Trước kia lần nào cũng phái mấy người giúp việc đi đón Phan Diệu tan học, quản gia, tài xế, còn có một dì bảo mẫu. Mấy lần này, đều gặp Cầu Minh Phạn ở cổng trường.
Không giống như cậu Cả, tính tình cậu Ba luôn ôn hòa, thấy Cầu Minh Phạn chủ động chào hỏi với mình, tài xế xuống xe hút thuốc còn có chút thụ sủng nhược kinh.
Thân phận của Cầu Minh Phạn có chút khó nói, nhưng thái độ của anh ta đối với cấp dưới rất tốt, cho nên trong quá trình chờ đợi, hai người đứng bắt chuyện vài câu. Cầu Minh Phạn ra hiệu cho anh ta: "Cho tôi một điếu thuốc đi.”
Tài xế không ngờ anh ta không ngại hút thuốc rẻ như vậy, chần chờ một chút, vẫn kính cẩn đưa qua. Cầu Minh Phạn mượn lửa, ung dung phun ra vòng khói, dừng chân nhìn các bạn nhỏ trong trường sôi nổi chạy ra ngoài.
Bên này trên đường phố đậu một vòng xe sang trọng, đều là các phụ huynh tới đón con tan học.
Lúc này quản gia cũng từ trong xe xuống, chào hỏi Cầu Minh Phạn: "Cậu Ba.”
Tài xế thức thời lên xe, Cầu Minh Phạn gật đầu, thuận miệng hỏi: "Sau khi anh Hai trở về, Tiểu Diệu chắc rất vui nhỉ?"
“Hình như cô chủ cởi mở hơn một chút." Quản gia là người ở bên cạnh Phan Tấn Nhạc rất nhiều năm, cười nhạt bổ sung: “Nhưng lúc cậu tới đón cô ấy, cô ấy cũng luôn rất vui.”
Cầu Minh Phạn ừ một tiếng, cụp mắt cười cười.
Đang nói chuyện thì Phan Diệu đi ra, nhìn thấy người đàn ông nhã nhặn thanh tuấn đứng ở bên cạnh xe, ánh mắt sáng lên: "Anh Minh Phạn!"
“Tiểu Diệu.”
Cô bé chạy tới, Cầu Minh Phạn cũng dang tay ra đón cô bé, nửa ngồi xổm xuống đỡ cô bé vào lòng. Anh ta xoa xoa đầu cô bé, cưng chiều nói: "Hôm nay ở trong trường học như nào?"
Phan Diệu cho anh ta thấy hoa hồng giấy nhỏ trên ngực mình: "Xem đi, em còn được thầy khen nha!"
“Tiểu Diệu của chúng ta thật giỏi.”
Cầu Minh Phạn không thể cùng lên xe, mỗi lần hai người đều chỉ nói vài câu rồi chia tay ở cổng trường. Quản gia vẫn cung kính đứng cách đó không xa, Cầu Minh Phạn yên lặng nhìn lướt qua khoảng cách, tiếp tục nhẹ nhàng nhỏ nhẹ hỏi cô bé, bài tập có khó hay không, ở chung với các bạn học có tốt hay không….
Sau khi Phan Diệu cười trả lời, ngọt ngào nói: "Anh Minh Phạn hỏi cũng giống như hôm đó anh trai em hỏi em.”
Phan Diệu sẽ chỉ kêu một người nữa là anh trai, đó chính là Úc Thừa. Cầu Minh Phạn giật mình, cười khẽ: "Vậy sao?”
Dừng một chút, anh ta hỏi: "Gần đây anh hai rất nhiều việc phải không?”
Phan Diệu suy nghĩ một chút, gật đầu, rõ ràng có chút mất mát: "Đúng vậy, mấy ngày nay không thấy anh ấy đâu.”
Cầu Minh Phạn nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của cô bé, dừng lại một chút, dịu dàng hỏi: "Tiểu Diệu có từng thấy anh ấy ở cùng một chỗ với chị gái khác hay không?”
Phan Diệu còn nhớ rõ anh trai bảo cô giữ bí mật, há miệng, mím môi lắc đầu.
Cầu Minh Phạn chăm chú nhìn cô bé một lát, lộ ra vẻ mặt bị thương: "Ngay cả anh trai em cũng không muốn tin sao?"
Phan Diệu có chút bối rối, nhỏ giọng một chút: "Không phải, em… em thật sự chưa từng thấy qua...”
“Anh chỉ quan tâm anh hai thôi." Cầu Minh Phạn không thực sự quan tâm cô bé nói cái gì, rũ mi xuống, tự đè nén giọng nói: "Tiểu Diệu, em cũng biết đó, mẹ em không thích anh lắm. Người nguyện ý đối tốt với anh, chỉ có em thôi.”
“Hôm nay ngay cả em cũng đề phòng anh, anh cảm thấy rất buồn.”
"Không phải, anh Minh Phạn, em không có..." Phan Diệu thấy anh buồn thì mình cũng buồn, không biết nói như thế nào, trong ánh mắt mờ mịt.
Cầu Minh Phạn thở dài, không đáp lời cô bé.
Phan Diệu có chút nóng nảy: "Anh nghe em nói...”
Cầu Minh Phạn yên lặng nhìn cô bé: "Là anh hai không muốn cho người khác biết, đúng không?”
Phan Diệu xoắn ngón tay, muốn nói lại thôi: "Không phải...”
“Đã như vậy, anh trai cũng không làm khó em nữa." Cầu Minh Phạn xoa đầu cô bé, ôn hòa nói: "Thời gian cũng không còn sớm, em theo bọn họ trở về đi.”
Phan Diệu đứng yên không đi, đôi mắt rụt rè tròn xoe, bất an nói: "Anh Minh Phạn, anh... tức giận sao?"
Cầu Minh Phạn mím môi im lặng giây lát, lại thấp giọng cười cười: "Anh không giận.”
“…”
“Anh biết tiểu Diệu là thật lòng tốt với anh.”
Lúc này Phan Diệu mới tươi cười rạng rỡ, Cầu Minh Phạn dừng lại, cong môi: "Đi đi, ngày mai anh lại tới đón em.”
Úc Thừa lâm vào hoàn cảnh khó xử giữa đi và ở.
Chuyện bên Hồng Kông vĩnh viễn đều làm không xong, anh có thể trực tiếp nói với bố phải về Bắc Kinh, nhưng cũng có thể dũng cảm lựa chọn thuận thế ở lại chỗ này, gánh vác nhiều trách nhiệm.
