“Hàn đại tổng giám đốc sao lại không cẩn thận như thế, lại bị một đứa con gái làm bị thương, có phải là muốn giết cô ta không, để tôi làm thay là được rồi.”
Lạc Phong nói nhẹ nhàng, đôi mắt lại như mắt chim ưng rơi trên người Tô Noãn Noãn.
“Cô ta là người tôi đưa đến, anh không có tư cách đụng vào cô ấy.”
Hàn Dật Thìn khẩn trương ngăn lại, sắc mặt càng ngày lại càng trắng bệch ra.
Anh ta biết Lạc Phong là kẻ rất đáng sợ, hắn ta nói được là làm được, mà hiện tại, thực sự là đang muốn lấy mạng của cô ấy, anh nhất quyết không cho phép.
Cô gái đáng chết này, anh ta thầm mắng, lại còn vào lúc này làm anh bị thương.
Tô Noãn Noãn bò từ dưới sàn lên, trên mặt, trên tay, đều là máu.
Cô thật không thể ngờ, mới chớp mắt một cái, mà cô và Hàn Dật Thìn đã từ kẻ địch biến thành cùng chiến tuyến.
Lạc Phong muốn lấy mạng cô, Hàn Dật Thìn đứng ra ngăn cản, điều này đúng là ngoài dự liệu của cô.
Lúc này, cô lại cực kỳ bình tĩnh, đối mặt với Lạc Phong cùng một lũ thuộc hạ, lại không hề thấy sợ hãi.
Trong đầu cô bây giờ chỉ còn dừng lại ở nỗi tuyệt vọng về Hàn Cảnh Thìn.
“Hách hách, anh đã là kẻ bị thương rồi, lại còn muốn bảo vệ cô ta, cô gái này có mê lực gì, làm cho hai anh em anh đều không tiếc tính mạng thế. Đừng có nghĩ anh là em trai của Hàn Cảnh Thìn thì tôi sẽ nương tay.”
Lạc Phong nghiến răng nghiến lợi nói, nghĩ đến sự thương nhớ không quên được của Hàn Cảnh Thìn đối với cô ta, hắn thực hận không thể lập tức giết chết cô.
Hàn Dật Thìn ho nhẹ hai tiếng, đã có chút đứng không vững nữa rồi, song trên mặt vẫn là nụ cười không có chút biến đổi.“Lạc Phong, nếu hôm nay anh giết tôi, tôi đảm bảo, chỉ cần tôi chết đi, toàn bộ cái Yêu Kiều này của anh sẽ bị hủy diệt!”
Hàn Dật Thìn nói từng câu từng chữ, ánh mắt lạnh băng.
“Vậy sao?”
Lạc Phong không thể không nhướn lông mày, tay lại vuốt vuốt cằm, trầm tư một lúc, cười nói:
“Tôi trước giờ chưa bao giờ không tin tưởng năng lực của Hàn đại tổng giám đốc, thế này nhé, nếu hôm nay mà anh đánh lại được thủ hạ của tôi, các người đều có thể đi.”
Hàn Dật Thìn nhìn một vòng những người này, ai nấy đều thân cao vạm vỡ, người đang bị thương nặng như anh, cơ bản là không thể nào là đối thủ của bọn họ!
“Được!”
Cho dù không có cơ hội chiến thắng, anh ta vẫn đáp ứng.
“Không được!”
Lúc này Tô Noãn Noãn nãy giờ vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng.
“Tôi không cần anh cứu tôi, tôi không muốn nợ gì anh!”
Qua cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ, cô đã tỉnh ra không ít.
“Hàn Dật Thìn, hôm nay cho dù anh có dùng tính mạng để bảo vệ tôi, tôi cũng sẽ không cảm kích anh đâu.”
Lạc Phong nói nhẹ nhàng, đôi mắt lại như mắt chim ưng rơi trên người Tô Noãn Noãn.
“Cô ta là người tôi đưa đến, anh không có tư cách đụng vào cô ấy.”
Hàn Dật Thìn khẩn trương ngăn lại, sắc mặt càng ngày lại càng trắng bệch ra.
Anh ta biết Lạc Phong là kẻ rất đáng sợ, hắn ta nói được là làm được, mà hiện tại, thực sự là đang muốn lấy mạng của cô ấy, anh nhất quyết không cho phép.
Cô gái đáng chết này, anh ta thầm mắng, lại còn vào lúc này làm anh bị thương.
Tô Noãn Noãn bò từ dưới sàn lên, trên mặt, trên tay, đều là máu.
Cô thật không thể ngờ, mới chớp mắt một cái, mà cô và Hàn Dật Thìn đã từ kẻ địch biến thành cùng chiến tuyến.
Lạc Phong muốn lấy mạng cô, Hàn Dật Thìn đứng ra ngăn cản, điều này đúng là ngoài dự liệu của cô.
Lúc này, cô lại cực kỳ bình tĩnh, đối mặt với Lạc Phong cùng một lũ thuộc hạ, lại không hề thấy sợ hãi.
Trong đầu cô bây giờ chỉ còn dừng lại ở nỗi tuyệt vọng về Hàn Cảnh Thìn.
“Hách hách, anh đã là kẻ bị thương rồi, lại còn muốn bảo vệ cô ta, cô gái này có mê lực gì, làm cho hai anh em anh đều không tiếc tính mạng thế. Đừng có nghĩ anh là em trai của Hàn Cảnh Thìn thì tôi sẽ nương tay.”
Lạc Phong nghiến răng nghiến lợi nói, nghĩ đến sự thương nhớ không quên được của Hàn Cảnh Thìn đối với cô ta, hắn thực hận không thể lập tức giết chết cô.
Hàn Dật Thìn ho nhẹ hai tiếng, đã có chút đứng không vững nữa rồi, song trên mặt vẫn là nụ cười không có chút biến đổi.“Lạc Phong, nếu hôm nay anh giết tôi, tôi đảm bảo, chỉ cần tôi chết đi, toàn bộ cái Yêu Kiều này của anh sẽ bị hủy diệt!”
Hàn Dật Thìn nói từng câu từng chữ, ánh mắt lạnh băng.
“Vậy sao?”
Lạc Phong không thể không nhướn lông mày, tay lại vuốt vuốt cằm, trầm tư một lúc, cười nói:
“Tôi trước giờ chưa bao giờ không tin tưởng năng lực của Hàn đại tổng giám đốc, thế này nhé, nếu hôm nay mà anh đánh lại được thủ hạ của tôi, các người đều có thể đi.”
Hàn Dật Thìn nhìn một vòng những người này, ai nấy đều thân cao vạm vỡ, người đang bị thương nặng như anh, cơ bản là không thể nào là đối thủ của bọn họ!
“Được!”
Cho dù không có cơ hội chiến thắng, anh ta vẫn đáp ứng.
“Không được!”
Lúc này Tô Noãn Noãn nãy giờ vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng.
“Tôi không cần anh cứu tôi, tôi không muốn nợ gì anh!”
Qua cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ, cô đã tỉnh ra không ít.
“Hàn Dật Thìn, hôm nay cho dù anh có dùng tính mạng để bảo vệ tôi, tôi cũng sẽ không cảm kích anh đâu.”
/223
|