Mặc dù tỏ ra như vậy nhưng anh lại rất chân thành, trái ngược với Vũ Dạ Trường Ca, Hạ Mạt lại tỏ vẻ nhàn nhạt như cũ, giống như là cô đã rất quen thuộc với bộ dáng chân thành này từ người khác rồi.
“Làm sao mà khi đó cô nghĩ ra cách dùng đá để tấn công vậy?”
Đây mới là điều mà anh muốn biết nhất, cũng là vấn đề quan trọng nhất trong cuộc nói chuyện này của họ. Mặc dù cách vượt phó bản mọi người đều muốn che giấu không cho người khác biết, nhưng khi đi phó bản theo tổ đội thì vẫn có thể nhìn thấy phương pháp.
Mỗi công hội khi đánh phó bản đều che giấu phương pháp và tiến độ nhưng ở trong sảnh tìm kiếm vẫn có thể nhìn thấy tiến độ của phó bản. Phó bản Giáo Úy Nghĩa Địa trong phó bản chỉ có ba boss chính. Thế nhưng phó bản lại được chia thành năm giai đoạn, giai đoạn một chính là đánh bại Khô Lâu đội trưởng. Chỉ cần đánh xong đội trưởng thì tiến độ phó bản hoàn thành được hai mươi phần trăm.
Bởi vì vậy nên phó bản này lấy đội trưởng thành tiêu chí đánh giá. Vũ Dạ Trường Ca hôm nay tìm người ở đại sảnh cũng là có nguyên nhân, hôm nay anh trước khi vào phó bản còn cố gắng đi điều tra những đoàn đội đã từng đi vào phó bản này, nhưng khi điều tra ra thì có hơn một trăm đội ngũ như vậy đã đến giai đoạn này.
Toàn bộ đội ngũ đi trước đều bị tuyên cáo là thất bại, không có ai đánh qua giai đoạn thứ nhất cả.
Từ lúc anh đi kiểm tra kết quả và đánh qua Khô Lâu đội trưởng đã hơn ba bốn tiếng đồng hồ, cho dù hệ thống không khen thưởng hay thông báo đội của anh là đội đầu tiên hoàn thành giai đoạn thứ nhất của phó bản nhưng anh có thể tự tính toán được một điều. Ba bốn tiếng trôi qua nhưng không có ai đánh qua giai đoạn một thì sẽ không có có cơ hội hoàn thành phó bản này như đội anh được. Tiến độ có phải là người đầu tiên hay không không được thông báo cho đội viên trong đội mà chỉ thông qua đội trưởng. Nói cách khác, hệ thống chỉ thông báo cho đội trưởng một tin tức mặc định về tiến độ mà thôi.
Mà thủ sát thì không giống như vậy, thủ sát thì lại thông báo cho toàn bộ đội viên, thậm chí năm vị trí đầu của năm đội ngũ theo trình tự vượt phó bản sẽ được hệ thống khen thưởng rất hậu hĩnh. Mà loại thủ sát này sẽ không cho chỗ thuê của người chơi trong đại sảnh treo lên tên tuổi để người chơi khác biết được.
Đạo cụ ấy tương tự như bảng thông tin mà người chơi sở hữu vậy.
Hiển nhiên là khi trò chơi bước vào giai đoạn sau thì người chơi có thể mua đạo cụ này, các tin tức cũng dễ dàng nắm giữ hơn.
Nếu như toàn bộ Bạch Ích Châu trước giờ đều không có ai thông qua giai đoạn thứ nhất vậy thì Lưu Hoả sao có thể nghĩ ra được biện pháp? Đây là vấn đề mà Vũ Dạ Trường Ca muốn biết nhất.
Không biết tại sao, lần đầu tiên gặp mặt cô gái này anh đã có một cảm giác rất kì lạ. Cảm giác của anh, anh không biết là tốt hay là xấu nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được cô gái này không đơn giản.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, cô quả thật là một cô gái không đơn giản. Cô từ đâu đến? Mục đích của cô ấy là gì? Tham gia đội ngũ của anh là có tính toán gì khác với công hội của mình sao? Công hội của anh tuy rằng không lớn, nhưng lúc anh bắt đầu thu nhập người chơi thì lại tuyển chọn rất nghiêm ngặt. Thực lực của mỗi cá nhân đều hài hoà, kĩ thuật của mọi người cũng thuộc hàng khá trở lên. Ở vùng đất Bạch Ích Châu này không phải là công hội lớn gì nhưng sức chiến đấu lại rất cao. Hay là anh đắc tội người nào? Cho nên một công hội lớn nào đó mới phái người đến đội của mình để phá hoại?
