Trong bóng đêm, dường như nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh đang khóc, rời xa cô, càng lúc càng xa … … ~
Hàn khí lạnh lẽo từ bốn phía xâm nhập vào, tràn đầy trong cơ thể cô.
Mùi vị máu tanh dần dần lan rộng trong không khí, đem theo hơi thở của cái chết.
Ninh Nam cuối cùng cũng ý thức được thứ đang bao bọc lấy nơi nóng ấm kia của anh ta, tuôn ra quá nhanh.
Cúi đầu, nhìn nơi đó, máu tươi nhức mắt đã rơi đầy trên mặt bàn, thuận theo cạnh bàn mà tí tách từng giọt rơi xuống nền nhà.
Anh ta hoảng loạn, đột nhiên có một loại cảm giác khủng hoảng trước giờ chưa từng có.
“Cô đã làm gì? Tại sao lại chảy nhiều máu như thế này?”
Noãn Noãn đã gần như hôn mê đi, dùng chút sức lực cuối cùng, nhìn anh ta, nở nụ cười tuyệt vọng mà đẹp đến đau buồn.
Ninh Nam khủng hoảng lắc lắc thân thể cô, nụ cười tuyệt vọng của cô so với nước mắt kia còn có lực sát thương hơn nữa, anh hoảng sợ mọi việc trước mắt hiện giờ.
“Tôi đau lắm, anh vừa ý chưa?”
Cô vẫn cười như thế mà hỏi anh, đột nhiên muốn cười trước phản ứng này của anh ta.
Ninh Nam, anh cũng có cảm giác hoảng sợ sao?
Anh ta nhìn máu chảy nơi hạ thân của cô, từng tế bào trong cơ thể kia đều đang run rẩy… …
Từ trong tiềm thức, anh ta biết được đó là cái gì, anh không dám nghĩ, không dám nghĩ … …
Anh ta đột nhiên ý thức ra được mình nên rút ra khỏi thân thể cô đã, nhìn khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn của cô, anh càng lúc càng thấy sợ hãi.
Noãn Noãn nhìn sự hoảng loạn của anh ta, cuối cùng cũng rơi vào trong bóng tối sâu thẳm, như đã được giải thoát.
Cô nằm mơ, một giấc mơ rất dài.
Trong giấc mơ có âm thanh giọng nói non nớt của một đứa trẻ từ xa truyền lại, đem theo sự thổn thức làm tim ta đau đớn,
“Tại sao không cần con, tại sao không cần con nữa … …?”
Cô nhìn thấy đứa trẻ đó bước về phía mình, song lại không nhìn rõ được hình dáng cũng như giới tính của đứa bé, đó chỉ là một khối máu thịt mờ mịt mang hình người.
Cô giơ tay ra, muốn vuốt vuốt má đứa trẻ, nói với nó rằng cô xin lỗi.
Song có một thứ dụng cụ lạnh lẽo, đột nhiên xoay chuyển trong cơ thể cô, đem một thứ ở bên trong thân thể cô, đem thứ còn đang sống đó tách rời ra khỏi thân thể cô.
Thân ảnh bé nhỏ đó dần dần biến thành một vũng máu, trước khi tan chảy còn khóc nói,
” Cứu con a … … Cứu con … … ”
Cô không thể làm gì được, chỉ có thể nhìn đứa bé từng chút từng chút biến mất.
+++ +++ +++ +++ +++
Đột ngột mở mắt ra, bị giấc mơ vừa rồi kia làm tỉnh giấc.
Nhìn khắp bốn phía, là một căn phòng bệnh quen thuộc.
Trên mặt, bị một thứ gì đó phủ lên, cách ly hô hấp của cô, đặc biệt khó chịu.
Cô cố sức giơ tay muốn bỏ nó xuống, mới phát hiện ra bản thân đang được truyền nước muối, toàn thân trên dưới đều như bị bánh xe chẹt qua vậy, đau nhức vô lực.
Người trước mắt kia đang phủ gục bên cạnh thành giường, dường như đã ngủ.
