Sau khi đến bữa tiệc, Nhược Hy mới cố gắn nặn ra một nụ cười cùng Lôi Kình Vũ bước vào trong.
Lúc này Lôi Chí Hào đang nói chuyện cùng vài người bạn, nhìn thấy cô, ông ta liền đi đến nắm lấy tay cô: "Hôm nay em thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn những cô gái môi đỏ mắt xanh kia."
"Lão gia nói đùa rồi."
"Không đâu, em thật sự rất đẹp, cho dù trang điểm nhẹ cũng sẽ phát sáng giữa đám đông." Nói xong, ông ta nở nụ cười đầy đắc ý, đưa cô đi chào hỏi mọi người.
"Lôi lão gia đúng là phong độ, cưới được một cô vợ trẻ đẹp lại hiểu chuyện như này, chả bù cho vợ tôi, suốt ngày lải nhải, càm ràm."
"Đúng đấy, nhìn thấy bà Lôi đây, tôi cũng muốn cưới thêm vợ hai."
Ông ta ôm lấy eo cô, khoe khoang với mọi người, cứ như là sợ người ta không biết cô bây giờ chính là bà Lôi của ông ta.
Nhưng vì chào hỏi nhiều người, uống nhiều rượu nên cô cảm thấy có hơi choáng, chân còn bị đau do đi lại nhiều nên cô đã thì thầm với ông ta: "Lão gia, em có thể sang kia nghỉ ngơi một chút được không?"
Nhưng có vẻ ông ta mải mê nói chuyện nên không nghe thấy cô.
Lôi Kình Vũ ở phía bên kia nhìn thấy, anh cầm một ly rượu đi đến: "Ba!"
"Con trai, nào, lại đây, để ba giới thiệu với con, đây là ông Vương." Ông ta cảm thấy chỗ đàn ông nói chuyện, phụ nữ không tiện ở lại nên đã quay sang nói với Nhược Hy: "Em qua bên kia ăn chút gì đi, đừng để bị đói."
Nhược Hy quay lưng đi về phía bên kia, cô lén quay đầu lại nhìn Lôi Kình Vũ, không ngờ lại vô tình bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn cô.
Trong lòng cô có hơi hoảng nên giả vờ nhìn sang nơi khác.
Cô trốn ở một góc ít người, tuy ở đây có rất nhiều bánh ngon nhưng cô lại không muốn ăn.
Có lẽ vì không khí ở đây không phù hợp với cô.
Nhưng lúc nào cũng vậy, sóng muốn lặn mà gió chẳng ngừng, dù trước khi đến đây cô đã chuẩn bị tâm lý bị người khác khinh thường và dòm ngó bằng ánh mắt khinh thường, nhưng đến cuối cùng cô vẫn không thể nào lơ đi những lời xì xào bàn tán đó.
Vì vậy cô đã nhân lúc một người không để ý mà trốn ra ngoài, hít thở không khí.
Lôi Kình Vũ mặc dù bận bàn chuyện làm ăn những vẫn luôn không kiểm soát được mà để mắt đến cô.
Nhưng vừa chớp mắt một cái cô đã biến mất.
...
Nhược Hy ra ngoài đi dạo, không khí bên ngoài quả nhiên là yên tĩnh và thoải mái hơn nhiều.
Không có ánh mắt dò xét của người khác, không cần phải giả vờ vui vẻ mà nở nụ cười.
Khi ở một mình, cô vẫn là chính cô, vẫn một Cao Nhược Hy lòng đầy vết xước và tủi thân.
Cô không cần phải mang trên người chiếc mặt nạ lạc quan và mạnh mẽ.
Đột nhiên, ở phía xa, có một người đàn ông đang say rượu bước về phía cô, cô sợ hãi tránh xa người đàn ông đó ra.
Nhưng hắn cứ nhìn cô chằm chằm còn cong khoé môi cười nham hiểm: "Bà Lôi đây sao? Đúng là rất xinh đẹp."
Hắn loạng choạng bước đến: "Nhưng mà...!không biết với gương mặt này thì cô đã qua tay bao nhiêu thằng đàn ông rồi nhỉ?"
"Anh...!anh muốn làm gì?" Cô sợ hãi lùi về sau.
"Còn giả vờ thuần khiết gì nữa chứ? Không phải cô theo lão già đó là vì tiền à? Nếu cô theo tôi, tôi sẽ cho cô gấp đôi, mỗi đêm còn sẽ làm cho cô vui vẻ.
Sao hả? Không suy nghĩ lại à?" Hắn bước đến, nắm chặt lấy cổ tay cô, bàn tay thô ráp ôm lấy eo cô.
Hắn nở nụ cười biến thái, mặc cho cô giẫy giụa vẫn kéo về phía mình: "Nào, đến đây, tôi sẽ chăm sóc cho cô thật tốt.
Chắc chắn là không làm cô thất vọng."
"Buông tôi ra...!nếu anh dám làm gì tôi, Lôi Chí Hào sẽ không tha cho anh đâu."
"Vậy à? Tôi sợ thật đó!"
Nhược Hy hoảng loạn, cô dùng hết sức lực còn lại của mình đạp mạnh vào chân hắn, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
"Mẹ nó, con chó này!"
Hắn tức giận đuổi theo cô như một con chó điên muốn căn người khiến cô sợ hãi đến độ chân tay nhũn ra, không còn sức lực mà té ngã xuống đất.
Nhược Hy không thể đứng dậy, chỉ có thể tuyệt vọng lùi về phía sau, miệng lẩm bẩm: "Đừng, đừng lại gần đây."
Khi hắn nhào đến, cô chỉ còn biết nhắm mắt chờ đợi tình huống xấu nhất xảy ra.
"Lôi...!Lôi thiếu gia?" Giọng hắn có vẻ run rẩy và sợ sệt.
"Mày định làm gì?"
"Lôi...!Lôi thiếu, tôi không làm gì cả, là cô ta tự ngã thôi, tôi không làm gì cả."
Khi Nhược Hy mở mắt ra thì hắn đã bỏ chạy thục mạng, còn không kịp nhặt giày.
"Đang yên đang lành ra đây làm gì?" Anh cau mày bước đến đỡ cô dậy, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng.
"Ba anh kêu anh tìm tôi à?" Cô nhỏ giọng, đã bị tên đó doạ sợ cho run rẩy.
"Bớt nói lời thừa thãi đi, chân cô bị thương rồi, ở lại cũng không làm được gì, tôi đưa cô về."
"Nhưng..."
Cô còn chưa kịp nói gì thì anh đã bế cô lên và bước đi: "Im lặng đi."
Tuy người đàn ông này thật sự rất đáng ghét nhưng đôi lúc anh lại mang lại cho cô một cảm giác rất vững chắc và ấm áp, cứ như anh đã đã thôi miên cô vậy.
Mặc dù không thích nhưng cũng không bài xích.
"Nhìn tôi chằm chằm làm gì? Cô nên nhìn lại bản thân cô đi, đã thảm hại đến mức nào rồi? Tôi nói cho cô biết, sau này nhìn thấy những thằng đàn ông như vậy thì tránh xa ra một chút, chỉ có tôi mớ được chạm vào cô thôi."
"Tại sao chứ?"
"Cái gì mà tại sao? Cô thích quyến rũ đàn ông đến vậy à?"
Nhược Hy mím môi, cô cảm thấy có chút uất ức, tại sao lúc nào anh cũng nghĩ xấu về cô như vậy? Tại sao anh chưa bao giờ cho rằng cô là người bị hại?
/66
|