"Bịch!"
Bảo kiếm của Tô Bằng đón đánh khuỷu tay của hòa thượng kia, không biết có phải là Tô Bằng sinh ra ảo giác hay không, hắn thậm chí thấy được từ trên không trung, xuất hiện ảo ảnh của một cái chày kim cương.
Bảo kiếm tiếp xúc với khuỷu tay của hòa thượng kia, Tô Bằng lập tức cảm giác được một cỗ áp lực cực lớn, áp lực này so với trận đánh nào lúc trước cũng cường đại hơn một chút.
Mặc dù sử dụng kiếm pháp bán thức, Tô Bằng cũng lui về phía sau nửa bước, mới đưa lực lượng này hoàn toàn tiêu mất.
Mà còn hòa thượng kia, cũng không chịu nổi.
Một chiêu này của hắn, là tuyệt học "Hàng Ma Kim Cương Xử”của Đại Không Tự, mà còn hắn đúng lúc là mượn sự tức giận mà ra tay.
Võ công Phật môn cũng không hoàn toàn là dạy từ bi đại khí, chẳng hạn như hòa thượng này sử dụng chiêu "Hàng Ma Kim Cương Xử”vậy, phải giận dữ trợn mắt, đem sự thương xót chúng sinh hóa thành sự phẫn nộ cứng chắc như kim cương để hàng phục ma đầu, mới có thể thi triển ra mười phần uy lực.
Hòa thượng này cũng đạt đến trình độ Tam Vị của chiêu tuyệt học này, khiến cho dùng được uy lực quả thực bất phàm.
Nhưng, chiêu thức tuyệt học có sức mạnh vô cùng lớn này lại bị bảo kiếm của đối phương thản nhiên hóa giải, khiến cho hòa thượng này trong lòng tức giận đồng thời cũng rất khiếp sợ.
Hắn và Tô Bằng sau khi liều mạng một chiêu này, liền rơi về phía sau, rơi vào chỗ cách Tô Bằng phía trước khoảng bốn năm mét.
“Hòa thượng này, ngươi vừa đi lên đã động thủ với ta, là có nguyên nhân gì? Chẳng lẽ đấy chính là vì từ bi theo lời ngươi nói ngày hôm qua?"
Tô Bằng nhìn hòa thượng này, hỏi hắn.
Hòa thượng kia nghe xong, niệm một tiếng Phật hiệu, nói:
“A di đà phật, ta hôm qua gặp ngươi, chỉ cảm thấy ngươi hành vi quái đản, mới mở miệng khuyên ngươi quay đầu lại, nhưng thật không nghĩ tới, ngươi thế nhưng lại không chỉ là quái đản mà còn vừa tu hành võ công ma đạo lại còn tu hành bí thuật nuôi thi, dĩ nhiên là người trong ma đạo!"
"Hử?"
Tô Bằng nghe xong, nhìn thoáng qua hòa thượng này, thầm nghĩ:
“Hòa thượng này biết chuyện của đồng thi?"
Thấy Tô Bằng nhìn về phía hắn, hòa thượng nói:
“Nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, việc người làm trên quan đạo trước khi đến Lương Châu ta cũng đã biết, cương thi ngươi nuôi kia không biết đã lấy biết bao nhiêu mạng người, ngươi thật sự tưởng rằng trên đời này không có người nào nhận ra thủ đoạn của ngươi sao?"
Tô Bằng nghe xong, không khỏi cười lạnh một tiếng. Nói:
“Hòa thượng, ngươi là ai, thân phận gì, có vẻ như chuyện gì đều muốn can thiệp một chút nhỉ?"
“Ta chính là đệ tử của Đại Không Tự, pháp danh Thích Duy Tín, những chuyện ngươi làm người người oán trách, ta là đệ tử của Đại Không Tự, sau khi nhìn thấy tất nhiên phải xen vào!
Hai tay Thích Duy Tín tạo thành chữ thập, ánh mắt lại một chút cũng không hiền hòa, hết sức bén nhọn nhìn Tô Bằng.
