Ngày tiếp theo Dương Thư đi làm vẫn thấy Giang Lăng ở văn phòng từ sớm như thường lệ.
Cô ấy trang điểm, thần sắc vẫn giống như mọi ngày, lúc nhìn thấy cô còn cười chào hỏi: “Buổi chụp ảnh tuyên truyền cho “Lạc Nhũng” ổn chứ?”
Dương Thư gật đầu đáp: “Rất thuận lợi ạ.”
“Vậy thì tốt.”
Dương Thư nhìn cô ấy, do dự muốn giải thích chuyện hôm qua.
Giang Lăng nhận ra được ý độ của cô, cười cười: “Không có chuyện gì đâu, anh ấy dù sao cũng là ba của Đồng Đồng, lại sống cùng thành phố thế này thì kiểu gì cũng sẽ gặp nhau thôi. Chị lúc nào cũng chuẩn bị tâm lý trước rồi.”
Dương Thư nghe giọng điệu bình tĩnh của Giang Lăng, nhất thời vẫn không đoán nổi rốt cuộc tình huống giữa cô ấy và Phó Văn Sâm là như thế nào. Có điều cô cũng không hỏi thêm nữa.
Giang Lăng nhớ tới chuyện gì đó, lại nói: “À đúng rồi, hôm qua Giang Triệt gọi cho chị, nói là tháng Sáu và tháng Bảy này xí nghiệp của nó cần chụp ảnh tuyên truyền như đã bàn trước. Sắp tới chúng ta phải qua đó kí hợp đồng, em đi nhé?”
Dương Thư cười một tiếng: “Chị Lăng, cháu trai lớn của chị kí hợp đồng, chị có định giảm giá cho anh ta không đó? Đến lúc đó cổ đông như em đây còn được bao nhiêu tiền lãi thế?”
Nói rồi cô tặc lưỡi lắc đầu: “Làm ăn thế này lỗ vốn quá.”
Giang Lăng cầm văn kiện trên tay gõ đầu cô, cười: “Em còn dám ba hoa hả, cổ đông nhận ít hoa hồng một tí thì có làm sao? Còn nếu cảm thấy lỗ vốn thì em cứ xem nó như cháu trai lớn của em ấy.”
Dương Thư tranh thủ khoát tay: “Người đứng đầu xí nghiệp Giang thị, lại còn là ông trùm giới kinh doanh, em không đảm đương nổi chức dì nhỏ của anh ta.”
“Kỳ thật nó cũng không phải cao đến mức không thể chạm tới như em nói đâu.” Giang Lăng thở dài, nói. “Anh trai chị qua đời sớm, đứa con trai Giang Triệt này chính là mầm non duy nhất, tuổi trẻ đã phải gánh nhiều trách nhiệm trên vai. Mặc dù người ngoài nhìn vào chỉ thầy đó hơi đẹp trai, hơi tự phụ một tí nhưng thật ra từ bé nó đã chịu cảnh không cha không mẹ rồi. Mấy năm nay nó sống cũng không dễ dàng gì, may là còn có dì nhỏ như chị đây chăm sóc nó.”
“Có điều tiền cần lấy thì vẫn phải lấy.” Giang Lăng nhanh chóng thay đổi giọng điệu, đứng trước mặt Dương Thư nói. “Hợp đồng này xem như chị giảm cho nó 20%.”
“Giảm 20%?”
Dương Thư bị lời này làm nghẹn họng.
Đúng là keo kiệt, đến khách hàng cũ còn được giảm nhiều hơn thế.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giang Lăng: “Công ty ta đang trong giai đoạn phát triển, trước đó đều lỗ vốn, bây giờ mới được có bao nhiêu lợi nhuận đâu? Dù sao nó cũng không thiếu tiền, chị giảm cho nó từng nấy là nhiều lắm rồi.”
“Vậy chị khỏi bớt là được rồi! Chắc người ta cũng không để ý 20% kia đâu.”
“Thế thì lại không được.” Giang Lăng chăm chú nói: “Chị là dì ruột của nó, những điều cần ý tứ thì vẫn phải ý tứ.”
Dương Thư bật cười: “Thôi, dù sao kiếm được nhiều thì em cũng được chia hoa hồng nhiều, em ủng hộ chị!”
Giang Lăng liếc nhìn cô một cái: “Nợ của em không phải trả hết rồi sao, sắp tới để giành tiền mua nhà đi, kiếm chỗ an ổn. Thật ra Trường Hoàn rất tốt, chị thích nhất là điểm bốn mùa ở đây rất rõ rệt, mùa đông có tuyết lại càng thích hơn, nếu em cũng ở đây định cư thì tốt biết mấy.”
Trước đó Dương Thư từng tìm Giang Lăng mượn tiền, số tiền rất lớn, nói là để trả nợ.
Hai năm nay tiền kiếm được đều trừ vào khoản nợ đó.
Đây là chuyện cá nhân, Giang Lăng cũng chưa từng nói với ai.
Văn phòng lúc này không có ai nên cô ấy mới tiện nhắc lại: “Với độ nổi tiếng của em hiện giờ với mức độ phát triển của studio thì cũng kiếm được không ít đâu. Khương Khương dạo này cũng đang bận rộn chuyển sang nhà mới, em nên thử suy nghĩ một chút. Hiện tại giá phòng ở Trường Hoàn đang tăng, đặt cọc trước cũng được, nếu không đủ chị ứng trước cho em.”
Thấy Dương Thư chỉ nhếch môi không đáp, Giang Lăng cảm khái nói: “Hai năm nay chị mới suy nghĩ rõ ràng, cảm giác an toàn không phải chỉ cần dựa vào đàn ông, chỉ cần chị em mình đủ mạnh mẽ thì chính mình sẽ không cần phải nương tựa vào ai cả.”
Dương Thư gật đầu đồng tình, nhưng sau đó lại nhanh chóng lắc đầu: “Chuyện mua nhà tính sau vậy, xa quá thì em không thích, còn chỗ tốt thì hiện tại em mua không ổi. Em chỉ mới tốt nghiệp có vài năm, không vội ổn định nơi ở.”
Cô còn từng nghĩ đến chuyện sẽ mãi mãi ở lại thành phố này.
Bây giờ cô muốn tiết kiệm tiền, sau đó rời khỏi đây, cầm máy ảnh đi sưu tầm nét đẹp ở mọi miền, và cả tìm Ngôn Lễ.
Thế giới rất lớn, quãng đường đời còn lại cũng rất dài.
Cô nhất định sẽ tìm được anh.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong đầu Dương Thư chợt hiện ra gương mặt đẹp trai kiêu ngạo của Khương Bái, cả nét cười lưu manh thương xuyên treo trên mặt anh.
Nếu một ngày nào đó cô rời đi, có phải sẽ không còn được gặp lại anh nữa không?
Sau khi Giang Lăng rời đi, Dương Thư ngồi xuống trước bàn làm việc thất thần, bất giác tay lại chạm lên sợi dây chuyền ở xương quai xanh, lòng bàn tay siết chặt, ngón tay mềm mại khẽ trắng bệch.
***
Dạo này Khương Bái và Tiền Nhất Minh rất bận rộn, làm thêm giờ là chuyện thường, hở tí lại phải đi công tác, gần như không có ngày nghỉ.
Nguyên nhân chủ yếu là dạo này Phó Văn Sâm không phải đi trễ thì sẽ về sớm.
Hội nghị hôm nay vừa kết thúc, Phó Văn Sâm lại định rời đi.
Tiền Nhất Minh nhìn thời gian, nói: “Anh Phó, còn chưa tới 5 giờ, anh lại muốn về sớm hả?”
Phó Văn Sâm sửa sang văn kiện trong tay: “Phải đi đón con trai tan học.”
Tiền Nhất Minh cười: “Anh tự nhận đúng không, lần trước Đồng Đồng người ta bị anh vác đến đây chỉ gọi anh là chú thôi.”
Dạo này Phó Văn Sâm bận theo đuổi lại vợ cũ và con trai, trên dưới văn phòng luật đã sớm lan truyền tin này.
