Sau khi Chân Ý Ý rời đi, chị Hồng đẩy cửa phòng hóa trang ra đi vào, nhịn không được hỏi một câu: “Nhiễm Nhiễm, vừa mới nãy em cùng Chân Ý Ý nói cái gì vậy? Như thế nào lại thấy cô ấy giống như đang khóc.”
Tống Nhiễm ngồi ở trước bàn trang điểm thở dài lắc đầu, thấp giọng nói: “Không có gì.”
Chị Hồng giúp Tống Nhiễm đem trang phục diễn lấy lại đây, thuận miệng hỏi câu: “Tại sao em lại quen Chân Ý Ý?”
“Ừm, Lục ca ca biết cô ấy.” Cô liếc mắt thuận miệng trả lời qua loa cầm trang phục diễn đến phòng thay đồ.
Đổi trang phục xong đi ra, cô đi lại cho Mike hoá trang, nhà tạo mẫu tóc búi tóc cho cô.
Tống Nhiễm ngồi ghế trên, cúi đầu nghiêm túc xem kịch bản.
Chị Hồng có chút lo lắng mà nhìn cô: “Hôm nay trong núi nhiệt độ không khí chỉ có ba độ, trong nước sông lạnh đến không chịu được, chờ lát nữa xuống dưới nước diễn, nếu như em không được hiện tại chị đi nói với đạo diễn.”
“Đừng mà.” Tống Nhiễm vội nói: “Còn không phải xuống nước thôi sao, em chịu được.”
“Nhưng buổi sáng em còn hắt xì chị sợ em bị cảm lạnh.” Chị Hồng lo lắng nói.
“Không vấn đề gì, em có thể.”
Tống Nhiễm vô cùng kiên quyết, chị Hồng nhìn cô cũng không nói được gì nữa, chỉ là ở trong lòng yên lặng không khỏi đau lòng cho đứa nhỏ này.
Cô mang nhiều nghệ sĩ như vậy cũng giống Tống Nhiễm cũng có chỗ dựa, nhưng tự bản thân nỗ lực diễn như vậy thật sự không nhiều lắm.
Từ đầu khởi máy đến giờ, cô không một lần nhờ người thế thân mặc dù mấy ngày hôm trước trên người đang tới kì kinh nguyệt đau đến cả người đều đổ mồ hôi lạnh, cũng bởi vì nghĩ không muốn kéo dài tiến độ của đoàn phim, không chịu xin nghỉ chính mình cắn răng chịu đựng. Treo ngược dây thép cả ngày, lúc được thả xuống eo bị siết đến độ không đứng thẳng dậy được, lại vẫn như cũ một gương mặt tươi cười không có nửa câu oán hận. Mấy ngày hôm trước diễn một cảnh đánh nhau, đối phương đâm đến khóe mắt cô chảy máu tại chỗ, lúc bác sĩ khử trùng cho cô đau đến nỗi trán đều đổ mồ hôi cũng không rên một tiếng.
Cô không biết cô gái nhỏ này trước kia đến tột cùng đã trải qua cái gì, mới có thể kiên cường như vậy.
Nhớ tới lúc trước lần đầu tiên lúc cô thấy Tống Nhiễm nhìn bộ dáng cô cùng bạn trai cô làm nũng, cho rằng cô là cái loại nữ sinh hay nũng nịu, hiện giờ sớm chiều đều ở chung với cô trong lòng lại càng ngày càng bội phục cô.
……
Thời tiết ba độ, trong nước sông lạnh đến xương.
Trước khi xuống nước, đạo diễn luôn hỏi Tống Nhiễm mãi: “Được không? Có muốn thế thân không?”
Tống Nhiễm nhẹ nhàng cười nói: “Chỉ là xuống nước mà thôi, tôi không thành vấn đề.”
Dương đạo nghe nói, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô một cái, trầm mặc vài giây, vỗ vỗ bả vai cô nói: “Tống Nhiễm, làm tốt lắm.”
Tống Nhiễm vội lắc đầu, sợ hãi nói: “Tôi nên vậy.”
Cô thật sự cảm thấy chính mình không có bao nhiêu tốt đây là công việc của cô, là thuộc bổn phận chức trách mà thôi.
Tuy rằng nói không thành vấn đề, nhưng thật sự xuống nước Tống Nhiễm vẫn bị nước đông lạnh đến co rúm lại.
Là một cảnh diễn đánh nhau trong nước bởi vì ở trong nước, cho nên so trên mặt đất càng khó, quay đi quay lại quay hơn hai giờ mới rốt cuộc cũng được qua.
Đạo diễn hô qua, chị Hồng mang theo trợ lý vội vội vàng vàng chạy tới cầm lấy khăn tắm đem thân thể Tống Nhiễm gắt gao bọc lại.
