Sau khi quyết định xong, Tô Bằng cũng không chậm trễ đánh ngất xỉu đạo nhân béo kia lần nữa, còn mình rời khỏi hẻm nhỏ này.
Đi lại trên đường cái ở thành Lâm Y, lúc này trời chiều đã ngã về Tây, người đi đường trong thành Lâm Y lại không ít đi bao nhiêu, cửa hàng hai bên đường đều đã thắp lên đèn lồng, chiếu rọi đường phố sáng ngời.
Tô Bằng men theo đường nhỏ trở lại hành y đường, Hỏa Kế trong tiệm hình như còn nhớ rõ Tô Bằng là thân thích của chưởng quầy hành y đường, lên tiếng chào hỏi để Tô Bằng tiến vào hồng hậu viện.
Tiến vào hậu viện, Tô Bằng đi vào tiểu lâu, nghỉ ngơi một lát rồi log out khỏi trò chơi.
Trong hiện thực đã là rạng sáng một hai giờ, Tô Bằng tùy tiện ăn một ít thức ăn, ăn xong thì liền đi ngủ.
Hai ngày sau, Tô Bằng luôn luôn ở trong hành y đường, cũng thay đổi dung mạo khác, đem mặt mình đổi thành gương mặt của Tề Dã, rồi biến mất ở trong thành Lâm Y đi đi lại lại, lão già quắc thước làm chưởng quầy của hành y đường cũng biết Tô Bằng này có bản lãnh thay đổi mặt mũi.
Như vậy qua hai ngày, rốt cuộc đã đếm ngược đến ngày đại hội người chơi cá nhân cùng với buổi bán đấu giá trong thành Lương Châu.
Tô Bằng cũng kết thúc tinh tu ở trong hành y đường, hai ngày này hắn lại tu luyện sự khống chế đối với nội lực của mình một chút, đối với khống chế tinh chuẩn nội lực cũng đề cao một chút nhưng còn chưa có đột phá qua cảnh giới.
Ở ngày thứ ba, Tô Bằng rốt cuộc đã coi như là xuất quan, lại đi đến trên đường cái Lâm Y, lúc này hắn đã thay đổi một khuôn mặt khác, cũng không phải sợ bị người tìm ra.
Đi ở trên đường Lâm Y, Tô Bằng cảm giác bầu không khí trên đường phố này phồn hoa nhưng lại không vồn vã, đi lại thản nhiên, cảm giác mình đã thật lâu không có thả lỏng như thế.
“Bánh bao đây! Bánh bao mới lấy ra khỏi lồng hấp đây! Bánh bao nhân tôm đây! Bánh bao nhân thịt đây! Bánh bao rau thịt, bánh bao thịt cá đây!"
Đang đi tới, Tô Bằng chợt nghe trên đường phố truyền đến tiếng rao hàng.
Nghe được bánh bao thịt cá cùng với bánh bao nhân tôm. Tô Bằng đột nhiên cảm giác được trong bụng có chút đói, khi còn bé, mẹ của Tô Bằng rất thích làm bánh bao nhân thịt cá cho Tô Bằng, Tô Bằng từ nhỏ đã ăn đến nghiền, chẳng qua là người trong nước không có thói quen làm bánh bao kiểu này nên Tô Bằng đã sáu bảy năm qua chưa từng ăn lại.
Lúc này nghe được có người rao hàng, Tô Bằng không khỏi thèm ăn, hơn nữa hôm nay còn chưa có ăn cơm, Tô Bằng liền đi đến chỗ có tiếng rao hàng.
Đi tới đó, Tô Bằng nhìn lại đã thấy đây là một cửa hàng bánh bao không tính là quá lớn. Bên trong có một người phụ nhân khoảng ba mươi tuổi trên đầu cột khăn lông trắng, đang hấp bánh bao, người bên ngoài có thể là chồng của nàng đang bày biện một lồng hấp lớn, bên trong đều là bánh bao trắng trắng tròn tròn to bằng nắm tay, đang lớn tiếng rao hàng.