Mấy chốt là đứa nhóc kia cũng rất chịu hợp tác, đồng ý để anh ấy dẫn đi ra ngoài chơi.
Có điều đến giờ vẫn chỉ gọi anh ấy là “chú”.
Nhóc đã nói rồi, chừng nào mẹ nhóc đồng ý thì mới gọi ba.
Mặc dù tuổi nhỏ nhưng đúng thật là tinh quái.
Tiền Nhất Minh dựa vào chỗ ngồi huýt sáo: “Xin phép hỏi người từng trái một tí, hôm nay Đồng Đồng đã gọi anh là ba chưa?”
Phó Văn Sâm không đáp, trực tiếp rời đi.
Tiền Nhất Minh nhìn Khương Bái đang cầm bút viết bên cạnh: “Anh Bái, ngày nào anh ấy cũng đem hết công việc dồn cho chúng ta, anh không ý kiến gì sao?”
Khương Bái viết ngày ở phần kết, sau đó đóng bút, đưa cuốn sổ cho anh ta: “Mấy ngày nay anh ta thiếu nợ cái gì tôi đều ghi nhận cả rồi. Cậu tưởng là anh ta không cần trả lại chắc?
Tiền Nhất Minh nhìn sổ ghi chép, nhếch miệng cười: “Vẫn là anh Bái sáng suốt, đến lúc đó chúng ta tính toán sổ sách với anh ta rõ ràng!”
“À đúng rồi, tối nay bảy giờ chúng ta phải đi xã giao đấy.” Tiền Nhất Minh nói, mắt nhìn đồng hồ: “Bây giờ đã là bốn giờ năm mươi rồi.”
Khương Bái liếc nhìn đồng hồ rồi sửa lại: “Bốn giờ năm mươi hai, đồng hồ cậu chậm hai phút rồi.”
Anh chỉ tay mình: “Đồng hồ này là bạn gái tôi mua cho, thời gian rất chuẩn, đồng hồ của cậu có vấn đề rồi.”
Tiền Nhất Minh: “…”Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh ta chỉ là bỏ bốn lên năm cho nó tròn thôi, có cần phát thức ăn cho chó vậy không?
Khương Bái ngẩng đầu: “Đồng hồ của cậu nhìn rất cũ, bạn gái cậu không định đổi cái mới cho cậu sao? À quên, hôm sinh nhật cậu hai người cãi nhau, quà cáp gì cũng chả có.”
Tiền Nhất Minh: “…”
***
Năm nay studio nhận rất nhiều hợp đồng, Dương Thư suốt ngày di chuyển giữa trời Nam biển Bắc, cô và Khương Bái cũng rất ít có thời gian gặp nhau.
Mối quan hệ của hai người bất giác như quay về thời điểm ban đầu, nếu không bận rộn thì mỗi tối lại gặp một lần, bận rộn rồi thì mấy ngày liền không chút tăm tích.
Cô cảm thấy kiểu này cũng rất tốt, từ khi phát hiện mình bắt đầu có tâm ý với Khương Bái, cả đầu cô rất loạn.
Lần trước chị Lăng lại nói như vậy càng khiến cô không biết phải làm sao.
Ít gặp mặt Khương Bái có khi lại giúp cô tỉnh táo một chút.
Mấy ngày sinh nhật của Dương Thư lại trúng lịch công tác ở nước ngoài, hai ngừi lại không thể gặp.
Đầu tháng Sáu, công việc giảm bớt, chị Lăng và Khương Ngâm cùng với mấy người đồng nghiệp tổ chức bù sinh nhật cho cô, cũng xem như là liên hoan nhỏ cho công ty.
Địa điểm là nhà của Khương Ngâm.
Năm sau Khương Bái sẽ chuyển ra khỏi đại học C, bây giờ đang sống một mình ở nhà mới.
Phòng ở trang trí rất đẹp, phòng khách cũng rộng rãi.
Mọi người ăn xong thì cắt bánh kem, sau đó mấy đồng nghiệp ngồi tụm lại chơi bài poker.
Khương Ngâm đứng ở ban công, cầm ly rượu vang đỏ, hơi không yên lòng nhìn bên ngoài.
Dương Thư đừng dậy đi lại, dựa vào lan can nhìn cô, trêu chọc: “Đừng nói cậu lại đang bắt đầu giống thiếu nữ mới yêu đương, nhớ đến Doãn Toại đó chứ?”
Doãn Toại là bạn của Khương Bái, cũng là học sinh cũ của Khương Bẩm Hoài và Lương Văn.
Thời gian trước Lương Văn gán ghép, để Khương Ngâm và Doãn Toại xem mắt lẫn nhau.
Hai người phát triển rất nhanh, mới ra mắt một hôm mà đã tính đến chuyện kết hôn.
Doãn Toại nói muốn Khương Ngâm kết hôn với anh ta nửa năm, ứng phó người trong nhà, còn có rất nhiều điều kiện tốt đi kèm nên Khương Ngâm đồng ý.
Có điều hôn sự này chưa kịp tiến triển gì thì Doãn Toại lại đột ngột đi công tác mấy ngày liền không thấy bóng dáng.
Khương Ngâm dựa vào lan can thở dài: “Cưới hay không không quan trọng, quan trọng là anh ấy đồng ý mua máy ảnh đang được đấu giá để làm sính lễ cho tớ. Máy ảnh quý như thế, đến giờ tớ còn chưa được sờ vào, nếu anh ấy đổi ý thì lỗ to rồi.”
Dương Thư cười nhẹ: “Hẳn là không đâu, dù sau anh ta cũng là tổng giám đốc của công ty truyền thông Tinh Đồ, cha đẻ của biết bao minh tinh nổi tiếng, nhất định là nói được làm được. Vả lại không phải anh ta đã gặp ba mẹ cậu rồi à, càng không thể quỵt được.”
Khương Ngâm nói: “Chỉ cần cầm được máy ảnh về tay thì kiểu gì cũng được.”
Cô ấy nghĩ nghĩ rồi hỏi Dương Thư: “Cậu nói xem, tớ và anh ấy kết hôn nửa năm, có thể nào nảy sinh tình cảm không? Lỡ anh ấy yêu tớ thì phải làm sao? Hoặc tớ yêu anh ấy thì phải làm sao?”
Vẻ mặt Dương Thư hơi giật mình, nhất thời nhớ đến mối quan hệ vẫn chưa kết thúc của mình và Khương Bái, chưa tới lời hẹn một năm mà lòng đã loạn.
Bạn bè của Khương Bái sao cũng thích mấy trò này thế?
Lông mi Dương Thư rũ xuống, lắc lư rượu trong tay: “Từ thời khắc cậu đồng ý, đã là đang đánh cược rồi.”
Cô nhìn về phía Khương Ngâm: “Cậu vì một cái máy ảnh năm 95 mà đồng ý cùng anh ta kết hôn, có phải hơi qua loa không?”
“Cũng không hẳn chỉ vì máy ảnh đâu.” Khương Ngâm liếm môi một cái, trầm mặc nói: “Tớ cảm thấy chuyện tình cảm thật ra cũng không phải quá đặt nặng. Lỡ sau này có tình cảm, xem như lấy giả thành thật, chúng tớ không ly hôn nữa. Ba mẹ tớ là giảng viên của anh ấy, anh trai luật sư của tớ còn là bạn thân của anh ấy. Chỗ dựa của tớ nhiều như thế, anh ấy không dám làm gì đâu, cậu nói xem đúng không?”
Dương Thư nhấp một ngụm rượu: “Cậu nói cũng đúng.”
Khương Ngâm có người nhà yêu thương, làm chỗ dựa, cũng có đường lui, cô ấy hoàn toàn có thể vô ưu vô lo dũng cảm tiến tới.
Hoàn toàn không giống với cô.
Cô tứ phương không người thân, một bước lầm lỡ thì chính là sa vào vực sâu trăm thước.
Cảm giác buông bỏ đề phòng để đối xử với một người, mở ra trái tim, sau đó lại bị đâm một nhát cô rất hiểu thấu.
