xét, hình như biến thành tự dâng mình lên cửa.
Có điều, Tô Bằng thật sự không có biện pháp ứng phó sao?
Chỉ thấy, Tô Bằng trầm mặc một hồi, bỗng nhiên mở miệng nói:
“Muốn giết ta? Không có đơn giản như vậy đâu."
Nói xong, đột nhiên mở rộng bộ đồng phục màu đỏ kia, đưa tay vào trong áo sơ mi của mình sờ xuống.
Khi tay Tô Bằng đưa ra, trên tay của hắn đã có thêm một vật gì đó.
Một cái...
Phi Đao!
“Phi Đao?"
Thấy thanh Phi Đao này, đồng tử của sát thủ tóc húi cua đứng canh giữ ở cửa có chút co lại một chút.
Tô Bằng không nói gì, hắn thu lại tinh thần của mình, làm cho mình đắm chìm ở trong một loại cảm giác hết sức chăm chú.
Một loại khí thế khó hiểu nhưng cường hãn, chậm rãi từ trên người Tô Bằng tràn ngập ra ngoài.
Sắc mặt của sát thủ tóc húi cua đột nhiên biến đổi, trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Hắn cảm giác được, Phi Đao trên tay Tô Bằng dường như đang ngưng tụ một loại khí thế khó lường.
Loại khí thế này, đang chậm rãi khóa lại bản thân mình, giống như có một loại sinh vật cường đại khủng bố tới cực điểm đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt giống như đang đi săn mồi.
Lúc này, hắn không biết, Tô Bằng cầm lấy Phi Đao, trong lòng lại đang âm thầm kêu khổ.
“Tại sao có thể như vậy..."
Tô Bằng cầm lấy Phi Đao, trong lòng lúc này lại cũng có một tia hối hận.
Mới vừa rồi, Tô Bằng dám một mình vào đây, trừ súng ngắn mang theo trên người mình ra, chính là hắn còn có dựa vào một thứ vũ khí cuối cùng.
Đó chính là Phi Đao ở ngực mình!
Kể từ khi ở trong trò chơi lĩnh ngộ Nhất Đao Phong Vân, Tô Bằng đã mơ hồ có một loại cảm giác, môn võ công này ở trong hiện thực, hình như mình cũng có thể thi triển.
Bởi vì thuộc tính trong trò chơi của mình đại bộ phận đều mang theo ra ngoài được, trong trò chơi, mình đã lĩnh ngộ được Nhất Đao Phong Vân, như vậy ở trong hiện thực cũng có thể sử dụng nó.
Cho nên, ở đoạn thời gian trước lúc Tô Bằng trang bị thiết bị ở biệt thự, đặc biệt ở trên internet đặt hàng năm thanh Phi Đao hợp kim titan, hơn nữa còn đặt hàng đai lưng để mang theo Phi Đao, để mình lúc nào cũng có thể mang theo ở trên người, đây chính là một sự bảo hiểm cho chính mình.
Vừa rồi lúc tiến vào, Tô Bằng đã nghĩ đến trên người mình còn có năm thanh Phi Đao hợp kim titan này, mặc dù súng ngắn không đối phó được sát thủ tóc húi cua này, ít nhất còn có tuyệt kỷ Nhất Đao Phong Vân của mình.
Quả nhiên, trong lúc đánh nhau ở thực tế, Tô Bằng cuối cùng vẫn là phải dùng đến Phi Đao.
Nhưng mà, khi Tô Bằng thi triển Nhất Đao Phong Vân, lại chợt phát hiện một vấn đề.
Chính là... Bây giờ hắn tuy rằng có thể phát động kỹ năng này, nhưng mà nội lực, tinh lực của hắn lại theo không kịp!
Việc này cũng không trách được Tô Bằng, hắn lúc trước học xong Nhất Đao Phong Vân, thông báo của kỹ năng cũng chỉ báo cho Tô Bằng biết, kỹ năng này chủ yếu là dựa vào ngộ tính, ngộ tính đủ rồi thì có thể thi triển.
Nhưng mà, khi Tô Bằng ở trong hiện thực sử dụng kỹ năng này, lại phát hiện, Nhất Đao Phong Vân cần phải lấy giá trị thể lực, tinh lực cùng với nội lực của mình, và điểm mấu chốt là, giá trị trong hiện thực so với trong trò chơi cao hơn rất nhiều!
