Tiểu Bạch cùng Tô Tô đùa giỡn trong chốc lát, quả nhiên thấy Lão Thẩm gọi điện thoại tới.
Tô Tô nhất thời im bặt, ánh mắt phát ám hiệu: phải nói chuyện thật dễ nghe cho tớ, biết không?
Tiểu Bạch như người đang phải gánh nặng đường xa ho một tiếng lấy giọng mới nhận điện thoại: "Alo, Xin chào, ai đấy?"
Tô Tô nâng trán: Tiểu Bạch rõ ràng là có lưu số của Lão Thẩm mà, cái khả năng diễn xuất này. . . . . . Thật lòng là"Tốt" a!
Chỉ là bên đầu điện thoại kia tựa hồ không ý thức được có cái gì không đúng: "Ân, tôi là Thẩm Tiếu Ngu, bây giờ bên cạnh cô có ai không?"
Tiểu Bạch rất thông minh, ngay lập tức hiểu được Lão Thẩm đang đánh thọc mạng sườn mình hỏi thẳng Tô Tô có ở đây hay không, cho nên cô quả quyết lại kiên định phủ nhận: "Không có, bên cạnh tôi không có người, dĩ nhiên quỷ thì có thể có."
Tô Tô ở một bên nghe, nhớ rõ trong lòng, hiện tại không nên quấy rầy Tiểu Bạch, chờ cô ấy nói chuyện điện thoại xong sẽ tính sổ luôn một thể.
Lão Thẩm ồ một tiếng: "Vậy thì tốt, Tô Tô đem tất cả sách tới ký túc xá rồi, cô mang sách tới đây cho cô ấy nhé. Thừa dịp có mấy ngày nghỉ này tôi giúp cô ấy học bổ túc thêm một chút, tránh cho trí lực về sau giảm xuống quá nhiều, càng lúc sẽ càng không dùng được."
Tiểu Bạch a một tiếng, che ống nghe, im lặng hỏi Tô Tô cách ứng phó.
Tô Tô cũng cảm thấy kỳ quái : chẳng lẽ Lão Thẩm không phát hiện bức thư mình viết? Thì cứ coi như là không thấy đi, dù sao tối nay anh nhất định sẽ phát hiện được, hiện tại trước tiên hãy cứ thận trọng với anh đã. Vì vậy Tô Tô ý bảo Tiểu Bạch cứ đem sách qua.
Tiểu Bạch đi được một lát rồi, Tô Tô nằm ở trong phòng ngủ gặm khoai tây chiên nghe nhạc, còn thỉnh thoảng hừ một câu, chợt có tiếng mở khóa cửa : Tiểu Bạch nhanh như vậy đã trở lại? Thần tốc a. . . . . . Cô đưa mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, trong nháy mắt cánh cửa mở ra, cô giật mình: "Tại sao là anh!"
Chỉ thấy sắc mặt Lão Thẩm lạnh như băng, đi thẳng tới trước mặt Tô Tô, hai tay nắm chặt, xương cốt phát ra âm thanh khiến người khác phải sợ hãi. Nhìn cô thật lâu, cuối cùng chỉ là nhỏ giọng nói: "Đi thôi, về nhà." Thanh âm vẫn còn rất dịu dàng.
Tô Tô sửng sốt một chút, sau đó nghiêng mặt đi: "Không đi."
Nghe được lời này của cô, sự nóng giận của Lão Thẩm vừa được đè xuống ngay lập tức bị thổi bùng lên, anh giang tay đem Tô Tô ôm vào trong ngực: "Không phải do em quyết định!"
Hơi sức của anh rất lớn, ôm lấy Tô Tô dễ như chơi.
Tô Tô không dám giãy giụa, lo lắng nếu là té xuống, đứa nhỏ trong bụng sẽ xảy ra vấn đề. Đôi tay cô siết chặt lấy cổ Lão Thẩm, mắt sắc lạnh: "Nơi này là ký túc xá nữ sinh, nếu như anh ngang nghiên đi xuống, tuyệt đối sẽ bị dì quản lý ký túc đánh chết, không bằng để cho em giải quyết anh ngay ở trên này đi."
Lão Thẩm mặt tùy tiện: "Nếu như em muốn mình trở thành một góa phụ, đứa bé trong bụng không có ba, em có thể thử xem. Chỉ là. . . . . . Anh nhắc nhở em một câu, chút ít hơi sức kia của em có thể chấm dứt được anh hay sao."