Bảy năm trước, ở nhà họ Hạ, cô đã nếm trải một lần.
Đuôi mắt Dương Thư khẽ ẩm ướt, cô ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
Đến tối Khương Ngâm vốn muốn Dương Thư ở lại chỗ cô ấy nghỉ ngơi, nhưng Dương Thư cảm nhận được tâm trạng mình không tốt nên vẫn quay về nhà.
Vào nhà, đèn phòng khách thế nhưng lại đang sáng.
Cô ngước mắt nhìn, Khương Bái ở ghế sofa đang bước lại gần: “Em đi đâu thế, gọi điện cũng không nghe máy?”
Dương Thư im lặng một lát, lấy điện thoại trong túi ra xem.
Lúc Khương Bái gọi điện, máy cô để chế độ im lặng nên không nghe thấy.
Dương Thư cười nhẹ: “Mấy hôm trước bận quá, đám người Khương Khương muốn tổ chức sinh nhật bù cho tôi nên đến nhà cậu ấy ăn tối.”
Nói xong, cô nhấc cánh tay xách đống quà lên: “Nhận được rất nhiều quà nữa.”
Khương Bái ngửi được mùi rượu trên người cô: “Sao còn uống rượu?”
“Mấy chuyện này dĩ nhiên phải nhậu nhẹt rồi, có điều chỉ là cocktail thôi, rất ít cồn, không có say.” Dương Thư nhớ lại. “Không phải anh đi công tác sao? Về khi nào vậy?”
“Mới về thôi.” Khương Bái kéo cô ngồi xuống sofa, thả mớ quả lên bàn, sau đó vào bếp pha cho cô một cốc mật ong.
Dương Thư ngồi dựa trên sofa, nghiêng mắt nhìn thân ảnh thẳng tắp của anh.
Lúc Khương Bái quay lại, ánh mắt của cô rất phức tạp.
Anh nhìn cô, đưa cốc nước tới: “Nhìn tôi làm gì, mới mấy hôm không gặp đã không nhận ra rồi sao?”
Dương Thư nhận lấy uống một ngụm, hương vị ngọt lan ra khắp đầu lưỡi, nhưng không hiểu sao nuốt xuống lại khiến trong lòng cực kỳ chát.
Khương Bái ngồi xuống cạnh cô, thấy quà trên bạn thì tiện tay lấy một hộp trang sức ra, phát hiện thế mà lại là vòng tay.
Sắc mặt anh không vui: “Ai lại trùng quà với tôi thế chứ?”
“Đồng nghiệp của tôi không biết anh tặng gì, dù sao cũng là tấm lòng của người ta mà.” Dương Thư lắc lắc vòng thủy tinh màu hồng phấn trên tay. “Dù sao cái này của anh tôi cũng đang đeo, đâu có nói sẽ đổi cái khác đâu.”
Sinh nhật Dương Thư mặc dù Khương Bái đang đi công tác nước ngoài nhưng vẫn trở về chúc mừng sinh nhật cô.
Còn tặng cô chiếc vòng thủy tinh màu hồng phấn này.
Kể từ hôm đó, Dương Thư lúc nào cũng đeo nó.
Dương Thư đang chỉ cổ tay phải có đeo vòng, tay trái trước đó vốn có đeo vòng ngọc khắc chữ “Ngôn Duyệt” nhưng kể từ khi làm rơi thì không dám đeo nữa.
Cổ tay đó cũng không đeo thêm trang sức nào nữa.
Cô ghé người, nâng gương mặt anh tuấn của Khương Bái lên.
Cho dù Khương Bái là vì trách nhiệm của bạn trai hay là xuất phát từ tấm lòng.
Anh vẫn là người duy nhất bay về cắt bánh sinh nhật với cô, tặng quà cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Đã lâu lắm rồi chưa từng có ai đối xử với cô như vậy.
“Nhiều quà vậy thôi, nhưng tôi thích vòng tay của anh nhất, nhìn đẹp nhất.” Cô lẩm bẩm bên tai anh, chủ động hôn.
Trò chơi thì trò chơi, sau ngày 21 tháng 9, bọn họ vẫn phải chính thức cắt ra.
Bây giờ Dương Thư chỉ có thể hi vọng thời gian trôi qua thật chậm, thật chậm.
Cô tham lam cảm giác trước mắt, giống như thiêu thân đâm đầu vào lửa.
Dương Thư không thường chủ động, cũng không có kinh nghiệm gì.
Bây giờ cô lại học dáng vẻ ngày thường của anh, vụng về hôn.
Khương Bái đối với sự nhiệt tình của cô thì có chút ngoài ý muốn, ngồi yên không nhúc nhích, mặc cho cô làm loạn không phản ứng.
Dương Thư hơi buồn bực, cắn môi anh một cái.
Khương Bái cụp mắt nhìn côm đầu lưỡi nếm được vị ngọt từ môi cô, là hương vải, còn có hương rượu.
Yết hầu anh nhấp nhô hai cái, ánh mắt sâu thẳm.
Đôi mắt long lanh của Dương Thư nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng, âm thanh uyển chuyển, hơi ủy khuất nói: “Anh Bái.”
Dường như chỉ có thời điểm cô uống rượu mới có dáng vẻ này.
Tia lý trí cuối cùng của Khương Bái biến mất, cánh tay bóp chặt cô, cọ tràn cô khàn giọng nói: “Muốn sao, gọi chồng đi.”
Dương Thư nhếch môi, vờ như muốn rời khỏi người anh.
Khương Bái giữ chặt cô, nóng bỏng hôn lên, hàm hồ: “Vậy thì để lát nữa gọi.”
Anh ôm ngang cô về phòng ngủ.
Bộ dáng của cô thật sự rất khiến anh mê muội, Khương Bái hận không thể đòi mạng cô đêm nay.
Xong việc, anh đi tắm rửa, trong đầu vẫn là hình ảnh câu dẫn của cô.
Lúc đẩy cửa phòng tắm ra thì người trên giường đã ngủ mất,
Cô ôm chăn nằm nghiêng, eo hở ra ngoài vẫn còn vết đó, là dấu ấn cho anh để lại.
Ánh đèn chiếu đến mới khiến Khương Bái phát hiện lúc này mình mất không chế đến mức nào.
Anh nhẹ nhàng đi tới, giúp cô đắp chăn.
Anh đứng ở mép giường, nhìn cô gái nhỏ an tĩnh ngủ say.
Trạng thái của cô đêm nay rất hiếm lạ, nhưng cũng cho thấy một tín hiệu không ổn chút nào,
Bây giờ mới là tháng Sáu, có lẽ cô đã suy nghĩ đến chuyện chia tay tháng Chín rồi.
Câu trả lời của cô cũng hiển nhiên không phải thứ anh muốn.
Khương Bái rời khỏi phòng ngủ, đến ban công hút thuốc.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, hút một hơi, đốm lửa lập lòe cũng làn khói theo đó tỏa ra, biến mất trong màn đêm.
Trước đây anh luôn sợ rằng có một số chuyện một khi phá vỡ thì nhất định sẽ không còn cơ hội nữa.
Vậy nên anh kéo dài lại kéo dài, cứ vậy một ngày lại một ngày qua đi, ít nhất cô vẫn còn là của anh.
Nhưng bây giờ xem ra, nếu anh không nói một số thứ với cô, để mặc như vậy thì kết quả sẽ không đổi.
Cô vẫn sẽ rời đi.
Lòng bàn tay anh gạt xuống tàn thuốc.
Bây giờ là thời điểm cần phải suy tính kỹ càng tiến triển giữa anh và Dương Thư.
***
Cuối tháng Sáu Dương Thư đến An Cầm công tác, là chuyện chụp ảnh tuyên truyền cho xí nghiệp của Giang Triệt.
Bởi vì đã nói chuyện trước với người bên công ty trong Wechat, lại được bên chuyên môn phối hợp nên công việc quay chụp của Dương Thư rất thuận lời.
