Giữa núi đá lơ lửng trên trời có một cái hang rất lớn, ánh trăng xuyên qua các khe nham thạch tạo thành những chùm sáng màu lam âm u, yên tĩnh như một giấc mơ.
Hoàng Vũ khoanh chân ngồi bên giường đá, ngẩng mặt hấp thụ ánh trăng.
Mùa hạ Đông Hoang với hắn mà nói cực kỳ khổ sở. Ban ngày nóng cháy khiến hơi nước ngưng tụ lại nhờ mát mẻ và lạnh lẽo ban đêm bay hơi sạch sẽ. Mỗi ngày của hắn chỉ có thể dựa vào hấp thu ánh trăng ban đêm bổ sung linh lực tiêu hao.
Ở đây thiếu nước, linh thảo thánh quả cực kỳ thưa thớt. Hắn không chỉ tiêu hao linh lực duy trì sự sống cho cơ thể mà còn phải duy trì cho đám cây cỏ thưa thớt mọc trên núi. Qua thời gian dài, linh lực của Hoàng Vũ chỉ còn lại có ba thành so với trước đây.
Hang núi u ám có hơn mười cây hỏa đằng. Thân dây leo hỏa đằng thô chắc che phủ khắp bốn phía hang đá, thân cây đầy gai nhỏ sắc nhọn xù xì. Đây là loại cây lớn duy nhất hắn có thể tìm thấy. Lột bỏ lớp vỏ gai thô cứng, trong ruột cây có lõi to chỉ bằng ngón tay màu trắng hơi xanh ăn được. Năm năm này, Hoàng Vũ chỉ có thể ăn thứ này cho đỡ đói.
Đáng tiếc, ánh mắt hắn buồn bã. Lột lõi ra, hỏa đằng sẽ chết. Năm năm thời gian, trong hang đá cũng chỉ còn có hơn mười cây.
Đám cây cỏ hắn tiêu hao linh lực đằng kia không thể khiến núi đá này thành xanh um tươi tốt. Hoàng Vũ cười khổ, ước định năm năm đã sắp đến, ba tháng ngắn ngủi, hắn có thể vãn hồi bại cục sao?
Hắn cúi đầu, Đường Miểu đang ngủ say.
Nàng nằm nghiêng, thân co lại, cái miệng nhỏ bị ép xuống, có chút đáng yêu.
Nha đầu này thật ra tính tình cố chấp, nhất định không chịu chút thiệt thòi, quanh co lòng vòng cũng phải nghĩ cách chiếm thượng phong. Hắn hôn nàng sao? Hoàng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, không kìm được nhớ lại mát lạnh nơi đầu lưỡi.Tayhắn lướt nhẹ qua gương mặt nàng, khi dẫn ra được linh lực, có vẻ như cảm thấy rất tốt.
“Mệnh ngươi thật ra rất tốt!” Hắn nói thầm một câu.
Người ta tu chân phi thăng khó khăn bao nhiêu, nàng vừa rơi xuống núi đúng lúc tiên môn rộng mở bình an qua cầu Độ Tiên thành tiên thể. Rõ ràng không có chút linh lực, vậy mà lại có được tiềm chất ngự thủy, khiến cho mình đường đường là một thượng tiên phải niệm chú phát thệ cầu xin làm bảo tiêu cho nàng.
Hoàng Vũ nhớ đến thức hải khô cạn đến kỳ cục của Đường Miểu, chìm sâu vào trầm tư.
Trong động chùm ánh sáng nhạt dần, đêm đã hết, ngày đã đến. Da hắn cảm nhận được nhiệt độ đang tăng lên. Hoàng Vũ thở dài, con ngươi màu xanh hiện ra một chút bất đắc dĩ. Đêm hấp thụ ánh trăng, đến ban ngày, hắn chỉ có thể biến về nguyên hình, giảm tiêu hao linh lực đến mức tối thiểu.
