Mộng Nhật mơ màng tỉnh giấc, nàng vì thức dậy quá sớm nên khá mệt mỏi. Nhưng sao đi đã rất lâu rồi mà vẫn chưa tới tướng quân phủ. Vén rèm nhìn phía trước nàng bất giác kêu lên tiếng
- Ngừng kiệu. Đoàn người toàn dừng lại ngơ ngác nhìn về phía kiệu hoa, tân nương tử không ngồi yên trong kiệu nàng đứng lên bước đến trước cửa kiệu định bước ra ngoài chợt thấy một nha hoàn chạy đến. Mộng Nhật đang muốn vén khăn hỷ lên thì bị tiểu Thúy vội vàng bước đến ngăn nàng lại ở bên cạnh nhỏ giọng.
- Tiểu thư, có việc gì sao ? Nàng nghe giọng của tiểu thư có vẻ lạ, cứ như là vừa nghe thấy Tứ tiểu thư nói chứ không phải ngũ chủ tử nhà nàng.
- Tiểu Thùy… ? Sao lại là em, Xảo nhi đâu ? Sao em lại xuất giá theo ta thế này ? Mộng Nhật cảm thấy có gì đó kì lạ.
- Tứ chủ nhân, ngài sao lại ngồi trên kiệu này ? Chủ tử của nô tỳ đâu ? Đoàn rước dâu này là Nhị hoàng tử Thổ Quốc rước chủ tử của nô tỳ đến Thổ Phiên. Sao lại thành ra là người thế này ? Vậy có phải chủ tử của nô tỳ cùng ngài nhầm kiệu ? Làm thế nào đây ?
- Cũng có thể….lúc chia tay ở cửa thành bọn ta vì gió cát khiến mất phương hướng nên lên nhầm kiệu. Hít một hơi thật sâu, nàng ước sẽ không phải đổi lại. Thế nhưng chỉ nhớ đến anh mắt khinh thường của hắn, tức giận của hắn. Nàng lại nghe nói hắn ngưỡng mộ Mộng Nguyệt nên cầu thân với hoàng huynh còn chỉ định tân nương phải là Nguyệt nhi. Dù là tỷ muội song sinh thế nhưng nàng và Nguyệt nhi không hề giống nhau chút nào. Nên kẻ hắn muốn lấy làm thê tử là Nguyệt nhi nàng sẽ không mặt dày mà làm kẻ thế chỗ.
- Em lên báo với Nhị hoàng tử nói chúng ta cần đổi lại tân nương. Nàng nhỏ giọng phân phó có chút không muốn. Thế nhưng người hắn cưới là muội muội nàng không phải nàng. Chỉ việc này thôi cũng khiến tâm nàng đau ê ẩm.
Thát Tử Khương đi phía trước đoàn kiệu dĩ nhiên với võ công của mình hắn nghe thấy toàn bộ. Khó khăn lắm hắn mới tráo được tân nương thế nhưng nàng lại muốn đổi lại sao ? Cơn giận dữ xâm chiếm toàn bộ tâm trí hắn lúc này, nàng dù thất thân cùng hắn nhưng vẫn ôm mộng trở thành tướng quân phu nhân. Hừ hắn sẽ không để chuyện đó xảy ra nàng dừng hòng mơ tưởng làm thê tử nam nhân nào ngoài hắn.
- Mộng Nguyệt quận chúa, chúng ta phải khởi hành thật nhanh thôi nếu không sẽ lỡ giờ lành. Thổ Phiên ta rất chú trọng may mắn nếu như xảy ra bất kỳ sự cố nào khiến hôn lễ này mang điềm không may e rằng sẽ phải hủy bỏ bang giao của hai nước rồi… Chẳng biết hắn xuất hiện từ lúc nào đã đứng bên cạnh hai chủ tử nàng. Hắn cố dùng giọng điệu nghiêm trọng đe dọa nàng. Nàng nếu muốn phá vỡ bang giao của hai nước thì cứ nói ra thử xem…
Mộng Nhật trợn tròn hai mắt há to miệng trân trối nhìn hắn, hắn dù đang cười thế nhưng lại vô cùng tức giận kiến lời nói đến cửa miệng nàng lại nuốt trở vô. Khi nghe hắn nói những điều kia thì Mộng Nhật khó khăn nuốt nước miếng, nàng tốt hơn hết là nên thế chỗ muội muội…Nguyệt nhi, tỷ thực xin lỗi muội, không phải cố ý giành tướng công với muội đâu. Nhưng đến nước này đành phải giả làm muội muội cùng hắn thành thân sau đó sẽ tìm cách trả lại thân phận này cho muội sau vậy. Không thể vì nhầm lẫn của tỷ muội nàng mà khiến cho bang giao của hai nước bị phá vỡ. Trước hết cứ thay muội muội thành thân mọi việc sẽ phải tính sau.
