Tranh Thiên Hạ

Chương 5: Kiếm quang như tuyết người như hoa

/55


“Phác nhi, đệ có nhớ đám áo đen đêm đó đến nhà đệ có đặc trưng gì không?” Ngoại ô Nguyễn Thành, một con ngựa trắng lững thững bước đi, có hai người cưỡi trên lưng ngựa, Hàn Phác ngồi trước, Phong Tịch ngồi sau.

Hàn Phác cẩn thận nhớ lại, sau đó lắc đầu, “Tất cả những người đó đều che mặt, nhìn không ra có đặc trưng gì cả, uhm, nếu nhất định phải nói có đặc điểm gì đó, thì là binh khí trong tay họ đều là đại đao.”

“Đao?” Phong Tịch cau mày, trên đời này dùng đao cũng nhiều không biết có bao nhiêu người.

“Đúng vậy, toàn bộ chỉ dùng đao.” Hàn Phác gật gật đầu.

“Thế đệ có nhớ bọn họ dùng chiêu thức gì không?” Phong Tịch hỏi lại, ít nhiều cũng muốn có thêm manh mối.

Hàn Phác lại lắc đầu, “Đám người áo đen đó vừa đến, phụ thân liền giấu ta đi, bảo ta quyết không được phép đi ra ngoài, thế nên ta không thấy được gì hết.”

“Đệ cái gì cũng không biết, chúng ta làm như nào để tìm được những tên áo đen đấy đây?” Phong Tịch không thể không đưa tay ra gõ lên đầu Hàn Phác, “Đời này đệ không muốn báo thù nữa hả?”

“Nhưng mà ta biết đám người áo đen đó vì dược phương nhà ta mà đến, bởi vì ta nghe được bọn chúng bảo phụ thân ta giao dược phương ra.” Hàn Phác cúi gằm mặt xuống có chút tủi thân.

“Uhm, khó trách toàn bộ thuốc nhà đệ đều bị lấy sạch nhẵn. Về phần dược phương kia à…… hiện tại dược phương đang nằm trong tay ta.” Phong Tịch nâng cằm lên, trong mắt lóe ra tia sáng, “Nếu chúng ta tung ra tin đồn rằng dược phương của Hàn gia đang ở trong tay Bạch Phong Tịch ta, vậy thì toàn bộ những người trong thiên hạ ham muốn thuốc của Hàn gia sẽ truy đuổi, những tên áo đen đó khẳng định cũng sẽ đuổi theo.

“Cô…… Nếu cô làm như vậy thì đến lúc đó toàn bộ người trong thiên hạ sẽ đuổi giết cô đó!” Hàn Phác nghe xong không khỏi hét lên, “Cô không muốn sống nữa rồi!”

“Đi!” Ngón tay mảnh mai của Phong Tịch lại gõ thêm lần nữa.

“Ai ôi!” Hàn Phác không khỏi ôm đầu kêu đau.

“Nhóc con, đệ sợ? Sợ bị những người đó giết ư?” Phong Tịch nhìn cậu cười đùa.

“Ta không sợ! Vẻ mặt Hàn Phác tỏ ra bất khuất, khuôn mặt tuấn tú nho nhỏ ngẩng cao, “Cô còn không sợ thì ta đường đường là một người đàn ông chân chính thì sợ cái gì! Huống hồ ta còn muốn giết những tên áo đen đó để báo thù cho phụ thân!”

“Ừ, thế này mới giống một người đàn ông.” Phong Tịch gật đầu, ngón tay lại gõ lên đầu Hàn Phác.

“Đừng gõ đầu ta! Đau nha!” Hàn Phát xoa xoa đầu nói.

“Ta đây là muốn đệ trở nên thông minh hơn một chút.” Phong Tịch cười nói, tuy vậy cũng đã dừng tay.

Hàn Phác nhìn thẳng phía trước, con đường trước mắt rất dài, không biết nên đi về phương hướng nào, trái tim nhỏ bé bỗng sinh ra một loại cảm giác mờ mịt, trong sự mờ mịt ấy có cảm thấy con đường về sau sẽ không còn giống như ngày xưa, cuộc sống xa hoa, tình người ấm áp bao quanh, hạnh phúc giản đơn tại một khắc này đã bị cắt đứt, từ nay về sau có lẽ là một con đường đầy mưa gió bụi trần.

Một lát sao, cậu chợt quay đầu nhỏ giọng nói: “Này, cảm ơn.”

Cậu tuy còn bé nhưng cũng được sinh tại võ lâm thế gia, cũng biết giang hồ hiểm ác, biết Phong Tịch làm như vậy sẽ gánh lấy một mối nguy hiểm thật lớn, thậm chí có khả năng mất mạng! Trong lòng không khỏi sinh ra niềm cảm kích.

“Tiểu quỷ, gọi tỷ tỷ! Nghe không!” Trên trán lại bị gõ một cái, Phong Tịch tựa như không nghe được lời cám ơn ở vế sau của cậu!

“Cô đồng ý không gõ ta nữa thì ta gọi!” Hàn Phác ôm đầu phòng ngừa lại bị tấn công tiếp.

“Được.” Phong Tịch trả lời rõ ràng, “Gọi tỷ tỷ!”

“Uhm…… Uhm…… Tỷ…… Tỷ tỷ.” Hàn Phác ngượng nghịu một hồi cuối cùng cũng gọi một tiếng nhỏ nhỏ

“Phác nhi ngoan!” Ngón tay Phong Tịch vốn lại định gõ, gần đến đầu Hàn Phác lại nhớ tới chuyện mình vừa đồng ý liền sửa gõ thành sờ.

“Tỷ tỷ, chúng ta nên đi hướng nào đây?” Đã gọi một lần, đến khi lại gọi lần nữa Hàn Phác cảm thấy dễ dàng hơn.

“Không biết.” Phong Tịch trả lời thật sự rất tuyệt tình.

“Cái gì?” Hàn Phác lập tức kêu lên.