Đạo diễn ở đằng kia kêu: “Tống Nhiễm trước tiên đi xuống nghỉ ngơi, uống hai bao thuốc cảm mạo đi đừng để bị cảm!”
“Ai! Cảm ơn đạo diễn.” Chị Hồng lên tiếng, cùng trợ lý cùng nhau đỡ Tống Nhiễm đi xuống.
Cả người Tống Nhiễm đều run chị Hồng đau lòng đến không chịu được, vội quay đầu lại phân phó Mike: “Cậu chạy nhanh ra bên ngoài tìm cửa hàng mua chén canh gừng tới đây càng nhanh càng tốt!”
“Ai! Tôi đi liền đây!” Mike lên tiếng, vội vàng chạy đi.
Chị Hồng cùng trợ lý đỡ Tống Nhiễm về phòng hóa trang, vừa vào cửa liền khóa cửa lại trợ lý vội vã đem lò điện đốt lên, chị Hồng vội vã lấy quần áo sạch sẽ đưa Tống Nhiễm thay, Tống Nhiễm ngồi thẳng ở trước lò điện cả người run rẩy không ngừng, môi cũng có chút tím tái.
Chị Hồng một bên giúp Tống Nhiễm thay quần áo, một bên nhìn trợ lý nói: “Tiểu Đường, em mau đem hai bao thuốc cảm mạo của chị lấy ra pha nước cho Nhiễm Nhiễm uống, ngâm nước lâu như vậy ngàn vạn đừng để sinh bệnh.”
Tuy rằng Tống Nhiễm lạnh đến phát run nhưng trên mặt lại vẫn cười, âm thanh run rẩy nói: “Em…… Thân thể em còn tốt, sẽ không sinh bệnh đâu.”
Chị Hồng lại vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng, nói: “Bộ dạng em như này, cho Lục ca ca các người thấy về sau sợ là dứt khoát không cho em làm việc.”
Tống Nhiễm nghe nói, vội một phen nắm lấy tay chị Hồng tỷ: “Chị tốt của em, ngàn vạn lần chị đừng nói cho Lục ca ca! Anh ấy thật sự đau lòng chết!”
Chị Hồng thấy bộ dạng có vẻ khẩn trương của cô như vậy lắc đầu thở dài: “Đã biết, sẽ không nói!”
Cùng ngày Tống Nhiễm còn có hai cảnh diễn, thay đổi quần áo uống thuốc cảm mạo, Mike lại đem trà gừng mua về nên cũng đã uống, nghỉ ngơi ở phòng hóa trang một lát liền có lại tinh thần mà đi ra cửa.
Bởi vì là cưỡi ngựa diễn, nên đạo diễn đã dành thời gian rất lâu để giảng những việc cần chú ý cùng thuật cưỡi ngựa chỉ cho Tống Nhiễm.
Trước kia Tống Nhiễm cũng không cưỡi qua ngựa, nhưng nghĩ nếu là ngựa có thể đóng phim hẳn là vẫn có thể bảo đảm an toàn cho nên cũng không có lo lắng quá.
“Đây là cảnh quay gần, tôi muốn cho cô dùng thế thân cũng không được, đến lúc đó cô cưỡi ngựa từ nơi này chạy tới không cần quá nhanh, một cái vài giây liền xong, thả lỏng chút dựa theo phương pháp của thầy Trương sẽ không có vấn đề, đừng sợ biết không?” Lúc Tống Nhiễm chuẩn bị lên ngựa Dương đạo cố ý lại đây trấn an cảm xúc của cô.
Tống Nhiễm nở nụ cười: “Ngài lão(*) cứ yên tâm đi, tôi không sợ.”
Dương đạo nhìn Tống Nhiễm tươi cười, tâm tình cũng có vài phần vui sướng có thể nói đây là diễn viên hắn thích nhất mấy năm nay. Mặc kệ có nhiều mệt có nhiều khổ, vĩnh viễn là một gương mặt tươi cười như ánh sáng mặt trời.
Lúc trước còn lo lắng cô sẽ không đủ nghiêm túc, hiện giờ lại hoàn toàn lau mắt mà nhìn.
Cảnh diễn này là ở trong rừng, yêu cầu Tống Nhiễm cưỡi ngựa từ đầu này chạy tới đầu đất trống kia, đi theo đất trống đó bốn phương tám hướng sẽ có sát thủ từ trên cây nhảy xuống, lại là một cảnh diễn đánh nhau.
Bộ phim này có thể nói là có rất nhiều cảnh diễn đánh nhau.
