Tiếng cành khô cháy lép bép, thịt rắn sừng cát mang theo hương vị cháy xém, ăn thật là sung sướng. Đường Miểu vuốt vuốt cái bụng nhỏ ăn no đến căng tròn, duỗi hai chân hai tay nằm thẳng cẳng trên mặt đá cảm thán, thần tiên cũng chẳng hơn được cái này.
Trăng Đông Hoang dịu dàng treo trên đỉnh đầu, không trung không một gợn mây. Trời đêm trong veo phẳng lặng, ánh trăng thanh lãnh tinh khiết. Thật may, Đường Miểu liếc mắt nhìn Hoàng Vũ nghĩ, còn có một người giúp nàng đuổi đi sự yên tĩnh đáng sợ.
Trên thế giới bạn sợ nhất điều gì? Câu trả lời của mỗi người đều không giống nhau. Người nghèo túng khóc không ra nước mắt khi chẳng còn xu dính túi, người giàu có lại sợ tiền nhiều mà mua không được sức khỏe, đứa trẻ nhỏ ngây thơ sợ mẹ phải lên thiên đường không ai chơi cùng mình nữa, bậc cha mẹ sợ con cái mình bị tổn thương, lúc này điều Đường Miểu sợ là Đông Hoang chỉ còn lại một mình nàng.
Nàng theo bản năng muốn ỷ lại vào Hoàng Vũ, nàng cũng là may mắn gặp được Hoàng Vũ không phải là một kẻ xấu xa, nàng cũng theo bản năng muốn suy nghĩ hiểu rõ về Hoàng Vũ.
Anh ta đối với nàng mà nói, hãy còn là một điều bí ẩn.
Ví dụ như, Hoàng Vũ tại sao lại bị trục xuất đến Đông Hoang? Ví dụ như, vốn dĩ anh ta là một thân cây, tại sao lại dám nhóm lửa? Ví dụ như, ban nãy anh ta lại hôn lên mặt nàng…Rốt cuộc là anh ta có ý gì?
Câu hỏi cuối cùng này là vấn đề Đường Miểu nghĩ đến nhiều nhất, và cũng là vấn đề khó hiểu nhất.
Hoàng Vũ ngồi ở chỗ cách nàng không xa, hơi ngẩng mặt lặng im hứng ánh trăng. Tóc dài khẽ phiêu động, lộ ra vầng trán phẳng mượt mà cùng đường nét góc cạnh phân minh trên gương mặt.
Đường Miểu nhìn say mê, dường như nhìn thế nào cũng không đủ. Gió nhè nhẹ thổi đến, hương thảo mộc dịu dàng như có như không. Gương mặt nàng lại bắt đầu nóng rực lên. Tuy là thanh niên được xã hội hiện đại bồi dưỡng mà lớn lên, nàng cũng không cởi mở đến mức bị ngươi ta vừa hôn vừa liếm mà vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra. Cho dù là ái muội nhất thời, nàng cũng hy vọng Hoàng Vũ còn có điều gì khác để nói với nàng ngoài hai chữ xin lỗi kia.
Nàng khẽ thở dài, lần đầu tiên hôn nàng, nàng vì hắn không xin lỗi mà tức giận. Lần thứ hai hắn nói xin lỗi, tại sao nàng vẫn chẳng thấy hài lòng?
Vỏ cây có dày thêm đi chăng nữa, cũng chặn không nổi ánh mắt sáng quắc đang nhìn chăm chăm của nàng. Hoàng Vũ uể oải mở miệng hỏi: “Nhìn được cái gì vậy?”
Không ngờ hắn lại mở miệng nói chuyện, Đường Miểu kinh ngạc, rụt ánh mắt lại nhìn trời. Nàng sao có thể không biết xấu hổ hỏi Hoàng Vũ có phải là thích mình hay không chứ. Đường Miểu làm bộ như suy nghĩ điều gì đó rất sâu xa khó hiểu: “Tôi đang nghiên cứu xem lá cây phượng hoàng có phải là tóc của anh không.”
“Hử?”
“Ý của tôi là, đến mùa đông, liệu anh có trở thành người hói không vậy?”