Tất nhiên lợi ích của cái sau nhiều hơn. Vốn loại chuyện này cũng không phải một lần là giải quyết xong, cần thời gian sắp xếp, nếu rời xa trung tâm quyền lực của gia tộc vậy thì càng không biết khi nào mới có thể đạt được thứ mình muốn.
Vì thế Úc Thừa lựa chọn trực tiếp điều đến văn phòng Bác Nguyên Hồng Kông, như vậy hai đầu đều có thể xử lý, trọng tâm của anh cũng hoàn toàn chuyển dời đến bên này.
Sau khi nói chuyện với Hoài Hâm, cô tỏ vẻ hiểu, Úc Thừa biết cô luôn luôn hiểu chuyện, cho dù trong lòng không vui mặt ngoài cũng sẽ không nói, nhưng đây cũng là chuyện không có biện pháp nào khác, anh chỉ có thể tận lực tìm kiếm con đường tương đối nhanh nào đó để đạt được thực quyền.
Cuộc sống ở Hồng Kông ba điểm một đường, Úc Thừa rất ít có sức lực đi suy nghĩ chuyện dư thừa khác, từ sau khi trở về, khó tránh phải đụng mặt Cầu Minh Phạn, âm thầm giao đấu cũng dần dần trở thành bình thường, lòng dạ anh ta rất sâu, sau lưng sử dụng không ít chiêu trò, mặc dù Úc Thừa thận trọng đánh bại từng cái một, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút vấp ngã.
Phan Tấn Nhạc vẫn đứng ngoài quan sát, chưa từng tỏ thái độ.
May mắn Phan Tuyển không thừa nước đục thả câu, từ sau khi vợ sinh con, anh ấy cũng không nhiệt tình tranh giành từng chút một như trước. Cô con gái nhỏ mới sinh khiến anh ấy trở nên ôn hòa bình thản. Thậm chí có lúc sau khi nhìn thấy Úc Thừa, còn cùng nói đến chuyện khi còn bé.
Về lần ngã ngựa đó, sau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Phan Tuyển xin lỗi anh: "Khi đó là tuổi trẻ nông nổi không hiểu chuyện, cũng không suy nghĩ được gì sâu xa, cho nên trút giận lên người cậu.”
Úc Thừa bình thản lắc đầu: "Anh cả, em cũng không còn để trong lòng nữa.”
Phan Tuyển nhìn anh, thật lâu sau thở dài: "Nhiều năm như vậy, A Thừa, cậu cũng không dễ dàng.”
Hai người ngồi ở hậu viện ngửa đầu nhìn bầu trời sao, im lặng một hồi lâu, Úc Thừa chậm rãi nói: "Anh cả, có đôi khi em cũng đang suy nghĩ, cả đời này, rốt cuộc cần bao nhiêu mới đủ. Mọi thứ giống như vĩnh viễn không có điểm dừng.”
Phan Tuyển ngẩn ra một chút, cười rộ lên: "Anh cũng nghĩ tới vấn đề này. Trước kia bay loạn như con ruồi không đầu, nhưng bây giờ anh nghĩ mình đã có đáp án rồi.”
“Là cái gì?”
“Điều anh muốn, chính là sau khi về nhà, còn có một ngọn đèn sáng lên chờ mình." Giọng Phan Tuyển trầm thấp: "Anh thấy con gái ngủ rất say, mẹ con bé ở bên cạnh cũng buồn ngủ không chịu được, nhưng vẫn ngâm nga ca dao vỗ nhẹ lưng con bé, khi đó anh biết mình muốn cái gì.”
Vẻ mặt Úc Thừa trầm tĩnh, nhìn lên bầu trời không nói gì cả.
Phan Tuyển vỗ vỗ vai anh, nói không phải ai cũng sẽ nghĩ như vậy, có vài người cả đời có thể đều không thể lý giải được. Nếu anh cũng khao khát điều đó, thì anh sẽ hạnh phúc, A Thừa, bởi vì anh đã tìm thấy những gì anh yêu thương.
Đêm đó bọn họ cởi bỏ khúc mắc trong gió đêm nhè nhẹ, lúc gần đi Phan Tuyển nói với anh: "A Thừa, anh sắp bứt ra được rồi, hy vọng cậu cũng có thể tự do.”
Tự do, tự do ấy à.
Thế sự này gian nan, thật ra thứ mong cầu rất đơn giản, nhưng để đạt được nó thì lại vòng vo phức tạp.
Cách đây không lâu Úc Thừa mới bớt chút thời gian đi nhìn qua Hầu Tố Hinh, tình trạng của bà ấy thật sự không tốt lắm. Lúc nhìn thấy anh ánh mắt bà ấy vẫn tỏa sáng, một lúc sau gọi tên của anh, nhưng đúng lúc ấy lại có người tiến vào, bà ấy lại không nói lời nào.
Bà ấy đã quên Úc Vệ Đông rồi.
Đó là người chồng đã bên cạnh bà ấy nhiều năm như vậy.
Úc Thừa nắm bàn tay đầy nếp nhăn của Hầu Tố Hinh, cố gắng không để lộ ra một chút biểu cảm không bình tĩnh nào. Mà bố, thì cũng lớn tuổi rồi, dáng người luôn thẳng tắp, trốn ở một góc nào đó bên ngoài bà ấy không nhìn thấy, ôm mặt khóc không thành tiếng.
Năm tháng trôi qua, anh không giữ lại được gì cả, thật bất lực, đến bây giờ cô độc một mình. Úc Thừa đón ánh trăng hút một điếu thuốc, trút hết hơi thở ủ dột trong phế quản ra.
Anh trầm mặc ngồi đến nửa đêm, sau khi nhìn thấy ngôi sao đêm ở chân trời kia cũng chợt lóe tắt, mới đứng dậy, rời đi.
Có sự ủng hộ yên lặng của Phan Tuyển ở đầu cán cân này, Úc Thừa đối phó với Cầu Minh Phạn ít nhiều chiếm thế thượng phong. Chuyện đối phương thường xuyên tiếp cận Phan Diệu khiến anh chú ý nhiều hơn, âm thầm phái người bảo vệ, nhất cử nhất động đều theo dõi. Dường như Cầu Minh Phạn phát hiện, một thời gian rất lâu cũng không gặp Phan Diệu.
