TRÒ CHƠI CHINH PHỤC: ÔNG XÃ KIÊU NGẠO QUÁ NGUY HIỂM

Chương 235: Cô là đi vào thời gian khác sao?

/282


Chương 235: Cô là đi vào thời gian khác sao?

Nếu người ta đã có tâm giấu diếm, Tần Lạc cũng không muốn miễn cưỡng, dù sao đối với người không quen, lòng hiếu kỳ của cô cũng không nặng như thế.

Ước Hàn ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Đi làm kiểm tra với tôi trước!"

Tần Lạc liền vội vàng hỏi: "Bác sỹ, máu bầm trên mặt tôi phải mất bao lâu mới có thể tan? Tôi còn phải đi học.Chú nói anh có thuốc mỡ đặc biệt công hiệu, có thật không...?"

Dường như có có rất nhiều vấn đề.

Ước bị một câu cuối cùng của cô mà kinh ngạc: "Chú?"

Tần Lạc lại có thể gọi A Thành là chú?

Đây là xưng hô quỷquái gì vậy?

Tần Lạc trừng mắt nhìn: "Có vấn đề sao?"

Ước Hàn bật cười: "Tần tiểu thư xưng hô vậy thật rất giống kiểu Hàn."

Vẻ mặt Tần Lạc vô tội: "Nói như vậy cũng không sai, tôilà thiếu nữ hạt đậu chính trực, chú vừa nhìn đã biết hơn ba mươi tuổi, gọi thẳng tên rất không lễ phép."

Ước Hàn: " "

Được rồi! Cùng một cô gái 26 tuổi tự nhận mình 20 tuổi thì không thể giảng đạo lý

Sau khi bọn họ đi xa, thì Hoắc Kỷ Thành dặn Mary nói: "Lạc Lạc cho rằng mình mới 20 tuổi, hơn nữa còn la hét muốn đi học, tôi hi vọng trong khoảng thời gian cô chăm sóc đừng để cô ấy phát hiện năm nay là 2016, nếu không tôi lo lắng cô ấy sẽ không chịu nổi."

Mary gật đầu: "Không thành vấn đề! Nhưng bây giờ cô ấy không biết chúng ta, chỉ sợ sẽ không nghe chúng ta, hơn nữa, chúng ta cũng không thể hạn chế được tự do của cô ấy."

Hoắc Kỷ Thành cau mày, anh cũng biết đạo lý này, nhưng có thể giấu diếm được lúc nào thì hay lúc đó! Có lẽ qua vài ngày nữa Lạc Lạc sẽ nhớ ra tất cả mọi chuyện?

Anhan ủi mình như vậy.

Mary thấy bộ dáng của anh chỉ có thể an ủi: "A Thành, anh cũng không cần quá lo lắng, tình huống của Lạc Lạc nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ ra, chúng ta phải suy nghĩ về phía tốt."

Hoắc Kỷ Thành gật đầu: "Ừ."

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía Ước Hàn cùng Tần Lạc vừa rồi rời đi.

Bỗng nhiên, nghe tiếng Tần Lạc gần như phát điên: "Tinh thần tôi không có vấn đề! Rốt cuộc anh là bác sỹ gì? Bác sĩ tâm lí? Ai nói tôi muốn xem bác sĩ tâm lí hả?Đồng hồ trong tay anh kia có ý gì? Muốn thôi miên tôi? Không có cửa đâu!

Hoắc Kỷ Thành không chút suy nghĩ vọt đi vào: "Sao lại thế này?"

Tần Lạc bỗng nhiên xông đến trốn ở bên cạnh Hoắc Kỷ Thành, tay phải lại còn nắm chặt cánh tay: "Chú, chú mau dẫn tôi rời khỏi nơi này! Tôi không cần bác sĩ tâm lý này! Tôi chỉ xảy ra tai nạn xe cộ mặt bị xưng phù thành đầu heo mà thôi."

Giờ khắc này, trong giọng nói cô lộ ra yếu ớt.

Bỗng dưng Hoắc Kỷ Thànhđau lòng không thôi, ánh mắt hơi trách cứ nhìn về phía Ước Hàn: "Sao lại thế này?"

Ước Hàn nhún vai, vẻ mặt rất vô tội: "Mình chỉ là giả thiết hỏi cô một vấn đề, không ngờ cô sẽ kích động như vậy, mình "

Tần Lạc lập tức kêu lên: "Anh nói giả thiết vấn đề gì? Rõ ràng anh nói là tôi đang ở một giấc mộng rất dài, còn nói tôi ở trong mộng cảnh không muốn tỉnh lại."

Hoắc Kỷ Thành có thể cảm giác trong giọng cô lộ ra một chút sợ hãi, vội vàng dịu dàng vỗ vỗ lưng cô: "Được rồi, đừng sợ, có anh ở đây, không ai dám tổn thương em."

Tần Lạc ngửa đầu nhìn anh một cái: "Chú, tôi không thích nơi này! Càng không thích bác sỹ này! Chúng ta không cần ở bệnh viện này có được không?"

Đối với cầu xin của cô, Hoắc Kỷ Thành có chút mềm lòng, nhưng anh cũng biết sắp xếp cô ở trong này là lựa chọn 


/282

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status