Trên Laptop của Tô Bằng có một cái avatar sáng lên, là một người đã từng là đồng nghiệp trong tổ Ám Kiêu ở công ty của hắn, Lưu Phong.
Người này thu của Tô Bằng hai mươi vạn tệ, sau đó Tô Bằng vẫn không có liên lạc với hắn, bây giờ lại thấy avatar ở QQ của hắn sáng lên.
“Người này online? Không biết tình hình trong công ty thế nào..."
Tô Bằng thấy hắn, trong lòng suy nghĩ, sau đó liền di chuyển con chuột click vào avatar của hắn, gửi qua một tin.
“Lưu Phong, còn nhớ ta không? Mấy ngày nay không có liên lạc với các ngươi, nếu như không có những tin tức mà chúng ta đang nắm trong tay, công ty của ngươi hẳn là đã xảy ra một vài vấn đề."
Sau khi gõ xong, Tô Bằng gửi qua cho Lưu Phong.
Cũng không lâu lắm, avatar của Lưu Phong chớp động, Tô Bằng click vào mở ra, chỉ thấy hắn phát lại một tin:
“Các ngươi vẫn còn định liên lạc với ta sao? Có biết chuyện phát sinh ở công ty hay không?! Bây giờ ta ngay cả tự do thân thể cũng trở thành vấn đề! Các ngươi có thể cứu ta ra với được không? Ta con mẹ nó không muốn bị vây hãm ở nơi này!"
Tô Bằng nhìn, mày nhíu lại một chút, gửi qua một tin:
“Công ty của các ngươi đã xảy ra chuyện gì, kể lại kỹ càng một chút đi."
“Đã xảy ra chuyện lớn! Mấy ngày hôm trước, trong một ngày nghỉ, vào buổi đêm, trong công ty đột nhiên xuất hiện một đám quân nhân đem nơi này khống chế lại, chúng ta bị khóa ở trong phòng không được đi đâu, qua hơn hai giờ, những người trong công ty đều bị những quân nhân kia cho đội túi giấy, sau đó bị những quân nhân kia áp giải đưa ra ngoài."
“Sau đó chúng ta đi lên một xe quân sự, đi được mấy giờ rồi mới được xuống xe, bị kéo đến một nơi giống như căn cứ quân sự, bọn họ phân phối chúng ta đến chỗ ký túc xá quân đội, sau đó ở cửa mỗi phòng đều có hai người đứng gác, con mẹ nó ai nấy đều cầm súng chỉa chỉa vào chúng ta!"
“Có điều uống nước ăn cơm, đi vệ sinh coi như còn tự do, nhưng phải bị đối phương áp đi, sau đó, bọn họ tụ tập chúng ta tại một căn phòng hội nghị. Có một thiếu tá nói chuyện với chúng ta, nói công ty của chúng ta bị tình nghi là tổ chức hoạt động xuyên biên giới, tạm thời phải cách ly giam giữ xét duyệt chúng ta."
"Lại sau đó, chúng ta lại bị phân tổ, để chúng ta làm việc... Đám quân nhân kia hình như cũng mang theo hết mấy cái máy chủ trò chơi ở công ty, còn có một vài cái máy mới, đều để ở chỗ này, sau đó cho chúng ta xuất toàn bộ sức mạnh bồi dưỡng một đám người mới, những người chơi mới kia cũng đều là quân nhân quân đội!"
“Chúng ta bây giờ liền đã bị vây ở chỗ này, cũng không cho ra ngoài, con mẹ nó chả khác gì ngồi chồm hổm trong ngục giam cả, đã vậy còn không trả tiền!"
Lưu Phong thoáng cái gửi qua nhiều tin tức cho Tô Bằng như vậy.
Tô Bằng nhìn, nhíu mày suy tư, sau đó gửi lại một tin tức:
“Hiện tại ngươi làm sao lên mạng được?"