Thời gian này Giang Triệt đi công tác nước ngoài, hai ngày đầu Dương Thư quay chụp vốn không gặp mặt anh ta.
Đến khi xong việc ngày thứ ba thì anh ta mới xuất hiện một lần.
Khi đó công việc đã kết thúc, Dương Thư đang cho mọi người xem ảnh đã chụp.
Cô nghe thấy mọi người gọi một tiếng Giang tổng, quay đầu lại thì thấy Giang Triệt mang theo trà bánh đến, nói mọi người nghỉ ngơi một lát.
Anh ta mặc âu phục, gương mặt cùng với dáng người kia hợp lại đúng là như một ma nơ canh biết đi.
Thấy Dương Thư, Giang Triệt chủ động đưa chai nước tới: “Vất vả cho cô rồi, trước đó tội bận việc ở nơi khác, hôm nay mới kịp quay về.”
“Giang tổng về rất đúng lúc, chậm chút nữa thì xong việc rồi.” Dương Thư cười nhận lấy chai nước. “Nghe mọi người nói anh không định chụp ảnh, nhưng tôi cảm thấy tuyên truyền cho xí nghiệp thì thân là tổng giám đốc tập đoàn như anh nếu không lộ mặt cũng không thích hợp lắm.”
Cô nâng máy ảnh trong tay nói: “Vẫn là chụp vài tấm đi.”
Giang Triệt không đồng ý lắm: “Tôi không cần, chủ yếu là nghiên cứu về nghiên cứu y dược, cô cứ chụp mấy nhân viên nghiên cứu là được, tôi không quen chụp ảnh.”
“Người quyết định cho nghiên cứu về sản phẩm cũng rất quan trọng, những thứ khác tôi đã chụp rất kỹ rồi, Giang tổng thật sự không định chụp sao?”
Giang Triệt nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.
Giang Triệt rõ ràng không thường xuyên chụp ảnh, khi ống kính hướng tới thì cả người hơi cứng nhắc.
Dương Thư ở phương diện này rất có kinh nghiệm, chủ động cũng anh trò chuyện để tạp bầu không khí, nói anh nên làm tư thế nào, cuối cùng cũng thuận lợi chụp xong.
Cô phát hiện gương mặt của Giang Triệt dù đứng thế nào tùy tiện chụp cũng rất đẹp.
Giống hệt như Khương Bái, lúc họ cùng nhau ăn tết ở Serbia cô đã chụp rất nhiều ảnh cho anh, tuy hơi mờ nhưng vẫn cực đẹp trai.
Không hiểu tại sao lại nhớ đến Khương Bái, Dương Thư cố gắng loại bỏ ý nghĩ trong lòng.
Kết thúc công việc xong, tối hôm đó cô phải vội trở về Trường Hoàn, mấy ngày tới còn rất nhiều lịch trình, gần đây cô rất bận rộn.
Giang Triệt tự mình đưa cô xuống sảnh, áy náy nói: “Vốn là Giang Lăng gọi điện cho tôi, nói tôi chiếu cố cô một chút, vậy mà hôm nay tôi mới đến được, cũng không chiếu cố được gì, cô vất vả rồi.”
Dương Thư cười: “Giang tổng đừng khách khí, chị Lăng đã giúp tôi rất nhiều, cũng giống như chị gái tôi vậy.”
Hai người trò chuyện vài câu, Dương Thư sau đó lên xe rời đi.
Dương Thư chỉ tới quay chụp, tuyên truyền và hậu kỳ vẫn là do người bên xí nghiệp tự hoàn thành, vậy nên sau khi chụp xong thì cô giao cho bên phía phụ trách.
Giang Triệt nhớ tới mấy tấm ảnh Dương Thư chụp cho anh, suy tư một chút rồi đi đến ban tuyên truyền.
Trưởng dự án thấy anh tới thì cung kính chào đón: “Giang tổng đến xem ảnh sao? Nhiếp ảnh Dương làm việc hiệu quả thật sự tốt hơn nhiều so với chúng ta, vốn không cần sửa thêm nữa, ảnh chụp của Giang tổng là đẹp nhất.”
Trường dự án mở ảnh cho anh coi, Giang Triệt chỉ mấy tấm của anh, nói: “Mấy tấm này hậu kỳ không cần đăng lên.”
Anh không quen với việc lộ diện trước công chúng, lúc nãy Dương Thư nói chụp nên anh mới không muốn từ chối quá mất lễ phép.
Trưởng dự án cảm thấy rất đáng tiếc: “Mấy tấm này đẹp nhất đó, Giang tổng thật sự muốn bỏ sao?”
Giang Triệt nhìn mấy tấm ảnh, Dương Thư chụp thật sự rất có tâm, xóa bỏ tâm huyết của người ta thì quá lãng phí.
Anh suy tư rồi đổi ý: “Thôi, giữ đi.”
Sau khi rời khỏi văn phòng trưởng dự án, anh thấy nhân viên xem ảnh chụp mấy ngày nay.
Bên trong máy tình là toàn bộ video hậu trưởng buổi chụp ảnh tuyên truyền mấy ngày nay.
Tình cờ phân cảnh hiện tại lại xuất hiện Dương Thư.
Có vẻ Dương Thư vừa chụp ảnh xong, đang nghỉ ngơi nên ngồi trên salon nghịch điện thoại.
Ánh mắt Giang Triệt nhàn nhạt liếc nhìn, tình cờ để ý một đồng tác nhỏ.
Lúc cô bấm điện thoại, bàn tay rảnh rỗi còn lại để trước ngực, ngón tay bất giác xoay vòng trên xương quai xanh.
Con ngươi Giang Triệt co lại, nhìn thấy ống kinh chuyển về phía khác, anh cúi người tua lại.
Nhân viên công khác giật mình đứng dậy: “Giang… Giang tổng.”
Giang Triệt không đáp, trầm mặc lặp đi lặp lại đoạn phim này không ngừng.
Thoáng chốc, anh tớ đến Ngôn Duyệt khi còn nhỏ.
Khi Ngôn Duyệt còn nhỏ thường thắt bím tóc hai bên, bím tóc dài phủ xuống trước ngực.
Khi đó cô thích dùng đuôi bím tóc cọ quanh cổ.
Sau này mẹ lười thắt tóc, buổi sáng cô lại suốt ngày nằm lì khiến tóc bị rối, đành cắt bớt tóc của cô.
Không có bím tóc, thói quen đó của cô vẫn không đổi, luôn đưa ngòn tay xoay vòng ở xương quai xanh.
Mấy năm nay bởi vì tìm Ngôn Duyệt, anh đã gặp không ít cô gái làm động tác này,
Nhưng ai cũng không phải Ngôn Duyệt.
Mỗi lần kích động, hi vọng vẫn trở thành thất vọng.
Anh không ngờ Dương Thư cũng có thói quen này.
Mấy ngày trước anh còn tự nhủ với bản thân rằng, không nên ôm quá nhiều mơ tưởng.
Thời khắc này, nhìn thấy động tác này, lòng Giang Triệt vẫn không nhịn được run rẩy.
Sau khi rời khỏi phòng tuyên truyền, Giang Triệt cố gắng trấn tĩnh nội tâm mình lại.
Người có động tác này rất nhiều, lỡ lại là trùng hợp thì phải làm sao. Trước đó mỗi lần anh kích động tìm hiểu thì đều không phải là đáp án mong muốn.
Anh bởi vì động tác này mà chạy đến hỏi cô có phải là Ngôn Duyệt không thì quá đường đột, không thích hợp.
Trở lại văn phòng tổng giám đốc, Giang Triệt tiếp tục xử lí công việc.
Trong đầu vẫn là khung cảnh lúc nãy.
Anh bỗng nhiên lại nghĩ tới, lỡ cô thật sự là Ngôn Duyệt, anh bỏ lỡ mất thì làm sao bây giờ.
Suy tư một lúc, anh cầm điện thoại lên, bấm số: “Có manh mối mới, nhiếp ảnh gia giới thời trang tên Dương Thư, cậu mau chóng điều ra thân thế của cô ấy đi.”