Tô Tô cúi đầu xuống: đúng vậy, về điểm này thì hơi sức ở của mình so với Lão Thẩm giống như là đánh vào một cái đệm bông đàn hồi vậy. Đáng tiếc là cô đang rất khó chịu, mấy ngày nay vừa chuyện đứa bé vừa chuyện Hà Nham, những ngày nghỉ tốt đẹp của cô cuối cùng lại bị dính như tương hồ vậy, tất cả cư rối như tơ vò. Cô đã từng nói qua với Lão Thẩm, trước khi tốt nghiệp sẽ không sinh em bé, đáng tiếc hiện tại đã mang bầu, chẳng lẽ lại muốn bỏ nó sao? Đây cũng chính là một sinh mạng. . . . . . Dù sao cô cũng không làm được loại chuyện này, đáng tiếc nếu như muốn sanh ra, phải để cho cô có một quá trình tiếp nhận đã chứ? Còn có Hà Nham, trời mới biết cái giọng nói kia có sự dụ hoặc(dụ dỗ mê hoặc) như thế nào, Tô Tô lo lắng mình chỉ sơ ý một chút thì đã hồng hạnh vượt tường rồi.
Cô ngẩng đầu lên: "Lão Thẩm, muốn em về nhà cũng được, nhưng là anh nhất định phải giúp em làm một việc, nếu không được. . . . . . Lần sau em sẽ không dễ dàng để cho anh tìm được nhanh như vậy đâu, coi như anh có đăng cả lên tin tức tìm người cũng sẽ không thể tìm được em đâu!"
Cô nhóc này nhất định có thể làm ra loại chuyện như thế, Lão Thẩm gật đầu: “ Chỉ cần không phạm tới ranh giới cuối cùng của anh, tất cả anh đều đồng ý."
"Không có, tuyệt đối sẽ không, yên tâm, rất dễ dàng, hơn nữa đối với anh cũng có chỗ tốt." Tô Tô tranh thủ thời gian giải thích , nuốt một hớp nước miếng, "Anh hãy tìm một đối tượng giới thiệu cho Hà Nham đi, xem xem có người nào mà anh quen biết thích hợp với hắn không, nhất định phải là người có ngoại hình đẹp lại đa tài, tầm mắt của Hà Nham quá cao, người bình thường sẽ không lọt được vào mắt của hắn. . . . . ."
Lông mày Lão Thẩm hơi nhíu, chê cười: "Em là đang khen chính mình sao?"
Tô Tô trừng mắt, hiên ngang lẫm liệt nói: "Dĩ nhiên!" Hà Nham thật ra thì là người tốt vô cùng, ban đầu mình còn nảy mầm tình cảm với hắn, có thể được hắn để mắt tới, đối với Tô Tô mà nói là chuyện thật đáng vui mừng. Cho nên, vì báo đáp thâm tình của Hà Nham, cô nhất định phải tìm một cô gái thật tốt cho hắn, tuy rằng cũng không nhất định phải giống mình như đúc, nhưng ít nhất cũng không thể kém quá nhiều so với mình!
Hai người bọn họ đi ra bên ngoài thì đụng phải Tiểu Bạch, chỉ thấy cô đang lôi kéo dì quản lý ký túc kiểm tra ống thoát nước, ánh mắt cầu khẩn ý bảo hai người bọn họ đi nhanh một chút. Cô sắp không chịu nổi nữa rồi, lôi kéo dì quản lý hàn huyên hơn nửa giờ về cái vật khác thường bên trong rãnh nước này, cô dễ dàng sao??? Mấy bận dì quản lý định rời khỏi cái rãnh nước này, cô chỉ có thể sợ hãi kêu một cái: "Nha, dì ơi nhìn xem, nó xuất hiện!" Dì quản lý khong thể làm gì khác hơn là lại vây lại xem, nhìn cho thật kỹ xem là cái gì, kết quả lại là không có gì cả. . . . . .
Mới vừa rồi Tiểu Bạch vừa ra khỏi túc xá, liền bị Lão Thẩm bắt được, rồi uy hiếp lấy đi cái chìa khóa, cuối cùng còn phải gánh trên lưng nhiệm vụ lôi kéo sự chú ý của dì quản lý để cho Lão Thẩm công khai đi vào.
Nhưng nói cho cùng đầu sỏ gây nên chuyện này còn có Mạc Tiểu Lam, bởi vì tên tay sai đó, vừa nhìn thấy Tô Tô liền gọi điện thoại cho Lão Thẩm rồi. . . . . . Tiểu Bạch khóc chết : Mạc Tiểu Lam, anh thật là người không có đạo đức!