“Phác nhi, đệ bao nhiêu tuổi rồi? Sao lúc nào cũng luôn ngạc nhiên đến hoảng hốt vậy? Đệ mau lớn lên đi, có chút chín chắn trưởng thành, cần phải gặp biến cố không hoảng sợ! Phong Tịch không quên dạy dỗ vị đệ đệ mới này bất cứ lúc nào.

“Mười ba tuổi.” Hàn Phác lại thật sự thành thật trả lời.

“Đủ lớn, ta vào thời điểm bằng tuổi đệ, đã một mình lang bạt trên giang hồ rồi.” Phong Tịch nói nhẹ nhàng tựa như gió thổi mây bay.

“Hả?” Hàn Phác nghe thấy vậy không khỏi nổi lên hứng thú, “Tỷ một mình đi? Cha mẹ tỷ không lo lắng sao?”

Ai ngờ Phong Tịch cũng không đề ý đến câu hỏi của cậu mà lại ngưng mày tựa như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau ánh mắt nàng sáng lên, hai tay vỗ một cái nói: “Phác nhi, ta nghĩ đến một chuyện.”

“Nghĩ tới cái gì đó?”

“Nếu như tung ra tin đồn rằng dược phương tại trên người ta, đến lúc đó các đạo nhân mã sẽ đến đuổi giết ta, ta thì cũng không sợ cái gì, chỉ là đệ……” Nàng liếc mắt nhìn cậu, “Đệ với võ công như thế chắc chắn tính mạng sẽ khó giữ, cho nên ta lại nghĩ tới một biện pháp tốt hơn.”

“Biện pháp gì?” Hàn Phác hỏi lại, nghĩ kĩ thì cũng có lý, với võ công của bản thân thì đừng nói báo thù, ngay chỉ tự bảo vệ mình đã còn không kịp, đến lúc đó nói không chừng sẽ liên lụy tỷ ấy.

“Dược phương kia cũng bị con hồ ly đen chép trộm một phần, mà võ công của tên ấy so với đệ cao hơn không biết bao nhiêu lần, hơn nữa bên người còn có nhiều cao thủ bảo vệ hắn, thế nên không bằng chúng ta tung ra tin đồn nói rằng dược phương đang ở trong tay hắn, khiến tất cả mọi người truy đuổi hắn, sau đó chúng ta đi theo phía sau chờ đám người áo đen kia xuất hiện là được.” Phong Tịch cười tủm tỉm nói, “Mưu kế này của tỷ tỷ ta không tệ có phải không?”

Hàn Phác nghe xong đôi mắt trở nên u mê, một lúc sau mới ấp úng nói: “Đây không phải là tỷ hãm hại huynh ấy sao.”

“Nói cái gì đấy!” Phong Tịch vỗ một chưởng lên đầu cậu, tuy có nói rằng không gõ, nhưng cũng chưa nói là không vỗ, “Con hồ ly đen kia giả dối, thất thường, âm hiểm, độc ác…… Võ công lại ít có đối thủ, đệ không bằng lo lắng cho những người đuổi theo tên ấy có thể bị mất mạng dưới tay hắn hay không đi!”

“Hừ! Hãm hại người khác, nói xấu người khác sau lưng mà còn ra vẻ có lý như vậy thật sự là hiếm thấy nha, nữ nhân!”

Thấy sau lưng truyền đến một tiếng hừ lạnh, quay lại nhìn, Phong Tức đang ngồi ngay ngắn trên lưng một con ngựa đen, phía sau có thêm hai người cũng đang cưỡi ngựa đi theo, là hai anh em sinh đôi Chung Ly Chung Viên có bộ dáng giống nhau như đúc, sau nữa là một chiếc xe ngựa, người đánh xe là một lão già ước chừng năm mươi, trong tay cầm một cây roi, sắc mặt vàng vọt nhưng đôi mắt lại lóe lên tia sáng như sao.

“Ầy, hồ ly đen, mi đã đến rồi.” Chỉ thấy Phong Tịch mỉm cười tiếp đón, hoàn toàn không vì việc mình trù tính hại người vừa rồi mà cảm thấy xấu hổ. “Tới thì thật là tốt, cho ta mượn xe ngựa của mi ngủ chút, ta buồn ngủ quá đi.”

Nói xong nàng liền từ trên lưng ngựa phi thân lên, đáp xuống xe ngựa, tay hướng người đánh đánh xe vẫy vẫy, “Chung lão bá, đã lâu không thấy.”

Sau đó nói với Chung Viên, Chung Ly: “Điểm tâm trong xe ta ăn, nếu hồ ly đen đói bụng, các cậu lại liệu mà tìm cách lấp kín miệng hắn, đến trạm cuối hãy đánh thức ta dậy.” Nói vừa xong liền chui vào trong xe ngựa.

“Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu?” Hàn Phác bị bỏ lại trên lưng ngựa cuống quýt hỏi.

Màn xe bị nhấc lên, Phong Tịch ló đầu ra, sau đó chỉ chỉ Phong Tức: “Hỏi hắn.”

Sau đó rụt đầu lại, không hề đi ra nữa.

Hàn Phác nhìn sang Phong Tức, hỏi trong im lặng.

“Trước tiên chúng ta đi tới Ô thành” Phong Tức nhàn nhạt nói, sau đó kéo dây cương, dẫn đầu đi trước.

Còn Hàn Phác ở phía sau lại quay đầu nhìn xem xe ngựa yên tĩnh không một tiếng động, bắt đầu có chút nghi ngờ, mình có phải chọn lựa người đi cùng sai lầm rồi hay không?

Ô thành, biên cảnh Bạch Quốc, một con sông dài tựa như một dây lưng bằng ngọc vắt qua Ô thành, tiến thẳng vào bờ cõi Kỳ Vân, đây chính là sông Ô Vân dài đến một ngàn hai trăm lý[1], một trong bốn con sông lớn tại Đông Triều.

Lúc này đây, một con nguyền đang đỗ bên bờ sông Ô Giang, vẻ ngoài của con thuyền này với các thuyền khác cũng không có gì khác biệt, duy chỉ đặc biệt một chỗ là toàn bộ thân thuyền đều được sơn một màu đen.