Nhưng nếu là phá hoại…
Phá hoại này hình như có chút thất bại thì phải, cô giúp đỡ họ qua được giai đoạn một luôn rồi…
Vì vậy, cô ấy không phải đến phá rồi. Nếu không phải là quấy nhiễu, càng không phải nội gian… vậy thì làm sao cô nghĩ ra biện pháp? Nhiều đoàn đội như vậy còn nghĩ không ra…
Vũ Dạ Trường Ca trong đầu cứ bị vấn đề này xoay chuyển vòng vòng, giống như bánh xe không ngừng lăn tròn, anh vốn là người rất cẩn thận nên cho dù dưới tình huống nào cũng sẽ đạt được thành công.
Cho dù bên ngoài kia anh là loại người nào đi nữa thì sâu trong nội tâm anh vẫn có tâm lí đa nghi.
Sinh tồn trong Bụi Trần như một canh bạc, cái giá cuối cùng mê người như vậy nên bạn sẽ không bao giờ tưởng tượng được đối thủ của bạn sẽ như thế nào mà đến. Vì vậy anh chỉ có thể cẩn thận lại cẩn thận…
Hạ Mạt trừng mắt quan sát Vũ Dạ Trường Ca. Tuy rằng anh luôn lộ ra vẻ mặt bình tĩnh như lần đầu họ gặp nhau, nhưng cô vẫn cảm giác được nội tâm của anh không hề như những gì anh biểu hiện bên ngoài.
Chính là hiện tại đang gió êm sóng lặng, nhưng dưới tình huống như vậy sẽ khiến cho suy nghĩ của người khác sẽ trở nên có phần vặn vẹo, Hạ Mạt hiểu rất rõ điều này. Nhưng anh đang suy nghĩ gì chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của cô thì chẳng có quan hệ gì cả. Cô không quan tâm vấn đề đó làm gì cho đau đầu.
“Lúc nãy tiến vào phó bản, Hiểu Phong Tàn Nguyệt đã kể cho tôi nghĩ về tình huống thất bại lần trước, tôi phân tích thì nghĩ nên đổi phương pháp công kích. Bụi Trần là một trò chơi mô phỏng đời thật, mà ngoài kia thì vũ khí sắc bén có thể công kích những sinh vật bình thường thịt da đầy đủ. Còn nếu với sinh vật chỉ có xương xẩu thì lại không. Ở đây Khô Lâu toàn là khung xương, vậy thì dùng thứ gì đó cứng thay thế cho búa ngoài kia hình như khả quan hơn… ”
Hạ Mạt nói đến đây thì dừng lại mỉm cười một chút rồi liếc nhìn Vũ Dạ Trường Ca, làm như vô tình nói ra.
“Từ đó tôi mới suy ngược lại mà thôi”
Vũ Dạ Trường Ca nghe Hạ Mạt nói như vậy thì có một cảm giác vô cùng kì diệu. Anh tỉnh ra, thì ra là mình quá câu nệ đây chỉ là một trò chơi mà quên mất lối tư duy ngược chiều. Thế nhưng, anh không vì vậy mà yên tâm với Hạ Mạt, lạnh nhạt hỏi lại:
“Thì ra là như vậy à?”
Hạ Mạt nhếch nhẹ môi, khuôn mặt cô hiện ra một lớp trào phúng rất mỏng. Cô đưa tay phải ra rồi giơ lên ngón trỏ chỉ vào đầu, nhẹ nhàng gật đầu một cái, rất nhẹ thôi…nhưng ý châm biếm đã rõ ràng.
“Đây không phải chỉ là một trò chơi, mà là một thử thách sống còn. Muốn sống, chỉ có thể dựa vào nơi này ”
Một vài câu nói nhẹ như không lại khiến Vũ Dạ Trường Ca rất lúng túng, da mặt anh khẽ đỏ ửng. Nổi bật hơn khi tô điểm trên một khuôn mặt nhã nhặn. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Sau đó đứng dậy.