“Bọn họ dùng máy chủ của công ty, mà máy chủ của công ty tuy đã ẩn chức năng của IE đi nhưng ta biết cách vượt tưởng lửa, ta là thông qua máy chủ trong trò chơi đển lên mạng. Bọn họ toàn bộ dựa theo sự điều chế xếp đặt những máy chủ này như trong công ty, hợp với đường mạng lưới, nhưng mà không có chú ý tới mấy thứ này."
“Nhưng mà ta cũng không dám cầu cứu, vô dụng. Còn sợ chọc bọn hắn chú ý, như vậy ta liền thật không có cách gì thoát khỏi chỗ này, nhưng mà ta còn nhớ rõ các ngươi, mỗi ngày sau khi lên máy đều tìm một thời gian ngắn onl QQ chờ các ngươi liên lạc, các ngươi thật đúng là đã tìm ta, các ngươi biết đây là chuyện gì xảy ra sao? Có thể cứu ta ra ngoài hay không?"
Lưu Phong gửi tin qua, Tô Bằng thấy thông báo không ngừng nhấp nháy, phía dưới cũng đều là tin hỏi mình có thể cứu hắn ra ngoài hay không.
“Công ty... Cũng bị người ta bưng rồi sao?"
Tô Bằng trầm tư sau một lúc lâu, mới gửi tin qua:
“Người phụ trách công ty của ngươi cũng bị bắt rồi sao?"
“Ngươi là nói Thời Thiên Quân? Hắn không có... Ít nhất ta không có thấy hắn tại căn cứ quân sự này, cũng không ít đồng nghiệp không gặp được."
Lưu Phong đáp lời.
“Ừm, được, tiếp tục giữ trò chuyện, chúng ta đang thu thập tư liệu về mảng này, thời cơ chín muồi có lẽ sẽ có hành động."
Tô Bằng hỏi rõ ràng chuyện mình muốn biết xong, sau đó gõ chữ gửi qua.
"Mẹ nó! Ngươi hỏi nhiều như vậy, câu đầu tiên liền đem ta đuổi đi? Có tin chính xác hay không? Khi nào thì có thể cứu ta ra ngoài? Mẹ nó! Người đâu rồi? Đáp lời đi chứ!"
Avatar của Lưu Phong không ngừng chớp động, Tô Bằng lại không có tiếp tục trò chuyện.
“Công ty bị người động thủ rồi... Thoạt nhìn cùng với người giết chết Lương Hổ, giam lỏng ông nội hẳn là cùng một nhóm người, nhưng lai lịch của nhóm người này vẫn còn chưa xác định được, bọn họ là người của quốc gia hay là tổ chức cá nhân, vì lợi ích và ý chí của bản thân mà hành động hay sao?"
Trong lòng Tô Bằng hơi có chút nghi ngờ.
...
Một tuần trôi qua rất nhanh, cũng đã đến lúc những người Italia kia cho bọn người Tô Bằng lộ tuyến đi châu Úc.
Những người Italia đó tìm cho bọn người Tô Bằng một chiếc xe buýt, xe này chạy mười mấy giờ sau đó đi tới một bến cảng.
Một tên người Italia hiểu tiếng Anh, dẫn bọn người Tô Bằng tới một con thuyền chở hàng, sau khi nói chuyện với thợ lái chính trên thuyền một hồi, dùng tiếng Anh nói với Tô Bằng:
“Lên thuyền đi, con thuyền này có thể mang bọn ngươi đến nước Úc."
“Ngồi thuyền sao?"
Lý Mục bên cạnh Tô Bằng, nhìn con thuyền chở hàng trọng tải không nhỏ kia, nói:
“Có chút quá chậm đi?"
Tô Bằng cũng nhíu mày, nói một chút với người Italia kia.
