Không trung ngoài tiên cung, Bát Bát và A Độ đứng trên đám mây nhìn theo Mộ Ly bay đi.
A Độ nghi hoặc nói: “Mộ Ly tinh quân một mình vào tiên cung, tiên thị cũng không người nào theo vào. Hắn giấu nàng ở đâu được nhỉ?”
“Nếu như không phải mùi của con bé kia cùng biến mất với hắn, ta cũng sẽ nghĩ rằng hắn đi vào một mình! Ta tuyệt đối không ngửi sai! Chắc chắn là bị hắn giấu trong áo choàng mang vào. Hắn thật là gian xảo!” Bát Bát nhe răng chửi rủa.
A Độ do dự nói: “Hay là ngươi đi bẩm báo Điện hạ, còn ta sẽ biến thân vào tiên cung điều tra. Với thuật dịch dung và tiên phú giả giọng của ta, hẳn là không có vấn đề gì lớn.”
“Không được! Nơi này dù sao cũng là tiên cung Bắc địa, canh phòng nghiêm ngặt. Vạn nhất bị phát hiện, chưa nói mất thể diện của Điện hạ, Điện hạ lại càng không dễ bảo vệ ngươi. Ta thấy vẫn là canh giữ ngoài tiên cung, chỉ cần hắn không đưa người đi, hết thảy chờ Điện hạ đến rồi nói tiếp.” Bát Bát lo lắng nói.
Hai người đang chần chừ thì Hồ Hồ đạp mây bay đến. Bát Bát vỗ tay cười nói: “Được rồi, hiện giờ chúng ta có ba người. Mỗi người canh một hướng. Để cửa chính đó không cần giữ, dám đi cửa chính sẽ đụng ngay sứ đoàn. Điện hạ bọn họ cũng sắp tới rồi.”
Ba người tính toán xong, nhanh chóng bay đi.
Cực Bắc cửu cực thiên có tòa Ngọc Tiêu sơn. Núi giống như đóa hoa sen, từng cánh gối lên nhau trùng điệp. Thành Ngân Sương ở giữa núi, cung điện nhà lầu liên miên kéo dài, gập ghềnh thấp thoáng ẩn giữa mây núi. Thỉnh thoảng lại có thác nước im ắng như mây trôi đổ xuống, hạc tiên thụy điểu nhẹ nhàng vờn bay. (thụy điểu: các loài chim mang tốt lành, may mắn như loan, phượng..)
Chính giữa Ngọc Tiêu sơn nhô lên một đỉnh trắng toát như ngọc. Cung điện bằng ngọc thạch bóng loáng tọa trên đỉnh núi, hào quang lóng lánh, tiên cung Bắc địa giống như một đóa hoa sương trắng muốt nở rộ trên bầu trời cửu cực Bắc địa.
Khi mặt trời mọc cũng là lúc sương mù ở Ngọc Tiêu sơn dày nhất. Ánh mặt trời đẩy nhanh sự bay hơi, tạo thành vạn đạo hào quang.
Tiên đình Bắc địa, các thượng tiên đạp mây tụ lại, hạ xuống ngoài tiên cung, đi bộ đến trước Vân đài.
Vân đài ở bên cạnh hồ băng phía sườn Tây tiên cung, sớm đã được dùng nước sạch quét dọn sạch sẽ, các loại kỳ hoa rập rờn nở rộ. Các tiên thị kết thành đội bưng rượu ngon tiên quả qua lại như thoi đưa, tiếng cười của các thiếu nữ phảng phất như vụn băng rơi vào suối nước mùa xuân, lanh lảnh giòn tan.
Hồ nước màu lam phẳng lặng như gương. Gió thổi qua, giống như một mỹ nhân biếng nhác khẽ nhíu cặp mày ngài. Hơn nửa Vân đài nhô ra mặt hồ, trải rộng khắp tầm mắt.
Đến trưa, chúng tiên đã theo thứ tự ngồi vào chỗ của mình.
Tiếng kẻng gõ vang, tiếng chuông khánh khoan thai thong thả. Thiên tôn Thiên hậu Bắc địa cùng với công chúa giá lâm.
