Tiết trời mùa hạ dường như lúc nào cũng thật thất thường. Sáng sớm mặt trời vẫn còn treo cao, tỏa sáng diễm lệ, đến trưa đã có mưa rào trút xuống, rơi lộp độp vào mái ngói xanh, tí tách nhỏ từng giọt xuống hồ sen, tẩy rửa dung nhan như ngọc, gột sạch hương hoa. Trên không trung, mưa bụi mù mịt, cảnh núi xa nước gần thật mông lung, cung Hi Hoa tại ven hồ Uyển Khê tựa như cung Nhụy Châu trên núi Bồng Lai, lúc ẩn lúc hiện trong màn sương mù.
“Nước biếc bờ hiên lũy trúc đưa
Nhớ nhau xa cách lớp thành xưa.
Bóng thu chưa khuất, sương chiều xuống
Còn lại sen tàn nghe tiếng mưa.”
Tiếng ngâm nga nhẹ nhàng vọng ra từ cung Hi Hoa, Tích Vân đứng bên cửa sổ trước hồ nước, ngắm nhìn những đóa sen trông có vẻ vô cùng yếu ớt, giọng nói có đôi phần cảm thán: “Sương thu muộn màng, chỉ còn sen tàn ngóng tiếng mưa, chẳng biết cảnh này so với cảnh sen dầm mưa trong gió thì thế nào?”
“Hà tất phải sen tàn ngóng tiếng mưa, cảnh lá xanh hứng sương, sen thu e ấp chẳng phải đẹp hơn sao.” Lan Tức đến bên nàng cùng ngắm nhìn hồ sen dưới cơn mưa. “Đây chính là cảnh mà mọi người thường nói đến, mặt nước trong veo, sen vươn mình trong gió.”
“Ầy, toàn bộ đều không đẹp bằng ngó sen ngâm trong bùn, thứ Cửu Vi đã dùng nấu ra mỹ vị ‘Nguyệt lộ lãnh’!”
Có lang quân làm bạn, đứng trong mưa ngắm hoa, cùng nhau ngâm vịnh thơ từ, vốn là một chuyện vô cùng lãng mạn, nên thơ. Vậy mà lần nào cũng buột ra một câu sát phong cảnh thế này.
“Ai da, có lúc nào cô dừng cái suy nghĩ muốn ăn không vậy?” Lan Tức lắc đầu than vãn, nhìn Tích Vân đứng bên người. Lúc này đây, nàng đang vận một bộ vương bào màu mận chín, thêu chỉ vàng, đầu đội vương miện, tóc mây búi cao được cài bằng một chiếc trâm ngọc, trông vô cùng ung dung, nhưng lời nói thì lại… Ôi thôi!
“Không thể!” Tích Vân đáp dứt khoát, “Dân lấy việc ăn làm đầu! Việc hưởng thụ tuyệt nhất thế gian này chính là ngày nào cũng được ăn đồ ăn ngon nhất! May là về sau, ngày nào ta cũng có thể ăn cơm Cửu Vi nấu, không cần phải xin xỏ hồ ly đen mi nữa!”
“Chủ nhân Lạc Nhật lầu — người như vậy mà cũng cam tâm tình nguyện làm đầu bếp cho cô sao?” Lan Tức thản nhiên cười. Nhớ đến tòa Lạc Nhật lầu tọa lạc bên bờ sông Ô Giang, nơi khiến cả chàng lẫn Ngọc Vô Duyền đều phải cất lời khen tặng, thật chằng ngờ chủ nhân của nó lại là một người trông có vẻ rất đỗi bình thường như Cửu Vi. Thật ra con người ấy thật sự đơn giản như vẻ ngoài sao?
“Cửu Vi…” Tích Vân liếc nhìn Lan Tức, bất chợt dừng lời, ánh mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
“Anh ta làm sao?” Lan Tức nhìn Tích Vân, nhếch miệng cười như không cười, đôi mắt đen lấp lánh.
“Hồ ly đen…” Tích Vân chợt nở nụ cười, ghé sát vào người chàng, cánh tay nhỏ nhắn vươn ra, mười ngón tay dịu dàng xoa xoa khuôn mặt Lan Tức, hơi thở như lan, vẻ mặt điềm đạm, nhưng lời nói thoáng chút lạnh lùng, “Cho dù mi có bao nhiêu mưu kế thủ đoạn, cho dù mi có bao nhiêu lý do… Mi, cũng không được động đến huynh ấy! Dù ta có chết đi, huynh ấy cũng phải sống được đến chín mươi tuổi! Hiểu không?” Rồi mười ngón tay nàng bỗng nhiên khép lại, dùng sức véo khuôn mặt tuấn tú như được tạc từ ngọc kia.