Tô Bằng đi tới, hỏi:
“Bánh bao thịt cá bán thế nào?"
“Năm đồng hai cái."
Người này nói. Tô Bằng gật đầu, từ trên người lấy ra một khối bạc vụn, nói:
“Ba cái bánh bao thịt cá, hai cái bánh bao nhân tôm, tiền dư không cần thối lại."
Nam nhân này kêu một tiếng được rồi lấy túi giấy dầu bên cạnh bỏ bánh bao vào cho Tô Bằng.
“Triệu thúc, cho ta mấy cái bánh bao."
Đang lúc Tô Bằng chờ lấy bánh bao, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng nói có phần hơi quen thuộc, cười nói với nam nhân bán bánh bao kia.
Tô Bằng thấy giọng nói này quen tai, quay đầu nhìn lại thì thấy một tiểu khất cái cũng coi như thanh tú.
“Là hắn?"
Tô Bằng nhìn lại lập tức nhận ra đây không phải là tiểu khất cái hai ngày trước giúp hai tên đạo nhân trong Xích Kỳ Đạo lừa gạt mình sao?
Chỉ thấy trên người trên mặt hắn vẫn vô cùng bẩn như vậy, cười hì hì nói với nam nhân bán bánh bao.
“Đi đi đi, đến ta còn không dám ăn vì sợ lỗ vốn nữa là, đào đâu ra mà bố thí bánh bao cho ngươi?"
Nam nhân bán bánh bao, trên mặt có chút chán ghét nói với tiểu khất cái kia.
“Hắc, lão Triệu hôm nay ta không phải là bảo ngươi cho bánh bao, ta là mua bánh bao."
Tiểu khất cái nói. Nói xong hắn lục lọi trên người, lấy ra một khối bạc vụn, để trong lòng bàn tay nói vậy lão Triệu kia.
Lão Triệu bán bánh bao nhìn vậy, giống như cảm thấy rất kinh ngạc, có điều sắc mặt lại hiền lành hơn rất nhiều, nói:
“Tiểu tử ngươi may mắn được người lương thiện bố thí?"
“Người lương thiện gì chứ, là kẻ ác thì đúng hơn, thiếu chút nữa bị người đánh chết... Có điều đừng nhắc tới nữa, lão Triệu cho ta tám cái bánh bao nhân thịt cá, sáu cái bánh bao thịt, để ta hưởng thụ cái đi."
Tiểu khất cái cười hắc hắc, nói với nam nhân bán bánh bao.
“Ngươi muốn no chết à?"
Nam nhân bán bánh bao cười mắng, có điều vẫn nhận lấy bạc vụn, bỏ bánh bao vào túi cho tiểu khất cái.
"Cho thành hai túi đi!"
Tiểu khất cái kêu.
Tô Bằng nhìn tiểu khất cái này, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Tiền trên người tiểu khất cái hẳn là hai ngày trước mình đưa cho hắn, cũng không có gì bất ngờ.
Nhưng mà tiểu khất cái này sao lại mua nhiều bánh bao như vậy?
Phải biết rằng, loại tiểu hài tử từ nhỏ đã lăn lộn trên đường này, biết rõ nhất chính là tự bảo vệ mình, bởi vì bọn họ ăn bữa này còn phải lo bữa mai, cho nên nếu có tiền cũng là cực kỳ tiết kiệm.
Thỉnh thoảng mua một chút bánh bao thịt ăn cải thiện cuộc sống cũng có thể nhưng sẽ không có lý do mua một lần nhiều như vậy, tiểu khất cái không giống như là một người hào phóng, sẽ không tốt bụng đến mức mua cho mấy đồng bọn khất cái khác ăn như vậy.
