“Chuyên gia gỡ rối tình cảm giúp bạn” kỳ này không ngoài dự liệu của Triệu Tề, tạo tiếng vang lớn, đạt luôn cả kỉ lục rating cao nhất của đài truyền hình từ trước tới giờ. Các khán giả nữ lệ rơi đầy mặt đánh sập luôn cảđường dây nóng của tổ chương trình, các bình luận trên mạng dâng lên như thủy triều.
Đám người trẻ tuổi cũng học theo Hồ Tần Nhàn gửi đến đài truyền hình bao tâm sự tình yêu, quả là một sự lăng xê trắng trợn. Mà boss tổng giám đốc T.I.Y, cha của Hồ Tần Nhàn có thể chính là người dàn cảnh ở phía sau, đầu tư trò này, để con trai ruột của mình hi sinh oanh liệt, âm mưu khiến nó càng thêm sốt dẻo, cộng thêm tranh thủ kiếm thêm chút điểm cho T.I.Y trong các phiên giao dịch tại mấy tòa nhà mới sắp tới.
Các cô, các dì, các chị, các em ngồi trước TV bị lời của Thái tử Hồ chọc giận đến máu bốc lên não. Một em gái hùng dũng chạy vào diễn đàn phái đẹp dương nanh múa vuốt cùng với đồng bọn, thế nhưng đại thể tại đây toàn các em chỉ mới độ tuổi 10x, thành ra quay đi quay lại cũng chỉ có mấy câu: “Cái đồ xấu bụng đó sao dám làm vấy bẩn tình cảm chân thật của người ta”“Hừ, cái bọn nói anh Nhàn không tốt nhất định là cái thứ vừa nghèo vừa xấu trai!”… Đã không có chút lực công kích nào, lại bịđám người thanh niên vây lại, may mà mấy chị gái giỏi đấu võ mồm đã rút đao ra đúng lúc, sửa thành đại chiến của người trẻ tuổi. Bộ phận các cô, dì lại bình tĩnh ngồi nhâm nhi trà hóng chuyện, thấy chán thì quay sang tiếp tục “thưởng thức” Thái tử Hồ xinh tươi.
Trương Thiên Phi vôđại mấy diễn đàn lớn, vô cùng bình tĩnh coi các topic thảo luận về Hồ Tần Nhàn.
Lạc Thành thì như con thú bị vây hãm, vòđầu bứt tai đi tới đi lui. Hai mắt gãđỏ ngầu, nói: “Thiên Phi, giờ tao phải làm sao giờ?”
Trương Thiên Phi phủi phủi tàn thuốc: “Bình tĩnh lại chút đi, “Mộng mộng tiểu tiên” biến mất lâu rồi, anh ta sẽ không biết đó là mày đâu, nếu biết thìđã không lên TV rồi.”
Lạc Thành chán nản, cả giọng nói cũng run lên: “Tuy là xóa sạch rồi, nhưng thật ra cũng không phải không tra ra được, lỡ nóđiều tra được thì sao? Mẹ nó, sao lại là thằng đó thế? Trên đời này sao mà lại khéo như vậy chứ!”
Trương Thiên Phi nói: “Thì chẳng phải chưa bịđiều tra sao, mày có lo hão thì cũng được ích lợi gì? Mà nếu có xui bị tra ra, thì khai ra thôi. Thói đời vốn đôi khi trùng hợp vậy đấy, ra ngoài lừa đảo sớm muộn cũng phải trả lại, sớm biết vậy sao ban đầu còn làm.”
Lạc Thành chán nản ôm đầu ngồi xổm ở góc tường. Trương Thiên Phi tiếp tục xát muối vào lòng gã: “Ngẫm lại mày chính là cái thằng thiếu đạo đức, người ta là chàng trai ngây thơ, cứ thế mà bị mày lừa dối, không chỉ bị lừa tiền, còn bị cuỗm luôn cả tình cảm quý giá nhất. Giờ phải bị nghiêm trị, báo ứng đấy, không thể không tin mày ạ.”
Lạc Thành càng co người lại hơn, túm chặt lấy đầu. Trương Thiên Phi nghĩ thầm, mình còn nhân đạo chán, khi không nói ra lời quan trọng nhất, Thái tử Hồ thật vất vả mới yêu một cô gái trong game, cứ tưởng mình đã thành công quay lại con đường đúng đắn với tình nam nữ, nếu anh ta biết cô gái này thật ra là một thằng đực rựa, không biết sẽ bịđả kích thế nào đây.