“Đại Không Tự... Trong Đại Không Tự đều là mấy con lừa ngốc không rõ đúng sai như ngươi sao?"
Tô Bằng bị người đuổi giết một ngày, trong lòng cũng hết sức khó chịu. Hướng về phía Thích Duy Tín quát lên.
Nói xong, không đợi Thích Duy Tín phản ứng nói lại, Tô Bằng bắn liên hồi nói:
“Nếu là ngươi thật sự tra qua chuyện ở thành Lang An, liền nên biết, cương thi mà các ngươi nói, cũng không phải là ta nuôi, mà là do một Hắc y nhân không rõ lai lịch mang đến. Ở trong trận huyết đấu, những người đó chết sạch, không biết vì sao vật kia lại ở bên cạnh ta, ta cũng không có cách nào cả."
“Hơn nữa bắt đầu từ thành Lang An, cái tên cương thi kia ngoại trừ tham gia huyết đấu hắn căn bản cũng không có làm bất cứ chuyện gì cả, ta cũng không biết điều khiển nó như thé nào... Đến hôm nay, ta ra khỏi thành Lang An không lâu, liền gặp phải người chặn giết chặn đánh, ngươi nếu đã gặp qua người của thương đội kia, liền nên biết, người của thương đội kia chính là người của Hội Phong Dương cùng với Kim Mãn Đường mời sát thủ tới giết ta, ta không ra tay phản kích chẳng lẽ ngồi chờ bị người giết chết sao?"
Tô Bằng lớn tiếng quát Thích Duy Tín, sau đó dùng ngón tay chỉ vào lỗ mũi của Thích Duy Tín, nói:
“Ngươi tên hòa thượng này không phân rõ ràng tiền căn hậu quả liền đã đi chỉ trích ta, còn nói ta là cái gì người của ma đạo, ngươi có chứng cớ gì nói ta là người của ma đạo hay không?"
“A di đà phật!"
Nghe xong lời của Tô Bằng, Thích Duy Tín không hề động đậy, nói:
“Ngươi không nên ở đó cưỡng từ đoạt lý, nếu không phải người trong ma đạo sao lại hiểu được bí thuật nuôi thi? Còn có người trong thương đội kia, chỉ thấy ngươi giết hại những người trong võ lâm kia, ngươi có chứng cớ gì chỉ trích bọn họ là sát thủ?"
“Mà còn lai lịch của cương thi kia, có lẽ có chút kỳ quặc, nhưng cũng tuyệt không phải như lời ngươi nói vô ý tìm thấy được, bất kể như thế nào, ngươi giết nhiều người như vậy, đây là sự thật không thể tranh cãi được. Lúc ta đuổi đến nơi đây, lại gặp được ngươi thi triển sát thủ, đây chính là ta tận mắt nhìn thấy, sẽ không bị ngươi lưỡi khéo như lưỡi gà mà lừa gạt!"
Thích Duy Tín quả quyết nói, nói xong hắn bày ra một tư thế, nói với Tô Bằng:
“Hôm nay Tô thí chủ ngươi, hẳn là sẽ không thúc thủ chịu trói, tiểu tăng hôm nay xem ra không thể không thi triển vài chiêu đến hàng ma bảo vệ chính đạo được!"
“Hừ! Đạo lý không chịu nói rõ, lại còn muốn sử dụng sức mạnh sao?"
Tô Bằng nghe xong, khinh thường hừ lạnh một tiếng, bảo kiếm cầm trong tay nói:
“Ngươi muốn cứng rắn còn phải xem ngươi có đủ tư cách với năng lực hay không nữa, nếu học nghệ không tinh, không bằng bây giờ trở về đi, nếu ta ra tay, dưới kiếm không chút lưu tình, giết tên hòa thượng ngươi sợ là sẽ bị xúi quẩy mất."
“Thật sao? Vậy tiểu tăng liền chuẩn bị lĩnh giáo."
Thích Duy Tín nói, nói xong liền vận công lực, chuẩn bị ra tay.
Tô Bằng cũng chuẩn bị ra tay, nhưng mà đang vào lúc này, ánh mắt hắn thấy phía xa sau lưng Thích Duy Tín, đột nhiên đồng tử vừa thu lại.
