“Tôi vừa rồi còn muốn hỏi yêu nghiệt, là cậu đi đâu rồi?”
Ninh Nam cười nói.
“Tôi đi lấy đồ cho cô ấy …“
Còn chưa đợi Tấn Tịch nói hết, đã bị Ninh Manh cắt ngang.
“Anh trai, không được gọi em là yêu nghiệt nữa, nhất là trước mặt anh ấy.”
Ninh Manh cắn răng cắn lợi, giọng điệu lại giả vờ như thục nữ.
“Bây giờ biết gọi anh trai rồi.”
Ninh Nam đắc ý cười, lại nhớ ra còn có Noãn Noãn, kéo cô đứng lên, giới thiệu với Tấn Tịch.
“Giới thiệu với cậu, đây là bạn đồng hành hôm nay của tôi, Mạc Thất Thất.”
Tô Noãn Noãn nhìn người con trai trước mắt, lịch sự mỉm cười với anh ta.
Anh ta thân mặc lễ phục trắng, tay tùy ý để vào trong túi quần, chân mày tiết lộ một tính cách ngẫu nhiên, ngũ quan tinh tế như gốm sứ, ánh mắt sạch sẽ như nước thanh lịch đang nhìn,
“Xin chào, Mạc tiểu thư.”
Anh ta cũng lịch sự giơ tay ra, giọng nói như đến từ âm thanh của thiên nhiên, làm trái tim Noãn Noãn suýt nữa trật mất một nhịp.
Tô Noãn Noãn cũng giơ tay ra đáp lại, chỉ là cái chạm nhẹ nhàng, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh ta đã nhanh chóng sưởi ấm cho cô.
“Cô ấy tạm thời không nói được.”
Ninh Nam cười cười ở bên cạnh giải thích.
“Tôi nghe Ninh Manh nói rồi, chắc là sẽ nhanh khỏi thôi.” Anh ta như đang an ủi, nụ cười trên khuôn mặt như mặt trời giữa mùa Đông, ôn nhu ấm áp.
Tô Noãn Noãn cười gật đầu, trên người anh ta, cô cảm thấy được một cảm giác thân thiết trước nay chưa từng có.
Trong lúc nói chuyện, bốn người tiếp tục trang điểm. Bởi vì con gái trang điểm tương đối phức tạp, Ninh Nam và Tấn Tịch bèn ở bên cạnh tán ngẫu chờ đợi.
Mà Tô Noãn Noãn cũng không hiểu là vì lí do gì, đối với vị hôn phu của Ninh Manh lại có sự hiếu kì đến kì lạ.
Từ cuộc nói chuyện của bọn họ cô được biết, Tấn Tịch mặc dù là người trong Lam gia, nhưng lại không có quan hệ huyết thống với Lam gia, là cháu nuôi mà ông nội Lam Mặc hơn mười năm trước nhận về, trước giờ đều ở nước ngoài quản lí sản nghiệp của Lam gia.
Còn về hôn sự của anh ta và Ninh Manh, cũng là ý kiến của Lam lão gia, nhưng Noãn Noãn nhìn ra được, đây không hề là hôn nhân thương mại, bởi vì nhìn mắt Ninh Manh, cô có thể nhìn thấy, cô ấy rất yêu Tấn Tịch.
Một giờ sau, hai người họ cũng trang điểm xong, Ninh Nam bước đến sau Noãn Noãn, nhìn hai người xứng đôi trong gương kia, xem xét tổng thể một lần, cuối cùng nhẹ nhàng uốn cong một lọn tóc của cô đến sau tai.
“Anh trai, sao chưa từng thấy anh đối xử với em dịu dàng thế kia vậy.”
Ninh Manh kéo lấy Tấn Tịch, cố ý ở bên cạnh làm bộ tủi thân.
Ninh Nam trừng mắt với cô, lại xem qua đồng hồ đeo tay.
“Cũng sắp đến lúc rồi, bọn anh đi ra trước nhé.”
Anh ta cười cười tay để ra thành hình vòng cung.
Noãn Noãn thuận theo để tay khoác vào tay anh ta, hai người, giống như là ân ái rời đi.
Màn đêm đã dần buông xuống, các nhân vật nổi tiếng sẽ có mặt, các phương tiện truyền thông cũng đã tìm được chỗ ngồi ổn định.
Tô Noãn Noãn rất tự nhiên khoác tay Ninh Nam bước vào phòng dạ tiệc lớn.
Đột nhiên, trong phòng ánh đèn flash nháy lên, sự xuất hiện của bọn họ, lập tức trở thành tâm điểm của căn phòng.
