Vì vậy hai người một trước một sau lặng lẽ đi về hướng toilet. ~
Hàn Dật Thìn thấy bốn phía không có ai, bèn kéo cô vào toilet nam, kéo cô vào trong một phòng toilet riêng biệt, nhanh chóng đóng cửa lại.
Anh ta giam chặt cô giữa cửa và thân mình, hơi thở nóng bỏng áp xuống tai cô.
Tô Noãn Noãn kinh sợ, muốn giãy giụa, lại bị anh ta trấn áp, muốn kêu, lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cô thật hối hận, vì đáp ứng anh ta vào trong này.
Lúc này, Hàn Dật Thìn đột nhiên buông cô ra, đứng ở nơi cách cô khoảng nửa mét, xem xét cô, đôi mắt đẹp kia tràn đầy nguy hiểm.
Đột nhiên, anh ta tiến lại, nắm lấy cổ áo cô, dùng lực.
“ Xoẹt “ một tiếng, tiếng lễ phục bị xé rách.
Anh ta nhìn các vết tích trên người cô, cười khinh bỉ.
Tô Noãn Noãn kinh sợ kéo lấy y phục nhằm che đi cảnh Xuân chợt lộ ra kia, trong lúc hoảng loạn, nước mắt đã tự ý tràn ra.
Anh ta lại lần nữa giam cầm cô vào trên cửa, mùi vị thuần ngọt của rượu vang phả trên mặt cô.
“Đây chỉ là một sự trừng phạt nhỏ với cô mà thôi, thật không ngờ cô lại dám chơi tôi, cái bản chuyển nhượng cổ phần đó, cô không hề dùng chữ ký như mọi khi cô thường ký, cô cố ý để luật sư nghi ngờ tôi có ý định biển thủ tài sản của Tô gia sao.”
Anh ta dùng mu bàn tay cố ý đánh vào mặt cô, như thể đối xử với một con vật nuôi, không có chút thương tình.
“Thu lại nước mắt của cô!”
Giọng điệu anh ta ác ý nói.
Tô Noãn Noãn vì không khống chế được nên nước mắt rơi loạn lên, nắm lấy cánh tay anh ta, tuyệt vọng dùng khẩu hình trên miệng hét lên:
“Anh ấy có khỏe không? Anh ấy có khỏe không?”
“Hắn?”Hàn Dật Thìn cười khinh bỉ.
“Cô dám giở chút thông minh ra với tôi, tôi đương nhiên phải bắt hắn chịu chút khổ đau rồi.”
Hàn Dật Thìn coi như đó là điều rất tự nhiên nói.
Tô Noãn Noãn bủn rủn trên nền đất lạnh, không còn để ý đến y phục bị rách nữa, chỉ có ánh mắt trống rỗng nhìn anh ta, không còn cả sự kích động như lúc ban đầu.
Lúc trước, cô buộc phải mạo hiểm, không ký chữ ký thật của mình.
Đến hôm nay, đổi lại lại là sự đau khổ của Hàn Cảnh Thìn, cô tự mình trách mình đến trăm lần.
“Cô có muốn biết tôi trừng phạt hắn ta thế nào không?”
Anh ta cũng cúi người xuống, vuốt vuốt mũi cô, như đối với con vật nuôi của mình, vui vẻ đùa giỡn.
“Tôi tăng liều thuốc cho hắn, sau đó hai ngày không cho hắn dùng thuốc, hắn đau khổ tự tra tấn bản thân mình trong phòng, còn cắt cổ tay tự tử, thật đúng là thằng đàn ông vô dụng!”
Từng câu từng chữ của Hàn Dật Thìn như một con dao sắc cắm vào tim Noãn Noãn, cô thật mong bản thân mình, không chỉ có miệng bị câm đi, tốt nhất tai cũng điếc đi, như vậy sẽ không thể nghe thấy cái việc tàn khốc này.
“Cô bây giờ ở bên cạnh Ninh Nam, rất được sủng cơ mà, có điều, tôi có một việc mà cứ quên không nhắc nhở cô.”
Khóe miệng anh ta nhếch lên thành ý cười cợt nghiêng bên tai cô nói.
“Ngàn vạn lần cũng đừng để Ninh Nam biết được, cô là Tô Noãn Noãn con gái của Tô Trác Thiên, cho dù anh ta có bức vấn cô, cô cũng ngàn vạn lần đừng có nhận, bởi vì cái thân phận này, có thể làm cô muôn đời muôn kiếp cũng không quay lại được. Đến lúc đó, anh ta có lẽ không chỉ là làm cô bị câm đâu, tôi đoán, có lẽ sẽ muốn lấy mạng của cô nữa đấy.”
Giọng nói của anh ta mềm mại nhẹ nhàng, song lại như một con dao sắc, vứt vào tim Noãn Noãn, hoảng loạn đến cực độ.
Cô không hiểu nổi ân oán ở đây, song trực giác nói với cô rằng, lời anh ta nói là sự thật.
Sự hoảng loạn của cô khiến anh ta vừa ý, cười rồi đứng dậy mở cửa bước ra ngoài, để lại cô một mình bối rối rúc trên sàn đá lạnh.
