“Làm sao vậy?” Lục Mộ Trầm nhìn Tống Nhiễm có chút kỳ lạ.
“Chính là…… Lần trước không phải em nói, có vai diễn em báo danh sao……” Tống Nhiễm ấp úng, sợ Lục Mộ Trầm không vui.
Nhưng không đợi cô nói ra, Lục Mộ Trầm gần như đoán được, hỏi: “Được chọn rồi phải không?”
Tống Nhiễm nhấp môi gật đầu: “Thầy giáo vừa mới gọi điện thoại cho em……”
Lục Mộ Trầm sờ đầu cô, cười: “Được chọn là chuyện tốt, làm gì mặt mày ủ rũ thế hả?”
Tống Nhiễm nhìn anh, mếu máo nói: “Nhưng em không nỡ xa anh.”
Lục Mộ Trầm nghe được lời này, bỗng nhiên cũng trầm mặc.
Anh cũng không nỡ.
Anh ôm lấy Tống Nhiễm, thấp giọng hỏi cô: “Muốn đi bao lâu?”
Tống Nhiễm lắc đầu: “Không biết, chắc là vài tháng đi.”
“Kia thật đúng là…… muốn giết chết anh.” Lục Mộ Trầm không khỏi than một tiếng.
Tống Nhiễm từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Vậy em không đi thôi, ngày mai liền đi tìm lão sư bỏ nó đi.”
“Đừng đừng, khó có được cơ hội này, nếu được chọn, liền đi thử đi.”
“Nhưng em muốn anh phải làm sao bây giờ.” Tống Nhiễm nghĩ đến phải rời khỏi Lục Mộ Trầm vài tháng, đôi mắt liền có chút ê ẩm, rất muốn khóc.
Lục Mộ Trầm lôi kéo tay cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Không phải có thể gọi điện thoại sao, còn có thể gọi video, nếu không nữa thì, anh còn có thể tới thăm em.”
“Nhưng anh mỗi ngày cũng phải đi học……” Tuy rằng lần trước Tống Nhiễm nói làm Lục Mộ Trầm đến thăm lớp cô, nhưng anh mỗi ngày đều có môn học dày đặc, sao có thể có thời gian tới thăm cô.
Tống Nhiễm không nỡ bỏ Lục ca ca của cô, nhưng Lục Mộ Trầm khuyên cô cả đêm, ngày hôm sau, vẫn đi trả lời Lưu lão sư.
Việc Tống Nhiễm được chọn, rất nhanh liền lan truyền khắp trường.
Trong giờ học, hầu như ai thấy cô cùng đều sẽ nói một câu: “Tống Nhiễm, mình thật hâm mộ cậu nha, cậu là nhịp điệu của ngọn lửa lớn đấy.”
Nói như vậy có rất nhiều chuyện, Tống Nhiễm cảm thấy thật ngượng ngùng.
Nhưng kỳ thật cô không quan tâm mình có phải là ngọn lửa hay không, cô có thể xác định duy nhất là, cô sẽ có một số tiền lớn, có thể mua một phòng ở thuộc về chính mình.
Lúc cô đem tin tức tốt này nói cho ba, ba ở đầu dây điện thoại bên kia kích động đến mức khóc nghẹn ngào giọng nói không ngừng khen cô, “Nhiễm Nhiễm à, con thật là làm ba kiêu ngạo, rốt cuộc Nhiễm Nhiễm của chúng ta cũng hết khổ.”
Ba ở Vũ thành sống đã lâu rồi, không muốn rời xa quê nhà, Tống Nhiễm liền gọi điện thoại nhờ mẹ Lục giúp cô nhìn xem phòng ở, mỗi ngày cùng mẹ Lục thảo luận các tòa nhà cao ốc.
Tối hôm đó, cô ôm ipad cùng mẹ Lục xem video, mẹ Lục đưa cho cô xem đã nhìn trúng một tòa cao ốc, khu vực tốt hoàn cảnh cũng tốt, Tống Nhiễm nghe rất động lòng, lập tức nói chờ sau khi nghỉ đông liền về nhà đưa ba đi xem phòng.
