Ninh Manh không thèm để ý, bĩu môi ra, đi một vòng quanh giường, muốn tìm kiếm ít thông tin, xem xem vừa rồi họ đã đến bước nào …
“Nói đi yêu nghiệt, em đến tìm anh là có chuyện gì?” Ninh Nam cực kì không hài lòng với thái độ ngang ngạnh của cô em gái, nhìn cô một cái chán ghét.
“Vậy, tôi về phòng trước đây.” Tô Noãn Noãn tìm đúng thời cơ, lợi dụng lúc anh em họ đang trong chiến đấu, mau mau rời đi. Dù sao, nhiệm vụ cũng đã làm xong rồi.
Cửa bị đóng lại xong, Ninh Nam trợn mắt với Ninh Manh, đang chuẩn bị phát hỏa, thì Ninh Manh mở lời:
“Hai ~ anh đừng mắng em vội, em cũng biết em làm hỏng việc tốt của anh, nhưng mà, em đến tìm anh đúng là có việc cần. “
“Việc gì?” Ninh Nam bực mình nhìn cô một cái, tự mình đi đến bên quầy bar, rót ít rượu.
Lửa nóng vừa rồi trong anh vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, cần dùng rượu để điều hòa trở lại.
“Haiz ~ cái đồ Lam Mặc kia vừa mới gọi điện thoại đến, nói là có việc gấp cần tìm anh, điện thoại của anh lại không gọi được, bèn gọi đến bên em, bảo em báo với anh. ”
Ninh Nam bỏ cốc rượu xuống nhìn cô một cái, không thể nhìn ra biểu tình trong mắt, chỉ lãnh đạm nói: “ Biết rồi, em về trước đi.”
“Các anh có việc quan trọng gấp gì? Sao mà bí mật thế, nói cho em biết với.”
Ninh Manh rất không vừa lòng đi đến bên quầy bar, đổ ra một cốc rượu, nhấm một ngụm, bỗng yên lặng hẳn.
Một lúc lâu sau, cô mới trầm mặc nói: “Rượu Latour năm 73, là rượu vang mà bố thích uống.”
“Ngoan, về đi ngủ đi. Anh với Lam Mặc còn có công việc cần bàn bạc.” Ninh Nam vỗ vỗ đầu cô.
Hai anh em, đã không còn ầm ỹ như lúc ban ngày, cả hai đều trầm lặng, thực ra lại là đang an ủi đối phương.Mỗi lần nhắc đến người bố đã qua đời của hai người bọn họ, đều là bầu không khí này.
Nỗi đau buồn làm người ta không thở được.
Ninh Manh chần chừ một lúc, rất ngoan ngoãn gật gật đầu, cũng không làm loạn lên nữa, yên lặng đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Ninh Nam một ngụm uống hết chỗ rượu còn lại trong cốc, cái người cứ mỗi lần nghĩ đến lại làm tim anh đau đớn đó, đã rời xa bọn họ rất lâu rồi.
Cái ngày mùng 7 tháng 7 đó, anh cũng có thể coi là đã trả thù được cho ông rồi, song cứ nghĩ đến, trong tim anh lại chỉ có hận thù.
Cầm di động lên nhìn một cái, đổi cục pin khác, gọi điện cho Lam Mặc.
Bên kia truyền đến tiếng nói yêu nghiệt, “ Ninh thiếu của tôi, cậu rất ít khi tắt máy mà, vừa rồi có phải đang làm gì không muốn để người khác làm phiền hay không? Cùng với cô tình nhân mới của cậu à?”
“Có việc gì? Nói mau.” Ninh Nam không để ý đến câu hỏi nhiều hàm ý của Lam Mặc, trực tiếp hỏi vào trọng điểm.
“Ai~ sự việc bị cậu đoán trúng rồi, tối nay vi tính của cậu đúng là đã gửi đi một văn kiện, chính là tập văn kiện về dự án đấu thầu của Ninh thị ở công trình Ích Dương.”
Nghe đến đây, bàn tay cầm di động của Ninh Nam nắm chặt lại, cô ấy rốt cuộc không vượt qua được thử nghiệm này.