Nắng cháy hừng hực như lửa thiêu trút xuống Đông Hoang nhanh chóng xuyên thủng tầng mây mở ra hồng quang vạn trượng. Trong hang đá nhất thời được chiếu rọi bằng vô số tia sáng, tựa như một thanh trường kiếm đâm thẳng xuống, khiến hang đá sáng bừng lên.
Trong hang nhiệt độ phút chốc đã cao lên. Hoàng Vũ hắt xì một cái, uể oải duỗi thắt lưng, niệm pháp quyết.
Một vòng tròn sương mờ màu xanh tản ra từ người hắn, càng lúc càng đậm, vây Hoàng Vũ lại ở giữa. Giữa làn sương xanh đột nhiên sáng ngời, vạn đạo lục quang hóa thành những đốm sáng nhỏ tỏa ra bốn phía. Một lát sau, những đốm sáng xanh này và Hoàng Vũ đều biến mất. Trong hang xuất hiện một gốc cây cao lớn.
Trong tiếng xào xạc, lá xanh to nhỏ nhanh chóng nảy ra trồi lên từ đầu cành, tầng tầng lớp lớp màu xanh nhạt, hình thành một chiếc màn che bằng lá màu xanh dày đặc che chắn bảo vệ giường đá bên dưới bóng của mình.
Đường Miểu trong lúc khốn đốn này ngủ rất sâu, căn bản không phát hiện ra cảnh kỳ diệu trước mắt. Một cành cây giống cánh tay người dường như đang nâng một cái bát bằng đá đặt bên cạnh giường đá.
Trong chén lót một chiếc lá xanh hình dáng trông giống như chiếc lông vũ, chất lỏng màu trắng ngà từ giữa đầu cành trào ra, đổ đầy được non nửa bát thì dừng lại, mấy chiếc lá xanh ở đầu cành trong nháy mắt héo rũ, nhẹ nhàng rụng xuống.
Một chiếc lá rơi trúng mặt Đường Miểu, nàng vẫn nhắm chặt hai mắt hất đi chiếc lá trên mặt, chóp mũi ngửi thấy một mùi hương cỏ cây thơm mát. Nàng hít hít mũi, lẩm bẩm: “….cháo lá sen!” Nói xong nước miếng chảy ra theo khóe miệng, nàng chép chép miệng theo bản năng vô thức, tỉnh dậy.
Quệt nước miếng trên khóe miệng, Đường Miểu mở to mắt mơ màng nhìn lá cây um tùm trên đỉnh đầu, đột nhiên nhớ lại chuyện mình đến tiên giới hôm qua, xoay người liền ngồi dậy.
Nàng giờ mới phát hiện mình đang nằm trên một cái giường, nói là giường đá, kỳ thật là một khối đá bằng phẳng, trên mặt trải lá cây khô mềm mại dày cả thước, sờ lên có cảm giác dày mịn như giấy Tuyên Thành, mềm mại và dẻo dai. Đường Miểu nhặt một chiếc lá lên nghiên cứu, xác nhận đây chính là từ cái cây trước mặt rụng xuống.
Ban ngày nhiệt độ trong hang đá cũng rất nóng, Đường Miểu cởi chiếc áo rộng của Hoàng Vũ ra, nhìn quanh bốn phía một chút.
“Hoàng Vũ!” Đường Miểu gọi to, trong hang đá rộng lớn chỉ truyền lại tiếng vọng. Nàng bất mãn nói thầm: “Còn nói phải làm bảo vệ. Chạy đâu rồi?”
Nàng nhảy xuống khỏi giường đá, đi một vòng trong hang động. Mới đi đến cửa động, đã bị ánh nắng lóa mắt bức quay lại. Đường Miểu thở dài, vứt bỏ ý định đội ánh nắng mặt trời gay gắt đi tìm Hoàng Vũ.