“Ái chà… Suy cho cùng thì anh ta là người nào thế? Khiến cô có thể nói với ta như vậy? Dù là Yến Doanh Châu năm đó…” Lan Tức đang nói bỗng dừng lại, không biết là vì khuôn mặt bị đau hay vì lý do gì khác, chàng nâng tay nắm lấy hai bàn nanh vuốt ma quỷ tách ra, giải cứu khuôn mặt tuấn tú của mình.
“Huynh ấy là ai không quan trọng, mi chỉ phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể động vào huynh ấy! Nếu mi…” Tích Vân không nói tiếp, chỉ có đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm như hồ nước, đôi tay lặng lẽ đặt trên vai Lan Tức, đầu ngón tay lạnh như băng.
“Anh ta… giống Ngọc Vô Duyên sao?” Lan Tức vẫn giữ nguyên ý cười dịu dàng trên khuôn mặt, đôi ngươi mặc ngọc như trời đêm bao la, tối đen và thâm trầm.
“Ngọc Vô Duyên?” Tích Vân sững người, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt như nhìn xuyên qua màn mưa bụi, như nhìn xuyên thấu không gian mịt mờ. Ánh mắt rơi vào một nơi rất xa, rất lâu sau nàng mới quay đầu, nở một nụ cười nhẹ. Nét cười như những hạt mưa bụi lất phất, chỉ cần gặp gió sẽ phân tán ngay.
“Thiên hạ này chỉ có một Ngọc Vô Duyên. Còn Cửu Vi – huynh ấy là Cửu Vi!”
“Thế à?” Lan Tức thản nhiên cười, cúi đầu nhìn khuôn mặt trước mắt. Khuôn mặt ấy không vương son phấn, hàng mày dài, đôi mắt đen láy, làn da trắng ngọc, đôi môi phấn hồng… Nụ cười nửa miệng, như nửa châm biếm, nét mặt thờ ơ… hai tay chàng chợt dùng sức, khiến cả thân thể mềm mại ấy ngả vào vòng tay chàng. Chàng đưa tay ôm trọn nàng vào trong ngực.
“Anh ta không phải Ngọc Vô Duyên, thì ta đây đồng ý với nàng thôi!”
Giọng nói trầm thấp như lời nỉ non, hơi thở ấm áp phả nhẹ bên tai nàng, nóng mà ngứa. Lòng nàng dường như bị cái gì đó gãi nhẹ, dâng lên cảm giác khác thường. Tay chân không hiểu gì sao lại nhũn ra, chẳng còn sức. Khuôn mặt nóng như phải bỏng, thật sự muốn thoát ra, rồi lại như có phần không muốn; tỏ vẻ vô cùng thoải mái, rồi lại có phần không được tự nhiên… Nàng không nhìn thấy khuôn mặt kia, cũng không thấy đôi mắt đen đó, nhưng… nàng biết, khuôn mặt tuấn tú ấy đang kề sát bên tóc mai, rèm mi dài kề cận sợi tóc khi đôi mắt đen chớp nháy. Mùi hương nhạt nhòa như có như không vờn quanh chóp mũi, giống như một chiếc dây thừng đang trói lấy hai người cùng một nơi…
Thân thể mềm mại trong lòng lúc đầu có đôi phần cứng nhắc, nay đã dần dần mềm mại tựa sát người. Đôi tay nhỏ nhắn cũng chẳng biết tự bao giờ đã đưa ra vòng quanh hông, vầng trán kia cũng từ từ tới gần… dần dần kề sát… Đôi môi chàng vô thức cong lên, nhưng nụ cười còn chưa kịp thành hình, tiếng ngáp mệt mỏi khôn cùng vang lên.
“Hồ ly đen, ta muốn ngủ… Ôi chao… Mi cứ ôm thế này nhé… ta cũng không phản đối ngủ như vậy đâu… chỉ là… nếu… để người ngoài nhìn thấy… thanh… thanh danh cả đời của mi sẽ hỏng hết đấy. Đến lúc đó, xem mi… xem mi tranh thiên hạ thế nào!” Câu nói vừa hết, đầu nàng cũng gục xuống, hoàn toàn dựa vào lồng ngực Lan Tức ngủ thiếp đi.
