“Tại sao ngươi lại sử dụng Thanh Ba Nhận?” Tây Ngu Hạo thì thào.
Ngày xuân, Thiên Hà tan băng. Hắn mang theo lễ vật từ Tây Địa đi thuyền mây đến thành Ngân Sương Bắc Địa để nghị thân.
Bọt sóng như tuyết, trong suốt như băng, đột nhiên nghịch ngợm bắn tung tóe lên thuyền mây, hắt hắn toàn thân ướt sũng. Giận dữ lẫn kinh ngạc còn chưa kịp biến mất, bên trong sóng xanh của Thiên Hà bỗng hiện ra một gương mặt xinh đẹp vô cùng. Nàng lúng túng nhìn hắn, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Ta đưa lễ vật xin lỗi cho ngươi có được không?”
Không hiểu sao hắn lại không còn tức giận nữa, vén áo ngồi xổm ở mép thuyền hiếu kỳ hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta là chưởng quản Thiên Hà Bắc Địa, Ti Thủy Linh Quân Lung Băng Ngọc.” Nàng chớp chớp mắt, lòng bàn tay nâng một bong bóng nước, trong đó có một chú cá nhỏ màu xanh ngọc đang bơi.
Gương mặt xinh đẹp không nhiễm bụi trần, cá nhỏ màu xanh ngọc bơi trong bong bóng nước trên tay nàng đong đưa cái đuôi, họa thành những gợn nước nhè nhẹ. Trong đầu Tây Ngu Hạo nảy ra một câu, mỹ nhân như ngọc. Hắn nhịn không được tán thưởng một câu: “Thật đẹp!”
Nàng ngạc nhiên mừng rỡ nở nụ cười, dùng một thanh đao màu xanh nhẹ nhàng vạch xuống mặt nước. Ánh nắng khắp bầu trời chiếu trên người nàng, mặt nước nảy lên bọt sóng mang theo nắng trời bảy màu rực rỡ, nhất tề xòa tung bên mép thuyền. Mỗi đóa bọt nước bên trong đều có một chú cá nhỏ xanh ngọc đang bơi. Tây Ngu Hạo chỉ biết là trong chớp mắt đó, hắn nín thở.
Nàng liếm liếm môi, giọng nói ngây thơ như một đứa trẻ còn dịu dàng hơn cả làn nước gợn hỏi: “Ta tặng nhiều cá nhỏ xinh đẹp như vậy cho ngươi, ngươi sẽ không giận ta nữa phải không?”
Hắn cao giọng cười to.
Trong lúc thất thần, Thanh Ba Nhận cứa vào ngón tay Tây Ngu Hạo, một giọt máu rớt xuống thân đao, tạo thành từng vòng sóng gợn, đau đớn trong ngực cũng theo đó mà tỏa ra. Ở dưới Cực Dạ Hải đau khổ một trăm ngày, mỗi đêm khó có thể ngủ say, mỗi ngày đều lo lắng cho nàng đang tu luyện ở phàm giới. Một trăm ngày dày vò hắn chờ được gì? Đợi được tin nàng hồn phi phách tán, hóa thành tro bụi. Hóa thành tro bụi sao? Tại sao tiểu phàm tiên đồng thời phi tiên cùng nàng lại có thể sử dụng Thanh Ba Nhận của nàng?
Là Bắc Địa không muốn nàng tranh giành tình cảm với công chúa Cơ Oánh nên cố ý thả ra tin tức giả? Bọn họ thay đổi dung mạo nàng? Bọn họ dùng pháp lực tẩy sạch ký ức của nàng? Nàng dung mạo đã thay đổi, nàng đã không nhận ra hắn, nhưng nàng lại sử dụng thanh đao Thanh Ba Nhận này.
Đôi con ngươi màu đen nhuộm đầy lệ khí, tựa như đêm nay, trăng sáng Đông Hoang không mọc, bầu trời đầy sao tô điểm tuy rằng rực rỡ nhưng lớp lớp những tầng mây u ám. Tây Ngu Hạo cất Thanh Ba Nhận vào lòng, dặn dò: “Ta muốn lên núi đá, hai người các ngươi ở lại đây. Đa Đa chân bị thương, trên núi đá này có dị thú, Bát Bát ngươi chú ý một chút.”
“Điện hạ, thương của ta không sao, để cho Bát Bát đi theo người được không? Mũi nàng thính, trên núi đá kia có gì khác thường nàng có thể ngửi được.” Đa Đa vội nói.
Tây Ngu Hạo hung hăng trừng mắt hai người: “Muốn đoạt pháp bảo của người khác mà ra tay lung tung, hồi cung sẽ trị tội của các ngươi! Ở yên tại đây!”
