Mộc Uyển Thanh cũng không có tiếp tục tấn công Tiêu Lệ, có lẽ nàng đã nhận ra chênh lệch quá lớn giữa 2 người nên không muốn làm chuyện vô ích mà chỉ đứng đó nhìn chằm chằm Tiêu Lệ.
_ Hm... cô nương là ai? Vì sao lại tắm ở trong phòng của Linh nhi? Linh nhi đi đâu rồi?
Tiêu Lệ đã biết mà còn giả vờ hỏi, phá vợ sự yên tĩnh đáng sợ này.
_ Ngươi là Tiêu Lệ?
Mộc Uyển Thanh không trả lời hắn mà hỏi ngược lại hắn.
_ Ta đúng là Tiêu Lệ! Có chuyện gì sao?
Tiêu Lệ cảm thấy hơi kì lạ, nhưng hắn không biết là kì lạ ở chỗ nào!
_ Ta từng lập lời thề, nếu nam nhân nào nhìn thấy mặt ta thì ta phải giết kẻ đó, hoặc là lấy kẻ đó làm phu quân... Hiện giờ, ngươi không những nhìn thấy mặt ta mà còn làm bẩn sự trong sạch của ta, nhưng ngươi lại là phu quân của Chung Linh, ngươi bảo ta làm sao bây giờ?
Nàng đáp lại lời Tiêu Lệ nhưng lại giống như tự nói với bản thân, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ.
_ Vậy thì ta chịu trách nhiệm là được!
Tiêu Lệ đã quyết định, nếu đã lỡ làm thì làm cho trót. Hắn chân đạp Âm Lôi Huyễn Bộ tiến về phía Mộc Uyển Thanh, không để nàng kịp phản ứng liền dễ dàng ôm lấy, đồng thời tiện tay ném cây Tuyết Tinh Thảo vào bồn nước tắm. Mộc Uyển Thanh dường như vẫn còn đang chết lặng, cũng không hề phản kháng...
Tiêu Lệ được nước lấn tới, đặt lên môi nàng 1 nụ hôn, dùng đầu lưỡi cạy mở miệng nàng bắt đầu công thành chiếm đất. Hai tay hắn nhẹ nhàng tháo bỏ cái khăn tắm vướng víu trên người nàng, nhẹ nhàng xoa nắn cặp ngọc nhũ mê hồn, ngực của Mộc Uyển Thanh khá lớn, cũng gần tiếp cận D, mà lại căng tròn, bóp vào cực kỳ thoải mái, Tiêu Lệ cực kỳ thành thạo, chẳng mấy chốc đã khiến nàng bắt đầu thở dốc.
Tiêu Lệ ngậm lấy 1 viên tiểu Tố Tâm Đan mớm cho nàng rồi 2 tay bắt đầu lần xuống bờ mông căng tròn gợi cảm, phải nói là Mộc Uyển Thanh có dáng người quá tốt, ngực tấn công, mông phòng thủ cái nào cũng là loại siêu cấp cực phẩm, vô cùng hoàn hảo.
Tiêu Lệ rời khỏi môi nàng, nhanh chóng ngậm lấy 1 cái hạt đậu hồng đang vươn lên khiêu khích hắn, 1 tay vẫn tiếp tục xoa nắn mông ngọc của nàng, tay kia bắt đầu thám hiểm vùng đất mới, thảo nguyên hoang dã của nàng đã sớm ướt đẫm, 1 phần vì nàng mới tắm xong, Tiêu Lệ rất điêu luyện kích thích cho Mộc Uyển Thanh hơi thở ngày càng trở nên gấp gáp, từ môi nàng bắt đầu bật ra tiếng rên rỉ.
Cảm thấy Mộc Uyển Thanh đã sẵn sàng, Tiêu Lệ lập tức xách long thương ra trận, thế nhưng hắn cũng không vội vàng tiến vào. Vì muốn thu phục Mộc Uyển Thanh nên Tiêu Lệ rất chuyên chú, vận dụng Thanh Long Ngự Nữ Kinh liên tục dần dứ, kích thích nàng. Hắn để tiểu Tiêu Lệ ở bên dưới cổng thành khiêu khích tướng địch nhưng lại không chịu xua quân tấn công, lại còn binh phân 3 đường kiểm soát 2 ngọn thánh nữ phong của nàng.