Mà còn loại người như tiểu khất cái này lại là vô cùng hiểu được đạo lý không được lãng phí thức ăn, không có lý do mua một lần nhiều bánh bao không thể ăn hết như vậy.
Trừ phi...
“Chẳng lẽ tiểu khất cái này là mang cho người khác một phần?"
Trong lòng Tô Bằng đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, hắn có chút tò mò tiểu khất cái này đến tột cùng là mua cho ai.
Tô Bằng thản nhiên nhận lấy phần bánh bao của mình, sau đó đi đến hẻm nhỏ, đứng ở trong bóng tối chú ý tiểu khất cái kia.
Tiểu khất cái kia cũng cầm bánh bao để vào trong ngực liền rời đi, sau đó ở trên đường cái giống như con cá chui trái chui phải, tựa hồ là muốn tránh người theo dõi.
Tô Bằng nhìn chằm chằm vào hắn, đi theo hắn, tiểu khất cái kia tuy rằng chui lủi, nhưng trình độ truy đuổi của Tô Bằng cũng vào loại chuyên nghiệp, thế giới này cũng không tồn tại thủy tinh phản quang với cả kính chiếu hậu của xe hơi làm theo dõi bị phát hiện, cho nên tiểu khất cái căn bản không biết mình đã bị theo dõi.
Đi theo một hồi, Tô Bằng theo tiểu khất cái đi tới trước một đại trạch (nhà lớn).
Tiểu khất cái kia đi lòng vòng ở phụ cận đại trạch, liền tìm được một cái kênh thoát nước, từ trong cái kênh chui vào trong đại trạch.
Tô Bằng cũng đi tới trước đại trạch, nhìn thoáng qua đại trạch.
“Ơ? Đại trạch này sao lại có một cỗ khí thế hung ác và ác ý như vậy? Còn có, nhìn vách tường này, trên mặt đều là rêu xanh, giống như thật lâu không có ai ở đây vậy?"
Tô Bằng nhìn thoáng qua, trong lòng thầm nghĩ.
Hắn nhìn bốn phía không có người, tung người từ trên vách tường nhảy vào đại trạch.
Sau khi tiến vào, Tô Bằng mới xác định được một việc, chỗ này có thể là bị hoang phế đã lâu, không có người ở lại.
Trong sân đều là cỏ hoang, mấy cái phòng ở cũng đều là cửa phòng rách nát, bên trong không có vẻ như là có người ở lại.
Tô Bằng quét nhìn một cái, thấy tiểu khất cái hiện lên ở một chỗ rẽ phía trước, giống như là đi ra sau tiểu viện.
Tô Bằng nhanh chóng đi theo, đi đến chỗ góc cua nhẹ nhàng nhảy lên, liền lên đến nóc phòng nằm ở trên mái hiên nhìn xuống phía dưới.
...
Trong hậu viện.
Tiểu khất cái kia đi đến một phòng trong hậu viện, đứng ở trước cửa phòng giả tiếng gà rừng kêu, thầm thì thầm thì kêu vài tiếng.
Trong phòng trầm mặc một hồi, một lát sau, vang lên thanh âm của một thiếu niên:
“Ngươi đã trở lại?"
“Là ta, Ca Oa tử, ta mang bánh bao thịt cho ngươi nè.
“Ừm, ta ra đây."
Trong phòng vang lên thanh âm, không bao lâu từ trong phòng rách nát có một thiếu niên đi ra.
Thiếu niên này khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặc trang phục màu xanh, mặt mũi hết sức tuấn nhã chẳng qua là vô cùng gầy gò, cảm giác toàn thân yếu ớt.
Mà còn áo anh trên người hắn xem ra là gấm chất tơ thành, vốn là tương đối quý báu, chẳng qua là lúc này lại vô cùng bẩn, mặt trên còn có một chút điểm nhỏ màu đỏ đen, giống như là vết máu sau khi khô lại.