Sau khi hắn rời đi, Bát Bát mặt mày trở nên sầu thảm, luôn miệng nói: “Xong rồi xong rồi, điện hạ yêu ai yêu cả đường đi, giận chó đánh mèo hai ta! Làm sao bây giờ?”
Đa Đa điềm nhiên như không vỗ vỗ đầu nàng nói: “Chó ngốc! Rõ ràng không phải Băng Ngọc cô nương, lại có thể sử dụng Thanh Ba Nhận của nàng. Nàng và Băng Ngọc cô nương cùng phi tiên, có khi là nàng hại chết Băng Ngọc cô nương cũng chưa biết chừng. Nếu thật sự như vậy, thì chờ điện hạ xé nàng thành từng mảnh đi! Hai ta còn lập công ấy chứ. Hai lão già ở Dẫn Tiên điện Bắc Địa kia tuyệt đối là có điều kỳ lạ!” (gọi là chó ngốc vì nguyên thân của Bát Bát là ngọc khuyển.)
“Sao lại thế?”
Đa Đa hừ một tiếng nói: “Dáng người bản cô nương đây thế nào?”
Bát Bát cười hắc hắc: “Có ai so được với vòng eo của tiểu xà Đa Đa tỷ chứ?!”
Đa Đa đắc ý nói: “Tất nhiên. Nào có nam tiên nào không liếc nhìn bản cô nương mấy lần. Hai lão già Dẫn Tiên điện kia bị bản cô nương dụ dỗ, cái mặt già đều đỏ hết cả, nhưng bọn họ không có gan nhìn bản cô nương lấy một cái, đây không phải chột dạ là gì? Ngươi không ngửi được sao?”
Bát Bát liên tục gật đầu, hưng phấn: “Đúng nhỉ, ta đã nghe ra có gì đó không đúng, đặc biệt là khi hỏi tiểu phàm tiên ngày đó giờ ở đâu, người Ngân Tùng toát ra mùi mồ hôi nồng nặc, suýt chút nữa thì hun chết ta!”
Khi hai thị nữ còn đang thảo luận phân tích, Tây Ngu Hạo đã tiếp cận núi đá của Hoàng Vũ.
Sóng linh lực lờ mờ từ núi đá truyền đến, Hoàng Vũ đã giăng kết giới. Nếu xông vào, vạn nhất hắn đang trị thương cho Đường Miểu vào giai đoạn quan trọng, liệu có thể hại đến nàng? Nếu không vào, hắn bị nghi vấn trong lòng quấy nhiễu không yên.
Linh lực của mình hắn rất rõ, tiểu phàm tiên kia nếu không dựa vào Phượng Tử Hoa Quan, sớm đã chết. Nếu nàng đã chết, ngay cả manh mối cuối cùng cũng đều bị cắt đứt.
Tây Ngu Hạo ở ngoài núi đá bồi hồi đến nửa đêm, thở dài một tiếng, vô cùng phiền muộn quay về.
Đêm nay không trăng. Sao khắp bầu trời hoặc cao hoặc thấp, hoặc gần hoặc xa khảm trên vòm trời tối xanh thăm thẳm. Những ánh sao màu trắng bạc nối tiếp nhau dày đặc. Núi đá trôi nổi trong không trung giống như một viên đá quý, tỏa ra vẻ đẹp thần bí đặc biệt của vùng Đông Hoang.
Núi đá đã biến đổi rất nhiều, cơ bản đã không còn nhìn thấy đá trần nữa. Cỏ xanh um tùm phủ kín mỗi khe hở, cây cối giữa những vách núi giống như đã sinh trưởng cả trăm ngàn năm. Thác nước Đường Miểu dẫn ra trong giây lát nàng bị thương đã biến mất. Chủ yếu là linh khí do cây cối và cỏ xanh ngưng kết lại, trong đêm không trăng rét lạnh tạo thành sương bụi liên miên lặng lẽ rơi xuống.
Hoàng Vũ cũng thật không ngờ. Đông Hoang tu luyện năm năm, linh lực của hắn hao phí chỉ còn không đến ba thành, hôm nay lại hoàn toàn khôi phục. Chớp mắt đột phá bình cảnh cũng là giây phút hắn lao từ núi đá xuống, tốc độ tăng đến cực hạn, dốc hết toàn bộ linh lực bùng nổ, chẳng qua chỉ để nhanh chóng che chắn người nàng trước Tây Ngu Hạo, lại đột phá bình cảnh.
Ngay lúc hắn quyết định giữ khoảng cách nguội lạnh với nàng, nàng dùng một cách khác hủy đi bình tĩnh của hắn.
Vẫn nói cây cỏ vô tình sao? Hoàng Vũ châm chọc cười cười.
Hắn lười suy nghĩ tiếp, phất phất ống tay áo, cây cối bốn phía sáng lên.