Lạc Thành đột nhiên lại nhảy cẫng lên, kéo tay áo Trương Thiên Phi, đôi mắt đầy tơ máu nhìn thẳng vào mắt y: “Thiên Phi, mày có thể giúp anh em một tay không, kiếp này tao nhất định sẽ làm trâu làm ngựa, kiếp sau làm chó báo đáp đại ân đại đức của mày! Lỡ thằng Hồ gìđó nó tra ra, thì mày nhận thay cho ta một chút được không? Dù sao thì mày với nó có chút quen biết, nó hẳn sẽ không mạnh tay đâu.”Ánh mắt nóng như cả một ngọn lửa.
Trương Thiên Phi chậm rì rì hỏi lại: “Nhận thay mày? Mày cho tao 13 điểm?”
Lạc Thành lại cúi đầu tang thương, quay lại dáng vẻ con thú bị vây hãm mà quanh quẩn một chỗ.
Chính vào lúc này, điện thoại Trương Thiên Phi reo lên, Trương Thiên Phi móc điện thoại ra, lập tức nhìn Lạc Thành: “Hồ Tần Nhàn gọi.” Lạc Thành mặt mũi trắng bệch, cả người cứng ngắc.
Trương Thiên Phi ấn trả lời, di động truyền ra giọng của Hồ Tần Nhàn: “Trương Thiên Phi, tôi đang chờở dưới lầu nhà anh.” Trương Thiên Phi nhìn đồng hồ, tám giờ rưỡi rồi, giờ sao Thái tử Hồ lại tới thế này? Liền kinh ngạc “A?” một tiếng, “Quản lý Hồ có chuyện gìà? Tôi lập tức xuống ngay.”
Lạc Thành nghe xong những lời này, run rẩy đứng dậy.
Hồ Tần Nhàn lập tức đáp: “Tôi đến trảđồ lại cho anh, giờ tôi đi lên, có tiện không?”
Trương Thiên Phi nhìn Lạc Thành đứng bên cạnh một chút: “Vậy thì phiền quá, tôi đi xuống làđược rồi.” Hồ Tần Nhàn ừ một tiếng, Trương Thiên Phi cắt cuộc gọi, Lạc Thành nhìn y cầu xin: “Thiên Phi! Anh Thiên Phi! Thiên Phi đại gia à! Mày nhất định không được để nó lên đây đấy, tao thấy nó là lại run à.”
Trương Thiên Phi đành chịu: “Tao biết rồi.”
Lạc Thành cảm động đến rơi nước mắt theo y ra tới cửa, lại ân cần cầm giày đưa cho y. Trương Thiên Phi một chân vừa mới xỏ giày thì chuông cửa liền vang lên.
Lạc Thành cứng người lại hai giây, sau đó run rẩy, lề mềđứng lên, cấp tốc cầm lấy tay Trương Thiên Phi, nói: “Tao không có nhà, trong phòng không có tao nhé! Giúp tao lúc này thì mày chính là phụ mẫu tái sinh của tao!” Nhanh như chớp chạy vào phòng, rồi khóa chặt cửa lại.
Trương Thiên Phi không thể làm gì khác hơn là mở cửa, Hồ Tần Nhàn đứng ở cửa, hôm nay hắn mặc một bộđồđơn giản sáng màu, tay đút trong túi, giải thích: “Lúc tôi gọi cho anh thìđã vào thang máy rồi, nên mới lên đây luôn.”
Trương Thiên Phi chỉđành mỉm cười, mời Hồ Tần Nhàn vào nhà. Hồ Tần Nhàn ngược lại cũng chẳng tỏ vẻ khách sáo, đặt túi lên bàn, rồi tựđến sofa ngồi xuống. Trương Thiên Phi hỏi: “Quản lý Hồ, anh muốn uống trà hay đồ uống?”
Hồ Tần Nhàn nói: “Anh gọi tôi là Hồ Tần Nhàn hoặc Tần Nhàn đi, chứ gọi vậy nghe kì lắm, nước trà bình thường làđược rồi.”