Hoàng Vũ quay đầu, nhìn chằm chằm Đường Miểu, chậm rãi nói: “Nếu linh lực của ta không đủ, lá cây sẽ úa vàng rụng xuống, có thể sẽ trở thành người hói. Có điều là… sao cô không nghĩ đến quần áo trên người mình nếu mất đi linh lực của ta làm phép sẽ đột ngột biến trở lại thành lá khô nhỉ?”
Quần áo biến lại thành lá khô? Sau đó lả tả rơi xuống? Tiếp đó chẳng phải là trong chớp mắt người mình sẽ trống trơn hay sao? Đường Miểu á một tiếng, hai tay theo phản xạ vô thức che ngực, vội hoảng sợ nhìn Hoàng Vũ la lên: “Anh là nói, nếu linh lực của anh không đủ, quần áo này.. quần áo này…”
Hoàng Vũ vẻ mặt trêu tức nhìn Đường Miểu từ trên xuống dưới, nghiêm trang đáp: “Nếu ngay cả tóc mình ta cũng không giữ nổi, quần áo trên người cô ấy hả? Ta cũng không dám cam đoan! Nếu không, bây giờ ta thu hồi pháp lực nhìn một cái là sẽ biết ngay!”
Đường Miểu rùng mình, từ trên mặt đá bật dậy kêu lên: “Anh dám!” Nàng cảm thấy Hoàng Vũ là một kẻ vô cùng nham hiểm, liền chạy về hướng hang đá. Để đảm bảo an toàn, Đường Miểu quyết định lập tức mặc lại bộ đồ áo cộc quần đùi của mình.
“Ha ha!” Hoàng Vũ bị hành động tức cười của nàng chọc đến cất tiếng cười lớn.
Đỉnh núi hoang vắng, tiếng cười của hắn lại đặc biệt dễ nghe. Đường Miểu trong đầu ong một tiếng vang, chợt hiện lên hình ảnh một người đàn ông. Nàng không thấy rõ mặt anh ta, chỉ nghe thấy từng tràng tiếng cười sang sảng vui vẻ. Tiếng cười giống như mũi gai sắc nhọn, đâm vào khắp người nàng, đau đến nỗi khiến nàng ôm ngực, hai chân như nhũn xuống quỳ rạp xuống đất, trước mắt chỉ còn lại sự mơ hồ.
Nụ cười của Hoàng Vũ trong nháy mắt đông lại, tay áo dài vung lên cuốn Đường Miểu vào lòng.
Gương mặt trắng bệch lẫn thân thể của Đường Miểu run bần bật, ánh mắt khép hờ, đồng tử giãn ra. Những hình ảnh vỡ vụn chẳng khác nào núi dời biển lấp giống như tia chớp xuyên qua óc Đường Miểu, nàng không nhìn thấy rõ cũng bắt lại không được chút nào, đầu giống như bị ngàn vạn mũi kim đâm chọc, nàng túm lấy vạt áo Hoàng Vũ, giãy dụa phun ra những tiếng rên rỉ đứt quãng: “Đau..Hoàng Vũ…Đau!..”
Tiếng kêu đau đớn vỡ vụn quyện vào tâm trí Hoàng Vũ. Dưới sự do thám của linh lực, hắn thấy được thức hải của Đường Miểu đang cuộn trào dậy sóng. Tơ lưới linh lực màu xanh bị một luồng sức mạnh điên cuồng kéo giật. Một luồng sương mù màu xanh từ trong thức hải cuồn cuộn dâng lên, càng ngày càng dày đặc, tụ lại thành hình người, giống như một u linh đang hưng phấn từ trong đáy sâu nhất của thức hải mà xông ra.
“Tỏa Hồn Đan!” Hoàng Vũ thất thanh kinh hô, sự hoang mang vô cùng chặn đứng tâm trí hắn, tay chân luống cuống ôm Đường Miểu. Sao có thể là Tỏa Hồn Đan? Nàng hiện giờ đau đớn rõ ràng là vì hồn phách bị khóa lại kia không cam lòng chịu nhốt, muốn phá tan xiềng xích gian cầm mà ra. Nàng rốt cuộc là có lai lịch thế nào? Thân thể nàng vì sao lại có một hồn phách khác tồn tại? Tại sao nàng lại bị cho uống Tỏa Hồn Đan? Tâm trí hắn nháy mắt quay ngược về bên bờ Nhược Thủy (sông Ngân Hà).