Tóc của hắn cũng có chút tán loạn, trên tóc dính không ít cỏ mảnh.
Lúc này, mặt mũi hắn có chút tiều tụy từ trong phòng đi ra, nhìn tiểu khất cái mang theo vẻ áy náy nói:
“Thật là liên lụy ngươi, ta cái gì cũng đều không làm được, còn phải nhờ ngươi tìm đồ ăn cho ta."
"Nói gì vậy."
Tiểu khất cái nghe xong cười hắc hắc, nói với thiếu niên:
“Tiểu Tùng, cả nhà ngươi đều là người tốt, mùa đông hàng năm đều đặt một sân cháo tiếp tế cho những người nghèo chúng ta, ta lúc nhỏ nếu không phải mùa đông hàng năm đều đi húp cháo của nhà các ngươi cho, sợ là đã sớm sống không nổi rồi, làm người phải biết có ân phải báo, lúc này ngươi gặp phải khó khăn ta có lý nào lại không cứu?"
Thiếu niên kia nghe tiểu khất cái nhắc tới người nhà của hắn, lập tức vành mắt đỏ lên, tiểu khất cái vô cùng giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện, thấy thiếu niên này dường như sắp khóc, không khỏi kêu một tiếng, dùng sức đập vào đầu mình, nói:
“Ta đây một cái miệng thúi, tại sao lại nói đến chuyện thương tâm của ngươi chứ!"
“Không trách ngươi, muốn trách cũng phải trách mấy tên ác nhân của Xích Kỳ Đạo kia!"
Thiếu niên áo xanh này nghe xong, khắc chế xúc động muốn khóc của mình, nói với tiểu khất cái.
Tiểu khất cái nghe xong, gật đầu nói:
"Đúng vậy, những đạo sĩ thúi kia mấy ngày hôm trước còn muốn ta giúp bọn hắn hại người, sau đó còn đạp ta vài cái, nếu không phải ta mạng lớn thì đã bị bọn họ đánh chết, những đạo sĩ thúi này sao lại không chết hết đi chứ?"
Nói xong, hắn vỗ đầu một cái nói:
“Ai nha, toàn nói chuyện, thiếu chút nữa đã quên bánh bao thịt ta mua rồi, nếu không ăn nhanh thì sẽ nguội mất, cho ngươi đó."
Nói xong tiểu khất cái kia liền đem một túi bánh bao cho thiếu niên, thiếu niên đã sớm đói đến không chịu nổi, lúc này thấy đồ ăn thì thoáng rụt rè rồi nhận lấy, mở túi ra lấy ra một cái bánh bao cắn từng miếng lớn.
Tô Bằng ở trên mái hiên nhà, nhìn tiểu khất cái cùng với thiếu niên ở hậu viện, nghe được bọn họ nói chuyện, Tô Bằng lập tức hiểu ra thiếu niên kia là ai.
“Nghe ngữ khí nói chuyện của thiếu niên, tám chín phần mười chính là thiếu niên truyền thừa của Thanh Môn mà những người của Xích Kỳ Đạo muốn tìm kia, hóa ra hắn là được tiểu khất cái kia giấu ở chỗ này, tiểu khất cái còn tìm đồ ăn cho hắn... Không trách được Xích Kỳ Đạo tìm không được hắn."
Tô Bằng nhìn, lập tức hiểu được.
Lúc trước hắn còn buồn bực nếu thiếu niên kia vẫn ở trong thành thì ít nhất phải ăn cái gì đó, như vậy thì không thể không hoạt động, Xích Kỳ Đạo nhiều người như vậy không lý do gì tìm không được hắn.
Nhưng hiện tại xem ra, hóa ra là ăn uống của hắn đều được tiểu khất cái này làm thay, còn hắn thì trốn ở trong tòa nhà hoang phế này, khó trách người của Xích Kỳ Đạo không tìm được hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Bằng có tính toán.