- Ta…ta …ta có chút khát nước, muốn xin nha hoàn một chút nước. Chàng biết đó, đường về Phiên Quốc xa như vậy lại đi từ sớm…Tuy rằng lý do này dùng để lấp liếm sự việc thế nhưng nàng thực sự đói…Ngay lúc nàng còn đang chút lúng túng cố giải thích thì bụng nàng réo lên những tiếng vang thanh thúy như cố chứng minh lời mình. Hắn Nghe tiếng bụng nàng réo to chợt bật cười, nàng trông có giống một vị quận chúa sao ? Hắn thấy nàng giống một thôn nữ hơn, vừa đáng yêu vừa thú vị…..
Đáng yêu, thú vị sao ? Hắn sao có thể lại suy nghĩ như thế về một nữ nhân kia chứ…Đầu óc hắn có phải hỏng rồi không… Tử Khương cố gạt bỏ suy nghĩ kia trong đầu bước về phía trước phân phó.
- Dừng lại nghỉ ngơi một chút…Chúng ta cũng chỉ đến biên giới, còn một phần ba đoạn đường nữa.
- Không…cứ đi tiếp thôi…ta nghĩ mình cố chút nữa cũng được….Nàng đỏ bừng mặt xấu hổ nói. Sau đó lại như nhớ ra gì đó sửa lại dáng đứng cho thật hiền dịu rồi nàng nghiêng mình hướng hắn cố dùng giọng nói nhẹ nhàng
- Thiếp không sao…nàng nhỏ giọng xấu hổ khuôn mặt đỏ ửng lên đến thật đáng yêu. Hắn mỉm cười vui vẻ, nàng đúng thật là thú vị. Mộng Nhật ngơ ngẩn cả người vì nụ cười kia của hắn mặt càng đỏ hơn
- Chàng cười… ? Nàng như chìm đắm trong nụ cười đó của hắn tim nàng đập rộn ràng. Nàng bị hắn mê hoặc mất rồi, giống như phụ hoàng say mê mẫu thân nàng, giống như hoàng tẩu say mê hoàng huynh…Giờ phút này nàng biết rằng chỉ cần được ở bên cạnh hắn nhìn thấy hắn cười thì dù cực khổ, dù hắn không yêu nàng nàng cũng cam nguyện. Đó có phải là yêu mà hoàng huynh cùng hoàng tẩu hay nhắc đến không . Cái cảm giác muốn sống cùng một người đến hết cuộc đời còn lại.
- Nàng…. Hắn có chút giật mình câu nói kia của nàng khiến hắn phát hiện đã rất lâu rồi hắn không thực sự mỉm cười.
- Ta chẳng phải lúc nào cũng mỉm cười sao ? Hắn cảm thấy có chút hiếu kỳ. Nàng có thể nhận thấy được tâm trạng hắn hay chỉ là tinh cờ .
- Điện hạ, ngài quả thật thường xuyên tươi cười. Nhưng theo ta thấy ngài càng tức giận thì ngài sẽ càng cười thật tươi. Nhưng đó đâu phải cười ? Tử khương chấn động khi nghe nàng nói.
Kỳ Nhi dù lớn lên từ nhỏ cùng hắn thế nhưng đến nàng cũng không thể nhận thấy được điều đó. Trừ bọn thuộc hạ thân tín phải luôn đoán ý tứ của hắn mà hành sự thì ngay cả Kỳ Nhi cũng chưa từng nhìn ra tình cảm thật của hắn. Đó là lý do nàng luôn hỏi hắn không biết tức giận hay sao ? Đến ngày nàng tiếp nhận ngôi vị thái tử phi nàng còn oán trách hắn, trách hắn không giận dữ không yêu thương nàng. Nhưng tươi cười ngày đó của hắn khiến hắn có bao nhiều nội thương đến giờ nàng cũng chưa từng biết.
- Nàng nhìn ra sao ? Khi nào ta giận dữ ? Có thật nàng biết được tâm tư hắn hay không .