“Tôi đi sang xem mọi người có sao không, cô cũng nghỉ ngơi đi, chúng ta nên đi tiếp thôi”
Hạ Mạt hừ mũi, không nói gì mà gật đầu. Biểu thị cô đã nghe rõ lời anh. Vũ Dạ Trường Ca có chút chật vật rời đi, anh quay đầu quan sát Hạ Mạt thật kĩ.
Anh có thể hình dung ra cảm giác của anh với cô là gì rồi.
Là tàn khốc.
Đó là một loại cảm nhận từ sự tàn khốc khắc nghiệt nhất. Chân thật tàn khốc.
Anh phát hiện ra anh thật sự đã nhầm lẫn một điều. Hoặc là rất nhiều người đang nhầm lẫn… mọi người đều biết là trong game khi bị giết thì sẽ tử vong. Vì vậy mọi người đều trân trọng sinh mệnh của mình, theo bản năng mà xem bụi trần là một trò chơi không được phép tử vong.
Nhưng… đây không phải là trò chơi.
Đây là hiện thực.
Anh nhớ đến lúc mọi người mới bước vào trò chơi, hệ thống đã phát chương trình. Lúc đó hệ thống rõ ràng nói với mọi người…đây là một trò chơi, nhưng đây cũng đồng thời là một bước phát triển mới của nhân loại.
Lữ trình chân thật.
Thật ra anh nghĩ mình đã nghĩ rõ ràng, thế nhưng không phải… không chỉ bảo tồn sinh mệnh là xong. Đây không phải là trò chơi, đây là một tràng trần trụi cạnh tranh tàn khốc.
Vũ Dạ Trường Ca thu hồi ánh mắt, sâu sắc thở ra một hơi. Trong nháy mắt biểu cảm của anh rất nặng nề, trọng trách trên vai nặng nề hơn mấy phần. Anh trên đường đi cố gắng thả lỏng, cuối cùng biểu cảm cứng ngắc trên mặt trở thành tươi cười lạnh nhạt.
“Mọi người nghỉ ngơi thế nào rồi? Nếu như xong rồi… chúng ta tiếp tục lữ trình thôi”
Tất cả mọi người đều đứng lên, sắc mặt ung dung.
Vũ Dạ Trường Ca theo bản năng liếc nhìn Hạ Mạt, cô chỉ bình tĩnh như lúc họ vừa gặp nhau…
Mỹ lệ như vậy, tàn khốc đến thế…
“Làm sao mà khi đó cô nghĩ ra cách dùng đá để tấn công vậy?”
Đây mới là điều mà anh muốn biết nhất, cũng là vấn đề quan trọng nhất trong cuộc nói chuyện này của họ. Mặc dù cách vượt phó bản mọi người đều muốn che giấu không cho người khác biết, nhưng khi đi phó bản theo tổ đội thì vẫn có thể nhìn thấy phương pháp.
Mỗi công hội khi đánh phó bản đều che giấu phương pháp và tiến độ nhưng ở trong sảnh tìm kiếm vẫn có thể nhìn thấy tiến độ của phó bản. Phó bản Giáo Úy Nghĩa Địa trong phó bản chỉ có ba boss chính. Thế nhưng phó bản lại được chia thành năm giai đoạn, giai đoạn một chính là đánh bại Khô Lâu đội trưởng. Chỉ cần đánh xong đội trưởng thì tiến độ phó bản hoàn thành được hai mươi phần trăm.
Bởi vì vậy nên phó bản này lấy đội trưởng thành tiêu chí đánh giá. Vũ Dạ Trường Ca hôm nay tìm người ở đại sảnh cũng là có nguyên nhân, hôm nay anh trước khi vào phó bản còn cố gắng đi điều tra những đoàn đội đã từng đi vào phó bản này, nhưng khi điều tra ra thì có hơn một trăm đội ngũ như vậy đã đến giai đoạn này.
Toàn bộ đội ngũ đi trước đều bị tuyên cáo là thất bại, không có ai đánh qua giai đoạn thứ nhất cả.
Từ lúc anh đi kiểm tra kết quả và đánh qua Khô Lâu đội trưởng đã hơn ba bốn tiếng đồng hồ, cho dù hệ thống không khen thưởng hay thông báo đội của anh là đội đầu tiên hoàn thành giai đoạn thứ nhất của phó bản nhưng anh có thể tự tính toán được một điều. Ba bốn tiếng trôi qua nhưng không có ai đánh qua giai đoạn một thì sẽ không có có cơ hội hoàn thành phó bản này như đội anh được. Tiến độ có phải là người đầu tiên hay không không được thông báo cho đội viên trong đội mà chỉ thông qua đội trưởng. Nói cách khác, hệ thống chỉ thông báo cho đội trưởng một tin tức mặc định về tiến độ mà thôi.
