Edit: Tang Du
Trường Phong lúc này lông mày càng lúc càng chau lại. Anh lẳng lặng quan sát đôi mắt sáng như sao của cô gái này, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới. Tóc cô là một màu trời đêm, màu da trắng nõn. Vóc dáng cũng không cao lắm, thậm chí còn có phần hơi gầy yếu. Một bộ dáng quần ảo vải thô rộng thùng thình khoác lên người khiến cô có phần yếu đuối, mỏng manh. Tuy cô đã che kín khuôn mặt, nhưng Trường Phong vẫn có thể cảm giác được đây là một cô gái rất xinh đẹp. Tuy không có loại “dựa vào khuôn mặt là có cơm ăn” nhưng ít nhiều gì cũng không phải hạng tầm thường. Ấy vậy mà có chút nghi ngờ.
Thế nhưng ánh mắt anh rơi vào hai thanh kiếm sau lưng cô, có chút dao động.
Hạ Mạt thấy anh chỉ lén đánh giá mình, không nói chuyện. Cô lười biếng hỏi: “Suy nghĩ kĩ chưa?”
“Cô muốn bao nhiêu?” Trường Phong rốt cục cũng giãn lông mày ra. Trong thanh âm tựa hồ vẫn còn rất rộng rãi, nhưng mà nếu phân tích lời nói của anh. Đã nhìn ra một chút tia hoài nghi không vui.
“Một nửa” Hạ Mạt khoanh tay trước ngược. Đôi mắt xinh đẹp lại khẽ cong cong, nếu không phải bên trong đôi mắt sát khí quá mạnh thì đúng là có mấy phần tư thái xinh đẹp, đặc biệt câu dẫn.
Trường Phong hầu như bị câu nói này làm cho sặc nước. Anh rất không nể mặt mũi mà ho khan hai tiếng. Chỉ là khi ánh mắt anh quét qua cô thì nhìn thấy đôi mắt lãnh đạm đồng thời đầy sát khí. Anh không nhịn được mà da gà từ từ nổi lên. Lặng lẽ xoa xoa, mới tiếp tục câu chuyện: “Cô không thấy cô muốn hơi nhiều sao? Nơi này gió lớn lắm, không cẩn thận lời nói sẽ không tốt lành gì…”
Hạ Mạt nghe vậy cũng không trả lời ngay. Cô chỉ khẽ buông lỏng trong chốc lát rồi đưa tay kéo mạn che mặt xuống, quay lại phía Trường Phong khẽ cười. Cô đẹp, mở ra còn đẹp hơn. Thậm chí trong vẻ đẹp ấy còn khiến người khác vừa kinh ngạc vừa run rẩy.
“Anh là người thông minh, hẳn đã rõ ràng trong Bụi Trần thời gian có giá trị ra sao… đặc biệt tại lúc ban đầu”
Trường Phong lại duy trì trầm mặc.
Một người ở trong rừng đi đi lại lại thường là không thể gây ra tiếng động nào nhưng nếu một đám người ở trong rừng đi lại muốn không tiếng động là điều không thể. Chỉ có thể kiềm chế bước chân để tiếng động không quá to mà thôi. Cứ như vậy mà cố gắng di chuyển trong im lặng, nhưng cho dù có như vậy vẫn chấn động một đám quạ trên cây.
Trường Phong nhìn một đám lao nhao, tính toán thời gian. Lúc họ rời trấn đến giờ cũng hơn hai giờ rồi. Nhưng một chút bóng dáng kì lạ nào cũng không có. Nói đến đây, Trường Phong cảm giác mình lần này có vẻ hơi nôn nóng rồi. Anh làm sao có thể tin tưởng người tên Lưu Hỏa chứ? Vạn nhất là một kẻ lừa gạt thì sao đây? Chẳng lẽ anh muốn có được vũ khí kim loại đến phát điên rồi sao? Chính như vậy mà mắc câu kẻ khác rồi…
Càng suy nghĩ, đầu óc anh càng trở nên mơ hồ.
