Trong phủ thành chủ, Mộ Ly rốt cuộc tỉnh lại.
Đầu nặng hơn bình thường mấy phần, hắn mệt mỏi lắc lắc đầu. Mở mắt thấy trước mặt bóng người lấp loáng, chín thị vệ thống lĩnh phủ thành phủ im lặng không lên tiếng đứng trước giường. Mộ Ly trầm sắc mặt: “Chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?”
Chín thống lĩnh thị vệ nhìn hắn với đủ các ánh mắt từ kinh ngạc phẫn nộ đến kỳ dị, nghe hắn quát mắng, đều quỳ xuống, cúi đầu im lặng. Trước giường lặng thinh như tờ.
Mộ Ly mày kiếm khẽ nhếch: “Sao? Có gã tiên nào dám đến Lưu Quang Thành quấy rối hả?”
Đám thống lĩnh thị vệ len lén liếc nhìn nhau, nhất tề nhìn về phía nữ thống lĩnh Đậu Tử. Chín Đại thống lĩnh của phủ Thành chủ, chỉ có nàng là nữ, bình thường lo về nội vụ trong phủ, được cho là người hiểu rõ Tinh Quân nhất. Việc này để cho nàng nói, có thể ngày của mọi người sẽ dễ dàng hơn.
Giữa hàm răng Đậu Tử phát ra âm thanh nhỏ như muỗi: “Tinh Quân yên tâm, đã phong tỏa thành, thị vệ phủ Thành thủ đã truy lùng kẻ hành hung trong toàn thành.”
Phong tỏa thành? Kẻ hành hung? Thần tiên đến gây chuyện kia có tu vi linh lực rất cao? Thần tiên nhà nào của Bắc Địa có gan như vậy? Mắt Mộ Ly sắc lạnh. Đang suy nghĩ, hắn cảm thấy đầu hơi đau, quai hàm cũng hơi đau. Hắn nhíu nhíu mày, giơ tay nhận lấy một chén trà, chậm rì rì hỏi: “Thần tiên nhà ai trong thành gặp độc thủ?”
Vừa nói hắn vừa nhấp một ngụm trà, trong miệng liền xuất hiện vị khác lạ. Mộ Ly nhổ ra, trên sàn nhà trắng như lụa, nước trà hơi pha lẫn màu đỏ.
“Tinh Quân bớt giận! Thuộc hạ nhất định bắt được hai kẻ kia báo thù cho Thành chủ!” Chín thống lĩnh cùng nghiến răng nghiến lợi.
Trong ngực mỗi người đều vô cùng khó chịu. Mộ Ly Tinh Quân ở Lưu Quang thành một tay che trời, các thống lĩnh tất nhiên lâu dần cũng sinh ra cảm giác ưu việt. Thế nhưng ngay trên lãnh thổ của mình Tinh Quân lại bị hai kẻ ngoại lai đánh đến không ra hình người, mà bọn thị vệ lại quen thói để mặc Tinh Quân ở riêng một chỗ vào lúc hoàng hôn, nên không có ai ở gần bảo hộ khi chuyện xảy ra. Chúa nhục thần tử, các thống lĩnh mặt đều nóng rát, giống như bị người ta giáng cả chục cái bạt tai vào mặt.
Thì ra.. hắn là người bị đánh! Mộ Ly ngẩn ra, cảm thấy không thể tin nổi.
Hắn nhìn vết nước trà trên mặt đất lẫn với tơ máu, không kìm được sờ lên mặt, trong đầu nhanh chóng hiện lên vô số hình ảnh. Một nam một nữ từ phía ráng chiều bay đến. Cánh sen đen như nhung bay lượn khắp bầu trời. Cạnh băng lạnh thấu xương sắc như đao. Trong quầng sáng của hoàng hôn như mộng, hoa sương rải khắp không gian từ trên trời rơi xuống. Đáng tiếc trong chớp mắt hắn thanh tỉnh lại bị đánh ngất, chỉ kịp nhìn thấy sương hoa lượn vòng quay xung quanh một bóng hình yểu điệu lung linh.
Đã rất lâu hắn mới gặp một thần tiên lúc hoàng hôn dám chạy đến đụng chạm hắn tìm xúi quẩy. Còn dám từ phía sau đánh lén khiến hắn hôn mê. Mộ Ly cong khóe miệng, hai người này có chút thú vị.