“Vũ ca ca, huynh nhất định phải thắng!”
“Vũ ca ca, muội không muốn gả cho Quỷ Diện.”
“Vũ ca ca, muội chờ huynh trở về.”
“Vũ ca ca, huynh không để ý đến muội, chẳng lẽ huynh cũng không bận tâm đến Trọng Vũ cung?”
Miệng Đường Miểu mở ra rốt cuộc không phát ra thanh âm nào nữa, đồng tử trong mắt cũng mất đi ánh sáng. Trong đầu nàng đau đớn đến nỗi khiến gương mặt vặn vẹo đến biến dạng, thân thể run rẩy kịch liệt.
Hoàng Vũ dùng sức giữ chặt tay chân nàng. Cứu nàng hay buông tay mặc kệ? Cứu nàng sẽ khiến nguyên thần mình bị thương. Không cứu.. Tại sao hắn lại đau lòng như vậy? Nhưng nàng có lẽ là cái hố mà Quỷ Diện cố ý sắp đặt để hắn bị chôn vùi. Không, sẽ không, nàng là một cô gái ngu ngốc chẳng biết chẳng hiểu cái gì hết cơ mà! Trong đầu đang vùng vẫy đấu tranh chợt xuất hiện một tiếng nói, ngươi đã đáp ứng nàng, khi còn chưa chết thì phải bảo vệ nàng. Hắn như tìm được cho mình một lý do tốt nhất, kinh ngạc và chần chừ do Tỏa Hồn Đan mang lại chớp mắt liền biến mất.
Đây là lời hứa, chỉ là lời hứa với nàng. Hoàng Vũ định thần nhắm mắt lại, đầu ngón tay trỏ vào ấn đường của mình, một chiếc lá sáng long lanh trong suốt chỉ lớn cỡ đầu ngón tay hiện ra. Hoàng Vũ đem mảnh lá chậm rãi dán lên giữa hai đầu mày Đường Miểu, tâm trí cũng tiến nhập vào thức hải của Đường Miểu.
Trên thức hải, Hoàng Vũ đứng trên một mảnh lá cây xanh biếc, ánh sáng màu xanh xoay vờn quanh thân, giống như nam châm hút vào luồng sương màu xanh kia. Ánh sáng của tơ lưới màu xanh trong thức hải của Đường Miểu cũng tăng vọt.
Luồng sương màu xanh ngưng tụ thành hình người bị tơ lưới chặn lại, dần dần thu nhỏ. Tiếng hát yếu ớt cùng tiếng khóc nức nở quanh quất đâu đây trong thức hải hoang vắng. “Thiên thượng linh hoa kết ngọc nhân, sương hà tương vọng lệ sầm sầm. Thập tái bích hải phi tiên lộ, nhẫn khiếu cố nhân đẳng bất đắc. Thượng tiên hà cớ gì muốn cùng ta khó xử?”
(Trên trời linh hoa hóa người ngọc, sương giá sông Ngân ngóng lệ ròng, mười năm bích hải phi tiên lộ, chờ gọi cố nhân chờ chẳng xong.)
Thanh âm như nước, uyển chuyển ai oán, mềm mại yêu kiều khiến người ta không đành lòng thương tổn. Hoảng Vũ linh lực ngừng lại, lạnh lùng nói: “Ta mặc kệ ngươi là ai, cũng không quan tâm tại sao ngươi lại tiến vào cơ thể nàng, thân thể nếu đã bị hủy, hồn phách sớm đã mất, còn lại một phách thì có ích gì? Tan đi!”
Tiếng cười thê lương vang lên pha lẫn oán khí vô tận: “Nàng chẳng qua chỉ là một người phàm, là ta giúp nàng một bước thành tiên! Thượng tiên thương xót nàng nhưng tại sao không hỏi nguyên do đã muốn hủy đi một phách cuối cùng của ta? Sao biết ta thống khổ đến thế nào?”