Thân cây màu bạc, lá cây màu xanh nhạt lấp lánh. Sóng nước phản xạ, trong vòng ba trượng sáng rực như ban ngày, Hoàng Vũ gương mặt không chút biểu cảm, ngẩng mặt nhìn lên bầu trời sao, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Một vòng ánh sáng xanh tỏa ra từ người hắn, cành cây bốn phía vươn ra vô số những sợi dây màu xanh lục, tụ hợp lại đan vào nhau thành một cái đài phẳng.
Phượng Tử Hoa Quan bao quanh Đường Miểu dừng lại trên đài, ánh sáng tím mãnh liệt.
Như có cánh tay với lên nền trời, đảo loạn đàn sao, ánh sao như mưa rào rào hạ xuống.
Đường Miểu trong hôn mê nhìn thấy trời sao liên tục xoay tròn. Mỗi ngôi sao là một vòng xoáy màu bạc, khung trời vặn vẹo, mà nàng bị chìm lấp trong đó không dừng lại được.
Dường như nàng nhớ lại trên lớp học, thầy giáo đang hăng hái giảng: “Phàm là họa sĩ chịu ảnh hưởng của trường phái Ấn Tượng, sẽ đặc biệt ưa chuộng màu vàng và màu lam. Vàng chói mắt, lam sáng ngời. Nếu ông không vì bệnh tâm thần mà tạo thành ảo giác, chúng ta có thể nói như vậy, thế giới sẽ ít đi những tác phẩm điên cuồng. Cá nhân tôi cho rằng ông có khuynh hướng phóng hỏa. “Hoa hướng dương” là thiêu đốt, “Cánh đồng lúa mì và cây trắc bá” cũng là thiêu đốt. Mà bức “Đêm đầy sao” của ông được vẽ khi đầu óc tỉnh táo. Ông tỉnh táo ghi lại ảo giác bầu trời sao ban đêm của mình. Sao là lốc xoáy màu vàng, kéo theo toàn bộ bầu trời sao xanh thẳm trở nên vặn vẹo. Điên thì điên, lại vẫn có thể hấp dẫn mọi người. Đây là sức cuốn hút của tình cảm con người thể hiện trong tranh.”
“Thưa thầy, rất nhiều người học âm nhạc hội họa, trong lúc thần trí không rõ mà có linh cảm sáng tác khác hẳn bình thường. Cho nên rất nhiều họa sĩ và nhạc sĩ đều thích say rượu, liệu có phải bọn họ mượn cảm giác trong lúc mê đắm mà đạt được ảo giác giống như Van Gogh.. Uhm.. tìm kiếm linh cảm?”
“Cũng có thể.”
“Thưa thầy, ý của em là, đêm qua em say rượu kỳ thực là đang tìm linh cảm làm đề cương luận văn. Nói thật ra, em đập bể bình thủy mặc trên tường tuyệt đối không phải là vì bất mãn với nhà trường hay không có ý thức bảo vệ của công. Linh cảm của em đã tới, nhất thời không tìm được cọ và màu vẽ, vội vàng cầm bình mặc thủy liền muốn vẽ ra. Phương pháp sai có thể phê bình, thái độ học tập coi như nghiêm túc. Liệu thầy có thể nói với bí thư sau được không ạ?”
“Ha ha!!” Đám sinh viên trong lớp đập bàn cười ầm ĩ.
“Tan học!”
Nam sinh vừa khoác lác với thầy giáo quay đầu hếch mắt với Đường Miểu, chìa bàn tay ra: “Tôi nhận sai lầm trước mặt mọi người rồi đấy! Đã cược thì thua phải chịu!”
Đường Miểu hung hăng trừng tên này, không tình nguyện đưa một tờ trăm đồng tiền mặt bộp một tiếng vào lòng bàn tay hắn. Nàng nghiến răng đau lòng, quyết định hạ tổn thất xuống mức thấp nhất: “Tôi muốn ăn hai – cặp – cánh – gà – cay!”
Đường Miểu thì thào tự nói kinh động đến Hoàng Vũ. Chỉ một cái vẫy tay, Phượng Tử Hoa Quan hóa thành một đóa hoa cỡ nhỏ như móng tay nhập vào ngực Đường Miểu. Hắn ôm lấy nàng, kiên nhẫn hỏi: “Cô nói cái gì?”
Đường Miểu vô ý thức lặp lại: “Tôi muốn ăn hai cặp cánh gà!”
“Không tiền đồ!” Hoàng Vũ mắng một câu, bưng một cái bát đá kề sát miệng nàng: “Há mồm!”
Hương thảo mộc thơm ngát tràn ra từ trong bát, Đường Miểu vô ý thức mở miệng, tham lam nuốt xuống.