Hắn từ trên mái hiên nhảy xuống, đi đến chỗ hai thiếu niên ở trong hậu viện...
Đi lại trên đường cái ở thành Lâm Y, lúc này trời chiều đã ngã về Tây, người đi đường trong thành Lâm Y lại không ít đi bao nhiêu, cửa hàng hai bên đường đều đã thắp lên đèn lồng, chiếu rọi đường phố sáng ngời.
Tô Bằng men theo đường nhỏ trở lại hành y đường, Hỏa Kế trong tiệm hình như còn nhớ rõ Tô Bằng là thân thích của chưởng quầy hành y đường, lên tiếng chào hỏi để Tô Bằng tiến vào hồng hậu viện.
Tiến vào hậu viện, Tô Bằng đi vào tiểu lâu, nghỉ ngơi một lát rồi log out khỏi trò chơi.
Trong hiện thực đã là rạng sáng một hai giờ, Tô Bằng tùy tiện ăn một ít thức ăn, ăn xong thì liền đi ngủ.
Hai ngày sau, Tô Bằng luôn luôn ở trong hành y đường, cũng thay đổi dung mạo khác, đem mặt mình đổi thành gương mặt của Tề Dã, rồi biến mất ở trong thành Lâm Y đi đi lại lại, lão già quắc thước làm chưởng quầy của hành y đường cũng biết Tô Bằng này có bản lãnh thay đổi mặt mũi.
Như vậy qua hai ngày, rốt cuộc đã đếm ngược đến ngày đại hội người chơi cá nhân cùng với buổi bán đấu giá trong thành Lương Châu.
Tô Bằng cũng kết thúc tinh tu ở trong hành y đường, hai ngày này hắn lại tu luyện sự khống chế đối với nội lực của mình một chút, đối với khống chế tinh chuẩn nội lực cũng đề cao một chút nhưng còn chưa có đột phá qua cảnh giới.
Ở ngày thứ ba, Tô Bằng rốt cuộc đã coi như là xuất quan, lại đi đến trên đường cái Lâm Y, lúc này hắn đã thay đổi một khuôn mặt khác, cũng không phải sợ bị người tìm ra.
Đi ở trên đường Lâm Y, Tô Bằng cảm giác bầu không khí trên đường phố này phồn hoa nhưng lại không vồn vã, đi lại thản nhiên, cảm giác mình đã thật lâu không có thả lỏng như thế.
“Bánh bao đây! Bánh bao mới lấy ra khỏi lồng hấp đây! Bánh bao nhân tôm đây! Bánh bao nhân thịt đây! Bánh bao rau thịt, bánh bao thịt cá đây!"
Đang đi tới, Tô Bằng chợt nghe trên đường phố truyền đến tiếng rao hàng.
Nghe được bánh bao thịt cá cùng với bánh bao nhân tôm. Tô Bằng đột nhiên cảm giác được trong bụng có chút đói, khi còn bé, mẹ của Tô Bằng rất thích làm bánh bao nhân thịt cá cho Tô Bằng, Tô Bằng từ nhỏ đã ăn đến nghiền, chẳng qua là người trong nước không có thói quen làm bánh bao kiểu này nên Tô Bằng đã sáu bảy năm qua chưa từng ăn lại.
Lúc này nghe được có người rao hàng, Tô Bằng không khỏi thèm ăn, hơn nữa hôm nay còn chưa có ăn cơm, Tô Bằng liền đi đến chỗ có tiếng rao hàng.
Đi tới đó, Tô Bằng nhìn lại đã thấy đây là một cửa hàng bánh bao không tính là quá lớn. Bên trong có một người phụ nhân khoảng ba mươi tuổi trên đầu cột khăn lông trắng, đang hấp bánh bao, người bên ngoài có thể là chồng của nàng đang bày biện một lồng hấp lớn, bên trong đều là bánh bao trắng trắng tròn tròn to bằng nắm tay, đang lớn tiếng rao hàng.