Trương Thiên Phi ừ một tiếng, rót một tách trà cho Hồ Tần Nhàn. Thật ra giờ y đang nhìn Thái tử Hồ, trong lòng cũng có chút không yên. Ngồi xuống bên kia sofa, khụ một tiếng, lựa lời nói: “Quản… Khụ, kỳ anh tham gia gây hiệu ứng tốt lắm, tôi thấy trên mạng vì chuyện này mà huyên náo cả lên, không chừng cô gái kia của anh cũng thấy rồi.”
Sau khi chương trình phát sóng, có vô số cô gái trẻ gọi điện thoại đến cho nhàđài, tuyên bố mình chính là“Mộng mộng tiểu tiên” kia, loại điện thoại này văn phòng của T.I.Y cũng nhận được không ít.
Thế nhưng nét mặt của Hồ Tần Nhàn lại cứng đờ, bỗng nhiên buồn bã, ảm đạm, nhếch nhếch khóe miệng cố cười, sau đó nói: “Trương Thiên Phi, tối mai anh có rảnh không, gần đây tôi phát hiện ra một nhà hàng rất ngon.”
Trương Thiên Phi ngạc nhiên, nhạt nhẽo hỏi lại: “Ngày mai? …Ờ, ngày mai bên đài chắc có việc, nên cũng không nói chính xác trước được, để tôi phải kiểm tra lại một chút.”
Hồ Tần Nhàn khẽ cười: “Không sao, để anh ngày nào rảnh đi, tôi thì lúc nào cũng rảnh hết.”Đưa tay vớ lấy cái túi trên bàn, “Quần áo đó tôi mặc qua rồi, trả lại thì kỳ quá, nên đã dựa vào kích cỡ mà mua một mới, không biết anh thích không nữa. Nếu không hợp thì lúc nào đến cửa hàng đổi lại cũng được.”
Trương Thiên Phi càng cảm thấy lúng túng, Hồ Tần Nhàn đột nhiên lại tỏ ra thân thiết như vậy khiến y không biết phải làm sao, chỉ tiếp tục nhạt nhẽo, nói: “Anh, anh quá khách sáo rồi, đó chỉ là bộđồ cũ, hơn nữa nó cũng không đáng bao nhiêu tiền…”
Hồ Tần Nhàn cứ như vậy nhìn y, khiến Trương Thiên Phi cảm thấy tình hình có chút kỳ lạ. May mà Hồ Tần Nhàn không bao lâu liền dời mắt đi, nhìn xung quanh: “Thiên Phi, bạn cùng phòng của anh không ở nhàà?”
Trương Thiên Phi lập tức nói: “Nó… Ra ngoài rồi! Ở quê có chút việc, nên nó về rồi! Thời gian tới chắc có thể chưa quay lại được.”
Hồ Tần Nhàn nói: “Ờ.” Trương Thiên Phi tiếp tục: “Cũng chín giờ rồi, hay anh về sớm nghỉ ngơi đi? Mấy bữa nay đang là dịch cúm, phải nghỉ ngơi nhiều, chúý sức khỏe, ha ha, chúý sức khỏe.”
Hồ Tần Nhàn cười mịt mờ: “Tôi về trước đây.” Trương Thiên Phi ân cần tiễn hắn xuống lầu, nhìn Thái tử Hồ ngồi vào chiếc Ferrari phong cách, Ferrari biến mất trong màn đêm, rồi y mới bò lại về phòng, thở hắt ra.
Lạc Thành lén lút chui ra khỏi phòng, nhìn xung quanh, rỗi vỗ ngực, nói: “Mẹơi, làm tao sợ muốn chết!”
Ngày thứ hai, Hồ Tần Nhàn lại gọi điện thoại tới hỏi buổi tối Trương Thiên Phi rảnh không, Trương Thiên Phi nói dối bảo phải tăng ca. Không biết sao, chín rưỡi tối, chuông cửa vang lên, Hồ Tần Nhàn đứng ở ngoài cửa. Lạc Thành ghé vào mắt mèo thì thấy được Hồ Tần Nhàn, liền rên một tiếng, vèo một cái chạy vô phòng, khóa chặt cửa lại.
Lần này, Hồ Tần Nhàn xách theo một cái túi, trong túi đựng đầy bánh ngọt như mấy cái ngà voi dài. Hồ Tần Nhàn giải thích, nghe nói Trương Thiên Phi phải tăng ca tối, nên tiện đường mang chút đồăn cho y ăn khuya, song khi đưa qua đài thì phát hiện Trương Thiên Phi không cóởđó, vì vậy mới đến đây.