“Nàng…” Lan Tức nhìn giai nhân thiếp đi trong lòng, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười. Vào lúc này, nàng lại ngủ mất…. ngủ mất thật sao?
“Ôi, cô nàng này…” Lan Tức lắc đầu than thở, một tay đỡ nàng, một tay vỗ trán, “Sao ta lại… sao ta lại chọn cô nàng này chứ?”
Tiếc thay, giai nhân trong lòng chẳng trả lời chàng được. Ôm lấy nàng, đến gần chiếc giường nhỏ, chàng nhẹ nhàng đặt nàng xuống, gỡ vương miệng rồi xõa tung mái tóc dài của nàng. Chàng đưa một chiếc gối ngọc qua, rồi lùi ra, ngồi xuống chiếc ghế gấm đặt cạnh giường, ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của giai nhân.
Mưa bên ngoài cửa sổ nhẹ hạt dần, rả rích tí tách rơi. Mưa phùn như một tấm rèm châu rủ xuống trước cửa sổ. Gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương sen nhàn nhạt thơm mát. Bất chợt mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng, trời đất vắng lặng, cung Hi Hoa này cũng trở nên yên ắng, các Thính Vũ này cũng không tồn tại một tiếng động, trái tim này… cũng lặng yên như vậy. Chàng chưa từng trải qua sự tĩnh lặng thế này, bên trong còn có thứ gì đó cả đời này chàng chưa từng nếm trải… cảm giác này… như thể mình đã đi đến bến bờ… như thể không còn điều gì nuối tiếc!
Bất chợt giai nhân trên giường trở mình, giơ tay mò mẫn, khi chạm tới chiếc gối ngọc liền đẩy ra không hề do dự. Sau đó nàng vươn tay tìm kiếm… cuối cùng, khi bắt được một cái gì đó có cảm giác mềm mại, liền kéo lại gối sau đầu, lần thứ hai nhập mộng.
Nhìn cánh tay bị Tích Vân gối sau đầu, nhìn con người ngủ yên trên giường, Lan Tức bỗng cảm thấy hoang mang. Chàng giơ tay, khẽ chạm vào dung nhan như ngọc, dịu dàng vuốt ve mái tóc đen dài, mặc cho cảm giác ấy lan tràn trong lòng rồi lắng đọng. Chàng khẽ cúi người, ngay sát dưới đôi môi là cánh môi màu đào, sắc hồng phấn ấy thật sự mê hoặc chàng…
Đột nhiên, một bài tay đập vào đầu chàng, rồi đầu bị tay ai giữ lại, bên tai chỉ nghe tiếng Tích Vân lẩm bẩm: “Vật gì tròn tròn thế này.” Đôi tay như hứng thú tìm tòi trái phải, cuối cùng dường như mất đi hứng thú, đẩy đầu chàng ra.
Đưa tay sờ lên búi tóc bị Tích Vân nghịch loạn, Lan Tức bất đắc dĩ cười không thành tiếng. Chàng gỡ vương miện xuống, lập tức mái tóc đen xổ tung ra. Chàng đặt hai chiếc vương miện sóng đôi cùng một chỗ, trong đầu bất chợt vang lên một giọng nói: hai vương có thể chung bước sao?
Lòng chàng chợt kinh hãi, như bị gió lạnh phả vào mặt, tinh thần trở nên thật tỉnh tảo. Đôi mắt nhìn người con gái nhìn trên giường, khi sáng khi tối, khi lạnh khi nóng, mịt mờ khó hiểu. Cuối cùng, chàng cũng bình tĩnh lại, đôi mắt đen như mực, khuôn mặt thản nhiên, như biển rộng sau cơn bão tố, lặng lẽ thâm trầm.
Tay chàng nhấc lên, chạm nhẹ vào eo Tích Vân. Mười năm qua cũng cho chàng hiểu biết đôi điều.
Quả nhiên, người trên giường đột nhiên nhảy dựng lên, bàn tay che lại phần eo, đôi mắt mông lung như đang còn buồn ngủ nhìn chàng. Mái tóc dài xõa tung trên lưng, cả người như không xương nửa dựa vào giường. Dáng vẻ biếng nhác, mơ màng như vậy thật quyến rũ vô cùng.