Năng lực của hắn ở trong hiện thực, còn chưa đạt tới mức này, nói cách khác, hắn ở trong hiện thực, không thể kích phát ra kỹ năng điên cuồng hấp thu các trị số khác trên thân thể của mình.
Lúc này, hắn tuy rằng tản mát ra khí thế khó lường, nhưng lại có khổ cũng chỉ tự mình biết, Phi Đao này, tám phần...
Là phát không ra nổi!
Hít sâu một hơi, Tô Bằng sửa sang lại cái nơ của mình một chút, sau đó ấn chuông cửa phòng.
Qua khoảng hơn hai mươi giây, cửa phòng mở ra.
Tô Bằng sau khi thấy mặt mũi người trong phòng lộ ra, trái tim có chút khẽ rung động giật mình.
Bởi vì người hắn nhìn thấy lúc này, chính là sát thủ tóc đen húi cua giết người không chớp mắt mà mình đã nhìn thấy hắn giết chết đồng nghiệp qua máy giám thị ở công ty kia!
Sát thủ tóc đen húi cua này thấy Tô Bằng đẩy xe ăn, hơi có vẻ nghi ngờ, dùng tiếng Anh nói:
“Ngươi có chuyện gì sao?"
“Tiên sinh, phần ăn ngươi gọi đã đến rồi, ta là người đưa cơm của khách sạn."
Tô Bằng sử dụng tiếng Anh trả lời.
“Đưa cơm? Ta không có gọi thức ăn, ngươi đưa nhầm rồi phải không?"
Sát thủ tóc đen húi cua, nhìn Tô Bằng, nói với Tô Bằng.
“Cái này... Ta cũng không rõ lắm, tiên sinh, nhưng phòng ăn xác thực là phòng của ngươi muốn gọi thức ăn, ta được chỉ thị đưa thức ăn đến phòng của ngài, bằng không thì như vậy, ta đem xe ăn đưa vào trước đã được chứ?"
Tô Bằng nói với nam nhân tóc đen húi cua này.
“Như vậy sao... Đúng rồi, có thể là người ở cùng ta đã gọi, có điều bọn hắn đã đi trước rồi, bỏ đi, đưa vào đi, ta cũng muốn ăn khuya một chút."
Nam nhân tóc đen húi cua dường như nhớ tới cái gì, nhẹ gật đầu nói.
“Có thể chính là như vậy."
Tô Bằng gật đầu, sau đó đẩy xe ăn đi vào trong phòng.
Phòng này hết sức rộng rãi, phòng tiêu chuẩn Tổng Thống có ba phòng hai sảnh và hai phòng vệ sinh, có điều phòng này tựa hồ còn lớn hơn nữa, so với phòng Tổng Thống Tô Bằng thấy trước kia thì còn rộng rãi hơn một chút.
“Đưa vào phòng trong đi."
Nam tử tóc đen húi cua này nói, nói xong phất phất tay ý bảo Tô Bằng đưa đến bên trong phòng.
Tô Bằng gật đầu, đẩy xe ăn đi vào.
Hắn nhìn thoáng qua trong phòng, trong đại sảnh này dường như có người ngủ qua. Sô pha cùng với trên giường đều rất xốc xếch, trong cái gạt tàn thuốc cũng có không ít đầu mẩu thuốc lá, có điều người ở chỗ này hẳn là đã đi trước.
"Để ở đây đi."
Nam tử tóc đen húi cua nói, nói xong từ trong túi tiền tùy ý lấy ra một tờ tiền trị giá trăm đồng, đặt ở trên xe ăn, nói:
“Tiền boa của ngươi."
“Cám ơn."
Tô Bằng trong miệng nói, trong lòng lại đang không ngừng phán đoán.
“Xem ra những người của chiến thần Bắc Âu đó rất có thể đã ở đây một thời gian ngắn, có điều bọn hắn tựa hồ cũng đã rời đi."
“Thời Thiên Quân hẳn là cũng ở chỗ này, có điều trước mắt xem ra dường như Thời Thiên Quân đã rời khỏi đây?"