Trương Thiên Phi nơm nớp lo sợ nhận lấy, ngàn vạn câu tạơn từ trong miệng tuôn ra, Hồ Tần Nhàn lại cười nói: “Thiên Phi, sao còn khách sáo với tôi vậy chứ.”
Trương Thiên Phi cả người đầy mồ hôi lạnh tiến Thái tử Hồ về, nhìn lại túi bánh, sửng sốt thật lâu.
Qua một ngày, buổi tuổi, khoảng tám giờ, Hồ Tần Nhàn lại tới, mang theo một bể cá nhỏ, trong bể có một chú rùa xanh. Hồ Tần Nhàn hỏi Trương Thiên Phi, rùa dễ thương không, Trương Thiên Phi không thể làm gì khác hơn ngoài tán dương rùa dễ thương quá. Hơn một giờ sau, Hồ Tần Nhàn mừng khấp khởi cầm rùa đi. Trương Thiên Phi đứng một mình trong phòng khách, ngẩn người cả buổi.
Lại qua một ngày nữa, khoảng tám giờ tối, Thái tử Hồ lần thứ hai giá lâm, lần này hai tay trống trơn. Trương Thiên Phi cũng hỏi thăm chú rùa hôm qua khỏe không, Hồ Tần Nhàn hời hợt đáp: “A, hồi qua lúc cầm về, nghĩ lại tôi không thể nuôi nó sống được, nên để người ta mang nóđi rồi.” Trương Thiên Phi nắm bắt câu chuyện trên, tiếp tục trò chuyện về việc rùa thích hợp với môi trường tự nhiên, sau đó cũng không biết đã nói gì, một hai tiếng sau, Hồ Tần Nhàn về.
Lại một tối nữa, chuông di động của Trương Thiên Phi vang lên, Lạc Thành ánh mắt trống rỗng: “Sẽ không phải Thái tử Hồ nữa chứ, không phải nó lại muốn tới nữa chứ. Có phải nó bị tổn thương trong game nên muốn dùng tình cảm khác trị liệu, giống mấy thằng biến thái muốn cùng mày làm chuyện Brokeback Mountain đấy chứ. Nó mà cứđến tiếp là tao điên mất, tao sợ mình sẽ không khống chế nổi tự lao ra quỳ xuống nhận lỗi quá. Gần đây tao thật sự, thật sự sắp điên rồi.”
Hết chương 5
Đám người trẻ tuổi cũng học theo Hồ Tần Nhàn gửi đến đài truyền hình bao tâm sự tình yêu, quả là một sự lăng xê trắng trợn. Mà boss tổng giám đốc T.I.Y, cha của Hồ Tần Nhàn có thể chính là người dàn cảnh ở phía sau, đầu tư trò này, để con trai ruột của mình hi sinh oanh liệt, âm mưu khiến nó càng thêm sốt dẻo, cộng thêm tranh thủ kiếm thêm chút điểm cho T.I.Y trong các phiên giao dịch tại mấy tòa nhà mới sắp tới.
Các cô, các dì, các chị, các em ngồi trước TV bị lời của Thái tử Hồ chọc giận đến máu bốc lên não. Một em gái hùng dũng chạy vào diễn đàn phái đẹp dương nanh múa vuốt cùng với đồng bọn, thế nhưng đại thể tại đây toàn các em chỉ mới độ tuổi 10x, thành ra quay đi quay lại cũng chỉ có mấy câu: “Cái đồ xấu bụng đó sao dám làm vấy bẩn tình cảm chân thật của người ta”“Hừ, cái bọn nói anh Nhàn không tốt nhất định là cái thứ vừa nghèo vừa xấu trai!”… Đã không có chút lực công kích nào, lại bịđám người thanh niên vây lại, may mà mấy chị gái giỏi đấu võ mồm đã rút đao ra đúng lúc, sửa thành đại chiến của người trẻ tuổi. Bộ phận các cô, dì lại bình tĩnh ngồi nhâm nhi trà hóng chuyện, thấy chán thì quay sang tiếp tục “thưởng thức” Thái tử Hồ xinh tươi.
Trương Thiên Phi vôđại mấy diễn đàn lớn, vô cùng bình tĩnh coi các topic thảo luận về Hồ Tần Nhàn.