Mà thủ sát thì không giống như vậy, thủ sát thì lại thông báo cho toàn bộ đội viên, thậm chí năm vị trí đầu của năm đội ngũ theo trình tự vượt phó bản sẽ được hệ thống khen thưởng rất hậu hĩnh. Mà loại thủ sát này sẽ không cho chỗ thuê của người chơi trong đại sảnh treo lên tên tuổi để người chơi khác biết được.
Đạo cụ ấy tương tự như bảng thông tin mà người chơi sở hữu vậy.
Hiển nhiên là khi trò chơi bước vào giai đoạn sau thì người chơi có thể mua đạo cụ này, các tin tức cũng dễ dàng nắm giữ hơn.
Nếu như toàn bộ Bạch Ích Châu trước giờ đều không có ai thông qua giai đoạn thứ nhất vậy thì Lưu Hoả sao có thể nghĩ ra được biện pháp? Đây là vấn đề mà Vũ Dạ Trường Ca muốn biết nhất.
Không biết tại sao, lần đầu tiên gặp mặt cô gái này anh đã có một cảm giác rất kì lạ. Cảm giác của anh, anh không biết là tốt hay là xấu nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được cô gái này không đơn giản.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, cô quả thật là một cô gái không đơn giản. Cô từ đâu đến? Mục đích của cô ấy là gì? Tham gia đội ngũ của anh là có tính toán gì khác với công hội của mình sao? Công hội của anh tuy rằng không lớn, nhưng lúc anh bắt đầu thu nhập người chơi thì lại tuyển chọn rất nghiêm ngặt. Thực lực của mỗi cá nhân đều hài hoà, kĩ thuật của mọi người cũng thuộc hàng khá trở lên. Ở vùng đất Bạch Ích Châu này không phải là công hội lớn gì nhưng sức chiến đấu lại rất cao. Hay là anh đắc tội người nào? Cho nên một công hội lớn nào đó mới phái người đến đội của mình để phá hoại?
Nhưng nếu là phá hoại…
Phá hoại này hình như có chút thất bại thì phải, cô giúp đỡ họ qua được giai đoạn một luôn rồi…
Vì vậy, cô ấy không phải đến phá rồi. Nếu không phải là quấy nhiễu, càng không phải nội gian… vậy thì làm sao cô nghĩ ra biện pháp? Nhiều đoàn đội như vậy còn nghĩ không ra…
Vũ Dạ Trường Ca trong đầu cứ bị vấn đề này xoay chuyển vòng vòng, giống như bánh xe không ngừng lăn tròn, anh vốn là người rất cẩn thận nên cho dù dưới tình huống nào cũng sẽ đạt được thành công.
Cho dù bên ngoài kia anh là loại người nào đi nữa thì sâu trong nội tâm anh vẫn có tâm lí đa nghi.
Sinh tồn trong Bụi Trần như một canh bạc, cái giá cuối cùng mê người như vậy nên bạn sẽ không bao giờ tưởng tượng được đối thủ của bạn sẽ như thế nào mà đến. Vì vậy anh chỉ có thể cẩn thận lại cẩn thận…
Hạ Mạt trừng mắt quan sát Vũ Dạ Trường Ca. Tuy rằng anh luôn lộ ra vẻ mặt bình tĩnh như lần đầu họ gặp nhau, nhưng cô vẫn cảm giác được nội tâm của anh không hề như những gì anh biểu hiện bên ngoài.
Chính là hiện tại đang gió êm sóng lặng, nhưng dưới tình huống như vậy sẽ khiến cho suy nghĩ của người khác sẽ trở nên có phần vặn vẹo, Hạ Mạt hiểu rất rõ điều này. Nhưng anh đang suy nghĩ gì chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của cô thì chẳng có quan hệ gì cả. Cô không quan tâm vấn đề đó làm gì cho đau đầu.