Giơ bàn tay hứng dưới ánh nắng trời, Đường Miểu phất phất tay huơ những hạt bụi nhỏ lấp lánh trong nắng, nổi hứng chơi đùa. Nàng chắp chắp tay làm thành những cái bóng in trên vách đá. Chơi chán chim cò chó mèo, nàng quay đầu lại thích thú nhìn cái cây trong động.
Ánh nắng gay gắt chiếu rọi ở tầng lá trên cùng, biến lá cây thành màu ngọc bích sáng long lanh. Lá cây bị nắng chiếu qua trong suốt, chiếc lá bên cạnh lại lộ ra ánh đỏ mơ hồ, có thể nhìn rõ cả gân lá, cực kỳ xinh đẹp.
Mấy đóa hoa vươn ra khỏi lá, cánh hoa dài nhỏ màu tím hồng, lặng lẽ im lìm trong sơn động, ngay cả vách núi màu đen cạnh đó cũng sáng lên mấy phần.
Đường Miểu tò mò giơ tay vuốt thân cây nói: “Thì ra cây trên núi sợ nóng nên mọc trong này, thảo nào hôm qua không thấy một thân cây. Trước đến giờ ta còn chưa từng thấy cây phượng hoàng nào lớn thế này, chắc là sống đã mấy trăm năm rồi? Thật là đẹp!”
Lòng vòng trong động một hồi, vẫn không thấy Hoàng Vũ trở về. Đường Miểu buồn chán quay lại giường đá, đột nhiên thấy bên giường có một chiếc bát bằng đá, bên trong lót một chiếc lá màu xanh, giữa bát có chất lỏng màu trắng sữa.
Chất lỏng màu trắng được lá cây xanh biếc làm nền, trông rất đẹp mắt. Đường Miểu bưng bát lên ngửi, hương thảo mộc thơm ngát tràn sâu vào phổi khiến nàng hưng phấn lên hẳn. Nàng mặt mày rạng rỡ nói: “Không phải nói Đông Hoang không có nước sao? Tiểu tử kia được lắm, cư nhiên còn có thể tìm được thứ để uống.”
Ở đây ngay cả nước uống đều thiếu, dĩ nhiên không có nước cho nàng rửa mặt đánh răng. Đường Miểu cũng không nghĩ nhiều, bưng bát lên uống một hơi cạn sạch.
“Thảo nào mình mơ mama ở nhà nấu cháo lá sen.” Đường Miểu liếm liếm môi thở dài thỏa mãn, “Uống ngon ghê, còn ngon hơn cả nước ép đậu phộng hạch đào*.”
Hơi thở mang hương thảo mộc, trong ngực có luồng khí tức mơ hồ lưu động. Đường Miểu sực nhớ ra, giơ tay. Bạch ngọc quyết liền hiện rõ trong lòng bàn tay nàng. Trong đầu vừa nghĩ, bạch ngọc quyết liền theo đó mà biến mất.
“Linh nghiệm hơn hôm qua!” Đường Miểu kinh ngạc vui mừng thử đi thử lại vài lần, bạch ngọc quyết không một lần khiến nàng thất vọng.
Đường Miểu ngửa mặt ra sau, giậm chân trên giường cười to: “Mình cũng có linh lực! Hoàng Vũ, ngươi còn dám dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc trừng cô nương ta đây, ta sẽ không để yên đâu!”
Trong lúc hưng phấn, Đường Miểu nhảy lên, nàng sửng sốt phát hiện thân thể mình dường như nhẹ đi hẳn.
Cành cây thấp nhất cũng cách mặt đất phải đến hơn hai thước, nếu như trước đây, Đường Miểu đã sớm vì sợ độ cao mà bị ngã. Nhưng đầu cành này cách mặt giường đá chỉ hơn một thước, độ cao này cũng củng cố thêm lòng tin cho Đường Miểu, nàng níu lấy cành cây hơi dùng chút lực, liền nhảy lên cây rất dễ dàng.