Bên dưới chủ vị, ngồi đầu phía tay trái là Tây Ngu Hạo, vị trí sau là Lưu Nguyệt thượng tiên của Bắc địa theo tiếp đãi. Vị trí đầu phía bên phải là Hoàng Vũ, có Mộ Ly tiếp đãi.
Buổi tiệc bắt đầu, tiếng nhạc vang lên, cửu thiên tiên nữ tung bay nhảy múa.
Mộ Ly uống rượu, ánh mắt lại chỉ đảo quang Tây Ngu Hạo và Hoàng Vũ. Bên tai truyền đến tiếng Hoàng Vũ nói nhỏ: “Lấm lấm lét lét! Hôm nay chẳng lẽ ngươi muốn trước mặt đông người gây khó dễ cho Tây Ngu Hạo?”
“Ngươi xúi giục ta đấu với hắn, để ngươi ngồi đó xem kịch vui? Bản quân không rảnh nghe lời!” Mộ Ly mặt mày tươi tỉnh.
Hoàng Vũ than nhẹ: “Ta chỉ muốn dự tiệc xong rồi quay lại Đông Cực. Cũng chẳng phải Đông Cực gả công chúa, có liên quan gì đến ta chứ?”
Mộ Ly quay đầu, nhìn Hoàng Vũ cười khẽ: “Nghe nói công chúa của Đế tôn Đông Cực từ nhỏ đã yêu mến ngươi. Hoàng Vũ, không phải là trong lòng ngươi còn nhớ tới tiểu phàm tiên kia chứ?”
Hoàng Vũ mỉm cười nói: “Nàng mới tới tiên giới, có ân với ta, lại là thần tiên Bắc địa nên mới nhờ ngươi chiếu cố. Ngươi cho rằng nàng ta có mị lực lớn như vậy đối với ta sao?”
“Không có là tốt rồi. Hôm nay có một trò hay, chỉ mong ngươi đừng xem rồi mê muội mà nhào vào.” Mộ Ly đáy mắt lướt qua chút hưng phấn. Thấy điệu múa đã ngừng lại, liền chắp tay cao giọng nói: “Thiên tôn, thịnh yến hôm nay, một là chào đón Thái tử điện hạ Tây Địa tới Bắc làm khách, hai là chúc mừng Cung chủ Trọng Vũ cung của Đông Cực tu luyện thành công. Mộ Ly bất tài, cũng muốn bày một tiết mục góp vui. Mong Thiên tôn cho phép!”
Chúng tiên trên Vân đài châu đầu ghé tai, thấp giọng xì xào, không biết tiểu ma quân muốn làm cái gì.
Thiên tôn Bắc địa phất ống tay áo: “Được!”
Mộ Ly vỗ vỗ bàn tay. Tiên nhạc lại vang lên, chỉ thấy trong hồ bay ra một tiên nữ. Nàng mặc váy sa trắng như tuyết, đeo khăn che mặt, thân hình xoay vòng bay ra khỏi mặt nước, càng lúc càng nhanh. Làn váy như hoa tầng tầng lớp lớp nở rộ trong không trung. Một tiếng hô vang lảnh lót yêu kiều: “Lên!”
Tay áo rộng mở trải ra, trong tay nàng lụa bạch như linh xà cuốn dậy lên những đóa hoa nước màu lam, dày đặc hướng về phía Vân đài.
Hoa từ trên bầu trời chậm rãi rơi xuống. Những đóa hoa nước kia ngưng đọng không tan, không bao lâu trên Vân đài màu trắng đã trải một lớp hoa màu lam nhạt. Đóa hoa dưới ánh mặt trời tỏa ra hào quang ngũ sắc lấp lánh.
Nàng bay lên từ mặt nước, hai chân trắng như tuyết lả lướt bước trên những đóa hoa, mỗi tay nâng một đóa hoa nước màu lam nhạt lớn bằng miệng bát. Trong mỗi đóa hoa nước là một con cá nhỏ màu vàng tung tăng bơi lội.