Y phục rách rồi, cô không dám ra ngoài, chỉ còn sự bất lực và sợ hãi bám chặt lấy cô
Hàn Dật Thìn thấy bốn phía không có ai, bèn kéo cô vào toilet nam, kéo cô vào trong một phòng toilet riêng biệt, nhanh chóng đóng cửa lại.
Anh ta giam chặt cô giữa cửa và thân mình, hơi thở nóng bỏng áp xuống tai cô.
Tô Noãn Noãn kinh sợ, muốn giãy giụa, lại bị anh ta trấn áp, muốn kêu, lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cô thật hối hận, vì đáp ứng anh ta vào trong này.
Lúc này, Hàn Dật Thìn đột nhiên buông cô ra, đứng ở nơi cách cô khoảng nửa mét, xem xét cô, đôi mắt đẹp kia tràn đầy nguy hiểm.
Đột nhiên, anh ta tiến lại, nắm lấy cổ áo cô, dùng lực.
“ Xoẹt “ một tiếng, tiếng lễ phục bị xé rách.
Anh ta nhìn các vết tích trên người cô, cười khinh bỉ.
Tô Noãn Noãn kinh sợ kéo lấy y phục nhằm che đi cảnh Xuân chợt lộ ra kia, trong lúc hoảng loạn, nước mắt đã tự ý tràn ra.
Anh ta lại lần nữa giam cầm cô vào trên cửa, mùi vị thuần ngọt của rượu vang phả trên mặt cô.
“Đây chỉ là một sự trừng phạt nhỏ với cô mà thôi, thật không ngờ cô lại dám chơi tôi, cái bản chuyển nhượng cổ phần đó, cô không hề dùng chữ ký như mọi khi cô thường ký, cô cố ý để luật sư nghi ngờ tôi có ý định biển thủ tài sản của Tô gia sao.”
Anh ta dùng mu bàn tay cố ý đánh vào mặt cô, như thể đối xử với một con vật nuôi, không có chút thương tình.
“Thu lại nước mắt của cô!”
Giọng điệu anh ta ác ý nói.
Tô Noãn Noãn vì không khống chế được nên nước mắt rơi loạn lên, nắm lấy cánh tay anh ta, tuyệt vọng dùng khẩu hình trên miệng hét lên:
“Anh ấy có khỏe không? Anh ấy có khỏe không?”
“Hắn?”Hàn Dật Thìn cười khinh bỉ.
“Cô dám giở chút thông minh ra với tôi, tôi đương nhiên phải bắt hắn chịu chút khổ đau rồi.”
Hàn Dật Thìn coi như đó là điều rất tự nhiên nói.
Tô Noãn Noãn bủn rủn trên nền đất lạnh, không còn để ý đến y phục bị rách nữa, chỉ có ánh mắt trống rỗng nhìn anh ta, không còn cả sự kích động như lúc ban đầu.
Lúc trước, cô buộc phải mạo hiểm, không ký chữ ký thật của mình.
Đến hôm nay, đổi lại lại là sự đau khổ của Hàn Cảnh Thìn, cô tự mình trách mình đến trăm lần.
“Cô có muốn biết tôi trừng phạt hắn ta thế nào không?”
Anh ta cũng cúi người xuống, vuốt vuốt mũi cô, như đối với con vật nuôi của mình, vui vẻ đùa giỡn.
“Tôi tăng liều thuốc cho hắn, sau đó hai ngày không cho hắn dùng thuốc, hắn đau khổ tự tra tấn bản thân mình trong phòng, còn cắt cổ tay tự tử, thật đúng là thằng đàn ông vô dụng!”
Từng câu từng chữ của Hàn Dật Thìn như một con dao sắc cắm vào tim Noãn Noãn, cô thật mong bản thân mình, không chỉ có miệng bị câm đi, tốt nhất tai cũng điếc đi, như vậy sẽ không thể nghe thấy cái việc tàn khốc này.
“Cô bây giờ ở bên cạnh Ninh Nam, rất được sủng cơ mà, có điều, tôi có một việc mà cứ quên không nhắc nhở cô.”
Khóe miệng anh ta nhếch lên thành ý cười cợt nghiêng bên tai cô nói.
“Ngàn vạn lần cũng đừng để Ninh Nam biết được, cô là Tô Noãn Noãn con gái của Tô Trác Thiên, cho dù anh ta có bức vấn cô, cô cũng ngàn vạn lần đừng có nhận, bởi vì cái thân phận này, có thể làm cô muôn đời muôn kiếp cũng không quay lại được. Đến lúc đó, anh ta có lẽ không chỉ là làm cô bị câm đâu, tôi đoán, có lẽ sẽ muốn lấy mạng của cô nữa đấy.”
Giọng nói của anh ta mềm mại nhẹ nhàng, song lại như một con dao sắc, vứt vào tim Noãn Noãn, hoảng loạn đến cực độ.
Cô không hiểu nổi ân oán ở đây, song trực giác nói với cô rằng, lời anh ta nói là sự thật.
Sự hoảng loạn của cô khiến anh ta vừa ý, cười rồi đứng dậy mở cửa bước ra ngoài, để lại cô một mình bối rối rúc trên sàn đá lạnh.
Y phục rách rồi, cô không dám ra ngoài, chỉ còn sự bất lực và sợ hãi bám chặt lấy cô
/223
|