Những ngày sau.
Gương mặt My bây giờ chẳng còn nụ cười nữ và dường như cô chẳng biết cười là gì nữa.
Mọi người luôn ở bên cạnh My kể từ ngày hôm đó, trò chuyện, dẫn cô đi chơi thậm chí Quân chọc cho cô cười và nói nhưng những câu nói của cô chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Dạo gần đây thấy cô như thế Lan Anh cũng thường xuyên đến chơi với cô hơn. Đi chơi ở bất cứ đâu đều có Lan Anh đi cùng cô. Nhìn Lan Anh rất thân với cô, một tình thân thiết khiến ai nhìn vào cũng thấy hạnh phúc.
Những ngày gần đây không thấy mặt Khánh đâu nữa, sự xuất hiện của anh từ hôm đó đến nay không còn thấy nữa. Dường như anh đang làm một việc gì đó và anh vẫn còn nợ Quân và My một lời giải thích. Đến khi nào anh mới nói ra để My trở lạnh bình thường đây. Nhưng liệu khi anh nói ra thì My chấp nhận điều đó hay không? Câu trả lời vẫn là 1 đáp án mà chưa có ai biết vì My thật sự rất khó đoán được cô nghĩ gì.
My là một người con gái mạnh mẽ bề ngoài nhưng yếu đuối bên trong, là một cô gái dám yêu dám hận. Cô có thể yêu được thì cũng đồng nghĩ cô cũng sẽ hận được dù cho người đó như thế nào.
Hôm nay mọi người đi biển, ra biển để My có thể bỏ bớt nỗi lòng và mong My thoải mái hơn. Nhưng liệu rằng có phải như vậy hay không?
My đứng trước biển, từng cơn sóng biển gói lên nhau và ập vào bờ làm chân cô đướt đẫm, đôi mắt nhìn về từng cơn sóng biển ngoài khơi ập vào bờ mãi như thế mà không làm gì, không khóc cũng không cười đơn giản vì những người bị trầm cảm đều trở nên vô cảm, mất đi cảm xúc của chính mình cho đến khi hết bệnh mới hồi phục lại.
Có ai biết rằng nỗi nhớ kia đang dày vò trong My. Biển là nơi đối với My nhiều kí ức nhất của cô cùng với Khánh.
Hải Băng nghĩa là biển lạnh, đó là cái tên cũ của cô. Một cái tên chứa đầy những kí ức buồn về một gia đình tan vỡ. Nghĩ lại những chuyện đã qua, những việc cô đã làm, cô thầm hỏi bản thân phải chăng chuyện xảy ra ngày hôm nay là quả báo của những việc làm năm xưa mà cô gây ra.
Cô nhìn sang phải, thấy Khánh An đang chơi với mọi người làm cô nhớ 4 năm trước. Cũng tại nơi đây, cô mang bộ mặt đau khổ và đôi mắt đẫm lệ đứng trước biển cùng với ý định tự tử, lúc đó Khánh An vẫn là 1 bào thai trong bụng cô. Vậy mà thời gian trôi nhanh, mới đây đã 4 năm, thời gian làm thay đổi mọi thứ.
Lan Anh chạy trên sóng bãi cát và đang tiến về phía cô. Chợt 1 tiếng rắc vang lên, Lan Anh khuỵ xuống, mọi người chạy tới, người đầu tiên là Quân. My cũng đi đến.
Quân chạy tới hỏi Lan Anh gì đó rồi cô nàng đáp và lúc sau anh bế phốc cô lên, đặt cô ngồi lên ghế. My lại nhìn cô như hỏi thăm:'có sao không?'. Như hiểu lời My, Lan Anh lắc đầu trả lời:'Không có gì, chỉ là chật chân nhẹ'. My nghe thế gật đầu.
Mọi người chơi thêm một chút rồi về, vì chân Lan Anh chật nên Quân láy xe đưa cô về. Khoảnh khắc anh đưa cô về, tận tình bế cô vào nhà thì cả 2 xuất hiện một cảm giác đặc biệt trong mỗi người nhưng cả 2 lại không thừa nhận.