Trong khoảng thời gian này Phan Tấn Nhạc lại trúng gió nên căn bệnh lại phát tác một lần nữa, cơ thể càng ngày càng không tốt, Úc Thừa xử lý việc rất nhiều chuyện ông ấy cũng không hỏi đến, có vẻ có ý muốn chuyển giao quyền lực.
Sáu mươi mấy tuổi lui về hậu phương, xem như cũng sớm, nhưng cơ thể không buông tha con người, cũng không có cách nào, nếu không ai mà không muốn ngồi lâu ở vị trí hiện tại hơn một chút.
Trong tập đoàn có chút tin đồn, nói tranh giành nhiều năm như vậy, cuối cùng lại là cậu Hai xuất thế đạt được sự tán thành của chủ tịch, nhưng lấy thủ đoạn cùng năng lực của cậu Hai, thì chắc sẽ gánh vác nổi, chẳng qua một cỗ máy khổng lồ rườm rà loạn lạc như vậy, cho dù anh một tay che trời, thì quá trình thu phục lòng người cũng không thể quá nhanh.
Những mụn nhọt vẫn còn ở đó, sợ là sẽ sinh ra không ít chuyện, chờ Phan Tấn Nhạc chính thức tuyên bố, phỏng chừng còn phải đợi một đoạn thời gian, mà đây chính là khảo nghiệm cuối cùng dành cho Úc Thừa.
Úc Thừa cũng mượn không ít sức của nhà họ Phó, có lần gặp Phó Đình Hựu, đứng ở tòa nhà cao tầng, Phó Đình Hựu chúc anh mọi việc thuận lợi, mong anh có thể đạt được mong muốn nhanh chóng.
Úc Thừa nhìn xuống dòng xe phía dưới, cười nhạt: "Bây giờ nói những lời này còn quá sớm. Cách vạch đích một bước, nhưng cũng phải đề phòng thất bại trong gang tấc.”
“Lúc nào cậu cũng cẩn thận như vậy." Phó Đình Hựu nói: "Vậy chờ chuyện này thành công chúng ta sẽ ăn mừng, đến lúc đó nhớ dẫn Hoài Hâm theo.”
Dừng một chút, anh ta cười khẽ: "Cô gái nhỏ làm người tính bí mật của cậu lâu như vậy, chắc hờn dỗi không ít nhỉ?"
Nhắc tới Hoài Hâm, ánh mắt Úc Thừa lập tức dịu dàng, có chút bất đắc dĩ.
Đúng vậy, bạn gái mà lại phải biến thành tình nhân, gặp mặt một lần còn phải sắp xếp thời gian trước, các loại phòng bị che giấu, chắc cô sắp tức chết rồi, lần trước cắn ra cả dấu răng ở bả vai anh, dỗ hơn nửa ngày mới bằng lòng.
Anh chậm rãi cười: "Tôi sẽ không để cô ấy chờ lâu.”
Cuối tuần là tiệc mừng thọ của ông cụ Phó, đã bảy mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, Phó Đình Hựu đứng hàng thứ ba trong nhà, mọi việc đều giao cho anh ta và anh cả của anh ta lo liệu, trong bữa tiệc mời không ít nhân vật có uy tín, phong quang vô lượng.
Phan Tấn Nhạc đang ốm đau, muốn Úc Thừa đại diện ra mặt. Phó Đình Hựu dẫn anh đi gặp không ít người, đều là người quen cũ của nhà họ Phó, nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, cũng đều có bối cảnh vững chắc.
Úc Thừa luôn mỉm cười hỏi thăm, tiệc tối còn chưa bắt đầu, lúc cầm ly rượu ở góc nghỉ ngơi, thấy một người mặc váy dạ hội màu tím đậm, thướt tha đi tới.
“Úc Thừa." Tạ Phương Dục hất cằm, như cười như không: "Đã lâu không gặp.”
Lần trước sau khi đưa cô ta về nhà, Úc Thừa lại bảo người phía dưới mua rất nhiều đồ đưa qua, đều là đồ chơi mấy tiểu thư như cô ta thích, vài cái túi màu vàng Hermes, lấy lý do rất hoa mỹ là "Bồi tội". Cho nên thái độ của cô ta khi nhìn anh cũng coi như khách sáo.
Úc Thừa cũng ôn hòa nâng chén: "Đã lâu không gặp.”
Tạ Phương Dục nghiêng người đứng ở một bên, ung dung nói: "Tôi nghe bố nói, chú Thế rất coi trọng anh, có phải nên nói trước một tiếng chúc mừng hay không?"
Úc Thừa lắc đầu, hỉ nộ không hiện ra, dùng từ rất cẩn thận: "Cái này sao có thể nói, tôi cũng chỉ làm việc giúp bố tôi thôi.”
Hành động lần này trở về của anh có khí thế của dã tâm bừng bừng, nói lời này ai lại tin chứ. Nhưng Tạ Phương Dục bội phục nhất chính là anh rất kín kẽ, vĩnh viễn bình tĩnh, thận trọng từng bước. Tâm tư thâm trầm khó lường kia chính là thứ hấp dẫn phụ nữ nhất.
Tạ Phương Dục nhìn anh thật kỹ, thở dài: "Haiz, thật đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?" Úc Thừa nhướng mày.
“Ai bảo anh không muốn, nếu không chúng ta thật sự có thể hợp tác rất vui vẻ.”
Cô ta đang nói về việc kết hôn. Tạ Phương Dục lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, quan niệm về yêu đương và hôn nhân không như người bình thường. Yêu đương là nếm thử, mà hôn nhân là trách nhiệm, phần trách nhiệm nặng nề kia chính là trách nhiệm làm cho gia tộc càng thêm hưng thịnh.
Cô ta đang ở tuổi thích chơi đùa, dạng đàn ông gì cũng đã gặp qua, cũng không có gì mới mẻ, nên cảm thấy nếu có người nhìn thuận mắt có thể cùng nhau ổn định lại, hình như cũng không tệ lắm, dù sao mọi người có thể ai lo người nấy. Ai ngờ vất vả lắm mới coi trọng một người, đối phương lại không muốn.
Tạ Phương Dục nghĩ đến lại tức giận, nhăn nhăn mũi, có chút thất vọng lại có chút không hiểu: "Thật là, tôi kém cỏi như vậy sao?”