“Còn tầm một giờ nữa mới đến, nghỉ ngơi một lát đi” Hạ Mạt đi trên đường lúc nào cũng duy trì trầm mặc rốt cuộc cũng dừng bước, xoay lại nói với Trường Phong.
Trường Phong lúc này mới trở về hiện tại, sau đó ở bên cạnh đồng đội ngoắc ngoắc tay. Ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi. Còn anh thì ngồi cạnh Hạ Mạt, thật sự khó nén cảm giác của mình lúc này.
Hạ Mạt chẳng nói gì nhiều, chỉ lẳng lặng lấy ra nước và cá nướng của mình để ăn uống. Ngồi ở bên người cô, Trường Phong cảm thấy cô ấy thật sự là nói quá ít. Trừ bỏ lúc hai người ở trong thôn cò kè mặc cả ra, từ lúc rời trấn đến giờ cô đều duy trì cảnh giới tối cao của mình- Trầm mặc.
Không nói câu nào cũng được. Nhưng nói là muốn hợp tác đúng không? Vậy thì song phương ít nhất cũng phải hiểu rõ nhau. Hiểu rõ là từ đâu mà ra? Tất nhiên là giao tiếp.
Trường Phong cảm giác cảm giác được mình là một người có sức hút và cũng rất có tài ăn nói, thậm chí còn có gương mặt tương đối dễ nhìn, bất kể là lúc có vào game hay chưa vào gì thì các cô gái đến gần tiếp cận anh đã quen rồi. Hôm nay gặp phải cô thật sự là gặp phải đối thủ rồi. Bất luận Trường Phong có bắt chuyện thế nào đi nữa thì đều được Hạ Mạt nhàn nhạt bỏ qua.
Một thời gian trổ hết miệng lưỡi ra, Trường Phong cũng bỏ luôn ý định cùng người này tiếp tục giao tiếp. Người này là một người khó chơi đây. Anh thở dài một hơi, nếu không thể giao tiếp vậy thì nên áp dụng biện pháp khác thì hơn. Cứ cố gắng giám thị nhất cử nhất động của cô là được rồi. Hơn một nửa chiến lợi phẩm cũng không ghê gớm lắm. Thế nhưng nếu bị người lợi dụng kẽ hở trong lời nói mà phản bội lại thì thật sự không hay.
Trên thế giới có rất nhiều loại người. Có người trời sinh đã mang khí chất lãnh đạo, có người trời sinh để làm sát thủ, có người trời sinh đã là cao thủ giao tiếp. Có người trời sinh chỉ lẳng lặng một mình. Giống như Trường Phong thuộc loại trời sinh đã có tư chất lãnh đạo người khác. Dù chỉ mới mấy ngày trong thôn Đông Ngô (trấn tân thủ mà Hạ Mạt ngẫu nhiên phân phối) bên trong có người đi theo anh không ít. Thậm chí còn tạo được một công hội sơ cấp.
Tuy rằng trong Bụi Trần tử vong là biến mất vĩnh viễn, nhưng không có nghĩa là mỗi người đều có thể làm theo ý mình. Công hội vĩnh viễn là giết đối thủ và bảo vệ lợi ích của bản thân. Đương nhiên là sau khi qua thời gian hỗn loạn, muốn sống đến cuối cùng phải nghĩ đến biện pháp đoàn kết lại mà chiến đấu. Công đoàn xuất hiện như thể đem người chơi phân biệt thành đẳng cấp khác nhau. Giống như giai cấp trong xã hội ở hiện thực vậy. Mọi người vì lợi ích của bản thân mà đoàn kết. Nhưng khi có thời điểm xung đột, khó tránh người khác đâm mình một dao.