Mẹ chồng nàng dâu vui vẻ nói chuyện trong chốc lát, thời điểm Tống Nhiễm tắt video, ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lục Mộ Trầm khoanh hai tay trước ngực, thân thể dựa ở cửa phòng bên cạnh, đang nhìn cô.
Đôi mắt cô khẽ cong, nhìn về hướng anh cười, “Lục ca ca, anh đứng ở đó làm cái gì? Mau tới đây đi.”
Lục Mộ Trầm lúc này mới đi tới, Tống Nhiễm kéo tay anh, làm anh cũng ngồi vào trên giường.
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu mà nhìn cô, thật lâu sau, mới rốt cuộc mở miệng, có chút cảm khái mà nói: “Nhiễm Nhiễm của chúng ta hiện tại chính là tiểu phú bà.”
Tống Nhiễm vui vẻ đến nỗi đôi mắt đều cong thành một đường, thuận thế nằm lên đùi Lục Mộ Trầm, cao hứng nói: “Rốt cuộc em cũng có thể mua cho ba em một phòng ở.”
Cuối cùng không cần để ba sống trong căn phòng hẹp hòi cũ nát đó nữa.
Đây là mơ ước cho tới nay của cô, nhưng xem như thực hiện được rồi, có khả năng mua không được phòng ở lớn, nhưng có gia đình nho nhỏ ấm áp như vậy cũng đủ rồi.
Lục Mộ Trầm ôn nhu mà xoa tóc cô, trầm mặc hồi lâu, sau đó từ túi quần lấy ra một tấm thẻ, nhét vào tay Tống Nhiễm, nói: “Đây là anh mấy tháng này kiếm được, đại khái có nhiều hơn bốn vạn, tuy rằng khả năng em sẽ không cần, nhưng vẫn phải cho em.”
Tiếng nói Lục Mộ Trầm trầm thấp, tựa hồ không có cảm xúc gì, nhưng Tống Nhiễm cùng anh ở bên nhau lâu như vậy, vẫn lập tức liền nghe ra trong giọng nói mất mát của anh.
Trong lòng cô hoảng hốt, lập tức ngồi dậy, nắm chặt tay anh nói: “Lục ca ca, em cần nha, như thế nào sẽ không cần.”
Lục Mộ Trầm nhìn cô, ánh mắt rất sâu, thật lâu sau cũng không nói gì.
Tống Nhiễm ngồi vào trên đùi, đôi tay ôm cổ anh, nói: “Lục ca ca, anh đã nói muốn nuôi em, cũng không được đổi ý nha.”
Lục Mộ Trầm nhìn cô trong chốc lát, rốt cuộc cũng cười, nói: “Như thế nào sẽ đổi ý, sẽ nỗ lực kiếm tiền, nuôi em cho tật tốt.”
Tống Nhiễm cười hì hì nói, “Về sau kiếm tiền, vẫn là muốn toàn bộ cho em.”
Lục Mộ Trầm cười nói: “Nhất định.”
“Quần áo giày dép túi xách mỹ phẩm dưỡng da, tất cả đều muốn anh mua.”
Trong mắt Lục Mộ Trầm tươi cười càng sâu, nói: “Cầu mà không được.”
“Phí điện nước trong nhà, cũng muốn anh trả.”
“Hẳn là vậy.”
“Mỗi năm ít nhất mang em đi du lịch một lần.”
Lục Mộ Trầm cười gật đầu, “Được.”
“Còn có về sau tiền sữa bột của con, tiền quần áo, học phí nhà trẻ, còn có rất nhiều rất nhiều……” Tống Nhiễm nói nói, chính mình liền nhịn không được nở nụ cười, ôm cổ anh, cười tủm tỉm nhìn anh nói: “Lục ca ca, muốn nuôi dưỡng vợ, tương lai còn muốn nuôi dưỡng con cái, nhiệm vụ của anh gian khổ nha.”
Lục Mộ Trầm nở nụ cười, cúi đầu trên môi cô nhẹ nhàng hôn lên một cái, cười nói: “Có thể nuôi dưỡng em cùng bọn nhỏ, là vinh hạnh của anh.”