“Con hồ ly đen này, sao lại đánh thức ta?” Giọng nói giòn tan vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng. Giọng điệu có phần khoan khoái, như một đứa trẻ khi đang chơi đùa, giật tung chuỗi trân châu.
“Cô xem khi nào chúng ta tổ chức hôn lễ thì tốt?” Lan Tức cười cười.
“Hả?” Tích Vân tựa như chưa phản ứng kịp, mở to mắt nhìn chàng.
“Cô xem khi nào chúng ta tổ chức hôn lễ thì tốt?” Lan Tức vẫn nói đều đều.
Cuối cùng Tích Vẫn cũng tỉnh táo lại, đôi mắt mơ màng bỗng trở nên sâu thẳm. Nàng bình tĩnh nhìn con người trước mặt.
Vương bào màu đen thêu Thanh Long bằng chỉ vàng, mái tóc đen huyền xõa tung, dung nhan tuấn mỹ vô cùng… Một làn gió nhẹ len vào qua khe cửa sổ, sợi tóc dài khẽ bay bay, che mất đôi mắt đen thẳm như bầu trời đêm ấy. Ẩn dưới vài lọn tóc đen, ánh mắt ấy mê mang như ảo mộng…
Nàng đứng dậy, rời giường cất bước đi tới bên cửa sổ, mưa phùn lành lạnh bị gió thổi phất lên khuôn mặt, cảm giác lành lạnh, ẩm ướt. Ngày mưa mùa hè thật khiến lòng người lạnh lẽo!
“Chờ đến ngày mi đăng cơ làm Hoàng đế — nghênh đón ta làm Hoàng hậu được không?” Giọng nói Tích Vân vang lên thật rõ ràng. Tuy đó là câu hỏi, nhưng ý nghĩa là sự khẳng định.
“Được.” Một lát sau, giọng nói Phong Tức vang lên, không hề do dự, bình thản như nước.
Khi một tiếng “được” vừa thốt ra, cả hai người đều nhớ lại lời đối thoại ở Lệ thành ngày đó.
Con gái Phong thị các cô đều không thích cái vị trí mọi cô gái đều ước mơ tha thiết sao? Nên biết rằng đây chính là vị trí mẫu nghi thiên hạ đấy.
Con gái Phong thị chúng ta chảy trong người dòng máu phượng hoàng, là phượng hoàng tự do bay lượn trên chín tầng trời, hà tất phải hèn mọn uốn gối xem sắc mặt một người đàn ông!
Nhưng hai người đều không hề nói lại.
“Khi nào huynh muốn xuất binh?” Trên đài Võ Di tại Hoàng đô, Ngọc Vô Duyên cất lời hỏi Hoàng Triều.
Tương phản với cảnh mưa gió bên Phong quốc, bầu trời Hoàng quốc trong xanh nắng ráo.
“Kim Y kỵ của Hoa vương mấy ngày nữa mới tới nơi. Sau khi hai quân hợp nhất, lập tức xuất binh!”
Nhìn y giáp lóa mắt dưới đài Võ Di, nhìn khí thế dâng trào của đại quân Tranh Thiên, Hoàng Triều cảm khái nói. Đôi mắt hổ phách nóng bỏng rực rỡ hơn cả mặt trời treo cao, trên khuôn mặt cao quý ngạo nghễ hiện lên vẻ hăng hái thách thức.
“Nghe nói người dẫn binh quân Hoa là tam công tử.”
Ánh mắt Ngọc Vô Duyên nhìn sang Hoàng Vũ đang đứng cứng mình, không dám động đậy do có Hoàng Triều ở đây. Cậu chàng vẫn đứng vị trí cuối cùng trong ba vị tướng. hiển nhiên anh chàng không phục lắm, ánh mắt như bùng lửa giận nhìn chằm chằm vào Thu Cửu Sương và Tiêu Tuyết Không trước mặt, mấp máy môi như đang tự lẩm bẩm gì đó.
Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi, điều gì cũng thể hiện hết trên khuôn mặt, Ngọc Vô Duyên không khỏi mỉm cười.
“Họ… ta tự khắc có cách. Nhưng riêng Phong quốc, tương lai ắt sẽ trở thành kình địch rất khó giải quyết!” Hoàng Triều nhớ đến hai người kia, bất giác cau mày.