Hạ Mạt liếc qua Trường Phong, chỉ thấy anh dọc theo đường đi cùng người trong hội thảo luận đủ loại tình huống. Còn có người đem tất cả những gì trên đường ghi chép lại hết, lần sau còn chuẩn bị. Tuy rằng đám người kia chỉ tầm hai mươi người nhưng phân công rất thuần thục.
Cô không nhìn anh nữa, bước đi. Vừa bước vừa nghĩ đến một chuyện đời trước.
Trường Phong, là một trong mười người đề ra liên minh. Anh là người phóng khoáng, không tính toán được mất. Chiến đấu cá nhân mạnh lại là một người rất nghĩa khí. Ở trong quần chúng là người chơi rất được tín nhiệm. Tuy nhiên trong số mười người đề ra liên minh thực lực của anh lại xếp cuối cùng. Cho dù có như vậy, anh vẫn nhiễm nhiên mà ngồi hàng thứ ba trong mười người thành lập liên minh.
Cô cũng đã từng điều tra nơi sinh của mười người này. Đời trước cũng biết được kha khá, nhưng không nghĩ ra chính mình và Trường Phong lại ở cùng một trấn Tân Thủ. Cô cũng không biết tại đây sẽ gặp anh. Lại không ngờ rằng, ông trời đối với cô cũng không tệ.
Nếu vụ giao dịch này thay đổi là một người khác, không phải Trường Phong thì khả năng thất bại là cực kì cao. Nhưng trên thực tế, vụ cá cược này cô thắng rồi. Điều này làm cô càng lúc tâm tình càng tốt hơn.
Trong rừng cây có gió thổi qua, gió làm những chiếc lá lạo xạo vang vọng. Hạ Mạt dừng bước, Trường Phong thấy thế cũng ra hiệu rất cả mọi người dừng lại. Cô quay đầu lại nói với Trường Phong: “Trước tiên ẩn nấp đi đã, sẽ có tuần tra lại đây. Nếu không giải quyết thì toàn bộ có thể sẽ diệt đoàn”
Trường Phong lúc này lông mày càng lúc càng chau lại. Anh lẳng lặng quan sát đôi mắt sáng như sao của cô gái này, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới. Tóc cô là một màu trời đêm, màu da trắng nõn. Vóc dáng cũng không cao lắm, thậm chí còn có phần hơi gầy yếu. Một bộ dáng quần ảo vải thô rộng thùng thình khoác lên người khiến cô có phần yếu đuối, mỏng manh. Tuy cô đã che kín khuôn mặt, nhưng Trường Phong vẫn có thể cảm giác được đây là một cô gái rất xinh đẹp. Tuy không có loại “dựa vào khuôn mặt là có cơm ăn” nhưng ít nhiều gì cũng không phải hạng tầm thường. Ấy vậy mà có chút nghi ngờ.
Thế nhưng ánh mắt anh rơi vào hai thanh kiếm sau lưng cô, có chút dao động.
Hạ Mạt thấy anh chỉ lén đánh giá mình, không nói chuyện. Cô lười biếng hỏi: “Suy nghĩ kĩ chưa?”
“Cô muốn bao nhiêu?” Trường Phong rốt cục cũng giãn lông mày ra. Trong thanh âm tựa hồ vẫn còn rất rộng rãi, nhưng mà nếu phân tích lời nói của anh. Đã nhìn ra một chút tia hoài nghi không vui.
“Một nửa” Hạ Mạt khoanh tay trước ngược. Đôi mắt xinh đẹp lại khẽ cong cong, nếu không phải bên trong đôi mắt sát khí quá mạnh thì đúng là có mấy phần tư thái xinh đẹp, đặc biệt câu dẫn.