Có hai người đang đứng đầu thuyền, một lớn một nhỏ, người lớn hơn là một công tử trẻ tuổi áo gấm màu đen phấp phới, mặt mày như ngọc, khí chất ung dung, trên mặt còn hiện một chút cười nhẹ nhàng tao nhã, thần thái mang vẻ cao quý tiêu sái không nói được thành lời. Còn người nhỏ lơn là một thiếu niên ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, một thân áo trắng, trên mặt hơi hướng trẻ con vẫn còn chưa hết, hai người này chính là Phong Tức cùng Hàn Phác.

Về phần Phong Tịch, ban đầu nàng vốn ngồi dựa vào lan can thuyền, nhưng nay lại nằm trên sàn thuyền chìm vào mộng đẹp.

Đương lúc hoàng hôn, ánh tà dương lấp loáng ánh vàng từ trên bầu trời rọi xuống mặt sông Ô Vân nước trong văn vắt, tạo thành một dải sáng lung linh, trời nước một màu, không nhiễm bụi trần, ngay cả mấy bụi cỏ lau bên bờ sông cũng nhiễm một tầng ánh sáng vàng nhạt nhòa, dưới gió sông thổi hơi lay động, tựa như khoe ra chút quyến rũ cuối cùng.

Đôi mắt phượng dài của Phóng Tức nheo lại, ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời đỏ xa xa đang lặn về đằng tây, vạn tia sáng vàng bao phủ quanh thân. Hắn tại giờ phút này không hề nói một câu, tựa như từ thời xa xưa cho tới nay vẫn đứng sừng sững như thế, yên lặng đến khác thường, hoàn toàn không hề giống với quý công tử ngày thường nhã nhặn tinh tế kia. Dưới ánh tà dương, bóng hình màu đen có vẻ như trở nên cao lớn, bình thản đứng như núi cao ngất trời, lại mang theo chút cô tịch dưới ánh trời chiều, phảng phất như toàn bộ trời đất này chỉ tồn tại một bóng dáng ấy.

Còn Hàn Phác lại chăm chú nhìn trộm Phong Tịch đang ngủ say sưa trên sàn thuyền, tựa như nghiên cứu một điều gì đó, chỉ là nghiên cứu một hồi lẫu vẫn không thể hiểu rõ, một người như vậy sao lại là Bạch Phong Tịch danh truyền thiên hạ kia?

Một đường từ Nguyễn Thành tới Ô Thành, Phong Tịch về cơ bản chỉ làm hai việc, ăn với ngủ. Nàng dường như luôn luôn có bộ dáng tựa như ngủ không đủ, trừ bỏ đứng, chỉ cần ngồi xuống hoặc nằm xuống, nàng lập tức có thể tiến vào mộng đẹp, việc ngủ như vậy thật sự khiến Hàn Phác bội phục không thôi!

Mà ăn cái gì, haizz! Nhớ lại ngày đầu tiên, một mình nàng ăn sạch điểm tâm mà Chung Ly, Chung Viên chuẩn bị cho Phong Tức ăn đủ trong hai ngày, sau đó cứ tự nhiên ngủ như không.

Còn bọn họ đành phải dừng lại tại một quán nhỏ bên đường để ăn cơm, đợi lúc đồ ăn đi lên, bọn họ mấy người đã đói bụng ngay lập tức ăn như hổ đói, vậy mà Phong đại công tử chỉ nhìn lướt qua, chưa hề động đũa liền đứng dậy đi vào xe ngựa. Một lát sau từ trong xe ngựa nghe được một tiếng kêu thảm, mang thanh âm tức giận nhịn đau “Hồ ly đen! Ta giết mi!”

Còn Chung Ly, Chung Viên cùng vị Chung lão bá kia vẫn cúi đầu ăn nhiều như trước, tựa như không có nghe thấy tiếng đánh nhau tiếng mắng chửi trong xe ngựa, cũng chỉ có cậu lo lắng quan sát xe ngựa, sợ rằng ‘xe hủy người mất’, ngay cả cơm cũng quên ăn, cuối cùng vẫn là Chung lão bá vỗ vỗ vai cậu trấn an, muốn cậu đừng lo lắng. Đương nhiên, rốt cục thì hai người kia cũng không gây ồn ào tới mức mất mạng, nhân tiện đến một vết thương cũng không thấy, có thể cao thủ ra tay, không giống loại vũ phu tầm thường đánh lộn.

Nàng lúc này, một người con gái cứ như vậy quang minh chính đại nằm ngủ trên sàn thuyền, hoàn toàn không hề để ý lúc này đang là giữa ban ngày ban mặt, hoàn toàn không để ý bên cạnh có đàn ông, tựa như trời là màn che, đất là giường chiếu, ngủ dễ chịu ngọt ngào đến như vậy!

Một tay gối sau đầu, một tay buông lỏng bên hông, suối tóc dài màu đen trải xõa trên sàn thuyền, giống như phủ một lớp màn lụa màu đen lên chiếu đất. Gió sông phất qua, chiếc màn lụa đen nhẹ nhàng từng đợt từng đợt bay lên, có cái đáp xuống áo trắng, tựa như làn khói vây bọc đám mây, có cái lại vẫn bay lên, ở trong không trung phấp phới, đáp xuống hai gò má của nàng, những sợi tóc đen mượt mà bóng bẩy lưu luyến khuôn mặt như ngọc từ từ rơi xuống…… từ từ rơi xuống……

Phong Tức khi quay đầu liền gặp Hàn Phác chăm chú nhìn không chuyển mắt Phong Tịch, trong đôi mắt ấy hiện lên sự mê hoặc, hoài nghi, hâm mộ, tán thưởng, thở dài…… Đôi mắt trên khuôn mặt nho nhỏ tràn ngập những suy nghĩ sâu xa không hề phù hợp với tuổi. Phong Tức duỗi tay ra vỗ lên đầu cậu. Hàn Phác quay đầu lườm anh ta, nửa tức giận nửa không đề ý.

