Chương 204: Khiêu vũ với bầy sói
Cô mới vất vả leo ra từ miệng sói, lại bị đưa vào hang hổ sao?
Thủy Miểu Miểu liếc nhìn sắc mặt Sadie lạnh lùng, lại dò xét hai bảo vệ to con.
Cô có loại trực giác, Dạ Lăng Dật sẽ không giúp cô, không chỉ có như thế, thấy được anh anh ta vị hôn thê bị giấu ở trên đùi, sẽ còn nổi trận lôi đình, hận không thể chém cô.
Đưa đầu một đao, rụt đầu một đao, đi vào bị Dạ Lăng Dật nhục nhã một lần, không bằng lớn gan, chết đi.
Nghĩ tới đây, tròng mắt Thủy Miểu Miểu chuyển động, đi theo đám bọn họ đến chỗ góc cua, sau đó bỏ chạy như một làn khói.
Bảo vệ kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu chạy tới cửa thang máy.
"Bắt lấy cô ta, đừng cho cô ta chạy." Sadie gào với bảo vệ.
Thủy Miểu Miểu nóng nảy ấn thang máy, thang máy còn nhàn hạ đi lên.
Mắt thấy bảo vệ đuổi tới.
Thủy Miểu Miểu từ bỏ thang máy, chạy vào lối thoát hiểm, một bảo vệ cường tráng khác cản ở cửa.
Thủy Miểu Miểu định chuyển hướng, bọn họ đã đuổi tới.
Bảo vệ đứng ở của thoát hiểm tiến lên, vặn ngược tay cô.
Vai đau tới rút gân, lưng Thủy Miểu Miểu cứng ngắc, phàn nàn nói: "Bắt được là được rồi, không cần dùng sức như thế, đại ca, tôi và anh không oán không hận."
Sadie đi tới, trừng mắt nhìn Thủy Miểu Miểu, vung tay lên mặt Thủy Miểu Miểu, tức giận nói; "Dám gạt tôi, cô không muốn sống."
Trên mặt Thủy Miểu Miểu đau rát, mắt nổi đom đóm.
"Chị Sadie, xử lý như thế nào?" Bảo vệ hỏi.
Sadie câu lên nụ cười, ngón trỏ sơn đỏ lướt từ mặt đến ngực Thủy Miểu Miểu, ánh mắt đột nhiên trở nên ngoan lệ, nói ra: "Cô ta không thích làm gái ở đây sao? Đưa đến phòng thẩm vấn, bây giờ, chị mời các anh em nhấm nháp tiệc."
Thủy Miểu Miểu có loại cảm giác rợn cả tóc gáy, tiệc trong miệng Sadie nói, không phải là cô sao?
"Sadie, Trung Quốc là quốc gia pháp luật, nếu như cô ép buộc tôi làm việc tôi không nguyện ý, ngày mai, các người sẽ nhận thư luật sư của tôi." Thủy Miểu Miểu thử cảnh cáo nói.
Sadie không có chút sợ hãi, vỗ lên mặt Thủy Miểu Miểu, hung ác nham hiểm nói: "Vậy cô đợ video x của cô bị phát trên mạng đi, lúc đó cô thành minh tinh, tuyệt đối đừng quên cảm ơn chị đây."
Thủy Miểu Miểu cảm giác Sadie không phải nói đùa, trong đôi mắt đẹp hiện lên kinh hoảng, dùng toàn bộ sức mạnh giãy dụa, thế nhưng, căn bản không tránh thoát được.
"Dẫn cô ta đi, thẩm vấn cho tốt." Sadie ra lệnh.
Bảo vệ kéo Thủy Miểu Miểu đi.
Thủy Miểu Miểu ngồi xổm xuống, gia tăng lực cản.
Bảo vệ nhấc Thủy Miểu Miểu lên, linh hoạt vác cô lên vai, đứng ở cửa thang máy chờ thang máy.
Thủy Miểu Miểu đánh vào vai bảo vệ, căn bản là vô dụng.
Cô nhìn thấy Thẩm Mặc Thần từ chỗ góc cua đi ra, không chú ý đến sầu cũ hận mới, vội vàng gọi Thẩm Mặc Thần: "Thẩm Mặc Thần, cứu tôi."
Thẩm Mặc Thần nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, hiện lên ánh sáng sâu xa, lười biếng đi về phía Sadie, dò xét liếc Thủy Miểu Miểu bị khiêng, nói với Sadie: "Buông cô ấy xuống."
Sadie không dám tùy tiện đắc tội khách ở đây, thay đổi vẻ mặt, vừa cười vừa nói: "Vị khách này, nhân viên chúng ta phạm chút sai, chỗ này của chúng tôi có chúng quy tắc của nơi này."
"Ai là nhân viên của cô, hợp đồng lao động đâu, cô có không?" Thủy Miểu Miểu phản bác.
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần nhìn Sadie sắc bén, giọng lạnh mấy phần, toàn thân tràn đầy cảm giác áp bách mạnh mẽ : "Tôi nói, buông cô ấy xuống."
/1403
|