Bởi vì hắn thấy, một thân ảnh áo trắng như tuyết, từ xa giống như cánh nhạn không ngừng chạy như bay đến đây.
Khinh công hết sức cao cường, thế nhưng lại giống như là Thiên Tiên, dưới chân nhè nhẹ một chút liền đã bay ra cực xa, hết sức phiêu dật, giống như là đang bay trên không.
Mà còn Thích Duy Tín cũng cảm giác được phía sau có người đến, hắn nghiêng người quay đầu nhìn lại, lập tức nhận ra là ai, trên mặt lộ ra một tia vui mừng.
Người từ phương xa kia cũng mau chóng đi tới chỗ Tô Bằng và Thích Duy Tín, áo trắng tung bay, người nọ hạ xuống, đứng ở bên cạnh Thích Duy Tín.
Người này chính là truyền nhân đời này của Từ Hàng Tĩnh Trai, Phạm Thanh Âm.
Bản thân Phạm Thanh Âm dung mạo cực kỳ thoát tục, lúc này một thân bạch y càng lộ rõ khí chất của nàng, quả thật giống như tiên nữ trên trời, nàng đeo một cái bảo kiếm có vỏ kiếm màu trắng, đứng sau lưng Thích Duy Tín.
“Phạm Sư muội, ngươi tới vừa lúc, chuyện của ngươi đã xử lý xong?"
Thấy Phạm Thanh Âm, Thích Duy Tín lộ ra một chút sắc mặt vui mừng nói với nàng.
Không phải là Thích Duy Tín phàm tâm chưa dứt, thấy Phạm Thanh Âm xinh đẹp thì lòng liền vui vẻ.
Mà là mới vừa rồi cùng với Tô Bằng tiếp xúc một chút, trong lòng Thích Duy Tín cũng có một số đánh giá.
Võ công của hắn, đại khái so với Tô Bằng đối diện không sai biệt nhiều lắm, cho dù có thể hơi hơn đối phương một chút, nếu đối phương đánh không lại mà bỏ chạy thì vẫn có thể, bản thân mình còn chưa hẳn đuổi theo kịp được.
Tuy rằng Thích Duy Tín vẫn còn tuyệt học chưa tung ra, nhưng Tô Bằng kia hẳn là cũng chưa xuất ra tuyệt chiêu, nói không chừng cũng có át chủ bài, muốn giữ lại hắn không có dễ dàng.
Nhưng có thêm Phạm Thanh Âm như vậy chắc chắn thắng được, Tô Bằng cho dù muốn chạy trốn cũng rất khó chạy nổi.
“Chuyện của Thanh Âm, đã xử lý xong, có nghe nói vị Tô thiếu hiệp này dường như có lai lịch từ Ma Môn, tu luyện bí thuật nuôi thi liền đi theo lại đây, lại ở phía trước trấn Phù Lăng, thấy được một màn thảm kịch."
Phạm Thanh Âm nói, giọng nói nghe tựa như bình thản, nhưng lại mơ hồ có một tia lãnh ý.
Tô Bằng nghe xong, nheo mắt lại nhìn về phía Phạm Thanh Âm này.
Quả nhiên, Phạm Thanh Âm xoay đầu lại, nhìn về phía Tô Bằng, nói:
“Tô thiếu hiệp ngươi mặc dù là người trong giang hồ, cũng nên biết câu nói người chết là hết, tánh mạng con người tiêu tán, chính là trở về với cát bụi, nên để linh hồn người chết ngủ yên, nhưng mà Tô thiếu hiệp lại sử dụng bí thuật, đã khống chế thân thể của người chết biến thành cương thi tà vật, làm như vậy, có phải có chút quá mức tàn nhẫn hay không?"
“Ồ? Mọi người xưng ngươi là Phạm tiên tử, ta cũng liền như vậy gọi ngươi một tiếng, vốn tưởng rằng ngươi coi như là huệ chất lan tâm, nhưng hôm nay thấy ngươi dường như có chút quái đản, chẳng lẽ ngươi cũng giống như tên hòa thượng này đều không phân biệt được đúng sai?"