Đường Miểu thỏa mãn ngồi trên cành cây đung đưa hai chân, híp mắt nhìn lá cây xanh biếc trên đỉnh đầu. Qua một ngày, Đường Miểu rốt cuộc thực sự tin rằng mình thực sự đã đến tiên giới.
Nàng thì thầm: “Mẹ, lại đến ban ngày rồi. Hôm nay trôi qua, mọi người ở dưới đó cũng hai mươi năm. Nếu mẹ có thể sinh thêm được một đứa em thì tốt rồi, con không cần lo lắng ba mẹ già đi không ai chăm sóc.” Đường Miểu nói xong lại muốn khóc. Nàng sụt sịt mũi dùng sức bứt một chiếc lá, nổi nóng nói: “Đừng nghĩ nữa, nghĩ cũng vô dụng!”
Chiết ra được một chén tinh chất cho Đường Miểu làm bữa sáng, Hoàng Vũ đã mệt mỏi rã rời. Hắn biến lại nguyên hình xong im lặng ngủ đột nhiên bị hành động của Đường Miểu khiến cho bừng tỉnh. Giật mình, Hoàng Vũ uể oải nói: “Yên lặng chút, đừng ngắt lá, ta rất mệt!”
Nghe được tiếng Hoàng Vũ, Đường Miểu vui mừng nhảy xuống khỏi cành cây, nhìn xung quanh: “Anh đã về rồi? Cảm ơn vì bữa sáng nhé, rất ngon! Ơ, người đâu?”
Đường Miểu nhảy xuống giường đá, trong hang đá không có ai mà? Nàng chạy đến cửa hang nhìn quanh, nhưng cũng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Hoàng Vũ đâu cả. Đường Miểu buồn bực đá bay một hòn đá: “Người ta không quen, nói với người ta nhiều hơn một chút thì chết hay sao!”
Nàng ủ rũ bước đến cạnh đống đá, chán ngắt nhặt một viên đá khắc lên thân cây.
“Ngươi đang làm gì?” Giọng Hoàng Vũ lại một lần nữa vang lên.
Lười cùng hắn chơi trò trốn tìm, Đường Miểu tức giận nói: “Khắc lên cây mấy chữ: Đường Miểu đã đến đây một lần! Cây này đúng là cứng thật!”
Cạnh đá rạch vào thân cây, tuy rằng không làm hắn bị thương nhưng cũng khiến hắn cực kỳ khó chịu. Hoàng Vũ nhịn không được quát mắng: “Ngươi có sức như vậy sao không chăm chỉ mà đi tu luyện linh lực của mình đi!”
Đường Miểu cũng không quay đầu lại, cứ tiếp tục ra sức khắc lên thân cây: “Ta đã luyện rồi, có thể tùy theo ý mà gọi ra bạch ngọc quyết, linh lắm! Aaaaa…… Hoàng Vũ, mau cứu mạng!! Đây là cây ăn thịt người!!”
Một cành cây bỗng nhiên quấn lấy tay nàng. Đường Miểu sợ hãi hét chói tai, giây tiếp theo người đã bị ném trở lại giường đá.
Đường Miểu sợ đến mức người co lại, răng va vào nhau lập cập: “Cây..cây ăn thịt người! Hoàng Vũ! Anh ở đâu thế? Mau đến cứu tôi! Ở đây có cây ăn thịt người!”
Tiếng kêu chói tai vọng đi vọng lại trong hang núi rộng. Một chiếc lá xanh bay đến dán chặt vào miệng nàng. Tiếng kêu bị chặn lại trong miệng, Đường Miểu ô ô muốn hô lên, tay cố kéo nó ra. Nhưng chiếc lá có pháp lực vẫn dán chặt kín miệng nàng lại, không làm sao kéo ra được. Đường Miểu luống cuống đến độ mặt đỏ bừng, thở không nổi nữa lập tức lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Lá cây xào xạc rung động, như là tiếng Hoàng Vũ đang bật cười. Trong hang núi lại trở về yên lặng như cũ.
