Khâu Lâm Lâm không muốn để Tống Nhiễm cùng cô ở một chỗ, Tống Nhiễm không lay chuyển được, liền đồng ý.
Hai người đã hẹn thời gian gặp mặt và địa điểm, Khâu Lâm Lâm vội vã về khách sạn chuẩn bị cuộc thi ngày mai, cùng Tống nhiễm nói một tiếng, liền đón xe rời đi.
Khâu Lâm Lâm đi rồi, Tống Nhiễm liền quay đầu, kéo cánh tay Lục Mộ Trầm, nói: “Lục ca ca, anh đừng lo, em chỉ đưa Khâu Lâm Lâm đi, sẽ không tham gia.”
Cô thật sự nghĩ mình sẽ không tham gia, từ lần trước Lục Mộ Trầm nói không muốn để cho cô đi, về sau cô liền nghĩ sẽ không tham gia.
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu nhìn cô, thật lâu sau, rốt cuộc cũng mở miệng, "Anh không lo, nếu em muốn tham gia cũng không sao, chỉ cần là việc em muốn làm, anh đều đồng ý."
Tống Nhiễm vội lắc đầu, "Em thật sự không muốn đi, chỉ đưa Khâu Lâm Lâm đi, chờ cậu ấy thi xong, lập tức trở về!”
Lục Mộ Trầm gật đầu, nắm tay cô, nói: “Đi thôi, đi ăn cơm trước đã.”
……
Buổi sáng hôm sau, Khâu Lâm Lâm sợ Tống Nhiễm không đi, chưa đến sáu giờ, liền chạy ra ngoài, gọi điện thoại cho Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm còn đang ngủ, nghe thấy tiếng điện thoại, mắt cũng chưa mở, mơ mơ màng màng nghe, “Alo.”
“Nhiễm Nhiễm! Tớ đang ở dưới nhà cậu! Cậu xuống dưới được không?”
Tống Nhiễm nghe thấy tiếng của Khâu Lâm Lâm, mày nhíu lại, rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt ra, duỗi tay bật đèn ở đầu giường, híp mắt nhìn thời gian trên điện thoại, mới có 5 giờ sáng.
Cô ôm lấy chăn, còn buồn ngủ mà ngồi dậy, “Mới 5 giờ sáng mà.”
“Tuy chỉ mới 5 giờ sáng, nhưng còn phải trừ thời gian chạy tới chỗ thi! Cậu đừng nói gì nữa, còn không nhanh đứng dậy đi?!”
Tống Nhiễm bái phục, nhịn cơn buồn ngủ, bước xuống giường, “Cậu chờ tớ một lát, tớ sẽ xuống dưới liền.”
“Ai! Nhanh lên đó!”
Tống Nhiễm cúp điện thoại, bật đèn trong phòng lên.
Vào phòng tắm rửa mặt, đi thay quần áo, liền chạy ra ngoài.
Sợ đánh thức Lục Mộ Trầm và chú nhỏ, bước chân đi nhẹ nhàng.
Bất quá, đi tới cửa, vừa mới lấy giày ra, Lục Mộ Trầm từ trong phòng đi ra.
Anh vừa mới ngủ dậy, yết hầu có chút khô, “Sớm như vậy?”
Tống Nhiễm ‘ Vâng ’ một tiếng, “Khâu Lâm Lâm đã chờ ở dưới.”
Lục Mộ Trầm đi tới, giang hai tay, cho Tống Nhiễm một cái ôm, “Thật sự không cần anh đi với em sao?”
“Không cần mà, có anh ở đó, Khâu Lâm Lâm sẽ không được tự nhiên.”
Tống Nhiễm cùng bạn thân ra ngoài, không thích mang theo Lục Mộ Trầm, sợ cậu ấy không được tự nhiên.
Lục Mộ Trầm gật đầu, “Vậy em chú ý an toàn, tới rồi gọi điện thoại cho anh.”
“ Vâng.”
"Khi nào xong điện thoại cho anh, anh tới đón em.”
“Được.”
Rốt cuộc Lục Mộ Trầm lưu luyến không rời đem Tống Nhiễm buông ra.
Tống Nhiễm nhón chân nhẹ nhàng hôn lên mặt Lục Mộ Trầm, đôi mắt cong lên, “Em phải đi rồi.”
Lục Mộ Trầm gật đầu.
Thấy Tống Nhiễm ra cửa, lại nhịn không được tiến lên ôm cô một chút.
Tống Nhiễm bị chọc cười, “Anh đừng lưu luyến như vậy được không, em sẽ trở về sớm.”
“Được rồi” Lục Mộ Trầm rầu rĩ, vùi đầu trên vai Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm cười đẩy hắn, “Vậy anh buông em ra đi.”
“ Hừ.”