Cô ấy trang điểm, thần sắc vẫn giống như mọi ngày, lúc nhìn thấy cô còn cười chào hỏi: “Buổi chụp ảnh tuyên truyền cho “Lạc Nhũng” ổn chứ?”
Dương Thư gật đầu đáp: “Rất thuận lợi ạ.”
“Vậy thì tốt.”
Dương Thư nhìn cô ấy, do dự muốn giải thích chuyện hôm qua.
Giang Lăng nhận ra được ý độ của cô, cười cười: “Không có chuyện gì đâu, anh ấy dù sao cũng là ba của Đồng Đồng, lại sống cùng thành phố thế này thì kiểu gì cũng sẽ gặp nhau thôi. Chị lúc nào cũng chuẩn bị tâm lý trước rồi.”
Dương Thư nghe giọng điệu bình tĩnh của Giang Lăng, nhất thời vẫn không đoán nổi rốt cuộc tình huống giữa cô ấy và Phó Văn Sâm là như thế nào. Có điều cô cũng không hỏi thêm nữa.
Giang Lăng nhớ tới chuyện gì đó, lại nói: “À đúng rồi, hôm qua Giang Triệt gọi cho chị, nói là tháng Sáu và tháng Bảy này xí nghiệp của nó cần chụp ảnh tuyên truyền như đã bàn trước. Sắp tới chúng ta phải qua đó kí hợp đồng, em đi nhé?”
Dương Thư cười một tiếng: “Chị Lăng, cháu trai lớn của chị kí hợp đồng, chị có định giảm giá cho anh ta không đó? Đến lúc đó cổ đông như em đây còn được bao nhiêu tiền lãi thế?”
Nói rồi cô tặc lưỡi lắc đầu: “Làm ăn thế này lỗ vốn quá.”
Giang Lăng cầm văn kiện trên tay gõ đầu cô, cười: “Em còn dám ba hoa hả, cổ đông nhận ít hoa hồng một tí thì có làm sao? Còn nếu cảm thấy lỗ vốn thì em cứ xem nó như cháu trai lớn của em ấy.”
Dương Thư tranh thủ khoát tay: “Người đứng đầu xí nghiệp Giang thị, lại còn là ông trùm giới kinh doanh, em không đảm đương nổi chức dì nhỏ của anh ta.”
“Kỳ thật nó cũng không phải cao đến mức không thể chạm tới như em nói đâu.” Giang Lăng thở dài, nói. “Anh trai chị qua đời sớm, đứa con trai Giang Triệt này chính là mầm non duy nhất, tuổi trẻ đã phải gánh nhiều trách nhiệm trên vai. Mặc dù người ngoài nhìn vào chỉ thầy đó hơi đẹp trai, hơi tự phụ một tí nhưng thật ra từ bé nó đã chịu cảnh không cha không mẹ rồi. Mấy năm nay nó sống cũng không dễ dàng gì, may là còn có dì nhỏ như chị đây chăm sóc nó.”
“Có điều tiền cần lấy thì vẫn phải lấy.” Giang Lăng nhanh chóng thay đổi giọng điệu, đứng trước mặt Dương Thư nói. “Hợp đồng này xem như chị giảm cho nó 20%.”
“Giảm 20%?”
Dương Thư bị lời này làm nghẹn họng.
Đúng là keo kiệt, đến khách hàng cũ còn được giảm nhiều hơn thế.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giang Lăng: “Công ty ta đang trong giai đoạn phát triển, trước đó đều lỗ vốn, bây giờ mới được có bao nhiêu lợi nhuận đâu? Dù sao nó cũng không thiếu tiền, chị giảm cho nó từng nấy là nhiều lắm rồi.”
“Vậy chị khỏi bớt là được rồi! Chắc người ta cũng không để ý 20% kia đâu.”
“Thế thì lại không được.” Giang Lăng chăm chú nói: “Chị là dì ruột của nó, những điều cần ý tứ thì vẫn phải ý tứ.”
Dương Thư bật cười: “Thôi, dù sao kiếm được nhiều thì em cũng được chia hoa hồng nhiều, em ủng hộ chị!”
Giang Lăng liếc nhìn cô một cái: “Nợ của em không phải trả hết rồi sao, sắp tới để giành tiền mua nhà đi, kiếm chỗ an ổn. Thật ra Trường Hoàn rất tốt, chị thích nhất là điểm bốn mùa ở đây rất rõ rệt, mùa đông có tuyết lại càng thích hơn, nếu em cũng ở đây định cư thì tốt biết mấy.”
Trước đó Dương Thư từng tìm Giang Lăng mượn tiền, số tiền rất lớn, nói là để trả nợ.
Hai năm nay tiền kiếm được đều trừ vào khoản nợ đó.
Đây là chuyện cá nhân, Giang Lăng cũng chưa từng nói với ai.
Văn phòng lúc này không có ai nên cô ấy mới tiện nhắc lại: “Với độ nổi tiếng của em hiện giờ với mức độ phát triển của studio thì cũng kiếm được không ít đâu. Khương Khương dạo này cũng đang bận rộn chuyển sang nhà mới, em nên thử suy nghĩ một chút. Hiện tại giá phòng ở Trường Hoàn đang tăng, đặt cọc trước cũng được, nếu không đủ chị ứng trước cho em.”
Thấy Dương Thư chỉ nhếch môi không đáp, Giang Lăng cảm khái nói: “Hai năm nay chị mới suy nghĩ rõ ràng, cảm giác an toàn không phải chỉ cần dựa vào đàn ông, chỉ cần chị em mình đủ mạnh mẽ thì chính mình sẽ không cần phải nương tựa vào ai cả.”
Dương Thư gật đầu đồng tình, nhưng sau đó lại nhanh chóng lắc đầu: “Chuyện mua nhà tính sau vậy, xa quá thì em không thích, còn chỗ tốt thì hiện tại em mua không ổi. Em chỉ mới tốt nghiệp có vài năm, không vội ổn định nơi ở.”
Cô còn từng nghĩ đến chuyện sẽ mãi mãi ở lại thành phố này.
Bây giờ cô muốn tiết kiệm tiền, sau đó rời khỏi đây, cầm máy ảnh đi sưu tầm nét đẹp ở mọi miền, và cả tìm Ngôn Lễ.
Thế giới rất lớn, quãng đường đời còn lại cũng rất dài.
Cô nhất định sẽ tìm được anh.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong đầu Dương Thư chợt hiện ra gương mặt đẹp trai kiêu ngạo của Khương Bái, cả nét cười lưu manh thương xuyên treo trên mặt anh.
Nếu một ngày nào đó cô rời đi, có phải sẽ không còn được gặp lại anh nữa không?
Sau khi Giang Lăng rời đi, Dương Thư ngồi xuống trước bàn làm việc thất thần, bất giác tay lại chạm lên sợi dây chuyền ở xương quai xanh, lòng bàn tay siết chặt, ngón tay mềm mại khẽ trắng bệch.
***
Dạo này Khương Bái và Tiền Nhất Minh rất bận rộn, làm thêm giờ là chuyện thường, hở tí lại phải đi công tác, gần như không có ngày nghỉ.
Nguyên nhân chủ yếu là dạo này Phó Văn Sâm không phải đi trễ thì sẽ về sớm.
Hội nghị hôm nay vừa kết thúc, Phó Văn Sâm lại định rời đi.
Tiền Nhất Minh nhìn thời gian, nói: “Anh Phó, còn chưa tới 5 giờ, anh lại muốn về sớm hả?”
Phó Văn Sâm sửa sang văn kiện trong tay: “Phải đi đón con trai tan học.”
Tiền Nhất Minh cười: “Anh tự nhận đúng không, lần trước Đồng Đồng người ta bị anh vác đến đây chỉ gọi anh là chú thôi.”
Dạo này Phó Văn Sâm bận theo đuổi lại vợ cũ và con trai, trên dưới văn phòng luật đã sớm lan truyền tin này.