_ Ưm... ngươi... ta... ta ngứa quá... ngươi... ngươi... cho... cho nó... cho nó vào đi... ư... ư...
Mộc Uyển Thanh cuối cùng vẫn là khuất phục dưới dâm uy của Tiêu Lê, mở miệng cầu xin hắn.
_ BỐP!!! Gọi chủ nhân!
Tiêu Lệ vô cùng bá đạo vỗ mạnh vào mông nàng ra lệnh. Cũng không có dừng khiêu khích nàng.
_ Ư... ư... chủ... chủ nhân... xin... xin ngươi... cho... cho nó... vào đi... ư... ư..Mộc Uyển Thanh đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
_ BỐP!!! Cho vào đâu... tiểu nô của ta?
Một là không làm, đã làm thì phải làm cho trót, hiện tại độ thành thạo của Ngự Nữ Kinh đã đạt tới 35%, Tiêu Lệ đã có thể sử dụng được 1 kỹ năng gọi là Tỏa Tâm Thuật, chỉ cần nữ nhân còn chưa có ai trong lòng thì sẽ dễ dàng bị hắn bắt được tâm, nếu là nữ nhân còn hoàn bích thì hiệu quả sẽ đạt tối đa.
_ Ư... ư... cho... cho... vào...bên... bên... trong... ta... chủ... chủ... nhân...!!!
Mộc Uyển Thanh hiện tại đã hoàn toàn thất thủ, vô thức phục tùng mọi lời nói của Tiêu Lệ. Hắn cũng không tiếp tục làm khó nàng, đại long thương cứng rắn như kim cương mạnh mẽ xông phá cổng thành, tuyên bố chiếm đoạt quyền sở hữu vùng đất mới.
Tiêu Lệ bắt đầu triển khai mật kỹ bên trong Thanh Long bí pháp, khiến Mộc Uyển Thanh như muốn chết đi sống lại, hoàn toàn lột bỏ vẻ băng sương trên mặt nàng. Liên tục khiến nàng trải qua hết lần cao triều này đến cao triều khác, cuối cùng Tiêu Lệ phóng hết tinh túy của mình vào sâu trong hoa tâm của nàng.
Ôm Mộc Uyển Thanh ngủ say đến sáng hôm sau, Tiêu Lệ tỉnh dậy thì nhìn thấy trong tay mình không biết từ lúc nào nhiều ra thêm 1 tiểu mỹ nhân nữa. Chỉ thấy Chung Linh đang mặc 1 bộ áo tơ mỏng manh, nằm ngủ say trong lòng hắn, cũng không biết nàng về từ lúc nào.
Buổi sáng là thời điểm mặt trời mọc, nhưng mặt trời cũng không phải là thứ duy nhất mọc lên vào buổi sáng, tiểu Tiêu Lệ thức dậy còn sớm hơn bản thân hắn, đang vươn cao ngạo nghễ triển lộ hùng phong. Tiêu Lệ từ ngày rời Mạn Đà Sơn Trang thì luôn giữ thói quen tập thể dục buổi sáng, nhất là mấy ngày nay ở Vạn Kiếp Cốc không có ngủ cùng chúng nữ, sáng nào các nàng hầu hạ hắn thay quần áo cũng mất rất nhiều thời gian.
Nhìn thấy Chung Linh vẫn còn đang say ngủ, Tiêu Lệ bắt đầu giở trò trên người nàng. Hắn luồn tay vào trong chiếc áo ngủ mỏng manh của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn 2 con đại bạch thỏ trong đó. Chung Linh là 1 con sâu ngủ chính hiệu, khi nàng ngủ là rất khó gọi dậy, Tiêu Lệ tác quái trên người nàng cũng không khiến nàng thức giấc. Tiêu Lệ thấy vậy thì càng ra sức nắn bóp, 1 tay bắt đầu luồn xuống dưới thám hiểm chốn bồng lai.
Chung Linh bị Tiêu Lệ kích thích liên tục rốt cuộc cũng tỉnh lại, nhìn thấy Tiêu Lệ đang nghịch loạn trên người mình thì lườm hắn hờn dỗi, như oán trách tại sao lại phá giấc ngủ của nàng. Bất quá Chung Linh cuối cùng vẫn là nhượng bộ, dù sao đối với nàng hiện giờ Tiêu Lệ mới là quan trọng nhất.