Đưa cô lên phòng rồi Quân quay lưng đi, anh bước được vài bước thì vang lên tiếng cảm ơn của Lan Anh từ sau lưng anh, làm anh dừng bước. Anh đứng lại khá lâu nhưng không nói gì, căn phòng trở nên im lặng. Im lặng đến nghẹt thở.
Lan Anh cũng im lặng, không hiểu sao lòng cô rất muốn anh nói câu gì đó. Câu nói ấy cô cũng không biết là từ gì.
- Kể từ ngày mai em đừng đến nhà anh nữa. Và xin em, đừng tiếp cận My nữa. Em ấy chịu quá nhiều thứ rồi.
Lời Quân nói không phải là lời cô nghĩ tới. Câu nói của anh làm cô thật sự thất vọng, cô nở nụ cười chua chát và nói.
- Xin lỗi, em không thể.
- Nếu em cứ tiếp cận My như thế và em làm hại My thì xin lỗi, anh sẽ. . .
- Anh sẽ làm gì?
Cô đang kìm nén, kìm nén một cảm giác mãnh liệt đang trào dâng trong cô xuống.
- Không nương tay với bất cứ ai làm hại em gái anh hay người nhà anh.
Anh nói rồi bước đi, cánh cửa phòng đóng lại.
'Rằng em không thể lựa chọn
Cho giấc mơ mỗi người
Vì em cũng đang lạc lối
Và anh hãy nói thật lòng
Anh rất thương rất buồn
Chỉ cần anh gọi tên em sẽ đứng lại
Giữ em đi và nói yêu em
_Giữ em đi - Thuỳ Chi_'
Anh đi, lần này anh đi thật rồi.
Cảm giác kia không kìm được mà trào dâng thành nước mắt tràn ra ngoài.
Cô cố đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống nhà, xe anh vừa rời đi thì nước mắt cô trực rơi. Bàn tay cô đặt trên cửa sổ từ từ kéo dài rồi rơi khỏi cửa sổ. Cô ngồi xuống nền nhà, dựa lưng và ngã đầu vào tường với đôi mắt đẫm lệ vô hồn. Lúc anh bước đi cô rất muốn chạy tới ôm lấy anh đằng sau để giữ anh lại nhưng bàn chân lại không cho phép cô. Một lực vô hình đã giữ cô lại và không cho cô làm vậy để cô nhìn anh đi khỏi cô như thế.
- Trong lòng anh, chỉ có em gái thôi sao? Vậy em là gì trong lòng anh?
Cô thầm hỏi, một câu hỏi tu từ không có đáp án. Bởi câu hỏi ấy từ nay về sau cô sẽ không hỏi bất kì ai nữa.
Quân láy xe, dừng lại trước cánh đồng lau. Nhìn lại từng kỉ niệm mà anh và Lan Anh từng trải qua lòng anh đau đớn. Tay anh đặt trên vô-lăng vô thức nắm chặt lại, gương mặt vô cảm đến lạnh người, đó là biểu cảm của anh khi đau đớn.
Đau!
Cuối cùng anh cũng biết cảm giác đau là như thế nào? Từ trước đến giờ, khi gia đình anh tan vỡ anh cũng không đau, em gái trở thành một bệnh nhân tâm thần phân liệt anh cũng không đau. Vậy mà hôm nay chỉ là rời khỏi một người con gái mà lòng anh lại đau nhói đến như thế.
Đến bây giờ anh mới biết thì ra cảm giác đau khổ khi yêu một người mà xem mình là kẻ thù như vậy. Anh cũng đã hiểu được cảm giác mà Khánh với My 4 năm trước trải qua như thế nào. Anh ước gì trong cuộc sống có 2 từ giá như.