Trường Phong hầu như bị câu nói này làm cho sặc nước. Anh rất không nể mặt mũi mà ho khan hai tiếng. Chỉ là khi ánh mắt anh quét qua cô thì nhìn thấy đôi mắt lãnh đạm đồng thời đầy sát khí. Anh không nhịn được mà da gà từ từ nổi lên. Lặng lẽ xoa xoa, mới tiếp tục câu chuyện: “Cô không thấy cô muốn hơi nhiều sao? Nơi này gió lớn lắm, không cẩn thận lời nói sẽ không tốt lành gì…”
Hạ Mạt nghe vậy cũng không trả lời ngay. Cô chỉ khẽ buông lỏng trong chốc lát rồi đưa tay kéo mạn che mặt xuống, quay lại phía Trường Phong khẽ cười. Cô đẹp, mở ra còn đẹp hơn. Thậm chí trong vẻ đẹp ấy còn khiến người khác vừa kinh ngạc vừa run rẩy.
“Anh là người thông minh, hẳn đã rõ ràng trong Bụi Trần thời gian có giá trị ra sao… đặc biệt tại lúc ban đầu”
Trường Phong lại duy trì trầm mặc.
Một người ở trong rừng đi đi lại lại thường là không thể gây ra tiếng động nào nhưng nếu một đám người ở trong rừng đi lại muốn không tiếng động là điều không thể. Chỉ có thể kiềm chế bước chân để tiếng động không quá to mà thôi. Cứ như vậy mà cố gắng di chuyển trong im lặng, nhưng cho dù có như vậy vẫn chấn động một đám quạ trên cây.
Trường Phong nhìn một đám lao nhao, tính toán thời gian. Lúc họ rời trấn đến giờ cũng hơn hai giờ rồi. Nhưng một chút bóng dáng kì lạ nào cũng không có. Nói đến đây, Trường Phong cảm giác mình lần này có vẻ hơi nôn nóng rồi. Anh làm sao có thể tin tưởng người tên Lưu Hỏa chứ? Vạn nhất là một kẻ lừa gạt thì sao đây? Chẳng lẽ anh muốn có được vũ khí kim loại đến phát điên rồi sao? Chính như vậy mà mắc câu kẻ khác rồi…
Càng suy nghĩ, đầu óc anh càng trở nên mơ hồ.
“Còn tầm một giờ nữa mới đến, nghỉ ngơi một lát đi” Hạ Mạt đi trên đường lúc nào cũng duy trì trầm mặc rốt cuộc cũng dừng bước, xoay lại nói với Trường Phong.
Trường Phong lúc này mới trở về hiện tại, sau đó ở bên cạnh đồng đội ngoắc ngoắc tay. Ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi. Còn anh thì ngồi cạnh Hạ Mạt, thật sự khó nén cảm giác của mình lúc này.
Hạ Mạt chẳng nói gì nhiều, chỉ lẳng lặng lấy ra nước và cá nướng của mình để ăn uống. Ngồi ở bên người cô, Trường Phong cảm thấy cô ấy thật sự là nói quá ít. Trừ bỏ lúc hai người ở trong thôn cò kè mặc cả ra, từ lúc rời trấn đến giờ cô đều duy trì cảnh giới tối cao của mình- Trầm mặc.
Không nói câu nào cũng được. Nhưng nói là muốn hợp tác đúng không? Vậy thì song phương ít nhất cũng phải hiểu rõ nhau. Hiểu rõ là từ đâu mà ra? Tất nhiên là giao tiếp.
Trường Phong cảm giác cảm giác được mình là một người có sức hút và cũng rất có tài ăn nói, thậm chí còn có gương mặt tương đối dễ nhìn, bất kể là lúc có vào game hay chưa vào gì thì các cô gái đến gần tiếp cận anh đã quen rồi. Hôm nay gặp phải cô thật sự là gặp phải đối thủ rồi. Bất luận Trường Phong có bắt chuyện thế nào đi nữa thì đều được Hạ Mạt nhàn nhạt bỏ qua.
