“Kẻ đã phản bội tôi, không thể chết dễ dàng thế được!”
Tô Noãn Noãn kinh sợ nhìn anh ta, ánh sáng tàn nhẫn trong mắt anh ta như một con rắn độc quấn lấy cô.
Cảm giác kinh hoàng bao phủ lấy cơ thể, cô dường như nhìn thấy địa ngục đang vẫy gọi.
“Anh muốn làm gì?” Run rẩy nói ra mấy chữ này.
Tay anh ta đã đặt đến chỗ cổ cô, nhẹ nhàng miết nó, sự va chạm nhẹ nhàng này, làm cô đong đầy sợ hãi.
Toàn thân cô vô lực, dây thần kinh căng lên, hai mắt nhìn anh ta, như một con cừu non mặc người xâu xé.
“Tôi nên để cô nhớ lâu một chút.” Ninh Nam nhếch miệng lên, nhưng lại không hề mang ý cười.
Tay anh tăng lực đạo, nắm lấy cái cổ mảnh mai của cô, chậm chãi, năm ngón tay như muốn hòa quyện vào trong da thịt cô.
Không khí, trở nên mỏng dần, dòng máu toàn thân dường như đang đi ngược lên đến đỉnh.
Tô Noãn Noãn bản năng mà giãy giụa, như một con cá mất nước giãy giụa trong tay anh ta.
Anh thưởng thức sự đau khổ của cô, vào trước lúc cô tắt thở, mới bỏ cô ra.
Cô giống như một con rối không có sinh khí, yếu ớt ngã vào trong nước, lại dùng chút sức lực cuối cùng bò lên trên thành bồn tắm, không quan tâm đến chuyện chút vải mỏng trên thân.
Cô thở mạnh từng ngụm từng ngụm, cảm giác được giải thoát khỏi cái chết làm cô biết rằng, hóa ra, chết vì ngạt thở, lại khủng khiếp như thế.
Ninh Nam hạ thấp người xuống, vuốt ve mái tóc sáng lấp lánh của cô, dùng ngón tay thay lược chải, động tác nhẹ nhàng khác hẳn với con người tàn bạo lúc trước, dường như rất vừa ý với bộ dạng luống cuống của cô lúc này.“Sau này còn dám nữa không?” Anh ta nhẹ nhàng hỏi, trên miệng hiện ra nụ cười thực sự.
Tô Noãn Noãn trừng mắt nhìn anh ta, cương quyết quay đầu đi, không nhìn anh ta nữa.
Cô hận anh, hận anh ta làm cô không thể nào hoàn toàn thuộc về Hàn Cảnh Thìn được nữa, cô đã dơ bẩn rồi.
Ninh Nam không ngờ đến cô lại cứng đầu như thế, anh ta cứ nghĩ rằng sự trừng phạt vừa rồi đủ để dạy dỗ cô.
“Được lắm! Tôi sẽ làm cô khuất phục mới thôi.” Anh ta nắm chặt lấy tóc cô, bàn tay to đan vào trong sợi tóc cô, cố định không cho đầu cô cử động.
Tô Noãn Noãn lập tức lạnh cột sống, cô đã cảm nhận thấy tín hiệu cực kì nguy hiểm.
Quả nhiên, vào trước lúc cô có phản ứng, bàn tay nắm giữ tóc cô kia đã ấn đầu cô vào trong nước.
Lập tức, nước nóng tràn vào trong cổ họng cô, chẹn lại khí quản, nóng rát, làm cô thật khó chịu.
Cô vùng vẫy. muốn thoát ra khỏi tay anh ta, cô không ngừng đập nước, như muốn bám víu vào nơi nào đó mà cứu bản thân, song, bất kì sự giãy giụa nào cũng chỉ là vô ích, tay anh ta trước sau vẫn là ấn cô giữ chặt trong nước.
Sức lực của cô, hoàn toàn không thể chống lại anh ta.
Nước, liên tục đi vào miệng cô, không hề thương xót.
Cô dần dần mất đi sức lực, bóng tối vô lực đang kéo đến với cô, còn có hơi thở của cái chết.
Cô dần thần phục trong tay người này dưới làn nước, cho rằng cuối cùng bản thân cũng đã được giải thoát.