“Tìm được người cũng đừng động thủ, Bản quân muốn tự tay xử lý!” Mộ Ly thản nhiên nói.
Các thống lĩnh nhìn nhau, Tinh Quân bị đánh thành bộ dạng như vậy, sao lại không nổi giận nhỉ? Thấy Mộ Ly như không có chuyện gì, cả đám chỉ đành hành lễ cáo lui.
Ra ngoài tẩm điện, một thị vệ đột nhiên phản ứng lại, thấp giọng nói: “Tinh Quân còn chưa nhìn thấy dung nhan của mình!”
Cả đám cùng rùng mình, chớp mắt bay khỏi tẩm điện, trước lúc đi còn không quên thông cảm liếc mắt nhìn Đậu Tử thống lĩnh chưởng quản nội vụ phủ Thành chủ một cái. Nàng ta hoang mang lo ngay ngáy đứng ở cửa tẩm điện, hai tay căng thẳng xoắn vặn thành nút thắt.
Chỉ trong giây lát, trong tẩm điện truyền đến tiếng vật nặng rơi mạnh xuống đất. Mọi người đều câm như hến, chỉ hận linh lực không đủ mạnh, bay chưa đủ nhanh.
Mộ Ly giơ chân đạp mạnh gương đồng khảm châu báu, tức giận run cả người.
“Cư nhiên.. để bọn họ nhìn thấy bản quân…” Mộ Ly nhắm mắt, hít sâu. Hắn rốt cuộc hiểu ra tại sao trong mắt đám thống lĩnh lại biểu hiện ra thần sắc phức tạp như vậy. Mộ Ly hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Hắn cư nhiên cứ thế mà nói nửa ngày trước mặt đám thống lĩnh. Hắn cư nhiên để cho thủ hạ nhìn thấy mặt hắn như vậy!
Uống say bị đánh là hắn chưa đủ bản lĩnh. Nhưng hắn lại nghĩ đến đủ thứ chuyện. Những vết bầm tím, sưng đỏ trên mặt hắn cũng là do con nhóc kia độc ác đá hắn!
Nàng dám đá mặt của hắn! Một cục tức nghẹn trong ngực khiến hắn choáng váng. Mộ Ly chống tay xuống mép giường, các kiểu tra tấn hành hạ lướt qua trong đầu, đều không thể giải được nỗi hận.
“Đậu Tử!!!!!!!!!!” Mộ Ly hét lớn ra ngoài cửa.
Đậu Tử run cầm cập, rùng mình đáp lại: “Dạ!”
Một hồi lâu sau mới thấy truyền đến giọng Mộ Ly yếu ớt: “Bắt con nhóc kia lại, Bản quân muốn nàng thị tẩm!”
Đâụ Tử thở phào nhẹ nhõm, âm thầm cảm kích Tinh Quân không có giận chó đánh mèo thuộc hạ, thành thật đáp: “Dạ. Thuộc hạ xin đi làm ngay.”
Giọng Mộ Ly lạnh lẽo truyền ra khỏi điện: “Ngươi làm không được. Truyền lệnh xuống dưới, phàm là thần tiên bắt được hai kẻ đó, bản quân sẽ thưởng một viên linh đan nguyên hoa.”
Linh đan nguyên hoa là do Tiên cung ngự tạo, ăn một viên có thể nâng cao tu vi tới trăm năm, là thánh đan của Hoàng tộc. Phần thưởng hậu như vậy? Đậu Tử cả kinh, kính cẩn vâng dạ, phi thân đi truyền lệnh.
Khi Mộ Ly tỉnh lại cũng là lúc Đường Miểu ngả người úp sấp trên song cửa sổ của quán trọ Tiên Khách Tới ngắm sao.
Những ngôi sao không giống như ở nơi khác. Sao ở Lưu Quang thành ban đêm rải rác trên không trung, bằng mắt thường có thể thấy quầng sáng tỏa ra đến hơn một trượng. Thường có sao băng xẹt qua, kéo cái đuôi ánh sáng rực rỡ không gì sánh được biến mất trên bầu trời. Phía cuối bầu trời, giống như có pháo hoa bùng nổ, những vệt ánh sáng màu lam, màu trắng, màu xanh lục, màu tím hồng, giống như lụa mỏng quăng lên bầu trời, tầng tầng lớp lớp.
Đường Miểu ngắm nhìn đến ngây dại.