“Buông ra đi.”
“ Hừm”
“……”
……
Tống Nhiễm vừa ra khỏi tiểu khu, Khâu Lâm Lâm liếc mắt một cái đã thấy cô, hưng phấn chạy tới, “Ối ông trời của tớ, rốt cuộc cậu cũng ra!”
Tống Nhiễm ngáp một cái, “Sớm như vậy, mặt trời còn chưa lên đâu.”
Vừa dứt lời, đột nhiên đã bị Khâu Lâm Lâm xoay mặt mình qua.
Tống Nhiễm ngẩn người, “Làm sao vậy?”
Tròng mắt Khâu Lâm Lâm đều rơi xuống, “Ông trời của tớ ơi! Tống Nhiễm cậu như vậy liền chạy ra!”
Tống Nhiễm vẻ mặt mờ mịt, “A, tớ làm sao?”
“Trời ạ! Cậu như thế nào không trang điểm vậy!”
Tống Nhiễm lúc này mới bừng tỉnh, kêu lên, “Có đồ trang điểm không?.”
Khâu Lâm Lâm nhìn vẻ mặt mới tính ngủ của Tống Nhiễm, quả thực có chút dở khóc dở cười, “Tuy rằng là cậu chỉ đưa tớ đi, nhưng tốt xấu gì khi đến chỗ dự thi cậu cũng nên có tinh thần một chút.”
Cô nói, lại cẩn thận nhìn nhìn Tống Nhiễm, không khỏi tấm tắc khen, “Bất quá, cậu sinh ra đã đẹp, không cần trang điểm, cũng xinh đẹp đến mức không có lời gì để nói.”
……
Tống Nhiễm cùng Khâu Lâm Lâm đến trường thi, thì trời cơ bản đã sáng.
Tống Nhiễm vốn dĩ cho rằng các cô đến sớm, nào ngờ tại trường thi người đã sếp một hàng dài, trong cơn gió lạnh, tại chỗ thi đã đứng đầy người.
Tống Nhiễm không khỏi cảm khái, này cũng coi như là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc(*)
Cô nhịn không được giơ tay vỗ vỗ vai Khâu Lâm Lâm, cho cô một ánh mắt cổ vũ, nói: “Khâu Lâm Lâm, cố lên nha!”+
“Được rồi, tớ sẽ cố hết sức!” Khâu Lâm Lâm dùng sức gật đầu, liền lôi kéo tay Tống Nhiễm đi lên phía trước.
Hai người đã hẹn thời gian gặp mặt và địa điểm, Khâu Lâm Lâm vội vã về khách sạn chuẩn bị cuộc thi ngày mai, cùng Tống nhiễm nói một tiếng, liền đón xe rời đi.
Khâu Lâm Lâm đi rồi, Tống Nhiễm liền quay đầu, kéo cánh tay Lục Mộ Trầm, nói: “Lục ca ca, anh đừng lo, em chỉ đưa Khâu Lâm Lâm đi, sẽ không tham gia.”
Cô thật sự nghĩ mình sẽ không tham gia, từ lần trước Lục Mộ Trầm nói không muốn để cho cô đi, về sau cô liền nghĩ sẽ không tham gia.
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu nhìn cô, thật lâu sau, rốt cuộc cũng mở miệng, "Anh không lo, nếu em muốn tham gia cũng không sao, chỉ cần là việc em muốn làm, anh đều đồng ý."
Tống Nhiễm vội lắc đầu, "Em thật sự không muốn đi, chỉ đưa Khâu Lâm Lâm đi, chờ cậu ấy thi xong, lập tức trở về!”
Lục Mộ Trầm gật đầu, nắm tay cô, nói: “Đi thôi, đi ăn cơm trước đã.”
……
Buổi sáng hôm sau, Khâu Lâm Lâm sợ Tống Nhiễm không đi, chưa đến sáu giờ, liền chạy ra ngoài, gọi điện thoại cho Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm còn đang ngủ, nghe thấy tiếng điện thoại, mắt cũng chưa mở, mơ mơ màng màng nghe, “Alo.”
“Nhiễm Nhiễm! Tớ đang ở dưới nhà cậu! Cậu xuống dưới được không?”
Tống Nhiễm nghe thấy tiếng của Khâu Lâm Lâm, mày nhíu lại, rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt ra, duỗi tay bật đèn ở đầu giường, híp mắt nhìn thời gian trên điện thoại, mới có 5 giờ sáng.
Cô ôm lấy chăn, còn buồn ngủ mà ngồi dậy, “Mới 5 giờ sáng mà.”
“Tuy chỉ mới 5 giờ sáng, nhưng còn phải trừ thời gian chạy tới chỗ thi! Cậu đừng nói gì nữa, còn không nhanh đứng dậy đi?!”