Chợt nghe được một tiếng “bùm” vang, hai người quay đầu cùng một lúc lại không thấy Phong Tịch đâu, chỉ thấy đầu thuyền bắn bọt nước tung tóe văng lên sàn thuyền, một lát sau, hai người mới lấy lại tinh thần tình ngộ: Phong Tịch rốt cuộc đã bị rơi xuống sông rồi!

“Ầy, tỷ ấy có biết bơi lội không?” Hàn Phác thét một tiếng kinh hoảng, đang muốn nhảy xuống cứu nàng ai ngờ Phong Tức lại giữ chặt cậu lại, miệng nhẹ nhàng đếm: “Một, hai, ba, bốn…… mười!”

Ầm! Nước sống bắn tung tóe, tiếp theo chỉ thấy Phong Tịch nổi lên.

“Khụ khụ… Mi thấy chết mà không cứu… khụ…….khụ…… hồ ly!” Một bên ho một bên bơi lại.

“Nữ nhân, việc ngủ của cô thật sự làm ta bội phục đến tột cùng nha, cô lại còn có thể ngủ được trong nước!”

Miệng tặc lưỡi khen ngợi, nhưng cũng không khó để người ta nghe ra ý đùa cợt châm chọc trong lời nói kia.

Phong Tịch rẽ nước phóng lên cao, toàn thân ở trên không trung, những giọt nước bắt tung tóe lên thuyền, hai người đứng kia bị dính đầy nước sông.

“Một mình hưởng không bằng nhiều người hưởng, nước ngọt mát lạnh như vậy ta cũng chia cho các người hưởng thụ chút ít.” Phong Tịch đáp trên đầu truyền, nhìn lại hai người đứng trên thuyền bị chính mình văng nước ướt đẫm không khỏi cười vui nói.

“Chậc!” Phong Tức huýt một âm to và rõ ràng, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Phong Tịch, “Nữ nhân, cô tuy rằng lười cực kì, tuy nhiên lại không lười việc phát triển da thịt nha.” Ánh mắt di động cao thấp, đánh giá từ đầu đến chân, “Chỗ nên lớn thì lớn, chỗ không nên phát triển thì không phát triển, xét điểm ấy mà nói, cô vẫn có chút duyên dáng ít ỏi.”

Vừa nói còn vừa tự gật đầu.

Phong Tịch lúc này đây toàn thân ướt đẫm, áo trắng rộng phấp phới dính sát vào người, đường cong lung linh nhìn thấy được thật rõ ràng, suối tóc dài đen dính trước sau người, một giọt nước nương theo người nàng rơi xuống, khuôn mặt như bạch ngọc ngâm nước, đẹp đẽ thanh thuần mị hoặc, phảng phất như thủy yêu dưới nước đi lên, không cẩn thận lộ ra ma lực mị hoặc người.

Hàn Phác vừa thấy bộ dạng Phong Tịch lúc này, tuy tuổi vẫn còn nhỏ nhưng cũng vội vàng xoay người sang chỗ khác, mắt nhắm lại, trong đầu nhớ tới Tây Tịch trong nhà trước kia đã dạy dỗ qua “phi lễ chớ nhìn”, mặc dù trong lòng cũng rất nghi ngờ đối với người như Phong Tịch vậy, trên đời này liệu có còn từ “lễ” không?

Phong Tịch giờ đây mới phát hiện ra hiện trạng của chính bản thân mình, nhưng Bạch Phong Tịch vẫn chính là Bạch Phong Tịch, đối mặt với tình trạng này cũng không hề lúng túng. Nàng hất đầu, suối tóc dài bay lên phía trước, che khuất đi một ít cảnh xuân, trên mặt cũng chỉ toàn ý cười: “Có thể được Hắc Phong Tức nổi tiếng thiên hạ khích lệ như thế, vinh hạnh đáng được chúc mừng!”

Tiếng cười còn chưa dứt, nàng quay thân mình phóng túng trước mặt Phong Tức, hai tay mở ra, thân thể mềm mại xoay tròn, tựa như thủy yêu ca múa mị hoặc, “Bộ dáng này của ta so với các cô nương ở Thiên Hương Lâu, Vạn Hoa Lâu như thế nào?”

Tuy rằng lời nói là như thế, nhưng trong lúc xoay tròn, những hạt nước vụt bay, tạo thành một tầng sương mù ẩm ướt, bao phủ quanh thân khiến người ta không có cách nào nhìn rõ ràng, tiện đường cũng bao quanh một thân Phong Tức.

“Cô nương ở Thiên Hương Lâu, Vạn Hoa Lâu, người người đều dịu dàng, kiều mỵ động lòng người, quyết không giống cô hắt nước ta ướt cả một thân.” Phong Tức nheo mắt lại cười khổ.

“Ầy, vậy sao?” Phong Tịch dừng lại, mặt mang ý cười, nghiêng đầu nhẹ hỏi, đôi mắt có lẽ được nước sông thấm đẫm, hiện lên ánh nước long lanh.

“Uhm, cô tuy rằng không vừa không dịu dàng lại không kiều mỵ, nhưng những cô nương ở Thiên Hương lâu cũng không có khả năng vẩy nước làm ướt một thân ta như thế này.” Phong Tức lau đi khuôn mặt dính đầy nước, bất đắc dĩ thở dài.

“Ha ha……” Phong Tịch cười to, khóe mắt nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Hàn Phác, đầu ngón tay bắn ra một giọt nước rơi xuống chính giữa trán cậu.

“Ối!” Hàn Phác kêu đau một tiếng, xoa xoa cái trán, mắt mở to bực bội lườm Phong Tịch, đối với dạng người như vậy thực không nên giảng giải cái gì gọi là “lễ”!

“Đệ, tiểu quỷ này còn đứng ngây ra ở đó làm gì, còn không mau đi tìm quần áo cho tỷ tỷ thay!” Phong Tịch ra lệnh chẳng hề khách khí.

Lời vừa mới dứt đã thấy thị đồng của Phong Tức cầm một bộ quần áo đi vào, cung kính dâng lên cho Phong Tịch, “Tịch cô nương, mời cô vào trong khoang thuyền để thay quần áo ướt.”