Tô Bằng đi tới, hỏi:
“Bánh bao thịt cá bán thế nào?"
“Năm đồng hai cái."
Người này nói. Tô Bằng gật đầu, từ trên người lấy ra một khối bạc vụn, nói:
“Ba cái bánh bao thịt cá, hai cái bánh bao nhân tôm, tiền dư không cần thối lại."
Nam nhân này kêu một tiếng được rồi lấy túi giấy dầu bên cạnh bỏ bánh bao vào cho Tô Bằng.
“Triệu thúc, cho ta mấy cái bánh bao."
Đang lúc Tô Bằng chờ lấy bánh bao, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng nói có phần hơi quen thuộc, cười nói với nam nhân bán bánh bao kia.
Tô Bằng thấy giọng nói này quen tai, quay đầu nhìn lại thì thấy một tiểu khất cái cũng coi như thanh tú.
“Là hắn?"
Tô Bằng nhìn lại lập tức nhận ra đây không phải là tiểu khất cái hai ngày trước giúp hai tên đạo nhân trong Xích Kỳ Đạo lừa gạt mình sao?
Chỉ thấy trên người trên mặt hắn vẫn vô cùng bẩn như vậy, cười hì hì nói với nam nhân bán bánh bao.
“Đi đi đi, đến ta còn không dám ăn vì sợ lỗ vốn nữa là, đào đâu ra mà bố thí bánh bao cho ngươi?"
Nam nhân bán bánh bao, trên mặt có chút chán ghét nói với tiểu khất cái kia.
“Hắc, lão Triệu hôm nay ta không phải là bảo ngươi cho bánh bao, ta là mua bánh bao."
Tiểu khất cái nói. Nói xong hắn lục lọi trên người, lấy ra một khối bạc vụn, để trong lòng bàn tay nói vậy lão Triệu kia.
Lão Triệu bán bánh bao nhìn vậy, giống như cảm thấy rất kinh ngạc, có điều sắc mặt lại hiền lành hơn rất nhiều, nói:
“Tiểu tử ngươi may mắn được người lương thiện bố thí?"
“Người lương thiện gì chứ, là kẻ ác thì đúng hơn, thiếu chút nữa bị người đánh chết... Có điều đừng nhắc tới nữa, lão Triệu cho ta tám cái bánh bao nhân thịt cá, sáu cái bánh bao thịt, để ta hưởng thụ cái đi."
Tiểu khất cái cười hắc hắc, nói với nam nhân bán bánh bao.
“Ngươi muốn no chết à?"
Nam nhân bán bánh bao cười mắng, có điều vẫn nhận lấy bạc vụn, bỏ bánh bao vào túi cho tiểu khất cái.
"Cho thành hai túi đi!"
Tiểu khất cái kêu.
Tô Bằng nhìn tiểu khất cái này, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Tiền trên người tiểu khất cái hẳn là hai ngày trước mình đưa cho hắn, cũng không có gì bất ngờ.
Nhưng mà tiểu khất cái này sao lại mua nhiều bánh bao như vậy?
Phải biết rằng, loại tiểu hài tử từ nhỏ đã lăn lộn trên đường này, biết rõ nhất chính là tự bảo vệ mình, bởi vì bọn họ ăn bữa này còn phải lo bữa mai, cho nên nếu có tiền cũng là cực kỳ tiết kiệm.
Thỉnh thoảng mua một chút bánh bao thịt ăn cải thiện cuộc sống cũng có thể nhưng sẽ không có lý do mua một lần nhiều như vậy, tiểu khất cái không giống như là một người hào phóng, sẽ không tốt bụng đến mức mua cho mấy đồng bọn khất cái khác ăn như vậy.
Mà còn loại người như tiểu khất cái này lại là vô cùng hiểu được đạo lý không được lãng phí thức ăn, không có lý do mua một lần nhiều bánh bao không thể ăn hết như vậy.