Tô Noãn Noãn kinh sợ nhìn anh ta, ánh sáng tàn nhẫn trong mắt anh ta như một con rắn độc quấn lấy cô.
Cảm giác kinh hoàng bao phủ lấy cơ thể, cô dường như nhìn thấy địa ngục đang vẫy gọi.
“Anh muốn làm gì?” Run rẩy nói ra mấy chữ này.
Tay anh ta đã đặt đến chỗ cổ cô, nhẹ nhàng miết nó, sự va chạm nhẹ nhàng này, làm cô đong đầy sợ hãi.
Toàn thân cô vô lực, dây thần kinh căng lên, hai mắt nhìn anh ta, như một con cừu non mặc người xâu xé.
“Tôi nên để cô nhớ lâu một chút.” Ninh Nam nhếch miệng lên, nhưng lại không hề mang ý cười.
Tay anh tăng lực đạo, nắm lấy cái cổ mảnh mai của cô, chậm chãi, năm ngón tay như muốn hòa quyện vào trong da thịt cô.
Không khí, trở nên mỏng dần, dòng máu toàn thân dường như đang đi ngược lên đến đỉnh.
Tô Noãn Noãn bản năng mà giãy giụa, như một con cá mất nước giãy giụa trong tay anh ta.
Anh thưởng thức sự đau khổ của cô, vào trước lúc cô tắt thở, mới bỏ cô ra.
Cô giống như một con rối không có sinh khí, yếu ớt ngã vào trong nước, lại dùng chút sức lực cuối cùng bò lên trên thành bồn tắm, không quan tâm đến chuyện chút vải mỏng trên thân.
Cô thở mạnh từng ngụm từng ngụm, cảm giác được giải thoát khỏi cái chết làm cô biết rằng, hóa ra, chết vì ngạt thở, lại khủng khiếp như thế.
Ninh Nam hạ thấp người xuống, vuốt ve mái tóc sáng lấp lánh của cô, dùng ngón tay thay lược chải, động tác nhẹ nhàng khác hẳn với con người tàn bạo lúc trước, dường như rất vừa ý với bộ dạng luống cuống của cô lúc này.“Sau này còn dám nữa không?” Anh ta nhẹ nhàng hỏi, trên miệng hiện ra nụ cười thực sự.
Tô Noãn Noãn trừng mắt nhìn anh ta, cương quyết quay đầu đi, không nhìn anh ta nữa.
Cô hận anh, hận anh ta làm cô không thể nào hoàn toàn thuộc về Hàn Cảnh Thìn được nữa, cô đã dơ bẩn rồi.
Ninh Nam không ngờ đến cô lại cứng đầu như thế, anh ta cứ nghĩ rằng sự trừng phạt vừa rồi đủ để dạy dỗ cô.
“Được lắm! Tôi sẽ làm cô khuất phục mới thôi.” Anh ta nắm chặt lấy tóc cô, bàn tay to đan vào trong sợi tóc cô, cố định không cho đầu cô cử động.
Tô Noãn Noãn lập tức lạnh cột sống, cô đã cảm nhận thấy tín hiệu cực kì nguy hiểm.
Quả nhiên, vào trước lúc cô có phản ứng, bàn tay nắm giữ tóc cô kia đã ấn đầu cô vào trong nước.
Lập tức, nước nóng tràn vào trong cổ họng cô, chẹn lại khí quản, nóng rát, làm cô thật khó chịu.
Cô vùng vẫy. muốn thoát ra khỏi tay anh ta, cô không ngừng đập nước, như muốn bám víu vào nơi nào đó mà cứu bản thân, song, bất kì sự giãy giụa nào cũng chỉ là vô ích, tay anh ta trước sau vẫn là ấn cô giữ chặt trong nước.
Sức lực của cô, hoàn toàn không thể chống lại anh ta.
Nước, liên tục đi vào miệng cô, không hề thương xót.
Cô dần dần mất đi sức lực, bóng tối vô lực đang kéo đến với cô, còn có hơi thở của cái chết.
Cô dần thần phục trong tay người này dưới làn nước, cho rằng cuối cùng bản thân cũng đã được giải thoát.
/223
|