vipvandan.vn :
"Vậy cũng không có vấn đề, có điều có chắc muốn mua bất động sản ở hai thành phố không? Vậy không quá lợi cho quản lý tài sản."
Âu Mễ. Tư Thông nói với Tô Bằng.
"Chắc chắn, ta thích thành phố Canberra kia, tương lai có thể đi tới đó sống."
Tô Bằng khẽ cười, nói với hắn.
"Vậy thì. . . Ta tra thử."
Âu Mễ. Tư Thông coi như là một người thời thượng, trong tay cầm ipad, kích vài cái, tìm một hình ảnh, sau đó đưa ipad cho Tô Bằng.
"Trên đó là một tài sản chất lượng tốt ở Canberra của công ty chúng ta, có điều giá bán hơi mắc một chút, ở phía nam trung tâm thành phố, giá đại khái chừng hai mươi hai triệu nhân dân tệ, cộng thêm biệt thự ở Sydney, ngươi cần trả tổng cộng là hai mươi chín triệu nhân dân tệ."
Âu Mễ. Tư Thông nói với Tô Bằng, trưng cầu ý kiến của hắn.
"Không thành vấn đề, có điều ta có một yêu cầu, ngoại trừ bất động sản này, ta còn định mua một kho hàng loại nhỏ cách bất động sản này không xa lắm, không cần quá lớn, có chừng năm mươi mét vuông là được."
Tô Bằng nói, nói xong đưa ipad lại, Âu Mễ. Tư Thông tiếp nhận ipad, nói với Tô Bằng:
"Là định làm gara hay cái gì à? Cái này ta nghĩ không cần, bất động sản ta đề cử cho ngài, liền có hậu viện cùng ga ra riêng."
"Không, ta có công dụng khác."
Tô Bằng lắc đầu nói.
Đối phương nghe xong, nhún nhún vai, kích máy điện tử trong tay một lúc, điều xuất một kho hàng.
"Nhà kho này này, tổng cộng sáu mươi hai mét vuông, cách biệt thự của ngươi đại khái hai Km, giá bán đại khái chín triệu nhân dân tệ, được không?"
"Được."
Tô Bằng gật đầu.
"Tốt, nếu không có vấn đề, mời ký tên lên văn kiện, ta sẽ đệ trình cục di dân, ba ngày sau ta sẽ mang theo chứng minh đất cùng bất động sản cho ngài, đến lúc đó ngài cần chuẩn bị cho tốt tài chính. Chúng ta chỉ nhận tiền mặt, chi phiếu tiền mặt, cùng chuyển khoản thực, đương nhiên, sau khi mua, tư sản ngài chọn chính là mang tên ngài."
Âu Mễ. Tư Thông nói với Tô Bằng.
Tô Bằng xem thử văn kiện, không phát hiện bẫy rập, quả thật là hợp đồng buôn bán bình thường, còn cả mời di dân, liền gật đầu ký tên ở trên.
"Tốt lắm, ba ngày sau gặp."
Âu Mễ. Tư Thông cùng trợ lý đứng lên, bắt tay Tô Bằng, xem như đạt thành giao dịch.
Hà Quyền Long một mực bên cạnh hai người, đưa mắt nhìn người xã đoàn ngoại quốc này rời đi.
Đợi đến khi hai người kia rời khỏi, Hà Quyền Long tựa hồ rất quan tâm hỏi Tô Bằng:
"Thế nào? Tiền trong tay ngươi còn đủ không? Cần Hà ca tiếp ngươi một ít không?"
"Ha ha, không cần."
Tô Bằng khẽ cười, ngày hôm qua hắn đã nghe lén được lời của Hà Quyền Long cùng Lệ tỷ, biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, đương nhiên sẽ không thiếu nợ nhân tình của hắn, nói:
"Trước khi xuất ngoại ta từng làm chút buôn bán, buôn bán lời không ít tiền, ba mươi triệu, vẫn bỏ ra được."
"Vậy à. . ."