Tống Nhiễm kéo dây cương và lên ngựa với sự trợ giúp của thầy cưỡi ngựa, thầy ở bên cạnh lại cẩn thận dặn dò cô vài câu, cô cẩn thận nhớ kỹ tuyệt đối không có vấn đề gì.
Dương đạo ở xa cầm loa phía sau màn ảnh hỏi cô chuẩn bị tốt chưa? Cô chuẩn bị thủ thế, tỏ vẻ không thành vấn đề.
Một hai ba chạy, Dương đạo kêu một tiếng chạy Tống Nhiễm liền cưỡi ngựa chạy ra ngoài.
Cảnh quay vài giây vốn tưởng rằng sẽ rất dễ dàng lại vừa mới chạy đi ra, dưới thân ngựa liền mất khống chế nó hí dài một tiếng, chân trước đột nhiên nâng lên, Tống Nhiễm liền sợ hãi không kịp, lập tức từ trên ngựa bị quăng xuống.
Tức khắc hiện trường vang lên một vài tiếng thét chói tai, vô số người chạy về phía cô, thầy cưỡi ngựa là người chạy tới trước, một tay kia đem ngựa khống chế lại được, tránh cho chân ngựa đá Tống Nhiễm đang nằm trên mặt đất.
Chị Hồng cùng trợ lý xông tới, theo bản năng nâng Tống Nhiễm ngồi dậy, Tống Nhiễm nằm trên mặt đất biểu tình đau đớn: “Đừng…… Đừng nhúc nhích em, đau……”
Tống Nhiễm luôn luôn có thể chịu được đau, nhưng mà giờ phút này lại đau đến mức nước mắt đều chảy ra.
Cô là bị con ngựa ném mạnh xuống đất, lúc này chỉ cảm thấy xương cốt cả người giống như bị chặt đứt, trùy tâm địa đau(*)
Đạo diễn cùng nhóm nhân viên công tác tất cả đều xông tới, lo lắng hỏi: “Tống Nhiễm thế nào? Có thể đứng lên hay không?!”
Tống Nhiễm gắt gao nhắm mắt lại âm thanh run rẩy: “Chờ…… Chờ một chút……”
Dương đạo thấy tình huống nghiêm trọng như thế liền kích động, nhanh chóng quyết định: “Không được, lập tức kêu xe cứu thương! Nhanh lên!”
……
Tống Nhiễm bị xe cứu thương đưa đến bệnh viện kiểm tra, xương ức bị gãy, không có biến chứng bị dập phổi, tràn khí màng phổi cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, bác sĩ tiến hành phương pháp cho cô trở lại vị trí cũ, nhưng vẫn còn rất đau yêu cầu nằm trên giường nghỉ ngơi.
Trợ lý Đường Hân là một tiểu cô nương quan hệ ngày thường với Tống Nhiễm rất tốt, ngồi ở cạnh giường bệnh khóc đến lợi hại cái mũi khóc đến đỏ: “Nhiễm Nhiễm vừa rồi cô làm tôi sợ muốn chết, trời ạ tôi cũng không dám tưởng!”
Tống Nhiễm chịu đựng đau, nặn ra vẻ mặt tươi cười: “Tôi như này không phải không có việc gì sao, chính là gãy xương mà thôi.”
“Gãy xương mà thôi?! Nhiễm Nhiễm cô sợ là không dọa chết chúng tôi!” chị Hồng cũng không biết nên khóc hay là nên tức, nói: “Về sau loại cảnh diễn nguy hiểm như này vẫn là đừng để chính mình lên diễn thật sự thiếu chút nữa là đem linh hồn nhỏ bé này của chị dọa bay!”
Tống Nhiên cười cười, an ủi nói: “Em thật sự không có việc gì, mọi người cũng đừng lo lắng.”
Nói xong bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc nói: “Đúng rồi! Chuyện này mọi người ngàn vạn lần không được nói cho Lục ca ca! Phải nhớ đó!”
Đường Hân nhíu mày khó hiểu nói: “Vì sao? Chuyện lớn như vậy cô cũng không nói? Nếu là bạn trai tôi, tôi lập tức liền nói cho anh ấy, làm anh ấy lập tức chạy tới xem tôi!”
Nói xong còn che ngực lại âm thanh tình cảm và phong phú nói: “Cô gái à, lúc bị thương nhất định phải yêu cầu bạn trai quan tâm!”
Tống Nhiễm cười cô: “Chờ cô thật sự nói chuyện yêu đương rồi liền sẽ không nghĩ như vậy.”
Có thể là hoàn cảnh sống từ nhỏ, mặc dù cho tới bây giờ Tống Nhiễm đối với người thân yêu đều nói chuyện tốt không nói chuyện xấu.