Ninh Nam cười nói.
“Tôi đi lấy đồ cho cô ấy …“
Còn chưa đợi Tấn Tịch nói hết, đã bị Ninh Manh cắt ngang.
“Anh trai, không được gọi em là yêu nghiệt nữa, nhất là trước mặt anh ấy.”
Ninh Manh cắn răng cắn lợi, giọng điệu lại giả vờ như thục nữ.
“Bây giờ biết gọi anh trai rồi.”
Ninh Nam đắc ý cười, lại nhớ ra còn có Noãn Noãn, kéo cô đứng lên, giới thiệu với Tấn Tịch.
“Giới thiệu với cậu, đây là bạn đồng hành hôm nay của tôi, Mạc Thất Thất.”
Tô Noãn Noãn nhìn người con trai trước mắt, lịch sự mỉm cười với anh ta.
Anh ta thân mặc lễ phục trắng, tay tùy ý để vào trong túi quần, chân mày tiết lộ một tính cách ngẫu nhiên, ngũ quan tinh tế như gốm sứ, ánh mắt sạch sẽ như nước thanh lịch đang nhìn,
“Xin chào, Mạc tiểu thư.”
Anh ta cũng lịch sự giơ tay ra, giọng nói như đến từ âm thanh của thiên nhiên, làm trái tim Noãn Noãn suýt nữa trật mất một nhịp.
Tô Noãn Noãn cũng giơ tay ra đáp lại, chỉ là cái chạm nhẹ nhàng, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh ta đã nhanh chóng sưởi ấm cho cô.
“Cô ấy tạm thời không nói được.”
Ninh Nam cười cười ở bên cạnh giải thích.
“Tôi nghe Ninh Manh nói rồi, chắc là sẽ nhanh khỏi thôi.” Anh ta như đang an ủi, nụ cười trên khuôn mặt như mặt trời giữa mùa Đông, ôn nhu ấm áp.
Tô Noãn Noãn cười gật đầu, trên người anh ta, cô cảm thấy được một cảm giác thân thiết trước nay chưa từng có.
Trong lúc nói chuyện, bốn người tiếp tục trang điểm. Bởi vì con gái trang điểm tương đối phức tạp, Ninh Nam và Tấn Tịch bèn ở bên cạnh tán ngẫu chờ đợi.
Mà Tô Noãn Noãn cũng không hiểu là vì lí do gì, đối với vị hôn phu của Ninh Manh lại có sự hiếu kì đến kì lạ.
Từ cuộc nói chuyện của bọn họ cô được biết, Tấn Tịch mặc dù là người trong Lam gia, nhưng lại không có quan hệ huyết thống với Lam gia, là cháu nuôi mà ông nội Lam Mặc hơn mười năm trước nhận về, trước giờ đều ở nước ngoài quản lí sản nghiệp của Lam gia.
Còn về hôn sự của anh ta và Ninh Manh, cũng là ý kiến của Lam lão gia, nhưng Noãn Noãn nhìn ra được, đây không hề là hôn nhân thương mại, bởi vì nhìn mắt Ninh Manh, cô có thể nhìn thấy, cô ấy rất yêu Tấn Tịch.
Một giờ sau, hai người họ cũng trang điểm xong, Ninh Nam bước đến sau Noãn Noãn, nhìn hai người xứng đôi trong gương kia, xem xét tổng thể một lần, cuối cùng nhẹ nhàng uốn cong một lọn tóc của cô đến sau tai.
“Anh trai, sao chưa từng thấy anh đối xử với em dịu dàng thế kia vậy.”
Ninh Manh kéo lấy Tấn Tịch, cố ý ở bên cạnh làm bộ tủi thân.
Ninh Nam trừng mắt với cô, lại xem qua đồng hồ đeo tay.
“Cũng sắp đến lúc rồi, bọn anh đi ra trước nhé.”
Anh ta cười cười tay để ra thành hình vòng cung.
Noãn Noãn thuận theo để tay khoác vào tay anh ta, hai người, giống như là ân ái rời đi.
Màn đêm đã dần buông xuống, các nhân vật nổi tiếng sẽ có mặt, các phương tiện truyền thông cũng đã tìm được chỗ ngồi ổn định.
Tô Noãn Noãn rất tự nhiên khoác tay Ninh Nam bước vào phòng dạ tiệc lớn.
Đột nhiên, trong phòng ánh đèn flash nháy lên, sự xuất hiện của bọn họ, lập tức trở thành tâm điểm của căn phòng.
/223
|