Noãn Noãn nhìn anh ta, cứ ngỡ rằng đây là ảo giác, người kia, lại là Ninh Nam.
Cô hơi hơi động đậy bàn tay, lay anh ta tỉnh lại.
Ninh Nam ngẩng đầu, gương mặt hốc hác.
Tim của cô, vào lúc nhìn thấy dung nhan hốc hác của anh ta, có chút lay động, song lại rất nhanh đã bị một loại cảm xúc cực đoan khác thay thế mất.
Cô chỉ vào máy thở gắn trên mặt mình, ý muốn bảo anh ta giúp cô gỡ xuống.
Ninh Nam đỡ cô ngồi dậy, làm theo ý của cô.
Cô từ trong mắt anh ta lại nhìn thấy sự thương tâm.
Thật nực cười, cô sẽ không bao giờ còn tin vào cái bẫy ôn nhu của anh ta nữa.
“Anh ở đây suốt sao?”
Cô hỏi, giọng điệu có chút châm biếm.
“Ừ … … “
Anh ta gật gật đầu.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Một ngày một đêm.”
“Đứa bé còn không?”
Cô cuối cùng đã hỏi đến trọng tâm, nỗ lực ép xuống cảm xúc sợ hãi của mình.
“Không còn.”
Anh ta trả lời dứt khoát,
“Tôi đang đợi kết quả.”
“Cái gì?”
Cô cười hỏi, nụ cười lãnh đạm nở rộ trên gương mặt trắng bệch, lại càng làm cho có chút kỳ quái.
“Cô biết rồi đấy.”
“Đúng, tôi biết, anh muốn hỏi đứa trẻ này là con ai đúng không? Để tôi nói cho anh biết.”
Cô hơi hơi nghiêng cơ thể mình, tiến sát về phía tai anh ta, đem tay của anh ta, đặt lên vùng bụng của mình.
Anh ta lại có chút hoảng loạn mà muốn giãy giụa, song vẫn là dừng lại, thuận theo cô, đem tay phủ lên vùng bụng của cô.
Cô cười nhẹ, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại,
“Ninh Nam, anh đã tự tay giết chết con mình rồi!”
Hàn khí lạnh lẽo từ bốn phía xâm nhập vào, tràn đầy trong cơ thể cô.
Mùi vị máu tanh dần dần lan rộng trong không khí, đem theo hơi thở của cái chết.
Ninh Nam cuối cùng cũng ý thức được thứ đang bao bọc lấy nơi nóng ấm kia của anh ta, tuôn ra quá nhanh.
Cúi đầu, nhìn nơi đó, máu tươi nhức mắt đã rơi đầy trên mặt bàn, thuận theo cạnh bàn mà tí tách từng giọt rơi xuống nền nhà.
Anh ta hoảng loạn, đột nhiên có một loại cảm giác khủng hoảng trước giờ chưa từng có.
“Cô đã làm gì? Tại sao lại chảy nhiều máu như thế này?”
Noãn Noãn đã gần như hôn mê đi, dùng chút sức lực cuối cùng, nhìn anh ta, nở nụ cười tuyệt vọng mà đẹp đến đau buồn.
Ninh Nam khủng hoảng lắc lắc thân thể cô, nụ cười tuyệt vọng của cô so với nước mắt kia còn có lực sát thương hơn nữa, anh hoảng sợ mọi việc trước mắt hiện giờ.
“Tôi đau lắm, anh vừa ý chưa?”
Cô vẫn cười như thế mà hỏi anh, đột nhiên muốn cười trước phản ứng này của anh ta.
Ninh Nam, anh cũng có cảm giác hoảng sợ sao?
Anh ta nhìn máu chảy nơi hạ thân của cô, từng tế bào trong cơ thể kia đều đang run rẩy… …
Từ trong tiềm thức, anh ta biết được đó là cái gì, anh không dám nghĩ, không dám nghĩ … …
Anh ta đột nhiên ý thức ra được mình nên rút ra khỏi thân thể cô đã, nhìn khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn của cô, anh càng lúc càng thấy sợ hãi.