Hoàng Vũ khoanh chân ngồi bên giường đá, ngẩng mặt hấp thụ ánh trăng.
Mùa hạ Đông Hoang với hắn mà nói cực kỳ khổ sở. Ban ngày nóng cháy khiến hơi nước ngưng tụ lại nhờ mát mẻ và lạnh lẽo ban đêm bay hơi sạch sẽ. Mỗi ngày của hắn chỉ có thể dựa vào hấp thu ánh trăng ban đêm bổ sung linh lực tiêu hao.
Ở đây thiếu nước, linh thảo thánh quả cực kỳ thưa thớt. Hắn không chỉ tiêu hao linh lực duy trì sự sống cho cơ thể mà còn phải duy trì cho đám cây cỏ thưa thớt mọc trên núi. Qua thời gian dài, linh lực của Hoàng Vũ chỉ còn lại có ba thành so với trước đây.
Hang núi u ám có hơn mười cây hỏa đằng. Thân dây leo hỏa đằng thô chắc che phủ khắp bốn phía hang đá, thân cây đầy gai nhỏ sắc nhọn xù xì. Đây là loại cây lớn duy nhất hắn có thể tìm thấy. Lột bỏ lớp vỏ gai thô cứng, trong ruột cây có lõi to chỉ bằng ngón tay màu trắng hơi xanh ăn được. Năm năm này, Hoàng Vũ chỉ có thể ăn thứ này cho đỡ đói.
Đáng tiếc, ánh mắt hắn buồn bã. Lột lõi ra, hỏa đằng sẽ chết. Năm năm thời gian, trong hang đá cũng chỉ còn có hơn mười cây.
Đám cây cỏ hắn tiêu hao linh lực đằng kia không thể khiến núi đá này thành xanh um tươi tốt. Hoàng Vũ cười khổ, ước định năm năm đã sắp đến, ba tháng ngắn ngủi, hắn có thể vãn hồi bại cục sao?
Hắn cúi đầu, Đường Miểu đang ngủ say.
Nàng nằm nghiêng, thân co lại, cái miệng nhỏ bị ép xuống, có chút đáng yêu.
Nha đầu này thật ra tính tình cố chấp, nhất định không chịu chút thiệt thòi, quanh co lòng vòng cũng phải nghĩ cách chiếm thượng phong. Hắn hôn nàng sao? Hoàng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, không kìm được nhớ lại mát lạnh nơi đầu lưỡi.Tayhắn lướt nhẹ qua gương mặt nàng, khi dẫn ra được linh lực, có vẻ như cảm thấy rất tốt.
“Mệnh ngươi thật ra rất tốt!” Hắn nói thầm một câu.
Người ta tu chân phi thăng khó khăn bao nhiêu, nàng vừa rơi xuống núi đúng lúc tiên môn rộng mở bình an qua cầu Độ Tiên thành tiên thể. Rõ ràng không có chút linh lực, vậy mà lại có được tiềm chất ngự thủy, khiến cho mình đường đường là một thượng tiên phải niệm chú phát thệ cầu xin làm bảo tiêu cho nàng.
Hoàng Vũ nhớ đến thức hải khô cạn đến kỳ cục của Đường Miểu, chìm sâu vào trầm tư.
Trong động chùm ánh sáng nhạt dần, đêm đã hết, ngày đã đến. Da hắn cảm nhận được nhiệt độ đang tăng lên. Hoàng Vũ thở dài, con ngươi màu xanh hiện ra một chút bất đắc dĩ. Đêm hấp thụ ánh trăng, đến ban ngày, hắn chỉ có thể biến về nguyên hình, giảm tiêu hao linh lực đến mức tối thiểu.