“Còn biết đây là thứ tốt?” Hoàng Vũ hừ một tiếng, nhẹ nhàng thở ra. Có thuốc viên của Tây Ngu Hạo đưa, uống vào tinh hoa từ cành của Phượng Hoàng Thần Mộc, không tới bảy ngày thương thế của nàng sẽ lành lại.
“Nàng cũng biết, ta bị người tính kế. Khi nàng xuất hiện trên núi đá, ta liền rơi vào tròng.” Ánh sáng lóng lánh từ thân cây chiếu lên gương mặt trong sáng như trăng của Hoàng Vũ. Mắt dài mi thanh tú, con ngươi xanh rực rỡ xinh đẹp đầy mê hoặc trở nên lạnh lùng nghiêm túc. Hắn khoanh chân ngồi, đầu Đường Miểu gối lên đùi hắn, vốn dĩ là một hình ảnh ấm áp xinh đẹp, lại vì lời của hắn mà pha thêm một chút thanh lãnh.
“Ta cần nước khôi phục linh lực. Kỳ hạn cuối cùng còn ba tháng, mắt thấy ta không thể hoàn thành, liền trùng hợp nàng tới. Trong lúc vui mừng kinh ngạc, ta căn bản bất chấp nàng có lai lịch gì, cũng không có thời gian thăm dò. Ta chỉ có thể mượn linh lực của nàng. Biết rõ nàng tới là kỳ lạ, ta cũng chỉ có thể nhận. Thì ra một phách ta đánh tan kia lại có quan hệ rất lớn với Thái tử điện hạ Tây Địa.”
Khi từ núi đá lao xuống Hoang Nguyên, Hoàng Vũ đã nhìn ra manh mối. Trước khi lưới dây giữ được Đường Miểu, Tây Ngu Hạo đã thu hồi linh lực. Hắn không chỉ thay đổi ý định không giết nàng, còn tốt bụng đưa thuốc cho nàng trị thương.
Trước đôi mắt xanh biếc của Hoàng Vũ lại xuất hiện hình ảnh Tây Ngu Hạo cầm thanh đao kia. Hắn lo lắng cho thương thế của nàng, lo lắng sự sống chết của nàng.
Hoàng Vũ trong lòng rõ ràng, linh lực ngự thủy của Đường Miểu là từ linh phách trong thức hải của nàng mà có. Tây Ngu Hạo nhận ra thanh đao ngưng tụ lại từ nước kia. Người Tây Ngu Hạo để ý lo lắng là nữ tử kia, nữ tử bị hắn đánh tan một phách cuối cùng.
“Ngu ngốc! Quỷ phiền toái! Bị người ta lợi dụng cũng không biết!” Hoàng Vũ bực bội mắng, phiền chán kéo vạt áo Đường Miểu.
Bên dưới đường xương quai xanh lả lướt, Phượng Tử Hoa Quan khắc trên ngực Đường Miểu, tỏa ra ánh sáng màu tím. Ngón tay Hoàng Vũ quay xung quanh đóa hoa nhẹ nhàng xoay chuyển. Phượng Tử Hoa Quan là tinh hoa của sinh mệnh Phượng Hoàng Thần Mộc, hẳn là hắn nên thu hồi mới phải. Nhưng tại sao hắn lại cảm thấy nó nên ở lại dưới da thịt trong suốt của nàng vậy chứ?
Cảm giác lục phủ ngũ tạng bị thiên hỏa thiêu đốt lại tới. Hắn không muốn trải qua một lần nữa, lẩm bẩm: “Để lại cho nàng, nàng cũng không giữ được, Ngốc!” Đầu ngón tay chiết ra một giọt máu rớt xuống, ánh sáng tím lóa lên, sau đó lặng lẽ ảm đạm. Da thịt trong suốt chỉ để lại ấn ký màu tím nhàn nhạt, không còn chút linh lực dao động.
Con ngươi màu xanh lộ ra vẻ giảo hoạt sau khi gài bẫy thành công, Hoàng Vũ chần chừ, cúi đầu hôn lên ấn ký màu tím kia. Làn môi nóng bỏng chạm đến da thịt trơn lạnh như băng dễ chịu khiến thân thể hắn chấn động. Thật lâu sau, hắn lưu luyến ngẩng đầu, cười cười nói: “Tiểu phàm tiên, nàng có tìm đến ta giải trừ phong ấn này không?”
“Tây Ngu Hạo xuất hiện ở Đông Hoang. Nếu ta đoán không nhầm, các thượng tiên Bắc Địa sẽ lập tức biết được. Ngày mai Đông Hoang này sẽ vô cùng náo nhiệt.” Hoàng Vũ đứng dậy, thở dài một tiếng. Phiến lá xanh trên tay bay ra, ánh sáng xanh lóe lên biến thành một chú chim màu xanh biếc. “Báo tin cho sứ thần ngày mai đến Đông Hoang.”
Chim xanh nhẹ nhàng hót lên lượn quanh hắn một vòng, đập cánh bay đi.