Mấy chốt là đứa nhóc kia cũng rất chịu hợp tác, đồng ý để anh ấy dẫn đi ra ngoài chơi.
Có điều đến giờ vẫn chỉ gọi anh ấy là “chú”.
Nhóc đã nói rồi, chừng nào mẹ nhóc đồng ý thì mới gọi ba.
Mặc dù tuổi nhỏ nhưng đúng thật là tinh quái.
Tiền Nhất Minh dựa vào chỗ ngồi huýt sáo: “Xin phép hỏi người từng trái một tí, hôm nay Đồng Đồng đã gọi anh là ba chưa?”
Phó Văn Sâm không đáp, trực tiếp rời đi.
Tiền Nhất Minh nhìn Khương Bái đang cầm bút viết bên cạnh: “Anh Bái, ngày nào anh ấy cũng đem hết công việc dồn cho chúng ta, anh không ý kiến gì sao?”
Khương Bái viết ngày ở phần kết, sau đó đóng bút, đưa cuốn sổ cho anh ta: “Mấy ngày nay anh ta thiếu nợ cái gì tôi đều ghi nhận cả rồi. Cậu tưởng là anh ta không cần trả lại chắc?
Tiền Nhất Minh nhìn sổ ghi chép, nhếch miệng cười: “Vẫn là anh Bái sáng suốt, đến lúc đó chúng ta tính toán sổ sách với anh ta rõ ràng!”
“À đúng rồi, tối nay bảy giờ chúng ta phải đi xã giao đấy.” Tiền Nhất Minh nói, mắt nhìn đồng hồ: “Bây giờ đã là bốn giờ năm mươi rồi.”
Khương Bái liếc nhìn đồng hồ rồi sửa lại: “Bốn giờ năm mươi hai, đồng hồ cậu chậm hai phút rồi.”
Anh chỉ tay mình: “Đồng hồ này là bạn gái tôi mua cho, thời gian rất chuẩn, đồng hồ của cậu có vấn đề rồi.”
Tiền Nhất Minh: “…”Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh ta chỉ là bỏ bốn lên năm cho nó tròn thôi, có cần phát thức ăn cho chó vậy không?
Khương Bái ngẩng đầu: “Đồng hồ của cậu nhìn rất cũ, bạn gái cậu không định đổi cái mới cho cậu sao? À quên, hôm sinh nhật cậu hai người cãi nhau, quà cáp gì cũng chả có.”
Tiền Nhất Minh: “…”
***
Năm nay studio nhận rất nhiều hợp đồng, Dương Thư suốt ngày di chuyển giữa trời Nam biển Bắc, cô và Khương Bái cũng rất ít có thời gian gặp nhau.
Mối quan hệ của hai người bất giác như quay về thời điểm ban đầu, nếu không bận rộn thì mỗi tối lại gặp một lần, bận rộn rồi thì mấy ngày liền không chút tăm tích.
Cô cảm thấy kiểu này cũng rất tốt, từ khi phát hiện mình bắt đầu có tâm ý với Khương Bái, cả đầu cô rất loạn.
Lần trước chị Lăng lại nói như vậy càng khiến cô không biết phải làm sao.
Ít gặp mặt Khương Bái có khi lại giúp cô tỉnh táo một chút.
Mấy ngày sinh nhật của Dương Thư lại trúng lịch công tác ở nước ngoài, hai ngừi lại không thể gặp.
Đầu tháng Sáu, công việc giảm bớt, chị Lăng và Khương Ngâm cùng với mấy người đồng nghiệp tổ chức bù sinh nhật cho cô, cũng xem như là liên hoan nhỏ cho công ty.
Địa điểm là nhà của Khương Ngâm.
Năm sau Khương Bái sẽ chuyển ra khỏi đại học C, bây giờ đang sống một mình ở nhà mới.
Phòng ở trang trí rất đẹp, phòng khách cũng rộng rãi.
Mọi người ăn xong thì cắt bánh kem, sau đó mấy đồng nghiệp ngồi tụm lại chơi bài poker.
Khương Ngâm đứng ở ban công, cầm ly rượu vang đỏ, hơi không yên lòng nhìn bên ngoài.
Dương Thư đừng dậy đi lại, dựa vào lan can nhìn cô, trêu chọc: “Đừng nói cậu lại đang bắt đầu giống thiếu nữ mới yêu đương, nhớ đến Doãn Toại đó chứ?”
Doãn Toại là bạn của Khương Bái, cũng là học sinh cũ của Khương Bẩm Hoài và Lương Văn.
Thời gian trước Lương Văn gán ghép, để Khương Ngâm và Doãn Toại xem mắt lẫn nhau.
Hai người phát triển rất nhanh, mới ra mắt một hôm mà đã tính đến chuyện kết hôn.
Doãn Toại nói muốn Khương Ngâm kết hôn với anh ta nửa năm, ứng phó người trong nhà, còn có rất nhiều điều kiện tốt đi kèm nên Khương Ngâm đồng ý.
Có điều hôn sự này chưa kịp tiến triển gì thì Doãn Toại lại đột ngột đi công tác mấy ngày liền không thấy bóng dáng.
Khương Ngâm dựa vào lan can thở dài: “Cưới hay không không quan trọng, quan trọng là anh ấy đồng ý mua máy ảnh đang được đấu giá để làm sính lễ cho tớ. Máy ảnh quý như thế, đến giờ tớ còn chưa được sờ vào, nếu anh ấy đổi ý thì lỗ to rồi.”
Dương Thư cười nhẹ: “Hẳn là không đâu, dù sau anh ta cũng là tổng giám đốc của công ty truyền thông Tinh Đồ, cha đẻ của biết bao minh tinh nổi tiếng, nhất định là nói được làm được. Vả lại không phải anh ta đã gặp ba mẹ cậu rồi à, càng không thể quỵt được.”
Khương Ngâm nói: “Chỉ cần cầm được máy ảnh về tay thì kiểu gì cũng được.”
Cô ấy nghĩ nghĩ rồi hỏi Dương Thư: “Cậu nói xem, tớ và anh ấy kết hôn nửa năm, có thể nào nảy sinh tình cảm không? Lỡ anh ấy yêu tớ thì phải làm sao? Hoặc tớ yêu anh ấy thì phải làm sao?”
Vẻ mặt Dương Thư hơi giật mình, nhất thời nhớ đến mối quan hệ vẫn chưa kết thúc của mình và Khương Bái, chưa tới lời hẹn một năm mà lòng đã loạn.
Bạn bè của Khương Bái sao cũng thích mấy trò này thế?
Lông mi Dương Thư rũ xuống, lắc lư rượu trong tay: “Từ thời khắc cậu đồng ý, đã là đang đánh cược rồi.”
Cô nhìn về phía Khương Ngâm: “Cậu vì một cái máy ảnh năm 95 mà đồng ý cùng anh ta kết hôn, có phải hơi qua loa không?”
“Cũng không hẳn chỉ vì máy ảnh đâu.” Khương Ngâm liếm môi một cái, trầm mặc nói: “Tớ cảm thấy chuyện tình cảm thật ra cũng không phải quá đặt nặng. Lỡ sau này có tình cảm, xem như lấy giả thành thật, chúng tớ không ly hôn nữa. Ba mẹ tớ là giảng viên của anh ấy, anh trai luật sư của tớ còn là bạn thân của anh ấy. Chỗ dựa của tớ nhiều như thế, anh ấy không dám làm gì đâu, cậu nói xem đúng không?”
Dương Thư nhấp một ngụm rượu: “Cậu nói cũng đúng.”
Khương Ngâm có người nhà yêu thương, làm chỗ dựa, cũng có đường lui, cô ấy hoàn toàn có thể vô ưu vô lo dũng cảm tiến tới.
Hoàn toàn không giống với cô.
Cô tứ phương không người thân, một bước lầm lỡ thì chính là sa vào vực sâu trăm thước.
Cảm giác buông bỏ đề phòng để đối xử với một người, mở ra trái tim, sau đó lại bị đâm một nhát cô rất hiểu thấu.