Nghe xong lời của Tô Bằng, trong lòng Hà Quyền Long thở dài, cũng không kiên trì nữa, chỉ cười ha ha, nói:
"Tô Bằng ngươi mấy năm nay buôn bán càng làm càng lớn. Xem ra cũng có thể dễ dàng đứng vững gót chân ở Úc, đến lúc đó có mối làm ăn kiếm tiền, đừng quên dìu dắt Hà ca chút nha."
Tô Bằng mỉm cười, biết trong lòng đối phương có chút chua vì không đạt được sở nguyện, hắn mỉm cười nói:
"Nào có, còn phải dựa vào Hà ca chiếu cố."
"Ha ha, đâu có."
Hà Quyền Long lúc này mới nở nụ cười, sau đó nói với Tô Bằng:
"Tô Bằng, ngươi tới Sydney, còn chưa đi dạo bên ngoài nhỉ? Hôm nay ta lái xe mang ngươi ra ngoài, dạo chơi các địa phương Sydney, thuận tiện mời ngươi ăn một bữa đặc sản bản địa Sydney."
"Tốt, có điều sẽ không gặp cảnh sát, ra chút phiền toái chứ?"
Tô Bằng hỏi Hà Quyền Long.
Hà Quyền Long cười ha hả, vung tay nói:
"Không sao! Ta tới nơi này một năm, cho tới bây giờ chưa từng bị cảnh sát hỏi thân phận cùng thẻ xanh, chỉ cần ngươi không vào cục cảnh sát, không ai tra cái này."
"Tốt lắm, Hà ca dẫn ta ra ngoài dạo chơi đi."
Tô Bằng nói, mấy ngày này hắn trên thuyền cũng buồn bực muốn chết, vừa vặn muốn ra ngoài dạo chơi.
Lúc này hai người ra cửa, Hà Quyền Long lấy xe ở ga ra biệt thự, là một chiếc Porsche màu xám, hai người ngồi trên xe, liền lái ra ngoài.
Trên xe, Hà Quyền Long không ngừng nói với Tô Bằng phong thổ Sydney, Tô Bằng cũng nghe rất hứng thú.
"Căn hộ ở Sydney ngươi cũng thấy đấy, ngoại trừ khu biệt thự, thật ra vẫn chưa đẹp, thậm chí cũng chẳng phồn hoa, lầu đều rất lùn, còn rất xập xệ."
"Mua vũ khí ở đây thì không phạm pháp, ngươi có thẻ xanh, có thể xin giấy phép mang súng, có điều các loại súng ống rất đắt, một cây súng săn tệ hại, đã sáu ngàn đô la Úc, chừng sáu lần nhân dân tệ, ngươi muốn mua súng trường tấn công, hoặc là súng bắn tỉa, phải sớm đặt hàng, còn cả thủ tục, có điều ông chủ cửa hàng súng có thể làm giúp ngươi, nhưng toàn bộ mà tính, ít nhất phải ba vạn đến năm vạn đô la Úc."
"Sydney hàng năm đều có biểu tình đồng tính luyến hai lần trở lên, đầy đường cái đều là đồng tính luyến cùng người ủng hộ đồng tính luyến ái, **** ***, ta rất ghét đồng tính."
"Ngươi ra đường, ngàn vạn lần đừng mặc quần áo hồng nhạt, nếu không đi trên đường cái sẽ dễ bị đám đồng tính luyến ái kia kéo vào trong hẻm nhỏ."
"Bên kia có con phố, tên phố bạo cúc, buổi tối đừng đi tới đó một mình, dễ bị người ta bạo cúc."
"Có điều, ở đây bị bạo cúc sẽ được bồi thường, còn có thể thu được thẻ xanh miễn phí, đoạn thời gian trước, có một người Philippines, không thẻ xanh không hộ khẩu, tự đi phố bạo cúc, kết quả bị hắc quỷ bạo, người chưa bắt được, nhưng cảnh sát bồi thường hắn một cái thẻ xanh. . . Còn lên tin tức, cho nên bây giờ rất nhiều người Ấn Độ còn cả Philippines cũng đi dạo ở phố đó, chính là muốn thẻ xanh miễn phí. . . ****!"
