Món quà? Nghe đến hai từ này, trực giác của Tô Noãn Noãn không lạnh mà cũng đông cứng lại, lần trước là một bộ lễ phục cực kỳ hở hang, còn lần này, liệu là gì nữa đây?
Ninh Nam dường như đã nhìn ra sự sợ hãi của cô, buồn cười vỗ vỗ vai cô.
Hai người bước vào biệt thự, Maria và Shopie lập tức đi đến đón lấy đồ của họ.
Tô Noãn Noãn cẩn thận nhìn Shopie một cái, trên mặt cô ta vẫn là nụ cười chuyên nghiệp đón tiếp họ, chỉ là trong mắt kia có thêm mấy phần dò xét.
“Quà đã được để trong phòng em rồi, đi xem xem có thích không.”
Tô Noãn Noãn vừa thay xong dép đi trong nhà, Ninh Nam đã thúc giục cô, kéo cô lên lầu.
Trong phòng, vẫn là sạch sẽ ngăn nắp như thế, cứ như là Noãn Noãn trước nay chưa hề rời đi vậy.
Trên giường, đặt một hộp quà tặng kiểu dáng đẹp mắt.
Tô Noãn Noãn thầm nghĩ, hộp quà nhỏ như vậy, bên trong chắc cũng không thể có gì làm người khác khó xử được.
Băn khoăn mở ra, một sợi dây chuyền pha lê màu tím rơi vào trong mắt cô.
Kiểu dáng thiết kế không quá xa hoa, cũng không sáng chói mắt như đá quý, song lại có sự đặc biệt mà chỉ pha lê mới có, cảm giác ảo mộng.
Mà loại màu tím nhạt này, lại càng làm lộ rõ hơn một nét thơ mộng huyền bí.
Sợi dây chuyền này, chỉ nhìn qua một cái, Tô Noãn Noãn đã thích rồi.
“Có thích không? Tôi đeo lên cho em nhé?”
Ninh Nam rất vừa ý với sự phản ứng của cô trước chiếc vòng cổ này, cầm lấy vòng cổ muốn đeo lên cho cô.
Tô Noãn Noãn lại đột nhiên hồi tỉnh, cảnh giác lùi lại hai bước,
“Tại sao anh lại đột nhiên tốt với tôi như vậy?”
“Đột nhiên sao? Tôi trước giờ vẫn rất tốt với em mà.”
Nụ cười của anh ta đong đầy ý trêu đùa.
Tô Noãn Noãn tức nghẹn thở, anh ta rõ ràng là nói dối không chớp mắt mà.
“Được rồi, không trêu em nữa, tôi tặng em sợi dây chuyền này, là hi vọng em có thể tha thứ những hành động trước đây của tôi.”
Anh ta bước tới, ôm lấy eo cô, hơi thở ấm áp phả trên mặt cô, vẫn là hương vị bạc hà nhàn nhạt ấy.
Tha thứ? Tô Noãn Noãn trong tâm thầm đánh giá hai chữ này.
Sự giả dối thâm tình của anh ta, sự ôn nhu đạo đức giả của anh ta, đều làm cô càng thêm căm ghét.
Song biểu tình trên mặt cô lại là nụ cười như hoa nở, vòng tay ôm lấy cổ anh ta,
“Từ lúc anh đấu giá tôi về đó, sinh mệnh của tôi đã là của anh rồi, cho nên, tôi sẽ không trách anh đâu.”
Không trách anh? Ninh Nam trong tâm cũng đang suy nghĩ, thực sự trên đời này có người thiện lương đến vậy sao? Thiện lương đến mức không đi trách móc cái người đã từng không từ thủ đoạn để hành hạ bản thân cô ấy sao.
Anh không tin, sự ôn nhu của cô, sự phối hợp của cô, đều chỉ là một loại tự bảo vệ mà thôi. Nhưng, cô gái này thật thông minh, ít nhất, cô ấy đã chọn cách thức sống chung tương đối thông minh, mà không phải là đối kháng lại anh.
“Tôi đeo lên cho em.”
Anh đem sợi dây chuyền mát lạnh đó đeo lên cổ cô, rất thuận lợi, đã móc xong đầu móc của sợi dây.
Giống như, anh đã có thể dễ dàng nắm giữ được một người con gái.
“Rất hợp với em.”
Anh nói.
Tô Noãn Noãn cười nhẹ, vô tình cầm lấy hộp quà muốn xem xem nhãn hiệu món hàng này.
