TRÒ CHƠI CHINH PHỤC: ÔNG XÃ KIÊU NGẠO QUÁ NGUY HIỂM
Chương 243: Bị người đàn ông khác nhân cơ hội, anh rất khó chịu
/282
|
Chương 243: Bị người đàn ông khác nhân cơ hội, anh rất khó chịu
Khi lại nhận được điện thoại của Cố Nam Châu, đã là mười phút sau, xung quanh quá ồn, Tần Lạc phí sức thật lớn mới nghe rõ ý của cậu ta.
"Có cách trở lại trung tâm thương mại không? Bây giờ chúng tôi đang chạy đến."
"Tôi sẽ thử xem."
"Được, đến nơi liên lạc tiếp."
Cúp điện thoại, thì Tần Lạc với Tiểu Kim hai người cố gắng đi về phía trung tâm thương mại, trong lúc đó vô số va chạm, nhiều lần thiếu chút nữa bị người ta đụng ngã.
"Chị Tần, chị không sao chứ?"
"Không sao."
"Nhưng sắc mặt của chị rất không tốt."
"Quá đông người, có chút ngột ngạt."
Dĩ nhiên Tần Lạc cảm thấy đầu mình càng ngày càng nặng, tiếng người chung quanh ồn ào, cũng không biết là do đầu thiếu dưỡng khí hay là bị chóng mặt...
Nếu không phải cô còn sót lại một chút ý chí để chống đỡ, cô đã sớm té xỉu rồi.
"Thật xin lỗi! Nhường một chút."
Về sau, Tần Lạc chỉ biết mình vẫn máy móc lặp lại những lời này, đầu đã sớm ngừng hoạt động, ngay cả bước chân đã bắt đầu phù phiếm...
Rất xa, cô giống như thấy Cố Nam Châu đang vẫy tay về phía mình, sau đó cái gì cũng không biết rồi...
Sau khi Tần Lạc tỉnh lại, ngạc nhiên phát hiện mình lại ở bệnh viện...
"Cô đã tỉnh?"
"Tôi... Cậu... Đây là bệnh viện?"
Tần Lạc mở mắt thì nhìn thấy Cố Nam Châu ngồi ở bên giường mình, không khỏi buồn bực hỏi.
Cố Nam Châu đứng dậy rót cho cô cốc nước sôi: "Cô té xỉu, vốn Tiểu Kim muốn ở lại cùng cô, nhưng bên công ty muốn hợp đồng gấp, tôi bảo cô ấy đi về trước rồi."
Tần Lạc giật mình, cô nhớ mình hình như là té xỉu, chuyện sau đó thì hoàn toàn không nhớ rõ, bỗng dưng, trong đầu thoáng qua một tràng cảnh nào đấy, cũng là quá nhiều người, lại còn cầm camera quay về phía cô...
"A - - "
"Tần Lạc, cô sao thế?"
Cố Nam Châu thấy vẻ mặt cô thống khổ không khỏi lên tiếng hỏi, trước khi cô tỉnh, anh đã hỏi bác sỹ, bởi vì không có bệnh án nên không có cách nào hoàn toàn xác định, nhưng đầu cô quả thật bị va đập bởi tai nạn xe, đoán chừng có liên quan đến quên một số chuyện...
Tần Lạc ôm lấy đầu, giọng suy yếu: "Tôi không sao."
Cố Nam Châu thăm dò hỏi: "Có phải cô nhớ ra cái gì rồi hả?"
Tần Lạc nhìn anh ta một cái: "Cố luật sư, chúng ta rất quen sao?"
Lần này đến phiên Cố Nam Châu chợt ngẩn ra, vẻ mặt cô chờ mong nhìn mình, ánh mắt vô tội, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có, không có chút giễu cợt nào hoặc ý tứ khác...
"Còn nhớ chủ nhiệm trung học lớp chúng ta từng nói gì không? Bạn thời trung học là bạn cả đời, cô nói chúng ta có quen không?"
Trả lời này của anh rất có nghĩa khác, cũng rất khéo léo, làm cho Tần Lạc không biết nên nói tiếp thế nào.
Ở trong trí nhớ của cô, cô với Cố Nam Châu thời trung học là không quen, chỉ có thể nói là cùng trường ba năm, nhất định là có gặp mặt, nhưng thật sự không được coi là... bạn bè.
Khi đó cô vừa mới mất đi người mẹ mình thương yêu nhất, sau khi trải qua biến cố gia đình như vậy, cô biết chỉ cần thi vào được một trường đại học mới là đường ra của mình, cho nên mỗi ngày đều vùi đầu vào học tập, ít lui tới bạn bè ngoại trừ người hầu với Bùi Tử Ninh ở bên ngoài...
Ở trong nhận thức của cô, bạn tri tâm chỉ cần có một người là đủ rồi.
"Cảm ơn cậu."
"Cô vẫn muốn khách khí với tôi như vậy sao?"
"Ngày hôm qua nếu không có cậu, có thể tôi..."
"Cô đã muốn khách khí với tôi, vậy thì đợi sau khi trở về cô mời tôi ăn cơm?"
"A... Được!"
Trong nháy mắt Tần Lạc ngây người, rồi sau đó rất nhanh phản ứng kịp, vội vàng gật đầu.
Cố Nam Châu cười nhẹ ra tiếng: "Tốt, một lời đã định."
Tần Lạc thiếu chút nữa bị nụ cười chói lọi của cậu ta làm cho hoa mắt, không thể phủ nhận, người đàn ông này rất có sức quyến rũ, nhất là khi cậu ta
/282
|