Chén lưu ly trong tay Tây Ngu Hạo cạch một tiếng đặt xuống. Hắn chậm rãi đứng lên, đè lại ngực. Giống đến cỡ nào, quen thuộc đến cỡ nào.. Hắn ngơ ngác đứng, sợ chỉ thoáng chốc, thân hình xinh đẹp đang bước tới phía hắn sẽ biến mất.
“Đường Miểu mới tới tiên giới, may mắn gặp được thịnh yến của Thiên tôn, muốn tặng cho hai vị khách quý một chút lễ vật!” Tiểu tiên nữ áo trắng hai tay giơ lên, lòng bàn tay một trái một phải nhẹ phất về phía bàn Tây Ngu Hạo và Hoàng Vũ.
Nghe thấy giọng của nàng, lại nhìn đến phản ứng của Tây Ngu Hạo, Hoàng Vũ bất chợt nắm chặt chén lưu ly, trong đôi mắt màu xanh cuộn lên gió lốc, hung dữ trừng Mộ Ly.
Người sau chỉ cong môi cười giống như hồ ly: “Rõ ràng không phải cùng một người, Tây Ngu Hạo đến lúc đó hết hy vọng cũng tốt. Nếu hắn muốn âm thầm cướp người, ta cũng chẳng thể ứng phó nổi.” (ý là Đường Miểu ko phải Lung Băng Ngọc – người yêu anh Hạo nên giờ đưa bạn Miểu ra cho anh Hạo hết hy vọng.)
Hoàng Vũ thật muốn bóp chết Mộ Ly. Hắn nhìn chằm chằm Tây Ngu Hạo, thầm mắng Đường Miểu ngu ngốc, lúc này chạy ra chơi trội làm cái gì?!! (anh cũng ngốc ko kém, bạn Miểu mà biết thướt tha với làm phép thuật như vậy sao?)
Vân đài vang rền tiếng vỗ tay. Thiên tôn Bắc địa cười ha hả:”Hay! Ban thưởng ngươi một viên Thánh Cúc Tuyết Sâm Hoàn, có thể trợ giúp ngươi tăng cường linh lực!”
Đường Miểu mừng rỡ, uyển chuyển quỳ gối: “Đa tạ Thiên tôn. Tiểu tiên cáo lui!”
Nàng nhận lấy hộp ngọc của tiên thị đưa tới, đang định rời khỏi, khi đi qua chỗ Tây Ngu Hạo thì dừng lại, ánh mắt lộ ra ngoài khăn che mặt tràn đầy nghi hoặc, rồi bỗng nhiên lại lắc lắc đầu, đi ra ngoài.
Hoàng Vũ trong lòng run rẩy, quát to: “Đứng lại!”
Thanh âm hắn giống như khiến Đường Miểu giật mình, nàng quay lại sợ hãi nhìn hắn: “Điện hạ.”
Tây Ngu Hạo bất chấp chúng tiên trên Vân đài nhìn chằm chằm, sải bước đến bên cạnh nàng hỏi: “Vừa rồi ngươi nhớ tới cái gì?”
Đường Miểu sợ tới mức lùi lại một bước, cuống cuồng lắc đầu: “Ta không nhớ tới cái gì hết.”
“Nói!”
Mộ Ly bật dậy khỏi ghế, chặn trước Tây Ngu Hạo, lạnh mặt nói: “Điện hạ, trước mặt Thiên tôn dám làm càn như vậy, thực không để Bắc địa ta vào mắt?”
Tây Ngu Hạo quay người lại cao giọng nói: “Thiên tôn, việc nghị thân ngày đó của Tây địa và Bắc địa còn giữ sao?”
Thiên tôn Bắc địa mỉm cười: “Tất nhiên là còn.”
Tây Ngu Hạo chỉ vào Đường Miểu, hít sâu một hơi cắn răng nói: “Lung Băng Ngọc đã hóa thành tro bụi, Cô muốn nàng ta!” (Cô: cách tự xưng của vua chúa, vương hầu thời cổ đại)
Một lời nói ra long trời lở đất. Ánh mắt chúng tiên đều nhìn về phía công chúa Cơ Oánh ngồi ngay ngắn trên Vân đài vẫn không lên tiếng. Dù có nói thế nào, Tây Ngu Hạo cũng quá là không để cho công chúa chút mặt mũi.