“Chung Ly, cậu đúng là ngoan.” Phong Tịch nhận lấy bộ quần áo, vừa cười tủm tỉm vừa vỗ vỗ đầu thị đồng

“Tịch cô nương, tôi là Chung Viên.” Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của thị đồng đỏ hồng lên tựa như ánh tà dương đằng tây.

“Hử?” Phong Tịch giương đôi mày dài, sau đó tự mình cố chấp nói, “Không sao, dù sao Chung Ly Chung Viên đều là các người mà.”

Nói xong nàng quay người này đi vào trong khoang thuyền thay đồ.

Đợi đến khi nàng thay xong quần áo đi ra, thuyền sắp căng buồm rời bến.

“Cô định đi đâu?” Phong Tức khoanh tay đứng thẳng ở mũi thuyền, không hề quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi.

“Tùy thôi.” Phong Tịch cũng đáp lại thản nhiên, ngẩng đầu nheo mắt nhìn về mây trôi biến động phong phú nơi chân trời đằng tây, “Lên bờ, đi tới đâu thì tới đó.”

Hàn Phác nghe thấy vậy theo bản năng túm lấy tay áo Phong Tịch.

Hành động đấy rơi vào tầm ngắm trong khóe mắt Phong Tức, miệng hắn cong lên, lộ ra một chút cười nhẹ, “Hàn Phác, đệ xác định muốn đi cùng cô ta sao?”

“Đương nhiên!” Hàn Phác túm chặt ống tay áo Phong Tịch không có chút do dự, không hiểu vì sao mỗi lần bị ánh mắt Phong Tức quét qua, trong lòng liền sinh ra một cảm giác lạnh lẽo, cảm thấy đôi mắt ấy rất sáng lại rất sâu, vạn sự vạn vật trong đôi mắt ấy tựa như đều trở nên trong suốt. Đây cũng là một trong những lý do mà cậu không muốn đi cùng anh ta.

“Thật không?” Phong Tức cười sâu xa khó hiểu, sau đó hạ thấp thanh âm đến mức chẳng thể nghe thấy được, “Nguyên bản muốn kéo đệ lại, nhưng…… tương lai đệ liền sẽ biết!”

“Huynh nói gì vậy?” Hàn Phác nghe không rõ cũng là nghe không hiểu.

“Không có gì.” Phong Tức quay đầu nhìn Phong Tịch, nụ cười trên khuôn mặt cũng trở nên nhạt dần, “Các người muốn tra ra đám người áo đen đã giết Hàn gia? Thực sự muốn dùng chính mình làm mồi nhử sao?”

“Xem tâm tình ta rồi định mồi nhử là cái gì, còn về phần đám người áo đen này……” Phong Tịch lấy tay cầm lấy suối tóc dài vẫn còn những giọt nước đính lên, trong mắt hiện lên một tia sáng như ánh sao, sáng như tuyết như kiếm, nhưng ngay lập tức cũng biến mất, trở lại một bộ dáng mệt mỏi như trước nói, “Mi với ta hẳn là nghĩ giống nhau đi, năm năm trước, mi với ta tuy đã san bằng Đoạn Hồn Môn nhưng lại không thể trừ tận gốc, năm năm sau Đoạn Hồn Môn lại xuất hiện tại Bạch Quốc. Mai danh ẩn tích năm năm, những người xuất hiện ở Tuyên Sơn lại càng ác độc âm ngoan hơn ngày trước, theo cách hành động của đám áo đen diệt Hàn gia mà xem, vô cùng có khả năng là người của Đoạn Hồn Môn, Đoạn Hồn Môn từ trước đến nay chỉ nhận tiền làm việc, người có thể mời được bọn họ chắn chắn phải là người giàu có một phương!”

“’Để đạt mục đích, không từ thủ đoạn’ đấy là tôn chỉ của Đoạn Hồn Môn!” Phong Tức ngẩng đầu, buồm đã căng lên, “Ta xuôi theo sông Ô Vân đi thẳng vào Kỳ Vân, không bằng cô tiện qua Nam Quốc, một đường này ta giúp cô tra xét tung tích của đám người áo đen, cô giúp ta truy tìm xem Huyền Tôn Lệnh đang ở nơi đâu, cuối cùng sẽ đến hội họp ở Hoàng Quốc, thế nào?

Phong Tịch nghe thấy thế quay lại nhìn Phong Tức, nắm bắt được ánh sáng chợt lóe rồi biến mất trong đôi mắt hắn, bỗng nhiên cười cười, “Mi sao lại cứ cố chấp muốn lấy đi Huyền Tôn Lệnh? Chẳng lẽ Hắc Phong Tức thật sự muốn xây dựng lên một vương triều màu đen?”

“Vương triều màu đen?” Phong Tức nở một nụ cười nhẹ không tài nào nắm bắt được, sau đó nhìn về phía trước thuyền, “Ta bất quá cũng chỉ là nhận nhờ vả của người khác thôi.”

“Người nào mặt mũi to đến như vậy, có thể khiến mi làm việc cho người ấy?” Phong Tịch nở một nụ cười trào phúng, “Người ấy không sợ nhờ vả sai người sao?”

“Lan Tức công tử của Phong[2] Quốc.” Phong Tức nhàn nhạt nói, ánh mắt dừng ngay trên mặt Phong Tịch, “Ngày đó, châu báu giúp cô trả được nợ đều là công tử tặng cho, nói như vậy thì cô cũng thiếu người ấy một phần ân huệ, Huyền Tôn Lệnh cũng là vật mà người ấy muốn, cô thuận tiện hỏi thăm chút ít cho ngài cũng là là việc nên làm.”

“Lan Tức công tử?” Phong Tịch vừa nghe thấy vậy quay đầu đi, nụ cười sáng lạn lại mang chút giễu cợt, “Nghe nói một trong tứ đại công tử Đông Triều, Lan Tức công tử thanh cao ẩn dật tựa u lan sâu trong thung lũng, cứ tưởng rằng người là công tử thanh cao rời xa chốn phàm trần, sao lại cố chấp muốn lấy một tấm Huyền Tôn Lệnh nhuốm đầy máu bẩn, hàng vạn bàn tay dơ dáy đã sờ qua? Chẳng những phái thuộc cấp đến đoạt lại còn lấy số tiền lớn hối lộ người giang hồ. Tại sao vừa nhắc đến giang sơn mỹ nhân, tiền tài quyền lợi, người thánh khiết thanh cao cỡ nào cũng giống như một lũ chó vừa bẩn vừa thối!”

