Tuy rằng đây là một trò chơi, tuy rằng cô chưa bao giờ tin mấy chuyện như ma quỷ… nhưng trong khoảng khắc đó cô sợ đến mức da đầu tê rần. Cô nghẹt thở, không dám thở mạnh. Cô phải cố gắng lắm mới nhịn được không kích động. Cô lẳng lặng nhìn bàn tay quái dị kia, cứ vậy mà nắm thật chặt cánh tay của mình. Không hề có một chút nào buông lõng. Giống như là bàn tay kia là một phần của cơ thể cô vậy. Thật sự không giống với cảm giác tay người chút nào, khi nắm chặt được cánh tay của cô, cô có cảm giác là có cành cây nào vừa khô héo của cứng rắn bám vào cơ thể chứ không còn cảm giác nào khác.
Rất lâu sau đó, cô mới từ từ bình tĩnh trở lại. Cô dùng tay còn lại nắm lấy tay trái của thi thể, thật sự người kia đã không còn có cảm giác là người nữa, một chút thịt cũng không có. Cố nắm lấy giống như là nước vào cành khô, vừa ẩm vừa cứng. Cô nắm lấy rồi dùng lực muốn thoát khỏi nó. Thế nhưng cô có cố gắng thế nào cũng không thể kéo bàn tay đó ra khỏi người mình được.
Ngay lúc đó, cô có cảm giác như không khí đang chuyển động. Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thi thể khô héo đang dí sát vào mặt cô. Trong nháy mắt ruột gan cô đều rít gào. Cô lùi lại một bước, muốn rời khỏi người này. Nhưng cô không nghĩ ra là khi cô lùi lại đối phương lại nắm lấy cổ tay của chính mình. Cô hơi động đậy một chút đã bị nó ngã lên người.
Đã là xác chết khô rồi mà vẫn còn trọng lượng như vậy! Cô theo quán tính ngã xuống đất, còn bị nó đè lên, lúc cô ngẩng đầu. Nhìn thấy bộ da bọc xương cứ lủng lẳng treo trên đầu. Không một chút khe hở. Cô thật sự không biết nên biểu cảm thế nào nữa!
Theo bản năng Hạ Mạt thở không nổi, từ nhỏ cô đã không tin thánh thần ma quỷ, cô không tin những thứ như vậy. Nhưng trong giờ phút này, trong đầu của cô chợt nghĩ có khi nào mình hít thở thế này sẽ bị xác ướp kia hút hết sinh khí không? Cô suy nghĩ lung tung như vậy, đột nhiên thấy xác ướp bắt đầu giật giật, không lâu sau đó cái cổ đột nhiên xoay xoay.
Tuy rằng động tác rất nhỏ, nhưng đúng là có thay đổi cổ mà! Bây giờ nó xoay phải uốn một cái, xoay trái xoay một cái. Sau đó nhìn về phía Hạ Mạt, nhìn thấy trạng thái sợ hãi của cô thì người đó mới bắt đầu cười cười.
Nếu như là một người sống thì động tác như vậy là chuyện bình thường của bình thường. Nhưng người này chết rồi! Đã vậy còn là một xác ướp, sống trong một đình cổ vừa quái dị vừa ghê rợn! Cho dù có trải qua một đời nhìn qua vô số chết chóc Hạ Mạt cũng không chịu được! Cô không thể bình tĩnh nổi nữa. Khắp toàn thân tiếp tục nổi da gà.
Đời trước, cô không phải là pháp sư hệ U Linh có thể điều khiển được xác sống.Đời trước gặp được quái vật hình dáng zombie cũng rất nhiều. Chuyện này là bình thường! Nhưng mà người này…không phải quái vật. Cô đã thử rồi, không có cách nào công kích được. Hệ thống thông báo vị này là NPC! Còn thuộc tính chỉ có một hàng dài chấm hỏi. Điều này có nghĩa là sao? Chí ít thì việc này cô chưa từng gặp bao giờ. Một đời kinh nghiệm của cô cũng không bao gồm cả việc này!