Hoàng Vũ mặt trầm như nước, móng tay ngập sâu vào lòng bàn tay.
Mộ Ly cười lạnh: “Tây Ngu Hạo, nàng ta tuy rằng mới lên tiên giới, tốt xấu gì cũng phải do nàng làm chủ chứ! Tuy là Thiên tôn cũng không thể miễn cưỡng nàng ta được!”
Tây Ngu Hạo giơ tay hất bỏ khăn che mặt của Đường Miểu, nàng sợ hãi nhìn hắn, tay nắm chặt hộp ngọc đang cầm trong tay. Hắn nhịn không được nhẹ giọng hỏi:”Có nguyện theo ta về Tây địa?”
Trên gương mặt thanh tú chỉ toàn mờ mịt.
Mộ Ly cười ha hả: “Người ta rõ ràng là bị dọa. Thái tử điện hạ chẳng lẽ muốn cưỡng đoạt cướp người ở tiên đình Bắc địa ta đây?”
Tây Ngu Hạo chỉ nhìn chằm chằm Đường Miểu, lại hỏi một lần: “Tây địa có Cực Dạ Hải, dưới biển có…”
“Dưới biển có tòa cung San Hô Bảy Sắc, chàng tặng cho ta thì đừng đổi ý!” Đường Miểu thốt ra.
Một luồng đau đớn từ ngón chân lan khắp toàn thân, trong mắt Tây Ngu Hạo nóng lên, nhẹ giọng nói: “Kiếp này dứt khoát!”
Sự hỏi đáp khó hiểu của hai người khiến chúng tiên trên Vân đài đều choáng váng.
Đó là chút hơi tàn của linh phách Lung Băng Ngọc tản mát trong ký ức của nàng! Không phải của Đường Miểu! Nàng tuyệt đối sẽ không đi cùng ngươi! Hoàng Vũ cười lạnh, ngón tay dùng sức, máu trong lòng bàn tay từng chút một tràn ra.
A Độ nghi hoặc nói: “Mộ Ly tinh quân một mình vào tiên cung, tiên thị cũng không người nào theo vào. Hắn giấu nàng ở đâu được nhỉ?”
“Nếu như không phải mùi của con bé kia cùng biến mất với hắn, ta cũng sẽ nghĩ rằng hắn đi vào một mình! Ta tuyệt đối không ngửi sai! Chắc chắn là bị hắn giấu trong áo choàng mang vào. Hắn thật là gian xảo!” Bát Bát nhe răng chửi rủa.
A Độ do dự nói: “Hay là ngươi đi bẩm báo Điện hạ, còn ta sẽ biến thân vào tiên cung điều tra. Với thuật dịch dung và tiên phú giả giọng của ta, hẳn là không có vấn đề gì lớn.”
“Không được! Nơi này dù sao cũng là tiên cung Bắc địa, canh phòng nghiêm ngặt. Vạn nhất bị phát hiện, chưa nói mất thể diện của Điện hạ, Điện hạ lại càng không dễ bảo vệ ngươi. Ta thấy vẫn là canh giữ ngoài tiên cung, chỉ cần hắn không đưa người đi, hết thảy chờ Điện hạ đến rồi nói tiếp.” Bát Bát lo lắng nói.
Hai người đang chần chừ thì Hồ Hồ đạp mây bay đến. Bát Bát vỗ tay cười nói: “Được rồi, hiện giờ chúng ta có ba người. Mỗi người canh một hướng. Để cửa chính đó không cần giữ, dám đi cửa chính sẽ đụng ngay sứ đoàn. Điện hạ bọn họ cũng sắp tới rồi.”
Ba người tính toán xong, nhanh chóng bay đi.