Đối với việc Phong Tịch châm chọc khiêu khích, Phong Tức tựa như sớm đã tập mãi thành thói quen, nét cười nhẹ trên khuôn mặt không đổi, nhìn lại bờ sông nói nói: “Thuyền cũng chuẩn bị khởi hành rồi, cô muốn cùng đường với ta đi Kỳ Vân sao?”

“Không thèm cùng đường với con hồ ly đen như mi!” Phong Tịch giơ tay chộp lấy áo Hàn Phác, sau đó thân hình bay lên, nhẹ nhàng dừng lại trên bờ.

“Nữ nhân, đừng quên lời hẹn, gặp lại ở Hoàng Quốc.” Phong Tức nhạt nhạt buông lại một câu.

“Hả…… hồ ly đen, ta cho dù có tìm được Huyền Tôn Lệnh cũng không đưa cho mi, ta sẽ đưa cho Hoàng Quốc thế tử!” Phong Tịch cười mỉa mai.

“Vì sao?”

Phong Tức hỏi lại một câu, thuyền đã càng ngày càng rời ra bờ nhưng câu trả lời của Phong Tịch vẫn truyền đến rõ ràng như trước.

“Bởi vì đó là thứ huynh ấy hy vọng, là thứ huynh ấy đã thấy tính mạng đánh đổi!”

“Huống hồ ta chưa có đồng ý lời hẹn kia đâu.” Nhìn cánh buồm trắng xa xa, sắc trắng duy nhất trên chiếc chiến thuyền màu đen đó, Phong Tịch lẩm bẩm nói.

Đợi đến khi cách buồm trắng cuối cùng cũng biến mất nơi chân trời, người trên bờ vẫn đứng ngây ngốc như trước, ngắm nhìn non xanh nước biếc dưới tà dương, trong lòng lại xuất hiện một điều gì đó nặng nề chẳng rõ nguyên nhân.

“Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu bây giờ?” Hàn Phác gọi lại Phong Tịch, người đang thả hồn tận nơi xa.

“Tùy.” Câu trả lời của Phong Tịch không đổi.

“Ngoài trừ “tùy” ra, còn có câu trả lời nào khác không?” Hàn Phác lần thứ hai nghi ngờ lựa chọn của chính mình.

“À.” Phong Tịch cúi đầu nhìn cậu, sau đó lại nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Chúng ta cứ thuận đường này mà đi thôi, qua Nam Quốc, Hoa Quốc, Phong Quốc, Phong (phong phú) Quốc, Kỳ Vân…… Cứ đi như vậy thôi, một ngày nào đó sẽ gặp những tên áo đen đó.”

“Cái gì? Cứ đi như vậy? Không có bất kỳ manh mối gì mà cứ đi loạn một mạch?” Hàn Phác trừng to đôi mắt biểu hiện không thể tin được nhìn Bạch Phong Tịch, trong thâm tâm không khỏi khẳng định giả thiết của mình: Trên giang hồ truyền rằng nàng thần dũng phi phàm, thông minh trí tuệ, tất cả đều là xuyên tạc!

“Đi! Nhóc con này, đệ trưng ra vẻ mặt gì cho ta xem đấy! Ngón tay Phong Tịch búng lên trên trán Hàn Phác , sau đó đi đầu dần đường, “Đã bao giờ nghe qua một câu chưa, ‘mặc ở Bạch Quốc, ăn tại Nam Quốc, võ tại Hoàng Quốc, văn tại Phong Quốc, chơi tại Hoa Quốc, nghệ[3] tại Phong (phong phú) Quốc’, tỷ tỷ bây giờ sẽ đưa đệ đi thưởng thụ một cuộc sống phóng túng!”

Nam Quốc, sơn đạo biên giới phía Tây,

Hai người một lớn một nhỏ đang chậm chạm bước đi, người đi ở phía trước là một cô gái áo trắng, tay áo tung bay, suối tóc đen dài, chân bước nhẹ nhàng, sắc mặt vui vẻ. Còn người đi phía sau là một thiếu niên áo trắng, trên lưng đeo một tay nải nhỏ, một thân áo trắng đã thành áo xám, một khuôn mặt tuấn tú đã trở nên thất thần, một đôi mắt ảm đạm chẳng hề có chút tia sáng, trong miệng cũng không còn sức lực thì thào thốt lên.

“Đệ tại sao lại muốn đi theo tỷ chứ? Đây là quyết định sai lầm nhất trong đời đệ!”

“Đi theo tỷ, chỉ ăn được bữa đực bữa cái, có lúc còn ăn cơm bá vương[4], chạy không thoát thì liền cầm đệ ở nơi nào đó, nếu không thì cũng phải ăn quả dại, uống nước bẩn khe suối.”

“Nếu không phải là ngủ dưới mái hiên nhà người khác thì cũng bắt ngủ trên cây, nếu không thì cũng chỉ ngủ trong ngôi miếu đổ nát chỉ có một cái chiếu, nắng gió qua ngày, chẳng hề có một ngày yên ổn!”

“Sao có thể như thế đây! Vì sao Bạch Phong Tịch đứng thứ nhất thứ hai thiên hạ lại không có tiền?! Tất cả các đại hiệp không phải là đều uy phong lẫm liệt, tiền quấn quanh thân sao?”

“Đệ hẳn là đi theo Hắc Phong Tức mới đúng, kể cả có bị bán trong lúc ngủ mơ thì ít nhất cũng có thể có ăn no ngủ kĩ mấy bữa nha!”

Không cần nghĩ cũng biết, người đang ca thán oán giận này chính là Hàn Phác trước đấy miệng nài nỉ phải được đi theo Bạch Phong Tịch, còn lúc này đây lại vạn phần hối hận.