"Tiểu Bạch, nhìn cái gì chứ, em không phải là đã hẹn đi xem phim với anh rồi sao?" Mạc Tiểu Lam ở bên ngoài túc xá tiến phía Tiểu Bạch phất tay, bộ dáng kia chọc cho tất cả hỏa khí trên người Tiểu Bạch đều bốc lên rồi, cô chợt đứng thẳng người, rống giận một câu: "Đi xem phim con mẹ nó . . . . . ." Bởi vì diễn biến xảy ra quá nhanh, mang đến một cỗ xung lượng đánh thẳng vào dì quản lý, vì vậy bi kịch xảy ra ——
Dì quản lý một tiếng hét thảm"A" , thân thể không tự chủ được nhào về phía cống thoát nước ngã xuống, dì đưa tay muốn túm lấy Tiểu Bạch, kết quả một tay trơn không thể túm được. . . . . .
Nhất thời bọt nước bắn lên tung tóe, trong khe nước đen thùi lùi có một người toàn thân dính đầy nước bẩn đứng đang đi ra .
Tiểu Bạch gọi càng thêm thảm thiết, mô phỏng theo một câu Tô Tô thường nói đó là:"Giống như giết heo vậy" .
**
Lão Thẩm có một chút rối rắm nho nhỏ, anh đã dà soát một vòng những người quen biết, lựa chọn ra mấy người con gái trông lanh lợi cơ trí lại có ngoại hình đẹp, để đảm bảo chất lượng, anh cầm hình đưa cho Tô Tô xem trước, kết quả. . . . . . Cô trở mặt!
Tô Tô hỏi đi hỏi lại nửa ngày sau đó tỏ vẻ vô cùng xem thường với anh: "Lão Thẩm thối, bên cạnh anh có nhiều phụ nữ yêu nghiệt như vậy, thế thì lúc trước tại sao lại cứ phải nhất quyết bỏ tiền ra mua em chứ!"
Gào thét gào thét, cô nhóc này khóc toáng lên, càng nghĩ càng cảm thấy uất ức. Ban đầu gả cho Lão Thẩm, đối với anh cũng không có cảm giác gì, cho nên giao dịch hôn nhân ngược lại rất dễ dàng, nhưng là hôm nay càng ngày tình cảm lại càng nảy nở, thì điều này lại trở thành một cái gai trong lòng cô, nhớ tới lần đầu tiên của mình thì lòng cô lại mong manh như thủy tinh : thật sự là rất hận, tại sao Lão Thẩm lại bỏ tiền ra mua một con nhóc mà ngay cả mặt mũi cũng chưa từng nhìn thấy qua, chỉ nhìn lướt qua đã thấy bên cạnh hắn còn có nhiều cô gái ưu tú như thế. Có lẽ ban đầu trong lòng hắn cũng có ý định sẽ chọn một trong những người này làm vợ, nhưng lại bị Tô Quốc Quân nhanh chân chạy tới trước rồi. . . . . . Vì vậy bây giờ mới thành ra như thế này.
Gào khóc, nghĩ như vậy liền quá ngược tâm rồi, Tô Tô khóc dữ tợn hơn.
Lão Thẩm dở khóc dở cười: thì ra là cô còn chưa nhớ lại, cô cũng vẫn còn chưa tin lời nói của mình lúc cầu hôn, mẹ nó, lão tử từ trước tới giờ đều không quen biểu lộ cảm xúc ra ngoài, cho nên lúc đó rất khẩn trương, chính vì quá khẩn trương nên nói chuyện cũng không được trôi chảy. Kết quả là cô nhóc ngốc nghếch này, vẫn không hề biết!
Anh nâng lên khuôn mặt của người vợ yêu dấu, trực tiếp đi đến gần, hôn lên những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, từ dưới đi lên, thẳng tới đôi mắt kia, đầu lưỡi của anh đảo quanh hốc mắt cô.
Tô Tô co rút hai cái, sững sờ nhìn hắn, ba giây sau chợt nở nụ cười: "Cám ơn anh, đã giúp em đem ghèn cũng liếm sạch sẽ rồi."
Lão Thẩm vuốt cái trán, than một tiếng, còn là cười theo: "Vậy thì lần sau em khóc chiêu này vẫn có thể sử dụng lại."