“Các ngươi còn muốn thế nào nữa? Phải biết rằng các ngươi đều không có hộ chiếu chân chính, chúng ta không có cách gì cho các ngươi thị thực ở Italia được, bởi vì hộ chiếu mà các ngươi tới đây cũng là đồ giả, chỉ có thể ngồi thuyền đi... Có điều cũng không cần phải lo lắng, con thuyền này chạy tốt lắm, đi qua ngọn hải đăng là chạy thẳng tới Úc, cũng không đến hai mươi ngày đâu."
Nam nhân người Italia nhún nhún vai nói.
“Các ngươi nên lên thuyền đi, trên đó còn có hai mươi ngăn tủ, đủ cho các ngươi dùng."
Lái chính trên thuyền nói với bọn người Tô Bằng, lái chính hẳn không phải là người Italia, cũng dùng tiếng Anh.
“Không có biện pháp, người ở dưới mái hiên... Chúng ta trước hết cứ ngồi con thuyền này đi."
Tô Bằng nhìn con thuyền này, nói với Lý Mục.
Bọn người Lý Mục cũng không có cách nào khác, đành phải gật đầu.
Người Italia kia lái xe rời đi, bọn người Tô Bằng đi theo lái chính lên thuyền, những thuyền viên khác trên thuyền một chút cũng không kinh ngạc, giống như bọn người Tô Bằng không có tồn tại.
Tô Bằng biết rõ, mua bán nhập cư trái phép này không phải là lái chính làm, mà là bao gồm cả thuyền trưởng và tất cả thuyền viên đều có chia lãi.
Đem bọn người Tô Bằng dẫn tới một khoang thuyền, rồi phân phối phòng cho mọi người, ngay lúc này bọn người Lý Mục mới biết cái gọi là ngăn tủ có hàm nghĩa gì.
Ở nơi này, thay vì nói là phòng, thật ra là một ngăn tủ không quá năm mét vuông, bên trong có một cái cửa gỗ cố định trên khoang thuyền, một cái cố định ở ngăn tủ đối diện. Phía dưới có một tủ giày nối liền đồng thời đóng vai trò làm cái bàn luôn, trong phòng ngoại trừ một chén nước thì không còn vật gì khác.
Bọn người Lý Mục thấy mấy thứ này không khỏi im lặng một hồi, nhưng cũng không có biện pháp khác, nơi này không giống như là Thái Lan, cũng không cách nào yêu cầu điều kiện tốn hơn.
Sau đó, người lái chính này đem mười bốn người Tô Bằng an bài gặp những thuyền viên trong khoang thuyền. Thấy Tô Bằng hiểu được tiếng Anh, dặn dò Tô Bằng, báo cho biết đồ ăn sẽ có người đưa tới, bảo bọn họ cố gắng không nên đi lại trên boong tàu, bởi vì có đôi khi sẽ có nhân viên kiểm tra đi tuần.
...
Tô Bằng đi vào khoang của mình, tuy rằng nơi này đơn sơ một chút những được cái kín đáo, bên ngoài cũng không nhìn thấy được bên trong, như vậy Tô Bằng cũng có một không gian tư nhân.
“Trằn trọc nhiều ngày như vậy. Rốt cuộc đã có một chỗ riêng biệt, có thể đăng nhập vào trong trò chơi rồi."
Trong lòng Tô Bằng cũng ít nhiều an tâm một chút, những thứ khác coi như xong, mình đã hơn nửa tháng không có đăng nhập vào trò chơi. Không biết trong trò chơi đã thành như thế nào rồi.
Nghĩ tới đây, Tô Bằng khóa kỹ cửa khoang, sau đó từ bên trong túi du lịch lấy ra một cái máy chủ, đặt ở trên giường gỗ, còn mình thì nằm xuống.
Sau đó, Tô Bằng ấn vào chốt mở trên máy chủ.
...
Sau khi trải qua không gian hư vô kia, Tô Bằng khôi phục ý thức. Mở mắt phát hiện mình còn tại trong phòng ở khách điếm trong dã thôn kia.
Chẳng qua là trong phòng đã được quét dọn một lần, đệm chăn cũng đã thu thập xong.