Cô quá hiểu tính tình Lục ca ca, thật sự muốn nói cho anh biết bản thân từ trên ngựa ngã xuống, hiện tại nằm ở bệnh viện, không biết bộ dạng anh lo lắng như thế nào.
Cô không nghĩ sẽ làm anh lo lắng.
……
Tuy rằng cô không nói nhưng mà có lẽ là ở bên nhau lâu rồi nên mới có tâm linh tương thông.
Mấy ngày nay Tống Nhiễm từ trên ngựa ngã xuống, mí mắt Lục Mộ Trầm cả ngày nhảy, cảm thấy giống như có chuyện gì đó xảy ra. Anh gọi điện thoại cho Tống Nhiễm hỏi cô bên kia thế nào Tống Nhiễm còn vui vẻ giống như ngày thường nói: “Tất cả đều tốt!”
Lục Mộ Trầm có chút phiền, cảm thấy chính mình đại khái là có chút nhớ Nhiễm Nhiễm quá.
Nếu không phải trong tay còn cái hạng mục nghiên chưa hoàn thành thật sự muốn mua vé máy bay bay qua đó.
Hôm nay hơn 6 giờ tối, anh từ trường học trở về ngồi trên sô pha viết báo cáo hạng mục, vừa mới bắt đầu viết ngoài cửa liền có người ấn chuông.
Lục Mộ Trầm nhanh chóng gõ mấy chữ, đứng dậy đi mở cửa.
Mới vừa mở ra, liền thấy em họ Phó Tranh cùng bạn gái anh đứng bên ngoài.
Lục Mộ Trầm sửng sốt: “Các người tại sao lại tới đây?”
Phó Tranh cầm túi trong tay xách theo quơ quơ trước mặt Lục Mộ Trầm, cười nói: “Em mang vợ đến quan tâm người đàn ông bị bạn gái bỏ rơi sống một mình nè.”
Lục Mộ Trầm một chân đá anh: “Nói ai bị vứt bỏ đấy?”
Phó Tranh nghiêng người trốn, liền mang theo vẻ mặt ủy khuất kể khổ với vợ: “Vợ, anh ấy đá anh.”
Chu Tương Tương nhịn không được cười, nói: “Đáng đời.”
Phó Tranh: “A, Tương Tương em biến thành người xấu rồi.”
Chu Tương Tương cười, mặc kệ anh ba hoa, quay đầu lại nhìn Lục Mộ Trầm nói: “Anh họ, chúng em mua chút đồ ăn cùng nhau ăn cơm đi.”
Lục Mộ Trầm gật đầu: “Vào đi.”
Nói xong, lấy cái túi trong tay Phó Tranh xoay người đem vào phòng bếp.
Chu Tương Tương thay đổi giày đi theo vào phòng bếp, nhìn Lục Mộ Trầm nói: “Anh họ, anh đang bận thì cứ làm đi, cơm tối em làm là được rồi.”
Vừa dứt lời, Phó Tranh cũng từ bên ngoài đi vào, nói: “Vậy đi, cơm tối em cùng vợ em làm là được, anh bận cứ làm đi xíu nữa ăn cơm sẽ kêu anh.”
Xác thật trong tay Lục Mộ Trầm có một số việc, vì thế cũng không khách khí mà theo chân bọn họ nói: “Vậy được, vất vả cho hai người rồi”
Lục Mộ Trầm đem phòng bếp nhường cho hai người bọn họ trở lại phòng khách, tiếp tục viết báo cáo.
Nhưng mà rất nhanh anh liền viết không nổi nữa.
Âm thanh Phó Tranh nói chuyện thỉnh thoảng từ phòng bếp truyền ra.
“Vợ, cắt khoai tây như vậy được không?”
“Vợ, bỏ nhiều muối như vậy được không?”
“A, vợ chậm đã coi chừng bị phỏng, để anh!”
“Em đừng nhúc nhích, tránh xa một chút, coi chừng dầu bắn.”
“Vợ, hôn anh một cái.”
“Vợ thật ngoan, yêu em muốn chết!”
Ở bên ngoài Lục Mộ Trầm nghe được trong lòng ghen tị muốn chết.
Cho nên hai người này đến tột cùng là tới cùng anh ăn cơm tối? Hay là đến thể hiện tình cảm làm anh hâm mộ ghen tị?
Lục Mộ Trầm viết không nổi nữa, lấy di động ra gọi video cho Tống Nhiễm.
Khi dễ anh không có vợ hả?
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha ha Lục ca ca ~~
Anh Tranh cùng Tương Tương ra ân ái mua nước tương, Lục ca ca tỏ vẻ đã chịu rất nhiều kích động! Ha ha ha ha ~~
À, anh Tranh cùng Tương Tương là trong quyển sách 《 cả đời sủng ái 》 nam nữ chính nha ~~
Hôm nay không có canh ba nha, ngày mai giữa trưa gặp lại nha!
