Hai tháng sau, Lăng Lăng ngồi trước máy tính, vừa ăn hoa quả, vừa xem video hôn lễ tải xuống từ diễn đàn của trường, độ phân giải hình ảnh không cao lắm, nhìn qua là biết quay kỹ thuật số...
Tuy rằng hiệu ứng hơi kém, nhưng cảnh quay vẫn đẹp không tì vết, thoạt nhìn phong cách này liền biết chính là kiệt tác của Dương Lam Hàng.
Thảm đỏ trải dài trên lối đi rải đầy hoa hồng trắng, một đường đi thẳng đến nơi rực rỡ pháo hoa.
Sương khói bồng bềnh, những cánh hoa hồng trắng và đỏ rơi xuống từ trên không...
Tiếng dương cầm uyển chuyển tấu lên hành khúc hôn lễ...
Tựa như đang tiến vào thế giới cổ tích!
Ba Lăng Lăng mỉm cười đem tay cô đặt vào lòng bàn tay đầy khí chất, đầy quyến rũ hơn lúc nào hết của Dương Lam Hàng, nói với anh: "Ba đem con gái trân quý nhất của mình giao cho con, không phải vì nó yêu con bao nhiêu, mà vì ba tin mình không nhìn lầm con..."
"Bất kể xảy ra chuyện gì, bàn tay này... cả đời con sẽ nắm lấy thật chặt..."
Trên màn ảnh mẹ Bạch ngồi cách đó không xa, lau nước mắt, những trên mặt là nụ cười hài lòng mãn nguyện.
Một hình ảnh xẹt qua, Lăng Lăng nhanh chóng tạm ngưng mới nhìn ra Trịnh Minh Hạo đi về phía cửa, trên mặt bày ra một nụ cười phóng khoáng. Cô không ngừng phóng to hình ảnh, nhìn kỹ bộ dạng anh, anh đã trưởng thành, toàn thân trên dưới đều toát lên vẻ tự tin mà chỉ đàn ông thành đạt mới có. Xem ra, cuộc sống của anh rất tốt!
...
Coi xong video, Lăng Lăng lại đọc qua bình luận bên dưới, thậm chí còn bạo liệt hơn cả năm ngoái. Lúc này, không ai xóa bài, nhà trường cũng không có phản ứng với chúng.
Lăng Lăng nhớ lại lời mình từng hỏi Dương Lam Hàng trước khi kết hôn: "Hàng, anh công khai cầu hôn em, đại học T liệu có cách chức anh không đó?"
"Đại học T không chứa được anh, anh có thể đến trường khác, hoặc đến Viện nghiên cứu. Giới học thuật Trung Quốc không chứa được anh, anh có thể đi nước khác. Trái đất rộng lớn thế này, sẽ luôn có chỗ cho anh dung thân..."
"Nhỡ đâu cả thế giới đều không chứa được anh thì sao?"
"Đừng ngốc thế! Giới học thuật không bảo thủ như em tưởng đâu."
Bây giờ xem ra, giới học thuật quả thật không đến mức bảo thủ như cô tưởng!
Tuy rằng hiệu ứng hơi kém, nhưng cảnh quay vẫn đẹp không tì vết, thoạt nhìn phong cách này liền biết chính là kiệt tác của Dương Lam Hàng.
Thảm đỏ trải dài trên lối đi rải đầy hoa hồng trắng, một đường đi thẳng đến nơi rực rỡ pháo hoa.
Sương khói bồng bềnh, những cánh hoa hồng trắng và đỏ rơi xuống từ trên không...
Tiếng dương cầm uyển chuyển tấu lên hành khúc hôn lễ...
Tựa như đang tiến vào thế giới cổ tích!
Ba Lăng Lăng mỉm cười đem tay cô đặt vào lòng bàn tay đầy khí chất, đầy quyến rũ hơn lúc nào hết của Dương Lam Hàng, nói với anh: "Ba đem con gái trân quý nhất của mình giao cho con, không phải vì nó yêu con bao nhiêu, mà vì ba tin mình không nhìn lầm con..."
"Bất kể xảy ra chuyện gì, bàn tay này... cả đời con sẽ nắm lấy thật chặt..."
Trên màn ảnh mẹ Bạch ngồi cách đó không xa, lau nước mắt, những trên mặt là nụ cười hài lòng mãn nguyện.
Một hình ảnh xẹt qua, Lăng Lăng nhanh chóng tạm ngưng mới nhìn ra Trịnh Minh Hạo đi về phía cửa, trên mặt bày ra một nụ cười phóng khoáng. Cô không ngừng phóng to hình ảnh, nhìn kỹ bộ dạng anh, anh đã trưởng thành, toàn thân trên dưới đều toát lên vẻ tự tin mà chỉ đàn ông thành đạt mới có. Xem ra, cuộc sống của anh rất tốt!
...
Coi xong video, Lăng Lăng lại đọc qua bình luận bên dưới, thậm chí còn bạo liệt hơn cả năm ngoái. Lúc này, không ai xóa bài, nhà trường cũng không có phản ứng với chúng.
Lăng Lăng nhớ lại lời mình từng hỏi Dương Lam Hàng trước khi kết hôn: "Hàng, anh công khai cầu hôn em, đại học T liệu có cách chức anh không đó?"
"Đại học T không chứa được anh, anh có thể đến trường khác, hoặc đến Viện nghiên cứu. Giới học thuật Trung Quốc không chứa được anh, anh có thể đi nước khác. Trái đất rộng lớn thế này, sẽ luôn có chỗ cho anh dung thân..."
"Nhỡ đâu cả thế giới đều không chứa được anh thì sao?"
"Đừng ngốc thế! Giới học thuật không bảo thủ như em tưởng đâu."
Bây giờ xem ra, giới học thuật quả thật không đến mức bảo thủ như cô tưởng!
/72
|