Tống Nhiễm vui vẻ mà cười, ngồi lên đùi anh một chút, gắt gao ôm cổ anh, nhìn anh, giọng nói mềm mại ngọt ngào nói: “Lục ca ca, em thật sự rất rất rất yêu anh”
“Anh cũng yêu em.” Lục Mộ Trầm đáp lại, cúi đầu liền hôn lên môi cô lần nữa.
……
Tống Nhiễm được thông báo ngày 3 tháng 11 chính thức gia nhập tổ, đêm trước khi xuất phát, cô bị Lục Mộ Trầm đè ở trên sô pha, trên bàn cơm, trên thảm, từ phòng khách làm đến phòng ngủ, trên giường, trên mặt đất, trên ban công, thay đổi vô số các loại tư thế, lăn lộn suốt một đêm, khi hừng đông, hai người mới ôm nhau nặng nề ngủ.
Ngày hôm sau 10 giờ sáng Tống Nhiễm phải lên máy bay, thời điểm lúc 8 giờ, bị Lục Mộ Trầm hôn tỉnh, dục vọng chôn ở thân thể cô.
Thân thể Tống Nhiễm nhũn ra, trong lòng lại sốt ruột, vội vàng đẩy bả vai anh, “Lục ca ca, 10 giờ phải lên máy bay.”
Đôi mắt Lục Mộ Trầm đều có chút đỏ lên, đờ đẫn nói: “Tới kịp.”
Khi nói chuyện, liền đột nhiên đụng phải cô một chút.
Tống Nhiễm a một tiếng, theo bản năng mà cắn chặt môi.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng kêu rên: Thể lực của người đàn ông này thật kinh người.
……
Lúc Tống Nhiễm từ trong nhà ra tới, đã gần 9 giờ.
Mới vừa xuống lầu, liền thấy chú nhỏ, một thân tây trang màu đen, thân thể dựa ở cửa xe bên cạnh hút thuốc.
Tựa hồ như mỗi lần thấy chú nhỏ, hắn đều hút thuốc.
Tống Nhiễm thở dài, chạy tới, “Chú nhỏ, để chú chờ lâu rồi.”
Lục Diễn lắc đầu, “Còn tốt.” Thuận tay đem tàn thuốc bóp tắt, ném vào thùng rác bên cạnh.
Bên người Lục Diễn còn mang theo một người phụ nữ, tóc ngắn, tinh thần giỏi giang, chỉ vào người ta nói: “Chị Hồng, người đại diện từ nay về sau mang con đi.”
“Tống tiểu thư khỏe.” Chị Hồng rất nhiệt tình mà vươn tay ra, Tống Nhiễm sửng sốt nửa ngày, mới bỗng dưng hoàn hồn, vội vàng vươn bàn tay ra, nắm lấy, “Chị Hồng khỏe.”
Nói xong, cảm kích mà nhìn về phía Lục Diễn: “Chú nhỏ, cảm ơn chú.”
“Cảm ơn cái gì, ai bảo con là cháu dâu ta chứ.” Nói rồi, nhìn về phía Lục Mộ Trầm: “Con hôm nay có tiết sao?”
“Buổi chiều có, con đưa Nhiễm Nhiễm đi sân bay trước.” Nói xong, liền đem hành lý xách lên trên xe.
Lục Diễn đem chìa khóa xe ném cho anh: “Bằng lái mang theo chưa?”
Lục Mộ Trầm ‘ dạ ’ một tiếng, tiếp được chìa khóa.
“Vậy con lái xe đi đi, ta còn có chút việc.”
Tống Nhiễm chạy đến trước mặt Lục Diễn, rất chân thành mà nhìn hắn, “Chú nhỏ! Chú yên tâm đi, con sẽ giúp chú!”
Lục Diễn nhướng mày, không quá minh bạch mà nhìn cô.
Tống Nhiễm nhìn hắn cong mắt cười, “Chị Ý Ý nha, nghe nói chị ấy gần đây cũng ở bên kia đóng phim, chờ con nhìn thấy chị ấy, nhất định sẽ cố gắng giúp chú nói chuyện.”
Lục Diễn nghe lời này, đột nhiên cười, nói: “Vậy trước cảm ơn con.”
