Chương 6: Đêm tân hôn
Khuôn mặt Phong Hành Lãng vừa anh tuấn cương nghị vừa sắc nét, lãnh đạm từng góc cạnh.
Đẹp trai mạnh mẽ, tuấn tú nhưng dữ dằn: hai cánh môi mỏng, đường nét hoàn hảo; sống mũi cao, bờ vai rộng tràn đầy khí phách.
Cho dù khuôn mặt tuấn tú đó rất đỗi lạnh lùng hà khắc, nhưng cũng rất gợi cảm mê người.
Anh có làn da rám nắng, vì phải hiến da cho anh trai Phong Lập Hân làm phẫu thuật cấy da nên được bảo dưỡng tương đối tốt. Trẻ khỏe, đẹp, mềm mại như tơ lụa.
Một chiếc cặp da màu đen khác được mở ra, bên trong đựng những miếng da nhân tạo giá thành đắt đỏ đến từ Mỹ, phía trên gắn đầy vết sẹo. So với những sản phẩm hóa trang các diễn viên dùng trong phim ảnh thì còn tinh xảo và chân thật hơn nhiều. Những thứ đạo cụ này chỉ dùng qua một lần. Đó là thời điểm mà Phong Nhất Minh đến thăm cháu trai của mình là Phong Lập Hân, Phong Hành Lãng dùng đạo cụ này hóa trang cho Phong Lập Hân để lừa Phong Nhất Minh. Lúc đó toàn thân Phong Lập Hân đang trong trạng thái rất tồi tệ, mạng sống rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Phong Nhất Minh cũng không có ý tốt khi đến thăm cháu trai, mà là đến để xem cháu trai Phong Lập Hân đã chết chưa, chỉ như vậy ông ta mới có thể thừa kế tập đoàn Phong thị.
Không nghĩ tới những đạo cụ này sẽ được tiếp tục đem ra sử dụng trong đêm nay.
“Cậu hai, Tuyết Lạc là cô gái tốt, cậu thật sự muốn đeo lên thứ này để hù dọa cô ấy sao?” Quản gia Mạc không đành lòng.
Tuyết Lạc lúc ở nhà họ Hạ cũng đã từng chịu oan ức, nay lại không nhận được sự chào đón của chồng là cậu hai Phong Hành Lãng, thời gian sau này có lẽ cô sẽ phải chịu không ít gian khổ đây.
"Một người phụ nữ giỏi ngụy trang, đáng để ông phải nói đỡ cho như vậy sao? Nếu ông dám nhiều lời bênh vực cô ta thêm một lần nữa, tôi sẽ lập tức ly dị với cô ta! Để cho cô ta thảm hại đến mức không còn ai dám cưới!" Giọng nói Phong Hành Lãng lạnh tới mức có thể kết thành băng.
Quản gia Mạc không quản nữa, bắt đầu để Phong Hành Lãng đeo lớp da nhân tạo đó lên. Bởi vì tấm da đó được đo đạc theo tỉ lệ khuôn mặt anh, chưa đầy 5 phút, Phong Hành Lãng đẹp trai phong thần đã biến thành một người đàn ông quái vật có khuôn mặt dữ tợn.
Gương mặt kia, quỷ dị đến mức khiến cho người khác rùng mình.
Phong Hành Lãng đem một chiếc máy đổi giọng tinh vi dán trên dây thanh quản, âm thanh lập tức biến thành già nua: “Gọi người phụ nữ đó vào cho tôi. Nói tôi đang nằm trên giường tân hôn chờ cô ấy!"
Quản gia Mạc lắc đầu thở dài một tiếng, không khỏi lần nữa thương xót cho cô gái vừa mới kết hôn Tuyết Lạc. Không khỏi hoài nghi liệu lựa chọn, kết hôn dưới danh nghĩa Cậu cả của cậu hai đến tột cùng là đúng hay sai!
Bên trong phòng khách dưới lầu, Tuyết Lạc an tĩnh nhìn xem một cuốn sách thím An đem ra từ trong thư phòng đưa cho cô, nó mang vẻ đẹp tĩnh lặng giống một bức tranh sơn dầu.
“Cô Tuyết Lạc.... Không, phải gọi mợ hai. Cậu chủ đang ở trong phòng tân hôn trên lầu chờ cô đến.” Quản gia Mạc cẩn thận sử dụng từ ngữ xưng hô.
“Ừm... Được. Quản gia Mạc, ông vẫn nên gọi tôi là Tuyết Lạc đi ha.” Tuyết Lạc dịu dàng nói. Bất thình lình bị người khác gọi bằng 'mợ chủ', Tuyết Lạc thật có chút không quen. Tính cô vốn hiền lành. Nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Quản gia Mạc, tâm trạng Tuyết Lạc càng lúc càng trở nên bồn chồn. Trong lòng cô thầm động viên chính mình: Phong Lập Hân là một người bị lửa lớn thiêu bỏng rất đáng thương, nếu đã trở thành chồng tương của mình thì cô càng phải có nghĩa vụ chiếu cố anh tốt hơn. Cô đã làm công việc tình nguyện ở viện mồ côi hơn hai năm, Tuyết Lạc tự tin mình có thể chăm sóc tốt cho Phong Lập Hân.
Trong phòng cưới, tràn ngập màu đỏ chót của sự vui mừng. Cánh hoa hồng rải rác trên mặt thảm, một đường kéo dài đến cạnh giường cưới.
Tuyết Lạc nhìn thấy một người nằm nghiêng trên giường cưới, cô nhìn anh từ phía sau, thân hình rất cường tráng.
Tuyết Lạc không biết mở lời với người đàn ông trên giường như thế nào, theo bản năng quay đầu nhìn lén, Quản gia Mạc đã sớm rời đi, mà cánh cửa sau lưng cô cũng đã đóng lại.
“Chào anh... Tôi tên là Lâm Tuyết Lạc.” Tuyết Lạc nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng. Khuôn mặt nhỏ không tự chủ mà đỏ lên.
Dù sao đây cũng là đêm tân hôn của cô, mà người nằm trên giường chính là chồng mới cưới chưa từng gặp mặt. Chờ đến khi Phong Hành Lãng nằm trên giường xoay người lại, “A...” Một tiếng the thé chói tai kêu lên, mang theo sự sợ hãi bộc phát từ sâu trong lòng, tiếng hét làm rung chuyển toàn bộ trên dưới Phong gia.
/6255
|