Các nóc đình đài lầu các phản xạ ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, cực kỳ giống với đêm trăng ở Đông Hoang.
Khi ngắm ánh sáng màu lục trải dài phía chân trời, những ngôi sao dường như đều biến thành ngọc bích sáng long lanh. Nàng đột nhiên nhớ tới đôi mắt màu xanh thăm thẳm như đá mắt mèo kia.
Ánh mắt đó từng thấp thoáng lạnh lùng xa cách, cũng đã từng mang sự ấm áp in dấu bóng hình nàng.
Sau nửa năm, nàng vẫn nhớ rõ gương mặt xinh đẹp yêu mị của hắn dưới ánh trăng. Nàng dường như có thể ngửi thấy mùi hương cỏ cây thanh khiết lắng đọng trên thân thể hắn. Đường Miểu phiền muộn vô cùng.
Nàng ấn ngực, cúi đầu phỉ nhổ chính mình: “Nhớ anh ta, sao không dám đến Đông Cực?”
Đi thì sao chứ? Có thể nói cho Hoàng Vũ mình chính là Đường Miểu? Ở Tiên cung nửa năm, mặc dù tĩnh tâm tu luyện, đối với thế lực tứ phương tiên giới nàng cũng phải hiểu biết được mấy phần.
Bốn xứ sở tiên giới, Tây Địa Bắc Địa có lãnh thổ rộng nhất, Tiên đình vững chắc, vũ lực cực mạnh. Nam Nhai Hải dè dặt giấu mình. Chỉ có một tiên tộc Nam Hải mấy đời đều ở trên hải vực. Vũ lực nhỏ nhất, nhưng đồng tộc đồng tâm cùng với địa phận Nam Nhai Hải đặc biệt dễ thủ khó công. Đông Cực luận vũ lực xếp hàng thứ ba, nhưng linh lực vương giả lại có thể đứng hàng đệ nhất. Vì Thiên tôn Thánh tôn ba xứ đều mấy đời thừa kế, linh lực vương giả không cần thiết là người thâm hậu nhất, chỉ có Đông Cực do người có linh lực mạnh nhất trong chín cung chín tộc đoạt được ngôi vị Thánh tôn, lâu dần, linh lực vương giả liền trở thành đứng đầu trong đế tôn bốn xứ.
Cao thủ của chín cung Đông Cực, trước khi phân loại ba người được chia ra đến Tây Địa, Bắc Địa và Nam Nhai Hải tu luyện. Người thắng sẽ làm Đế tôn mới của Đông Cực. Mà Hoàng Vũ chính là một trong ba người được lựa chọn kế thừa ngôi vị.
Tiên giới đã thái bình rất nhiều năm. Mà ẩn dưới vẻ ngoài yên ổn, cũng có những dã tâm xưng bá tiên giới. Đám hỏi giữa Tây Địa Bắc Địa, hai nơi tiên vực rộng nhất và vũ lực mạnh nhất, tạo thành uy hiếp đối với Đông Cực và Nam Nhai Hải. Nếu như Bắc Địa và Tây Địa vì chuyện Cơ Oánh mà căng thẳng, Đông Cực và Nam Nhai Hải sẽ vui vẻ xem thành quả.
Có lẽ, còn có thể thêm dầu vào lửa.
Theo Đường Miểu thấy, việc Cơ Oánh nhục nhã vì vị hôn phu bị cướp mất, bị người ta làm tổn thương mà vẫn còn muốn gả cho kẻ phụ lòng, dù biết được thực tâm Tây Ngu Hạo, nhưng vẫn biến thân thành chính mình, hành vi đó cũng có thể thông cảm được.
Tuy rằng người vô tội nhất là chính Đường Miểu, bị bắt thay hình đổi dạng, bị bắt phải làm một kẻ xa lạ.
Thiên tôn Thiên hậu Bắc Địa cũng không muốn nàng phải chết, cho nàng thân phận mới, tận tâm dạy nàng Băng Sương Chi Tịch, còn để cho Mạt Dương bảo vệ nàng. Không nói đến chuyện mang ơn, Đường Miểu đã không còn oán hận.
Chỉ xem tình thương con của Thiên tôn Thiên hậu Bắc Địa, Đường Miểu cũng không có ý định nuốt lời.
Nàng thở dài, cúi đầu lẩm bẩm: “Mất tích nửa năm, tới giờ anh ta cũng đâu có đi tìm mày!”