Hà Quyền Long bình thường cũng nghẹn quen, ở Sydney không có mấy người quen, một bụng nghẹn khuất, thật vất vả nhìn thấy một người quen Tô Bằng, nước miếng tung tóe ở đó giới thiệu.
Tô Bằng thì nghe Hà Quyền Long nói có chọn lọc, trong lòng lại nghĩ chuyện bản thân.
"Hà Quyền Long này không nói, ta cũng quên, nơi này là nước ngoài, có thể mua súng."
"Mặc dù thân thủ của ta không tính yếu, nhưng sau này không biết sẽ gặp phải chuyện gì, sau khi làm thẻ xanh, phải mua mấy khẩu súng phòng thân."
"Còn lên trường dạy bắn xem thử, được thì liên hệ thêm, còn súng ngắm súng tự động gì đó, đắt thì đắt, cũng không thiếu tiền, chuẩn bị thêm ít vũ khí, tùy thời ứng phó nguy cơ."
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.
Lúc này, tốc độ xe Hà Quyền Long thả chậm, ngừng lại, hắn không lịch sự mà đẩy cửa, tựa hồ tìm không ra đường, đang chậm rãi tìm bản đồ vệ tinh.
Tô Bằng có chút nhàm chán, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, đột nhiên, đồng tử hắn hơi co rút lại.
Hắn tựa hồ thấy một khuôn mặt tương đối quen thuộc, từng gặp một lần.
Chỉ thấy ở phía trước bọn người Tô Bằng không xa, có một chiếc xe Ferrari màu đỏ có rèm che, đang chờ đèn đỏ.
Ngồi ở trên vị trí lái có rèm che, là một cô gái dáng người thoạt nhìn rất tốt, nàng đang nghiêng đầu, nói chuyện với một cô bé tuổi chừng cấp hai.
Mà mặt nghiêng của nàng, lại khiến Tô Bằng nhận ra.
Người này, là cô gái tên Ngả Đạt. Vương từng gặp một lần trên phi cơ từ Thái Lan đến Đức.
"Là nàng? Nàng cũng ở Úc? Còn ở Sydney giống ta?"
Tô Bằng nhìn thấy, không có cảm giác duyên phận, mà lại tuôn ra một loại cảnh giác.
"Quá trùng hợp đi? Hai lần gặp tình cờ? Còn là trong phạm vi thế giới?"
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, sau khi từ trong nước đi ra, hắn với hết thảy trùng hợp, đều có hoài nghi trong lòng.
Có điều, Ngả Đạt. Vương kia tựa hồ không phát hiện tồn tại của Tô Bằng, còn đang nói chuyện với cô nhóc trên xe.
"Nhìn bộ dáng của nàng, hình như không có quan hệ gì với ta. . ."
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, có điều nhiều ít vẫn có cảm giác hơi bất an.
"Có lẽ thần kinh ta quá nhạy cảm đi."
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, nghĩ tới đây khẽ lắc đầu tự giễu, từ khi gia tộc xảy ra chuyện, bản thân luôn có cảm giác chim sợ cành cong.
Vào chính lúc này, đèn đỏ phía trước trôi qua, Ngả Đạt. Vương lái Ferrari màu đỏ, chở cô nhóc rời đi.
Tô Bằng lắc đầu, liền coi đây là một lần gặp tình cờ, thả ở sau ót.
"Đã tìm ra!"
Lúc này, Hà Quyền Long cũng đã tìm ra bản đồ, sau đó khởi động ô tô. . .
Sau hơn hai mươi phút đồng hồ, bọn người Tô Bằng đến nhà hàng kia, chỗ quán này mở không tính quá phồn hoa, nhưng theo Hà Quyền Long nói hương vị lại rất ngon.
Hai người liền đỗ xe ở gần nhà hàng.
"Cướp! Cứu mạng!"
Vừa đi xuống xe, Tô Bằng cùng Hà Quyền Long lại đồng thời nghe được một tiếng la của con gái tuổi không lớn lắm!
Ngay sau đó, đột nhiên cô nhóc này, tựa hồ bị người ta bịt miệng.
Tô Bằng cùng Hà Quyền Long, sắc mặt lập tức biến đổi, liếc mắt nhìn nhau một cái. . .