Nắng cháy hừng hực như lửa thiêu trút xuống Đông Hoang nhanh chóng xuyên thủng tầng mây mở ra hồng quang vạn trượng. Trong hang đá nhất thời được chiếu rọi bằng vô số tia sáng, tựa như một thanh trường kiếm đâm thẳng xuống, khiến hang đá sáng bừng lên.
Trong hang nhiệt độ phút chốc đã cao lên. Hoàng Vũ hắt xì một cái, uể oải duỗi thắt lưng, niệm pháp quyết.
Một vòng tròn sương mờ màu xanh tản ra từ người hắn, càng lúc càng đậm, vây Hoàng Vũ lại ở giữa. Giữa làn sương xanh đột nhiên sáng ngời, vạn đạo lục quang hóa thành những đốm sáng nhỏ tỏa ra bốn phía. Một lát sau, những đốm sáng xanh này và Hoàng Vũ đều biến mất. Trong hang xuất hiện một gốc cây cao lớn.
Trong tiếng xào xạc, lá xanh to nhỏ nhanh chóng nảy ra trồi lên từ đầu cành, tầng tầng lớp lớp màu xanh nhạt, hình thành một chiếc màn che bằng lá màu xanh dày đặc che chắn bảo vệ giường đá bên dưới bóng của mình.
Đường Miểu trong lúc khốn đốn này ngủ rất sâu, căn bản không phát hiện ra cảnh kỳ diệu trước mắt. Một cành cây giống cánh tay người dường như đang nâng một cái bát bằng đá đặt bên cạnh giường đá.
Trong chén lót một chiếc lá xanh hình dáng trông giống như chiếc lông vũ, chất lỏng màu trắng ngà từ giữa đầu cành trào ra, đổ đầy được non nửa bát thì dừng lại, mấy chiếc lá xanh ở đầu cành trong nháy mắt héo rũ, nhẹ nhàng rụng xuống.
Một chiếc lá rơi trúng mặt Đường Miểu, nàng vẫn nhắm chặt hai mắt hất đi chiếc lá trên mặt, chóp mũi ngửi thấy một mùi hương cỏ cây thơm mát. Nàng hít hít mũi, lẩm bẩm: “….cháo lá sen!” Nói xong nước miếng chảy ra theo khóe miệng, nàng chép chép miệng theo bản năng vô thức, tỉnh dậy.
Quệt nước miếng trên khóe miệng, Đường Miểu mở to mắt mơ màng nhìn lá cây um tùm trên đỉnh đầu, đột nhiên nhớ lại chuyện mình đến tiên giới hôm qua, xoay người liền ngồi dậy.
Nàng giờ mới phát hiện mình đang nằm trên một cái giường, nói là giường đá, kỳ thật là một khối đá bằng phẳng, trên mặt trải lá cây khô mềm mại dày cả thước, sờ lên có cảm giác dày mịn như giấy Tuyên Thành, mềm mại và dẻo dai. Đường Miểu nhặt một chiếc lá lên nghiên cứu, xác nhận đây chính là từ cái cây trước mặt rụng xuống.
Ban ngày nhiệt độ trong hang đá cũng rất nóng, Đường Miểu cởi chiếc áo rộng của Hoàng Vũ ra, nhìn quanh bốn phía một chút.
“Hoàng Vũ!” Đường Miểu gọi to, trong hang đá rộng lớn chỉ truyền lại tiếng vọng. Nàng bất mãn nói thầm: “Còn nói phải làm bảo vệ. Chạy đâu rồi?”
Nàng nhảy xuống khỏi giường đá, đi một vòng trong hang động. Mới đi đến cửa động, đã bị ánh nắng lóa mắt bức quay lại. Đường Miểu thở dài, vứt bỏ ý định đội ánh nắng mặt trời gay gắt đi tìm Hoàng Vũ.
Giơ bàn tay hứng dưới ánh nắng trời, Đường Miểu phất phất tay huơ những hạt bụi nhỏ lấp lánh trong nắng, nổi hứng chơi đùa. Nàng chắp chắp tay làm thành những cái bóng in trên vách đá. Chơi chán chim cò chó mèo, nàng quay đầu lại thích thú nhìn cái cây trong động.