Anh ta đã quên rằng từng hứa hẹn sẽ bảo vệ mình? Đường Miểu dựa đầu, ngón tay vạch tới vạch lui trên khung cửa, trong ngực chua chát vô cùng. Dù cho Hoàng Vũ muốn tìm, cũng sẽ tới Tây Địa tìm công chúa Cơ Oánh đã biến thân thành mình.
Đế tôn Đông Cực, có người nói thiên mệnh đã hết, thời gian không nhiều. Đế tôn mới còn chưa định, ba người tranh đoạt ngôi vị Đế Tôn, Hoàng Vũ hiện giờ không thể nào có thời gian rảnh đến Tây Địa, nếu không anh ta nhất định sẽ vạch trần Cơ Oánh.
Thiên tôn Thiên hậu Bắc Địa cũng là nắm chắc điểm này. Đường Miểu phi thăng lên tiên giới, những người thực sự tiếp xúc với nàng không nhiều. Quen thuộc với Đường Miểu nhất là Hoàng Vũ thì không có thời gian đến Tây Địa, Mộ Ly tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này. Mấy thị vệ của Tây Ngu Hạo từng gặp qua Đường Miểu nhưng cũng chỉ một lần. Cho nên, không ai có thể tiết lộ ra được.
Nửa năm, công chúa Cơ Oánh có thể thành công bắt Tây Ngu Hạo làm tù binh sao? Đường Miểu thực tò mò.
“Kỳ thực nếu thật sự yêu một người, vẻ ngoài của nàng có là gì đi chăng nữa cũng không sao cả. Đúng không?”
Nàng nhìn về phía chân trời, tưởng tượng ra Tây Ngu Hạo yêu công chúa Cơ Oánh với gương mặt của mình, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác kỳ quái. Có chút chua xót, có chút đắng, có chút hoảng hốt, có chút sợ sệt, còn có chút tức giận mơ hồ.
Mỗi khi nàng nhớ tới Tây Ngu Hạo sẽ yêu Cơ Oánh, liền sẽ xuất hiện cảm giác kỳ quái đó. Trong lòng trống trải, trống trải đến phát sợ.
“Liên quan gì đến mày? Mày bất quá chỉ gặp Tây Ngu Hạo hai lần, một lần ở Đông Hoang bị hắn ta đuổi đánh đến ngất, một lần ở Tiên cung thành Ngân Sương làm con rối công chúa hắn còn không thèm nhìn đến. Sao lại có thể lo được lo mất về hắn ta như vậy? Mày kế thừa linh lực của Lung Băng Ngọc, chẳng lẽ ngay cả tình cảm của nàng cũng thừa kế nốt?” Đường Miểu tự giễu chính mình.
Thiên tôn Thiên hậu Bắc Địa lúc rời cung đã hứa với nàng, Cơ Oánh trở lại Bắc Địa, sẽ để nàng khôi phục lại dung mạo vốn có, không chỉ phóng thích linh lực Ngự Thủy mà còn không lấy đi Băng Sương Chi Tịch hiện giờ nàng đang có. Đường Miểu lắc mạnh đầu. Nàng coi như tìm được một công việc vậy. Chủ thuê là Thiên tôn Thiên hậu Bắc Địa. Chỉ cần công chúa Cơ Oánh quay về, nàng coi như hoàn thành nhiệm vụ.
“Mạt Dương, anh cũng nghỉ ngơi đi. Tôi ngủ đây.” Nàng uể oải đóng cửa sổ lại.
Ngoài cửa truyền đến tiếng trả lời trầm thấp của Mạt Dương. Đường Miểu bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Nàng biết Mạt Dương nhất định giống như một cây đinh đứng ở cửa phòng làm thần giữ cửa.
Đường Miểu không thích Mạt Dương bảo vệ sát bên cạnh mình ngay cả khi ngủ cũng ở trong phòng, Mạt Dương theo đó liền khoanh tay đứng thẳng làm thần giữ cửa phiên bản người sống, mà không, thần giữ cửa phiên bản thần tiên mới đúng chứ.
Không giống người phàm, thần tiên có thể không cần ngủ cũng không sao. Đường Miểu nghĩ đến đây, ngáp một cái, lên giường ngủ.
Ngoài quán trọ Tiên Khách Tới, mấy trăm võ sĩ y phục bó sát người im lặng lơ lửng trên không, hoàn thành vòng vây quanh quán trọ.