Tô Bằng lúc nhận lấy tiền boa, nhớ tới chiếc phi cơ trực thăng bay lên từ trên tầng thượng của khách sạn lúc trước, lúc ấy hắn có một chút dự cảm, hiện tại xem ra rất có thể là chỗ Thời Thiên Quân đã xảy ra chuyện gì, nên phải lái phi cơ trực thăng đi trước.
"Có nên khống chế sát thủ tóc húi cua này trước không đây..."
Trong lòng Tô Bằng bắt đầu không ngừng suy tính.
Mà lúc này đây, nam nhân tóc húi cua kia, đang đứng ở bên cạnh xe ăn, chuẩn bị mở nắp đậy đĩa mỹ thực ra.
Thấy động tác này của hắn, Tô Bằng thầm thở dài một hơi, tay âm thầm hướng về phía súng ngắn sau lưng.
Nam tử tóc húi cua mở cái nắp ra, bỗng nhiên sửng sốt.
Chỉ thấy bên dưới cái nắp kia cũng không phải là mỹ thực trong dự liệu, mà là một dĩa hải ngư đã ăn xong.
Hắn hơi sửng sờ, có điều ngay sau đó đã phản ứng lại. Tay thoáng cái đã đặt tại trên thắt lưng ở hông.
Tô Bằng mới vừa rồi đã nghĩ đến hắn sẽ phát hiện dị thường, thấy hắn để tay ở trên thắt lưng, biết rõ người này muốn rút ra nhuyễn kiếm ở trong dây lưng, Tô Bằng cũng không chần chờ, lấy tốc độ nhanh nhất rút ra súng ngắn đặt ở trong bao súng ở bên hông, hướng về phía nam tử tóc húi cua này nổ hai phát súng!
"Bằng!"
"Bằng!"
Hai tiếng súng liên tục vang lên trong phòng, nam tử tóc đen kia phản ứng thần tốc, trong nháy mắt thấy Tô Bằng rút súng đã lăn một vòng trên mặt đất, tránh thoát phát súng thứ nhất, chẳng qua là Tô Bằng phản ứng cũng không chậm, phát súng thứ hai rất chuẩn đã bắn vào trên lưng nam tử tóc đen này.
Người này kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể liền nằm thẳng ở đó, không hề động đậy.
“Thuận lợi như vậy?"
Tô Bằng nhìn thấy vậy, trong lòng có chút ngạc nhiên, hắn không ngờ mình mới như thế này mà đã thuận lợi giải quyết sát thủ tóc đen húi cua này.
Hắn chậm rãi dịch chuyển thân thể, đi tới sát thủ tóc húi cua nằm trên mặt đất muốn nhìn một chút người này còn sống hay đã chết.
Nhưng mà ngay khi Tô Bằng vừa mới nhích tới gần sát thủ tóc đen húi cua này, đột nhiên trong lòng hắn bỗng dâng lên sự báo động!
"Bằng!"
Cơ hồ là trong nháy mắt, sát thủ tóc húi cua trên mặt đất kia, thân thể thế nhưng lại giống như là lò xo ở cường độ cao, thoáng cái liền từ trên mặt đất bật lên, đồng thời trong nháy mắt hắn bật lên đó liền rút ra nhuyễn kiếm bên hông, một kiếm bổ tới Tô Bằng!
Tốc độ của đối phương thật sự là quá là nhanh, Tô Bằng chỉ có thể làm ra một động tác, chính là đưa bàn tay đỡ ngang, giơ súng lục trong tay lên, quay lại đối đầu với nhuyễn kiếm của đối phương.
“Răng rắc!"
Chỉ nghe từng tiếng vang lên, Tô Bằng rút tay về, súng ngắn thế nhưng lại đã ở trên mặt đất, biến thành hai phần, một kiếm này của đối phương đã trực tiếp đem súng ngắn trong tay Tô Bằng chém thành hai khúc, trong súng ngắn đã bị đứt, không ngừng chảy ra hỏa dược màu đen, một kiếm của đối phương đã khiến viên đạn bên trong súng cũng bị chém thành hai nửa.
Chẳng qua là lúc này Tô Bằng cùng với sát thủ tóc húi cua này, không ai rảnh để ý đến thanh súng ngắn này nữa, hai người nhanh chóng di chuyển, ở trong phòng khách này triển khai công phòng chiến.