Một thời gian trổ hết miệng lưỡi ra, Trường Phong cũng bỏ luôn ý định cùng người này tiếp tục giao tiếp. Người này là một người khó chơi đây. Anh thở dài một hơi, nếu không thể giao tiếp vậy thì nên áp dụng biện pháp khác thì hơn. Cứ cố gắng giám thị nhất cử nhất động của cô là được rồi. Hơn một nửa chiến lợi phẩm cũng không ghê gớm lắm. Thế nhưng nếu bị người lợi dụng kẽ hở trong lời nói mà phản bội lại thì thật sự không hay.
Trên thế giới có rất nhiều loại người. Có người trời sinh đã mang khí chất lãnh đạo, có người trời sinh để làm sát thủ, có người trời sinh đã là cao thủ giao tiếp. Có người trời sinh chỉ lẳng lặng một mình. Giống như Trường Phong thuộc loại trời sinh đã có tư chất lãnh đạo người khác. Dù chỉ mới mấy ngày trong thôn Đông Ngô (trấn tân thủ mà Hạ Mạt ngẫu nhiên phân phối) bên trong có người đi theo anh không ít. Thậm chí còn tạo được một công hội sơ cấp.
Tuy rằng trong Bụi Trần tử vong là biến mất vĩnh viễn, nhưng không có nghĩa là mỗi người đều có thể làm theo ý mình. Công hội vĩnh viễn là giết đối thủ và bảo vệ lợi ích của bản thân. Đương nhiên là sau khi qua thời gian hỗn loạn, muốn sống đến cuối cùng phải nghĩ đến biện pháp đoàn kết lại mà chiến đấu. Công đoàn xuất hiện như thể đem người chơi phân biệt thành đẳng cấp khác nhau. Giống như giai cấp trong xã hội ở hiện thực vậy. Mọi người vì lợi ích của bản thân mà đoàn kết. Nhưng khi có thời điểm xung đột, khó tránh người khác đâm mình một dao.
Hạ Mạt liếc qua Trường Phong, chỉ thấy anh dọc theo đường đi cùng người trong hội thảo luận đủ loại tình huống. Còn có người đem tất cả những gì trên đường ghi chép lại hết, lần sau còn chuẩn bị. Tuy rằng đám người kia chỉ tầm hai mươi người nhưng phân công rất thuần thục.
Cô không nhìn anh nữa, bước đi. Vừa bước vừa nghĩ đến một chuyện đời trước.
Trường Phong, là một trong mười người đề ra liên minh. Anh là người phóng khoáng, không tính toán được mất. Chiến đấu cá nhân mạnh lại là một người rất nghĩa khí. Ở trong quần chúng là người chơi rất được tín nhiệm. Tuy nhiên trong số mười người đề ra liên minh thực lực của anh lại xếp cuối cùng. Cho dù có như vậy, anh vẫn nhiễm nhiên mà ngồi hàng thứ ba trong mười người thành lập liên minh.
Cô cũng đã từng điều tra nơi sinh của mười người này. Đời trước cũng biết được kha khá, nhưng không nghĩ ra chính mình và Trường Phong lại ở cùng một trấn Tân Thủ. Cô cũng không biết tại đây sẽ gặp anh. Lại không ngờ rằng, ông trời đối với cô cũng không tệ.
Nếu vụ giao dịch này thay đổi là một người khác, không phải Trường Phong thì khả năng thất bại là cực kì cao. Nhưng trên thực tế, vụ cá cược này cô thắng rồi. Điều này làm cô càng lúc tâm tình càng tốt hơn.
Trong rừng cây có gió thổi qua, gió làm những chiếc lá lạo xạo vang vọng. Hạ Mạt dừng bước, Trường Phong thấy thế cũng ra hiệu rất cả mọi người dừng lại. Cô quay đầu lại nói với Trường Phong: “Trước tiên ẩn nấp đi đã, sẽ có tuần tra lại đây. Nếu không giải quyết thì toàn bộ có thể sẽ diệt đoàn”
/59
|