“Tôi càng ngăn cản bản thân đi nghĩ một việc gì, thì sẽ càng suy nghĩ đến, cho nên, tôi muốn xem liên tục, xem liên tục, xem cho đến khi tê dại, xem cho đến khi không còn đau lòng nữa, xem cho đến khi không còn nhìn thấy là thương tâm nữa thì thôi, lúc đó tôi đã thành công.”
Cô nghiêm túc nói những lời này, cũng nghiêm túc mà làm.
Cách trị liệu vết thương tâm lý này, chính là như không ngừng đi mở rộng vết thương đã mưng mủ của mình ra, sau đó rắc thêm muối, lại mở rộng thêm, lại thêm muối.
Bởi vì là đau thương thực sự, nên không thể dùng từng ngày để tính được, mà là dùng từng giờ từng khắc.
Không cần biết cuối cùng liệu có thành công được hay không, quá trình đó, cũng là đau đớn vô cùng, máu sẽ chảy liên tiếp.
Tấn Tịch nghe thấy lời nói không có ngữ điệu kia của cô, cứ như đang nói một câu trần thuật, song lại cần nhiều dũng khí cùng quyết tâm biết bao.
Nhiệt nhiệt liệt liệt mà trầm luân, lãnh lãnh đạm đạm mà rút thân, tình yêu nếu như có thể trong phút chốc mà quên đi, cô cũng sẽ không cần phải tàn nhẫn với bản thân đến thế này.
“Cô sẽ thành công, cô sẽ quên được anh ta, sẽ có cuộc sống của riêng mình, Ninh Nam, đã không còn là người chi phối cuộc sống của cô nữa rồi.”
Anh ta chỉ có thể dùng lời nói lạnh nhạt kia mà khuyên bảo cô.
“Anh sai rồi, tôi không hề muốn quên đi anh ta … … Tôi chỉ muốn làm bản thân tê dại đi thôi.”
Cô nỗ lực nở nụ cười, đứng dậy, kéo xuống dây khóa kéo ẩn trên vai áo lễ phục.
“Cô làm gì vậy … …?”
Hàng động của cô, làm anh ta chấn động.
“Đừng lo lắng thế, tôi chỉ muốn cho anh xem thứ này … … “
Noãn Noãn chú ý đến sự biến hóa trên gương mặt anh ta, từng chút từng chút kéo y phục của mình xuống.
Trước ngực cô, chữ Ninh kia như được điêu khắc in lên da thịt, còn có vết tích màu hồng do bị đá hồng ngọc làm bị thương, vết sẹo vẫn còn đó.
Biểu tình của Tấn Tịch đang kinh động, Noãn Noãn lần đầu tiên nhìn thấy trên khuôn mặt ôn nhu của anh ta, lại tập trung nhiều nộ ý như vậy.
Lúc Ninh Manh có chuyện, anh ta vẫn bình tĩnh được, mà hiện giờ, mũi nhọn được cất giấu trong đáy mắt anh ta đang dần dần lộ ra, là một loại từng trải sâu sắc.
Noãn Noãn không thể bỏ qua từng phản ứng của anh ta, cô hiện giờ đang cô độc không nơi nương tựa, nhất định phải tìm lấy một người giúp cô, mà sự xuất hiện đúng lúc này của Tấn Tịch, làm cô nhất định phải nắm chặt lấy cành cây cứu mạng này, từng bước từng bước làm rõ bí mật mà mình muốn biết.
Tấn Tịch vẫn trầm mặc, sau chỉ có tiếng than nhẹ.
Anh ta bước qua, kéo lễ phục của cô lên, kéo khóa lại, lúc nhìn lại cô lần nữa, ánh mắt đã thu lại sự sắc bén ban nãy, chỉ còn lưu lại sự thương tiếc cùng thương hại.
Noãn Noãn nhất thời ngây ra, suýt nữa thì rơi vào ánh mắt âm u sâu thẳm này của anh ta.
Nói ra thì thật châm biếm, ở trước mặt một người đàn ông cởi y phục, chỉ là để thử tìm hiểu sự quan tâm của đối phương với mình, từ lúc nào, bản thân lại biến thành bỉ ổi và không thể chịu nổi thế này.
Anh ta giúp cô chỉnh lại y phục, đỡ lấy vai cô, xem xét khuôn mặt cô một lúc, dường như muốn nhìn thấu dụng ý từ hành động này của cô.
Noãn Noãn tim có chút hoảng loạn, trên mặt lại vẫn giữ vững ý cười như một làn sóng nhẹ.
Đến nửa ngày sau, Tấn Tịch mới buông tay, anh ta đỡ lấy vai cô như vậy, là bởi vì khi con người quá lo lắng, thân thể sẽ tự giác mà run rẩy, còn bờ vai lại là vị trí khó khắc chế nhất.
“Cô nghỉ ngơi cho tốt đi … … “
Anh ta lãnh đạm nói, muốn dùng tay vỗ vỗ đầu cô, song cuối cùng lại dừng lại khi chỉ còn cách mấy cm.
Giữa bọn họ, đến hành động vỗ vỗ đầu cũng thấy là quá mức thân mật.
Trước khi ra khỏi cửa, anh ta lưu lại một tấm thẻ bên trong có số tiền lớn đặt lên mặt bàn.
Noãn Noãn nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, lúc này mới cầm tấm thẻ lên, trong tim thầm tính toán xem vừa rồi đã qua được hay chưa.