Chung Linh sớm đã thành thói quen, vô cùng ngoan ngoãn 1 tay quàng lấy cổ Tiêu Lệ, chủ động dâng lên môi thơm, tay còn lại tìm tòi xuống bên dưới, nhẹ nhàng vuốt ve tiểu Tiêu Lệ. Sau khúc dạo đầu, 2 người nhanh chóng đẩy chiến cuộc đến cao trào, tiếng nam nhân thở dốc cùng tiếng nữ nhân rên rỉ tràn ngập căn phòng.
Mộc Uyển Thanh bị 2 người làm ồn cũng đã tỉnh lại, bất quá nàng vẫn là nằm yên bất động trên giường giả vờ ngủ. Không phải là nàng muốn lén xem 2 người kia hành sự, chẳng qua là đêm qua bị Tiêu Lệ hành hạ không ít, hiện tại nàng đã chẳng còn tí sức lực nào, đành phải nằm im chịu trận.
Một mình Chung Linh căn bản không phải là đối thủ của Tiêu Lệ, rất nhanh đã giương cờ trắng đầu hàng, nằm xụi lơ trong lòng hắn. Tiêu Lệ thì vẫn còn chưa thỏa mãn bất quá hiện tại năng lực của hắn thực sự quá mạnh, bình thường đều là 5 nàng liên thủ mới miễn cưỡng đối phó được hắn.
Tiêu Lệ cũng không có tiếp tục dày vò nàng, mà Mộc Uyển Thanh cũng còn chưa dậy, hắn đành nằm im hưởng thụ Chung Linh dùng cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của nàng phục vụ, 2 tay chia làm 2 hai đường nhào nặn mấy quả cầu thịt của nàng và Mộc Uyển Thanh, miễn cưỡng đè nén tà hỏa xuống.
Cơ thể Mộc Uyển Thanh hiện tại còn rất mẫn cảm, bị Tiêu Lệ nghịch ngợm, chẳng mấy chốc liền không kiềm nén được, bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tiêu Lệ thấy nàng đã tỉnh thì mỉm cười đặt lên môi nàng 1 nụ hôn say đắm, rồi lấy ra mấy viên đan dược hồi phục tinh lực và thể lực cho nàng phục dụng.
Mộc Uyển Thanh nhìn thấy Chung Linh đang ngậm lấy đại long thương của Tiêu Lệ, ra sức liếm mút nó thì vô cùng ngượng ngùng, hơn nữa bản thân hiện tại không 1 mảnh vải trên người, ngọc nhũ còn bị Tiêu Lệ dùng sức nhào nặn, bất quá nàng hiện tại cũng không biết làm thế nào, chỉ đành liếc mắt nhìn Tiêu Lệ hờn dỗi, như muốn bảo tất cả việc này đều do hắn gây ra, hắn đi mà giải quyết.
Tiêu Lệ nhìn vị băng sương mỹ nhân bị hắn dạy dỗ trở nên vô cùng e ấp, đang rúc vào lòng hắn liếc mắt hờn dỗi thì trở nên cực kỳ thỏa mãn, cũng không còn kiềm chế được, gầm nhẹ 1 tiếng rồi phóng xuất tinh hoa vào miệng của Chung Linh, khiến nàng suýt nữa thì bị sặc.
Mà Chung Linh thấy Mộc Uyển Thanh đã tỉnh, cũng không có thắc mắc gì, nàng đã sớm quen Tiêu Lệ trăng hoa nên cũng không ngại nhiều thêm mấy tỉ muội. Vốn nàng cũng định giật dây Tiêu Lệ ăn luôn Mộc Uyển Thanh nên mới bảo nàng ta đến ngủ cùng mình, thế nhưng tìm mãi không thấy Tiêu Lệ đâu, không ngờ khi về đến phòng thì lại thấy Tiêu Lệ đang ôm nàng ta ngủ, mà lại còn chẳng có mảnh vải trên người.
Tiêu Lệ sau khi thỏa mãn rốt cuộc cũng buông tha cho 2 nàng, tinh thần phấn chấn đi vòng quanh Vạn Kiếp Cốc. Hiện tại hắn đã có sơ bộ kế hoạch phát triển nơi này thành trang trại nuôi ma thú lớn nhất của mình, bất quá Chung Vạn Cừu vẫn còn đang bế quan nên Tiêu Lệ còn chưa thể triển khai được....