Hơn nữa, bây giờ tình huống khiến cho người ta sợ đến vỡ mật, cho dù cô có trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, có dù lá gan cô cũng lớn hơn người khác. Nhưng dưới tình huống như vậy con trai cũng còn sợ, huống hồ cô chỉ là một cô gái bình thường thôi. Cô nhìn gương mặt ghê rợn kia, khắp toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh. Cô cố gắng trấn tĩnh lại, rồi tiếp tục an ủi mình đủ loại để bình tĩnh lại.
Không có việc gì, không cần lo lắng… Hạ Mạt, không được như vậy, nếu càng kích động, càng sợ hãi càng dễ dàng phạm phải sai lầm. Vì vậy, phải bình tĩnh…
Trong lòng cô lặp đi lặp lại như vậy, tâm tình cũng dần dần khôi phục. Thế nhưng cô vẫn không thoát được nỗi sợ hãi do người cổ quái ma không ra ma, người không ra người mang lại.
Xác ướp vừa hoạt động cổ, sau đó đến chân. Ánh mắt của cô dừng ở tai của người kìa, từ vai quan sát có thể thấy người đó hơi nhịch người. Sau đó người đó quỳ gối, cố gắng đứng lên. Khuôn mặt xác ướp đã rời khỏi cô, thế nhưng tay vẫn không buông cô ra.
“À, người lạ sao? Cũng lâu rồi ta chưa nhìn thấy người nào cả…”
Xác áp trong tư thế nửa quỳ nửa ngồi lẳng lặng nhìn người đang nằm trên sàn. Tiếng nói của người đó rất quái dị. Không phải là âm sắc êm dịu của người bình thường. Mà giống như âm sắc gió thổi qua lá cây khô hép, vừa tàn sát vừa sắc bén.
Hạ Mạt nhìn thấy xác ướp nói chuyện thì vơi bớt sợ hãi. Người này có thể nói chuyện, cô lại không thể công kích. Có thể hiểu rằng đây là một NPC phổ thông. Thế nhưng cô không biết là người này liệu có biến thành NPC công kích (boss) hay không nên cẩn thận quan sát. Cô kiểm tra thuộc tính của người này, xác nhận là đã chuyển thành NPC không phải dấu chấm hỏi nữa cô mới thở ra. Cô điều chỉnh cho âm thanh của mình bình tĩnh lại, rồi hướng về xác ướp lễ phép:
“Xin chào tiên sinh, tôi là Lưu Hỏa”
“Lưu Hỏa, cái tên rất dễ nghe”
Bởi vì xác ướp đã quá lâu, cô không phân biệt được giới tính nên chỉ có thể đoán mò mà xưng hô. Nhưng cô đoán đúng rồi, đối phương vì cô tự động chào hỏi trước nên rất hài lòng. Ông nhìn qua tư thế của cô và mình có vẻ hơi bối rối. Được rồi, cô thừa nhận không phải là trên gương mặt biến dạng kiếm được dấu hiệu ông ta đang lúng túng là chuyện dễ dàng. Nhưng rõ ràng cô nhìn thấy ông ta lúng túng mà. Thế nên, ông ta đứng dậy, rất lịch sự kéo cô dậy rồi thả tay ra.
“Xin chào, ta là Khố Nhĩ Ba”
Hạ Mạt nghe được tên ông ta thì mắt trợn trắng lên rồi.
Không thể nào! Cụ xác ướp này mà lại là Khố Nhĩ Ba á? Không thể nào! Có lầm hay không vậy? Người này là người mà ở trong Bụi Trần xưng tụng là mười thiên tài học giả sao?? Không đâu!
“Khố Nhĩ Ba?” Hạ Mạt lặp lại tên ông ta, vẻ mặt khẽ biến động. Tuy là ông ta đã thành xác khô rồi nhưng vẫn còn nhạy bén. Quan sát thấy vẻ mặt cô như vậy thì đột nhiên nói:
“Sao vậy? Nhìn dáng vẻ như vậy, bị tên của ta làm giật mình sao?”
Cô là người trọng sinh, dĩ nhiên biết danh tiếng của Khố Nhĩ Ba là một nhân vật ra sao. Chỉ là bây giờ hầu hết người chơi đều ở trong thôn người mới cả, tất nhiên chưa từng nghe qua nhân vật này. Vậy thì cô phải làm sao để đáp lại NPC? Phải biết là NPC trong Bụi Trần toàn là những người tu thành chính quả hết rồi. Nếu cô nói dối, chẳng mấy chốc sẽ bị vạch trần, lừa dối một NPC. Đặc biệt lại là một NPC có chiến công hiển hách, thân phận đặc thù như thế này không phải là ý kiến hay. Nếu đắc tội với NPC thì sau này lữ trình của mình sẽ mất nhiều hơn được…. mang lại không ít phiền phức đâu!