Thân pháp của hai người đều hết sức nhanh nhẹn, gần như mang theo tàn ảnh, ở trong phòng không ngừng di chuyển, không ngừng có đồ vật trong phòng bị đánh bay, Tô Bằng không ngừng ném những vật bên cạnh vào người nọ, nhưng lại đều bị người nọ chặt đứt hoặc là đánh bay.
Hai người này ở trong phòng cứ như vậy rầm rầm rầm truy đuổi nhau loạn xạ hơn ba mươi mấy giây, sau đó hai người đột nhiên đụng vào nhau, lại nhanh chóng tách ra.
Lúc này, hai người đã từ trong đại sảnh kia đánh tới chỗ Tô Bằng nãy vừa tiến vào phòng.
Lúc này tay áo trên cánh tay của Tô Bằng đã đứt rời, trên cánh tay có một vết thương không sâu không cạn, hắn đứng dựa vào vị trí bên trong, nhìn sát thủ tóc húi cua đang đứng trước mình không xa.
Sát thủ tóc húi cua đã chiếm được vị trí dựa vào cửa, cầm trong tay nhuyễn kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Bằng.
“Võ công của ngươi không tệ, so với ta tới cũng chỉ kém một chút, chỉ là đáng tiếc, ngươi đã phạm vào một sai lầm trí mạng."
Sát thủ tóc húi cua canh giữ ở cửa phòng, mở miệng nói với Tô Bằng.
“Ồ? Ngươi nói nghe một chút."
Tô Bằng kéo xuống tay áo đã đứt rời, đem nó giật xuống khỏi cánh tay mình, nói với kẻ địch ở phía đối diện.
“Ngươi không nên sử dụng súng ống, mà là nên mang một binh khí giống như nhuyễn kiếm này, ở khoảng cách kia, súng đối với loại người như chúng ta mà nói, căn bản không phát huy được tác dụng lớn nhất, nếu là ngươi sử dụng bảo kiếm, có lẽ ta bây giờ đã chết rồi."
Sát thủ tóc húi cua, cầm bảo kiếm trong tay, lộ ra vẻ mặt cười lạnh nói với Tô Bằng.
“Bây giờ, ta đã chặn con đường chạy trốn duy nhất của ngươi, ngươi lại không có binh khí gì, tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của ta. Ngươi tính toán sẽ làm như thế nào đây? Là đầu hàng để bị ta tra hỏi, nói cho ta biết ngươi là do ai phái tới, thân phận của ngươi là gì? Hay là ý định chiến đấu chết ở chỗ này? Hoặc là... Nơi này là lầu hai mươi ba, ngươi từ cửa sổ nhảy ra ngoài sao?"
Sát thủ tóc húi cua, mang theo nụ cười lạnh tàn khốc, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, không có nói gì cả.
Hắn mới vừa rồi giao thủ với sát thủ tóc đen húi cua này, đã cảm giác được trình độ vũ lực của đối phương.
Nội công của đối phương, hẳn là trình độ màu vàng tầng bảy tám, kiếm pháp cũng không sai biệt lắm khoảng cấp bậc màu bạc cao cấp, kiếm pháp gần đến mãn cấp.
Lúc này nếu ở trong trò chơi, nội lực của mình còn thắng được hắn, nhưng giờ đây nội lực không có thâm hậu được như của hắn, liều mạng đánh bừa cũng chỉ có bản thân mình chịu thiệt.
Lại thêm đối phương cầm trong tay binh khí, trong tay mình lại không có vật gì, mình dường như cũng không phải là đối thủ của đối phương.
Lần này đến thăm thử dò xét, hình như biến thành tự dâng mình lên cửa.
Có điều, Tô Bằng thật sự không có biện pháp ứng phó sao?
Chỉ thấy, Tô Bằng trầm mặc một hồi, bỗng nhiên mở miệng nói:
“Muốn giết ta? Không có đơn giản như vậy đâu."
Nói xong, đột nhiên mở rộng bộ đồng phục màu đỏ kia, đưa tay vào trong áo sơ mi của mình sờ xuống.
Khi tay Tô Bằng đưa ra, trên tay của hắn đã có thêm một vật gì đó.
Một cái...