Mỗi một món trang sức đắt giá người thiết kế đều sẽ đặt một cái tên riêng cho nó, mà cái tên của sợi dây chuyền này lại được gọi là:
Sự quyến rũ của ma quỷ.
Ninh Nam dường như đã nhìn ra sự sợ hãi của cô, buồn cười vỗ vỗ vai cô.
Hai người bước vào biệt thự, Maria và Shopie lập tức đi đến đón lấy đồ của họ.
Tô Noãn Noãn cẩn thận nhìn Shopie một cái, trên mặt cô ta vẫn là nụ cười chuyên nghiệp đón tiếp họ, chỉ là trong mắt kia có thêm mấy phần dò xét.
“Quà đã được để trong phòng em rồi, đi xem xem có thích không.”
Tô Noãn Noãn vừa thay xong dép đi trong nhà, Ninh Nam đã thúc giục cô, kéo cô lên lầu.
Trong phòng, vẫn là sạch sẽ ngăn nắp như thế, cứ như là Noãn Noãn trước nay chưa hề rời đi vậy.
Trên giường, đặt một hộp quà tặng kiểu dáng đẹp mắt.
Tô Noãn Noãn thầm nghĩ, hộp quà nhỏ như vậy, bên trong chắc cũng không thể có gì làm người khác khó xử được.
Băn khoăn mở ra, một sợi dây chuyền pha lê màu tím rơi vào trong mắt cô.
Kiểu dáng thiết kế không quá xa hoa, cũng không sáng chói mắt như đá quý, song lại có sự đặc biệt mà chỉ pha lê mới có, cảm giác ảo mộng.
Mà loại màu tím nhạt này, lại càng làm lộ rõ hơn một nét thơ mộng huyền bí.
Sợi dây chuyền này, chỉ nhìn qua một cái, Tô Noãn Noãn đã thích rồi.
“Có thích không? Tôi đeo lên cho em nhé?”
Ninh Nam rất vừa ý với sự phản ứng của cô trước chiếc vòng cổ này, cầm lấy vòng cổ muốn đeo lên cho cô.
Tô Noãn Noãn lại đột nhiên hồi tỉnh, cảnh giác lùi lại hai bước,
“Tại sao anh lại đột nhiên tốt với tôi như vậy?”
“Đột nhiên sao? Tôi trước giờ vẫn rất tốt với em mà.”
Nụ cười của anh ta đong đầy ý trêu đùa.
Tô Noãn Noãn tức nghẹn thở, anh ta rõ ràng là nói dối không chớp mắt mà.
“Được rồi, không trêu em nữa, tôi tặng em sợi dây chuyền này, là hi vọng em có thể tha thứ những hành động trước đây của tôi.”
Anh ta bước tới, ôm lấy eo cô, hơi thở ấm áp phả trên mặt cô, vẫn là hương vị bạc hà nhàn nhạt ấy.
Tha thứ? Tô Noãn Noãn trong tâm thầm đánh giá hai chữ này.
Sự giả dối thâm tình của anh ta, sự ôn nhu đạo đức giả của anh ta, đều làm cô càng thêm căm ghét.
Song biểu tình trên mặt cô lại là nụ cười như hoa nở, vòng tay ôm lấy cổ anh ta,
“Từ lúc anh đấu giá tôi về đó, sinh mệnh của tôi đã là của anh rồi, cho nên, tôi sẽ không trách anh đâu.”
Không trách anh? Ninh Nam trong tâm cũng đang suy nghĩ, thực sự trên đời này có người thiện lương đến vậy sao? Thiện lương đến mức không đi trách móc cái người đã từng không từ thủ đoạn để hành hạ bản thân cô ấy sao.
Anh không tin, sự ôn nhu của cô, sự phối hợp của cô, đều chỉ là một loại tự bảo vệ mà thôi. Nhưng, cô gái này thật thông minh, ít nhất, cô ấy đã chọn cách thức sống chung tương đối thông minh, mà không phải là đối kháng lại anh.
“Tôi đeo lên cho em.”
Anh đem sợi dây chuyền mát lạnh đó đeo lên cổ cô, rất thuận lợi, đã móc xong đầu móc của sợi dây.
Giống như, anh đã có thể dễ dàng nắm giữ được một người con gái.
“Rất hợp với em.”
Anh nói.
Tô Noãn Noãn cười nhẹ, vô tình cầm lấy hộp quà muốn xem xem nhãn hiệu món hàng này.
Mỗi một món trang sức đắt giá người thiết kế đều sẽ đặt một cái tên riêng cho nó, mà cái tên của sợi dây chuyền này lại được gọi là:
Sự quyến rũ của ma quỷ.
/223
|