Tô Bằng nhìn thoáng qua đồ bày biện chung quanh, hết thảy đều chân thật như vậy, cứ như đây là một hiện thực khác.
Nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài, bên trong cái trò chơi này dường như cùng với trong hiện thực chỗ Tô Bằng có chút lệch múi giờ, trong trò chơi hẳn là mới sáng sớm tám giờ rưỡi.
Tô Bằng sửa sang lại quần áo một chút, đi ra khỏi phòng của mình.
Lúc đi ra bên ngoài, sự xuất hiện của Tô Bằng làm cho lão bản của lữ điếm sợ hết hồn, hắn thấy Tô Bằng đầu tiên là quát to một tiếng, sau đó ngã hai bước về phía sau, rồi ôm lấy ngực mình, nhìn Tô Bằng.
“Chủ quán, làm sao vậy?"
Tô Bằng thấy phản ứng của lão bản này cảm thấy rất buồn cười, hỏi hắn.
“Khách... Khách quan, ngươi không phải là hơn mười ngày trước đã rời khỏi tiểu điếm rồi sao? Lúc ấy vợ ta quét dọn gian phòng đã không thấy tăm hơi khách quan, ta còn đang suy nghĩ ngựa của khách quan còn chưa dắt mà sao đã đi rồi... Nhưng mà, làm sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện? Thật sự là đã hù dọa chết lão đây."
Chưởng quầy của khách điếm này là một ông lão khoảng chừng năm mươi, cửa hàng nhỏ thêm một Hỏa Kế, lão bản kiêm chức đầu bếp, vợ của lão bản cũng làm một chút công việc như thu dọn quét tước.
“Ta chỉ là đi ra ngoài làm một ít chuyện, con ngựa kia của ta ngươi không có bán đi rồi chứ?"
Tô Bằng thấy, cười với lão bản này nói.
“Không có, không có, còn nuôi ngựa cho ngài càng thêm xinh đẹp mập mạp tráng kiện ấy chứ, vẫn ở bên ngoài kia."
Lão bản này thấy Tô Bằng muốn ra ngoài, cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng khẽ gật đầu, thanh toán tiền chăm sóc ngựa mấy ngày qua, đi ra bên ngoài lên ngựa tiếp tục lên đường.
Lúc này Tô Bằng đã ở biên giới giữa Tô Châu và Cống Châu, tối nay liền đã có thể đi vào địa giới của Cống Châu.
Một ngày đi nhanh, đến bốn năm giờ đồng hồ xế chiều trong trò chơi, Tô Bằng rốt cuộc đã thấy được cột mốc biên giới giao tiếp giữa hai châu Tô - Cống, mình đã tiến nhập vào địa giới Cống Châu.
Đi về phía trước hơn mười dặm, Tô Bằng thấy một thôn nhỏ, bên trong có khách điếm, Tô Bằng liền chạy đến.
Khách điếm này không tính là quá nhỏ, hơn nữa còn có hai tầng, Tô Bằng buộc ngựa ở ngoài rồi tiến vào khách điếm, nhìn thấy bên trong đã có khách nhân, ngồi ba bàn, trong đó một bàn bốn người, quan sát cách ăn mặc quần áo hình như là người trong giang hồ.
Những người này cũng chú ý tới Tô Bằng, nhưng ánh mắt cũng chỉ là dừng lại vài giây rồi quay đầu đi, tiếp tục uống rượu nói chuyện với nhau.
Bản thân Tô Bằng tìm một cái bàn ngồi xuống, gọi Hỏa Kế cho chút thức ăn thêm một bầu rượu, lại bảo hắn cho ngựa của mình ở bên ngoài thêm chút cỏ khô.
Tiểu nhị vâng dạ, không bao lâu rượu và thức ăn đã được làm xong, bưng lên cho Tô Bằng, rồi vội vàng ra ngoài cho ngựa ăn, Tô Bằng nhẹ nhàng động đũa, nhưng mà lực chú ý dần dần bị chủ đề của một bàn gần đó hấp dẫn.