Bảy năm trước, ở nhà họ Hạ, cô đã nếm trải một lần.
Đuôi mắt Dương Thư khẽ ẩm ướt, cô ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
Đến tối Khương Ngâm vốn muốn Dương Thư ở lại chỗ cô ấy nghỉ ngơi, nhưng Dương Thư cảm nhận được tâm trạng mình không tốt nên vẫn quay về nhà.
Vào nhà, đèn phòng khách thế nhưng lại đang sáng.
Cô ngước mắt nhìn, Khương Bái ở ghế sofa đang bước lại gần: “Em đi đâu thế, gọi điện cũng không nghe máy?”
Dương Thư im lặng một lát, lấy điện thoại trong túi ra xem.
Lúc Khương Bái gọi điện, máy cô để chế độ im lặng nên không nghe thấy.
Dương Thư cười nhẹ: “Mấy hôm trước bận quá, đám người Khương Khương muốn tổ chức sinh nhật bù cho tôi nên đến nhà cậu ấy ăn tối.”
Nói xong, cô nhấc cánh tay xách đống quà lên: “Nhận được rất nhiều quà nữa.”
Khương Bái ngửi được mùi rượu trên người cô: “Sao còn uống rượu?”
“Mấy chuyện này dĩ nhiên phải nhậu nhẹt rồi, có điều chỉ là cocktail thôi, rất ít cồn, không có say.” Dương Thư nhớ lại. “Không phải anh đi công tác sao? Về khi nào vậy?”
“Mới về thôi.” Khương Bái kéo cô ngồi xuống sofa, thả mớ quả lên bàn, sau đó vào bếp pha cho cô một cốc mật ong.
Dương Thư ngồi dựa trên sofa, nghiêng mắt nhìn thân ảnh thẳng tắp của anh.
Lúc Khương Bái quay lại, ánh mắt của cô rất phức tạp.
Anh nhìn cô, đưa cốc nước tới: “Nhìn tôi làm gì, mới mấy hôm không gặp đã không nhận ra rồi sao?”
Dương Thư nhận lấy uống một ngụm, hương vị ngọt lan ra khắp đầu lưỡi, nhưng không hiểu sao nuốt xuống lại khiến trong lòng cực kỳ chát.
Khương Bái ngồi xuống cạnh cô, thấy quà trên bạn thì tiện tay lấy một hộp trang sức ra, phát hiện thế mà lại là vòng tay.
Sắc mặt anh không vui: “Ai lại trùng quà với tôi thế chứ?”
“Đồng nghiệp của tôi không biết anh tặng gì, dù sao cũng là tấm lòng của người ta mà.” Dương Thư lắc lắc vòng thủy tinh màu hồng phấn trên tay. “Dù sao cái này của anh tôi cũng đang đeo, đâu có nói sẽ đổi cái khác đâu.”
Sinh nhật Dương Thư mặc dù Khương Bái đang đi công tác nước ngoài nhưng vẫn trở về chúc mừng sinh nhật cô.
Còn tặng cô chiếc vòng thủy tinh màu hồng phấn này.
Kể từ hôm đó, Dương Thư lúc nào cũng đeo nó.
Dương Thư đang chỉ cổ tay phải có đeo vòng, tay trái trước đó vốn có đeo vòng ngọc khắc chữ “Ngôn Duyệt” nhưng kể từ khi làm rơi thì không dám đeo nữa.
Cổ tay đó cũng không đeo thêm trang sức nào nữa.
Cô ghé người, nâng gương mặt anh tuấn của Khương Bái lên.
Cho dù Khương Bái là vì trách nhiệm của bạn trai hay là xuất phát từ tấm lòng.
Anh vẫn là người duy nhất bay về cắt bánh sinh nhật với cô, tặng quà cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Đã lâu lắm rồi chưa từng có ai đối xử với cô như vậy.
“Nhiều quà vậy thôi, nhưng tôi thích vòng tay của anh nhất, nhìn đẹp nhất.” Cô lẩm bẩm bên tai anh, chủ động hôn.
Trò chơi thì trò chơi, sau ngày 21 tháng 9, bọn họ vẫn phải chính thức cắt ra.
Bây giờ Dương Thư chỉ có thể hi vọng thời gian trôi qua thật chậm, thật chậm.
Cô tham lam cảm giác trước mắt, giống như thiêu thân đâm đầu vào lửa.
Dương Thư không thường chủ động, cũng không có kinh nghiệm gì.
Bây giờ cô lại học dáng vẻ ngày thường của anh, vụng về hôn.
Khương Bái đối với sự nhiệt tình của cô thì có chút ngoài ý muốn, ngồi yên không nhúc nhích, mặc cho cô làm loạn không phản ứng.
Dương Thư hơi buồn bực, cắn môi anh một cái.
Khương Bái cụp mắt nhìn côm đầu lưỡi nếm được vị ngọt từ môi cô, là hương vải, còn có hương rượu.
Yết hầu anh nhấp nhô hai cái, ánh mắt sâu thẳm.
Đôi mắt long lanh của Dương Thư nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng, âm thanh uyển chuyển, hơi ủy khuất nói: “Anh Bái.”
Dường như chỉ có thời điểm cô uống rượu mới có dáng vẻ này.
Tia lý trí cuối cùng của Khương Bái biến mất, cánh tay bóp chặt cô, cọ tràn cô khàn giọng nói: “Muốn sao, gọi chồng đi.”
Dương Thư nhếch môi, vờ như muốn rời khỏi người anh.
Khương Bái giữ chặt cô, nóng bỏng hôn lên, hàm hồ: “Vậy thì để lát nữa gọi.”
Anh ôm ngang cô về phòng ngủ.
Bộ dáng của cô thật sự rất khiến anh mê muội, Khương Bái hận không thể đòi mạng cô đêm nay.
Xong việc, anh đi tắm rửa, trong đầu vẫn là hình ảnh câu dẫn của cô.
Lúc đẩy cửa phòng tắm ra thì người trên giường đã ngủ mất,
Cô ôm chăn nằm nghiêng, eo hở ra ngoài vẫn còn vết đó, là dấu ấn cho anh để lại.
Ánh đèn chiếu đến mới khiến Khương Bái phát hiện lúc này mình mất không chế đến mức nào.
Anh nhẹ nhàng đi tới, giúp cô đắp chăn.
Anh đứng ở mép giường, nhìn cô gái nhỏ an tĩnh ngủ say.
Trạng thái của cô đêm nay rất hiếm lạ, nhưng cũng cho thấy một tín hiệu không ổn chút nào,
Bây giờ mới là tháng Sáu, có lẽ cô đã suy nghĩ đến chuyện chia tay tháng Chín rồi.
Câu trả lời của cô cũng hiển nhiên không phải thứ anh muốn.
Khương Bái rời khỏi phòng ngủ, đến ban công hút thuốc.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, hút một hơi, đốm lửa lập lòe cũng làn khói theo đó tỏa ra, biến mất trong màn đêm.
Trước đây anh luôn sợ rằng có một số chuyện một khi phá vỡ thì nhất định sẽ không còn cơ hội nữa.
Vậy nên anh kéo dài lại kéo dài, cứ vậy một ngày lại một ngày qua đi, ít nhất cô vẫn còn là của anh.
Nhưng bây giờ xem ra, nếu anh không nói một số thứ với cô, để mặc như vậy thì kết quả sẽ không đổi.
Cô vẫn sẽ rời đi.
Lòng bàn tay anh gạt xuống tàn thuốc.
Bây giờ là thời điểm cần phải suy tính kỹ càng tiến triển giữa anh và Dương Thư.
***
Cuối tháng Sáu Dương Thư đến An Cầm công tác, là chuyện chụp ảnh tuyên truyền cho xí nghiệp của Giang Triệt.
Bởi vì đã nói chuyện trước với người bên công ty trong Wechat, lại được bên chuyên môn phối hợp nên công việc quay chụp của Dương Thư rất thuận lời.
Thời gian này Giang Triệt đi công tác nước ngoài, hai ngày đầu Dương Thư quay chụp vốn không gặp mặt anh ta.