Nói đến đây, Tô Tô lại biến thân con nhím : "Người nào khóc, anh nói người nào khóc !" Đôi tay cô kẹp chặt cổ Lão Thẩm, mây đen đầy mặt: "Đừng tưởng rằng chỉ cần hôn nhẹ một trận là xong việc, anh thành thật khai báo cho em, những cô gái này có quan hệ như thế nào với anh! Nếu như anh nói dối một câu thôi, em sẽ giết anh!"
Vì vậy Lão Thẩm bị cô ném lên trên ghế salon, ánh mắt của anh kiên định cộng thêm thành kính, giống như đi theo phía dưới cờ đỏ tuyên thệ: "Anh thề, anh chỉ yêu một mình em. Những người phụ nữ khác, ngay cả liếc mắt anh cũng không hề liếc!"
"Thúi lắm!" Tô Tô lửa giận càng lớn, "Chưa có xem qua thì anh làm sao có thể lựa chọn được? Chẳng nhẽ là tùy tiện rút ra mấy tấm ảnh này sao . . . . . ."
Ah, thế nào dường như tội danh càng lúc càng lớn đấy. Lão Thẩm ở bên ngoài khí độ bất phàm nhưng giờ phút này chợt có loại cảm giác vô lực. Hắn bị Tô Tô áp đảo ở trên ghế salon, nhỏ giọng, yếu ớt nói: "Nhóc con, rốt cuộc em muốn thế nào?"
Người đàn ông này sao lại đần như thế, Tô Tô hung hăng khi dễ cắn lên cánh tay hắn một cái: "Con mẹ anh, không phải là em chỉ muốn anh nói ra rốt cuộc là tại sao anh lại yêu thích em thôi sao! Mau tới khen em đi, nói về em thật tốt vào, nói họ dù có như thế nào cũng kém hơn em, không phải có câu nói người tình trong mắt là Tây Thi àh! Nói cho em biết anh yêu em nhiều như thế nào, như thế em sẽ không còn suy nghĩ lung tung nữa. Nếu không em sẽ rất lo lắng lúc em đang còn phải vất vả để sinh con cho anh, thì sẽ có con hồ ly tinh nhân lúc anh đang yếu duối mà lao vào không? Ngày đó giúp anh đánh máy bay, em thực sự không hề muốn, nhưng lại sợ anh không phát tiết được sẽ ra ngoài tìm phụ nữ, em liền chịu đựng. Chuyện đó ghê tởm như thế nào, bây giờ suy nghĩ lại thôi mà em cũng cảm thấy phát run. . . . . ."
Nghe cô nói ra những lời này, Lão Thẩm chợt ý thức được mình đã sai ở chỗ nào, khả năng tính phúc mãnh liệt của mình khiến cho cô sợ hãi, lo lắng trong một năm cô mang thai này, mình sẽ vì nhu cầu sinh lý mà trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài. . . . . . Ai, đều là do tiểu đệ đệ gây họa.
Lão Trầm lấy ra một tờ giấy, soàn soạt soàn soạt vài nét bút ở phía trên một bản Quân Lệnh Trạng (giấy cam kết thực hiện quân lệnh) được viết ra: tiểu đệ đệ nghe lệnh, nếu như cậu dám đụng chạm với bất kỳ người phụ nữ nào bên ngoài, ngày chết của cậu đã đến.
Nhìn những chữ này, Tô Tô cười rộ lên, cô cũng chạy vội vào trong phòng, lấy mực ra đóng dấu, giúp Lão Thẩm ấn dấu tay đổ, sau đó đem Quân Lệnh Trạng nhét vào trong ngực: "Nếu là anh dám lénh phéng ở bên ngoài, em sẽ thay anh kết liễu nó." Ánh mắt của cô nhìn vào đáy quần Lão Thẩm lộ ra hung quang.
Buổi tối hôm đó Lão Thẩm lại cùng cô nói đến cuộc gặp gỡ mười năm trước, đáng tiếc lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô vợ nhỏ —— cô ngủ thiếp đi. Quả nhiên, nói đến sự thay đổi cảm xúc của phụ nữ có thai, thì hiện tượng thích ngủ chính là bình thường thôi.
Vuốt tóc của cô, trong lòng Lão Thẩm giống như được bôi mật, bởi vì lúc nãy, cô vợ nhỏ của hăn thừa nhận một chuyện, khiến cho tảng đá lớn trong lòng hắn cuối cùng cũng đã được đặt xuống: cô nói, lúc em lo lắng sinh con cho anh. . . . . . Cho nên đứa bé này cô muốn giữ lại.
Hô —— chỉ là, mấy người phụ nữ kia xử lý như thế nào? Rốt cuộc có cần phải giới thiệu cho Hà Nham không? Đây là một vấn đề lớn.