Người này thu của Tô Bằng hai mươi vạn tệ, sau đó Tô Bằng vẫn không có liên lạc với hắn, bây giờ lại thấy avatar ở QQ của hắn sáng lên.
“Người này online? Không biết tình hình trong công ty thế nào..."
Tô Bằng thấy hắn, trong lòng suy nghĩ, sau đó liền di chuyển con chuột click vào avatar của hắn, gửi qua một tin.
“Lưu Phong, còn nhớ ta không? Mấy ngày nay không có liên lạc với các ngươi, nếu như không có những tin tức mà chúng ta đang nắm trong tay, công ty của ngươi hẳn là đã xảy ra một vài vấn đề."
Sau khi gõ xong, Tô Bằng gửi qua cho Lưu Phong.
Cũng không lâu lắm, avatar của Lưu Phong chớp động, Tô Bằng click vào mở ra, chỉ thấy hắn phát lại một tin:
“Các ngươi vẫn còn định liên lạc với ta sao? Có biết chuyện phát sinh ở công ty hay không?! Bây giờ ta ngay cả tự do thân thể cũng trở thành vấn đề! Các ngươi có thể cứu ta ra với được không? Ta con mẹ nó không muốn bị vây hãm ở nơi này!"
Tô Bằng nhìn, mày nhíu lại một chút, gửi qua một tin:
“Công ty của các ngươi đã xảy ra chuyện gì, kể lại kỹ càng một chút đi."
“Đã xảy ra chuyện lớn! Mấy ngày hôm trước, trong một ngày nghỉ, vào buổi đêm, trong công ty đột nhiên xuất hiện một đám quân nhân đem nơi này khống chế lại, chúng ta bị khóa ở trong phòng không được đi đâu, qua hơn hai giờ, những người trong công ty đều bị những quân nhân kia cho đội túi giấy, sau đó bị những quân nhân kia áp giải đưa ra ngoài."
“Sau đó chúng ta đi lên một xe quân sự, đi được mấy giờ rồi mới được xuống xe, bị kéo đến một nơi giống như căn cứ quân sự, bọn họ phân phối chúng ta đến chỗ ký túc xá quân đội, sau đó ở cửa mỗi phòng đều có hai người đứng gác, con mẹ nó ai nấy đều cầm súng chỉa chỉa vào chúng ta!"
“Có điều uống nước ăn cơm, đi vệ sinh coi như còn tự do, nhưng phải bị đối phương áp đi, sau đó, bọn họ tụ tập chúng ta tại một căn phòng hội nghị. Có một thiếu tá nói chuyện với chúng ta, nói công ty của chúng ta bị tình nghi là tổ chức hoạt động xuyên biên giới, tạm thời phải cách ly giam giữ xét duyệt chúng ta."
"Lại sau đó, chúng ta lại bị phân tổ, để chúng ta làm việc... Đám quân nhân kia hình như cũng mang theo hết mấy cái máy chủ trò chơi ở công ty, còn có một vài cái máy mới, đều để ở chỗ này, sau đó cho chúng ta xuất toàn bộ sức mạnh bồi dưỡng một đám người mới, những người chơi mới kia cũng đều là quân nhân quân đội!"
“Chúng ta bây giờ liền đã bị vây ở chỗ này, cũng không cho ra ngoài, con mẹ nó chả khác gì ngồi chồm hổm trong ngục giam cả, đã vậy còn không trả tiền!"
Lưu Phong thoáng cái gửi qua nhiều tin tức cho Tô Bằng như vậy.
Tô Bằng nhìn, nhíu mày suy tư, sau đó gửi lại một tin tức:
“Hiện tại ngươi làm sao lên mạng được?"