_ Hm... cô nương là ai? Vì sao lại tắm ở trong phòng của Linh nhi? Linh nhi đi đâu rồi?
Tiêu Lệ đã biết mà còn giả vờ hỏi, phá vợ sự yên tĩnh đáng sợ này.
_ Ngươi là Tiêu Lệ?
Mộc Uyển Thanh không trả lời hắn mà hỏi ngược lại hắn.
_ Ta đúng là Tiêu Lệ! Có chuyện gì sao?
Tiêu Lệ cảm thấy hơi kì lạ, nhưng hắn không biết là kì lạ ở chỗ nào!
_ Ta từng lập lời thề, nếu nam nhân nào nhìn thấy mặt ta thì ta phải giết kẻ đó, hoặc là lấy kẻ đó làm phu quân... Hiện giờ, ngươi không những nhìn thấy mặt ta mà còn làm bẩn sự trong sạch của ta, nhưng ngươi lại là phu quân của Chung Linh, ngươi bảo ta làm sao bây giờ?
Nàng đáp lại lời Tiêu Lệ nhưng lại giống như tự nói với bản thân, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ.
_ Vậy thì ta chịu trách nhiệm là được!
Tiêu Lệ đã quyết định, nếu đã lỡ làm thì làm cho trót. Hắn chân đạp Âm Lôi Huyễn Bộ tiến về phía Mộc Uyển Thanh, không để nàng kịp phản ứng liền dễ dàng ôm lấy, đồng thời tiện tay ném cây Tuyết Tinh Thảo vào bồn nước tắm. Mộc Uyển Thanh dường như vẫn còn đang chết lặng, cũng không hề phản kháng...
Tiêu Lệ được nước lấn tới, đặt lên môi nàng 1 nụ hôn, dùng đầu lưỡi cạy mở miệng nàng bắt đầu công thành chiếm đất. Hai tay hắn nhẹ nhàng tháo bỏ cái khăn tắm vướng víu trên người nàng, nhẹ nhàng xoa nắn cặp ngọc nhũ mê hồn, ngực của Mộc Uyển Thanh khá lớn, cũng gần tiếp cận D, mà lại căng tròn, bóp vào cực kỳ thoải mái, Tiêu Lệ cực kỳ thành thạo, chẳng mấy chốc đã khiến nàng bắt đầu thở dốc.
Tiêu Lệ ngậm lấy 1 viên tiểu Tố Tâm Đan mớm cho nàng rồi 2 tay bắt đầu lần xuống bờ mông căng tròn gợi cảm, phải nói là Mộc Uyển Thanh có dáng người quá tốt, ngực tấn công, mông phòng thủ cái nào cũng là loại siêu cấp cực phẩm, vô cùng hoàn hảo.
Tiêu Lệ rời khỏi môi nàng, nhanh chóng ngậm lấy 1 cái hạt đậu hồng đang vươn lên khiêu khích hắn, 1 tay vẫn tiếp tục xoa nắn mông ngọc của nàng, tay kia bắt đầu thám hiểm vùng đất mới, thảo nguyên hoang dã của nàng đã sớm ướt đẫm, 1 phần vì nàng mới tắm xong, Tiêu Lệ rất điêu luyện kích thích cho Mộc Uyển Thanh hơi thở ngày càng trở nên gấp gáp, từ môi nàng bắt đầu bật ra tiếng rên rỉ.
Cảm thấy Mộc Uyển Thanh đã sẵn sàng, Tiêu Lệ lập tức xách long thương ra trận, thế nhưng hắn cũng không vội vàng tiến vào. Vì muốn thu phục Mộc Uyển Thanh nên Tiêu Lệ rất chuyên chú, vận dụng Thanh Long Ngự Nữ Kinh liên tục dần dứ, kích thích nàng. Hắn để tiểu Tiêu Lệ ở bên dưới cổng thành khiêu khích tướng địch nhưng lại không chịu xua quân tấn công, lại còn binh phân 3 đường kiểm soát 2 ngọn thánh nữ phong của nàng.
_ Ưm... ngươi... ta... ta ngứa quá... ngươi... ngươi... cho... cho nó... cho nó vào đi... ư... ư...