========
Tô Tô nhất thời im bặt, ánh mắt phát ám hiệu: phải nói chuyện thật dễ nghe cho tớ, biết không?
Tiểu Bạch như người đang phải gánh nặng đường xa ho một tiếng lấy giọng mới nhận điện thoại: "Alo, Xin chào, ai đấy?"
Tô Tô nâng trán: Tiểu Bạch rõ ràng là có lưu số của Lão Thẩm mà, cái khả năng diễn xuất này. . . . . . Thật lòng là"Tốt" a!
Chỉ là bên đầu điện thoại kia tựa hồ không ý thức được có cái gì không đúng: "Ân, tôi là Thẩm Tiếu Ngu, bây giờ bên cạnh cô có ai không?"
Tiểu Bạch rất thông minh, ngay lập tức hiểu được Lão Thẩm đang đánh thọc mạng sườn mình hỏi thẳng Tô Tô có ở đây hay không, cho nên cô quả quyết lại kiên định phủ nhận: "Không có, bên cạnh tôi không có người, dĩ nhiên quỷ thì có thể có."
Tô Tô ở một bên nghe, nhớ rõ trong lòng, hiện tại không nên quấy rầy Tiểu Bạch, chờ cô ấy nói chuyện điện thoại xong sẽ tính sổ luôn một thể.
Lão Thẩm ồ một tiếng: "Vậy thì tốt, Tô Tô đem tất cả sách tới ký túc xá rồi, cô mang sách tới đây cho cô ấy nhé. Thừa dịp có mấy ngày nghỉ này tôi giúp cô ấy học bổ túc thêm một chút, tránh cho trí lực về sau giảm xuống quá nhiều, càng lúc sẽ càng không dùng được."
Tiểu Bạch a một tiếng, che ống nghe, im lặng hỏi Tô Tô cách ứng phó.
Tô Tô cũng cảm thấy kỳ quái : chẳng lẽ Lão Thẩm không phát hiện bức thư mình viết? Thì cứ coi như là không thấy đi, dù sao tối nay anh nhất định sẽ phát hiện được, hiện tại trước tiên hãy cứ thận trọng với anh đã. Vì vậy Tô Tô ý bảo Tiểu Bạch cứ đem sách qua.
Tiểu Bạch đi được một lát rồi, Tô Tô nằm ở trong phòng ngủ gặm khoai tây chiên nghe nhạc, còn thỉnh thoảng hừ một câu, chợt có tiếng mở khóa cửa : Tiểu Bạch nhanh như vậy đã trở lại? Thần tốc a. . . . . . Cô đưa mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, trong nháy mắt cánh cửa mở ra, cô giật mình: "Tại sao là anh!"
Chỉ thấy sắc mặt Lão Thẩm lạnh như băng, đi thẳng tới trước mặt Tô Tô, hai tay nắm chặt, xương cốt phát ra âm thanh khiến người khác phải sợ hãi. Nhìn cô thật lâu, cuối cùng chỉ là nhỏ giọng nói: "Đi thôi, về nhà." Thanh âm vẫn còn rất dịu dàng.
Tô Tô sửng sốt một chút, sau đó nghiêng mặt đi: "Không đi."
Nghe được lời này của cô, sự nóng giận của Lão Thẩm vừa được đè xuống ngay lập tức bị thổi bùng lên, anh giang tay đem Tô Tô ôm vào trong ngực: "Không phải do em quyết định!"
Hơi sức của anh rất lớn, ôm lấy Tô Tô dễ như chơi.
Tô Tô không dám giãy giụa, lo lắng nếu là té xuống, đứa nhỏ trong bụng sẽ xảy ra vấn đề. Đôi tay cô siết chặt lấy cổ Lão Thẩm, mắt sắc lạnh: "Nơi này là ký túc xá nữ sinh, nếu như anh ngang nghiên đi xuống, tuyệt đối sẽ bị dì quản lý ký túc đánh chết, không bằng để cho em giải quyết anh ngay ở trên này đi."
Lão Thẩm mặt tùy tiện: "Nếu như em muốn mình trở thành một góa phụ, đứa bé trong bụng không có ba, em có thể thử xem. Chỉ là. . . . . . Anh nhắc nhở em một câu, chút ít hơi sức kia của em có thể chấm dứt được anh hay sao."