Trừ phi...
“Chẳng lẽ tiểu khất cái này là mang cho người khác một phần?"
Trong lòng Tô Bằng đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, hắn có chút tò mò tiểu khất cái này đến tột cùng là mua cho ai.
Tô Bằng thản nhiên nhận lấy phần bánh bao của mình, sau đó đi đến hẻm nhỏ, đứng ở trong bóng tối chú ý tiểu khất cái kia.
Tiểu khất cái kia cũng cầm bánh bao để vào trong ngực liền rời đi, sau đó ở trên đường cái giống như con cá chui trái chui phải, tựa hồ là muốn tránh người theo dõi.
Tô Bằng nhìn chằm chằm vào hắn, đi theo hắn, tiểu khất cái kia tuy rằng chui lủi, nhưng trình độ truy đuổi của Tô Bằng cũng vào loại chuyên nghiệp, thế giới này cũng không tồn tại thủy tinh phản quang với cả kính chiếu hậu của xe hơi làm theo dõi bị phát hiện, cho nên tiểu khất cái căn bản không biết mình đã bị theo dõi.
Đi theo một hồi, Tô Bằng theo tiểu khất cái đi tới trước một đại trạch (nhà lớn).
Tiểu khất cái kia đi lòng vòng ở phụ cận đại trạch, liền tìm được một cái kênh thoát nước, từ trong cái kênh chui vào trong đại trạch.
Tô Bằng cũng đi tới trước đại trạch, nhìn thoáng qua đại trạch.
“Ơ? Đại trạch này sao lại có một cỗ khí thế hung ác và ác ý như vậy? Còn có, nhìn vách tường này, trên mặt đều là rêu xanh, giống như thật lâu không có ai ở đây vậy?"
Tô Bằng nhìn thoáng qua, trong lòng thầm nghĩ.
Hắn nhìn bốn phía không có người, tung người từ trên vách tường nhảy vào đại trạch.
Sau khi tiến vào, Tô Bằng mới xác định được một việc, chỗ này có thể là bị hoang phế đã lâu, không có người ở lại.
Trong sân đều là cỏ hoang, mấy cái phòng ở cũng đều là cửa phòng rách nát, bên trong không có vẻ như là có người ở lại.
Tô Bằng quét nhìn một cái, thấy tiểu khất cái hiện lên ở một chỗ rẽ phía trước, giống như là đi ra sau tiểu viện.
Tô Bằng nhanh chóng đi theo, đi đến chỗ góc cua nhẹ nhàng nhảy lên, liền lên đến nóc phòng nằm ở trên mái hiên nhìn xuống phía dưới.
...
Trong hậu viện.
Tiểu khất cái kia đi đến một phòng trong hậu viện, đứng ở trước cửa phòng giả tiếng gà rừng kêu, thầm thì thầm thì kêu vài tiếng.
Trong phòng trầm mặc một hồi, một lát sau, vang lên thanh âm của một thiếu niên:
“Ngươi đã trở lại?"
“Là ta, Ca Oa tử, ta mang bánh bao thịt cho ngươi nè.
“Ừm, ta ra đây."
Trong phòng vang lên thanh âm, không bao lâu từ trong phòng rách nát có một thiếu niên đi ra.
Thiếu niên này khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặc trang phục màu xanh, mặt mũi hết sức tuấn nhã chẳng qua là vô cùng gầy gò, cảm giác toàn thân yếu ớt.
Mà còn áo anh trên người hắn xem ra là gấm chất tơ thành, vốn là tương đối quý báu, chẳng qua là lúc này lại vô cùng bẩn, mặt trên còn có một chút điểm nhỏ màu đỏ đen, giống như là vết máu sau khi khô lại.
Tóc của hắn cũng có chút tán loạn, trên tóc dính không ít cỏ mảnh.