“Lúc nãy tiến vào phó bản, Hiểu Phong Tàn Nguyệt đã kể cho tôi nghĩ về tình huống thất bại lần trước, tôi phân tích thì nghĩ nên đổi phương pháp công kích. Bụi Trần là một trò chơi mô phỏng đời thật, mà ngoài kia thì vũ khí sắc bén có thể công kích những sinh vật bình thường thịt da đầy đủ. Còn nếu với sinh vật chỉ có xương xẩu thì lại không. Ở đây Khô Lâu toàn là khung xương, vậy thì dùng thứ gì đó cứng thay thế cho búa ngoài kia hình như khả quan hơn… ”
Hạ Mạt nói đến đây thì dừng lại mỉm cười một chút rồi liếc nhìn Vũ Dạ Trường Ca, làm như vô tình nói ra.
“Từ đó tôi mới suy ngược lại mà thôi”
Vũ Dạ Trường Ca nghe Hạ Mạt nói như vậy thì có một cảm giác vô cùng kì diệu. Anh tỉnh ra, thì ra là mình quá câu nệ đây chỉ là một trò chơi mà quên mất lối tư duy ngược chiều. Thế nhưng, anh không vì vậy mà yên tâm với Hạ Mạt, lạnh nhạt hỏi lại:
“Thì ra là như vậy à?”
Hạ Mạt nhếch nhẹ môi, khuôn mặt cô hiện ra một lớp trào phúng rất mỏng. Cô đưa tay phải ra rồi giơ lên ngón trỏ chỉ vào đầu, nhẹ nhàng gật đầu một cái, rất nhẹ thôi…nhưng ý châm biếm đã rõ ràng.
“Đây không phải chỉ là một trò chơi, mà là một thử thách sống còn. Muốn sống, chỉ có thể dựa vào nơi này ”
Một vài câu nói nhẹ như không lại khiến Vũ Dạ Trường Ca rất lúng túng, da mặt anh khẽ đỏ ửng. Nổi bật hơn khi tô điểm trên một khuôn mặt nhã nhặn. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Sau đó đứng dậy.
“Tôi đi sang xem mọi người có sao không, cô cũng nghỉ ngơi đi, chúng ta nên đi tiếp thôi”
Hạ Mạt hừ mũi, không nói gì mà gật đầu. Biểu thị cô đã nghe rõ lời anh. Vũ Dạ Trường Ca có chút chật vật rời đi, anh quay đầu quan sát Hạ Mạt thật kĩ.
Anh có thể hình dung ra cảm giác của anh với cô là gì rồi.
Là tàn khốc.
Đó là một loại cảm nhận từ sự tàn khốc khắc nghiệt nhất. Chân thật tàn khốc.
Anh phát hiện ra anh thật sự đã nhầm lẫn một điều. Hoặc là rất nhiều người đang nhầm lẫn… mọi người đều biết là trong game khi bị giết thì sẽ tử vong. Vì vậy mọi người đều trân trọng sinh mệnh của mình, theo bản năng mà xem bụi trần là một trò chơi không được phép tử vong.
Nhưng… đây không phải là trò chơi.
Đây là hiện thực.
Anh nhớ đến lúc mọi người mới bước vào trò chơi, hệ thống đã phát chương trình. Lúc đó hệ thống rõ ràng nói với mọi người…đây là một trò chơi, nhưng đây cũng đồng thời là một bước phát triển mới của nhân loại.
Lữ trình chân thật.
Thật ra anh nghĩ mình đã nghĩ rõ ràng, thế nhưng không phải… không chỉ bảo tồn sinh mệnh là xong. Đây không phải là trò chơi, đây là một tràng trần trụi cạnh tranh tàn khốc.
Vũ Dạ Trường Ca thu hồi ánh mắt, sâu sắc thở ra một hơi. Trong nháy mắt biểu cảm của anh rất nặng nề, trọng trách trên vai nặng nề hơn mấy phần. Anh trên đường đi cố gắng thả lỏng, cuối cùng biểu cảm cứng ngắc trên mặt trở thành tươi cười lạnh nhạt.
“Mọi người nghỉ ngơi thế nào rồi? Nếu như xong rồi… chúng ta tiếp tục lữ trình thôi”
Tất cả mọi người đều đứng lên, sắc mặt ung dung.
Vũ Dạ Trường Ca theo bản năng liếc nhìn Hạ Mạt, cô chỉ bình tĩnh như lúc họ vừa gặp nhau…
Mỹ lệ như vậy, tàn khốc đến thế…
/59
|