Ngày xuân, Thiên Hà tan băng. Hắn mang theo lễ vật từ Tây Địa đi thuyền mây đến thành Ngân Sương Bắc Địa để nghị thân.
Bọt sóng như tuyết, trong suốt như băng, đột nhiên nghịch ngợm bắn tung tóe lên thuyền mây, hắt hắn toàn thân ướt sũng. Giận dữ lẫn kinh ngạc còn chưa kịp biến mất, bên trong sóng xanh của Thiên Hà bỗng hiện ra một gương mặt xinh đẹp vô cùng. Nàng lúng túng nhìn hắn, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Ta đưa lễ vật xin lỗi cho ngươi có được không?”
Không hiểu sao hắn lại không còn tức giận nữa, vén áo ngồi xổm ở mép thuyền hiếu kỳ hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta là chưởng quản Thiên Hà Bắc Địa, Ti Thủy Linh Quân Lung Băng Ngọc.” Nàng chớp chớp mắt, lòng bàn tay nâng một bong bóng nước, trong đó có một chú cá nhỏ màu xanh ngọc đang bơi.
Gương mặt xinh đẹp không nhiễm bụi trần, cá nhỏ màu xanh ngọc bơi trong bong bóng nước trên tay nàng đong đưa cái đuôi, họa thành những gợn nước nhè nhẹ. Trong đầu Tây Ngu Hạo nảy ra một câu, mỹ nhân như ngọc. Hắn nhịn không được tán thưởng một câu: “Thật đẹp!”
Nàng ngạc nhiên mừng rỡ nở nụ cười, dùng một thanh đao màu xanh nhẹ nhàng vạch xuống mặt nước. Ánh nắng khắp bầu trời chiếu trên người nàng, mặt nước nảy lên bọt sóng mang theo nắng trời bảy màu rực rỡ, nhất tề xòa tung bên mép thuyền. Mỗi đóa bọt nước bên trong đều có một chú cá nhỏ xanh ngọc đang bơi. Tây Ngu Hạo chỉ biết là trong chớp mắt đó, hắn nín thở.
Nàng liếm liếm môi, giọng nói ngây thơ như một đứa trẻ còn dịu dàng hơn cả làn nước gợn hỏi: “Ta tặng nhiều cá nhỏ xinh đẹp như vậy cho ngươi, ngươi sẽ không giận ta nữa phải không?”
Hắn cao giọng cười to.
Trong lúc thất thần, Thanh Ba Nhận cứa vào ngón tay Tây Ngu Hạo, một giọt máu rớt xuống thân đao, tạo thành từng vòng sóng gợn, đau đớn trong ngực cũng theo đó mà tỏa ra. Ở dưới Cực Dạ Hải đau khổ một trăm ngày, mỗi đêm khó có thể ngủ say, mỗi ngày đều lo lắng cho nàng đang tu luyện ở phàm giới. Một trăm ngày dày vò hắn chờ được gì? Đợi được tin nàng hồn phi phách tán, hóa thành tro bụi. Hóa thành tro bụi sao? Tại sao tiểu phàm tiên đồng thời phi tiên cùng nàng lại có thể sử dụng Thanh Ba Nhận của nàng?
Là Bắc Địa không muốn nàng tranh giành tình cảm với công chúa Cơ Oánh nên cố ý thả ra tin tức giả? Bọn họ thay đổi dung mạo nàng? Bọn họ dùng pháp lực tẩy sạch ký ức của nàng? Nàng dung mạo đã thay đổi, nàng đã không nhận ra hắn, nhưng nàng lại sử dụng thanh đao Thanh Ba Nhận này.
Đôi con ngươi màu đen nhuộm đầy lệ khí, tựa như đêm nay, trăng sáng Đông Hoang không mọc, bầu trời đầy sao tô điểm tuy rằng rực rỡ nhưng lớp lớp những tầng mây u ám. Tây Ngu Hạo cất Thanh Ba Nhận vào lòng, dặn dò: “Ta muốn lên núi đá, hai người các ngươi ở lại đây. Đa Đa chân bị thương, trên núi đá này có dị thú, Bát Bát ngươi chú ý một chút.”
“Điện hạ, thương của ta không sao, để cho Bát Bát đi theo người được không? Mũi nàng thính, trên núi đá kia có gì khác thường nàng có thể ngửi được.” Đa Đa vội nói.
Tây Ngu Hạo hung hăng trừng mắt hai người: “Muốn đoạt pháp bảo của người khác mà ra tay lung tung, hồi cung sẽ trị tội của các ngươi! Ở yên tại đây!”
Sau khi hắn rời đi, Bát Bát mặt mày trở nên sầu thảm, luôn miệng nói: “Xong rồi xong rồi, điện hạ yêu ai yêu cả đường đi, giận chó đánh mèo hai ta! Làm sao bây giờ?”
