Chương 19: Nấu cơm cho anh ăn.
Tuyết Lạc chỉ đành nhắm mắt đến nhà họ Hạ cầu xin mợ một trăm ngàn quyên góp khẩn cấp này.
“Cái gì? Cô muốn một trăm ngàn đi cứu một đứa trẻ không có liên hệ gì, cô thật đúng là tốt bụng lan tràn không có thuốc trị rồi.”
Người mợ Ôn Mỹ Quyên đối với hành động từ thiện của Tuyết Lạc cũng không có bao nhiêu nhiệt tình: “Những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi kia, không phải còn có hội Chữ thập đỏ hay sao? Còn có những tổ chức từ thiện nữa, còn phải dùng đến lòng rảnh rỗi này của cô sao.”
“Mợ, viện trưởng Trì cũng đã quyên tiền, hơn nữa bệnh viện cũng đã đồng ý giảm một phần tiền chữa bệnh, còn thiếu một trăm ngàn nữa thôi. Bệnh của đứa trẻ kia rất nghiêm trọng, tính mạng của bé không chờ được mấy ngày nữa.” Tuyết Lạc thuyết phục.
Ôn Mỹ Quyên vuốt ve mái tóc rối bù của bà ta, khẽ khịt mũi: “Cô không làm nội trợ, không biết củi gạo dầu muối đắt thế nào. Cậu của cô cho chút tiền phí sinh hoạt, đừng nói một trăm ngàn, ngay cả mười ngàn cũng có chút khó khăn đó.”
Thành thật mà nói, quyên góp tiền từ thiện ban đầu là một hành động tự nguyện và ý thức cá nhân, vì mợ không muốn bỏ nó ra nên Tuyết Lạc cũng không muốn làm khó người khác. Nhưng Tuyết Lạc không thể chịu đựng được những lời bào chữa khập khiễng mà mợ cô cố tình đưa ra.
Sau đó liền nói thẳng một câu: “Mợ à, ngày hôm trước, không phải quản gia Mạc mới vừa đưa cho mợ một trăm ngàn tiền lễ hay sao.”
Làm sao có thể nói ngay cả mười ngàn đồng cũng không lấy ra được đây? Từ trong một trăm ngàn lấy ra mười ngàn để quyên góp, cũng coi là làm công đức hướng thiện thôi.
“Cái gì? Cô nói cái gì? Cho nên cô còn băn khoăn một trăm ngàn tiền lễ? Ha ha, Lâm Tuyết Lạc, cô mới gả ra ngoài không có hai ngày, cũng biết “lấy tay bắt cá” rồi đó. Ngay cả tiền lễ, cô cũng muốn lấy về thay nhà họ Phong? Là Phong Lập Hân dạy cô làm thế có phải không?”
“Mợ, mợ đừng hiểu nhầm. Không phải là ý của Phong Lập Hân, chỉ là tự cháu muốn giúp viện trưởng Trì quyên góp tiền thôi.” Tuyết Lạc gấp gáp giải thích.
“Được rồi, cô đừng giải thích nữa. Tiền lễ đó là Phong Lập Hân cho. Nếu như muốn lấy về, hãy để cho Phong Lập Hân tự mình đến lấy đi.”
Ôn Mỹ Quyên tàn nhẫn nói một tiếng. Bà ta rõ ràng biết: lấy địa vị và mặt mũi nhà họ Phong, làm sao có thể lấy lại một trăm ngàn đã đưa đến nhà họ Hà đây. Bà ta chỉ không muốn tiện nghi cho Lâm Tuyết Lạc mà thôi, quyên góp gì mà quyên góp, đều là giả vờ.
Ôn Mỹ Quyên không để ý Tuyết Lạc giải thích, tự như Tuyết Lạc cũng không hiểu được Ôn Mỹ Quyên rõ ràng có năng lực, rõ ràng chỉ là một cái nhấc tay, lại không muốn đi giúp đỡ đứa trẻ đáng thương kia một chút.
Tuyết Lạc không muốn dùng đạo đức đi bắt ép bà mợ Ôn Mỹ Quyên, sau khi nói một tiếng thì rời khỏi nhà họ Hạ.
Nhưng Tuyết Lạc thật sự đau lòng vì tấm lòng nhân ái của viện trưởng Trì, tự mình biết năng lực của mình có hạn không cưỡng cầu được, nhưng Tuyết Lạc vẫn muốn thử một lần. Dù sao so với viện trưởng Trì nghĩ hết các biện pháp, Tuyết Lạc vẫn có điều kiện hơn hẳn.
Không vào được phòng điều trị, tự nhiên Tuyết Lạc cũng không gặp được bản thân Phong Lập Hân, nên cũng không nói ra được chuyện quyên góp một trăm ngàn đồng này.
Tuyết Lạc nghĩ đến một người khác: cái người thân bí trong miệng Hạ Dĩ Cầm, người được cho là kiểm soát phần lớn huyết mạch kinh tế của Thượng Hải, Phong Hành Lãng. Loại bỏ sự vô lễ của anh ta đối với mình, anh ta đối với anh trai của mình Phong Lập Hân vẫn rất trọng tình trọng nghĩa.
Nghĩ đến thím An nói Phong Hành Lãng thích ăn xoài và thịt bò bít tết, cùng một số món mì ý vân vân, cô liền nghiên cứu cả một buổi chiều ẩm thực ý, còn phối hợp hai thứ là xoài và thịt bò bít tết với nhau.
Một món salad bít tết xoài kiểu Thái rất ngon và ít chất béo, mì ý xào với thăn bò và tiêu đen.
Nhìn thấy Tuyết Lạc làm cho cậu hai Phong Hành Lãng những món ăn yêu thích, thím An vô cùng vui vẻ. Hai vợ chồng cậu chủ cuối cùng cũng đến lúc mây mù tan hết để nhìn thấy bầu trời đầy nắng rồi.
Ngay khi Phong Hành Lãng vừa về đến nhà họ Phong, thím An vội vàng mang bữa sáng của Phong Lập Hân lên lầu: “Cậu hai, tôi đi phục vụ Cậu cả dùng bữa tối. Mợ chủ làm đồ ăn cả một buổi trưa, cậu nhanh nếm thử một chút đi.”
Người phụ nữ này buổi sáng còn một bộ trinh tiết liệt nữ, đến trưa lại làm cho mình một bàn đồ ăn ngon ... đây là muốn kêu ra cái gì?
/6255
|