"Vậy cũng không có vấn đề, có điều có chắc muốn mua bất động sản ở hai thành phố không? Vậy không quá lợi cho quản lý tài sản."
Âu Mễ. Tư Thông nói với Tô Bằng.
"Chắc chắn, ta thích thành phố Canberra kia, tương lai có thể đi tới đó sống."
Tô Bằng khẽ cười, nói với hắn.
"Vậy thì. . . Ta tra thử."
Âu Mễ. Tư Thông coi như là một người thời thượng, trong tay cầm ipad, kích vài cái, tìm một hình ảnh, sau đó đưa ipad cho Tô Bằng.
"Trên đó là một tài sản chất lượng tốt ở Canberra của công ty chúng ta, có điều giá bán hơi mắc một chút, ở phía nam trung tâm thành phố, giá đại khái chừng hai mươi hai triệu nhân dân tệ, cộng thêm biệt thự ở Sydney, ngươi cần trả tổng cộng là hai mươi chín triệu nhân dân tệ."
Âu Mễ. Tư Thông nói với Tô Bằng, trưng cầu ý kiến của hắn.
"Không thành vấn đề, có điều ta có một yêu cầu, ngoại trừ bất động sản này, ta còn định mua một kho hàng loại nhỏ cách bất động sản này không xa lắm, không cần quá lớn, có chừng năm mươi mét vuông là được."
Tô Bằng nói, nói xong đưa ipad lại, Âu Mễ. Tư Thông tiếp nhận ipad, nói với Tô Bằng:
"Là định làm gara hay cái gì à? Cái này ta nghĩ không cần, bất động sản ta đề cử cho ngài, liền có hậu viện cùng ga ra riêng."
"Không, ta có công dụng khác."
Tô Bằng lắc đầu nói.
Đối phương nghe xong, nhún nhún vai, kích máy điện tử trong tay một lúc, điều xuất một kho hàng.
"Nhà kho này này, tổng cộng sáu mươi hai mét vuông, cách biệt thự của ngươi đại khái hai Km, giá bán đại khái chín triệu nhân dân tệ, được không?"
"Được."
Tô Bằng gật đầu.
"Tốt, nếu không có vấn đề, mời ký tên lên văn kiện, ta sẽ đệ trình cục di dân, ba ngày sau ta sẽ mang theo chứng minh đất cùng bất động sản cho ngài, đến lúc đó ngài cần chuẩn bị cho tốt tài chính. Chúng ta chỉ nhận tiền mặt, chi phiếu tiền mặt, cùng chuyển khoản thực, đương nhiên, sau khi mua, tư sản ngài chọn chính là mang tên ngài."
Âu Mễ. Tư Thông nói với Tô Bằng.
Tô Bằng xem thử văn kiện, không phát hiện bẫy rập, quả thật là hợp đồng buôn bán bình thường, còn cả mời di dân, liền gật đầu ký tên ở trên.
"Tốt lắm, ba ngày sau gặp."
Âu Mễ. Tư Thông cùng trợ lý đứng lên, bắt tay Tô Bằng, xem như đạt thành giao dịch.
Hà Quyền Long một mực bên cạnh hai người, đưa mắt nhìn người xã đoàn ngoại quốc này rời đi.
Đợi đến khi hai người kia rời khỏi, Hà Quyền Long tựa hồ rất quan tâm hỏi Tô Bằng:
"Thế nào? Tiền trong tay ngươi còn đủ không? Cần Hà ca tiếp ngươi một ít không?"
"Ha ha, không cần."
Tô Bằng khẽ cười, ngày hôm qua hắn đã nghe lén được lời của Hà Quyền Long cùng Lệ tỷ, biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, đương nhiên sẽ không thiếu nợ nhân tình của hắn, nói:
"Trước khi xuất ngoại ta từng làm chút buôn bán, buôn bán lời không ít tiền, ba mươi triệu, vẫn bỏ ra được."
"Vậy à. . ."