Hoàng Vũ hừ lạnh phất tay đánh xuống: “Bản thượng tiên bất kể ngươi là ai! Tan!”
“Ta không cam lòng! Là ta cho nàng hết thảy, nhất định phải đưa nàng cho ta!”
Luồng sương màu xanh trong thức hải Đường Miểu đột ngột biến dạng, sương mù xanh xen lẫn với linh lực mạnh mẽ ùn ùn kéo đến điên cuồng tuôn lên phun trào ra từ thức hải Đường Miểu.
Phiến lá xanh chở Hoàng Vũ trong phút chốc nghiêng ngả giống như chiếc thuyền nhỏ trong cơn sóng dữ, dập dềnh bất định. Hoàng Vũ lạnh lùng nhìn luồng khí xanh phía dưới tuôn lên, khinh thường nói: “Không ngờ Tỏa Hồn Đan lại đem một phách còn lại của ngươi cùng linh lực toàn thân hòa trộn vào nhau. Tỏa Hồn Đan có thể giam giữ linh phách của ngươi, cũng có thể bảo vệ linh phách của ngươi không tiêu tan. Ngươi cũng thật thông minh, thân thể mặc dù bị hủy, lại nhờ vào Tỏa Hồn Đan ngưng tụ thành thân thể, muốn mượn linh lực của mình chiếm đoạt thức hải của nàng, thay thế tâm trí nàng. Đáng tiếc… Ngươi dựa vào chỉ là Tỏa Hồn Đan mà thành hình! Bản thượng tiên, hoàn toàn có thể giải Tỏa Hồn Đan!”
Bàn tay hắn vung lên, hào quang từ phiến lá bắn ra tứ phía, những sợi dây leo đan vào nhau thành lưới vây làn sương màu xanh lại. Một luồng ánh sáng xanh như ánh sáng của mặt trời chiếu rực khắp toàn bộ thức hải, làn sương xanh bị ánh sáng đâm vào tỏa ra lấp lánh ánh vàng. Trong tiếng rít gào, làn sương xanh hình người kia đột ngột nổ tung, biến thành vô số những đốm sáng rơi lả tả xuống thức hải, dày đặc như cát bụi.
Hoàng Vũ thở phào nhẹ nhõm vừa mừng vừa sợ. Mừng là vì hắn hủy đi Tỏa Hồn Đan nháy mắt đã đánh tan hồn phách kia, toàn thân linh lực của kẻ kia cũng tự nhiên là luyện thành một thể vào linh lực nông cạn của Đường Miểu. Hắn vẫn muốn Đường Miểu luyện thành Ngự Thủy Chi Linh, rõ ràng đã xuất hiện. Sợ là một phách kia mặc dù đã tan, nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Những đốm sáng linh phách đọng lại mà không tan biến kia cùng với linh lực được sinh ra hòa thành một thể, nếu như hoàn toàn tiêu diệt, sẽ phải tẩy trừ hết đi linh lực đó. Mà hắn, vừa vặn cần nó.
“Là nỗi hận như thế nào khiến ngươi dù tan hết linh phách vẫn cố chấp không buông như vậy?” Hoàng Vũ nhìn những đốm sáng trong linh lực, thở dài. Một phách đã tan, không thể gây thương tổn cho Đường Miểu nữa. Sau này, lại nghĩ cách vậy.
Lá xanh dưới chân hắn không ngừng sinh trưởng, nhẹ nhàng che trên thức hải, cho đến khi linh lực cuồn cuộn dần yên bình trở lại. Lá cây thu hẹp lại, Hoàng Vũ vừa lòng nhìn thức hải biến thành một hồ nước xanh trong suốt sâu rộng vô cùng, tâm trí yên lặng rời khỏi thức hải của Đường Miểu.
Mảnh lá nhỏ xanh biếc mất đi ánh sáng, biến mất nơi mi tâm của hắn. Chỉ có ba thành linh lực thúc đẩy hóa giải Tỏa Hồn Đan, nguyên thần của Hoàng Vũ đã bị hao tổn, rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, nháy mắt liền biến trở lại nguyên hình.