Tống Nhiễm ngồi ở trước bàn trang điểm thở dài lắc đầu, thấp giọng nói: “Không có gì.”
Chị Hồng giúp Tống Nhiễm đem trang phục diễn lấy lại đây, thuận miệng hỏi câu: “Tại sao em lại quen Chân Ý Ý?”
“Ừm, Lục ca ca biết cô ấy.” Cô liếc mắt thuận miệng trả lời qua loa cầm trang phục diễn đến phòng thay đồ.
Đổi trang phục xong đi ra, cô đi lại cho Mike hoá trang, nhà tạo mẫu tóc búi tóc cho cô.
Tống Nhiễm ngồi ghế trên, cúi đầu nghiêm túc xem kịch bản.
Chị Hồng có chút lo lắng mà nhìn cô: “Hôm nay trong núi nhiệt độ không khí chỉ có ba độ, trong nước sông lạnh đến không chịu được, chờ lát nữa xuống dưới nước diễn, nếu như em không được hiện tại chị đi nói với đạo diễn.”
“Đừng mà.” Tống Nhiễm vội nói: “Còn không phải xuống nước thôi sao, em chịu được.”
“Nhưng buổi sáng em còn hắt xì chị sợ em bị cảm lạnh.” Chị Hồng lo lắng nói.
“Không vấn đề gì, em có thể.”
Tống Nhiễm vô cùng kiên quyết, chị Hồng nhìn cô cũng không nói được gì nữa, chỉ là ở trong lòng yên lặng không khỏi đau lòng cho đứa nhỏ này.
Cô mang nhiều nghệ sĩ như vậy cũng giống Tống Nhiễm cũng có chỗ dựa, nhưng tự bản thân nỗ lực diễn như vậy thật sự không nhiều lắm.
Từ đầu khởi máy đến giờ, cô không một lần nhờ người thế thân mặc dù mấy ngày hôm trước trên người đang tới kì kinh nguyệt đau đến cả người đều đổ mồ hôi lạnh, cũng bởi vì nghĩ không muốn kéo dài tiến độ của đoàn phim, không chịu xin nghỉ chính mình cắn răng chịu đựng. Treo ngược dây thép cả ngày, lúc được thả xuống eo bị siết đến độ không đứng thẳng dậy được, lại vẫn như cũ một gương mặt tươi cười không có nửa câu oán hận. Mấy ngày hôm trước diễn một cảnh đánh nhau, đối phương đâm đến khóe mắt cô chảy máu tại chỗ, lúc bác sĩ khử trùng cho cô đau đến nỗi trán đều đổ mồ hôi cũng không rên một tiếng.
Cô không biết cô gái nhỏ này trước kia đến tột cùng đã trải qua cái gì, mới có thể kiên cường như vậy.
Nhớ tới lúc trước lần đầu tiên lúc cô thấy Tống Nhiễm nhìn bộ dáng cô cùng bạn trai cô làm nũng, cho rằng cô là cái loại nữ sinh hay nũng nịu, hiện giờ sớm chiều đều ở chung với cô trong lòng lại càng ngày càng bội phục cô.
……
Thời tiết ba độ, trong nước sông lạnh đến xương.
Trước khi xuống nước, đạo diễn luôn hỏi Tống Nhiễm mãi: “Được không? Có muốn thế thân không?”
Tống Nhiễm nhẹ nhàng cười nói: “Chỉ là xuống nước mà thôi, tôi không thành vấn đề.”
Dương đạo nghe nói, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô một cái, trầm mặc vài giây, vỗ vỗ bả vai cô nói: “Tống Nhiễm, làm tốt lắm.”
Tống Nhiễm vội lắc đầu, sợ hãi nói: “Tôi nên vậy.”
Cô thật sự cảm thấy chính mình không có bao nhiêu tốt đây là công việc của cô, là thuộc bổn phận chức trách mà thôi.
Tuy rằng nói không thành vấn đề, nhưng thật sự xuống nước Tống Nhiễm vẫn bị nước đông lạnh đến co rúm lại.
Là một cảnh diễn đánh nhau trong nước bởi vì ở trong nước, cho nên so trên mặt đất càng khó, quay đi quay lại quay hơn hai giờ mới rốt cuộc cũng được qua.
Đạo diễn hô qua, chị Hồng mang theo trợ lý vội vội vàng vàng chạy tới cầm lấy khăn tắm đem thân thể Tống Nhiễm gắt gao bọc lại.