- Hai hôm trước khi Ngọc Phi khen ngài là khi ngài không vui. Nhưng thực sự giận dữ có lẽ là khi Lam phi cố ý ngã vào ngài. Trong đáy mắt Tử Khương xẹt qua chút kinh ngạc rồi rất nhanh biến mất không dấu vết. Nụ cười trên môi hắn thực sâu nhìn nàng, nàng liệu có thể xoa dịu vết thương kia của hắn…Nếu là nàng…
- Ngừng kiệu. Đoàn người toàn dừng lại ngơ ngác nhìn về phía kiệu hoa, tân nương tử không ngồi yên trong kiệu nàng đứng lên bước đến trước cửa kiệu định bước ra ngoài chợt thấy một nha hoàn chạy đến. Mộng Nhật đang muốn vén khăn hỷ lên thì bị tiểu Thúy vội vàng bước đến ngăn nàng lại ở bên cạnh nhỏ giọng.
- Tiểu thư, có việc gì sao ? Nàng nghe giọng của tiểu thư có vẻ lạ, cứ như là vừa nghe thấy Tứ tiểu thư nói chứ không phải ngũ chủ tử nhà nàng.
- Tiểu Thùy… ? Sao lại là em, Xảo nhi đâu ? Sao em lại xuất giá theo ta thế này ? Mộng Nhật cảm thấy có gì đó kì lạ.
- Tứ chủ nhân, ngài sao lại ngồi trên kiệu này ? Chủ tử của nô tỳ đâu ? Đoàn rước dâu này là Nhị hoàng tử Thổ Quốc rước chủ tử của nô tỳ đến Thổ Phiên. Sao lại thành ra là người thế này ? Vậy có phải chủ tử của nô tỳ cùng ngài nhầm kiệu ? Làm thế nào đây ?
- Cũng có thể….lúc chia tay ở cửa thành bọn ta vì gió cát khiến mất phương hướng nên lên nhầm kiệu. Hít một hơi thật sâu, nàng ước sẽ không phải đổi lại. Thế nhưng chỉ nhớ đến anh mắt khinh thường của hắn, tức giận của hắn. Nàng lại nghe nói hắn ngưỡng mộ Mộng Nguyệt nên cầu thân với hoàng huynh còn chỉ định tân nương phải là Nguyệt nhi. Dù là tỷ muội song sinh thế nhưng nàng và Nguyệt nhi không hề giống nhau chút nào. Nên kẻ hắn muốn lấy làm thê tử là Nguyệt nhi nàng sẽ không mặt dày mà làm kẻ thế chỗ.
- Em lên báo với Nhị hoàng tử nói chúng ta cần đổi lại tân nương. Nàng nhỏ giọng phân phó có chút không muốn. Thế nhưng người hắn cưới là muội muội nàng không phải nàng. Chỉ việc này thôi cũng khiến tâm nàng đau ê ẩm.
Thát Tử Khương đi phía trước đoàn kiệu dĩ nhiên với võ công của mình hắn nghe thấy toàn bộ. Khó khăn lắm hắn mới tráo được tân nương thế nhưng nàng lại muốn đổi lại sao ? Cơn giận dữ xâm chiếm toàn bộ tâm trí hắn lúc này, nàng dù thất thân cùng hắn nhưng vẫn ôm mộng trở thành tướng quân phu nhân. Hừ hắn sẽ không để chuyện đó xảy ra nàng dừng hòng mơ tưởng làm thê tử nam nhân nào ngoài hắn.
- Mộng Nguyệt quận chúa, chúng ta phải khởi hành thật nhanh thôi nếu không sẽ lỡ giờ lành. Thổ Phiên ta rất chú trọng may mắn nếu như xảy ra bất kỳ sự cố nào khiến hôn lễ này mang điềm không may e rằng sẽ phải hủy bỏ bang giao của hai nước rồi… Chẳng biết hắn xuất hiện từ lúc nào đã đứng bên cạnh hai chủ tử nàng. Hắn cố dùng giọng điệu nghiêm trọng đe dọa nàng. Nàng nếu muốn phá vỡ bang giao của hai nước thì cứ nói ra thử xem…
Mộng Nhật trợn tròn hai mắt há to miệng trân trối nhìn hắn, hắn dù đang cười thế nhưng lại vô cùng tức giận kiến lời nói đến cửa miệng nàng lại nuốt trở vô. Khi nghe hắn nói những điều kia thì Mộng Nhật khó khăn nuốt nước miếng, nàng tốt hơn hết là nên thế chỗ muội muội…Nguyệt nhi, tỷ thực xin lỗi muội, không phải cố ý giành tướng công với muội đâu. Nhưng đến nước này đành phải giả làm muội muội cùng hắn thành thân sau đó sẽ tìm cách trả lại thân phận này cho muội sau vậy. Không thể vì nhầm lẫn của tỷ muội nàng mà khiến cho bang giao của hai nước bị phá vỡ. Trước hết cứ thay muội muội thành thân mọi việc sẽ phải tính sau.