Lá cây phượng hoàng rũ rượi buông xuống, gió đêm thổi qua, hoa màu tím rụng rơi lả tả, không còn một đóa.
Trăng Đông Hoang dịu dàng treo trên đỉnh đầu, không trung không một gợn mây. Trời đêm trong veo phẳng lặng, ánh trăng thanh lãnh tinh khiết. Thật may, Đường Miểu liếc mắt nhìn Hoàng Vũ nghĩ, còn có một người giúp nàng đuổi đi sự yên tĩnh đáng sợ.
Trên thế giới bạn sợ nhất điều gì? Câu trả lời của mỗi người đều không giống nhau. Người nghèo túng khóc không ra nước mắt khi chẳng còn xu dính túi, người giàu có lại sợ tiền nhiều mà mua không được sức khỏe, đứa trẻ nhỏ ngây thơ sợ mẹ phải lên thiên đường không ai chơi cùng mình nữa, bậc cha mẹ sợ con cái mình bị tổn thương, lúc này điều Đường Miểu sợ là Đông Hoang chỉ còn lại một mình nàng.
Nàng theo bản năng muốn ỷ lại vào Hoàng Vũ, nàng cũng là may mắn gặp được Hoàng Vũ không phải là một kẻ xấu xa, nàng cũng theo bản năng muốn suy nghĩ hiểu rõ về Hoàng Vũ.
Anh ta đối với nàng mà nói, hãy còn là một điều bí ẩn.
Ví dụ như, Hoàng Vũ tại sao lại bị trục xuất đến Đông Hoang? Ví dụ như, vốn dĩ anh ta là một thân cây, tại sao lại dám nhóm lửa? Ví dụ như, ban nãy anh ta lại hôn lên mặt nàng…Rốt cuộc là anh ta có ý gì?
Câu hỏi cuối cùng này là vấn đề Đường Miểu nghĩ đến nhiều nhất, và cũng là vấn đề khó hiểu nhất.
Hoàng Vũ ngồi ở chỗ cách nàng không xa, hơi ngẩng mặt lặng im hứng ánh trăng. Tóc dài khẽ phiêu động, lộ ra vầng trán phẳng mượt mà cùng đường nét góc cạnh phân minh trên gương mặt.
Đường Miểu nhìn say mê, dường như nhìn thế nào cũng không đủ. Gió nhè nhẹ thổi đến, hương thảo mộc dịu dàng như có như không. Gương mặt nàng lại bắt đầu nóng rực lên. Tuy là thanh niên được xã hội hiện đại bồi dưỡng mà lớn lên, nàng cũng không cởi mở đến mức bị ngươi ta vừa hôn vừa liếm mà vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra. Cho dù là ái muội nhất thời, nàng cũng hy vọng Hoàng Vũ còn có điều gì khác để nói với nàng ngoài hai chữ xin lỗi kia.
Nàng khẽ thở dài, lần đầu tiên hôn nàng, nàng vì hắn không xin lỗi mà tức giận. Lần thứ hai hắn nói xin lỗi, tại sao nàng vẫn chẳng thấy hài lòng?
Vỏ cây có dày thêm đi chăng nữa, cũng chặn không nổi ánh mắt sáng quắc đang nhìn chăm chăm của nàng. Hoàng Vũ uể oải mở miệng hỏi: “Nhìn được cái gì vậy?”
Không ngờ hắn lại mở miệng nói chuyện, Đường Miểu kinh ngạc, rụt ánh mắt lại nhìn trời. Nàng sao có thể không biết xấu hổ hỏi Hoàng Vũ có phải là thích mình hay không chứ. Đường Miểu làm bộ như suy nghĩ điều gì đó rất sâu xa khó hiểu: “Tôi đang nghiên cứu xem lá cây phượng hoàng có phải là tóc của anh không.”
“Hử?”
“Ý của tôi là, đến mùa đông, liệu anh có trở thành người hói không vậy?”