Thân là công chúa nhỏ nhà họ Tạ nâng niu trong lòng bàn tay, có khi nào chịu qua sự lạnh nhạt như vậy, Úc Thừa nở nụ cười, lúc lâu sau mới nói: "Không phải vấn đề của em, là tôi.”
Tạ Phương Dục nhướng mày, vẻ mặt có chút không rõ ràng: "Nói thử nghe xem nào.”
“Vì một vài lý do cá nhân thôi." Úc Thừa cười nhún vai.
Còn tưởng anh nói gì đó sâu xa, Tạ Phương Dục liếc mắt: "Cái này có khác gì không nói. đâu”
“Ừ." Úc Thừa tao nhã nói: "Tôi quả thật không muốn nói.”
Tạ Phương Dục: "...”
Cô ta nghiến răng, một lát sau, hạ giọng ý vị thâm trường nói: "Anh không phải gay chứ?"
“Có phải ở nước ngoài anh có một người bạn trai ngoại quốc nên khổ sở chờ đợi anh không?”
“Anh muốn chờ sau khi mình đạt được quyền thế mới danh chính ngôn thuận đưa anh ta về ghi vào gia phả?”
“…”
Lúc này Phó Đình Hựu vừa vặn đi tới, thiếu chút nữa không giấu được biểu cảm trên mặt cười ra tiếng, Úc Thừa cũng nhếch môi cười, có chút hứng thú lại giống như bất đắc dĩ. Phó Đình Hựu lắc đầu, trêu đùa: "Tôi phát hiện, trí tưởng tượng của A Dục thật phong phú.”
Tạ Phương Dục hất cằm, thản nhiên cười: "Đúng vậy, tôi còn có rất nhiều ưu điểm, đáng tiếc anh Thừa không có phúc để hưởng.”
Lời nói nửa thật nửa giả tuôn ra, cô ta vẫn có chút không cam lòng, rồi lại muốn thể diện, Phó Đình Hựu quen thuộc đến gần, vẫy tay với cô ta: "Bà cô tới đây, theo tôi đi ăn chút gì ngon, đừng để ý đến cậu ấy nữa.”
Tạ Phương Dục đi xuống bậc thang, hai người đi xa, Úc Thừa đứng bên cửa sổ, mỉm cười nhìn ngắm bóng đêm yên tĩnh.
Trong sảnh khách khứa rộn ràng nhốn nháo, ăn uống linh đình. Bọn họ đều bị quá nhiều thứ lôi kéo, bận rộn, quên mất phải dừng lại nghỉ ngơi một chút. Nhưng thực ra những điều bình yên nhỏ nhặt trong cuộc sống, mới là thứ nên được trân trọng bởi đó là những điều may mắn và tốt đẹp nhất.
Tiếng chuông di động vang lên, Úc Thừa nhìn tên, cong môi nở nụ cười.
Anh nhấc máy, lúc đó bóng đêm bỗng nhiên như ập đến.
Người người thấy anh đều chúc mừng trước, xem như đặt nền móng quan hệ, tựa như bọn họ tin rằng nhất định anh sẽ là người chiến thắng kia, nhưng Úc Thừa biết không đơn giản như vậy. Luôn luôn có cảm giác mưa gió sắp ập tới, giống như là mặt biển yên tĩnh đột nhiên nổi lên sóng lớn, tàu thủy có thể bị lật úp trong một đêm.
Quả nhiên như thế.
Tiệc tối sắp bắt đầu, lúc Úc Thừa muốn đi thì Phó Đình Hựu giữ chặt anh: "A Thừa, cậu nghĩ kỹ đi.”
“…”
Lúc này vắng mặt, nơi đầu sóng ngọn gió, nhiều ánh mắt như vậy, chuyện của cô anh không nhất định có thể giấu được.
Úc Thừa lẳng lặng nhìn anh ta, trong đôi mắt đen cũng nổi lên một cơn lốc xoáy: "Nhưng bây giờ cô ấy cần tôi. Tôi phải trở về.”
Bố Hoài Hâm ở nhà đột nhiên ngất xỉu, kiểm tra phát hiện là u não cấp tính, nước đọng trong não tạo nên áp lực nghiêm trọng, trực tiếp đưa vào phòng phẫu thuật. Hoài Hâm gọi điện thoại tới, người đã khóc đến không còn cầm cự được gì nữa. Phó Đình Hựu biết nói gì cũng vô dụng, chỉ muốn dùng lý trí khuyên anh: "Cậu suy nghĩ lại đi.”
“Đó là người thân duy nhất của cô ấy, bất kể nói thế nào, thời khắc này tôi muốn ở bên cạnh cô ấy.”
Lúc Úc Thừa đưa ra quyết định đã nghĩ đến tất cả những chuyện có thể xảy ra trong tương lai, anh phải nhanh chóng bố trí: "A Hựu, phiền cậu dốc hết toàn lực, giúp tôi che giấu tin tức.”
Phó Đình Hựu không khuyên nữa, thở dài một tiếng: "Tôi sẽ cố gắng.”
Trong điện thoại Hoài Hâm khóc đến tim anh tan nát, lúc Úc Thừa mệt mỏi chạy tới bệnh viện, cô đang ngồi trên ghế bên ngoài phòng phẫu thuật, nước mắt trên mặt chưa khô, hai mắt phiếm đỏ, ánh mắt thất thần nhìn hàng chữ đỏ lạnh lẽo chói mắt: "Đang phẫu thuật".
Đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua nhưng còn chưa ra, tình huống không biết có bao nhiêu hiểm trở.
Hoài Hâm cuộn mình ôm chặt hai đầu gối, hai vai đơn bạc giống như vừa chạm vào sẽ vỡ vụn, đó là một loại tư thế cực kỳ không có cảm giác an toàn, Úc Thừa sải bước chạy tới, cúi người dùng sức ôm cô vào trong lòng.
Hoài Hâm kinh ngạc, không dám tin nhìn anh.
Anh đã trở lại, cô nói không ra lời, giờ khắc sự nặng nề đè lên người cô giống như tiêu tan, tất cả sợ hãi cùng bi thương đều trút xuống, Hoài Hâm vùi đầu ở trong lòng anh khóc thật to.
“Không sao đâu, bảo bối, anh ở đây.” Úc Thừa vỗ lưng cô, thì thào, dịu dàng dỗ dành: "Anh ở đây, đừng sợ, anh ở đây.”
Lục phủ ngũ tạng cô như đau đớn đến chạy loạn lên, trái tim như bị khoét một lỗ thật to, bên trong trống rỗng gào thét, mà anh vừa đến, nơi đó lập tức được lấp đầy.