“Phong quốc… Lan Tức và Tích Vân…” Ngọc Vô Duyên dời mắt, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Ánh mặt trời lóa mắt khiến chàng phải hơi nheo mắt, “Trên chín tầng trời chỉ có duy nhất một vầng thái dương, hai vương sao có thể chung bước!”
Hoàng Triều nghe vậy đột nhiên quay đầu nhìn chàng, chỉ thấy chàng khẽ nâng tay che khuất đôi mắt, dường như không thể chịu được ánh nắng chói chang của mặt trời.
“Họ…”
Không đợi y nói hết câu, Ngọc Vô Duyên nhìn về phía Hoàng Vũ nói: “Dù xét về văn hay võ, Hoàng Vũ đều vô cùng xuất xắc. Huynh có một người trợ lực như vậy, thật sự như hổ thêm cánh.”
“Tên nhóc này trước mặt người khác có thể coi là anh tài, nhưng vừa đến trước mặt ta thì…” Hoàng Triều lắc đầu, không rõ người em trai này của mình tại sao khi đến trước mặt y lại trở nên vụng về ngốc nghếch đến thế.
“Hào quanh của vị huynh trưởng như huynh khiến cậu ta không theo kịp. Cậu ấy thật sự tôn kính huynh, ngưỡng mộ huynh, cũng một lòng nghe theo huynh!” Ngọc Vô Duyên quay đầu nhìn y, ánh mắt trong veo như hồ nước, phản chiếu bóng hình của vạn vật.
Hoàng Triều chợt nhận ra ẩn ý đằng sau lời nói của chàng. Y nhìn sang cậu em trai lúc thì giống một tên ngốc, lúc thì thông minh sắc sảo vô cùng, nhưng chưa từng làm trái ý y. Y khẽ thở dài: “Chỉ tiếc là… nàng!”
“Nàng ấy à… Người như Lan Tức thật khác với huynh. Trong thế gian này cũng chỉ có nàng có thể đứng cạnh hắn, nhưng… hai người cùng tỏa sáng như vậy…” Ngọc Vô Duyên dời mắt nhìn toàn cảnh đài Võ Di, nhìn về phía cờ xí rợp trời, “Thiên hạ này… Hoàng Triều, huynh phải dùng hết khả năng đi tranh rồi!”
“Thiên hạ này…ván cờ trên đỉnh Thương Mang, ta nhất định sẽ thắng!” Hoàng Triều ngẩng cao đầu, nói thật quyết đoán. Âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng ẩn chứa sự thách thức và tự tin của đấng vương giả.
Nghe thấy vậy, Ngọc Vô Duyên chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm.
Cách nơi họ nói chuyện ba trượng, ba tướng đứng xếp hàng phía sau. Tiêu Tuyết Không nhìn thẳng về phía trước, dung nhan như tuyết, mái tóc tựa tuyết, lặng lẽ đứng. Nếu không có đôi mắt thỉnh thoảng chớp nháy, người ta sẽ cho rằng đó là một pho tượng tuyệt đẹp.
Thu Cửu Sương cong miệng cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh ngàn dặm, ánh mắt nhìn vào bóng tím như đội trời đạp đất đứng trước mặt. Khuôn mặt nàng ẩn hiện nét hào hùng, bàn tay bất giác nắm chặt lốc tên giắt bên hông.
Đôi mắt nâu nhạt có đôi phần giống Hoàng Triều của Hoàng Vũ ánh lên sự tôn sùng nhìn huynh trưởng của mình, nhìn người anh trai như dải cầu vồng dưới ánh dương rực rỡ. Lòng cậu thầm kính phục, Vương huynh quả thật không tầm thường! Thế gian này có người nào có dung mạo khí phách được như Vương huynh? Có người nào có thể tranh tài cao thấp được với Vương huynh? Hoàn toàn không có! Vương huynh chính là vô địch thiên hạ!
“Đừng nhìn nữa, nước miếng chảy chạm đất rồi kìa!” Bên tai vang tới một giọng thì thầm, “Ngươi có nhìn một nghìn năm, chảy nước miếng vạn năm, cũng chẳng bằng vương được một phần vạn!”
“Cô! Đồ xấu gái này! Cô… Cô có đuổi theo một vạn năm cũng không bằng một phần vạn tư thái hào hoa phong nhã của Phong vương!” Hoàng Vũ trả miếng. Mặc dù chẳng biết mặt mũi Phong vương méo tròn ra sao, nhưng nếu có thể đả kích được cái đồ xấu gái kiêu ngạo đứng bên cạnh, dù có là Vô Diệm, cậu cũng sẽ tâng bốc nàng!