Hoàng Vũ quay đầu, nhìn chằm chằm Đường Miểu, chậm rãi nói: “Nếu linh lực của ta không đủ, lá cây sẽ úa vàng rụng xuống, có thể sẽ trở thành người hói. Có điều là… sao cô không nghĩ đến quần áo trên người mình nếu mất đi linh lực của ta làm phép sẽ đột ngột biến trở lại thành lá khô nhỉ?”
Quần áo biến lại thành lá khô? Sau đó lả tả rơi xuống? Tiếp đó chẳng phải là trong chớp mắt người mình sẽ trống trơn hay sao? Đường Miểu á một tiếng, hai tay theo phản xạ vô thức che ngực, vội hoảng sợ nhìn Hoàng Vũ la lên: “Anh là nói, nếu linh lực của anh không đủ, quần áo này.. quần áo này…”
Hoàng Vũ vẻ mặt trêu tức nhìn Đường Miểu từ trên xuống dưới, nghiêm trang đáp: “Nếu ngay cả tóc mình ta cũng không giữ nổi, quần áo trên người cô ấy hả? Ta cũng không dám cam đoan! Nếu không, bây giờ ta thu hồi pháp lực nhìn một cái là sẽ biết ngay!”
Đường Miểu rùng mình, từ trên mặt đá bật dậy kêu lên: “Anh dám!” Nàng cảm thấy Hoàng Vũ là một kẻ vô cùng nham hiểm, liền chạy về hướng hang đá. Để đảm bảo an toàn, Đường Miểu quyết định lập tức mặc lại bộ đồ áo cộc quần đùi của mình.
“Ha ha!” Hoàng Vũ bị hành động tức cười của nàng chọc đến cất tiếng cười lớn.
Đỉnh núi hoang vắng, tiếng cười của hắn lại đặc biệt dễ nghe. Đường Miểu trong đầu ong một tiếng vang, chợt hiện lên hình ảnh một người đàn ông. Nàng không thấy rõ mặt anh ta, chỉ nghe thấy từng tràng tiếng cười sang sảng vui vẻ. Tiếng cười giống như mũi gai sắc nhọn, đâm vào khắp người nàng, đau đến nỗi khiến nàng ôm ngực, hai chân như nhũn xuống quỳ rạp xuống đất, trước mắt chỉ còn lại sự mơ hồ.
Nụ cười của Hoàng Vũ trong nháy mắt đông lại, tay áo dài vung lên cuốn Đường Miểu vào lòng.
Gương mặt trắng bệch lẫn thân thể của Đường Miểu run bần bật, ánh mắt khép hờ, đồng tử giãn ra. Những hình ảnh vỡ vụn chẳng khác nào núi dời biển lấp giống như tia chớp xuyên qua óc Đường Miểu, nàng không nhìn thấy rõ cũng bắt lại không được chút nào, đầu giống như bị ngàn vạn mũi kim đâm chọc, nàng túm lấy vạt áo Hoàng Vũ, giãy dụa phun ra những tiếng rên rỉ đứt quãng: “Đau..Hoàng Vũ…Đau!..”
Tiếng kêu đau đớn vỡ vụn quyện vào tâm trí Hoàng Vũ. Dưới sự do thám của linh lực, hắn thấy được thức hải của Đường Miểu đang cuộn trào dậy sóng. Tơ lưới linh lực màu xanh bị một luồng sức mạnh điên cuồng kéo giật. Một luồng sương mù màu xanh từ trong thức hải cuồn cuộn dâng lên, càng ngày càng dày đặc, tụ lại thành hình người, giống như một u linh đang hưng phấn từ trong đáy sâu nhất của thức hải mà xông ra.
“Tỏa Hồn Đan!” Hoàng Vũ thất thanh kinh hô, sự hoang mang vô cùng chặn đứng tâm trí hắn, tay chân luống cuống ôm Đường Miểu. Sao có thể là Tỏa Hồn Đan? Nàng hiện giờ đau đớn rõ ràng là vì hồn phách bị khóa lại kia không cam lòng chịu nhốt, muốn phá tan xiềng xích gian cầm mà ra. Nàng rốt cuộc là có lai lịch thế nào? Thân thể nàng vì sao lại có một hồn phách khác tồn tại? Tại sao nàng lại bị cho uống Tỏa Hồn Đan? Tâm trí hắn nháy mắt quay ngược về bên bờ Nhược Thủy (sông Ngân Hà).
