Chương 132: Vô liêm sỉ điển hình
Nhìn vật nhớ người.
Là si tình, hay là vô tình.
"Tôi có thể đi được chưa?" Thủy Miểu Miểu hỏi.
Bời vì không có sức lực, giọng cô mềm mại, như là đoạt mạng, nghe vào tai, ngọt ngào vô cùng.
Thẩm Mặc Thần nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, giương lên khóe miệng, đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, nói ra: "Quần áo không có, đi như thế nào, trước tiên ở trong phòng bao đợi chút nữa, không nên tùy tiện để người mở cửa, tôi đi mua quần áo cho em."
"Nói cũng đúng." Thủy Miểu Miểu gật đầu.
Thẩm Mặc Thần đứng dậy, đi ra từ trong ôn tuyền, ra ngoài cửa.
Thủy Miểu Miểu nhìn bóng lưng Thẩm Mặc Thần, tròng mắt sâu mấy phần.
Thẩm Mặc Thần nhận lầm cô, nhưng cô rất rõ ràng.
Cô và Thẩm Mặc Thần, khẳng định không thể tiếp tục như vậy, lập tức cắt đứt, mới có thể để Viêm Viêm an toàn.
Ông trời, phù hộ về sau cô không tiếp tục đụng phải Thẩm Mặc Thần.
Chẳng qua cho tới nay cô đều bị ông trời đùa nghịch, ông trời sẽ tiếp tục ổn định phát huy, hay là phát huy thất thường đây.
Chỉ chốc lát, Thẩm Mặc Thần đã đổi lại âu phục trước đó cầm một bộ quần áo thể thao tới, dáng người cao thẳng vĩ ngạn.
Chỉ nhìn bộ dạng thanh quý này một cách đơn thuần, không cách nào tưởng tượng, mười phút đồng hồ trước, anh còn giống con ác lang.
Tay Thủy Miểu Miểu chống mặt ao, muốn đứng lên.
Bò lên ba lần, đều không nhảy lên, lại rớt xuống nước.
Thẩm Mặc Thần nhìn bộ dạng vụng về cày của cô, cười, trêu chọc nói: "Run chân à."
Thủy Miểu Miểu trợn mắt nhìn Thẩm Mặc Thần một chút, nói ra: "Tắm suối nước nóng lâu có chút choáng đầu."
"Không cần giải thích, run chân cũng không mất mặt." Thẩm Mặc Thần giơ lên nụ cười tà mị, vươn tay với cô.
Thủy Miểu Miểu đánh rụng tay anh, đi đến chỗ bậc thang, đi từng bước từng bước tới.
Thẩm Mặc Thần đánh giá thân hình của cô, đưa khăn mặt cho Thủy Miểu Miểu, ý vị thâm trường nói ra: "Cô không giống như con qua? Con của cô là nhận nuôi sao?"
Trong đầu Thủy Miểu Miểu hiện lên một ý nghiệm.
Nhận nuôi, là ý kiến an toàn hay.
Thủy Miểu Miểu hiện lên nụ cười, dựng một ngón tay cái với Thẩm Mặc Thần, hỏi anh: "Làm sao anh biết?"
"So sánh gấp." Thẩm Mặc Thần ý vị thâm trường nói ra.
Thủy Miểu Miểu đỏ mặt mấy phần.
Người đàn ông này, thật là. . . Vô liêm sỉ điển hình.
Thủy Miểu Miểu đoạt lấy đồ trong tay Thẩm Mặc Thần, quay lưng lại, mặc vào.
Điện thoại di động Thẩm Mặc Thần kêu lên, anh nhìn là điện thoại Lâm Mỹ Quyên, nhíu lông mày, nghe.
"Thế nào?" Thẩm Mặc Thần lạnh giọng hỏi.
"Thần Thần, con mau đến Bệnh Viện Đệ Nhất, ông nội con đột nhiên phát bệnh tim, được đưa đến bệnh viện, bây giờ đang cấp cứu." Lâm Mỹ Quyên nóng nảy nói.
Sắc mặt Thẩm Mặc Thần nghiêm túc, trầm giọng nói: "Biết rồi, hiện tại con đến."
Thủy Miểu Miểu nhìn sắc mặtThẩm Mặc Thần không tốt lắm, hào phóng nói ra: "Anh có việc thì đi trước đi, tôi có thể tự trở về."
"Tôi đưa cô đến Bệnh Viện Đệ Nhất, cách nhà cô cũng gần." Thẩm Mặc Thần lôi kéo tay cô ra ngoài.
Thủy Miểu Miểu chỉ có thể lên xe Thẩm Mặc Thần.
Cô xem chừng, Thẩm Mặc Thần có người thân sinh bệnh, nếu không sắc mặt anh cũng sẽ không khó coi như vậy.
Chuyện người thân sinh bệnh, cô cũng trải qua, không dễ chịu, hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì.
"Hiện tại y học phát đạt, sẽ tốt." Thủy Miểu Miểu trấn an nói.
Thẩm Mặc Thần nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, ánh mắt mềm mấy phần, ừ một tiếng, chuyên chú lái xe.
Hơn nửa giờ đợi, đến bệnh viện, Thẩm Mặc Thần chặn một chiếc taxi trên đường cái, để Thủy Miểu Miểu lên xe, cho cô một xấp tiền, dặn dò: "Về nhà báo tin cho tôi."
/1403
|