Đa Đa điềm nhiên như không vỗ vỗ đầu nàng nói: “Chó ngốc! Rõ ràng không phải Băng Ngọc cô nương, lại có thể sử dụng Thanh Ba Nhận của nàng. Nàng và Băng Ngọc cô nương cùng phi tiên, có khi là nàng hại chết Băng Ngọc cô nương cũng chưa biết chừng. Nếu thật sự như vậy, thì chờ điện hạ xé nàng thành từng mảnh đi! Hai ta còn lập công ấy chứ. Hai lão già ở Dẫn Tiên điện Bắc Địa kia tuyệt đối là có điều kỳ lạ!” (gọi là chó ngốc vì nguyên thân của Bát Bát là ngọc khuyển.)
“Sao lại thế?”
Đa Đa hừ một tiếng nói: “Dáng người bản cô nương đây thế nào?”
Bát Bát cười hắc hắc: “Có ai so được với vòng eo của tiểu xà Đa Đa tỷ chứ?!”
Đa Đa đắc ý nói: “Tất nhiên. Nào có nam tiên nào không liếc nhìn bản cô nương mấy lần. Hai lão già Dẫn Tiên điện kia bị bản cô nương dụ dỗ, cái mặt già đều đỏ hết cả, nhưng bọn họ không có gan nhìn bản cô nương lấy một cái, đây không phải chột dạ là gì? Ngươi không ngửi được sao?”
Bát Bát liên tục gật đầu, hưng phấn: “Đúng nhỉ, ta đã nghe ra có gì đó không đúng, đặc biệt là khi hỏi tiểu phàm tiên ngày đó giờ ở đâu, người Ngân Tùng toát ra mùi mồ hôi nồng nặc, suýt chút nữa thì hun chết ta!”
Khi hai thị nữ còn đang thảo luận phân tích, Tây Ngu Hạo đã tiếp cận núi đá của Hoàng Vũ.
Sóng linh lực lờ mờ từ núi đá truyền đến, Hoàng Vũ đã giăng kết giới. Nếu xông vào, vạn nhất hắn đang trị thương cho Đường Miểu vào giai đoạn quan trọng, liệu có thể hại đến nàng? Nếu không vào, hắn bị nghi vấn trong lòng quấy nhiễu không yên.
Linh lực của mình hắn rất rõ, tiểu phàm tiên kia nếu không dựa vào Phượng Tử Hoa Quan, sớm đã chết. Nếu nàng đã chết, ngay cả manh mối cuối cùng cũng đều bị cắt đứt.
Tây Ngu Hạo ở ngoài núi đá bồi hồi đến nửa đêm, thở dài một tiếng, vô cùng phiền muộn quay về.
Đêm nay không trăng. Sao khắp bầu trời hoặc cao hoặc thấp, hoặc gần hoặc xa khảm trên vòm trời tối xanh thăm thẳm. Những ánh sao màu trắng bạc nối tiếp nhau dày đặc. Núi đá trôi nổi trong không trung giống như một viên đá quý, tỏa ra vẻ đẹp thần bí đặc biệt của vùng Đông Hoang.
Núi đá đã biến đổi rất nhiều, cơ bản đã không còn nhìn thấy đá trần nữa. Cỏ xanh um tùm phủ kín mỗi khe hở, cây cối giữa những vách núi giống như đã sinh trưởng cả trăm ngàn năm. Thác nước Đường Miểu dẫn ra trong giây lát nàng bị thương đã biến mất. Chủ yếu là linh khí do cây cối và cỏ xanh ngưng kết lại, trong đêm không trăng rét lạnh tạo thành sương bụi liên miên lặng lẽ rơi xuống.
Hoàng Vũ cũng thật không ngờ. Đông Hoang tu luyện năm năm, linh lực của hắn hao phí chỉ còn không đến ba thành, hôm nay lại hoàn toàn khôi phục. Chớp mắt đột phá bình cảnh cũng là giây phút hắn lao từ núi đá xuống, tốc độ tăng đến cực hạn, dốc hết toàn bộ linh lực bùng nổ, chẳng qua chỉ để nhanh chóng che chắn người nàng trước Tây Ngu Hạo, lại đột phá bình cảnh.
Ngay lúc hắn quyết định giữ khoảng cách nguội lạnh với nàng, nàng dùng một cách khác hủy đi bình tĩnh của hắn.
Vẫn nói cây cỏ vô tình sao? Hoàng Vũ châm chọc cười cười.
Hắn lười suy nghĩ tiếp, phất phất ống tay áo, cây cối bốn phía sáng lên.