Đạo diễn ở đằng kia kêu: “Tống Nhiễm trước tiên đi xuống nghỉ ngơi, uống hai bao thuốc cảm mạo đi đừng để bị cảm!”
“Ai! Cảm ơn đạo diễn.” Chị Hồng lên tiếng, cùng trợ lý cùng nhau đỡ Tống Nhiễm đi xuống.
Cả người Tống Nhiễm đều run chị Hồng đau lòng đến không chịu được, vội quay đầu lại phân phó Mike: “Cậu chạy nhanh ra bên ngoài tìm cửa hàng mua chén canh gừng tới đây càng nhanh càng tốt!”
“Ai! Tôi đi liền đây!” Mike lên tiếng, vội vàng chạy đi.
Chị Hồng cùng trợ lý đỡ Tống Nhiễm về phòng hóa trang, vừa vào cửa liền khóa cửa lại trợ lý vội vã đem lò điện đốt lên, chị Hồng vội vã lấy quần áo sạch sẽ đưa Tống Nhiễm thay, Tống Nhiễm ngồi thẳng ở trước lò điện cả người run rẩy không ngừng, môi cũng có chút tím tái.
Chị Hồng một bên giúp Tống Nhiễm thay quần áo, một bên nhìn trợ lý nói: “Tiểu Đường, em mau đem hai bao thuốc cảm mạo của chị lấy ra pha nước cho Nhiễm Nhiễm uống, ngâm nước lâu như vậy ngàn vạn đừng để sinh bệnh.”
Tuy rằng Tống Nhiễm lạnh đến phát run nhưng trên mặt lại vẫn cười, âm thanh run rẩy nói: “Em…… Thân thể em còn tốt, sẽ không sinh bệnh đâu.”
Chị Hồng lại vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng, nói: “Bộ dạng em như này, cho Lục ca ca các người thấy về sau sợ là dứt khoát không cho em làm việc.”
Tống Nhiễm nghe nói, vội một phen nắm lấy tay chị Hồng tỷ: “Chị tốt của em, ngàn vạn lần chị đừng nói cho Lục ca ca! Anh ấy thật sự đau lòng chết!”
Chị Hồng thấy bộ dạng có vẻ khẩn trương của cô như vậy lắc đầu thở dài: “Đã biết, sẽ không nói!”
Cùng ngày Tống Nhiễm còn có hai cảnh diễn, thay đổi quần áo uống thuốc cảm mạo, Mike lại đem trà gừng mua về nên cũng đã uống, nghỉ ngơi ở phòng hóa trang một lát liền có lại tinh thần mà đi ra cửa.
Bởi vì là cưỡi ngựa diễn, nên đạo diễn đã dành thời gian rất lâu để giảng những việc cần chú ý cùng thuật cưỡi ngựa chỉ cho Tống Nhiễm.
Trước kia Tống Nhiễm cũng không cưỡi qua ngựa, nhưng nghĩ nếu là ngựa có thể đóng phim hẳn là vẫn có thể bảo đảm an toàn cho nên cũng không có lo lắng quá.
“Đây là cảnh quay gần, tôi muốn cho cô dùng thế thân cũng không được, đến lúc đó cô cưỡi ngựa từ nơi này chạy tới không cần quá nhanh, một cái vài giây liền xong, thả lỏng chút dựa theo phương pháp của thầy Trương sẽ không có vấn đề, đừng sợ biết không?” Lúc Tống Nhiễm chuẩn bị lên ngựa Dương đạo cố ý lại đây trấn an cảm xúc của cô.
Tống Nhiễm nở nụ cười: “Ngài lão(*) cứ yên tâm đi, tôi không sợ.”
Dương đạo nhìn Tống Nhiễm tươi cười, tâm tình cũng có vài phần vui sướng có thể nói đây là diễn viên hắn thích nhất mấy năm nay. Mặc kệ có nhiều mệt có nhiều khổ, vĩnh viễn là một gương mặt tươi cười như ánh sáng mặt trời.
Lúc trước còn lo lắng cô sẽ không đủ nghiêm túc, hiện giờ lại hoàn toàn lau mắt mà nhìn.
Cảnh diễn này là ở trong rừng, yêu cầu Tống Nhiễm cưỡi ngựa từ đầu này chạy tới đầu đất trống kia, đi theo đất trống đó bốn phương tám hướng sẽ có sát thủ từ trên cây nhảy xuống, lại là một cảnh diễn đánh nhau.
Bộ phim này có thể nói là có rất nhiều cảnh diễn đánh nhau.
Tống Nhiễm kéo dây cương và lên ngựa với sự trợ giúp của thầy cưỡi ngựa, thầy ở bên cạnh lại cẩn thận dặn dò cô vài câu, cô cẩn thận nhớ kỹ tuyệt đối không có vấn đề gì.