Cực Bắc cửu cực thiên có tòa Ngọc Tiêu sơn. Núi giống như đóa hoa sen, từng cánh gối lên nhau trùng điệp. Thành Ngân Sương ở giữa núi, cung điện nhà lầu liên miên kéo dài, gập ghềnh thấp thoáng ẩn giữa mây núi. Thỉnh thoảng lại có thác nước im ắng như mây trôi đổ xuống, hạc tiên thụy điểu nhẹ nhàng vờn bay. (thụy điểu: các loài chim mang tốt lành, may mắn như loan, phượng..)
Chính giữa Ngọc Tiêu sơn nhô lên một đỉnh trắng toát như ngọc. Cung điện bằng ngọc thạch bóng loáng tọa trên đỉnh núi, hào quang lóng lánh, tiên cung Bắc địa giống như một đóa hoa sương trắng muốt nở rộ trên bầu trời cửu cực Bắc địa.
Khi mặt trời mọc cũng là lúc sương mù ở Ngọc Tiêu sơn dày nhất. Ánh mặt trời đẩy nhanh sự bay hơi, tạo thành vạn đạo hào quang.
Tiên đình Bắc địa, các thượng tiên đạp mây tụ lại, hạ xuống ngoài tiên cung, đi bộ đến trước Vân đài.
Vân đài ở bên cạnh hồ băng phía sườn Tây tiên cung, sớm đã được dùng nước sạch quét dọn sạch sẽ, các loại kỳ hoa rập rờn nở rộ. Các tiên thị kết thành đội bưng rượu ngon tiên quả qua lại như thoi đưa, tiếng cười của các thiếu nữ phảng phất như vụn băng rơi vào suối nước mùa xuân, lanh lảnh giòn tan.
Hồ nước màu lam phẳng lặng như gương. Gió thổi qua, giống như một mỹ nhân biếng nhác khẽ nhíu cặp mày ngài. Hơn nửa Vân đài nhô ra mặt hồ, trải rộng khắp tầm mắt.
Đến trưa, chúng tiên đã theo thứ tự ngồi vào chỗ của mình.
Tiếng kẻng gõ vang, tiếng chuông khánh khoan thai thong thả. Thiên tôn Thiên hậu Bắc địa cùng với công chúa giá lâm.
Bên dưới chủ vị, ngồi đầu phía tay trái là Tây Ngu Hạo, vị trí sau là Lưu Nguyệt thượng tiên của Bắc địa theo tiếp đãi. Vị trí đầu phía bên phải là Hoàng Vũ, có Mộ Ly tiếp đãi.
Buổi tiệc bắt đầu, tiếng nhạc vang lên, cửu thiên tiên nữ tung bay nhảy múa.
Mộ Ly uống rượu, ánh mắt lại chỉ đảo quang Tây Ngu Hạo và Hoàng Vũ. Bên tai truyền đến tiếng Hoàng Vũ nói nhỏ: “Lấm lấm lét lét! Hôm nay chẳng lẽ ngươi muốn trước mặt đông người gây khó dễ cho Tây Ngu Hạo?”
“Ngươi xúi giục ta đấu với hắn, để ngươi ngồi đó xem kịch vui? Bản quân không rảnh nghe lời!” Mộ Ly mặt mày tươi tỉnh.
Hoàng Vũ than nhẹ: “Ta chỉ muốn dự tiệc xong rồi quay lại Đông Cực. Cũng chẳng phải Đông Cực gả công chúa, có liên quan gì đến ta chứ?”
Mộ Ly quay đầu, nhìn Hoàng Vũ cười khẽ: “Nghe nói công chúa của Đế tôn Đông Cực từ nhỏ đã yêu mến ngươi. Hoàng Vũ, không phải là trong lòng ngươi còn nhớ tới tiểu phàm tiên kia chứ?”
Hoàng Vũ mỉm cười nói: “Nàng mới tới tiên giới, có ân với ta, lại là thần tiên Bắc địa nên mới nhờ ngươi chiếu cố. Ngươi cho rằng nàng ta có mị lực lớn như vậy đối với ta sao?”