“Có điều.” Lam Mặc cất lời cắt đứt dòng suy nghĩ của Ninh Nam.
“Có điều cái gì?”
“Nói đi yêu nghiệt, em đến tìm anh là có chuyện gì?” Ninh Nam cực kì không hài lòng với thái độ ngang ngạnh của cô em gái, nhìn cô một cái chán ghét.
“Vậy, tôi về phòng trước đây.” Tô Noãn Noãn tìm đúng thời cơ, lợi dụng lúc anh em họ đang trong chiến đấu, mau mau rời đi. Dù sao, nhiệm vụ cũng đã làm xong rồi.
Cửa bị đóng lại xong, Ninh Nam trợn mắt với Ninh Manh, đang chuẩn bị phát hỏa, thì Ninh Manh mở lời:
“Hai ~ anh đừng mắng em vội, em cũng biết em làm hỏng việc tốt của anh, nhưng mà, em đến tìm anh đúng là có việc cần. “
“Việc gì?” Ninh Nam bực mình nhìn cô một cái, tự mình đi đến bên quầy bar, rót ít rượu.
Lửa nóng vừa rồi trong anh vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, cần dùng rượu để điều hòa trở lại.
“Haiz ~ cái đồ Lam Mặc kia vừa mới gọi điện thoại đến, nói là có việc gấp cần tìm anh, điện thoại của anh lại không gọi được, bèn gọi đến bên em, bảo em báo với anh. ”
Ninh Nam bỏ cốc rượu xuống nhìn cô một cái, không thể nhìn ra biểu tình trong mắt, chỉ lãnh đạm nói: “ Biết rồi, em về trước đi.”
“Các anh có việc quan trọng gấp gì? Sao mà bí mật thế, nói cho em biết với.”
Ninh Manh rất không vừa lòng đi đến bên quầy bar, đổ ra một cốc rượu, nhấm một ngụm, bỗng yên lặng hẳn.
Một lúc lâu sau, cô mới trầm mặc nói: “Rượu Latour năm 73, là rượu vang mà bố thích uống.”
“Ngoan, về đi ngủ đi. Anh với Lam Mặc còn có công việc cần bàn bạc.” Ninh Nam vỗ vỗ đầu cô.
Hai anh em, đã không còn ầm ỹ như lúc ban ngày, cả hai đều trầm lặng, thực ra lại là đang an ủi đối phương.Mỗi lần nhắc đến người bố đã qua đời của hai người bọn họ, đều là bầu không khí này.
Nỗi đau buồn làm người ta không thở được.
Ninh Manh chần chừ một lúc, rất ngoan ngoãn gật gật đầu, cũng không làm loạn lên nữa, yên lặng đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Ninh Nam một ngụm uống hết chỗ rượu còn lại trong cốc, cái người cứ mỗi lần nghĩ đến lại làm tim anh đau đớn đó, đã rời xa bọn họ rất lâu rồi.
Cái ngày mùng 7 tháng 7 đó, anh cũng có thể coi là đã trả thù được cho ông rồi, song cứ nghĩ đến, trong tim anh lại chỉ có hận thù.
Cầm di động lên nhìn một cái, đổi cục pin khác, gọi điện cho Lam Mặc.
Bên kia truyền đến tiếng nói yêu nghiệt, “ Ninh thiếu của tôi, cậu rất ít khi tắt máy mà, vừa rồi có phải đang làm gì không muốn để người khác làm phiền hay không? Cùng với cô tình nhân mới của cậu à?”
“Có việc gì? Nói mau.” Ninh Nam không để ý đến câu hỏi nhiều hàm ý của Lam Mặc, trực tiếp hỏi vào trọng điểm.
“Ai~ sự việc bị cậu đoán trúng rồi, tối nay vi tính của cậu đúng là đã gửi đi một văn kiện, chính là tập văn kiện về dự án đấu thầu của Ninh thị ở công trình Ích Dương.”
Nghe đến đây, bàn tay cầm di động của Ninh Nam nắm chặt lại, cô ấy rốt cuộc không vượt qua được thử nghiệm này.
“Có điều.” Lam Mặc cất lời cắt đứt dòng suy nghĩ của Ninh Nam.
“Có điều cái gì?”
/223
|