Tô Tô cúi đầu xuống: đúng vậy, về điểm này thì hơi sức ở của mình so với Lão Thẩm giống như là đánh vào một cái đệm bông đàn hồi vậy. Đáng tiếc là cô đang rất khó chịu, mấy ngày nay vừa chuyện đứa bé vừa chuyện Hà Nham, những ngày nghỉ tốt đẹp của cô cuối cùng lại bị dính như tương hồ vậy, tất cả cư rối như tơ vò. Cô đã từng nói qua với Lão Thẩm, trước khi tốt nghiệp sẽ không sinh em bé, đáng tiếc hiện tại đã mang bầu, chẳng lẽ lại muốn bỏ nó sao? Đây cũng chính là một sinh mạng. . . . . . Dù sao cô cũng không làm được loại chuyện này, đáng tiếc nếu như muốn sanh ra, phải để cho cô có một quá trình tiếp nhận đã chứ? Còn có Hà Nham, trời mới biết cái giọng nói kia có sự dụ hoặc(dụ dỗ mê hoặc) như thế nào, Tô Tô lo lắng mình chỉ sơ ý một chút thì đã hồng hạnh vượt tường rồi.
Cô ngẩng đầu lên: "Lão Thẩm, muốn em về nhà cũng được, nhưng là anh nhất định phải giúp em làm một việc, nếu không được. . . . . . Lần sau em sẽ không dễ dàng để cho anh tìm được nhanh như vậy đâu, coi như anh có đăng cả lên tin tức tìm người cũng sẽ không thể tìm được em đâu!"
Cô nhóc này nhất định có thể làm ra loại chuyện như thế, Lão Thẩm gật đầu: “ Chỉ cần không phạm tới ranh giới cuối cùng của anh, tất cả anh đều đồng ý."
"Không có, tuyệt đối sẽ không, yên tâm, rất dễ dàng, hơn nữa đối với anh cũng có chỗ tốt." Tô Tô tranh thủ thời gian giải thích , nuốt một hớp nước miếng, "Anh hãy tìm một đối tượng giới thiệu cho Hà Nham đi, xem xem có người nào mà anh quen biết thích hợp với hắn không, nhất định phải là người có ngoại hình đẹp lại đa tài, tầm mắt của Hà Nham quá cao, người bình thường sẽ không lọt được vào mắt của hắn. . . . . ."
Lông mày Lão Thẩm hơi nhíu, chê cười: "Em là đang khen chính mình sao?"
Tô Tô trừng mắt, hiên ngang lẫm liệt nói: "Dĩ nhiên!" Hà Nham thật ra thì là người tốt vô cùng, ban đầu mình còn nảy mầm tình cảm với hắn, có thể được hắn để mắt tới, đối với Tô Tô mà nói là chuyện thật đáng vui mừng. Cho nên, vì báo đáp thâm tình của Hà Nham, cô nhất định phải tìm một cô gái thật tốt cho hắn, tuy rằng cũng không nhất định phải giống mình như đúc, nhưng ít nhất cũng không thể kém quá nhiều so với mình!
Hai người bọn họ đi ra bên ngoài thì đụng phải Tiểu Bạch, chỉ thấy cô đang lôi kéo dì quản lý ký túc kiểm tra ống thoát nước, ánh mắt cầu khẩn ý bảo hai người bọn họ đi nhanh một chút. Cô sắp không chịu nổi nữa rồi, lôi kéo dì quản lý hàn huyên hơn nửa giờ về cái vật khác thường bên trong rãnh nước này, cô dễ dàng sao??? Mấy bận dì quản lý định rời khỏi cái rãnh nước này, cô chỉ có thể sợ hãi kêu một cái: "Nha, dì ơi nhìn xem, nó xuất hiện!" Dì quản lý khong thể làm gì khác hơn là lại vây lại xem, nhìn cho thật kỹ xem là cái gì, kết quả lại là không có gì cả. . . . . .
Mới vừa rồi Tiểu Bạch vừa ra khỏi túc xá, liền bị Lão Thẩm bắt được, rồi uy hiếp lấy đi cái chìa khóa, cuối cùng còn phải gánh trên lưng nhiệm vụ lôi kéo sự chú ý của dì quản lý để cho Lão Thẩm công khai đi vào.
Nhưng nói cho cùng đầu sỏ gây nên chuyện này còn có Mạc Tiểu Lam, bởi vì tên tay sai đó, vừa nhìn thấy Tô Tô liền gọi điện thoại cho Lão Thẩm rồi. . . . . . Tiểu Bạch khóc chết : Mạc Tiểu Lam, anh thật là người không có đạo đức!