Thân cây màu bạc, lá cây màu xanh nhạt lấp lánh. Sóng nước phản xạ, trong vòng ba trượng sáng rực như ban ngày, Hoàng Vũ gương mặt không chút biểu cảm, ngẩng mặt nhìn lên bầu trời sao, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Một vòng ánh sáng xanh tỏa ra từ người hắn, cành cây bốn phía vươn ra vô số những sợi dây màu xanh lục, tụ hợp lại đan vào nhau thành một cái đài phẳng.
Phượng Tử Hoa Quan bao quanh Đường Miểu dừng lại trên đài, ánh sáng tím mãnh liệt.
Như có cánh tay với lên nền trời, đảo loạn đàn sao, ánh sao như mưa rào rào hạ xuống.
Đường Miểu trong hôn mê nhìn thấy trời sao liên tục xoay tròn. Mỗi ngôi sao là một vòng xoáy màu bạc, khung trời vặn vẹo, mà nàng bị chìm lấp trong đó không dừng lại được.
Dường như nàng nhớ lại trên lớp học, thầy giáo đang hăng hái giảng: “Phàm là họa sĩ chịu ảnh hưởng của trường phái Ấn Tượng, sẽ đặc biệt ưa chuộng màu vàng và màu lam. Vàng chói mắt, lam sáng ngời. Nếu ông không vì bệnh tâm thần mà tạo thành ảo giác, chúng ta có thể nói như vậy, thế giới sẽ ít đi những tác phẩm điên cuồng. Cá nhân tôi cho rằng ông có khuynh hướng phóng hỏa. “Hoa hướng dương” là thiêu đốt, “Cánh đồng lúa mì và cây trắc bá” cũng là thiêu đốt. Mà bức “Đêm đầy sao” của ông được vẽ khi đầu óc tỉnh táo. Ông tỉnh táo ghi lại ảo giác bầu trời sao ban đêm của mình. Sao là lốc xoáy màu vàng, kéo theo toàn bộ bầu trời sao xanh thẳm trở nên vặn vẹo. Điên thì điên, lại vẫn có thể hấp dẫn mọi người. Đây là sức cuốn hút của tình cảm con người thể hiện trong tranh.”
“Thưa thầy, rất nhiều người học âm nhạc hội họa, trong lúc thần trí không rõ mà có linh cảm sáng tác khác hẳn bình thường. Cho nên rất nhiều họa sĩ và nhạc sĩ đều thích say rượu, liệu có phải bọn họ mượn cảm giác trong lúc mê đắm mà đạt được ảo giác giống như Van Gogh.. Uhm.. tìm kiếm linh cảm?”
“Cũng có thể.”
“Thưa thầy, ý của em là, đêm qua em say rượu kỳ thực là đang tìm linh cảm làm đề cương luận văn. Nói thật ra, em đập bể bình thủy mặc trên tường tuyệt đối không phải là vì bất mãn với nhà trường hay không có ý thức bảo vệ của công. Linh cảm của em đã tới, nhất thời không tìm được cọ và màu vẽ, vội vàng cầm bình mặc thủy liền muốn vẽ ra. Phương pháp sai có thể phê bình, thái độ học tập coi như nghiêm túc. Liệu thầy có thể nói với bí thư sau được không ạ?”
“Ha ha!!” Đám sinh viên trong lớp đập bàn cười ầm ĩ.
“Tan học!”
Nam sinh vừa khoác lác với thầy giáo quay đầu hếch mắt với Đường Miểu, chìa bàn tay ra: “Tôi nhận sai lầm trước mặt mọi người rồi đấy! Đã cược thì thua phải chịu!”
Đường Miểu hung hăng trừng tên này, không tình nguyện đưa một tờ trăm đồng tiền mặt bộp một tiếng vào lòng bàn tay hắn. Nàng nghiến răng đau lòng, quyết định hạ tổn thất xuống mức thấp nhất: “Tôi muốn ăn hai – cặp – cánh – gà – cay!”
Đường Miểu thì thào tự nói kinh động đến Hoàng Vũ. Chỉ một cái vẫy tay, Phượng Tử Hoa Quan hóa thành một đóa hoa cỡ nhỏ như móng tay nhập vào ngực Đường Miểu. Hắn ôm lấy nàng, kiên nhẫn hỏi: “Cô nói cái gì?”
Đường Miểu vô ý thức lặp lại: “Tôi muốn ăn hai cặp cánh gà!”
“Không tiền đồ!” Hoàng Vũ mắng một câu, bưng một cái bát đá kề sát miệng nàng: “Há mồm!”
Hương thảo mộc thơm ngát tràn ra từ trong bát, Đường Miểu vô ý thức mở miệng, tham lam nuốt xuống.
“Còn biết đây là thứ tốt?” Hoàng Vũ hừ một tiếng, nhẹ nhàng thở ra. Có thuốc viên của Tây Ngu Hạo đưa, uống vào tinh hoa từ cành của Phượng Hoàng Thần Mộc, không tới bảy ngày thương thế của nàng sẽ lành lại.