Giá như em là một cô gái bình thường thì tốt biết mấy. Giá như trong em không hề tồn tại hận thù thì anh và em không phải như thế này. Giá như anh và em chưa từng gặp nhau thì có lẽ trong anh mãi mãi sẽ không có 2 từ đau khổ.
Anh yêu Lan Anh nhiều lắm nhưng anh lại rất thương My, 2 người con gái 1 người mà anh yêu nhưng chưa ngỏ lời, 1 người là đứa em gái đáng thương kia thì anh không biết làm gì hơn buông tay cái tình yêu không có hạnh phúc kia để em gái anh được bình yên.
Chợt điện thoại anh nhận 1 tin nhắn, anh mở ra xem.
'Trong lòng anh, chỉ có em gái thôi sao? Vậy em là gì trong lòng anh?'
Đó là tin nhắn của Lan Anh, cô dự định là sẽ không nói ra nhưng giờ phút này cô lại không hiểu sao lại gửi cho anh tin nhắn ấy.
Anh buông lơi điện thoại, rồi hét to lên hết những gì có thể.
Có lẽ mãi mãi suốt cuộc đời này em sẽ không bao giờ biết em chính là tình yêu đích thực của anh. Là người mà anh muốn nắm tay đi hết cuộc đời này. Nhưng định mệnh trớ trêu đã không cho anh nói ra những lời ngọt ngào ấy, những lời yêu thương kia mà bắt anh và em trở thành hay 2 kẻ xa lạ và có thể anh với em sẽ phải đối đầu nhau.
Mọi người thường nói bi kịch nhất trong tình yêu chính là yêu người không yêu lại mình. Nhưng bi kịch hơn khi ta có thể yêu nhưng lại không thể.
Mỗi người một hoàn cảnh, 4 con người ai cũng có nói khổ riêng cuộc mình. Họ, đều bị cuốn vào trò chơi định mệnh của mình. Vậy, đến khi nào họ có thể hiểu được nổi khổ của nhau đau và đến khi nào 4 người họ có thể dừng lại trò chơi định mệnh này đây?
Gương mặt My bây giờ chẳng còn nụ cười nữ và dường như cô chẳng biết cười là gì nữa.
Mọi người luôn ở bên cạnh My kể từ ngày hôm đó, trò chuyện, dẫn cô đi chơi thậm chí Quân chọc cho cô cười và nói nhưng những câu nói của cô chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Dạo gần đây thấy cô như thế Lan Anh cũng thường xuyên đến chơi với cô hơn. Đi chơi ở bất cứ đâu đều có Lan Anh đi cùng cô. Nhìn Lan Anh rất thân với cô, một tình thân thiết khiến ai nhìn vào cũng thấy hạnh phúc.
Những ngày gần đây không thấy mặt Khánh đâu nữa, sự xuất hiện của anh từ hôm đó đến nay không còn thấy nữa. Dường như anh đang làm một việc gì đó và anh vẫn còn nợ Quân và My một lời giải thích. Đến khi nào anh mới nói ra để My trở lạnh bình thường đây. Nhưng liệu khi anh nói ra thì My chấp nhận điều đó hay không? Câu trả lời vẫn là 1 đáp án mà chưa có ai biết vì My thật sự rất khó đoán được cô nghĩ gì.
My là một người con gái mạnh mẽ bề ngoài nhưng yếu đuối bên trong, là một cô gái dám yêu dám hận. Cô có thể yêu được thì cũng đồng nghĩ cô cũng sẽ hận được dù cho người đó như thế nào.
Hôm nay mọi người đi biển, ra biển để My có thể bỏ bớt nỗi lòng và mong My thoải mái hơn. Nhưng liệu rằng có phải như vậy hay không?
My đứng trước biển, từng cơn sóng biển gói lên nhau và ập vào bờ làm chân cô đướt đẫm, đôi mắt nhìn về từng cơn sóng biển ngoài khơi ập vào bờ mãi như thế mà không làm gì, không khóc cũng không cười đơn giản vì những người bị trầm cảm đều trở nên vô cảm, mất đi cảm xúc của chính mình cho đến khi hết bệnh mới hồi phục lại.