“Không có là tốt rồi. Hôm nay có một trò hay, chỉ mong ngươi đừng xem rồi mê muội mà nhào vào.” Mộ Ly đáy mắt lướt qua chút hưng phấn. Thấy điệu múa đã ngừng lại, liền chắp tay cao giọng nói: “Thiên tôn, thịnh yến hôm nay, một là chào đón Thái tử điện hạ Tây Địa tới Bắc làm khách, hai là chúc mừng Cung chủ Trọng Vũ cung của Đông Cực tu luyện thành công. Mộ Ly bất tài, cũng muốn bày một tiết mục góp vui. Mong Thiên tôn cho phép!”
Chúng tiên trên Vân đài châu đầu ghé tai, thấp giọng xì xào, không biết tiểu ma quân muốn làm cái gì.
Thiên tôn Bắc địa phất ống tay áo: “Được!”
Mộ Ly vỗ vỗ bàn tay. Tiên nhạc lại vang lên, chỉ thấy trong hồ bay ra một tiên nữ. Nàng mặc váy sa trắng như tuyết, đeo khăn che mặt, thân hình xoay vòng bay ra khỏi mặt nước, càng lúc càng nhanh. Làn váy như hoa tầng tầng lớp lớp nở rộ trong không trung. Một tiếng hô vang lảnh lót yêu kiều: “Lên!”
Tay áo rộng mở trải ra, trong tay nàng lụa bạch như linh xà cuốn dậy lên những đóa hoa nước màu lam, dày đặc hướng về phía Vân đài.
Hoa từ trên bầu trời chậm rãi rơi xuống. Những đóa hoa nước kia ngưng đọng không tan, không bao lâu trên Vân đài màu trắng đã trải một lớp hoa màu lam nhạt. Đóa hoa dưới ánh mặt trời tỏa ra hào quang ngũ sắc lấp lánh.
Nàng bay lên từ mặt nước, hai chân trắng như tuyết lả lướt bước trên những đóa hoa, mỗi tay nâng một đóa hoa nước màu lam nhạt lớn bằng miệng bát. Trong mỗi đóa hoa nước là một con cá nhỏ màu vàng tung tăng bơi lội.
Chén lưu ly trong tay Tây Ngu Hạo cạch một tiếng đặt xuống. Hắn chậm rãi đứng lên, đè lại ngực. Giống đến cỡ nào, quen thuộc đến cỡ nào.. Hắn ngơ ngác đứng, sợ chỉ thoáng chốc, thân hình xinh đẹp đang bước tới phía hắn sẽ biến mất.
“Đường Miểu mới tới tiên giới, may mắn gặp được thịnh yến của Thiên tôn, muốn tặng cho hai vị khách quý một chút lễ vật!” Tiểu tiên nữ áo trắng hai tay giơ lên, lòng bàn tay một trái một phải nhẹ phất về phía bàn Tây Ngu Hạo và Hoàng Vũ.
Nghe thấy giọng của nàng, lại nhìn đến phản ứng của Tây Ngu Hạo, Hoàng Vũ bất chợt nắm chặt chén lưu ly, trong đôi mắt màu xanh cuộn lên gió lốc, hung dữ trừng Mộ Ly.
Người sau chỉ cong môi cười giống như hồ ly: “Rõ ràng không phải cùng một người, Tây Ngu Hạo đến lúc đó hết hy vọng cũng tốt. Nếu hắn muốn âm thầm cướp người, ta cũng chẳng thể ứng phó nổi.” (ý là Đường Miểu ko phải Lung Băng Ngọc – người yêu anh Hạo nên giờ đưa bạn Miểu ra cho anh Hạo hết hy vọng.)
Hoàng Vũ thật muốn bóp chết Mộ Ly. Hắn nhìn chằm chằm Tây Ngu Hạo, thầm mắng Đường Miểu ngu ngốc, lúc này chạy ra chơi trội làm cái gì?!! (anh cũng ngốc ko kém, bạn Miểu mà biết thướt tha với làm phép thuật như vậy sao?)
Vân đài vang rền tiếng vỗ tay. Thiên tôn Bắc địa cười ha hả:”Hay! Ban thưởng ngươi một viên Thánh Cúc Tuyết Sâm Hoàn, có thể trợ giúp ngươi tăng cường linh lực!”