Ánh nắng gay gắt chiếu rọi ở tầng lá trên cùng, biến lá cây thành màu ngọc bích sáng long lanh. Lá cây bị nắng chiếu qua trong suốt, chiếc lá bên cạnh lại lộ ra ánh đỏ mơ hồ, có thể nhìn rõ cả gân lá, cực kỳ xinh đẹp.
Mấy đóa hoa vươn ra khỏi lá, cánh hoa dài nhỏ màu tím hồng, lặng lẽ im lìm trong sơn động, ngay cả vách núi màu đen cạnh đó cũng sáng lên mấy phần.
Đường Miểu tò mò giơ tay vuốt thân cây nói: “Thì ra cây trên núi sợ nóng nên mọc trong này, thảo nào hôm qua không thấy một thân cây. Trước đến giờ ta còn chưa từng thấy cây phượng hoàng nào lớn thế này, chắc là sống đã mấy trăm năm rồi? Thật là đẹp!”
Lòng vòng trong động một hồi, vẫn không thấy Hoàng Vũ trở về. Đường Miểu buồn chán quay lại giường đá, đột nhiên thấy bên giường có một chiếc bát bằng đá, bên trong lót một chiếc lá màu xanh, giữa bát có chất lỏng màu trắng sữa.
Chất lỏng màu trắng được lá cây xanh biếc làm nền, trông rất đẹp mắt. Đường Miểu bưng bát lên ngửi, hương thảo mộc thơm ngát tràn sâu vào phổi khiến nàng hưng phấn lên hẳn. Nàng mặt mày rạng rỡ nói: “Không phải nói Đông Hoang không có nước sao? Tiểu tử kia được lắm, cư nhiên còn có thể tìm được thứ để uống.”
Ở đây ngay cả nước uống đều thiếu, dĩ nhiên không có nước cho nàng rửa mặt đánh răng. Đường Miểu cũng không nghĩ nhiều, bưng bát lên uống một hơi cạn sạch.
“Thảo nào mình mơ mama ở nhà nấu cháo lá sen.” Đường Miểu liếm liếm môi thở dài thỏa mãn, “Uống ngon ghê, còn ngon hơn cả nước ép đậu phộng hạch đào*.”
Hơi thở mang hương thảo mộc, trong ngực có luồng khí tức mơ hồ lưu động. Đường Miểu sực nhớ ra, giơ tay. Bạch ngọc quyết liền hiện rõ trong lòng bàn tay nàng. Trong đầu vừa nghĩ, bạch ngọc quyết liền theo đó mà biến mất.
“Linh nghiệm hơn hôm qua!” Đường Miểu kinh ngạc vui mừng thử đi thử lại vài lần, bạch ngọc quyết không một lần khiến nàng thất vọng.
Đường Miểu ngửa mặt ra sau, giậm chân trên giường cười to: “Mình cũng có linh lực! Hoàng Vũ, ngươi còn dám dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc trừng cô nương ta đây, ta sẽ không để yên đâu!”
Trong lúc hưng phấn, Đường Miểu nhảy lên, nàng sửng sốt phát hiện thân thể mình dường như nhẹ đi hẳn.
Cành cây thấp nhất cũng cách mặt đất phải đến hơn hai thước, nếu như trước đây, Đường Miểu đã sớm vì sợ độ cao mà bị ngã. Nhưng đầu cành này cách mặt giường đá chỉ hơn một thước, độ cao này cũng củng cố thêm lòng tin cho Đường Miểu, nàng níu lấy cành cây hơi dùng chút lực, liền nhảy lên cây rất dễ dàng.