“Phác nhi, đệ mười ba tuổi chứ không phải tám mươi ba tuổi, đừng có đi chậm giống một lão già như thế!” Lúc Phong Tịch phía trước quay đầu gọi đã cách bốn, năm trượng với người phía sau.

Ngược lại, Hàn Phác nghe thấy thế liền đặt mông ngồi xuống đất bất động, dùng chút ít sức lực cuối cùng tức giận trừng mắt nhìn Bạch Phong Tịch, lấy im lặng làm kháng nghị.

Phong Tịch quay ngược trở lại xem cậu, liếc qua thấy cậu mỏi mệt không chịu nổi, vẻ cười nhạo tràn đầy trên mặt, “Ai nói chính mình là đàn ông đó, sao mới đi được một đoạn đường núi thôi mà đã đi không nổi?”

“Đệ khát, đệ đói, đệ không có sức!” Hàn Phác căn bản đã lười cãi lại.

“Aizz! Được rồi, ta đi tìm xem liệu có thể bắt được một con thỏ hoang hay một con gà núi cho đệ lấp bụng hay không?”

Phong Tịch không biết làm thế nào, mang theo trẻ con đúng là không hay, đặc biệt là loại được ăn no mặc ấm này, mới đi có một đoạn đường như vậy mà đã đi không nổi, lại còn kén chọn ăn uống…… Tuy nhiên…… cái tật xấu kén ăn này đã bị chính mình trị gần hết, ít nhất thì tại thời điểm nó đói, chỉ cần có thể ăn, nó đều ăn như hổ đói.

“Còn về phần đệ khát…… Hình như gần đây cũng không có con suối nào.” Đôi mắt Phong Tịch xoay tròn, hạ giọng tiến đến sát cậu nói, “Không bằng liền uống luôn máu của thỏ hoang hay gà núi đi, vừa giải khát lại vừa bổ dưỡng!”

“Ọe…… Ọe……” Hàn Phác vội đẩy nàng ra, cúi mặt xuống đất nôn, chỉ là cậu nôn khan mà không nôn ra được cái gì, tất cả gì đó trong bụng đều bị tiêu hao hết rồi.

“Haha…… Phác nhi…… Đệ thật sự là thiếu rèn luyện rồi!” Phong Tịch cười mà đi, “Nhớ kỹ, tìm củi đi, trong thiên hạ cũng không có chuyện không làm mà được hưởng!”

“Đã biết.”

Hàn Phác nói thì thào, loạng choạng đứng lên tìm kiếm chút củi đốt, sau đó ở một chỗ đất bằng dùng dao găm nhỏ của mình dọn dẹp thành một không gian trống, chất củi lên chỉ đợi Phong Tịch trở về.

“Phác Nhi ngoan, đốt lửa.”

Thanh âm Phong Tịch truyền đến từ rất xa, Hàn Phác biết rằng việc này chứng tỏ rằng tỷ ấy đã bắt được con mồi, vội vàng tìm đá lửa đốt củi, khi lửa dấy lên, Phong Tịch đã trở về, một tay cầm một con gà núi, một tay cầm quả dại.

“Trước hết ăn cho đỡ khát.” Phong Tịch ném quả dại cho Hàn Phác.

Hàn Phác vừa nhận được lập tức cắn luôn một miếng, dùng sứt hút nước của quả dại, sau đó thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, lúc này đây vị chua chát của nước trái cây cũng không thua kém rượu ngon trà quý.

“Phác nhi, chúng ta ăn gà nướng hay gà ăn mày[5]?” Phong Tịch tay mổ con gà núi đâu ra đấy, động tác thuần thục như vậy nếu không rèn luyện ba năm, năm năm thì tuyệt đối không thể làm được.

“Nướng……” Hàn Phác trong miệng đang chất đầy múi quả, chí mong muốn nhanh có cái ăn một chút.

“Đây là gà nướng Phong thị.” Phong Tịch ném gà lên trên đầu ngọn lửa mà nướng, “Phác nhi, lửa hơi nhỏ, đệ thổi cho nó to lên chút.”

“Phù!” Hàn Phác ăn xong quả dại đã hồi lại chút sức lực, quỳ xuống thổi thổi lửa.

“Chưa được, to hơn nữa đi!” Phong Tịch vừa nói vừa tẩm gia vị lên con gà, “Nếu lửa không to, tí nữa cho đệ ngồi ngốc cắn xương gà!”

Biết rõ Phong Tịch nói được là làm được, Hàn Phác vội vàng hít một hơi thật sâu, tụ khí tại đan điền, sau đó dùng hết sức lực “phù!!!” thổi ra.

“Bùm!”

Củi lửa, bụi đất bay lên giữa trời, tro đen bay bay rơi rơi, phủ khắp đầu, khắp mặt, khắp thân hai người.

“Hàn Phác!” Phong Tịch chùi bụi trên mặt, lộ ra khuôn mặt vốn trắng nay đã thành đen, trợn tròn mắt, nghiến răng thốt ra hai chữ, lạnh tựa sương sớm trời thu.

“Đệ cũng không cố ý mà!” Hàn Phác theo phản xạ bật dậy như cây cung, chạy vào rừng cây trốn đi, hành động của cậu lúc này còn nhanh hơn so với thỏ hoang!

“Đứng lại!” Phong Tịch phi thân đuổi theo, không nhìn thấy bóng của một người khác.

Hàn Phác trốn ở đám cây chuyển động chậm rãi, sợ rằng không cẩn thận sẽ bị Phong Tịch phát hiện. Trong lòng lại nổi lên hối hận, cậu hẳn là nên đi theo Phong Tức mới đúng, ít nhất trước khi chết huynh ấy sẽ cho cậu ăn no nê!

“Vèo!” Một tiếng vang nhỏ truyền đến phía sau, truy binh đã tới! Cậu nhảy ra một bước, dùng toàn bộ sức mạnh của mình thi triển khinh công mèo quào bỏ chạy về phía trước.

