Chỉ trong chốc lát nà Lôi Kình Vũ đã biến thành dã thú, đôi mắt chứa đầy d*c vọng, không có cách nào khiến cho người đàn ông này cảm thấy đủ, chỉ muốn nhiều hơn, chiếm hết tiện nghi của Nhược Hy.
Anh nhấc bổng cô lên, để lưng cô dựa vào tường, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến khiến cô không khỏi rùng mình.
Anh cứ vậy cho thứ to lớn đang c.ư.ơ.n.g cứng vào trong, liên tục cho vào rồi rút ra, đóng chặt cô lên tường như một vật trang trí.
"Á...! đừng mà...!sẽ ngã mất...!mau thả tôi xuống đi." Nhược Hy sợ hãi, cô vốn chỉ còn một tay, lại không có chỗ bám víu, chỉ có thể ôm chặt lấy anh, trong lòng không ngừng run rẩy nhưng cũng có cảm giác rất k1ch thích.
Anh ghé sát vào tai cô, phả hơi nóng hừng hực và thì thầm: "Ngoan, không sao, tôi sẽ không để cô bị ngã đâu.
Tin tôi."
"Hức...! hức..." Cô không còn lựa chọn khác chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh nức nở, thỉnh thoảng không chịu nổi, cô lại cắn vào vai anh.
"Có sướng không?" Anh bi3n thái, nói lời lưu manh bên tai cô, thấy cô không trả lời anh lại thúc vào sâu và mạnh hơn, còn hơn cả một cái máy, điên cuồng không biết ngừng nghỉ.
"Á...!ưm...!đừng...!đừng mà, s...!sướng lắm." Cô buột miệng nói ra lời này, đầu óc mơ hồ, cũng chẳng biết là mình đang nói gì.
"Ha! Thật đáng yêu!" Nhìn thấy được dáng vẻ này của cô, anh cười một cách khoái chí sau đó lại mạnh bạo như vũ bảo, đâm sâu lút cán.
"A! Không...!đừng...!dừng lại!"
"Sao? Cô đúng là tham lam." Anh không những không dừng lại mà còn phát điên ngậm lấy đôi môi cô.
"Á!" Bên trong Nhược Hy co giật dữ dội, không nhịn được mà sung sướng đến tột cùng, một dòng nước ấm nóng phun ra, rơi vãi đầy cả sàn, ướt cả chân Lôi Kình Vũ.
"Chậc! Ra nhiều đến vậy sao? Cô hư thật đó." Anh tiếp tục cử động ra vào bên trong nơi ướt át, mặc kệ cho lúc này cô cảm thấy rất nhạy cảm và khó chịu.
"Mau...! mau dừng lại đi, tôi thạt sự không được nữa đâu.
Sẽ...!sẽ chết mất! Sẽ chết thật đó!" Đôi bờ mi ẩm ướt của Nhược Hy nhìn anh như đang cầu xin, xin anh đừng tiếp tục nữa.
Nhưng cô như vậy chỉ càng khiến anh hứng lên, không thể dừng lại, anh hôn nhẹ lên mi mắt của cô, lời nói thì thầm như mật ngọt: "Chịu thêm chút nữa đi! Không chết được đâu.
Có phải cô lại sắp ra không? Chúng ta ra cùng nhau, được không?"
Lôi Kình Vũ nhẹ nhàng rút ra rồi lại đâm mạnh vào, điên cuồng chiếm hữu.
"Á! Không được rồi...!tôi...!tôi sẽ...!ư...!mất."
"Ngoan nào, tôi cũng muốn ra."
Anh ôm chặt lấy cô, đẩy hông mạnh vào, cùng một lúc, hai dòng chất lỏng hoà quyện vào nhau, tạo nên một cảm giác rất đặc biệt và sảng khoái, cứ như được bay lên chín tầng mây.
Từ lúc bắt đầu đến giờ anh đã xuất ba lần ở trong phòng tắm, hành hạ cô đến mức đầu tóc rối tung, nước mắt chảy thành dòng trên má, mồ hôi đầy trên gương mặt, vô cùng thảm hại và xấu xí.
Nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ, anh bé cô ra ngoài, đặt cô lên giường, anh lại tiếp tục hứng lên, còn cứng hơn cả lúc ở trong phòng tắm.
"Đừng mà...!tôi không muốn đâu, nếu còn làm nữa sẽ hỏng mất.
Sẽ hỏng thật đấy." Cô lùi về phía sau, sợ hãi cầu xin, đôi mắt đẫm lệ.
Lôi Kình Vũ nhẹ nhàng lau nước mắt cô cô, hôn nhẹ lên trán cô, anh thở hắt, giọng nói trầm thấp nhưng lại rất êm tai: "Đừng sợ, ngoan, một lần nữa thôi.
Một lần nữa, tôi nhất định sẽ dừng lại, được không?"
Nhược Hy lắc đầu, cô không ngừng khóc nấc lên, anh quên cô bị thương chưa khỏi sao? Sao có thể tàn ác với cô như vậy? Anh không thấy tay phải của cô vẫn còn bó bột?