Đường Miểu thỏa mãn ngồi trên cành cây đung đưa hai chân, híp mắt nhìn lá cây xanh biếc trên đỉnh đầu. Qua một ngày, Đường Miểu rốt cuộc thực sự tin rằng mình thực sự đã đến tiên giới.
Nàng thì thầm: “Mẹ, lại đến ban ngày rồi. Hôm nay trôi qua, mọi người ở dưới đó cũng hai mươi năm. Nếu mẹ có thể sinh thêm được một đứa em thì tốt rồi, con không cần lo lắng ba mẹ già đi không ai chăm sóc.” Đường Miểu nói xong lại muốn khóc. Nàng sụt sịt mũi dùng sức bứt một chiếc lá, nổi nóng nói: “Đừng nghĩ nữa, nghĩ cũng vô dụng!”
Chiết ra được một chén tinh chất cho Đường Miểu làm bữa sáng, Hoàng Vũ đã mệt mỏi rã rời. Hắn biến lại nguyên hình xong im lặng ngủ đột nhiên bị hành động của Đường Miểu khiến cho bừng tỉnh. Giật mình, Hoàng Vũ uể oải nói: “Yên lặng chút, đừng ngắt lá, ta rất mệt!”
Nghe được tiếng Hoàng Vũ, Đường Miểu vui mừng nhảy xuống khỏi cành cây, nhìn xung quanh: “Anh đã về rồi? Cảm ơn vì bữa sáng nhé, rất ngon! Ơ, người đâu?”
Đường Miểu nhảy xuống giường đá, trong hang đá không có ai mà? Nàng chạy đến cửa hang nhìn quanh, nhưng cũng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Hoàng Vũ đâu cả. Đường Miểu buồn bực đá bay một hòn đá: “Người ta không quen, nói với người ta nhiều hơn một chút thì chết hay sao!”
Nàng ủ rũ bước đến cạnh đống đá, chán ngắt nhặt một viên đá khắc lên thân cây.
“Ngươi đang làm gì?” Giọng Hoàng Vũ lại một lần nữa vang lên.
Lười cùng hắn chơi trò trốn tìm, Đường Miểu tức giận nói: “Khắc lên cây mấy chữ: Đường Miểu đã đến đây một lần! Cây này đúng là cứng thật!”
Cạnh đá rạch vào thân cây, tuy rằng không làm hắn bị thương nhưng cũng khiến hắn cực kỳ khó chịu. Hoàng Vũ nhịn không được quát mắng: “Ngươi có sức như vậy sao không chăm chỉ mà đi tu luyện linh lực của mình đi!”
Đường Miểu cũng không quay đầu lại, cứ tiếp tục ra sức khắc lên thân cây: “Ta đã luyện rồi, có thể tùy theo ý mà gọi ra bạch ngọc quyết, linh lắm! Aaaaa…… Hoàng Vũ, mau cứu mạng!! Đây là cây ăn thịt người!!”
Một cành cây bỗng nhiên quấn lấy tay nàng. Đường Miểu sợ hãi hét chói tai, giây tiếp theo người đã bị ném trở lại giường đá.
Đường Miểu sợ đến mức người co lại, răng va vào nhau lập cập: “Cây..cây ăn thịt người! Hoàng Vũ! Anh ở đâu thế? Mau đến cứu tôi! Ở đây có cây ăn thịt người!”
Tiếng kêu chói tai vọng đi vọng lại trong hang núi rộng. Một chiếc lá xanh bay đến dán chặt vào miệng nàng. Tiếng kêu bị chặn lại trong miệng, Đường Miểu ô ô muốn hô lên, tay cố kéo nó ra. Nhưng chiếc lá có pháp lực vẫn dán chặt kín miệng nàng lại, không làm sao kéo ra được. Đường Miểu luống cuống đến độ mặt đỏ bừng, thở không nổi nữa lập tức lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Lá cây xào xạc rung động, như là tiếng Hoàng Vũ đang bật cười. Trong hang núi lại trở về yên lặng như cũ.
/42
|