Tô Bằng nhìn về phía Phạm Thanh Âm, mở miệng nói:
“Ta đã nói qua, cương thi này không phải là do ta dẫn tới thành Lang An, cũng không phải là ta luyện chế ra, các ngươi tựa hồ đều cho rằng, cương thi kia chính là do ta tạo ra?"
Nghe xong lời của Tô Bằng, biểu hiện trên mặt của Phạm Thanh Âm tuyệt mỹ vẫn y nguyên như cũ, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói:
“Cương thi này là ai luyện chế ra, Thanh Âm quả thật không có cẩn thận điều tra qua, có lẽ có chỗ sai sót, nhưng Tĩnh Trai từng giao chiến với người trong ma đạo dùng tà thuật này, có một chút tin tức, không phải là chủ nhân luyện chế cương thi hoặc là người có liên quan mật thiết thì tuyệt đối không có khả năng điều khiển được cương thi, điểm này Thanh Âm vẫn còn biết rõ."
“Hơn nữa, mặc dù nếu như theo lời của Tô thiếu hiệp, cương thi chỉ là theo chân ngươi, chuyện ban ngày ở trên quan đạo cũng là người khác ra tay trước, nhưng người trên trấn Phù Lăng chỉ là một số bách tính tầm thường, những người kia cũng có thể gây bất lợi cho Tô thiếu hiệp sao?"
Tô Bằng nghe xong, chân mày hơi nhíu lại.
Chuyện trên trấn Phù Lăng, thật đúng là ngoài ý muốn, chẳng qua là giải thích quá mức phiền toái rườm rà, lại vừa có thật nhiều chuyện tuy rằng tồn tại trên thực tế nhưng về tình về lý đều không thuận.
Tô Bằng cũng lười giải thích với bọn họ, thở dài một hơi, Tô Bằng nói:
“Nói như vậy hai vị hôm nay là hạ quyết tâm, muốn làm cho Tô mỗ phải dính xúi quẩy?"
“Cũng không hẳn vậy, Đại Không Tự của ta tuy rằng hàng phục ma đạo dư nghiệt, cũng sẽ giảng đạo lý, nếu Tô thí chủ có thể phế bỏ ma công của bản thân, sau đó theo ta trở về Đại Không Tự, sám hối với cao tăng trong chùa, có lẽ còn có người sẽ nghe ngươi giải thích, mặc dù những chuyện này thật sự do ngươi làm ra, ngươi chỉ cần tự phế võ công, mỗi ngày Đại Không Tự gõ chuông sáng chiều, làm một ít công khóa lao động, Đại Không Tự của chúng ta cũng sẽ không lấy tính mạng ngươi."
Thích Duy Tín nghe xong, nói với Tô Bằng.
“Ồ? Là như vậy sao?"
Tô Bằng nghe xong, trên mặt lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa, nói:
“Hòa thượng kia, ngươi tính toán lưu ta lại bao lâu?"
“Không dài không ngắn, một giáp là được, Tô thiếu hiệp còn trẻ, sau một giáp chẳng qua hơn tám mươi tuổi, Đại Không Tự ta đã từng hàng phục không ít ma đạo đầu sỏ, ở Đại Không Tự tụng kinh bốn mươi năm mươi năm, trống chiều chuông sớm, cũng có một mai hoàn toàn tỉnh ngộ, quy vào ngã phật, mặc dù không có võ công nhưng cũng sống đến hơn trăm mười tuổi, trở thành nhất đại cao tăng, ta xem võ công của Tô thiếu hiệp hẳn là cũng không kém, ngộ tính tất nhiên cũng có thể không thấp, một giáp hẳn là cũng đủ để tỉnh ngộ, có lẽ ở trên tu hành còn có một số thành tựu nhất định."
Thích Duy Tín lúc này một tay dựng thẳng ở trước ngực, nói với Tô Bằng.
“Một giáp... Một giáp... Còn phải phế bỏ võ công... Ha ha ha ha! Đại Không Tự các ngươi thật là từ bi, thật là từ bi!"