Lạc Thành thì như con thú bị vây hãm, vòđầu bứt tai đi tới đi lui. Hai mắt gãđỏ ngầu, nói: “Thiên Phi, giờ tao phải làm sao giờ?”
Trương Thiên Phi phủi phủi tàn thuốc: “Bình tĩnh lại chút đi, “Mộng mộng tiểu tiên” biến mất lâu rồi, anh ta sẽ không biết đó là mày đâu, nếu biết thìđã không lên TV rồi.”
Lạc Thành chán nản, cả giọng nói cũng run lên: “Tuy là xóa sạch rồi, nhưng thật ra cũng không phải không tra ra được, lỡ nóđiều tra được thì sao? Mẹ nó, sao lại là thằng đó thế? Trên đời này sao mà lại khéo như vậy chứ!”
Trương Thiên Phi nói: “Thì chẳng phải chưa bịđiều tra sao, mày có lo hão thì cũng được ích lợi gì? Mà nếu có xui bị tra ra, thì khai ra thôi. Thói đời vốn đôi khi trùng hợp vậy đấy, ra ngoài lừa đảo sớm muộn cũng phải trả lại, sớm biết vậy sao ban đầu còn làm.”
Lạc Thành chán nản ôm đầu ngồi xổm ở góc tường. Trương Thiên Phi tiếp tục xát muối vào lòng gã: “Ngẫm lại mày chính là cái thằng thiếu đạo đức, người ta là chàng trai ngây thơ, cứ thế mà bị mày lừa dối, không chỉ bị lừa tiền, còn bị cuỗm luôn cả tình cảm quý giá nhất. Giờ phải bị nghiêm trị, báo ứng đấy, không thể không tin mày ạ.”
Lạc Thành càng co người lại hơn, túm chặt lấy đầu. Trương Thiên Phi nghĩ thầm, mình còn nhân đạo chán, khi không nói ra lời quan trọng nhất, Thái tử Hồ thật vất vả mới yêu một cô gái trong game, cứ tưởng mình đã thành công quay lại con đường đúng đắn với tình nam nữ, nếu anh ta biết cô gái này thật ra là một thằng đực rựa, không biết sẽ bịđả kích thế nào đây.
Lạc Thành đột nhiên lại nhảy cẫng lên, kéo tay áo Trương Thiên Phi, đôi mắt đầy tơ máu nhìn thẳng vào mắt y: “Thiên Phi, mày có thể giúp anh em một tay không, kiếp này tao nhất định sẽ làm trâu làm ngựa, kiếp sau làm chó báo đáp đại ân đại đức của mày! Lỡ thằng Hồ gìđó nó tra ra, thì mày nhận thay cho ta một chút được không? Dù sao thì mày với nó có chút quen biết, nó hẳn sẽ không mạnh tay đâu.”Ánh mắt nóng như cả một ngọn lửa.
Trương Thiên Phi chậm rì rì hỏi lại: “Nhận thay mày? Mày cho tao 13 điểm?”
Lạc Thành lại cúi đầu tang thương, quay lại dáng vẻ con thú bị vây hãm mà quanh quẩn một chỗ.
Chính vào lúc này, điện thoại Trương Thiên Phi reo lên, Trương Thiên Phi móc điện thoại ra, lập tức nhìn Lạc Thành: “Hồ Tần Nhàn gọi.” Lạc Thành mặt mũi trắng bệch, cả người cứng ngắc.
Trương Thiên Phi ấn trả lời, di động truyền ra giọng của Hồ Tần Nhàn: “Trương Thiên Phi, tôi đang chờở dưới lầu nhà anh.” Trương Thiên Phi nhìn đồng hồ, tám giờ rưỡi rồi, giờ sao Thái tử Hồ lại tới thế này? Liền kinh ngạc “A?” một tiếng, “Quản lý Hồ có chuyện gìà? Tôi lập tức xuống ngay.”
Lạc Thành nghe xong những lời này, run rẩy đứng dậy.
Hồ Tần Nhàn lập tức đáp: “Tôi đến trảđồ lại cho anh, giờ tôi đi lên, có tiện không?”
Trương Thiên Phi nhìn Lạc Thành đứng bên cạnh một chút: “Vậy thì phiền quá, tôi đi xuống làđược rồi.” Hồ Tần Nhàn ừ một tiếng, Trương Thiên Phi cắt cuộc gọi, Lạc Thành nhìn y cầu xin: “Thiên Phi! Anh Thiên Phi! Thiên Phi đại gia à! Mày nhất định không được để nó lên đây đấy, tao thấy nó là lại run à.”