Dương đạo ở xa cầm loa phía sau màn ảnh hỏi cô chuẩn bị tốt chưa? Cô chuẩn bị thủ thế, tỏ vẻ không thành vấn đề.
Một hai ba chạy, Dương đạo kêu một tiếng chạy Tống Nhiễm liền cưỡi ngựa chạy ra ngoài.
Cảnh quay vài giây vốn tưởng rằng sẽ rất dễ dàng lại vừa mới chạy đi ra, dưới thân ngựa liền mất khống chế nó hí dài một tiếng, chân trước đột nhiên nâng lên, Tống Nhiễm liền sợ hãi không kịp, lập tức từ trên ngựa bị quăng xuống.
Tức khắc hiện trường vang lên một vài tiếng thét chói tai, vô số người chạy về phía cô, thầy cưỡi ngựa là người chạy tới trước, một tay kia đem ngựa khống chế lại được, tránh cho chân ngựa đá Tống Nhiễm đang nằm trên mặt đất.
Chị Hồng cùng trợ lý xông tới, theo bản năng nâng Tống Nhiễm ngồi dậy, Tống Nhiễm nằm trên mặt đất biểu tình đau đớn: “Đừng…… Đừng nhúc nhích em, đau……”
Tống Nhiễm luôn luôn có thể chịu được đau, nhưng mà giờ phút này lại đau đến mức nước mắt đều chảy ra.
Cô là bị con ngựa ném mạnh xuống đất, lúc này chỉ cảm thấy xương cốt cả người giống như bị chặt đứt, trùy tâm địa đau(*)
Đạo diễn cùng nhóm nhân viên công tác tất cả đều xông tới, lo lắng hỏi: “Tống Nhiễm thế nào? Có thể đứng lên hay không?!”
Tống Nhiễm gắt gao nhắm mắt lại âm thanh run rẩy: “Chờ…… Chờ một chút……”
Dương đạo thấy tình huống nghiêm trọng như thế liền kích động, nhanh chóng quyết định: “Không được, lập tức kêu xe cứu thương! Nhanh lên!”
……
Tống Nhiễm bị xe cứu thương đưa đến bệnh viện kiểm tra, xương ức bị gãy, không có biến chứng bị dập phổi, tràn khí màng phổi cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, bác sĩ tiến hành phương pháp cho cô trở lại vị trí cũ, nhưng vẫn còn rất đau yêu cầu nằm trên giường nghỉ ngơi.
Trợ lý Đường Hân là một tiểu cô nương quan hệ ngày thường với Tống Nhiễm rất tốt, ngồi ở cạnh giường bệnh khóc đến lợi hại cái mũi khóc đến đỏ: “Nhiễm Nhiễm vừa rồi cô làm tôi sợ muốn chết, trời ạ tôi cũng không dám tưởng!”
Tống Nhiễm chịu đựng đau, nặn ra vẻ mặt tươi cười: “Tôi như này không phải không có việc gì sao, chính là gãy xương mà thôi.”
“Gãy xương mà thôi?! Nhiễm Nhiễm cô sợ là không dọa chết chúng tôi!” chị Hồng cũng không biết nên khóc hay là nên tức, nói: “Về sau loại cảnh diễn nguy hiểm như này vẫn là đừng để chính mình lên diễn thật sự thiếu chút nữa là đem linh hồn nhỏ bé này của chị dọa bay!”
Tống Nhiên cười cười, an ủi nói: “Em thật sự không có việc gì, mọi người cũng đừng lo lắng.”
Nói xong bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc nói: “Đúng rồi! Chuyện này mọi người ngàn vạn lần không được nói cho Lục ca ca! Phải nhớ đó!”
Đường Hân nhíu mày khó hiểu nói: “Vì sao? Chuyện lớn như vậy cô cũng không nói? Nếu là bạn trai tôi, tôi lập tức liền nói cho anh ấy, làm anh ấy lập tức chạy tới xem tôi!”
Nói xong còn che ngực lại âm thanh tình cảm và phong phú nói: “Cô gái à, lúc bị thương nhất định phải yêu cầu bạn trai quan tâm!”
Tống Nhiễm cười cô: “Chờ cô thật sự nói chuyện yêu đương rồi liền sẽ không nghĩ như vậy.”
Có thể là hoàn cảnh sống từ nhỏ, mặc dù cho tới bây giờ Tống Nhiễm đối với người thân yêu đều nói chuyện tốt không nói chuyện xấu.
Cô quá hiểu tính tình Lục ca ca, thật sự muốn nói cho anh biết bản thân từ trên ngựa ngã xuống, hiện tại nằm ở bệnh viện, không biết bộ dạng anh lo lắng như thế nào.