“Nàng cũng biết, ta bị người tính kế. Khi nàng xuất hiện trên núi đá, ta liền rơi vào tròng.” Ánh sáng lóng lánh từ thân cây chiếu lên gương mặt trong sáng như trăng của Hoàng Vũ. Mắt dài mi thanh tú, con ngươi xanh rực rỡ xinh đẹp đầy mê hoặc trở nên lạnh lùng nghiêm túc. Hắn khoanh chân ngồi, đầu Đường Miểu gối lên đùi hắn, vốn dĩ là một hình ảnh ấm áp xinh đẹp, lại vì lời của hắn mà pha thêm một chút thanh lãnh.
“Ta cần nước khôi phục linh lực. Kỳ hạn cuối cùng còn ba tháng, mắt thấy ta không thể hoàn thành, liền trùng hợp nàng tới. Trong lúc vui mừng kinh ngạc, ta căn bản bất chấp nàng có lai lịch gì, cũng không có thời gian thăm dò. Ta chỉ có thể mượn linh lực của nàng. Biết rõ nàng tới là kỳ lạ, ta cũng chỉ có thể nhận. Thì ra một phách ta đánh tan kia lại có quan hệ rất lớn với Thái tử điện hạ Tây Địa.”
Khi từ núi đá lao xuống Hoang Nguyên, Hoàng Vũ đã nhìn ra manh mối. Trước khi lưới dây giữ được Đường Miểu, Tây Ngu Hạo đã thu hồi linh lực. Hắn không chỉ thay đổi ý định không giết nàng, còn tốt bụng đưa thuốc cho nàng trị thương.
Trước đôi mắt xanh biếc của Hoàng Vũ lại xuất hiện hình ảnh Tây Ngu Hạo cầm thanh đao kia. Hắn lo lắng cho thương thế của nàng, lo lắng sự sống chết của nàng.
Hoàng Vũ trong lòng rõ ràng, linh lực ngự thủy của Đường Miểu là từ linh phách trong thức hải của nàng mà có. Tây Ngu Hạo nhận ra thanh đao ngưng tụ lại từ nước kia. Người Tây Ngu Hạo để ý lo lắng là nữ tử kia, nữ tử bị hắn đánh tan một phách cuối cùng.
“Ngu ngốc! Quỷ phiền toái! Bị người ta lợi dụng cũng không biết!” Hoàng Vũ bực bội mắng, phiền chán kéo vạt áo Đường Miểu.
Bên dưới đường xương quai xanh lả lướt, Phượng Tử Hoa Quan khắc trên ngực Đường Miểu, tỏa ra ánh sáng màu tím. Ngón tay Hoàng Vũ quay xung quanh đóa hoa nhẹ nhàng xoay chuyển. Phượng Tử Hoa Quan là tinh hoa của sinh mệnh Phượng Hoàng Thần Mộc, hẳn là hắn nên thu hồi mới phải. Nhưng tại sao hắn lại cảm thấy nó nên ở lại dưới da thịt trong suốt của nàng vậy chứ?
Cảm giác lục phủ ngũ tạng bị thiên hỏa thiêu đốt lại tới. Hắn không muốn trải qua một lần nữa, lẩm bẩm: “Để lại cho nàng, nàng cũng không giữ được, Ngốc!” Đầu ngón tay chiết ra một giọt máu rớt xuống, ánh sáng tím lóa lên, sau đó lặng lẽ ảm đạm. Da thịt trong suốt chỉ để lại ấn ký màu tím nhàn nhạt, không còn chút linh lực dao động.
Con ngươi màu xanh lộ ra vẻ giảo hoạt sau khi gài bẫy thành công, Hoàng Vũ chần chừ, cúi đầu hôn lên ấn ký màu tím kia. Làn môi nóng bỏng chạm đến da thịt trơn lạnh như băng dễ chịu khiến thân thể hắn chấn động. Thật lâu sau, hắn lưu luyến ngẩng đầu, cười cười nói: “Tiểu phàm tiên, nàng có tìm đến ta giải trừ phong ấn này không?”
“Tây Ngu Hạo xuất hiện ở Đông Hoang. Nếu ta đoán không nhầm, các thượng tiên Bắc Địa sẽ lập tức biết được. Ngày mai Đông Hoang này sẽ vô cùng náo nhiệt.” Hoàng Vũ đứng dậy, thở dài một tiếng. Phiến lá xanh trên tay bay ra, ánh sáng xanh lóe lên biến thành một chú chim màu xanh biếc. “Báo tin cho sứ thần ngày mai đến Đông Hoang.”
Chim xanh nhẹ nhàng hót lên lượn quanh hắn một vòng, đập cánh bay đi.
/42
|