Tống Nhiễm cười tủm tỉm, đem chuyện này đặt ở trong lòng.
“Chính là…… Lần trước không phải em nói, có vai diễn em báo danh sao……” Tống Nhiễm ấp úng, sợ Lục Mộ Trầm không vui.
Nhưng không đợi cô nói ra, Lục Mộ Trầm gần như đoán được, hỏi: “Được chọn rồi phải không?”
Tống Nhiễm nhấp môi gật đầu: “Thầy giáo vừa mới gọi điện thoại cho em……”
Lục Mộ Trầm sờ đầu cô, cười: “Được chọn là chuyện tốt, làm gì mặt mày ủ rũ thế hả?”
Tống Nhiễm nhìn anh, mếu máo nói: “Nhưng em không nỡ xa anh.”
Lục Mộ Trầm nghe được lời này, bỗng nhiên cũng trầm mặc.
Anh cũng không nỡ.
Anh ôm lấy Tống Nhiễm, thấp giọng hỏi cô: “Muốn đi bao lâu?”
Tống Nhiễm lắc đầu: “Không biết, chắc là vài tháng đi.”
“Kia thật đúng là…… muốn giết chết anh.” Lục Mộ Trầm không khỏi than một tiếng.
Tống Nhiễm từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Vậy em không đi thôi, ngày mai liền đi tìm lão sư bỏ nó đi.”
“Đừng đừng, khó có được cơ hội này, nếu được chọn, liền đi thử đi.”
“Nhưng em muốn anh phải làm sao bây giờ.” Tống Nhiễm nghĩ đến phải rời khỏi Lục Mộ Trầm vài tháng, đôi mắt liền có chút ê ẩm, rất muốn khóc.
Lục Mộ Trầm lôi kéo tay cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Không phải có thể gọi điện thoại sao, còn có thể gọi video, nếu không nữa thì, anh còn có thể tới thăm em.”
“Nhưng anh mỗi ngày cũng phải đi học……” Tuy rằng lần trước Tống Nhiễm nói làm Lục Mộ Trầm đến thăm lớp cô, nhưng anh mỗi ngày đều có môn học dày đặc, sao có thể có thời gian tới thăm cô.
Tống Nhiễm không nỡ bỏ Lục ca ca của cô, nhưng Lục Mộ Trầm khuyên cô cả đêm, ngày hôm sau, vẫn đi trả lời Lưu lão sư.
Việc Tống Nhiễm được chọn, rất nhanh liền lan truyền khắp trường.
Trong giờ học, hầu như ai thấy cô cùng đều sẽ nói một câu: “Tống Nhiễm, mình thật hâm mộ cậu nha, cậu là nhịp điệu của ngọn lửa lớn đấy.”
Nói như vậy có rất nhiều chuyện, Tống Nhiễm cảm thấy thật ngượng ngùng.
Nhưng kỳ thật cô không quan tâm mình có phải là ngọn lửa hay không, cô có thể xác định duy nhất là, cô sẽ có một số tiền lớn, có thể mua một phòng ở thuộc về chính mình.
Lúc cô đem tin tức tốt này nói cho ba, ba ở đầu dây điện thoại bên kia kích động đến mức khóc nghẹn ngào giọng nói không ngừng khen cô, “Nhiễm Nhiễm à, con thật là làm ba kiêu ngạo, rốt cuộc Nhiễm Nhiễm của chúng ta cũng hết khổ.”
Ba ở Vũ thành sống đã lâu rồi, không muốn rời xa quê nhà, Tống Nhiễm liền gọi điện thoại nhờ mẹ Lục giúp cô nhìn xem phòng ở, mỗi ngày cùng mẹ Lục thảo luận các tòa nhà cao ốc.
Tối hôm đó, cô ôm ipad cùng mẹ Lục xem video, mẹ Lục đưa cho cô xem đã nhìn trúng một tòa cao ốc, khu vực tốt hoàn cảnh cũng tốt, Tống Nhiễm nghe rất động lòng, lập tức nói chờ sau khi nghỉ đông liền về nhà đưa ba đi xem phòng.