Đầu nặng hơn bình thường mấy phần, hắn mệt mỏi lắc lắc đầu. Mở mắt thấy trước mặt bóng người lấp loáng, chín thị vệ thống lĩnh phủ thành phủ im lặng không lên tiếng đứng trước giường. Mộ Ly trầm sắc mặt: “Chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?”
Chín thống lĩnh thị vệ nhìn hắn với đủ các ánh mắt từ kinh ngạc phẫn nộ đến kỳ dị, nghe hắn quát mắng, đều quỳ xuống, cúi đầu im lặng. Trước giường lặng thinh như tờ.
Mộ Ly mày kiếm khẽ nhếch: “Sao? Có gã tiên nào dám đến Lưu Quang Thành quấy rối hả?”
Đám thống lĩnh thị vệ len lén liếc nhìn nhau, nhất tề nhìn về phía nữ thống lĩnh Đậu Tử. Chín Đại thống lĩnh của phủ Thành chủ, chỉ có nàng là nữ, bình thường lo về nội vụ trong phủ, được cho là người hiểu rõ Tinh Quân nhất. Việc này để cho nàng nói, có thể ngày của mọi người sẽ dễ dàng hơn.
Giữa hàm răng Đậu Tử phát ra âm thanh nhỏ như muỗi: “Tinh Quân yên tâm, đã phong tỏa thành, thị vệ phủ Thành thủ đã truy lùng kẻ hành hung trong toàn thành.”
Phong tỏa thành? Kẻ hành hung? Thần tiên đến gây chuyện kia có tu vi linh lực rất cao? Thần tiên nhà nào của Bắc Địa có gan như vậy? Mắt Mộ Ly sắc lạnh. Đang suy nghĩ, hắn cảm thấy đầu hơi đau, quai hàm cũng hơi đau. Hắn nhíu nhíu mày, giơ tay nhận lấy một chén trà, chậm rì rì hỏi: “Thần tiên nhà ai trong thành gặp độc thủ?”
Vừa nói hắn vừa nhấp một ngụm trà, trong miệng liền xuất hiện vị khác lạ. Mộ Ly nhổ ra, trên sàn nhà trắng như lụa, nước trà hơi pha lẫn màu đỏ.
“Tinh Quân bớt giận! Thuộc hạ nhất định bắt được hai kẻ kia báo thù cho Thành chủ!” Chín thống lĩnh cùng nghiến răng nghiến lợi.
Trong ngực mỗi người đều vô cùng khó chịu. Mộ Ly Tinh Quân ở Lưu Quang thành một tay che trời, các thống lĩnh tất nhiên lâu dần cũng sinh ra cảm giác ưu việt. Thế nhưng ngay trên lãnh thổ của mình Tinh Quân lại bị hai kẻ ngoại lai đánh đến không ra hình người, mà bọn thị vệ lại quen thói để mặc Tinh Quân ở riêng một chỗ vào lúc hoàng hôn, nên không có ai ở gần bảo hộ khi chuyện xảy ra. Chúa nhục thần tử, các thống lĩnh mặt đều nóng rát, giống như bị người ta giáng cả chục cái bạt tai vào mặt.
Thì ra.. hắn là người bị đánh! Mộ Ly ngẩn ra, cảm thấy không thể tin nổi.
Hắn nhìn vết nước trà trên mặt đất lẫn với tơ máu, không kìm được sờ lên mặt, trong đầu nhanh chóng hiện lên vô số hình ảnh. Một nam một nữ từ phía ráng chiều bay đến. Cánh sen đen như nhung bay lượn khắp bầu trời. Cạnh băng lạnh thấu xương sắc như đao. Trong quầng sáng của hoàng hôn như mộng, hoa sương rải khắp không gian từ trên trời rơi xuống. Đáng tiếc trong chớp mắt hắn thanh tỉnh lại bị đánh ngất, chỉ kịp nhìn thấy sương hoa lượn vòng quay xung quanh một bóng hình yểu điệu lung linh.
Đã rất lâu hắn mới gặp một thần tiên lúc hoàng hôn dám chạy đến đụng chạm hắn tìm xúi quẩy. Còn dám từ phía sau đánh lén khiến hắn hôn mê. Mộ Ly cong khóe miệng, hai người này có chút thú vị.
“Tìm được người cũng đừng động thủ, Bản quân muốn tự tay xử lý!” Mộ Ly thản nhiên nói.