Đến khi xong việc ngày thứ ba thì anh ta mới xuất hiện một lần.
Khi đó công việc đã kết thúc, Dương Thư đang cho mọi người xem ảnh đã chụp.
Cô nghe thấy mọi người gọi một tiếng Giang tổng, quay đầu lại thì thấy Giang Triệt mang theo trà bánh đến, nói mọi người nghỉ ngơi một lát.
Anh ta mặc âu phục, gương mặt cùng với dáng người kia hợp lại đúng là như một ma nơ canh biết đi.
Thấy Dương Thư, Giang Triệt chủ động đưa chai nước tới: “Vất vả cho cô rồi, trước đó tội bận việc ở nơi khác, hôm nay mới kịp quay về.”
“Giang tổng về rất đúng lúc, chậm chút nữa thì xong việc rồi.” Dương Thư cười nhận lấy chai nước. “Nghe mọi người nói anh không định chụp ảnh, nhưng tôi cảm thấy tuyên truyền cho xí nghiệp thì thân là tổng giám đốc tập đoàn như anh nếu không lộ mặt cũng không thích hợp lắm.”
Cô nâng máy ảnh trong tay nói: “Vẫn là chụp vài tấm đi.”
Giang Triệt không đồng ý lắm: “Tôi không cần, chủ yếu là nghiên cứu về nghiên cứu y dược, cô cứ chụp mấy nhân viên nghiên cứu là được, tôi không quen chụp ảnh.”
“Người quyết định cho nghiên cứu về sản phẩm cũng rất quan trọng, những thứ khác tôi đã chụp rất kỹ rồi, Giang tổng thật sự không định chụp sao?”
Giang Triệt nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.
Giang Triệt rõ ràng không thường xuyên chụp ảnh, khi ống kính hướng tới thì cả người hơi cứng nhắc.
Dương Thư ở phương diện này rất có kinh nghiệm, chủ động cũng anh trò chuyện để tạp bầu không khí, nói anh nên làm tư thế nào, cuối cùng cũng thuận lợi chụp xong.
Cô phát hiện gương mặt của Giang Triệt dù đứng thế nào tùy tiện chụp cũng rất đẹp.
Giống hệt như Khương Bái, lúc họ cùng nhau ăn tết ở Serbia cô đã chụp rất nhiều ảnh cho anh, tuy hơi mờ nhưng vẫn cực đẹp trai.
Không hiểu tại sao lại nhớ đến Khương Bái, Dương Thư cố gắng loại bỏ ý nghĩ trong lòng.
Kết thúc công việc xong, tối hôm đó cô phải vội trở về Trường Hoàn, mấy ngày tới còn rất nhiều lịch trình, gần đây cô rất bận rộn.
Giang Triệt tự mình đưa cô xuống sảnh, áy náy nói: “Vốn là Giang Lăng gọi điện cho tôi, nói tôi chiếu cố cô một chút, vậy mà hôm nay tôi mới đến được, cũng không chiếu cố được gì, cô vất vả rồi.”
Dương Thư cười: “Giang tổng đừng khách khí, chị Lăng đã giúp tôi rất nhiều, cũng giống như chị gái tôi vậy.”
Hai người trò chuyện vài câu, Dương Thư sau đó lên xe rời đi.
Dương Thư chỉ tới quay chụp, tuyên truyền và hậu kỳ vẫn là do người bên xí nghiệp tự hoàn thành, vậy nên sau khi chụp xong thì cô giao cho bên phía phụ trách.
Giang Triệt nhớ tới mấy tấm ảnh Dương Thư chụp cho anh, suy tư một chút rồi đi đến ban tuyên truyền.
Trưởng dự án thấy anh tới thì cung kính chào đón: “Giang tổng đến xem ảnh sao? Nhiếp ảnh Dương làm việc hiệu quả thật sự tốt hơn nhiều so với chúng ta, vốn không cần sửa thêm nữa, ảnh chụp của Giang tổng là đẹp nhất.”
Trường dự án mở ảnh cho anh coi, Giang Triệt chỉ mấy tấm của anh, nói: “Mấy tấm này hậu kỳ không cần đăng lên.”
Anh không quen với việc lộ diện trước công chúng, lúc nãy Dương Thư nói chụp nên anh mới không muốn từ chối quá mất lễ phép.
Trưởng dự án cảm thấy rất đáng tiếc: “Mấy tấm này đẹp nhất đó, Giang tổng thật sự muốn bỏ sao?”
Giang Triệt nhìn mấy tấm ảnh, Dương Thư chụp thật sự rất có tâm, xóa bỏ tâm huyết của người ta thì quá lãng phí.
Anh suy tư rồi đổi ý: “Thôi, giữ đi.”
Sau khi rời khỏi văn phòng trưởng dự án, anh thấy nhân viên xem ảnh chụp mấy ngày nay.
Bên trong máy tình là toàn bộ video hậu trưởng buổi chụp ảnh tuyên truyền mấy ngày nay.
Tình cờ phân cảnh hiện tại lại xuất hiện Dương Thư.
Có vẻ Dương Thư vừa chụp ảnh xong, đang nghỉ ngơi nên ngồi trên salon nghịch điện thoại.
Ánh mắt Giang Triệt nhàn nhạt liếc nhìn, tình cờ để ý một đồng tác nhỏ.
Lúc cô bấm điện thoại, bàn tay rảnh rỗi còn lại để trước ngực, ngón tay bất giác xoay vòng trên xương quai xanh.
Con ngươi Giang Triệt co lại, nhìn thấy ống kinh chuyển về phía khác, anh cúi người tua lại.
Nhân viên công khác giật mình đứng dậy: “Giang… Giang tổng.”
Giang Triệt không đáp, trầm mặc lặp đi lặp lại đoạn phim này không ngừng.
Thoáng chốc, anh tớ đến Ngôn Duyệt khi còn nhỏ.
Khi Ngôn Duyệt còn nhỏ thường thắt bím tóc hai bên, bím tóc dài phủ xuống trước ngực.
Khi đó cô thích dùng đuôi bím tóc cọ quanh cổ.
Sau này mẹ lười thắt tóc, buổi sáng cô lại suốt ngày nằm lì khiến tóc bị rối, đành cắt bớt tóc của cô.
Không có bím tóc, thói quen đó của cô vẫn không đổi, luôn đưa ngòn tay xoay vòng ở xương quai xanh.
Mấy năm nay bởi vì tìm Ngôn Duyệt, anh đã gặp không ít cô gái làm động tác này,
Nhưng ai cũng không phải Ngôn Duyệt.
Mỗi lần kích động, hi vọng vẫn trở thành thất vọng.
Anh không ngờ Dương Thư cũng có thói quen này.
Mấy ngày trước anh còn tự nhủ với bản thân rằng, không nên ôm quá nhiều mơ tưởng.
Thời khắc này, nhìn thấy động tác này, lòng Giang Triệt vẫn không nhịn được run rẩy.
Sau khi rời khỏi phòng tuyên truyền, Giang Triệt cố gắng trấn tĩnh nội tâm mình lại.
Người có động tác này rất nhiều, lỡ lại là trùng hợp thì phải làm sao. Trước đó mỗi lần anh kích động tìm hiểu thì đều không phải là đáp án mong muốn.
Anh bởi vì động tác này mà chạy đến hỏi cô có phải là Ngôn Duyệt không thì quá đường đột, không thích hợp.
Trở lại văn phòng tổng giám đốc, Giang Triệt tiếp tục xử lí công việc.
Trong đầu vẫn là khung cảnh lúc nãy.
Anh bỗng nhiên lại nghĩ tới, lỡ cô thật sự là Ngôn Duyệt, anh bỏ lỡ mất thì làm sao bây giờ.
Suy tư một lúc, anh cầm điện thoại lên, bấm số: “Có manh mối mới, nhiếp ảnh gia giới thời trang tên Dương Thư, cậu mau chóng điều ra thân thế của cô ấy đi.”
/84
|