Nghe xong lời của Tô Bằng, trong lòng Hà Quyền Long thở dài, cũng không kiên trì nữa, chỉ cười ha ha, nói:
"Tô Bằng ngươi mấy năm nay buôn bán càng làm càng lớn. Xem ra cũng có thể dễ dàng đứng vững gót chân ở Úc, đến lúc đó có mối làm ăn kiếm tiền, đừng quên dìu dắt Hà ca chút nha."
Tô Bằng mỉm cười, biết trong lòng đối phương có chút chua vì không đạt được sở nguyện, hắn mỉm cười nói:
"Nào có, còn phải dựa vào Hà ca chiếu cố."
"Ha ha, đâu có."
Hà Quyền Long lúc này mới nở nụ cười, sau đó nói với Tô Bằng:
"Tô Bằng, ngươi tới Sydney, còn chưa đi dạo bên ngoài nhỉ? Hôm nay ta lái xe mang ngươi ra ngoài, dạo chơi các địa phương Sydney, thuận tiện mời ngươi ăn một bữa đặc sản bản địa Sydney."
"Tốt, có điều sẽ không gặp cảnh sát, ra chút phiền toái chứ?"
Tô Bằng hỏi Hà Quyền Long.
Hà Quyền Long cười ha hả, vung tay nói:
"Không sao! Ta tới nơi này một năm, cho tới bây giờ chưa từng bị cảnh sát hỏi thân phận cùng thẻ xanh, chỉ cần ngươi không vào cục cảnh sát, không ai tra cái này."
"Tốt lắm, Hà ca dẫn ta ra ngoài dạo chơi đi."
Tô Bằng nói, mấy ngày này hắn trên thuyền cũng buồn bực muốn chết, vừa vặn muốn ra ngoài dạo chơi.
Lúc này hai người ra cửa, Hà Quyền Long lấy xe ở ga ra biệt thự, là một chiếc Porsche màu xám, hai người ngồi trên xe, liền lái ra ngoài.
Trên xe, Hà Quyền Long không ngừng nói với Tô Bằng phong thổ Sydney, Tô Bằng cũng nghe rất hứng thú.
"Căn hộ ở Sydney ngươi cũng thấy đấy, ngoại trừ khu biệt thự, thật ra vẫn chưa đẹp, thậm chí cũng chẳng phồn hoa, lầu đều rất lùn, còn rất xập xệ."
"Mua vũ khí ở đây thì không phạm pháp, ngươi có thẻ xanh, có thể xin giấy phép mang súng, có điều các loại súng ống rất đắt, một cây súng săn tệ hại, đã sáu ngàn đô la Úc, chừng sáu lần nhân dân tệ, ngươi muốn mua súng trường tấn công, hoặc là súng bắn tỉa, phải sớm đặt hàng, còn cả thủ tục, có điều ông chủ cửa hàng súng có thể làm giúp ngươi, nhưng toàn bộ mà tính, ít nhất phải ba vạn đến năm vạn đô la Úc."
"Sydney hàng năm đều có biểu tình đồng tính luyến hai lần trở lên, đầy đường cái đều là đồng tính luyến cùng người ủng hộ đồng tính luyến ái, **** ***, ta rất ghét đồng tính."
"Ngươi ra đường, ngàn vạn lần đừng mặc quần áo hồng nhạt, nếu không đi trên đường cái sẽ dễ bị đám đồng tính luyến ái kia kéo vào trong hẻm nhỏ."
"Bên kia có con phố, tên phố bạo cúc, buổi tối đừng đi tới đó một mình, dễ bị người ta bạo cúc."
"Có điều, ở đây bị bạo cúc sẽ được bồi thường, còn có thể thu được thẻ xanh miễn phí, đoạn thời gian trước, có một người Philippines, không thẻ xanh không hộ khẩu, tự đi phố bạo cúc, kết quả bị hắc quỷ bạo, người chưa bắt được, nhưng cảnh sát bồi thường hắn một cái thẻ xanh. . . Còn lên tin tức, cho nên bây giờ rất nhiều người Ấn Độ còn cả Philippines cũng đi dạo ở phố đó, chính là muốn thẻ xanh miễn phí. . . ****!"