Tống Nhiễm bái phục, nhịn cơn buồn ngủ, bước xuống giường, “Cậu chờ tớ một lát, tớ sẽ xuống dưới liền.”
“Ai! Nhanh lên đó!”
Tống Nhiễm cúp điện thoại, bật đèn trong phòng lên.
Vào phòng tắm rửa mặt, đi thay quần áo, liền chạy ra ngoài.
Sợ đánh thức Lục Mộ Trầm và chú nhỏ, bước chân đi nhẹ nhàng.
Bất quá, đi tới cửa, vừa mới lấy giày ra, Lục Mộ Trầm từ trong phòng đi ra.
Anh vừa mới ngủ dậy, yết hầu có chút khô, “Sớm như vậy?”
Tống Nhiễm ‘ Vâng ’ một tiếng, “Khâu Lâm Lâm đã chờ ở dưới.”
Lục Mộ Trầm đi tới, giang hai tay, cho Tống Nhiễm một cái ôm, “Thật sự không cần anh đi với em sao?”
“Không cần mà, có anh ở đó, Khâu Lâm Lâm sẽ không được tự nhiên.”
Tống Nhiễm cùng bạn thân ra ngoài, không thích mang theo Lục Mộ Trầm, sợ cậu ấy không được tự nhiên.
Lục Mộ Trầm gật đầu, “Vậy em chú ý an toàn, tới rồi gọi điện thoại cho anh.”
“ Vâng.”
"Khi nào xong điện thoại cho anh, anh tới đón em.”
“Được.”
Rốt cuộc Lục Mộ Trầm lưu luyến không rời đem Tống Nhiễm buông ra.
Tống Nhiễm nhón chân nhẹ nhàng hôn lên mặt Lục Mộ Trầm, đôi mắt cong lên, “Em phải đi rồi.”
Lục Mộ Trầm gật đầu.
Thấy Tống Nhiễm ra cửa, lại nhịn không được tiến lên ôm cô một chút.
Tống Nhiễm bị chọc cười, “Anh đừng lưu luyến như vậy được không, em sẽ trở về sớm.”
“Được rồi” Lục Mộ Trầm rầu rĩ, vùi đầu trên vai Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm cười đẩy hắn, “Vậy anh buông em ra đi.”
“ Hừ.”
“Buông ra đi.”
“ Hừm”
“……”
……
Tống Nhiễm vừa ra khỏi tiểu khu, Khâu Lâm Lâm liếc mắt một cái đã thấy cô, hưng phấn chạy tới, “Ối ông trời của tớ, rốt cuộc cậu cũng ra!”
Tống Nhiễm ngáp một cái, “Sớm như vậy, mặt trời còn chưa lên đâu.”
Vừa dứt lời, đột nhiên đã bị Khâu Lâm Lâm xoay mặt mình qua.
Tống Nhiễm ngẩn người, “Làm sao vậy?”
Tròng mắt Khâu Lâm Lâm đều rơi xuống, “Ông trời của tớ ơi! Tống Nhiễm cậu như vậy liền chạy ra!”
Tống Nhiễm vẻ mặt mờ mịt, “A, tớ làm sao?”
“Trời ạ! Cậu như thế nào không trang điểm vậy!”
Tống Nhiễm lúc này mới bừng tỉnh, kêu lên, “Có đồ trang điểm không?.”
Khâu Lâm Lâm nhìn vẻ mặt mới tính ngủ của Tống Nhiễm, quả thực có chút dở khóc dở cười, “Tuy rằng là cậu chỉ đưa tớ đi, nhưng tốt xấu gì khi đến chỗ dự thi cậu cũng nên có tinh thần một chút.”
Cô nói, lại cẩn thận nhìn nhìn Tống Nhiễm, không khỏi tấm tắc khen, “Bất quá, cậu sinh ra đã đẹp, không cần trang điểm, cũng xinh đẹp đến mức không có lời gì để nói.”
……
Tống Nhiễm cùng Khâu Lâm Lâm đến trường thi, thì trời cơ bản đã sáng.
Tống Nhiễm vốn dĩ cho rằng các cô đến sớm, nào ngờ tại trường thi người đã sếp một hàng dài, trong cơn gió lạnh, tại chỗ thi đã đứng đầy người.
Tống Nhiễm không khỏi cảm khái, này cũng coi như là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc(*)
Cô nhịn không được giơ tay vỗ vỗ vai Khâu Lâm Lâm, cho cô một ánh mắt cổ vũ, nói: “Khâu Lâm Lâm, cố lên nha!”+
“Được rồi, tớ sẽ cố hết sức!” Khâu Lâm Lâm dùng sức gật đầu, liền lôi kéo tay Tống Nhiễm đi lên phía trước.
/112
|