Lúc này, mặt mũi hắn có chút tiều tụy từ trong phòng đi ra, nhìn tiểu khất cái mang theo vẻ áy náy nói:
“Thật là liên lụy ngươi, ta cái gì cũng đều không làm được, còn phải nhờ ngươi tìm đồ ăn cho ta."
"Nói gì vậy."
Tiểu khất cái nghe xong cười hắc hắc, nói với thiếu niên:
“Tiểu Tùng, cả nhà ngươi đều là người tốt, mùa đông hàng năm đều đặt một sân cháo tiếp tế cho những người nghèo chúng ta, ta lúc nhỏ nếu không phải mùa đông hàng năm đều đi húp cháo của nhà các ngươi cho, sợ là đã sớm sống không nổi rồi, làm người phải biết có ân phải báo, lúc này ngươi gặp phải khó khăn ta có lý nào lại không cứu?"
Thiếu niên kia nghe tiểu khất cái nhắc tới người nhà của hắn, lập tức vành mắt đỏ lên, tiểu khất cái vô cùng giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện, thấy thiếu niên này dường như sắp khóc, không khỏi kêu một tiếng, dùng sức đập vào đầu mình, nói:
“Ta đây một cái miệng thúi, tại sao lại nói đến chuyện thương tâm của ngươi chứ!"
“Không trách ngươi, muốn trách cũng phải trách mấy tên ác nhân của Xích Kỳ Đạo kia!"
Thiếu niên áo xanh này nghe xong, khắc chế xúc động muốn khóc của mình, nói với tiểu khất cái.
Tiểu khất cái nghe xong, gật đầu nói:
"Đúng vậy, những đạo sĩ thúi kia mấy ngày hôm trước còn muốn ta giúp bọn hắn hại người, sau đó còn đạp ta vài cái, nếu không phải ta mạng lớn thì đã bị bọn họ đánh chết, những đạo sĩ thúi này sao lại không chết hết đi chứ?"
Nói xong, hắn vỗ đầu một cái nói:
“Ai nha, toàn nói chuyện, thiếu chút nữa đã quên bánh bao thịt ta mua rồi, nếu không ăn nhanh thì sẽ nguội mất, cho ngươi đó."
Nói xong tiểu khất cái kia liền đem một túi bánh bao cho thiếu niên, thiếu niên đã sớm đói đến không chịu nổi, lúc này thấy đồ ăn thì thoáng rụt rè rồi nhận lấy, mở túi ra lấy ra một cái bánh bao cắn từng miếng lớn.
Tô Bằng ở trên mái hiên nhà, nhìn tiểu khất cái cùng với thiếu niên ở hậu viện, nghe được bọn họ nói chuyện, Tô Bằng lập tức hiểu ra thiếu niên kia là ai.
“Nghe ngữ khí nói chuyện của thiếu niên, tám chín phần mười chính là thiếu niên truyền thừa của Thanh Môn mà những người của Xích Kỳ Đạo muốn tìm kia, hóa ra hắn là được tiểu khất cái kia giấu ở chỗ này, tiểu khất cái còn tìm đồ ăn cho hắn... Không trách được Xích Kỳ Đạo tìm không được hắn."
Tô Bằng nhìn, lập tức hiểu được.
Lúc trước hắn còn buồn bực nếu thiếu niên kia vẫn ở trong thành thì ít nhất phải ăn cái gì đó, như vậy thì không thể không hoạt động, Xích Kỳ Đạo nhiều người như vậy không lý do gì tìm không được hắn.
Nhưng hiện tại xem ra, hóa ra là ăn uống của hắn đều được tiểu khất cái này làm thay, còn hắn thì trốn ở trong tòa nhà hoang phế này, khó trách người của Xích Kỳ Đạo không tìm được hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Bằng có tính toán.
Hắn từ trên mái hiên nhảy xuống, đi đến chỗ hai thiếu niên ở trong hậu viện...
/787
|