“Vũ ca ca, huynh nhất định phải thắng!”
“Vũ ca ca, muội không muốn gả cho Quỷ Diện.”
“Vũ ca ca, muội chờ huynh trở về.”
“Vũ ca ca, huynh không để ý đến muội, chẳng lẽ huynh cũng không bận tâm đến Trọng Vũ cung?”
Miệng Đường Miểu mở ra rốt cuộc không phát ra thanh âm nào nữa, đồng tử trong mắt cũng mất đi ánh sáng. Trong đầu nàng đau đớn đến nỗi khiến gương mặt vặn vẹo đến biến dạng, thân thể run rẩy kịch liệt.
Hoàng Vũ dùng sức giữ chặt tay chân nàng. Cứu nàng hay buông tay mặc kệ? Cứu nàng sẽ khiến nguyên thần mình bị thương. Không cứu.. Tại sao hắn lại đau lòng như vậy? Nhưng nàng có lẽ là cái hố mà Quỷ Diện cố ý sắp đặt để hắn bị chôn vùi. Không, sẽ không, nàng là một cô gái ngu ngốc chẳng biết chẳng hiểu cái gì hết cơ mà! Trong đầu đang vùng vẫy đấu tranh chợt xuất hiện một tiếng nói, ngươi đã đáp ứng nàng, khi còn chưa chết thì phải bảo vệ nàng. Hắn như tìm được cho mình một lý do tốt nhất, kinh ngạc và chần chừ do Tỏa Hồn Đan mang lại chớp mắt liền biến mất.
Đây là lời hứa, chỉ là lời hứa với nàng. Hoàng Vũ định thần nhắm mắt lại, đầu ngón tay trỏ vào ấn đường của mình, một chiếc lá sáng long lanh trong suốt chỉ lớn cỡ đầu ngón tay hiện ra. Hoàng Vũ đem mảnh lá chậm rãi dán lên giữa hai đầu mày Đường Miểu, tâm trí cũng tiến nhập vào thức hải của Đường Miểu.
Trên thức hải, Hoàng Vũ đứng trên một mảnh lá cây xanh biếc, ánh sáng màu xanh xoay vờn quanh thân, giống như nam châm hút vào luồng sương màu xanh kia. Ánh sáng của tơ lưới màu xanh trong thức hải của Đường Miểu cũng tăng vọt.
Luồng sương màu xanh ngưng tụ thành hình người bị tơ lưới chặn lại, dần dần thu nhỏ. Tiếng hát yếu ớt cùng tiếng khóc nức nở quanh quất đâu đây trong thức hải hoang vắng. “Thiên thượng linh hoa kết ngọc nhân, sương hà tương vọng lệ sầm sầm. Thập tái bích hải phi tiên lộ, nhẫn khiếu cố nhân đẳng bất đắc. Thượng tiên hà cớ gì muốn cùng ta khó xử?”
(Trên trời linh hoa hóa người ngọc, sương giá sông Ngân ngóng lệ ròng, mười năm bích hải phi tiên lộ, chờ gọi cố nhân chờ chẳng xong.)
Thanh âm như nước, uyển chuyển ai oán, mềm mại yêu kiều khiến người ta không đành lòng thương tổn. Hoảng Vũ linh lực ngừng lại, lạnh lùng nói: “Ta mặc kệ ngươi là ai, cũng không quan tâm tại sao ngươi lại tiến vào cơ thể nàng, thân thể nếu đã bị hủy, hồn phách sớm đã mất, còn lại một phách thì có ích gì? Tan đi!”
Tiếng cười thê lương vang lên pha lẫn oán khí vô tận: “Nàng chẳng qua chỉ là một người phàm, là ta giúp nàng một bước thành tiên! Thượng tiên thương xót nàng nhưng tại sao không hỏi nguyên do đã muốn hủy đi một phách cuối cùng của ta? Sao biết ta thống khổ đến thế nào?”
Hoàng Vũ hừ lạnh phất tay đánh xuống: “Bản thượng tiên bất kể ngươi là ai! Tan!”