Lôi Kình Vũ mặc kệ, anh không quan tâm: "Nhược Hy, há miệng ra!" Anh dùng tay tách môi trên và môi dưới ra, cưỡng ép, hôn cô.
Lần này anh rất dịu dàng, dẫn dắt cô vào tròng, sau đó thì...!thúc vào bên trong cô.
"Ưm...!tôi...!tôi đã nói là không muốn mà." Cô đấm vào người anh, ấm ức nhưng lại không làm được gì.
"Cô thật sự muốn dừng lại?" Anh ấn nhẹ vào bụng dưới của cô, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu: "Tôi có thể cảm nhận được cái của tôi đang ở bên trong cô nè.
Cô còn đang cắn chặt lấy tôi, cô thật sự muốn tôi dường lại?"
Anh không cử động, chỉ để ở bên trong cô, sau đó thì miết nhẹ vào nơi nhạy cảm của cô, anh muốn nhìn thấy cô phát điên, mở miệng cầu xin anh cử động.
Nhưng Nhược Hy lại mím chặt môi, tay siết chặt vào chăn, một lời cũng không nói.
"Hửm?" Anh vùi đầu vào cổ cổ của cô, rồi lại cắn mạnh vào xương quay xanh của của cô, đôi tay sờ s0ạng lung khắp người cô, khiến cô liên tục rùng mình, bên trong co thắt rất chặt.
"Cầu xin tôi, hoặc là để như vầy với sáng.
Cô có thể chọn." Anh mỉm cười, ánh mắt quá đỗi đáng ghét.
Đột nhiên, cô ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng để lại trên cổ anh một dấu vết: "Tôi...!tôi khó chịu." Cô khẽ giọng, ngượng ngùng đến mức cả gương mặt và tai đều đỏ bừng.
"Vậy thì phải làm sao đây?" Anh đắc ý, cố tình không hiểu.
"Tôi...! tôi...!tôi muốn anh.
Muốn anh cử động.
Xin anh đó, tôi...!rất khó chịu." Cô ôm chặt lấy cổ của anh, không để cho anh thấy gương mặt của cô và cô cũng không muốn anh nhìn thấy biểu cảm của cô bây giờ.
"Mẹ kiếp! Cô có cần đáng yêu như vậy không?" Anh nhẹ nhàng thúc vào trong, kiềm chế không để cô bị đau, dù sau thì tay của cô vẫn chưa lành, lỡ như đụng đến vết thương thì đúng là không ổn.
"Có thích không? Có muốn nữa không?"
"Ừm!" Cô khẽ gật đầu, dường như là vừa muốn lại vừa không muốn.
"Gọi tên tôi, tôi sẽ cho cô!"
"Lôi...!Lôi Kình Vũ?"
"Không phải, cô nên gọi là...!Kình Vũ!"
"Kình Vũ!"
"Gọi lại lần nữa!"
"Kình Vũ!"
Giọng cô ngọt ngào như là một cơn gió ấm áp thổi vào tim anh khiến anh mất kiểm soát, không kiềm chế được rung động, lạc mất một nhịp: "Tiếp tục gọi!
"Kình Vũ, Kình Vũ, Kình Vũ, Kình...!á..."
Anh đột ngột xuất vào trong cô, một dòng sữa trắng sền sệt tràn ra từ nơi huyền bí, vừa ấm áp lại vừa chứa đầy tội lỗi.
Suy cho cùng, đây vẫn không phải là đều mà cô có thể chấp nhận được, trong lòng luôn mang một gánh nặng đạo đức.
Đêm còn dài, d*c vọng của con người vẫn chưa chấm dứt, sự thoả mãn thật sự vẫn chưa đáp ứng đủ.
Anh lại tiếp tục điên cuồng, đảo điên chiếm lấy cô, khuấy động bên trong cô.
"Nếu như tôi gặp cô trước ông ta thì sao? Nếu như cô thật sự là người phụ nữ của tôi thì sao? Như vậy thì tốt biết mấy." Anh thì thầm bên tai cô nhưng tiếc là cô không nghe thấy, mà sau giây phút này, ngay cả anh cũng sẽ quên mất lời nói này.
Nhưng thật ra, cho dù anh có gặp cô sớm hơn thì vẫn là hai người xa lạ không hơn không kém, vì anh sẽ không cưới cô, cũng sẽ không để mắt tới cô.
Chuyện đó vốn không thể vì cô không phải là loại người anh thích, không phải mẫu hình lý tưởng của anh.
Nếu có thể, chắc cũng chỉ vô tình liếc mắt một cái.
Cho nên, gặp nhau sớm hay muộn đều không quan trọng, quan trọng là đúng lúc, đúng thời điểm.
Có thể va vào nhau cũng có thể tách ra, nhưng biết đâu, đó lại là người cùng ta bước đi trên đoạn đường phía trước.
/66
|