Bảo kiếm của Tô Bằng đón đánh khuỷu tay của hòa thượng kia, không biết có phải là Tô Bằng sinh ra ảo giác hay không, hắn thậm chí thấy được từ trên không trung, xuất hiện ảo ảnh của một cái chày kim cương.
Bảo kiếm tiếp xúc với khuỷu tay của hòa thượng kia, Tô Bằng lập tức cảm giác được một cỗ áp lực cực lớn, áp lực này so với trận đánh nào lúc trước cũng cường đại hơn một chút.
Mặc dù sử dụng kiếm pháp bán thức, Tô Bằng cũng lui về phía sau nửa bước, mới đưa lực lượng này hoàn toàn tiêu mất.
Mà còn hòa thượng kia, cũng không chịu nổi.
Một chiêu này của hắn, là tuyệt học "Hàng Ma Kim Cương Xử”của Đại Không Tự, mà còn hắn đúng lúc là mượn sự tức giận mà ra tay.
Võ công Phật môn cũng không hoàn toàn là dạy từ bi đại khí, chẳng hạn như hòa thượng này sử dụng chiêu "Hàng Ma Kim Cương Xử”vậy, phải giận dữ trợn mắt, đem sự thương xót chúng sinh hóa thành sự phẫn nộ cứng chắc như kim cương để hàng phục ma đầu, mới có thể thi triển ra mười phần uy lực.
Hòa thượng này cũng đạt đến trình độ Tam Vị của chiêu tuyệt học này, khiến cho dùng được uy lực quả thực bất phàm.
Nhưng, chiêu thức tuyệt học có sức mạnh vô cùng lớn này lại bị bảo kiếm của đối phương thản nhiên hóa giải, khiến cho hòa thượng này trong lòng tức giận đồng thời cũng rất khiếp sợ.
Hắn và Tô Bằng sau khi liều mạng một chiêu này, liền rơi về phía sau, rơi vào chỗ cách Tô Bằng phía trước khoảng bốn năm mét.
“Hòa thượng này, ngươi vừa đi lên đã động thủ với ta, là có nguyên nhân gì? Chẳng lẽ đấy chính là vì từ bi theo lời ngươi nói ngày hôm qua?"
Tô Bằng nhìn hòa thượng này, hỏi hắn.
Hòa thượng kia nghe xong, niệm một tiếng Phật hiệu, nói:
“A di đà phật, ta hôm qua gặp ngươi, chỉ cảm thấy ngươi hành vi quái đản, mới mở miệng khuyên ngươi quay đầu lại, nhưng thật không nghĩ tới, ngươi thế nhưng lại không chỉ là quái đản mà còn vừa tu hành võ công ma đạo lại còn tu hành bí thuật nuôi thi, dĩ nhiên là người trong ma đạo!"
"Hử?"
Tô Bằng nghe xong, nhìn thoáng qua hòa thượng này, thầm nghĩ:
“Hòa thượng này biết chuyện của đồng thi?"
Thấy Tô Bằng nhìn về phía hắn, hòa thượng nói:
“Nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, việc người làm trên quan đạo trước khi đến Lương Châu ta cũng đã biết, cương thi ngươi nuôi kia không biết đã lấy biết bao nhiêu mạng người, ngươi thật sự tưởng rằng trên đời này không có người nào nhận ra thủ đoạn của ngươi sao?"
Tô Bằng nghe xong, không khỏi cười lạnh một tiếng. Nói:
“Hòa thượng, ngươi là ai, thân phận gì, có vẻ như chuyện gì đều muốn can thiệp một chút nhỉ?"
“Ta chính là đệ tử của Đại Không Tự, pháp danh Thích Duy Tín, những chuyện ngươi làm người người oán trách, ta là đệ tử của Đại Không Tự, sau khi nhìn thấy tất nhiên phải xen vào!
Hai tay Thích Duy Tín tạo thành chữ thập, ánh mắt lại một chút cũng không hiền hòa, hết sức bén nhọn nhìn Tô Bằng.
“Đại Không Tự... Trong Đại Không Tự đều là mấy con lừa ngốc không rõ đúng sai như ngươi sao?"