Mẹ chồng nàng dâu vui vẻ nói chuyện trong chốc lát, thời điểm Tống Nhiễm tắt video, ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lục Mộ Trầm khoanh hai tay trước ngực, thân thể dựa ở cửa phòng bên cạnh, đang nhìn cô.
Đôi mắt cô khẽ cong, nhìn về hướng anh cười, “Lục ca ca, anh đứng ở đó làm cái gì? Mau tới đây đi.”
Lục Mộ Trầm lúc này mới đi tới, Tống Nhiễm kéo tay anh, làm anh cũng ngồi vào trên giường.
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu mà nhìn cô, thật lâu sau, mới rốt cuộc mở miệng, có chút cảm khái mà nói: “Nhiễm Nhiễm của chúng ta hiện tại chính là tiểu phú bà.”
Tống Nhiễm vui vẻ đến nỗi đôi mắt đều cong thành một đường, thuận thế nằm lên đùi Lục Mộ Trầm, cao hứng nói: “Rốt cuộc em cũng có thể mua cho ba em một phòng ở.”
Cuối cùng không cần để ba sống trong căn phòng hẹp hòi cũ nát đó nữa.
Đây là mơ ước cho tới nay của cô, nhưng xem như thực hiện được rồi, có khả năng mua không được phòng ở lớn, nhưng có gia đình nho nhỏ ấm áp như vậy cũng đủ rồi.
Lục Mộ Trầm ôn nhu mà xoa tóc cô, trầm mặc hồi lâu, sau đó từ túi quần lấy ra một tấm thẻ, nhét vào tay Tống Nhiễm, nói: “Đây là anh mấy tháng này kiếm được, đại khái có nhiều hơn bốn vạn, tuy rằng khả năng em sẽ không cần, nhưng vẫn phải cho em.”
Tiếng nói Lục Mộ Trầm trầm thấp, tựa hồ không có cảm xúc gì, nhưng Tống Nhiễm cùng anh ở bên nhau lâu như vậy, vẫn lập tức liền nghe ra trong giọng nói mất mát của anh.
Trong lòng cô hoảng hốt, lập tức ngồi dậy, nắm chặt tay anh nói: “Lục ca ca, em cần nha, như thế nào sẽ không cần.”
Lục Mộ Trầm nhìn cô, ánh mắt rất sâu, thật lâu sau cũng không nói gì.
Tống Nhiễm ngồi vào trên đùi, đôi tay ôm cổ anh, nói: “Lục ca ca, anh đã nói muốn nuôi em, cũng không được đổi ý nha.”
Lục Mộ Trầm nhìn cô trong chốc lát, rốt cuộc cũng cười, nói: “Như thế nào sẽ đổi ý, sẽ nỗ lực kiếm tiền, nuôi em cho tật tốt.”
Tống Nhiễm cười hì hì nói, “Về sau kiếm tiền, vẫn là muốn toàn bộ cho em.”
Lục Mộ Trầm cười nói: “Nhất định.”
“Quần áo giày dép túi xách mỹ phẩm dưỡng da, tất cả đều muốn anh mua.”
Trong mắt Lục Mộ Trầm tươi cười càng sâu, nói: “Cầu mà không được.”
“Phí điện nước trong nhà, cũng muốn anh trả.”
“Hẳn là vậy.”
“Mỗi năm ít nhất mang em đi du lịch một lần.”
Lục Mộ Trầm cười gật đầu, “Được.”
“Còn có về sau tiền sữa bột của con, tiền quần áo, học phí nhà trẻ, còn có rất nhiều rất nhiều……” Tống Nhiễm nói nói, chính mình liền nhịn không được nở nụ cười, ôm cổ anh, cười tủm tỉm nhìn anh nói: “Lục ca ca, muốn nuôi dưỡng vợ, tương lai còn muốn nuôi dưỡng con cái, nhiệm vụ của anh gian khổ nha.”
Lục Mộ Trầm nở nụ cười, cúi đầu trên môi cô nhẹ nhàng hôn lên một cái, cười nói: “Có thể nuôi dưỡng em cùng bọn nhỏ, là vinh hạnh của anh.”