Không giống như cậu Cả, tính tình cậu Ba luôn ôn hòa, thấy Cầu Minh Phạn chủ động chào hỏi với mình, tài xế xuống xe hút thuốc còn có chút thụ sủng nhược kinh.
Thân phận của Cầu Minh Phạn có chút khó nói, nhưng thái độ của anh ta đối với cấp dưới rất tốt, cho nên trong quá trình chờ đợi, hai người đứng bắt chuyện vài câu. Cầu Minh Phạn ra hiệu cho anh ta: "Cho tôi một điếu thuốc đi.”
Tài xế không ngờ anh ta không ngại hút thuốc rẻ như vậy, chần chờ một chút, vẫn kính cẩn đưa qua. Cầu Minh Phạn mượn lửa, ung dung phun ra vòng khói, dừng chân nhìn các bạn nhỏ trong trường sôi nổi chạy ra ngoài.
Bên này trên đường phố đậu một vòng xe sang trọng, đều là các phụ huynh tới đón con tan học.
Lúc này quản gia cũng từ trong xe xuống, chào hỏi Cầu Minh Phạn: "Cậu Ba.”
Tài xế thức thời lên xe, Cầu Minh Phạn gật đầu, thuận miệng hỏi: "Sau khi anh Hai trở về, Tiểu Diệu chắc rất vui nhỉ?"
“Hình như cô chủ cởi mở hơn một chút." Quản gia là người ở bên cạnh Phan Tấn Nhạc rất nhiều năm, cười nhạt bổ sung: “Nhưng lúc cậu tới đón cô ấy, cô ấy cũng luôn rất vui.”
Cầu Minh Phạn ừ một tiếng, cụp mắt cười cười.
Đang nói chuyện thì Phan Diệu đi ra, nhìn thấy người đàn ông nhã nhặn thanh tuấn đứng ở bên cạnh xe, ánh mắt sáng lên: "Anh Minh Phạn!"
“Tiểu Diệu.”
Cô bé chạy tới, Cầu Minh Phạn cũng dang tay ra đón cô bé, nửa ngồi xổm xuống đỡ cô bé vào lòng. Anh ta xoa xoa đầu cô bé, cưng chiều nói: "Hôm nay ở trong trường học như nào?"
Phan Diệu cho anh ta thấy hoa hồng giấy nhỏ trên ngực mình: "Xem đi, em còn được thầy khen nha!"
“Tiểu Diệu của chúng ta thật giỏi.”
Cầu Minh Phạn không thể cùng lên xe, mỗi lần hai người đều chỉ nói vài câu rồi chia tay ở cổng trường. Quản gia vẫn cung kính đứng cách đó không xa, Cầu Minh Phạn yên lặng nhìn lướt qua khoảng cách, tiếp tục nhẹ nhàng nhỏ nhẹ hỏi cô bé, bài tập có khó hay không, ở chung với các bạn học có tốt hay không….
Sau khi Phan Diệu cười trả lời, ngọt ngào nói: "Anh Minh Phạn hỏi cũng giống như hôm đó anh trai em hỏi em.”
Phan Diệu sẽ chỉ kêu một người nữa là anh trai, đó chính là Úc Thừa. Cầu Minh Phạn giật mình, cười khẽ: "Vậy sao?”
Dừng một chút, anh ta hỏi: "Gần đây anh hai rất nhiều việc phải không?”
Phan Diệu suy nghĩ một chút, gật đầu, rõ ràng có chút mất mát: "Đúng vậy, mấy ngày nay không thấy anh ấy đâu.”
Cầu Minh Phạn nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của cô bé, dừng lại một chút, dịu dàng hỏi: "Tiểu Diệu có từng thấy anh ấy ở cùng một chỗ với chị gái khác hay không?”
Phan Diệu còn nhớ rõ anh trai bảo cô giữ bí mật, há miệng, mím môi lắc đầu.
Cầu Minh Phạn chăm chú nhìn cô bé một lát, lộ ra vẻ mặt bị thương: "Ngay cả anh trai em cũng không muốn tin sao?"
Phan Diệu có chút bối rối, nhỏ giọng một chút: "Không phải, em… em thật sự chưa từng thấy qua...”
“Anh chỉ quan tâm anh hai thôi." Cầu Minh Phạn không thực sự quan tâm cô bé nói cái gì, rũ mi xuống, tự đè nén giọng nói: "Tiểu Diệu, em cũng biết đó, mẹ em không thích anh lắm. Người nguyện ý đối tốt với anh, chỉ có em thôi.”
“Hôm nay ngay cả em cũng đề phòng anh, anh cảm thấy rất buồn.”
"Không phải, anh Minh Phạn, em không có..." Phan Diệu thấy anh buồn thì mình cũng buồn, không biết nói như thế nào, trong ánh mắt mờ mịt.
Cầu Minh Phạn thở dài, không đáp lời cô bé.
Phan Diệu có chút nóng nảy: "Anh nghe em nói...”
Cầu Minh Phạn yên lặng nhìn cô bé: "Là anh hai không muốn cho người khác biết, đúng không?”
Phan Diệu xoắn ngón tay, muốn nói lại thôi: "Không phải...”
“Đã như vậy, anh trai cũng không làm khó em nữa." Cầu Minh Phạn xoa đầu cô bé, ôn hòa nói: "Thời gian cũng không còn sớm, em theo bọn họ trở về đi.”
Phan Diệu đứng yên không đi, đôi mắt rụt rè tròn xoe, bất an nói: "Anh Minh Phạn, anh... tức giận sao?"
Cầu Minh Phạn mím môi im lặng giây lát, lại thấp giọng cười cười: "Anh không giận.”
“…”
“Anh biết tiểu Diệu là thật lòng tốt với anh.”
Lúc này Phan Diệu mới tươi cười rạng rỡ, Cầu Minh Phạn dừng lại, cong môi: "Đi đi, ngày mai anh lại tới đón em.”
Úc Thừa lâm vào hoàn cảnh khó xử giữa đi và ở.
Chuyện bên Hồng Kông vĩnh viễn đều làm không xong, anh có thể trực tiếp nói với bố phải về Bắc Kinh, nhưng cũng có thể dũng cảm lựa chọn thuận thế ở lại chỗ này, gánh vác nhiều trách nhiệm.