“Ta không cam lòng! Là ta cho nàng hết thảy, nhất định phải đưa nàng cho ta!”
Luồng sương màu xanh trong thức hải Đường Miểu đột ngột biến dạng, sương mù xanh xen lẫn với linh lực mạnh mẽ ùn ùn kéo đến điên cuồng tuôn lên phun trào ra từ thức hải Đường Miểu.
Phiến lá xanh chở Hoàng Vũ trong phút chốc nghiêng ngả giống như chiếc thuyền nhỏ trong cơn sóng dữ, dập dềnh bất định. Hoàng Vũ lạnh lùng nhìn luồng khí xanh phía dưới tuôn lên, khinh thường nói: “Không ngờ Tỏa Hồn Đan lại đem một phách còn lại của ngươi cùng linh lực toàn thân hòa trộn vào nhau. Tỏa Hồn Đan có thể giam giữ linh phách của ngươi, cũng có thể bảo vệ linh phách của ngươi không tiêu tan. Ngươi cũng thật thông minh, thân thể mặc dù bị hủy, lại nhờ vào Tỏa Hồn Đan ngưng tụ thành thân thể, muốn mượn linh lực của mình chiếm đoạt thức hải của nàng, thay thế tâm trí nàng. Đáng tiếc… Ngươi dựa vào chỉ là Tỏa Hồn Đan mà thành hình! Bản thượng tiên, hoàn toàn có thể giải Tỏa Hồn Đan!”
Bàn tay hắn vung lên, hào quang từ phiến lá bắn ra tứ phía, những sợi dây leo đan vào nhau thành lưới vây làn sương màu xanh lại. Một luồng ánh sáng xanh như ánh sáng của mặt trời chiếu rực khắp toàn bộ thức hải, làn sương xanh bị ánh sáng đâm vào tỏa ra lấp lánh ánh vàng. Trong tiếng rít gào, làn sương xanh hình người kia đột ngột nổ tung, biến thành vô số những đốm sáng rơi lả tả xuống thức hải, dày đặc như cát bụi.
Hoàng Vũ thở phào nhẹ nhõm vừa mừng vừa sợ. Mừng là vì hắn hủy đi Tỏa Hồn Đan nháy mắt đã đánh tan hồn phách kia, toàn thân linh lực của kẻ kia cũng tự nhiên là luyện thành một thể vào linh lực nông cạn của Đường Miểu. Hắn vẫn muốn Đường Miểu luyện thành Ngự Thủy Chi Linh, rõ ràng đã xuất hiện. Sợ là một phách kia mặc dù đã tan, nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Những đốm sáng linh phách đọng lại mà không tan biến kia cùng với linh lực được sinh ra hòa thành một thể, nếu như hoàn toàn tiêu diệt, sẽ phải tẩy trừ hết đi linh lực đó. Mà hắn, vừa vặn cần nó.
“Là nỗi hận như thế nào khiến ngươi dù tan hết linh phách vẫn cố chấp không buông như vậy?” Hoàng Vũ nhìn những đốm sáng trong linh lực, thở dài. Một phách đã tan, không thể gây thương tổn cho Đường Miểu nữa. Sau này, lại nghĩ cách vậy.
Lá xanh dưới chân hắn không ngừng sinh trưởng, nhẹ nhàng che trên thức hải, cho đến khi linh lực cuồn cuộn dần yên bình trở lại. Lá cây thu hẹp lại, Hoàng Vũ vừa lòng nhìn thức hải biến thành một hồ nước xanh trong suốt sâu rộng vô cùng, tâm trí yên lặng rời khỏi thức hải của Đường Miểu.
Mảnh lá nhỏ xanh biếc mất đi ánh sáng, biến mất nơi mi tâm của hắn. Chỉ có ba thành linh lực thúc đẩy hóa giải Tỏa Hồn Đan, nguyên thần của Hoàng Vũ đã bị hao tổn, rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, nháy mắt liền biến trở lại nguyên hình.
Lá cây phượng hoàng rũ rượi buông xuống, gió đêm thổi qua, hoa màu tím rụng rơi lả tả, không còn một đóa.
/42
|