Ngày hai mươi tháng sáu, năm vạn quân Phong Vân kỵ Bạch Phong quốc tới Hắc Phong quốc.
Ngày hai mươi hai tháng sáu, trời quang mây tạnh.
Trên đài Vũ Lâm tại Phong đô, cờ xí tung bay phấp phới, các sĩ binh đứng dàn hàng trên bậc thềm, giáo dài lóa mắt. Trên quảng trường dưới đài, vạn quân xếp trận đứng chờ, bên trái là Mặc Vũ kỵ toàn thân giáp đen, bên phải là Phong Vân kỵ toàn thân giáp trắng. Dù hiện tại có nghìn người đứng tập kết, nhưng không gian im ắng không tiếng động, không khí tĩnh lặng uy nghiêm.
Hôm nay là ngày Tức vương, Phong vương điểm binh phong tướng, đồng thời cũng tại nơi đây sẽ cử hành nghi thức đính hôn!
Vương hai nước kết hôn, đây là sự kiện chưa từng xuất hiện tại Đông triều hàng trăm năm qua, bởi vậy xung quanh quảng trường rất nhiều người dân vây quanh, mong muốn tận mắt thấy được phong thái của hai vương, cũng muốn chứng kiến nghi thức đính hôn của vương thất trăm năm khó gặp này!
“Ô—– ô—– ô”
Sau ba tiếng rầm vang liền thấy quần thần mặc y phục tím, khoác áo chùng đỏ, và tướng sĩ mũ giáp bạc sáng loáng nhanh chóng bước lên đài Vũ Lâm. Người người dựa theo cấp bậc chức quan đứng vào đúng vị trí, lặng lẽ đợi hai vương tới.
“Xin hỏi Thái Âm đại nhân, thế này là có ý gì?”
Trên đài Vũ Lâm yên tĩnh bất chợt vang lên một giọng nói bình tĩnh và nghiêm cẩn. Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy đại tướng Từ Uyên của Phong Vân kỵ bước ra, chỉ vào hai chiếc vương y đặt trên vị trí cao nhất trên đài, hỏi Thái Âm đại nhân của Hắc Phong quốc.
“Đây là vương tọa của đại vương và Phong vương, chẳng hay Từ tướng quân hỏi câu ấy có ý gì?” Thái Âm đại nhân của Hắc Phong quốc cũng tách hàng đi ra, như có chút khó hiểu cất lời hỏi lại.
“Ta chỉ muốn hỏi đại nhân, tại sao hai chiếc ghế này lại được đặt như vậy?” Từ Uyên vẫn giữ giọng bình tĩnh, chỉ là đôi mắt lóe lên ánh sáng, chăm chú nhìn Thái Âm đại nhân của Hắc phong quốc.
Thì ra hai chiếc vương y kia dù cùng kiểu dáng, kích cỡ nhưng một cái được đặt ở chính giữa, một cái được đặt chếch sang bên phải ở vị trí thấp hơn.
“Phong vương và đại vương đã có hôn ước, tức đã thành vương hậu của nước ta. Thần dựa theo vị trí của vương và hậu để đặt ghế, xin hỏi có gì không thỏa đáng sao?” Thái Âm đại nhân trả lời một cách đương nhiên.
“Đại nhân, xin đừng quên Phong vương là vương của Bạch Phong quốc! Dù người có hôn ước với Tức vương, vị trí của người vĩnh viễn không hề thay đổi, vẫn là người đứng đầu một nước, có vị thế ngang hàng với Tức vương!” Tu Cửu Dung vốn đứng cuối cùng trong bốn vị tướng đột nhiên tiến lên một bước, giọng nói vừa vội vừa mau, khuôn mặt đỏ bừng không biết là do xấu hổ hay tức giận.
“Nam là trời, nữ là đất, đó là lễ chế từ xưa tới nay. Phong vương được gả cho đại vương làm vợ, ắt phải tuân theo lễ phu thê!” Thái Luật đại nhân của Hắc Phong quốc tiến lên nói.
“Hôn lễ của Phong vương và Tức vương còn chưa được cử hành, lần này được coi là thượng khách của Hắc Phong quốc. Lẽ nào chủ nhà hạ thấp khách nhân chính là đạo đãi khách của Hắc Phong quốc các người sao?” Lâm Cơ cũng bước lên một bước nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thái Âm đại nhân của Hắc Phong quốc.