Tất nhiên lợi ích của cái sau nhiều hơn. Vốn loại chuyện này cũng không phải một lần là giải quyết xong, cần thời gian sắp xếp, nếu rời xa trung tâm quyền lực của gia tộc vậy thì càng không biết khi nào mới có thể đạt được thứ mình muốn.
Vì thế Úc Thừa lựa chọn trực tiếp điều đến văn phòng Bác Nguyên Hồng Kông, như vậy hai đầu đều có thể xử lý, trọng tâm của anh cũng hoàn toàn chuyển dời đến bên này.
Sau khi nói chuyện với Hoài Hâm, cô tỏ vẻ hiểu, Úc Thừa biết cô luôn luôn hiểu chuyện, cho dù trong lòng không vui mặt ngoài cũng sẽ không nói, nhưng đây cũng là chuyện không có biện pháp nào khác, anh chỉ có thể tận lực tìm kiếm con đường tương đối nhanh nào đó để đạt được thực quyền.
Cuộc sống ở Hồng Kông ba điểm một đường, Úc Thừa rất ít có sức lực đi suy nghĩ chuyện dư thừa khác, từ sau khi trở về, khó tránh phải đụng mặt Cầu Minh Phạn, âm thầm giao đấu cũng dần dần trở thành bình thường, lòng dạ anh ta rất sâu, sau lưng sử dụng không ít chiêu trò, mặc dù Úc Thừa thận trọng đánh bại từng cái một, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút vấp ngã.
Phan Tấn Nhạc vẫn đứng ngoài quan sát, chưa từng tỏ thái độ.
May mắn Phan Tuyển không thừa nước đục thả câu, từ sau khi vợ sinh con, anh ấy cũng không nhiệt tình tranh giành từng chút một như trước. Cô con gái nhỏ mới sinh khiến anh ấy trở nên ôn hòa bình thản. Thậm chí có lúc sau khi nhìn thấy Úc Thừa, còn cùng nói đến chuyện khi còn bé.
Về lần ngã ngựa đó, sau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Phan Tuyển xin lỗi anh: "Khi đó là tuổi trẻ nông nổi không hiểu chuyện, cũng không suy nghĩ được gì sâu xa, cho nên trút giận lên người cậu.”
Úc Thừa bình thản lắc đầu: "Anh cả, em cũng không còn để trong lòng nữa.”
Phan Tuyển nhìn anh, thật lâu sau thở dài: "Nhiều năm như vậy, A Thừa, cậu cũng không dễ dàng.”
Hai người ngồi ở hậu viện ngửa đầu nhìn bầu trời sao, im lặng một hồi lâu, Úc Thừa chậm rãi nói: "Anh cả, có đôi khi em cũng đang suy nghĩ, cả đời này, rốt cuộc cần bao nhiêu mới đủ. Mọi thứ giống như vĩnh viễn không có điểm dừng.”
Phan Tuyển ngẩn ra một chút, cười rộ lên: "Anh cũng nghĩ tới vấn đề này. Trước kia bay loạn như con ruồi không đầu, nhưng bây giờ anh nghĩ mình đã có đáp án rồi.”
“Là cái gì?”
“Điều anh muốn, chính là sau khi về nhà, còn có một ngọn đèn sáng lên chờ mình." Giọng Phan Tuyển trầm thấp: "Anh thấy con gái ngủ rất say, mẹ con bé ở bên cạnh cũng buồn ngủ không chịu được, nhưng vẫn ngâm nga ca dao vỗ nhẹ lưng con bé, khi đó anh biết mình muốn cái gì.”
Vẻ mặt Úc Thừa trầm tĩnh, nhìn lên bầu trời không nói gì cả.
Phan Tuyển vỗ vỗ vai anh, nói không phải ai cũng sẽ nghĩ như vậy, có vài người cả đời có thể đều không thể lý giải được. Nếu anh cũng khao khát điều đó, thì anh sẽ hạnh phúc, A Thừa, bởi vì anh đã tìm thấy những gì anh yêu thương.
Đêm đó bọn họ cởi bỏ khúc mắc trong gió đêm nhè nhẹ, lúc gần đi Phan Tuyển nói với anh: "A Thừa, anh sắp bứt ra được rồi, hy vọng cậu cũng có thể tự do.”
Tự do, tự do ấy à.
Thế sự này gian nan, thật ra thứ mong cầu rất đơn giản, nhưng để đạt được nó thì lại vòng vo phức tạp.
Cách đây không lâu Úc Thừa mới bớt chút thời gian đi nhìn qua Hầu Tố Hinh, tình trạng của bà ấy thật sự không tốt lắm. Lúc nhìn thấy anh ánh mắt bà ấy vẫn tỏa sáng, một lúc sau gọi tên của anh, nhưng đúng lúc ấy lại có người tiến vào, bà ấy lại không nói lời nào.
Bà ấy đã quên Úc Vệ Đông rồi.
Đó là người chồng đã bên cạnh bà ấy nhiều năm như vậy.
Úc Thừa nắm bàn tay đầy nếp nhăn của Hầu Tố Hinh, cố gắng không để lộ ra một chút biểu cảm không bình tĩnh nào. Mà bố, thì cũng lớn tuổi rồi, dáng người luôn thẳng tắp, trốn ở một góc nào đó bên ngoài bà ấy không nhìn thấy, ôm mặt khóc không thành tiếng.
Năm tháng trôi qua, anh không giữ lại được gì cả, thật bất lực, đến bây giờ cô độc một mình. Úc Thừa đón ánh trăng hút một điếu thuốc, trút hết hơi thở ủ dột trong phế quản ra.
Anh trầm mặc ngồi đến nửa đêm, sau khi nhìn thấy ngôi sao đêm ở chân trời kia cũng chợt lóe tắt, mới đứng dậy, rời đi.
Có sự ủng hộ yên lặng của Phan Tuyển ở đầu cán cân này, Úc Thừa đối phó với Cầu Minh Phạn ít nhiều chiếm thế thượng phong. Chuyện đối phương thường xuyên tiếp cận Phan Diệu khiến anh chú ý nhiều hơn, âm thầm phái người bảo vệ, nhất cử nhất động đều theo dõi. Dường như Cầu Minh Phạn phát hiện, một thời gian rất lâu cũng không gặp Phan Diệu.