Noãn Noãn nhìn sự hoảng loạn của anh ta, cuối cùng cũng rơi vào trong bóng tối sâu thẳm, như đã được giải thoát.
Cô nằm mơ, một giấc mơ rất dài.
Trong giấc mơ có âm thanh giọng nói non nớt của một đứa trẻ từ xa truyền lại, đem theo sự thổn thức làm tim ta đau đớn,
“Tại sao không cần con, tại sao không cần con nữa … …?”
Cô nhìn thấy đứa trẻ đó bước về phía mình, song lại không nhìn rõ được hình dáng cũng như giới tính của đứa bé, đó chỉ là một khối máu thịt mờ mịt mang hình người.
Cô giơ tay ra, muốn vuốt vuốt má đứa trẻ, nói với nó rằng cô xin lỗi.
Song có một thứ dụng cụ lạnh lẽo, đột nhiên xoay chuyển trong cơ thể cô, đem một thứ ở bên trong thân thể cô, đem thứ còn đang sống đó tách rời ra khỏi thân thể cô.
Thân ảnh bé nhỏ đó dần dần biến thành một vũng máu, trước khi tan chảy còn khóc nói,
” Cứu con a … … Cứu con … … ”
Cô không thể làm gì được, chỉ có thể nhìn đứa bé từng chút từng chút biến mất.
+++ +++ +++ +++ +++
Đột ngột mở mắt ra, bị giấc mơ vừa rồi kia làm tỉnh giấc.
Nhìn khắp bốn phía, là một căn phòng bệnh quen thuộc.
Trên mặt, bị một thứ gì đó phủ lên, cách ly hô hấp của cô, đặc biệt khó chịu.
Cô cố sức giơ tay muốn bỏ nó xuống, mới phát hiện ra bản thân đang được truyền nước muối, toàn thân trên dưới đều như bị bánh xe chẹt qua vậy, đau nhức vô lực.
Người trước mắt kia đang phủ gục bên cạnh thành giường, dường như đã ngủ.
Noãn Noãn nhìn anh ta, cứ ngỡ rằng đây là ảo giác, người kia, lại là Ninh Nam.
Cô hơi hơi động đậy bàn tay, lay anh ta tỉnh lại.
Ninh Nam ngẩng đầu, gương mặt hốc hác.
Tim của cô, vào lúc nhìn thấy dung nhan hốc hác của anh ta, có chút lay động, song lại rất nhanh đã bị một loại cảm xúc cực đoan khác thay thế mất.
Cô chỉ vào máy thở gắn trên mặt mình, ý muốn bảo anh ta giúp cô gỡ xuống.
Ninh Nam đỡ cô ngồi dậy, làm theo ý của cô.
Cô từ trong mắt anh ta lại nhìn thấy sự thương tâm.
Thật nực cười, cô sẽ không bao giờ còn tin vào cái bẫy ôn nhu của anh ta nữa.
“Anh ở đây suốt sao?”
Cô hỏi, giọng điệu có chút châm biếm.
“Ừ … … “
Anh ta gật gật đầu.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Một ngày một đêm.”
“Đứa bé còn không?”
Cô cuối cùng đã hỏi đến trọng tâm, nỗ lực ép xuống cảm xúc sợ hãi của mình.
“Không còn.”
Anh ta trả lời dứt khoát,
“Tôi đang đợi kết quả.”
“Cái gì?”
Cô cười hỏi, nụ cười lãnh đạm nở rộ trên gương mặt trắng bệch, lại càng làm cho có chút kỳ quái.
“Cô biết rồi đấy.”
“Đúng, tôi biết, anh muốn hỏi đứa trẻ này là con ai đúng không? Để tôi nói cho anh biết.”
Cô hơi hơi nghiêng cơ thể mình, tiến sát về phía tai anh ta, đem tay của anh ta, đặt lên vùng bụng của mình.
Anh ta lại có chút hoảng loạn mà muốn giãy giụa, song vẫn là dừng lại, thuận theo cô, đem tay phủ lên vùng bụng của cô.
Cô cười nhẹ, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại,
“Ninh Nam, anh đã tự tay giết chết con mình rồi!”
/223
|