Phi Đao!
“Phi Đao?"
Thấy thanh Phi Đao này, đồng tử của sát thủ tóc húi cua đứng canh giữ ở cửa có chút co lại một chút.
Tô Bằng không nói gì, hắn thu lại tinh thần của mình, làm cho mình đắm chìm ở trong một loại cảm giác hết sức chăm chú.
Một loại khí thế khó hiểu nhưng cường hãn, chậm rãi từ trên người Tô Bằng tràn ngập ra ngoài.
Sắc mặt của sát thủ tóc húi cua đột nhiên biến đổi, trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Hắn cảm giác được, Phi Đao trên tay Tô Bằng dường như đang ngưng tụ một loại khí thế khó lường.
Loại khí thế này, đang chậm rãi khóa lại bản thân mình, giống như có một loại sinh vật cường đại khủng bố tới cực điểm đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt giống như đang đi săn mồi.
Lúc này, hắn không biết, Tô Bằng cầm lấy Phi Đao, trong lòng lại đang âm thầm kêu khổ.
“Tại sao có thể như vậy..."
Tô Bằng cầm lấy Phi Đao, trong lòng lúc này lại cũng có một tia hối hận.
Mới vừa rồi, Tô Bằng dám một mình vào đây, trừ súng ngắn mang theo trên người mình ra, chính là hắn còn có dựa vào một thứ vũ khí cuối cùng.
Đó chính là Phi Đao ở ngực mình!
Kể từ khi ở trong trò chơi lĩnh ngộ Nhất Đao Phong Vân, Tô Bằng đã mơ hồ có một loại cảm giác, môn võ công này ở trong hiện thực, hình như mình cũng có thể thi triển.
Bởi vì thuộc tính trong trò chơi của mình đại bộ phận đều mang theo ra ngoài được, trong trò chơi, mình đã lĩnh ngộ được Nhất Đao Phong Vân, như vậy ở trong hiện thực cũng có thể sử dụng nó.
Cho nên, ở đoạn thời gian trước lúc Tô Bằng trang bị thiết bị ở biệt thự, đặc biệt ở trên internet đặt hàng năm thanh Phi Đao hợp kim titan, hơn nữa còn đặt hàng đai lưng để mang theo Phi Đao, để mình lúc nào cũng có thể mang theo ở trên người, đây chính là một sự bảo hiểm cho chính mình.
Vừa rồi lúc tiến vào, Tô Bằng đã nghĩ đến trên người mình còn có năm thanh Phi Đao hợp kim titan này, mặc dù súng ngắn không đối phó được sát thủ tóc húi cua này, ít nhất còn có tuyệt kỷ Nhất Đao Phong Vân của mình.
Quả nhiên, trong lúc đánh nhau ở thực tế, Tô Bằng cuối cùng vẫn là phải dùng đến Phi Đao.
Nhưng mà, khi Tô Bằng thi triển Nhất Đao Phong Vân, lại chợt phát hiện một vấn đề.
Chính là... Bây giờ hắn tuy rằng có thể phát động kỹ năng này, nhưng mà nội lực, tinh lực của hắn lại theo không kịp!
Việc này cũng không trách được Tô Bằng, hắn lúc trước học xong Nhất Đao Phong Vân, thông báo của kỹ năng cũng chỉ báo cho Tô Bằng biết, kỹ năng này chủ yếu là dựa vào ngộ tính, ngộ tính đủ rồi thì có thể thi triển.
Nhưng mà, khi Tô Bằng ở trong hiện thực sử dụng kỹ năng này, lại phát hiện, Nhất Đao Phong Vân cần phải lấy giá trị thể lực, tinh lực cùng với nội lực của mình, và điểm mấu chốt là, giá trị trong hiện thực so với trong trò chơi cao hơn rất nhiều!
Năng lực của hắn ở trong hiện thực, còn chưa đạt tới mức này, nói cách khác, hắn ở trong hiện thực, không thể kích phát ra kỹ năng điên cuồng hấp thu các trị số khác trên thân thể của mình.
Lúc này, hắn tuy rằng tản mát ra khí thế khó lường, nhưng lại có khổ cũng chỉ tự mình biết, Phi Đao này, tám phần...
Là phát không ra nổi!
/787
|