"Tiểu Bạch, nhìn cái gì chứ, em không phải là đã hẹn đi xem phim với anh rồi sao?" Mạc Tiểu Lam ở bên ngoài túc xá tiến phía Tiểu Bạch phất tay, bộ dáng kia chọc cho tất cả hỏa khí trên người Tiểu Bạch đều bốc lên rồi, cô chợt đứng thẳng người, rống giận một câu: "Đi xem phim con mẹ nó . . . . . ." Bởi vì diễn biến xảy ra quá nhanh, mang đến một cỗ xung lượng đánh thẳng vào dì quản lý, vì vậy bi kịch xảy ra ——
Dì quản lý một tiếng hét thảm"A" , thân thể không tự chủ được nhào về phía cống thoát nước ngã xuống, dì đưa tay muốn túm lấy Tiểu Bạch, kết quả một tay trơn không thể túm được. . . . . .
Nhất thời bọt nước bắn lên tung tóe, trong khe nước đen thùi lùi có một người toàn thân dính đầy nước bẩn đứng đang đi ra .
Tiểu Bạch gọi càng thêm thảm thiết, mô phỏng theo một câu Tô Tô thường nói đó là:"Giống như giết heo vậy" .
**
Lão Thẩm có một chút rối rắm nho nhỏ, anh đã dà soát một vòng những người quen biết, lựa chọn ra mấy người con gái trông lanh lợi cơ trí lại có ngoại hình đẹp, để đảm bảo chất lượng, anh cầm hình đưa cho Tô Tô xem trước, kết quả. . . . . . Cô trở mặt!
Tô Tô hỏi đi hỏi lại nửa ngày sau đó tỏ vẻ vô cùng xem thường với anh: "Lão Thẩm thối, bên cạnh anh có nhiều phụ nữ yêu nghiệt như vậy, thế thì lúc trước tại sao lại cứ phải nhất quyết bỏ tiền ra mua em chứ!"
Gào thét gào thét, cô nhóc này khóc toáng lên, càng nghĩ càng cảm thấy uất ức. Ban đầu gả cho Lão Thẩm, đối với anh cũng không có cảm giác gì, cho nên giao dịch hôn nhân ngược lại rất dễ dàng, nhưng là hôm nay càng ngày tình cảm lại càng nảy nở, thì điều này lại trở thành một cái gai trong lòng cô, nhớ tới lần đầu tiên của mình thì lòng cô lại mong manh như thủy tinh : thật sự là rất hận, tại sao Lão Thẩm lại bỏ tiền ra mua một con nhóc mà ngay cả mặt mũi cũng chưa từng nhìn thấy qua, chỉ nhìn lướt qua đã thấy bên cạnh hắn còn có nhiều cô gái ưu tú như thế. Có lẽ ban đầu trong lòng hắn cũng có ý định sẽ chọn một trong những người này làm vợ, nhưng lại bị Tô Quốc Quân nhanh chân chạy tới trước rồi. . . . . . Vì vậy bây giờ mới thành ra như thế này.
Gào khóc, nghĩ như vậy liền quá ngược tâm rồi, Tô Tô khóc dữ tợn hơn.
Lão Thẩm dở khóc dở cười: thì ra là cô còn chưa nhớ lại, cô cũng vẫn còn chưa tin lời nói của mình lúc cầu hôn, mẹ nó, lão tử từ trước tới giờ đều không quen biểu lộ cảm xúc ra ngoài, cho nên lúc đó rất khẩn trương, chính vì quá khẩn trương nên nói chuyện cũng không được trôi chảy. Kết quả là cô nhóc ngốc nghếch này, vẫn không hề biết!
Anh nâng lên khuôn mặt của người vợ yêu dấu, trực tiếp đi đến gần, hôn lên những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, từ dưới đi lên, thẳng tới đôi mắt kia, đầu lưỡi của anh đảo quanh hốc mắt cô.
Tô Tô co rút hai cái, sững sờ nhìn hắn, ba giây sau chợt nở nụ cười: "Cám ơn anh, đã giúp em đem ghèn cũng liếm sạch sẽ rồi."
Lão Thẩm vuốt cái trán, than một tiếng, còn là cười theo: "Vậy thì lần sau em khóc chiêu này vẫn có thể sử dụng lại."
Nói đến đây, Tô Tô lại biến thân con nhím : "Người nào khóc, anh nói người nào khóc !" Đôi tay cô kẹp chặt cổ Lão Thẩm, mây đen đầy mặt: "Đừng tưởng rằng chỉ cần hôn nhẹ một trận là xong việc, anh thành thật khai báo cho em, những cô gái này có quan hệ như thế nào với anh! Nếu như anh nói dối một câu thôi, em sẽ giết anh!"