Hà Quyền Long bình thường cũng nghẹn quen, ở Sydney không có mấy người quen, một bụng nghẹn khuất, thật vất vả nhìn thấy một người quen Tô Bằng, nước miếng tung tóe ở đó giới thiệu.
Tô Bằng thì nghe Hà Quyền Long nói có chọn lọc, trong lòng lại nghĩ chuyện bản thân.
"Hà Quyền Long này không nói, ta cũng quên, nơi này là nước ngoài, có thể mua súng."
"Mặc dù thân thủ của ta không tính yếu, nhưng sau này không biết sẽ gặp phải chuyện gì, sau khi làm thẻ xanh, phải mua mấy khẩu súng phòng thân."
"Còn lên trường dạy bắn xem thử, được thì liên hệ thêm, còn súng ngắm súng tự động gì đó, đắt thì đắt, cũng không thiếu tiền, chuẩn bị thêm ít vũ khí, tùy thời ứng phó nguy cơ."
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.
Lúc này, tốc độ xe Hà Quyền Long thả chậm, ngừng lại, hắn không lịch sự mà đẩy cửa, tựa hồ tìm không ra đường, đang chậm rãi tìm bản đồ vệ tinh.
Tô Bằng có chút nhàm chán, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, đột nhiên, đồng tử hắn hơi co rút lại.
Hắn tựa hồ thấy một khuôn mặt tương đối quen thuộc, từng gặp một lần.
Chỉ thấy ở phía trước bọn người Tô Bằng không xa, có một chiếc xe Ferrari màu đỏ có rèm che, đang chờ đèn đỏ.
Ngồi ở trên vị trí lái có rèm che, là một cô gái dáng người thoạt nhìn rất tốt, nàng đang nghiêng đầu, nói chuyện với một cô bé tuổi chừng cấp hai.
Mà mặt nghiêng của nàng, lại khiến Tô Bằng nhận ra.
Người này, là cô gái tên Ngả Đạt. Vương từng gặp một lần trên phi cơ từ Thái Lan đến Đức.
"Là nàng? Nàng cũng ở Úc? Còn ở Sydney giống ta?"
Tô Bằng nhìn thấy, không có cảm giác duyên phận, mà lại tuôn ra một loại cảnh giác.
"Quá trùng hợp đi? Hai lần gặp tình cờ? Còn là trong phạm vi thế giới?"
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, sau khi từ trong nước đi ra, hắn với hết thảy trùng hợp, đều có hoài nghi trong lòng.
Có điều, Ngả Đạt. Vương kia tựa hồ không phát hiện tồn tại của Tô Bằng, còn đang nói chuyện với cô nhóc trên xe.
"Nhìn bộ dáng của nàng, hình như không có quan hệ gì với ta. . ."
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, có điều nhiều ít vẫn có cảm giác hơi bất an.
"Có lẽ thần kinh ta quá nhạy cảm đi."
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, nghĩ tới đây khẽ lắc đầu tự giễu, từ khi gia tộc xảy ra chuyện, bản thân luôn có cảm giác chim sợ cành cong.
Vào chính lúc này, đèn đỏ phía trước trôi qua, Ngả Đạt. Vương lái Ferrari màu đỏ, chở cô nhóc rời đi.
Tô Bằng lắc đầu, liền coi đây là một lần gặp tình cờ, thả ở sau ót.
"Đã tìm ra!"
Lúc này, Hà Quyền Long cũng đã tìm ra bản đồ, sau đó khởi động ô tô. . .
Sau hơn hai mươi phút đồng hồ, bọn người Tô Bằng đến nhà hàng kia, chỗ quán này mở không tính quá phồn hoa, nhưng theo Hà Quyền Long nói hương vị lại rất ngon.
Hai người liền đỗ xe ở gần nhà hàng.
"Cướp! Cứu mạng!"
Vừa đi xuống xe, Tô Bằng cùng Hà Quyền Long lại đồng thời nghe được một tiếng la của con gái tuổi không lớn lắm!
Ngay sau đó, đột nhiên cô nhóc này, tựa hồ bị người ta bịt miệng.
Tô Bằng cùng Hà Quyền Long, sắc mặt lập tức biến đổi, liếc mắt nhìn nhau một cái. . .
/787
|