Đường Miểu mừng rỡ, uyển chuyển quỳ gối: “Đa tạ Thiên tôn. Tiểu tiên cáo lui!”
Nàng nhận lấy hộp ngọc của tiên thị đưa tới, đang định rời khỏi, khi đi qua chỗ Tây Ngu Hạo thì dừng lại, ánh mắt lộ ra ngoài khăn che mặt tràn đầy nghi hoặc, rồi bỗng nhiên lại lắc lắc đầu, đi ra ngoài.
Hoàng Vũ trong lòng run rẩy, quát to: “Đứng lại!”
Thanh âm hắn giống như khiến Đường Miểu giật mình, nàng quay lại sợ hãi nhìn hắn: “Điện hạ.”
Tây Ngu Hạo bất chấp chúng tiên trên Vân đài nhìn chằm chằm, sải bước đến bên cạnh nàng hỏi: “Vừa rồi ngươi nhớ tới cái gì?”
Đường Miểu sợ tới mức lùi lại một bước, cuống cuồng lắc đầu: “Ta không nhớ tới cái gì hết.”
“Nói!”
Mộ Ly bật dậy khỏi ghế, chặn trước Tây Ngu Hạo, lạnh mặt nói: “Điện hạ, trước mặt Thiên tôn dám làm càn như vậy, thực không để Bắc địa ta vào mắt?”
Tây Ngu Hạo quay người lại cao giọng nói: “Thiên tôn, việc nghị thân ngày đó của Tây địa và Bắc địa còn giữ sao?”
Thiên tôn Bắc địa mỉm cười: “Tất nhiên là còn.”
Tây Ngu Hạo chỉ vào Đường Miểu, hít sâu một hơi cắn răng nói: “Lung Băng Ngọc đã hóa thành tro bụi, Cô muốn nàng ta!” (Cô: cách tự xưng của vua chúa, vương hầu thời cổ đại)
Một lời nói ra long trời lở đất. Ánh mắt chúng tiên đều nhìn về phía công chúa Cơ Oánh ngồi ngay ngắn trên Vân đài vẫn không lên tiếng. Dù có nói thế nào, Tây Ngu Hạo cũng quá là không để cho công chúa chút mặt mũi.
Hoàng Vũ mặt trầm như nước, móng tay ngập sâu vào lòng bàn tay.
Mộ Ly cười lạnh: “Tây Ngu Hạo, nàng ta tuy rằng mới lên tiên giới, tốt xấu gì cũng phải do nàng làm chủ chứ! Tuy là Thiên tôn cũng không thể miễn cưỡng nàng ta được!”
Tây Ngu Hạo giơ tay hất bỏ khăn che mặt của Đường Miểu, nàng sợ hãi nhìn hắn, tay nắm chặt hộp ngọc đang cầm trong tay. Hắn nhịn không được nhẹ giọng hỏi:”Có nguyện theo ta về Tây địa?”
Trên gương mặt thanh tú chỉ toàn mờ mịt.
Mộ Ly cười ha hả: “Người ta rõ ràng là bị dọa. Thái tử điện hạ chẳng lẽ muốn cưỡng đoạt cướp người ở tiên đình Bắc địa ta đây?”
Tây Ngu Hạo chỉ nhìn chằm chằm Đường Miểu, lại hỏi một lần: “Tây địa có Cực Dạ Hải, dưới biển có…”
“Dưới biển có tòa cung San Hô Bảy Sắc, chàng tặng cho ta thì đừng đổi ý!” Đường Miểu thốt ra.
Một luồng đau đớn từ ngón chân lan khắp toàn thân, trong mắt Tây Ngu Hạo nóng lên, nhẹ giọng nói: “Kiếp này dứt khoát!”
Sự hỏi đáp khó hiểu của hai người khiến chúng tiên trên Vân đài đều choáng váng.
Đó là chút hơi tàn của linh phách Lung Băng Ngọc tản mát trong ký ức của nàng! Không phải của Đường Miểu! Nàng tuyệt đối sẽ không đi cùng ngươi! Hoàng Vũ cười lạnh, ngón tay dùng sức, máu trong lòng bàn tay từng chút một tràn ra.
/42
|