Mộc Uyển Thanh cuối cùng vẫn là khuất phục dưới dâm uy của Tiêu Lê, mở miệng cầu xin hắn.
_ BỐP!!! Gọi chủ nhân!
Tiêu Lệ vô cùng bá đạo vỗ mạnh vào mông nàng ra lệnh. Cũng không có dừng khiêu khích nàng.
_ Ư... ư... chủ... chủ nhân... xin... xin ngươi... cho... cho nó... vào đi... ư... ư..Mộc Uyển Thanh đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
_ BỐP!!! Cho vào đâu... tiểu nô của ta?
Một là không làm, đã làm thì phải làm cho trót, hiện tại độ thành thạo của Ngự Nữ Kinh đã đạt tới 35%, Tiêu Lệ đã có thể sử dụng được 1 kỹ năng gọi là Tỏa Tâm Thuật, chỉ cần nữ nhân còn chưa có ai trong lòng thì sẽ dễ dàng bị hắn bắt được tâm, nếu là nữ nhân còn hoàn bích thì hiệu quả sẽ đạt tối đa.
_ Ư... ư... cho... cho... vào...bên... bên... trong... ta... chủ... chủ... nhân...!!!
Mộc Uyển Thanh hiện tại đã hoàn toàn thất thủ, vô thức phục tùng mọi lời nói của Tiêu Lệ. Hắn cũng không tiếp tục làm khó nàng, đại long thương cứng rắn như kim cương mạnh mẽ xông phá cổng thành, tuyên bố chiếm đoạt quyền sở hữu vùng đất mới.
Tiêu Lệ bắt đầu triển khai mật kỹ bên trong Thanh Long bí pháp, khiến Mộc Uyển Thanh như muốn chết đi sống lại, hoàn toàn lột bỏ vẻ băng sương trên mặt nàng. Liên tục khiến nàng trải qua hết lần cao triều này đến cao triều khác, cuối cùng Tiêu Lệ phóng hết tinh túy của mình vào sâu trong hoa tâm của nàng.
Ôm Mộc Uyển Thanh ngủ say đến sáng hôm sau, Tiêu Lệ tỉnh dậy thì nhìn thấy trong tay mình không biết từ lúc nào nhiều ra thêm 1 tiểu mỹ nhân nữa. Chỉ thấy Chung Linh đang mặc 1 bộ áo tơ mỏng manh, nằm ngủ say trong lòng hắn, cũng không biết nàng về từ lúc nào.
Buổi sáng là thời điểm mặt trời mọc, nhưng mặt trời cũng không phải là thứ duy nhất mọc lên vào buổi sáng, tiểu Tiêu Lệ thức dậy còn sớm hơn bản thân hắn, đang vươn cao ngạo nghễ triển lộ hùng phong. Tiêu Lệ từ ngày rời Mạn Đà Sơn Trang thì luôn giữ thói quen tập thể dục buổi sáng, nhất là mấy ngày nay ở Vạn Kiếp Cốc không có ngủ cùng chúng nữ, sáng nào các nàng hầu hạ hắn thay quần áo cũng mất rất nhiều thời gian.
Nhìn thấy Chung Linh vẫn còn đang say ngủ, Tiêu Lệ bắt đầu giở trò trên người nàng. Hắn luồn tay vào trong chiếc áo ngủ mỏng manh của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn 2 con đại bạch thỏ trong đó. Chung Linh là 1 con sâu ngủ chính hiệu, khi nàng ngủ là rất khó gọi dậy, Tiêu Lệ tác quái trên người nàng cũng không khiến nàng thức giấc. Tiêu Lệ thấy vậy thì càng ra sức nắn bóp, 1 tay bắt đầu luồn xuống dưới thám hiểm chốn bồng lai.
Chung Linh bị Tiêu Lệ kích thích liên tục rốt cuộc cũng tỉnh lại, nhìn thấy Tiêu Lệ đang nghịch loạn trên người mình thì lườm hắn hờn dỗi, như oán trách tại sao lại phá giấc ngủ của nàng. Bất quá Chung Linh cuối cùng vẫn là nhượng bộ, dù sao đối với nàng hiện giờ Tiêu Lệ mới là quan trọng nhất.