Có ai biết rằng nỗi nhớ kia đang dày vò trong My. Biển là nơi đối với My nhiều kí ức nhất của cô cùng với Khánh.
Hải Băng nghĩa là biển lạnh, đó là cái tên cũ của cô. Một cái tên chứa đầy những kí ức buồn về một gia đình tan vỡ. Nghĩ lại những chuyện đã qua, những việc cô đã làm, cô thầm hỏi bản thân phải chăng chuyện xảy ra ngày hôm nay là quả báo của những việc làm năm xưa mà cô gây ra.
Cô nhìn sang phải, thấy Khánh An đang chơi với mọi người làm cô nhớ 4 năm trước. Cũng tại nơi đây, cô mang bộ mặt đau khổ và đôi mắt đẫm lệ đứng trước biển cùng với ý định tự tử, lúc đó Khánh An vẫn là 1 bào thai trong bụng cô. Vậy mà thời gian trôi nhanh, mới đây đã 4 năm, thời gian làm thay đổi mọi thứ.
Lan Anh chạy trên sóng bãi cát và đang tiến về phía cô. Chợt 1 tiếng rắc vang lên, Lan Anh khuỵ xuống, mọi người chạy tới, người đầu tiên là Quân. My cũng đi đến.
Quân chạy tới hỏi Lan Anh gì đó rồi cô nàng đáp và lúc sau anh bế phốc cô lên, đặt cô ngồi lên ghế. My lại nhìn cô như hỏi thăm:'có sao không?'. Như hiểu lời My, Lan Anh lắc đầu trả lời:'Không có gì, chỉ là chật chân nhẹ'. My nghe thế gật đầu.
Mọi người chơi thêm một chút rồi về, vì chân Lan Anh chật nên Quân láy xe đưa cô về. Khoảnh khắc anh đưa cô về, tận tình bế cô vào nhà thì cả 2 xuất hiện một cảm giác đặc biệt trong mỗi người nhưng cả 2 lại không thừa nhận.
Đưa cô lên phòng rồi Quân quay lưng đi, anh bước được vài bước thì vang lên tiếng cảm ơn của Lan Anh từ sau lưng anh, làm anh dừng bước. Anh đứng lại khá lâu nhưng không nói gì, căn phòng trở nên im lặng. Im lặng đến nghẹt thở.
Lan Anh cũng im lặng, không hiểu sao lòng cô rất muốn anh nói câu gì đó. Câu nói ấy cô cũng không biết là từ gì.
- Kể từ ngày mai em đừng đến nhà anh nữa. Và xin em, đừng tiếp cận My nữa. Em ấy chịu quá nhiều thứ rồi.
Lời Quân nói không phải là lời cô nghĩ tới. Câu nói của anh làm cô thật sự thất vọng, cô nở nụ cười chua chát và nói.
- Xin lỗi, em không thể.
- Nếu em cứ tiếp cận My như thế và em làm hại My thì xin lỗi, anh sẽ. . .
- Anh sẽ làm gì?
Cô đang kìm nén, kìm nén một cảm giác mãnh liệt đang trào dâng trong cô xuống.
- Không nương tay với bất cứ ai làm hại em gái anh hay người nhà anh.
Anh nói rồi bước đi, cánh cửa phòng đóng lại.
'Rằng em không thể lựa chọn
Cho giấc mơ mỗi người
Vì em cũng đang lạc lối
Và anh hãy nói thật lòng
Anh rất thương rất buồn
Chỉ cần anh gọi tên em sẽ đứng lại
Giữ em đi và nói yêu em
_Giữ em đi - Thuỳ Chi_'
Anh đi, lần này anh đi thật rồi.
Cảm giác kia không kìm được mà trào dâng thành nước mắt tràn ra ngoài.