Cô không nghĩ sẽ làm anh lo lắng.
……
Tuy rằng cô không nói nhưng mà có lẽ là ở bên nhau lâu rồi nên mới có tâm linh tương thông.
Mấy ngày nay Tống Nhiễm từ trên ngựa ngã xuống, mí mắt Lục Mộ Trầm cả ngày nhảy, cảm thấy giống như có chuyện gì đó xảy ra. Anh gọi điện thoại cho Tống Nhiễm hỏi cô bên kia thế nào Tống Nhiễm còn vui vẻ giống như ngày thường nói: “Tất cả đều tốt!”
Lục Mộ Trầm có chút phiền, cảm thấy chính mình đại khái là có chút nhớ Nhiễm Nhiễm quá.
Nếu không phải trong tay còn cái hạng mục nghiên chưa hoàn thành thật sự muốn mua vé máy bay bay qua đó.
Hôm nay hơn 6 giờ tối, anh từ trường học trở về ngồi trên sô pha viết báo cáo hạng mục, vừa mới bắt đầu viết ngoài cửa liền có người ấn chuông.
Lục Mộ Trầm nhanh chóng gõ mấy chữ, đứng dậy đi mở cửa.
Mới vừa mở ra, liền thấy em họ Phó Tranh cùng bạn gái anh đứng bên ngoài.
Lục Mộ Trầm sửng sốt: “Các người tại sao lại tới đây?”
Phó Tranh cầm túi trong tay xách theo quơ quơ trước mặt Lục Mộ Trầm, cười nói: “Em mang vợ đến quan tâm người đàn ông bị bạn gái bỏ rơi sống một mình nè.”
Lục Mộ Trầm một chân đá anh: “Nói ai bị vứt bỏ đấy?”
Phó Tranh nghiêng người trốn, liền mang theo vẻ mặt ủy khuất kể khổ với vợ: “Vợ, anh ấy đá anh.”
Chu Tương Tương nhịn không được cười, nói: “Đáng đời.”
Phó Tranh: “A, Tương Tương em biến thành người xấu rồi.”
Chu Tương Tương cười, mặc kệ anh ba hoa, quay đầu lại nhìn Lục Mộ Trầm nói: “Anh họ, chúng em mua chút đồ ăn cùng nhau ăn cơm đi.”
Lục Mộ Trầm gật đầu: “Vào đi.”
Nói xong, lấy cái túi trong tay Phó Tranh xoay người đem vào phòng bếp.
Chu Tương Tương thay đổi giày đi theo vào phòng bếp, nhìn Lục Mộ Trầm nói: “Anh họ, anh đang bận thì cứ làm đi, cơm tối em làm là được rồi.”
Vừa dứt lời, Phó Tranh cũng từ bên ngoài đi vào, nói: “Vậy đi, cơm tối em cùng vợ em làm là được, anh bận cứ làm đi xíu nữa ăn cơm sẽ kêu anh.”
Xác thật trong tay Lục Mộ Trầm có một số việc, vì thế cũng không khách khí mà theo chân bọn họ nói: “Vậy được, vất vả cho hai người rồi”
Lục Mộ Trầm đem phòng bếp nhường cho hai người bọn họ trở lại phòng khách, tiếp tục viết báo cáo.
Nhưng mà rất nhanh anh liền viết không nổi nữa.
Âm thanh Phó Tranh nói chuyện thỉnh thoảng từ phòng bếp truyền ra.
“Vợ, cắt khoai tây như vậy được không?”
“Vợ, bỏ nhiều muối như vậy được không?”
“A, vợ chậm đã coi chừng bị phỏng, để anh!”
“Em đừng nhúc nhích, tránh xa một chút, coi chừng dầu bắn.”
“Vợ, hôn anh một cái.”
“Vợ thật ngoan, yêu em muốn chết!”
Ở bên ngoài Lục Mộ Trầm nghe được trong lòng ghen tị muốn chết.
Cho nên hai người này đến tột cùng là tới cùng anh ăn cơm tối? Hay là đến thể hiện tình cảm làm anh hâm mộ ghen tị?
Lục Mộ Trầm viết không nổi nữa, lấy di động ra gọi video cho Tống Nhiễm.
Khi dễ anh không có vợ hả?
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha ha Lục ca ca ~~
Anh Tranh cùng Tương Tương ra ân ái mua nước tương, Lục ca ca tỏ vẻ đã chịu rất nhiều kích động! Ha ha ha ha ~~
À, anh Tranh cùng Tương Tương là trong quyển sách 《 cả đời sủng ái 》 nam nữ chính nha ~~
Hôm nay không có canh ba nha, ngày mai giữa trưa gặp lại nha!
/112
|