Chung Linh sớm đã thành thói quen, vô cùng ngoan ngoãn 1 tay quàng lấy cổ Tiêu Lệ, chủ động dâng lên môi thơm, tay còn lại tìm tòi xuống bên dưới, nhẹ nhàng vuốt ve tiểu Tiêu Lệ. Sau khúc dạo đầu, 2 người nhanh chóng đẩy chiến cuộc đến cao trào, tiếng nam nhân thở dốc cùng tiếng nữ nhân rên rỉ tràn ngập căn phòng.
Mộc Uyển Thanh bị 2 người làm ồn cũng đã tỉnh lại, bất quá nàng vẫn là nằm yên bất động trên giường giả vờ ngủ. Không phải là nàng muốn lén xem 2 người kia hành sự, chẳng qua là đêm qua bị Tiêu Lệ hành hạ không ít, hiện tại nàng đã chẳng còn tí sức lực nào, đành phải nằm im chịu trận.
Một mình Chung Linh căn bản không phải là đối thủ của Tiêu Lệ, rất nhanh đã giương cờ trắng đầu hàng, nằm xụi lơ trong lòng hắn. Tiêu Lệ thì vẫn còn chưa thỏa mãn bất quá hiện tại năng lực của hắn thực sự quá mạnh, bình thường đều là 5 nàng liên thủ mới miễn cưỡng đối phó được hắn.
Tiêu Lệ cũng không có tiếp tục dày vò nàng, mà Mộc Uyển Thanh cũng còn chưa dậy, hắn đành nằm im hưởng thụ Chung Linh dùng cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của nàng phục vụ, 2 tay chia làm 2 hai đường nhào nặn mấy quả cầu thịt của nàng và Mộc Uyển Thanh, miễn cưỡng đè nén tà hỏa xuống.
Cơ thể Mộc Uyển Thanh hiện tại còn rất mẫn cảm, bị Tiêu Lệ nghịch ngợm, chẳng mấy chốc liền không kiềm nén được, bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tiêu Lệ thấy nàng đã tỉnh thì mỉm cười đặt lên môi nàng 1 nụ hôn say đắm, rồi lấy ra mấy viên đan dược hồi phục tinh lực và thể lực cho nàng phục dụng.
Mộc Uyển Thanh nhìn thấy Chung Linh đang ngậm lấy đại long thương của Tiêu Lệ, ra sức liếm mút nó thì vô cùng ngượng ngùng, hơn nữa bản thân hiện tại không 1 mảnh vải trên người, ngọc nhũ còn bị Tiêu Lệ dùng sức nhào nặn, bất quá nàng hiện tại cũng không biết làm thế nào, chỉ đành liếc mắt nhìn Tiêu Lệ hờn dỗi, như muốn bảo tất cả việc này đều do hắn gây ra, hắn đi mà giải quyết.
Tiêu Lệ nhìn vị băng sương mỹ nhân bị hắn dạy dỗ trở nên vô cùng e ấp, đang rúc vào lòng hắn liếc mắt hờn dỗi thì trở nên cực kỳ thỏa mãn, cũng không còn kiềm chế được, gầm nhẹ 1 tiếng rồi phóng xuất tinh hoa vào miệng của Chung Linh, khiến nàng suýt nữa thì bị sặc.
Mà Chung Linh thấy Mộc Uyển Thanh đã tỉnh, cũng không có thắc mắc gì, nàng đã sớm quen Tiêu Lệ trăng hoa nên cũng không ngại nhiều thêm mấy tỉ muội. Vốn nàng cũng định giật dây Tiêu Lệ ăn luôn Mộc Uyển Thanh nên mới bảo nàng ta đến ngủ cùng mình, thế nhưng tìm mãi không thấy Tiêu Lệ đâu, không ngờ khi về đến phòng thì lại thấy Tiêu Lệ đang ôm nàng ta ngủ, mà lại còn chẳng có mảnh vải trên người.
Tiêu Lệ sau khi thỏa mãn rốt cuộc cũng buông tha cho 2 nàng, tinh thần phấn chấn đi vòng quanh Vạn Kiếp Cốc. Hiện tại hắn đã có sơ bộ kế hoạch phát triển nơi này thành trang trại nuôi ma thú lớn nhất của mình, bất quá Chung Vạn Cừu vẫn còn đang bế quan nên Tiêu Lệ còn chưa thể triển khai được....
/197
|