Trương Thiên Phi đành chịu: “Tao biết rồi.”
Lạc Thành cảm động đến rơi nước mắt theo y ra tới cửa, lại ân cần cầm giày đưa cho y. Trương Thiên Phi một chân vừa mới xỏ giày thì chuông cửa liền vang lên.
Lạc Thành cứng người lại hai giây, sau đó run rẩy, lề mềđứng lên, cấp tốc cầm lấy tay Trương Thiên Phi, nói: “Tao không có nhà, trong phòng không có tao nhé! Giúp tao lúc này thì mày chính là phụ mẫu tái sinh của tao!” Nhanh như chớp chạy vào phòng, rồi khóa chặt cửa lại.
Trương Thiên Phi không thể làm gì khác hơn là mở cửa, Hồ Tần Nhàn đứng ở cửa, hôm nay hắn mặc một bộđồđơn giản sáng màu, tay đút trong túi, giải thích: “Lúc tôi gọi cho anh thìđã vào thang máy rồi, nên mới lên đây luôn.”
Trương Thiên Phi chỉđành mỉm cười, mời Hồ Tần Nhàn vào nhà. Hồ Tần Nhàn ngược lại cũng chẳng tỏ vẻ khách sáo, đặt túi lên bàn, rồi tựđến sofa ngồi xuống. Trương Thiên Phi hỏi: “Quản lý Hồ, anh muốn uống trà hay đồ uống?”
Hồ Tần Nhàn nói: “Anh gọi tôi là Hồ Tần Nhàn hoặc Tần Nhàn đi, chứ gọi vậy nghe kì lắm, nước trà bình thường làđược rồi.”
Trương Thiên Phi ừ một tiếng, rót một tách trà cho Hồ Tần Nhàn. Thật ra giờ y đang nhìn Thái tử Hồ, trong lòng cũng có chút không yên. Ngồi xuống bên kia sofa, khụ một tiếng, lựa lời nói: “Quản… Khụ, kỳ anh tham gia gây hiệu ứng tốt lắm, tôi thấy trên mạng vì chuyện này mà huyên náo cả lên, không chừng cô gái kia của anh cũng thấy rồi.”
Sau khi chương trình phát sóng, có vô số cô gái trẻ gọi điện thoại đến cho nhàđài, tuyên bố mình chính là“Mộng mộng tiểu tiên” kia, loại điện thoại này văn phòng của T.I.Y cũng nhận được không ít.
Thế nhưng nét mặt của Hồ Tần Nhàn lại cứng đờ, bỗng nhiên buồn bã, ảm đạm, nhếch nhếch khóe miệng cố cười, sau đó nói: “Trương Thiên Phi, tối mai anh có rảnh không, gần đây tôi phát hiện ra một nhà hàng rất ngon.”
Trương Thiên Phi ngạc nhiên, nhạt nhẽo hỏi lại: “Ngày mai? …Ờ, ngày mai bên đài chắc có việc, nên cũng không nói chính xác trước được, để tôi phải kiểm tra lại một chút.”
Hồ Tần Nhàn khẽ cười: “Không sao, để anh ngày nào rảnh đi, tôi thì lúc nào cũng rảnh hết.”Đưa tay vớ lấy cái túi trên bàn, “Quần áo đó tôi mặc qua rồi, trả lại thì kỳ quá, nên đã dựa vào kích cỡ mà mua một mới, không biết anh thích không nữa. Nếu không hợp thì lúc nào đến cửa hàng đổi lại cũng được.”
Trương Thiên Phi càng cảm thấy lúng túng, Hồ Tần Nhàn đột nhiên lại tỏ ra thân thiết như vậy khiến y không biết phải làm sao, chỉ tiếp tục nhạt nhẽo, nói: “Anh, anh quá khách sáo rồi, đó chỉ là bộđồ cũ, hơn nữa nó cũng không đáng bao nhiêu tiền…”
Hồ Tần Nhàn cứ như vậy nhìn y, khiến Trương Thiên Phi cảm thấy tình hình có chút kỳ lạ. May mà Hồ Tần Nhàn không bao lâu liền dời mắt đi, nhìn xung quanh: “Thiên Phi, bạn cùng phòng của anh không ở nhàà?”