Tống Nhiễm vui vẻ mà cười, ngồi lên đùi anh một chút, gắt gao ôm cổ anh, nhìn anh, giọng nói mềm mại ngọt ngào nói: “Lục ca ca, em thật sự rất rất rất yêu anh”
“Anh cũng yêu em.” Lục Mộ Trầm đáp lại, cúi đầu liền hôn lên môi cô lần nữa.
……
Tống Nhiễm được thông báo ngày 3 tháng 11 chính thức gia nhập tổ, đêm trước khi xuất phát, cô bị Lục Mộ Trầm đè ở trên sô pha, trên bàn cơm, trên thảm, từ phòng khách làm đến phòng ngủ, trên giường, trên mặt đất, trên ban công, thay đổi vô số các loại tư thế, lăn lộn suốt một đêm, khi hừng đông, hai người mới ôm nhau nặng nề ngủ.
Ngày hôm sau 10 giờ sáng Tống Nhiễm phải lên máy bay, thời điểm lúc 8 giờ, bị Lục Mộ Trầm hôn tỉnh, dục vọng chôn ở thân thể cô.
Thân thể Tống Nhiễm nhũn ra, trong lòng lại sốt ruột, vội vàng đẩy bả vai anh, “Lục ca ca, 10 giờ phải lên máy bay.”
Đôi mắt Lục Mộ Trầm đều có chút đỏ lên, đờ đẫn nói: “Tới kịp.”
Khi nói chuyện, liền đột nhiên đụng phải cô một chút.
Tống Nhiễm a một tiếng, theo bản năng mà cắn chặt môi.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng kêu rên: Thể lực của người đàn ông này thật kinh người.
……
Lúc Tống Nhiễm từ trong nhà ra tới, đã gần 9 giờ.
Mới vừa xuống lầu, liền thấy chú nhỏ, một thân tây trang màu đen, thân thể dựa ở cửa xe bên cạnh hút thuốc.
Tựa hồ như mỗi lần thấy chú nhỏ, hắn đều hút thuốc.
Tống Nhiễm thở dài, chạy tới, “Chú nhỏ, để chú chờ lâu rồi.”
Lục Diễn lắc đầu, “Còn tốt.” Thuận tay đem tàn thuốc bóp tắt, ném vào thùng rác bên cạnh.
Bên người Lục Diễn còn mang theo một người phụ nữ, tóc ngắn, tinh thần giỏi giang, chỉ vào người ta nói: “Chị Hồng, người đại diện từ nay về sau mang con đi.”
“Tống tiểu thư khỏe.” Chị Hồng rất nhiệt tình mà vươn tay ra, Tống Nhiễm sửng sốt nửa ngày, mới bỗng dưng hoàn hồn, vội vàng vươn bàn tay ra, nắm lấy, “Chị Hồng khỏe.”
Nói xong, cảm kích mà nhìn về phía Lục Diễn: “Chú nhỏ, cảm ơn chú.”
“Cảm ơn cái gì, ai bảo con là cháu dâu ta chứ.” Nói rồi, nhìn về phía Lục Mộ Trầm: “Con hôm nay có tiết sao?”
“Buổi chiều có, con đưa Nhiễm Nhiễm đi sân bay trước.” Nói xong, liền đem hành lý xách lên trên xe.
Lục Diễn đem chìa khóa xe ném cho anh: “Bằng lái mang theo chưa?”
Lục Mộ Trầm ‘ dạ ’ một tiếng, tiếp được chìa khóa.
“Vậy con lái xe đi đi, ta còn có chút việc.”
Tống Nhiễm chạy đến trước mặt Lục Diễn, rất chân thành mà nhìn hắn, “Chú nhỏ! Chú yên tâm đi, con sẽ giúp chú!”
Lục Diễn nhướng mày, không quá minh bạch mà nhìn cô.
Tống Nhiễm nhìn hắn cong mắt cười, “Chị Ý Ý nha, nghe nói chị ấy gần đây cũng ở bên kia đóng phim, chờ con nhìn thấy chị ấy, nhất định sẽ cố gắng giúp chú nói chuyện.”
Lục Diễn nghe lời này, đột nhiên cười, nói: “Vậy trước cảm ơn con.”
Tống Nhiễm cười tủm tỉm, đem chuyện này đặt ở trong lòng.
/112
|