Vì vậy Lão Thẩm bị cô ném lên trên ghế salon, ánh mắt của anh kiên định cộng thêm thành kính, giống như đi theo phía dưới cờ đỏ tuyên thệ: "Anh thề, anh chỉ yêu một mình em. Những người phụ nữ khác, ngay cả liếc mắt anh cũng không hề liếc!"
"Thúi lắm!" Tô Tô lửa giận càng lớn, "Chưa có xem qua thì anh làm sao có thể lựa chọn được? Chẳng nhẽ là tùy tiện rút ra mấy tấm ảnh này sao . . . . . ."
Ah, thế nào dường như tội danh càng lúc càng lớn đấy. Lão Thẩm ở bên ngoài khí độ bất phàm nhưng giờ phút này chợt có loại cảm giác vô lực. Hắn bị Tô Tô áp đảo ở trên ghế salon, nhỏ giọng, yếu ớt nói: "Nhóc con, rốt cuộc em muốn thế nào?"
Người đàn ông này sao lại đần như thế, Tô Tô hung hăng khi dễ cắn lên cánh tay hắn một cái: "Con mẹ anh, không phải là em chỉ muốn anh nói ra rốt cuộc là tại sao anh lại yêu thích em thôi sao! Mau tới khen em đi, nói về em thật tốt vào, nói họ dù có như thế nào cũng kém hơn em, không phải có câu nói người tình trong mắt là Tây Thi àh! Nói cho em biết anh yêu em nhiều như thế nào, như thế em sẽ không còn suy nghĩ lung tung nữa. Nếu không em sẽ rất lo lắng lúc em đang còn phải vất vả để sinh con cho anh, thì sẽ có con hồ ly tinh nhân lúc anh đang yếu duối mà lao vào không? Ngày đó giúp anh đánh máy bay, em thực sự không hề muốn, nhưng lại sợ anh không phát tiết được sẽ ra ngoài tìm phụ nữ, em liền chịu đựng. Chuyện đó ghê tởm như thế nào, bây giờ suy nghĩ lại thôi mà em cũng cảm thấy phát run. . . . . ."
Nghe cô nói ra những lời này, Lão Thẩm chợt ý thức được mình đã sai ở chỗ nào, khả năng tính phúc mãnh liệt của mình khiến cho cô sợ hãi, lo lắng trong một năm cô mang thai này, mình sẽ vì nhu cầu sinh lý mà trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài. . . . . . Ai, đều là do tiểu đệ đệ gây họa.
Lão Trầm lấy ra một tờ giấy, soàn soạt soàn soạt vài nét bút ở phía trên một bản Quân Lệnh Trạng (giấy cam kết thực hiện quân lệnh) được viết ra: tiểu đệ đệ nghe lệnh, nếu như cậu dám đụng chạm với bất kỳ người phụ nữ nào bên ngoài, ngày chết của cậu đã đến.
Nhìn những chữ này, Tô Tô cười rộ lên, cô cũng chạy vội vào trong phòng, lấy mực ra đóng dấu, giúp Lão Thẩm ấn dấu tay đổ, sau đó đem Quân Lệnh Trạng nhét vào trong ngực: "Nếu là anh dám lénh phéng ở bên ngoài, em sẽ thay anh kết liễu nó." Ánh mắt của cô nhìn vào đáy quần Lão Thẩm lộ ra hung quang.
Buổi tối hôm đó Lão Thẩm lại cùng cô nói đến cuộc gặp gỡ mười năm trước, đáng tiếc lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô vợ nhỏ —— cô ngủ thiếp đi. Quả nhiên, nói đến sự thay đổi cảm xúc của phụ nữ có thai, thì hiện tượng thích ngủ chính là bình thường thôi.
Vuốt tóc của cô, trong lòng Lão Thẩm giống như được bôi mật, bởi vì lúc nãy, cô vợ nhỏ của hăn thừa nhận một chuyện, khiến cho tảng đá lớn trong lòng hắn cuối cùng cũng đã được đặt xuống: cô nói, lúc em lo lắng sinh con cho anh. . . . . . Cho nên đứa bé này cô muốn giữ lại.
Hô —— chỉ là, mấy người phụ nữ kia xử lý như thế nào? Rốt cuộc có cần phải giới thiệu cho Hà Nham không? Đây là một vấn đề lớn.
========
/67
|