Trương Thiên Phi lập tức nói: “Nó… Ra ngoài rồi! Ở quê có chút việc, nên nó về rồi! Thời gian tới chắc có thể chưa quay lại được.”
Hồ Tần Nhàn nói: “Ờ.” Trương Thiên Phi tiếp tục: “Cũng chín giờ rồi, hay anh về sớm nghỉ ngơi đi? Mấy bữa nay đang là dịch cúm, phải nghỉ ngơi nhiều, chúý sức khỏe, ha ha, chúý sức khỏe.”
Hồ Tần Nhàn cười mịt mờ: “Tôi về trước đây.” Trương Thiên Phi ân cần tiễn hắn xuống lầu, nhìn Thái tử Hồ ngồi vào chiếc Ferrari phong cách, Ferrari biến mất trong màn đêm, rồi y mới bò lại về phòng, thở hắt ra.
Lạc Thành lén lút chui ra khỏi phòng, nhìn xung quanh, rỗi vỗ ngực, nói: “Mẹơi, làm tao sợ muốn chết!”
Ngày thứ hai, Hồ Tần Nhàn lại gọi điện thoại tới hỏi buổi tối Trương Thiên Phi rảnh không, Trương Thiên Phi nói dối bảo phải tăng ca. Không biết sao, chín rưỡi tối, chuông cửa vang lên, Hồ Tần Nhàn đứng ở ngoài cửa. Lạc Thành ghé vào mắt mèo thì thấy được Hồ Tần Nhàn, liền rên một tiếng, vèo một cái chạy vô phòng, khóa chặt cửa lại.
Lần này, Hồ Tần Nhàn xách theo một cái túi, trong túi đựng đầy bánh ngọt như mấy cái ngà voi dài. Hồ Tần Nhàn giải thích, nghe nói Trương Thiên Phi phải tăng ca tối, nên tiện đường mang chút đồăn cho y ăn khuya, song khi đưa qua đài thì phát hiện Trương Thiên Phi không cóởđó, vì vậy mới đến đây.
Trương Thiên Phi nơm nớp lo sợ nhận lấy, ngàn vạn câu tạơn từ trong miệng tuôn ra, Hồ Tần Nhàn lại cười nói: “Thiên Phi, sao còn khách sáo với tôi vậy chứ.”
Trương Thiên Phi cả người đầy mồ hôi lạnh tiến Thái tử Hồ về, nhìn lại túi bánh, sửng sốt thật lâu.
Qua một ngày, buổi tuổi, khoảng tám giờ, Hồ Tần Nhàn lại tới, mang theo một bể cá nhỏ, trong bể có một chú rùa xanh. Hồ Tần Nhàn hỏi Trương Thiên Phi, rùa dễ thương không, Trương Thiên Phi không thể làm gì khác hơn ngoài tán dương rùa dễ thương quá. Hơn một giờ sau, Hồ Tần Nhàn mừng khấp khởi cầm rùa đi. Trương Thiên Phi đứng một mình trong phòng khách, ngẩn người cả buổi.
Lại qua một ngày nữa, khoảng tám giờ tối, Thái tử Hồ lần thứ hai giá lâm, lần này hai tay trống trơn. Trương Thiên Phi cũng hỏi thăm chú rùa hôm qua khỏe không, Hồ Tần Nhàn hời hợt đáp: “A, hồi qua lúc cầm về, nghĩ lại tôi không thể nuôi nó sống được, nên để người ta mang nóđi rồi.” Trương Thiên Phi nắm bắt câu chuyện trên, tiếp tục trò chuyện về việc rùa thích hợp với môi trường tự nhiên, sau đó cũng không biết đã nói gì, một hai tiếng sau, Hồ Tần Nhàn về.
Lại một tối nữa, chuông di động của Trương Thiên Phi vang lên, Lạc Thành ánh mắt trống rỗng: “Sẽ không phải Thái tử Hồ nữa chứ, không phải nó lại muốn tới nữa chứ. Có phải nó bị tổn thương trong game nên muốn dùng tình cảm khác trị liệu, giống mấy thằng biến thái muốn cùng mày làm chuyện Brokeback Mountain đấy chứ. Nó mà cứđến tiếp là tao điên mất, tao sợ mình sẽ không khống chế nổi tự lao ra quỳ xuống nhận lỗi quá. Gần đây tao thật sự, thật sự sắp điên rồi.”
Hết chương 5
/8
|