Trong khoảng thời gian này Phan Tấn Nhạc lại trúng gió nên căn bệnh lại phát tác một lần nữa, cơ thể càng ngày càng không tốt, Úc Thừa xử lý việc rất nhiều chuyện ông ấy cũng không hỏi đến, có vẻ có ý muốn chuyển giao quyền lực.
Sáu mươi mấy tuổi lui về hậu phương, xem như cũng sớm, nhưng cơ thể không buông tha con người, cũng không có cách nào, nếu không ai mà không muốn ngồi lâu ở vị trí hiện tại hơn một chút.
Trong tập đoàn có chút tin đồn, nói tranh giành nhiều năm như vậy, cuối cùng lại là cậu Hai xuất thế đạt được sự tán thành của chủ tịch, nhưng lấy thủ đoạn cùng năng lực của cậu Hai, thì chắc sẽ gánh vác nổi, chẳng qua một cỗ máy khổng lồ rườm rà loạn lạc như vậy, cho dù anh một tay che trời, thì quá trình thu phục lòng người cũng không thể quá nhanh.
Những mụn nhọt vẫn còn ở đó, sợ là sẽ sinh ra không ít chuyện, chờ Phan Tấn Nhạc chính thức tuyên bố, phỏng chừng còn phải đợi một đoạn thời gian, mà đây chính là khảo nghiệm cuối cùng dành cho Úc Thừa.
Úc Thừa cũng mượn không ít sức của nhà họ Phó, có lần gặp Phó Đình Hựu, đứng ở tòa nhà cao tầng, Phó Đình Hựu chúc anh mọi việc thuận lợi, mong anh có thể đạt được mong muốn nhanh chóng.
Úc Thừa nhìn xuống dòng xe phía dưới, cười nhạt: "Bây giờ nói những lời này còn quá sớm. Cách vạch đích một bước, nhưng cũng phải đề phòng thất bại trong gang tấc.”
“Lúc nào cậu cũng cẩn thận như vậy." Phó Đình Hựu nói: "Vậy chờ chuyện này thành công chúng ta sẽ ăn mừng, đến lúc đó nhớ dẫn Hoài Hâm theo.”
Dừng một chút, anh ta cười khẽ: "Cô gái nhỏ làm người tính bí mật của cậu lâu như vậy, chắc hờn dỗi không ít nhỉ?"
Nhắc tới Hoài Hâm, ánh mắt Úc Thừa lập tức dịu dàng, có chút bất đắc dĩ.
Đúng vậy, bạn gái mà lại phải biến thành tình nhân, gặp mặt một lần còn phải sắp xếp thời gian trước, các loại phòng bị che giấu, chắc cô sắp tức chết rồi, lần trước cắn ra cả dấu răng ở bả vai anh, dỗ hơn nửa ngày mới bằng lòng.
Anh chậm rãi cười: "Tôi sẽ không để cô ấy chờ lâu.”
Cuối tuần là tiệc mừng thọ của ông cụ Phó, đã bảy mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, Phó Đình Hựu đứng hàng thứ ba trong nhà, mọi việc đều giao cho anh ta và anh cả của anh ta lo liệu, trong bữa tiệc mời không ít nhân vật có uy tín, phong quang vô lượng.
Phan Tấn Nhạc đang ốm đau, muốn Úc Thừa đại diện ra mặt. Phó Đình Hựu dẫn anh đi gặp không ít người, đều là người quen cũ của nhà họ Phó, nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, cũng đều có bối cảnh vững chắc.
Úc Thừa luôn mỉm cười hỏi thăm, tiệc tối còn chưa bắt đầu, lúc cầm ly rượu ở góc nghỉ ngơi, thấy một người mặc váy dạ hội màu tím đậm, thướt tha đi tới.
“Úc Thừa." Tạ Phương Dục hất cằm, như cười như không: "Đã lâu không gặp.”
Lần trước sau khi đưa cô ta về nhà, Úc Thừa lại bảo người phía dưới mua rất nhiều đồ đưa qua, đều là đồ chơi mấy tiểu thư như cô ta thích, vài cái túi màu vàng Hermes, lấy lý do rất hoa mỹ là "Bồi tội". Cho nên thái độ của cô ta khi nhìn anh cũng coi như khách sáo.
Úc Thừa cũng ôn hòa nâng chén: "Đã lâu không gặp.”
Tạ Phương Dục nghiêng người đứng ở một bên, ung dung nói: "Tôi nghe bố nói, chú Thế rất coi trọng anh, có phải nên nói trước một tiếng chúc mừng hay không?"
Úc Thừa lắc đầu, hỉ nộ không hiện ra, dùng từ rất cẩn thận: "Cái này sao có thể nói, tôi cũng chỉ làm việc giúp bố tôi thôi.”
Hành động lần này trở về của anh có khí thế của dã tâm bừng bừng, nói lời này ai lại tin chứ. Nhưng Tạ Phương Dục bội phục nhất chính là anh rất kín kẽ, vĩnh viễn bình tĩnh, thận trọng từng bước. Tâm tư thâm trầm khó lường kia chính là thứ hấp dẫn phụ nữ nhất.
Tạ Phương Dục nhìn anh thật kỹ, thở dài: "Haiz, thật đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?" Úc Thừa nhướng mày.
“Ai bảo anh không muốn, nếu không chúng ta thật sự có thể hợp tác rất vui vẻ.”
Cô ta đang nói về việc kết hôn. Tạ Phương Dục lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, quan niệm về yêu đương và hôn nhân không như người bình thường. Yêu đương là nếm thử, mà hôn nhân là trách nhiệm, phần trách nhiệm nặng nề kia chính là trách nhiệm làm cho gia tộc càng thêm hưng thịnh.
Cô ta đang ở tuổi thích chơi đùa, dạng đàn ông gì cũng đã gặp qua, cũng không có gì mới mẻ, nên cảm thấy nếu có người nhìn thuận mắt có thể cùng nhau ổn định lại, hình như cũng không tệ lắm, dù sao mọi người có thể ai lo người nấy. Ai ngờ vất vả lắm mới coi trọng một người, đối phương lại không muốn.
Tạ Phương Dục nghĩ đến lại tức giận, nhăn nhăn mũi, có chút thất vọng lại có chút không hiểu: "Thật là, tôi kém cỏi như vậy sao?”
Thân là công chúa nhỏ nhà họ Tạ nâng niu trong lòng bàn tay, có khi nào chịu qua sự lạnh nhạt như vậy, Úc Thừa nở nụ cười, lúc lâu sau mới nói: "Không phải vấn đề của em, là tôi.”