Rất lâu sau đó, cô mới từ từ bình tĩnh trở lại. Cô dùng tay còn lại nắm lấy tay trái của thi thể, thật sự người kia đã không còn có cảm giác là người nữa, một chút thịt cũng không có. Cố nắm lấy giống như là nước vào cành khô, vừa ẩm vừa cứng. Cô nắm lấy rồi dùng lực muốn thoát khỏi nó. Thế nhưng cô có cố gắng thế nào cũng không thể kéo bàn tay đó ra khỏi người mình được.
Ngay lúc đó, cô có cảm giác như không khí đang chuyển động. Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thi thể khô héo đang dí sát vào mặt cô. Trong nháy mắt ruột gan cô đều rít gào. Cô lùi lại một bước, muốn rời khỏi người này. Nhưng cô không nghĩ ra là khi cô lùi lại đối phương lại nắm lấy cổ tay của chính mình. Cô hơi động đậy một chút đã bị nó ngã lên người.
Đã là xác chết khô rồi mà vẫn còn trọng lượng như vậy! Cô theo quán tính ngã xuống đất, còn bị nó đè lên, lúc cô ngẩng đầu. Nhìn thấy bộ da bọc xương cứ lủng lẳng treo trên đầu. Không một chút khe hở. Cô thật sự không biết nên biểu cảm thế nào nữa!
Theo bản năng Hạ Mạt thở không nổi, từ nhỏ cô đã không tin thánh thần ma quỷ, cô không tin những thứ như vậy. Nhưng trong giờ phút này, trong đầu của cô chợt nghĩ có khi nào mình hít thở thế này sẽ bị xác ướp kia hút hết sinh khí không? Cô suy nghĩ lung tung như vậy, đột nhiên thấy xác ướp bắt đầu giật giật, không lâu sau đó cái cổ đột nhiên xoay xoay.
Tuy rằng động tác rất nhỏ, nhưng đúng là có thay đổi cổ mà! Bây giờ nó xoay phải uốn một cái, xoay trái xoay một cái. Sau đó nhìn về phía Hạ Mạt, nhìn thấy trạng thái sợ hãi của cô thì người đó mới bắt đầu cười cười.
Nếu như là một người sống thì động tác như vậy là chuyện bình thường của bình thường. Nhưng người này chết rồi! Đã vậy còn là một xác ướp, sống trong một đình cổ vừa quái dị vừa ghê rợn! Cho dù có trải qua một đời nhìn qua vô số chết chóc Hạ Mạt cũng không chịu được! Cô không thể bình tĩnh nổi nữa. Khắp toàn thân tiếp tục nổi da gà.
Đời trước, cô không phải là pháp sư hệ U Linh có thể điều khiển được xác sống.Đời trước gặp được quái vật hình dáng zombie cũng rất nhiều. Chuyện này là bình thường! Nhưng mà người này…không phải quái vật. Cô đã thử rồi, không có cách nào công kích được. Hệ thống thông báo vị này là NPC! Còn thuộc tính chỉ có một hàng dài chấm hỏi. Điều này có nghĩa là sao? Chí ít thì việc này cô chưa từng gặp bao giờ. Một đời kinh nghiệm của cô cũng không bao gồm cả việc này!
Hơn nữa, bây giờ tình huống khiến cho người ta sợ đến vỡ mật, cho dù cô có trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, có dù lá gan cô cũng lớn hơn người khác. Nhưng dưới tình huống như vậy con trai cũng còn sợ, huống hồ cô chỉ là một cô gái bình thường thôi. Cô nhìn gương mặt ghê rợn kia, khắp toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh. Cô cố gắng trấn tĩnh lại, rồi tiếp tục an ủi mình đủ loại để bình tĩnh lại.