“Bọn họ dùng máy chủ của công ty, mà máy chủ của công ty tuy đã ẩn chức năng của IE đi nhưng ta biết cách vượt tưởng lửa, ta là thông qua máy chủ trong trò chơi đển lên mạng. Bọn họ toàn bộ dựa theo sự điều chế xếp đặt những máy chủ này như trong công ty, hợp với đường mạng lưới, nhưng mà không có chú ý tới mấy thứ này."
“Nhưng mà ta cũng không dám cầu cứu, vô dụng. Còn sợ chọc bọn hắn chú ý, như vậy ta liền thật không có cách gì thoát khỏi chỗ này, nhưng mà ta còn nhớ rõ các ngươi, mỗi ngày sau khi lên máy đều tìm một thời gian ngắn onl QQ chờ các ngươi liên lạc, các ngươi thật đúng là đã tìm ta, các ngươi biết đây là chuyện gì xảy ra sao? Có thể cứu ta ra ngoài hay không?"
Lưu Phong gửi tin qua, Tô Bằng thấy thông báo không ngừng nhấp nháy, phía dưới cũng đều là tin hỏi mình có thể cứu hắn ra ngoài hay không.
“Công ty... Cũng bị người ta bưng rồi sao?"
Tô Bằng trầm tư sau một lúc lâu, mới gửi tin qua:
“Người phụ trách công ty của ngươi cũng bị bắt rồi sao?"
“Ngươi là nói Thời Thiên Quân? Hắn không có... Ít nhất ta không có thấy hắn tại căn cứ quân sự này, cũng không ít đồng nghiệp không gặp được."
Lưu Phong đáp lời.
“Ừm, được, tiếp tục giữ trò chuyện, chúng ta đang thu thập tư liệu về mảng này, thời cơ chín muồi có lẽ sẽ có hành động."
Tô Bằng hỏi rõ ràng chuyện mình muốn biết xong, sau đó gõ chữ gửi qua.
"Mẹ nó! Ngươi hỏi nhiều như vậy, câu đầu tiên liền đem ta đuổi đi? Có tin chính xác hay không? Khi nào thì có thể cứu ta ra ngoài? Mẹ nó! Người đâu rồi? Đáp lời đi chứ!"
Avatar của Lưu Phong không ngừng chớp động, Tô Bằng lại không có tiếp tục trò chuyện.
“Công ty bị người động thủ rồi... Thoạt nhìn cùng với người giết chết Lương Hổ, giam lỏng ông nội hẳn là cùng một nhóm người, nhưng lai lịch của nhóm người này vẫn còn chưa xác định được, bọn họ là người của quốc gia hay là tổ chức cá nhân, vì lợi ích và ý chí của bản thân mà hành động hay sao?"
Trong lòng Tô Bằng hơi có chút nghi ngờ.
...
Một tuần trôi qua rất nhanh, cũng đã đến lúc những người Italia kia cho bọn người Tô Bằng lộ tuyến đi châu Úc.
Những người Italia đó tìm cho bọn người Tô Bằng một chiếc xe buýt, xe này chạy mười mấy giờ sau đó đi tới một bến cảng.
Một tên người Italia hiểu tiếng Anh, dẫn bọn người Tô Bằng tới một con thuyền chở hàng, sau khi nói chuyện với thợ lái chính trên thuyền một hồi, dùng tiếng Anh nói với Tô Bằng:
“Lên thuyền đi, con thuyền này có thể mang bọn ngươi đến nước Úc."
“Ngồi thuyền sao?"
Lý Mục bên cạnh Tô Bằng, nhìn con thuyền chở hàng trọng tải không nhỏ kia, nói:
“Có chút quá chậm đi?"
Tô Bằng cũng nhíu mày, nói một chút với người Italia kia.
“Các ngươi còn muốn thế nào nữa? Phải biết rằng các ngươi đều không có hộ chiếu chân chính, chúng ta không có cách gì cho các ngươi thị thực ở Italia được, bởi vì hộ chiếu mà các ngươi tới đây cũng là đồ giả, chỉ có thể ngồi thuyền đi... Có điều cũng không cần phải lo lắng, con thuyền này chạy tốt lắm, đi qua ngọn hải đăng là chạy thẳng tới Úc, cũng không đến hai mươi ngày đâu."