Tạ Phương Dục nhướng mày, vẻ mặt có chút không rõ ràng: "Nói thử nghe xem nào.”
“Vì một vài lý do cá nhân thôi." Úc Thừa cười nhún vai.
Còn tưởng anh nói gì đó sâu xa, Tạ Phương Dục liếc mắt: "Cái này có khác gì không nói. đâu”
“Ừ." Úc Thừa tao nhã nói: "Tôi quả thật không muốn nói.”
Tạ Phương Dục: "...”
Cô ta nghiến răng, một lát sau, hạ giọng ý vị thâm trường nói: "Anh không phải gay chứ?"
“Có phải ở nước ngoài anh có một người bạn trai ngoại quốc nên khổ sở chờ đợi anh không?”
“Anh muốn chờ sau khi mình đạt được quyền thế mới danh chính ngôn thuận đưa anh ta về ghi vào gia phả?”
“…”
Lúc này Phó Đình Hựu vừa vặn đi tới, thiếu chút nữa không giấu được biểu cảm trên mặt cười ra tiếng, Úc Thừa cũng nhếch môi cười, có chút hứng thú lại giống như bất đắc dĩ. Phó Đình Hựu lắc đầu, trêu đùa: "Tôi phát hiện, trí tưởng tượng của A Dục thật phong phú.”
Tạ Phương Dục hất cằm, thản nhiên cười: "Đúng vậy, tôi còn có rất nhiều ưu điểm, đáng tiếc anh Thừa không có phúc để hưởng.”
Lời nói nửa thật nửa giả tuôn ra, cô ta vẫn có chút không cam lòng, rồi lại muốn thể diện, Phó Đình Hựu quen thuộc đến gần, vẫy tay với cô ta: "Bà cô tới đây, theo tôi đi ăn chút gì ngon, đừng để ý đến cậu ấy nữa.”
Tạ Phương Dục đi xuống bậc thang, hai người đi xa, Úc Thừa đứng bên cửa sổ, mỉm cười nhìn ngắm bóng đêm yên tĩnh.
Trong sảnh khách khứa rộn ràng nhốn nháo, ăn uống linh đình. Bọn họ đều bị quá nhiều thứ lôi kéo, bận rộn, quên mất phải dừng lại nghỉ ngơi một chút. Nhưng thực ra những điều bình yên nhỏ nhặt trong cuộc sống, mới là thứ nên được trân trọng bởi đó là những điều may mắn và tốt đẹp nhất.
Tiếng chuông di động vang lên, Úc Thừa nhìn tên, cong môi nở nụ cười.
Anh nhấc máy, lúc đó bóng đêm bỗng nhiên như ập đến.
Người người thấy anh đều chúc mừng trước, xem như đặt nền móng quan hệ, tựa như bọn họ tin rằng nhất định anh sẽ là người chiến thắng kia, nhưng Úc Thừa biết không đơn giản như vậy. Luôn luôn có cảm giác mưa gió sắp ập tới, giống như là mặt biển yên tĩnh đột nhiên nổi lên sóng lớn, tàu thủy có thể bị lật úp trong một đêm.
Quả nhiên như thế.
Tiệc tối sắp bắt đầu, lúc Úc Thừa muốn đi thì Phó Đình Hựu giữ chặt anh: "A Thừa, cậu nghĩ kỹ đi.”
“…”
Lúc này vắng mặt, nơi đầu sóng ngọn gió, nhiều ánh mắt như vậy, chuyện của cô anh không nhất định có thể giấu được.
Úc Thừa lẳng lặng nhìn anh ta, trong đôi mắt đen cũng nổi lên một cơn lốc xoáy: "Nhưng bây giờ cô ấy cần tôi. Tôi phải trở về.”
Bố Hoài Hâm ở nhà đột nhiên ngất xỉu, kiểm tra phát hiện là u não cấp tính, nước đọng trong não tạo nên áp lực nghiêm trọng, trực tiếp đưa vào phòng phẫu thuật. Hoài Hâm gọi điện thoại tới, người đã khóc đến không còn cầm cự được gì nữa. Phó Đình Hựu biết nói gì cũng vô dụng, chỉ muốn dùng lý trí khuyên anh: "Cậu suy nghĩ lại đi.”
“Đó là người thân duy nhất của cô ấy, bất kể nói thế nào, thời khắc này tôi muốn ở bên cạnh cô ấy.”
Lúc Úc Thừa đưa ra quyết định đã nghĩ đến tất cả những chuyện có thể xảy ra trong tương lai, anh phải nhanh chóng bố trí: "A Hựu, phiền cậu dốc hết toàn lực, giúp tôi che giấu tin tức.”
Phó Đình Hựu không khuyên nữa, thở dài một tiếng: "Tôi sẽ cố gắng.”
Trong điện thoại Hoài Hâm khóc đến tim anh tan nát, lúc Úc Thừa mệt mỏi chạy tới bệnh viện, cô đang ngồi trên ghế bên ngoài phòng phẫu thuật, nước mắt trên mặt chưa khô, hai mắt phiếm đỏ, ánh mắt thất thần nhìn hàng chữ đỏ lạnh lẽo chói mắt: "Đang phẫu thuật".
Đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua nhưng còn chưa ra, tình huống không biết có bao nhiêu hiểm trở.
Hoài Hâm cuộn mình ôm chặt hai đầu gối, hai vai đơn bạc giống như vừa chạm vào sẽ vỡ vụn, đó là một loại tư thế cực kỳ không có cảm giác an toàn, Úc Thừa sải bước chạy tới, cúi người dùng sức ôm cô vào trong lòng.
Hoài Hâm kinh ngạc, không dám tin nhìn anh.
Anh đã trở lại, cô nói không ra lời, giờ khắc sự nặng nề đè lên người cô giống như tiêu tan, tất cả sợ hãi cùng bi thương đều trút xuống, Hoài Hâm vùi đầu ở trong lòng anh khóc thật to.
“Không sao đâu, bảo bối, anh ở đây.” Úc Thừa vỗ lưng cô, thì thào, dịu dàng dỗ dành: "Anh ở đây, đừng sợ, anh ở đây.”
Lục phủ ngũ tạng cô như đau đớn đến chạy loạn lên, trái tim như bị khoét một lỗ thật to, bên trong trống rỗng gào thét, mà anh vừa đến, nơi đó lập tức được lấp đầy.
/83
|