Đi ra khỏi cửa, mua quần áo, hóa trang, làm tóc, cô muốn lấy một trạng thái tốt nhất, đi tìm Ninh Nam, tặng cho anh ta một lễ vật tân hôn mà cả đời cũng không quên được …
Cô nghiêm túc nói những lời này, cũng nghiêm túc mà làm.
Cách trị liệu vết thương tâm lý này, chính là như không ngừng đi mở rộng vết thương đã mưng mủ của mình ra, sau đó rắc thêm muối, lại mở rộng thêm, lại thêm muối.
Bởi vì là đau thương thực sự, nên không thể dùng từng ngày để tính được, mà là dùng từng giờ từng khắc.
Không cần biết cuối cùng liệu có thành công được hay không, quá trình đó, cũng là đau đớn vô cùng, máu sẽ chảy liên tiếp.
Tấn Tịch nghe thấy lời nói không có ngữ điệu kia của cô, cứ như đang nói một câu trần thuật, song lại cần nhiều dũng khí cùng quyết tâm biết bao.
Nhiệt nhiệt liệt liệt mà trầm luân, lãnh lãnh đạm đạm mà rút thân, tình yêu nếu như có thể trong phút chốc mà quên đi, cô cũng sẽ không cần phải tàn nhẫn với bản thân đến thế này.
“Cô sẽ thành công, cô sẽ quên được anh ta, sẽ có cuộc sống của riêng mình, Ninh Nam, đã không còn là người chi phối cuộc sống của cô nữa rồi.”
Anh ta chỉ có thể dùng lời nói lạnh nhạt kia mà khuyên bảo cô.
“Anh sai rồi, tôi không hề muốn quên đi anh ta … … Tôi chỉ muốn làm bản thân tê dại đi thôi.”
Cô nỗ lực nở nụ cười, đứng dậy, kéo xuống dây khóa kéo ẩn trên vai áo lễ phục.
“Cô làm gì vậy … …?”
Hàng động của cô, làm anh ta chấn động.
“Đừng lo lắng thế, tôi chỉ muốn cho anh xem thứ này … … “
Noãn Noãn chú ý đến sự biến hóa trên gương mặt anh ta, từng chút từng chút kéo y phục của mình xuống.
Trước ngực cô, chữ Ninh kia như được điêu khắc in lên da thịt, còn có vết tích màu hồng do bị đá hồng ngọc làm bị thương, vết sẹo vẫn còn đó.
Biểu tình của Tấn Tịch đang kinh động, Noãn Noãn lần đầu tiên nhìn thấy trên khuôn mặt ôn nhu của anh ta, lại tập trung nhiều nộ ý như vậy.
Lúc Ninh Manh có chuyện, anh ta vẫn bình tĩnh được, mà hiện giờ, mũi nhọn được cất giấu trong đáy mắt anh ta đang dần dần lộ ra, là một loại từng trải sâu sắc.
Noãn Noãn không thể bỏ qua từng phản ứng của anh ta, cô hiện giờ đang cô độc không nơi nương tựa, nhất định phải tìm lấy một người giúp cô, mà sự xuất hiện đúng lúc này của Tấn Tịch, làm cô nhất định phải nắm chặt lấy cành cây cứu mạng này, từng bước từng bước làm rõ bí mật mà mình muốn biết.
Tấn Tịch vẫn trầm mặc, sau chỉ có tiếng than nhẹ.
Anh ta bước qua, kéo lễ phục của cô lên, kéo khóa lại, lúc nhìn lại cô lần nữa, ánh mắt đã thu lại sự sắc bén ban nãy, chỉ còn lưu lại sự thương tiếc cùng thương hại.
Noãn Noãn nhất thời ngây ra, suýt nữa thì rơi vào ánh mắt âm u sâu thẳm này của anh ta.
Nói ra thì thật châm biếm, ở trước mặt một người đàn ông cởi y phục, chỉ là để thử tìm hiểu sự quan tâm của đối phương với mình, từ lúc nào, bản thân lại biến thành bỉ ổi và không thể chịu nổi thế này.
Anh ta giúp cô chỉnh lại y phục, đỡ lấy vai cô, xem xét khuôn mặt cô một lúc, dường như muốn nhìn thấu dụng ý từ hành động này của cô.
Noãn Noãn tim có chút hoảng loạn, trên mặt lại vẫn giữ vững ý cười như một làn sóng nhẹ.
Đến nửa ngày sau, Tấn Tịch mới buông tay, anh ta đỡ lấy vai cô như vậy, là bởi vì khi con người quá lo lắng, thân thể sẽ tự giác mà run rẩy, còn bờ vai lại là vị trí khó khắc chế nhất.
“Cô nghỉ ngơi cho tốt đi … … “
Anh ta lãnh đạm nói, muốn dùng tay vỗ vỗ đầu cô, song cuối cùng lại dừng lại khi chỉ còn cách mấy cm.
Giữa bọn họ, đến hành động vỗ vỗ đầu cũng thấy là quá mức thân mật.
Trước khi ra khỏi cửa, anh ta lưu lại một tấm thẻ bên trong có số tiền lớn đặt lên mặt bàn.
Noãn Noãn nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, lúc này mới cầm tấm thẻ lên, trong tim thầm tính toán xem vừa rồi đã qua được hay chưa.
Đi ra khỏi cửa, mua quần áo, hóa trang, làm tóc, cô muốn lấy một trạng thái tốt nhất, đi tìm Ninh Nam, tặng cho anh ta một lễ vật tân hôn mà cả đời cũng không quên được …
/223
|