Tô Bằng bị người đuổi giết một ngày, trong lòng cũng hết sức khó chịu. Hướng về phía Thích Duy Tín quát lên.
Nói xong, không đợi Thích Duy Tín phản ứng nói lại, Tô Bằng bắn liên hồi nói:
“Nếu là ngươi thật sự tra qua chuyện ở thành Lang An, liền nên biết, cương thi mà các ngươi nói, cũng không phải là ta nuôi, mà là do một Hắc y nhân không rõ lai lịch mang đến. Ở trong trận huyết đấu, những người đó chết sạch, không biết vì sao vật kia lại ở bên cạnh ta, ta cũng không có cách nào cả."
“Hơn nữa bắt đầu từ thành Lang An, cái tên cương thi kia ngoại trừ tham gia huyết đấu hắn căn bản cũng không có làm bất cứ chuyện gì cả, ta cũng không biết điều khiển nó như thé nào... Đến hôm nay, ta ra khỏi thành Lang An không lâu, liền gặp phải người chặn giết chặn đánh, ngươi nếu đã gặp qua người của thương đội kia, liền nên biết, người của thương đội kia chính là người của Hội Phong Dương cùng với Kim Mãn Đường mời sát thủ tới giết ta, ta không ra tay phản kích chẳng lẽ ngồi chờ bị người giết chết sao?"
Tô Bằng lớn tiếng quát Thích Duy Tín, sau đó dùng ngón tay chỉ vào lỗ mũi của Thích Duy Tín, nói:
“Ngươi tên hòa thượng này không phân rõ ràng tiền căn hậu quả liền đã đi chỉ trích ta, còn nói ta là cái gì người của ma đạo, ngươi có chứng cớ gì nói ta là người của ma đạo hay không?"
“A di đà phật!"
Nghe xong lời của Tô Bằng, Thích Duy Tín không hề động đậy, nói:
“Ngươi không nên ở đó cưỡng từ đoạt lý, nếu không phải người trong ma đạo sao lại hiểu được bí thuật nuôi thi? Còn có người trong thương đội kia, chỉ thấy ngươi giết hại những người trong võ lâm kia, ngươi có chứng cớ gì chỉ trích bọn họ là sát thủ?"
“Mà còn lai lịch của cương thi kia, có lẽ có chút kỳ quặc, nhưng cũng tuyệt không phải như lời ngươi nói vô ý tìm thấy được, bất kể như thế nào, ngươi giết nhiều người như vậy, đây là sự thật không thể tranh cãi được. Lúc ta đuổi đến nơi đây, lại gặp được ngươi thi triển sát thủ, đây chính là ta tận mắt nhìn thấy, sẽ không bị ngươi lưỡi khéo như lưỡi gà mà lừa gạt!"
Thích Duy Tín quả quyết nói, nói xong hắn bày ra một tư thế, nói với Tô Bằng:
“Hôm nay Tô thí chủ ngươi, hẳn là sẽ không thúc thủ chịu trói, tiểu tăng hôm nay xem ra không thể không thi triển vài chiêu đến hàng ma bảo vệ chính đạo được!"
“Hừ! Đạo lý không chịu nói rõ, lại còn muốn sử dụng sức mạnh sao?"
Tô Bằng nghe xong, khinh thường hừ lạnh một tiếng, bảo kiếm cầm trong tay nói:
“Ngươi muốn cứng rắn còn phải xem ngươi có đủ tư cách với năng lực hay không nữa, nếu học nghệ không tinh, không bằng bây giờ trở về đi, nếu ta ra tay, dưới kiếm không chút lưu tình, giết tên hòa thượng ngươi sợ là sẽ bị xúi quẩy mất."
“Thật sao? Vậy tiểu tăng liền chuẩn bị lĩnh giáo."
Thích Duy Tín nói, nói xong liền vận công lực, chuẩn bị ra tay.
Tô Bằng cũng chuẩn bị ra tay, nhưng mà đang vào lúc này, ánh mắt hắn thấy phía xa sau lưng Thích Duy Tín, đột nhiên đồng tử vừa thu lại.