Cô cố đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống nhà, xe anh vừa rời đi thì nước mắt cô trực rơi. Bàn tay cô đặt trên cửa sổ từ từ kéo dài rồi rơi khỏi cửa sổ. Cô ngồi xuống nền nhà, dựa lưng và ngã đầu vào tường với đôi mắt đẫm lệ vô hồn. Lúc anh bước đi cô rất muốn chạy tới ôm lấy anh đằng sau để giữ anh lại nhưng bàn chân lại không cho phép cô. Một lực vô hình đã giữ cô lại và không cho cô làm vậy để cô nhìn anh đi khỏi cô như thế.
- Trong lòng anh, chỉ có em gái thôi sao? Vậy em là gì trong lòng anh?
Cô thầm hỏi, một câu hỏi tu từ không có đáp án. Bởi câu hỏi ấy từ nay về sau cô sẽ không hỏi bất kì ai nữa.
Quân láy xe, dừng lại trước cánh đồng lau. Nhìn lại từng kỉ niệm mà anh và Lan Anh từng trải qua lòng anh đau đớn. Tay anh đặt trên vô-lăng vô thức nắm chặt lại, gương mặt vô cảm đến lạnh người, đó là biểu cảm của anh khi đau đớn.
Đau!
Cuối cùng anh cũng biết cảm giác đau là như thế nào? Từ trước đến giờ, khi gia đình anh tan vỡ anh cũng không đau, em gái trở thành một bệnh nhân tâm thần phân liệt anh cũng không đau. Vậy mà hôm nay chỉ là rời khỏi một người con gái mà lòng anh lại đau nhói đến như thế.
Đến bây giờ anh mới biết thì ra cảm giác đau khổ khi yêu một người mà xem mình là kẻ thù như vậy. Anh cũng đã hiểu được cảm giác mà Khánh với My 4 năm trước trải qua như thế nào. Anh ước gì trong cuộc sống có 2 từ giá như.
Giá như em là một cô gái bình thường thì tốt biết mấy. Giá như trong em không hề tồn tại hận thù thì anh và em không phải như thế này. Giá như anh và em chưa từng gặp nhau thì có lẽ trong anh mãi mãi sẽ không có 2 từ đau khổ.
Anh yêu Lan Anh nhiều lắm nhưng anh lại rất thương My, 2 người con gái 1 người mà anh yêu nhưng chưa ngỏ lời, 1 người là đứa em gái đáng thương kia thì anh không biết làm gì hơn buông tay cái tình yêu không có hạnh phúc kia để em gái anh được bình yên.
Chợt điện thoại anh nhận 1 tin nhắn, anh mở ra xem.
'Trong lòng anh, chỉ có em gái thôi sao? Vậy em là gì trong lòng anh?'
Đó là tin nhắn của Lan Anh, cô dự định là sẽ không nói ra nhưng giờ phút này cô lại không hiểu sao lại gửi cho anh tin nhắn ấy.
Anh buông lơi điện thoại, rồi hét to lên hết những gì có thể.
Có lẽ mãi mãi suốt cuộc đời này em sẽ không bao giờ biết em chính là tình yêu đích thực của anh. Là người mà anh muốn nắm tay đi hết cuộc đời này. Nhưng định mệnh trớ trêu đã không cho anh nói ra những lời ngọt ngào ấy, những lời yêu thương kia mà bắt anh và em trở thành hay 2 kẻ xa lạ và có thể anh với em sẽ phải đối đầu nhau.
Mọi người thường nói bi kịch nhất trong tình yêu chính là yêu người không yêu lại mình. Nhưng bi kịch hơn khi ta có thể yêu nhưng lại không thể.
Mỗi người một hoàn cảnh, 4 con người ai cũng có nói khổ riêng cuộc mình. Họ, đều bị cuốn vào trò chơi định mệnh của mình. Vậy, đến khi nào họ có thể hiểu được nổi khổ của nhau đau và đến khi nào 4 người họ có thể dừng lại trò chơi định mệnh này đây?
/62
|