Các thống lĩnh nhìn nhau, Tinh Quân bị đánh thành bộ dạng như vậy, sao lại không nổi giận nhỉ? Thấy Mộ Ly như không có chuyện gì, cả đám chỉ đành hành lễ cáo lui.
Ra ngoài tẩm điện, một thị vệ đột nhiên phản ứng lại, thấp giọng nói: “Tinh Quân còn chưa nhìn thấy dung nhan của mình!”
Cả đám cùng rùng mình, chớp mắt bay khỏi tẩm điện, trước lúc đi còn không quên thông cảm liếc mắt nhìn Đậu Tử thống lĩnh chưởng quản nội vụ phủ Thành chủ một cái. Nàng ta hoang mang lo ngay ngáy đứng ở cửa tẩm điện, hai tay căng thẳng xoắn vặn thành nút thắt.
Chỉ trong giây lát, trong tẩm điện truyền đến tiếng vật nặng rơi mạnh xuống đất. Mọi người đều câm như hến, chỉ hận linh lực không đủ mạnh, bay chưa đủ nhanh.
Mộ Ly giơ chân đạp mạnh gương đồng khảm châu báu, tức giận run cả người.
“Cư nhiên.. để bọn họ nhìn thấy bản quân…” Mộ Ly nhắm mắt, hít sâu. Hắn rốt cuộc hiểu ra tại sao trong mắt đám thống lĩnh lại biểu hiện ra thần sắc phức tạp như vậy. Mộ Ly hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Hắn cư nhiên cứ thế mà nói nửa ngày trước mặt đám thống lĩnh. Hắn cư nhiên để cho thủ hạ nhìn thấy mặt hắn như vậy!
Uống say bị đánh là hắn chưa đủ bản lĩnh. Nhưng hắn lại nghĩ đến đủ thứ chuyện. Những vết bầm tím, sưng đỏ trên mặt hắn cũng là do con nhóc kia độc ác đá hắn!
Nàng dám đá mặt của hắn! Một cục tức nghẹn trong ngực khiến hắn choáng váng. Mộ Ly chống tay xuống mép giường, các kiểu tra tấn hành hạ lướt qua trong đầu, đều không thể giải được nỗi hận.
“Đậu Tử!!!!!!!!!!” Mộ Ly hét lớn ra ngoài cửa.
Đậu Tử run cầm cập, rùng mình đáp lại: “Dạ!”
Một hồi lâu sau mới thấy truyền đến giọng Mộ Ly yếu ớt: “Bắt con nhóc kia lại, Bản quân muốn nàng thị tẩm!”
Đâụ Tử thở phào nhẹ nhõm, âm thầm cảm kích Tinh Quân không có giận chó đánh mèo thuộc hạ, thành thật đáp: “Dạ. Thuộc hạ xin đi làm ngay.”
Giọng Mộ Ly lạnh lẽo truyền ra khỏi điện: “Ngươi làm không được. Truyền lệnh xuống dưới, phàm là thần tiên bắt được hai kẻ đó, bản quân sẽ thưởng một viên linh đan nguyên hoa.”
Linh đan nguyên hoa là do Tiên cung ngự tạo, ăn một viên có thể nâng cao tu vi tới trăm năm, là thánh đan của Hoàng tộc. Phần thưởng hậu như vậy? Đậu Tử cả kinh, kính cẩn vâng dạ, phi thân đi truyền lệnh.
Khi Mộ Ly tỉnh lại cũng là lúc Đường Miểu ngả người úp sấp trên song cửa sổ của quán trọ Tiên Khách Tới ngắm sao.
Những ngôi sao không giống như ở nơi khác. Sao ở Lưu Quang thành ban đêm rải rác trên không trung, bằng mắt thường có thể thấy quầng sáng tỏa ra đến hơn một trượng. Thường có sao băng xẹt qua, kéo cái đuôi ánh sáng rực rỡ không gì sánh được biến mất trên bầu trời. Phía cuối bầu trời, giống như có pháo hoa bùng nổ, những vệt ánh sáng màu lam, màu trắng, màu xanh lục, màu tím hồng, giống như lụa mỏng quăng lên bầu trời, tầng tầng lớp lớp.
Đường Miểu ngắm nhìn đến ngây dại.
Các nóc đình đài lầu các phản xạ ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, cực kỳ giống với đêm trăng ở Đông Hoang.