“Đinh!” Tiếng gió sau đầu tựa như tiếng binh khí xuyên không đâm tới, mạnh mẽ không đỡ nổi!

“Đệ không cố ý mà! Lần sau đệ sẽ cẩn thận một chút!” Hàn Phác kêu la thảm thiết.

Nhưng tiếng gió sau đầu lại càng lúc càng mau, một luồng khí lạnh lẽo đã gần sát đầu.

Phong Tịch không đến mức nhẫn tâm như vậy đi, trong lúc khẩn cấp quay đầu lại, vừa nhìn thấy việc đang xảy ra, ba hồn sáu phách của cậu bị dọa mất đi một nửa!

Ánh kiếm tựa như hoa tuyết rơi khắp trời mang theo sự sắc bén dày đặc như mưa cuốn lại phía cậu, chuẩn bị bao phủ cậu, còn Hàn Phác lại không kịp vì hoa tuyết chói mắt tuyết lệ mà kinh thán, thứ sắc bén kia đã gần tiếp xúc đến da, một luồng khí lạnh truyền vào tận xương cốt, mắt nhắm lại, trong đầu chỉ vang lên một câu “Tỷ tỷ cứu đệ!”

Qua lâu thật lâu, đau đớn do bị kiếm sắc chém vào thân vẫn chưa truyền đến, mà ngay cả luồng khí lạnh kia cũng nhạt đi không ít, xung quanh tựa hồ như cực kỳ im lặng. Hàn Phác lặng lẽ hé một mắt, liếc quanh, lại thiếu chút nữa không thở được.

Mũi kiếm sắc bén lóe sáng như tuyết đang ở cách cổ cậu một tấc, theo hướng trường kiếm nhìn lên, trước mũi kiếm hai tấc là ngón tay dính đầy bụi đen, ngón giữa thon dài cùng ngón cái nhẹ nhàng nắm lấy lưỡi kiếm, dời ánh mắt nhìn lên tiếp thì thấy bàn tay đang cầm kiếm kia, thanh tú, trắng nõn, ngón tay thon dài cách biệt một trời một vực với hai ngón tay kia, ánh mắt từ từ nương theo cánh tay nhìn lên, một khuôn mặt trắng nõn như tuyết, tựa hoa tuyết thanh khiết, tựa hoa tuyết mỹ lệ, tựa hoa tuyết băng lãnh, tựa như hoa tuyết yếu ớt, phảng phất như chỉ cần búng nhẹ tay, khuôn mặt trước mắt này sẽ bay đi, hòa tan vào trời đất!

“Hoảng sợ à?” Lời mỉa mai chế giễu của Phong Tịch nhàn nhạt truyền đến bên tai.

“Tỷ tỷ!” Hàn Phác hưng phấn nhảy lên ôm lấy cổ Phong Tịch, khí lạnh liền không đánh mà tan, trái tim nhảy choi choi không ngừng cũng đã trở lại như cũ.

“Ừ.”

Phong Tịch nhẹ nhàng đáp một tiếng, ánh mắt lại không dời khỏi người đang đứng trước mắt, đây là nam hay là nữ? Trừ bỏ khuôn mặt kia, còn lại thì xem ra khẳng định là nam… Uhm… Giống một người tuyết! Tóc dài tựa tuyết, áo trắng tựa tuyết, da thịt tựa tuyết, còn có cả ánh mắt lạnh băng sáng ngời giống y như tuyết, khí chất lạnh lẽo cùng băng tuyết thật giống nhau, duy chỉ có đôi mày kiếm ẩn dấu dưới tóc mai có sắc đen.

Người tuyết đẹp đến như vậy không biết liệu có hoàn toàn giống như tuyết chẳng thể chịu nổi một đòn?

Trong lòng nghĩ đến liền nhấc tay trái, lấy tay búng lên trên thân kiếm, một thanh âm “đinh”, thân kiến chấn động, tay cầm kiếm của chàng trai áo trắng như tuyết trở nên run run, tuy vậy anh ta vẫn cầm chắc thân kiếm, đôi mắt tỏa ra ánh sáng lạnh băng gắt gao nhìn thẳng nàng, trong con mắt đó đột nhiên xuất hiện một màu lam nhạt.

“Gì?” Phong Tịch thấy vậy không khỏi ngạc nhiên, một đòn này có chứa năm thành công lực, vốn nghĩ rằng bảo kiếm của nam tử áo trắng như tuyết chắc chắn sẽ phải rời tay, ai ngờ rằng anh ta lại có thể giữ kiếm lại được, xem ra nội lực cũng không tồi.

Mà chàng trai áo trắng như tuyết lại còn khiếp sợ hơn, người trước mặt này người đầy bụi đất, mặt phủ đầy tro tàn, dơ bẩn giống như một cô gái sơn dã chui lên từ hầm đất, thế mà lại có thể nhẹ nhàng lấy hai ngón tay đỡ được một kiếm anh toàn lực đâm ra, ngón tay còn bắn ra lực làm chính tay mình run lên, nếu không vận đủ toàn bộ công lực vào một tay, sợ rằng bảo kiếm đã tuột khỏi tay mà bay đi! Cô ta rốt cuộc là người phương nào? Từ khi nào trong chốn võ lâm xuất hiện một cô gái có võ công lợi hại đến vậy?

“Ta buông tay, huynh thu kiếm? Hay là……” Phong Tịch nghiêng đầu liếc mắt nhìn chàng trai áo trắng như tuyết, khóe miệng cong lên, trên mặt hiện lên ý cười nhẹ, chỉ là khuôn mặt đen kia khi cười lên có đôi chút buồn cười.

“Hay là… ta bẻ gãy nó!?”

Quả nhiên, đôi mắt đẹp kia lóe lên một tia sát khí, sắc lam nhạt trong mắt trở nên đậm hơn, phảng phất như dấu vết của một không gian màu lam trên nền tuyết trắng, còn cả người anh ta lại tỏa ra một luồng nhuệ khí, phảng phất như đấu sĩ đang ở trên chiến trường ý chí chiến đấu sục sôi!

Người thật kiêu ngạo! Trong lòng không khỏi than thở.


/55

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status