- Ta…ta …ta có chút khát nước, muốn xin nha hoàn một chút nước. Chàng biết đó, đường về Phiên Quốc xa như vậy lại đi từ sớm…Tuy rằng lý do này dùng để lấp liếm sự việc thế nhưng nàng thực sự đói…Ngay lúc nàng còn đang chút lúng túng cố giải thích thì bụng nàng réo lên những tiếng vang thanh thúy như cố chứng minh lời mình. Hắn Nghe tiếng bụng nàng réo to chợt bật cười, nàng trông có giống một vị quận chúa sao ? Hắn thấy nàng giống một thôn nữ hơn, vừa đáng yêu vừa thú vị…..
Đáng yêu, thú vị sao ? Hắn sao có thể lại suy nghĩ như thế về một nữ nhân kia chứ…Đầu óc hắn có phải hỏng rồi không… Tử Khương cố gạt bỏ suy nghĩ kia trong đầu bước về phía trước phân phó.
- Dừng lại nghỉ ngơi một chút…Chúng ta cũng chỉ đến biên giới, còn một phần ba đoạn đường nữa.
- Không…cứ đi tiếp thôi…ta nghĩ mình cố chút nữa cũng được….Nàng đỏ bừng mặt xấu hổ nói. Sau đó lại như nhớ ra gì đó sửa lại dáng đứng cho thật hiền dịu rồi nàng nghiêng mình hướng hắn cố dùng giọng nói nhẹ nhàng
- Thiếp không sao…nàng nhỏ giọng xấu hổ khuôn mặt đỏ ửng lên đến thật đáng yêu. Hắn mỉm cười vui vẻ, nàng đúng thật là thú vị. Mộng Nhật ngơ ngẩn cả người vì nụ cười kia của hắn mặt càng đỏ hơn
- Chàng cười… ? Nàng như chìm đắm trong nụ cười đó của hắn tim nàng đập rộn ràng. Nàng bị hắn mê hoặc mất rồi, giống như phụ hoàng say mê mẫu thân nàng, giống như hoàng tẩu say mê hoàng huynh…Giờ phút này nàng biết rằng chỉ cần được ở bên cạnh hắn nhìn thấy hắn cười thì dù cực khổ, dù hắn không yêu nàng nàng cũng cam nguyện. Đó có phải là yêu mà hoàng huynh cùng hoàng tẩu hay nhắc đến không . Cái cảm giác muốn sống cùng một người đến hết cuộc đời còn lại.
- Nàng…. Hắn có chút giật mình câu nói kia của nàng khiến hắn phát hiện đã rất lâu rồi hắn không thực sự mỉm cười.
- Ta chẳng phải lúc nào cũng mỉm cười sao ? Hắn cảm thấy có chút hiếu kỳ. Nàng có thể nhận thấy được tâm trạng hắn hay chỉ là tinh cờ .
- Điện hạ, ngài quả thật thường xuyên tươi cười. Nhưng theo ta thấy ngài càng tức giận thì ngài sẽ càng cười thật tươi. Nhưng đó đâu phải cười ? Tử khương chấn động khi nghe nàng nói.
Kỳ Nhi dù lớn lên từ nhỏ cùng hắn thế nhưng đến nàng cũng không thể nhận thấy được điều đó. Trừ bọn thuộc hạ thân tín phải luôn đoán ý tứ của hắn mà hành sự thì ngay cả Kỳ Nhi cũng chưa từng nhìn ra tình cảm thật của hắn. Đó là lý do nàng luôn hỏi hắn không biết tức giận hay sao ? Đến ngày nàng tiếp nhận ngôi vị thái tử phi nàng còn oán trách hắn, trách hắn không giận dữ không yêu thương nàng. Nhưng tươi cười ngày đó của hắn khiến hắn có bao nhiều nội thương đến giờ nàng cũng chưa từng biết.
- Nàng nhìn ra sao ? Khi nào ta giận dữ ? Có thật nàng biết được tâm tư hắn hay không .
- Hai hôm trước khi Ngọc Phi khen ngài là khi ngài không vui. Nhưng thực sự giận dữ có lẽ là khi Lam phi cố ý ngã vào ngài. Trong đáy mắt Tử Khương xẹt qua chút kinh ngạc rồi rất nhanh biến mất không dấu vết. Nụ cười trên môi hắn thực sâu nhìn nàng, nàng liệu có thể xoa dịu vết thương kia của hắn…Nếu là nàng…
/20
|