Bởi vì hắn thấy, một thân ảnh áo trắng như tuyết, từ xa giống như cánh nhạn không ngừng chạy như bay đến đây.
Khinh công hết sức cao cường, thế nhưng lại giống như là Thiên Tiên, dưới chân nhè nhẹ một chút liền đã bay ra cực xa, hết sức phiêu dật, giống như là đang bay trên không.
Mà còn Thích Duy Tín cũng cảm giác được phía sau có người đến, hắn nghiêng người quay đầu nhìn lại, lập tức nhận ra là ai, trên mặt lộ ra một tia vui mừng.
Người từ phương xa kia cũng mau chóng đi tới chỗ Tô Bằng và Thích Duy Tín, áo trắng tung bay, người nọ hạ xuống, đứng ở bên cạnh Thích Duy Tín.
Người này chính là truyền nhân đời này của Từ Hàng Tĩnh Trai, Phạm Thanh Âm.
Bản thân Phạm Thanh Âm dung mạo cực kỳ thoát tục, lúc này một thân bạch y càng lộ rõ khí chất của nàng, quả thật giống như tiên nữ trên trời, nàng đeo một cái bảo kiếm có vỏ kiếm màu trắng, đứng sau lưng Thích Duy Tín.
“Phạm Sư muội, ngươi tới vừa lúc, chuyện của ngươi đã xử lý xong?"
Thấy Phạm Thanh Âm, Thích Duy Tín lộ ra một chút sắc mặt vui mừng nói với nàng.
Không phải là Thích Duy Tín phàm tâm chưa dứt, thấy Phạm Thanh Âm xinh đẹp thì lòng liền vui vẻ.
Mà là mới vừa rồi cùng với Tô Bằng tiếp xúc một chút, trong lòng Thích Duy Tín cũng có một số đánh giá.
Võ công của hắn, đại khái so với Tô Bằng đối diện không sai biệt nhiều lắm, cho dù có thể hơi hơn đối phương một chút, nếu đối phương đánh không lại mà bỏ chạy thì vẫn có thể, bản thân mình còn chưa hẳn đuổi theo kịp được.
Tuy rằng Thích Duy Tín vẫn còn tuyệt học chưa tung ra, nhưng Tô Bằng kia hẳn là cũng chưa xuất ra tuyệt chiêu, nói không chừng cũng có át chủ bài, muốn giữ lại hắn không có dễ dàng.
Nhưng có thêm Phạm Thanh Âm như vậy chắc chắn thắng được, Tô Bằng cho dù muốn chạy trốn cũng rất khó chạy nổi.
“Chuyện của Thanh Âm, đã xử lý xong, có nghe nói vị Tô thiếu hiệp này dường như có lai lịch từ Ma Môn, tu luyện bí thuật nuôi thi liền đi theo lại đây, lại ở phía trước trấn Phù Lăng, thấy được một màn thảm kịch."
Phạm Thanh Âm nói, giọng nói nghe tựa như bình thản, nhưng lại mơ hồ có một tia lãnh ý.
Tô Bằng nghe xong, nheo mắt lại nhìn về phía Phạm Thanh Âm này.
Quả nhiên, Phạm Thanh Âm xoay đầu lại, nhìn về phía Tô Bằng, nói:
“Tô thiếu hiệp ngươi mặc dù là người trong giang hồ, cũng nên biết câu nói người chết là hết, tánh mạng con người tiêu tán, chính là trở về với cát bụi, nên để linh hồn người chết ngủ yên, nhưng mà Tô thiếu hiệp lại sử dụng bí thuật, đã khống chế thân thể của người chết biến thành cương thi tà vật, làm như vậy, có phải có chút quá mức tàn nhẫn hay không?"
“Ồ? Mọi người xưng ngươi là Phạm tiên tử, ta cũng liền như vậy gọi ngươi một tiếng, vốn tưởng rằng ngươi coi như là huệ chất lan tâm, nhưng hôm nay thấy ngươi dường như có chút quái đản, chẳng lẽ ngươi cũng giống như tên hòa thượng này đều không phân biệt được đúng sai?"