Khi ngắm ánh sáng màu lục trải dài phía chân trời, những ngôi sao dường như đều biến thành ngọc bích sáng long lanh. Nàng đột nhiên nhớ tới đôi mắt màu xanh thăm thẳm như đá mắt mèo kia.
Ánh mắt đó từng thấp thoáng lạnh lùng xa cách, cũng đã từng mang sự ấm áp in dấu bóng hình nàng.
Sau nửa năm, nàng vẫn nhớ rõ gương mặt xinh đẹp yêu mị của hắn dưới ánh trăng. Nàng dường như có thể ngửi thấy mùi hương cỏ cây thanh khiết lắng đọng trên thân thể hắn. Đường Miểu phiền muộn vô cùng.
Nàng ấn ngực, cúi đầu phỉ nhổ chính mình: “Nhớ anh ta, sao không dám đến Đông Cực?”
Đi thì sao chứ? Có thể nói cho Hoàng Vũ mình chính là Đường Miểu? Ở Tiên cung nửa năm, mặc dù tĩnh tâm tu luyện, đối với thế lực tứ phương tiên giới nàng cũng phải hiểu biết được mấy phần.
Bốn xứ sở tiên giới, Tây Địa Bắc Địa có lãnh thổ rộng nhất, Tiên đình vững chắc, vũ lực cực mạnh. Nam Nhai Hải dè dặt giấu mình. Chỉ có một tiên tộc Nam Hải mấy đời đều ở trên hải vực. Vũ lực nhỏ nhất, nhưng đồng tộc đồng tâm cùng với địa phận Nam Nhai Hải đặc biệt dễ thủ khó công. Đông Cực luận vũ lực xếp hàng thứ ba, nhưng linh lực vương giả lại có thể đứng hàng đệ nhất. Vì Thiên tôn Thánh tôn ba xứ đều mấy đời thừa kế, linh lực vương giả không cần thiết là người thâm hậu nhất, chỉ có Đông Cực do người có linh lực mạnh nhất trong chín cung chín tộc đoạt được ngôi vị Thánh tôn, lâu dần, linh lực vương giả liền trở thành đứng đầu trong đế tôn bốn xứ.
Cao thủ của chín cung Đông Cực, trước khi phân loại ba người được chia ra đến Tây Địa, Bắc Địa và Nam Nhai Hải tu luyện. Người thắng sẽ làm Đế tôn mới của Đông Cực. Mà Hoàng Vũ chính là một trong ba người được lựa chọn kế thừa ngôi vị.
Tiên giới đã thái bình rất nhiều năm. Mà ẩn dưới vẻ ngoài yên ổn, cũng có những dã tâm xưng bá tiên giới. Đám hỏi giữa Tây Địa Bắc Địa, hai nơi tiên vực rộng nhất và vũ lực mạnh nhất, tạo thành uy hiếp đối với Đông Cực và Nam Nhai Hải. Nếu như Bắc Địa và Tây Địa vì chuyện Cơ Oánh mà căng thẳng, Đông Cực và Nam Nhai Hải sẽ vui vẻ xem thành quả.
Có lẽ, còn có thể thêm dầu vào lửa.
Theo Đường Miểu thấy, việc Cơ Oánh nhục nhã vì vị hôn phu bị cướp mất, bị người ta làm tổn thương mà vẫn còn muốn gả cho kẻ phụ lòng, dù biết được thực tâm Tây Ngu Hạo, nhưng vẫn biến thân thành chính mình, hành vi đó cũng có thể thông cảm được.
Tuy rằng người vô tội nhất là chính Đường Miểu, bị bắt thay hình đổi dạng, bị bắt phải làm một kẻ xa lạ.
Thiên tôn Thiên hậu Bắc Địa cũng không muốn nàng phải chết, cho nàng thân phận mới, tận tâm dạy nàng Băng Sương Chi Tịch, còn để cho Mạt Dương bảo vệ nàng. Không nói đến chuyện mang ơn, Đường Miểu đã không còn oán hận.
Chỉ xem tình thương con của Thiên tôn Thiên hậu Bắc Địa, Đường Miểu cũng không có ý định nuốt lời.
Nàng thở dài, cúi đầu lẩm bẩm: “Mất tích nửa năm, tới giờ anh ta cũng đâu có đi tìm mày!”