Không có việc gì, không cần lo lắng… Hạ Mạt, không được như vậy, nếu càng kích động, càng sợ hãi càng dễ dàng phạm phải sai lầm. Vì vậy, phải bình tĩnh…
Trong lòng cô lặp đi lặp lại như vậy, tâm tình cũng dần dần khôi phục. Thế nhưng cô vẫn không thoát được nỗi sợ hãi do người cổ quái ma không ra ma, người không ra người mang lại.
Xác ướp vừa hoạt động cổ, sau đó đến chân. Ánh mắt của cô dừng ở tai của người kìa, từ vai quan sát có thể thấy người đó hơi nhịch người. Sau đó người đó quỳ gối, cố gắng đứng lên. Khuôn mặt xác ướp đã rời khỏi cô, thế nhưng tay vẫn không buông cô ra.
“À, người lạ sao? Cũng lâu rồi ta chưa nhìn thấy người nào cả…”
Xác áp trong tư thế nửa quỳ nửa ngồi lẳng lặng nhìn người đang nằm trên sàn. Tiếng nói của người đó rất quái dị. Không phải là âm sắc êm dịu của người bình thường. Mà giống như âm sắc gió thổi qua lá cây khô hép, vừa tàn sát vừa sắc bén.
Hạ Mạt nhìn thấy xác ướp nói chuyện thì vơi bớt sợ hãi. Người này có thể nói chuyện, cô lại không thể công kích. Có thể hiểu rằng đây là một NPC phổ thông. Thế nhưng cô không biết là người này liệu có biến thành NPC công kích (boss) hay không nên cẩn thận quan sát. Cô kiểm tra thuộc tính của người này, xác nhận là đã chuyển thành NPC không phải dấu chấm hỏi nữa cô mới thở ra. Cô điều chỉnh cho âm thanh của mình bình tĩnh lại, rồi hướng về xác ướp lễ phép:
“Xin chào tiên sinh, tôi là Lưu Hỏa”
“Lưu Hỏa, cái tên rất dễ nghe”
Bởi vì xác ướp đã quá lâu, cô không phân biệt được giới tính nên chỉ có thể đoán mò mà xưng hô. Nhưng cô đoán đúng rồi, đối phương vì cô tự động chào hỏi trước nên rất hài lòng. Ông nhìn qua tư thế của cô và mình có vẻ hơi bối rối. Được rồi, cô thừa nhận không phải là trên gương mặt biến dạng kiếm được dấu hiệu ông ta đang lúng túng là chuyện dễ dàng. Nhưng rõ ràng cô nhìn thấy ông ta lúng túng mà. Thế nên, ông ta đứng dậy, rất lịch sự kéo cô dậy rồi thả tay ra.
“Xin chào, ta là Khố Nhĩ Ba”
Hạ Mạt nghe được tên ông ta thì mắt trợn trắng lên rồi.
Không thể nào! Cụ xác ướp này mà lại là Khố Nhĩ Ba á? Không thể nào! Có lầm hay không vậy? Người này là người mà ở trong Bụi Trần xưng tụng là mười thiên tài học giả sao?? Không đâu!
“Khố Nhĩ Ba?” Hạ Mạt lặp lại tên ông ta, vẻ mặt khẽ biến động. Tuy là ông ta đã thành xác khô rồi nhưng vẫn còn nhạy bén. Quan sát thấy vẻ mặt cô như vậy thì đột nhiên nói:
“Sao vậy? Nhìn dáng vẻ như vậy, bị tên của ta làm giật mình sao?”
Cô là người trọng sinh, dĩ nhiên biết danh tiếng của Khố Nhĩ Ba là một nhân vật ra sao. Chỉ là bây giờ hầu hết người chơi đều ở trong thôn người mới cả, tất nhiên chưa từng nghe qua nhân vật này. Vậy thì cô phải làm sao để đáp lại NPC? Phải biết là NPC trong Bụi Trần toàn là những người tu thành chính quả hết rồi. Nếu cô nói dối, chẳng mấy chốc sẽ bị vạch trần, lừa dối một NPC. Đặc biệt lại là một NPC có chiến công hiển hách, thân phận đặc thù như thế này không phải là ý kiến hay. Nếu đắc tội với NPC thì sau này lữ trình của mình sẽ mất nhiều hơn được…. mang lại không ít phiền phức đâu!
/59
|