Nam nhân người Italia nhún nhún vai nói.
“Các ngươi nên lên thuyền đi, trên đó còn có hai mươi ngăn tủ, đủ cho các ngươi dùng."
Lái chính trên thuyền nói với bọn người Tô Bằng, lái chính hẳn không phải là người Italia, cũng dùng tiếng Anh.
“Không có biện pháp, người ở dưới mái hiên... Chúng ta trước hết cứ ngồi con thuyền này đi."
Tô Bằng nhìn con thuyền này, nói với Lý Mục.
Bọn người Lý Mục cũng không có cách nào khác, đành phải gật đầu.
Người Italia kia lái xe rời đi, bọn người Tô Bằng đi theo lái chính lên thuyền, những thuyền viên khác trên thuyền một chút cũng không kinh ngạc, giống như bọn người Tô Bằng không có tồn tại.
Tô Bằng biết rõ, mua bán nhập cư trái phép này không phải là lái chính làm, mà là bao gồm cả thuyền trưởng và tất cả thuyền viên đều có chia lãi.
Đem bọn người Tô Bằng dẫn tới một khoang thuyền, rồi phân phối phòng cho mọi người, ngay lúc này bọn người Lý Mục mới biết cái gọi là ngăn tủ có hàm nghĩa gì.
Ở nơi này, thay vì nói là phòng, thật ra là một ngăn tủ không quá năm mét vuông, bên trong có một cái cửa gỗ cố định trên khoang thuyền, một cái cố định ở ngăn tủ đối diện. Phía dưới có một tủ giày nối liền đồng thời đóng vai trò làm cái bàn luôn, trong phòng ngoại trừ một chén nước thì không còn vật gì khác.
Bọn người Lý Mục thấy mấy thứ này không khỏi im lặng một hồi, nhưng cũng không có biện pháp khác, nơi này không giống như là Thái Lan, cũng không cách nào yêu cầu điều kiện tốn hơn.
Sau đó, người lái chính này đem mười bốn người Tô Bằng an bài gặp những thuyền viên trong khoang thuyền. Thấy Tô Bằng hiểu được tiếng Anh, dặn dò Tô Bằng, báo cho biết đồ ăn sẽ có người đưa tới, bảo bọn họ cố gắng không nên đi lại trên boong tàu, bởi vì có đôi khi sẽ có nhân viên kiểm tra đi tuần.
...
Tô Bằng đi vào khoang của mình, tuy rằng nơi này đơn sơ một chút những được cái kín đáo, bên ngoài cũng không nhìn thấy được bên trong, như vậy Tô Bằng cũng có một không gian tư nhân.
“Trằn trọc nhiều ngày như vậy. Rốt cuộc đã có một chỗ riêng biệt, có thể đăng nhập vào trong trò chơi rồi."
Trong lòng Tô Bằng cũng ít nhiều an tâm một chút, những thứ khác coi như xong, mình đã hơn nửa tháng không có đăng nhập vào trò chơi. Không biết trong trò chơi đã thành như thế nào rồi.
Nghĩ tới đây, Tô Bằng khóa kỹ cửa khoang, sau đó từ bên trong túi du lịch lấy ra một cái máy chủ, đặt ở trên giường gỗ, còn mình thì nằm xuống.
Sau đó, Tô Bằng ấn vào chốt mở trên máy chủ.
...
Sau khi trải qua không gian hư vô kia, Tô Bằng khôi phục ý thức. Mở mắt phát hiện mình còn tại trong phòng ở khách điếm trong dã thôn kia.
Chẳng qua là trong phòng đã được quét dọn một lần, đệm chăn cũng đã thu thập xong.
Tô Bằng nhìn thoáng qua đồ bày biện chung quanh, hết thảy đều chân thật như vậy, cứ như đây là một hiện thực khác.
Nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài, bên trong cái trò chơi này dường như cùng với trong hiện thực chỗ Tô Bằng có chút lệch múi giờ, trong trò chơi hẳn là mới sáng sớm tám giờ rưỡi.
Tô Bằng sửa sang lại quần áo một chút, đi ra khỏi phòng của mình.
Lúc đi ra bên ngoài, sự xuất hiện của Tô Bằng làm cho lão bản của lữ điếm sợ hết hồn, hắn thấy Tô Bằng đầu tiên là quát to một tiếng, sau đó ngã hai bước về phía sau, rồi ôm lấy ngực mình, nhìn Tô Bằng.
“Chủ quán, làm sao vậy?"
Tô Bằng thấy phản ứng của lão bản này cảm thấy rất buồn cười, hỏi hắn.
“Khách... Khách quan, ngươi không phải là hơn mười ngày trước đã rời khỏi tiểu điếm rồi sao? Lúc ấy vợ ta quét dọn gian phòng đã không thấy tăm hơi khách quan, ta còn đang suy nghĩ ngựa của khách quan còn chưa dắt mà sao đã đi rồi... Nhưng mà, làm sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện? Thật sự là đã hù dọa chết lão đây."
Chưởng quầy của khách điếm này là một ông lão khoảng chừng năm mươi, cửa hàng nhỏ thêm một Hỏa Kế, lão bản kiêm chức đầu bếp, vợ của lão bản cũng làm một chút công việc như thu dọn quét tước.
“Ta chỉ là đi ra ngoài làm một ít chuyện, con ngựa kia của ta ngươi không có bán đi rồi chứ?"
Tô Bằng thấy, cười với lão bản này nói.
“Không có, không có, còn nuôi ngựa cho ngài càng thêm xinh đẹp mập mạp tráng kiện ấy chứ, vẫn ở bên ngoài kia."
Lão bản này thấy Tô Bằng muốn ra ngoài, cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng khẽ gật đầu, thanh toán tiền chăm sóc ngựa mấy ngày qua, đi ra bên ngoài lên ngựa tiếp tục lên đường.
Lúc này Tô Bằng đã ở biên giới giữa Tô Châu và Cống Châu, tối nay liền đã có thể đi vào địa giới của Cống Châu.
Một ngày đi nhanh, đến bốn năm giờ đồng hồ xế chiều trong trò chơi, Tô Bằng rốt cuộc đã thấy được cột mốc biên giới giao tiếp giữa hai châu Tô - Cống, mình đã tiến nhập vào địa giới Cống Châu.
Đi về phía trước hơn mười dặm, Tô Bằng thấy một thôn nhỏ, bên trong có khách điếm, Tô Bằng liền chạy đến.
Khách điếm này không tính là quá nhỏ, hơn nữa còn có hai tầng, Tô Bằng buộc ngựa ở ngoài rồi tiến vào khách điếm, nhìn thấy bên trong đã có khách nhân, ngồi ba bàn, trong đó một bàn bốn người, quan sát cách ăn mặc quần áo hình như là người trong giang hồ.
Những người này cũng chú ý tới Tô Bằng, nhưng ánh mắt cũng chỉ là dừng lại vài giây rồi quay đầu đi, tiếp tục uống rượu nói chuyện với nhau.
Bản thân Tô Bằng tìm một cái bàn ngồi xuống, gọi Hỏa Kế cho chút thức ăn thêm một bầu rượu, lại bảo hắn cho ngựa của mình ở bên ngoài thêm chút cỏ khô.
Tiểu nhị vâng dạ, không bao lâu rượu và thức ăn đã được làm xong, bưng lên cho Tô Bằng, rồi vội vàng ra ngoài cho ngựa ăn, Tô Bằng nhẹ nhàng động đũa, nhưng mà lực chú ý dần dần bị chủ đề của một bàn gần đó hấp dẫn.
/787
|