Tô Bằng nhìn về phía Phạm Thanh Âm, mở miệng nói:
“Ta đã nói qua, cương thi này không phải là do ta dẫn tới thành Lang An, cũng không phải là ta luyện chế ra, các ngươi tựa hồ đều cho rằng, cương thi kia chính là do ta tạo ra?"
Nghe xong lời của Tô Bằng, biểu hiện trên mặt của Phạm Thanh Âm tuyệt mỹ vẫn y nguyên như cũ, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói:
“Cương thi này là ai luyện chế ra, Thanh Âm quả thật không có cẩn thận điều tra qua, có lẽ có chỗ sai sót, nhưng Tĩnh Trai từng giao chiến với người trong ma đạo dùng tà thuật này, có một chút tin tức, không phải là chủ nhân luyện chế cương thi hoặc là người có liên quan mật thiết thì tuyệt đối không có khả năng điều khiển được cương thi, điểm này Thanh Âm vẫn còn biết rõ."
“Hơn nữa, mặc dù nếu như theo lời của Tô thiếu hiệp, cương thi chỉ là theo chân ngươi, chuyện ban ngày ở trên quan đạo cũng là người khác ra tay trước, nhưng người trên trấn Phù Lăng chỉ là một số bách tính tầm thường, những người kia cũng có thể gây bất lợi cho Tô thiếu hiệp sao?"
Tô Bằng nghe xong, chân mày hơi nhíu lại.
Chuyện trên trấn Phù Lăng, thật đúng là ngoài ý muốn, chẳng qua là giải thích quá mức phiền toái rườm rà, lại vừa có thật nhiều chuyện tuy rằng tồn tại trên thực tế nhưng về tình về lý đều không thuận.
Tô Bằng cũng lười giải thích với bọn họ, thở dài một hơi, Tô Bằng nói:
“Nói như vậy hai vị hôm nay là hạ quyết tâm, muốn làm cho Tô mỗ phải dính xúi quẩy?"
“Cũng không hẳn vậy, Đại Không Tự của ta tuy rằng hàng phục ma đạo dư nghiệt, cũng sẽ giảng đạo lý, nếu Tô thí chủ có thể phế bỏ ma công của bản thân, sau đó theo ta trở về Đại Không Tự, sám hối với cao tăng trong chùa, có lẽ còn có người sẽ nghe ngươi giải thích, mặc dù những chuyện này thật sự do ngươi làm ra, ngươi chỉ cần tự phế võ công, mỗi ngày Đại Không Tự gõ chuông sáng chiều, làm một ít công khóa lao động, Đại Không Tự của chúng ta cũng sẽ không lấy tính mạng ngươi."
Thích Duy Tín nghe xong, nói với Tô Bằng.
“Ồ? Là như vậy sao?"
Tô Bằng nghe xong, trên mặt lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa, nói:
“Hòa thượng kia, ngươi tính toán lưu ta lại bao lâu?"
“Không dài không ngắn, một giáp là được, Tô thiếu hiệp còn trẻ, sau một giáp chẳng qua hơn tám mươi tuổi, Đại Không Tự ta đã từng hàng phục không ít ma đạo đầu sỏ, ở Đại Không Tự tụng kinh bốn mươi năm mươi năm, trống chiều chuông sớm, cũng có một mai hoàn toàn tỉnh ngộ, quy vào ngã phật, mặc dù không có võ công nhưng cũng sống đến hơn trăm mười tuổi, trở thành nhất đại cao tăng, ta xem võ công của Tô thiếu hiệp hẳn là cũng không kém, ngộ tính tất nhiên cũng có thể không thấp, một giáp hẳn là cũng đủ để tỉnh ngộ, có lẽ ở trên tu hành còn có một số thành tựu nhất định."
Thích Duy Tín lúc này một tay dựng thẳng ở trước ngực, nói với Tô Bằng.
“Một giáp... Một giáp... Còn phải phế bỏ võ công... Ha ha ha ha! Đại Không Tự các ngươi thật là từ bi, thật là từ bi!"
/787
|