Anh ta đã quên rằng từng hứa hẹn sẽ bảo vệ mình? Đường Miểu dựa đầu, ngón tay vạch tới vạch lui trên khung cửa, trong ngực chua chát vô cùng. Dù cho Hoàng Vũ muốn tìm, cũng sẽ tới Tây Địa tìm công chúa Cơ Oánh đã biến thân thành mình.
Đế tôn Đông Cực, có người nói thiên mệnh đã hết, thời gian không nhiều. Đế tôn mới còn chưa định, ba người tranh đoạt ngôi vị Đế Tôn, Hoàng Vũ hiện giờ không thể nào có thời gian rảnh đến Tây Địa, nếu không anh ta nhất định sẽ vạch trần Cơ Oánh.
Thiên tôn Thiên hậu Bắc Địa cũng là nắm chắc điểm này. Đường Miểu phi thăng lên tiên giới, những người thực sự tiếp xúc với nàng không nhiều. Quen thuộc với Đường Miểu nhất là Hoàng Vũ thì không có thời gian đến Tây Địa, Mộ Ly tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này. Mấy thị vệ của Tây Ngu Hạo từng gặp qua Đường Miểu nhưng cũng chỉ một lần. Cho nên, không ai có thể tiết lộ ra được.
Nửa năm, công chúa Cơ Oánh có thể thành công bắt Tây Ngu Hạo làm tù binh sao? Đường Miểu thực tò mò.
“Kỳ thực nếu thật sự yêu một người, vẻ ngoài của nàng có là gì đi chăng nữa cũng không sao cả. Đúng không?”
Nàng nhìn về phía chân trời, tưởng tượng ra Tây Ngu Hạo yêu công chúa Cơ Oánh với gương mặt của mình, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác kỳ quái. Có chút chua xót, có chút đắng, có chút hoảng hốt, có chút sợ sệt, còn có chút tức giận mơ hồ.
Mỗi khi nàng nhớ tới Tây Ngu Hạo sẽ yêu Cơ Oánh, liền sẽ xuất hiện cảm giác kỳ quái đó. Trong lòng trống trải, trống trải đến phát sợ.
“Liên quan gì đến mày? Mày bất quá chỉ gặp Tây Ngu Hạo hai lần, một lần ở Đông Hoang bị hắn ta đuổi đánh đến ngất, một lần ở Tiên cung thành Ngân Sương làm con rối công chúa hắn còn không thèm nhìn đến. Sao lại có thể lo được lo mất về hắn ta như vậy? Mày kế thừa linh lực của Lung Băng Ngọc, chẳng lẽ ngay cả tình cảm của nàng cũng thừa kế nốt?” Đường Miểu tự giễu chính mình.
Thiên tôn Thiên hậu Bắc Địa lúc rời cung đã hứa với nàng, Cơ Oánh trở lại Bắc Địa, sẽ để nàng khôi phục lại dung mạo vốn có, không chỉ phóng thích linh lực Ngự Thủy mà còn không lấy đi Băng Sương Chi Tịch hiện giờ nàng đang có. Đường Miểu lắc mạnh đầu. Nàng coi như tìm được một công việc vậy. Chủ thuê là Thiên tôn Thiên hậu Bắc Địa. Chỉ cần công chúa Cơ Oánh quay về, nàng coi như hoàn thành nhiệm vụ.
“Mạt Dương, anh cũng nghỉ ngơi đi. Tôi ngủ đây.” Nàng uể oải đóng cửa sổ lại.
Ngoài cửa truyền đến tiếng trả lời trầm thấp của Mạt Dương. Đường Miểu bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Nàng biết Mạt Dương nhất định giống như một cây đinh đứng ở cửa phòng làm thần giữ cửa.
Đường Miểu không thích Mạt Dương bảo vệ sát bên cạnh mình ngay cả khi ngủ cũng ở trong phòng, Mạt Dương theo đó liền khoanh tay đứng thẳng làm thần giữ cửa phiên bản người sống, mà không, thần giữ cửa phiên bản thần tiên mới đúng chứ.
Không giống người phàm, thần tiên có thể không cần ngủ cũng không sao. Đường Miểu nghĩ đến đây, ngáp một cái, lên giường ngủ.
Ngoài quán trọ Tiên Khách Tới, mấy trăm võ sĩ y phục bó sát người im lặng lơ lửng trên không, hoàn thành vòng vây quanh quán trọ.
/42
|