“Phong vương thân là nữ nhi…” Thái Luật của Hắc Phong quốc mở miệng nói, nhưng chưa cần hết câu, một giọng nói hào sảng vang lên cắt ngang lời ông.
“Vương của chúng là nữ nhi thì sao?” Trình Tri bước tới, vóc người cao to tráng kiện phải gấp hai lần Thái Luật đại nhân, nhất thời khiến Thái Luật đại nhân không tự chủ lùi về sau một bước, “Trong thế gian này, có mấy tên đàn ông có thể sánh ngang tài văn chương võ công của người? Ông cũng là đàn ông, ông tự hỏi xem có được bằng một phần vạn người không?”
“Lúc này đâu luận văn chương võ công…” Thái Âm đại nhân của Hắc Phong Quốc thấy Thái Luật đại nhân hình như bị Trình Tri dọa nạt, lập tức đứng ra nói. Nhưng không đợi ông nói hết câu đã bị ngắt lời.
“Vậy xin hỏi Thái Âm đại nhân, ông muốn luận gì nào? Địa vị? Thanh danh? Quốc lực? Quân lực? Tài lực? Hay luận về dung nhan khí phách? Những thứ nữ vương chúng ta có không đủ tư cách sáng ngang địa vị Tức vương các người sao?” Từ Uyên chậm rãi hỏi, giọng điệu lạnh lùng này so với kiểu nói lớn tiếng càng khiến người khác không chống đỡ được.”
“Việc này…” Thái Âm đại nhân của Hắc Phong quốc không khỏi đưa mắt liếc về sau, trộm mong có người nào tới giúp.
Thế nhưng bốn vị tướng của Mặc Vũ kỵ đều đứng yên bất động, khóe mắt cũng chẳng hề liếc qua, dường như không nghe không thấy. Còn vị Tầm An hầu đứng đầu chúng quan cũng nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng không thèm quan tâm. Các vị quan khác lại nhìn Thái Âm đại nhân có phần mù mờ, như không hiểu vì sao người tinh thông lễ chế như ông lại có cử chỉ sơ xuất trong hôm nay.
“Mấy vị tướng quân.” Nhậm Xuyên Vũ đang đứng trong hàng chợt bước ra, nho nhã thi lễ với bốn vị tướng Phong Vân kỵ, giọng điệu vô cùng mềm mỏng, “Hành động này của Thái Âm đại nhân chúng tôi được dựa theo nghi thức vương và hậu của vương thất, duy nguyện Phong vương và Tức vương phu thê nhất thể; hai nước Bạch Phong, Hắc Phong nhân sự kết hợp của hai vương mà trở thành một quốc gia, tuy hai mà một, cùng hưởng vinh nhục, này đây…” Nói đến đây, y hơi ngừng lại, ánh mắt đảo qua bốn vị tướng đứng sừng sững trước mặt, khuôn mặt hiện nét cười rất nhẹ, “Bởi vậy, Thái Âm đại nhân vẫn có thể chưa suy xét tới hành động khách khí của mấy vị tướng quân, nhất định cho rằng Hắc Phong quốc ta vô lễ bất kính với Phong vương, điều này quả thật tổn hại tới hiệp ước liên minh của hai nước chúng ta! Cũng gây tổn hại tới tấm lòng mong ước Tức Vương, Phong vương trăm năm hạnh phúc của thần dân ta!”
“Ngươi… ngươi…” Nghe vậy, Trình Tri không khỏi giận dữ, nhưng lắp bắp “ngươi” hồi lâu vẫn không thể bật thêm được một chữ, tức giận chỉ thẳng vào tên quan văn gầy gò đứng trước mặt, hận không để dùng một quyền đánh ngã người này.
“Trình Tri!” Từ Uyên tiến lên kéo Trình Tri lại, tránh để hắn nóng tính gây ra chuyện gì, ánh mắt đánh giá vị quan văn nhìn như rất đỗi bình thường, vô hại đứng trước mặt, thầm sinh lòng cảnh giác.
“Tiểu nhân Cửu Vi xin thỉnh giáo Thái Âm đại nhân một vấn đề.” Cửu Vi vốn đứng sau bốn vị tướng chợt đứng ra khom người hành lễ với Thái Âm đại nhân của Hắc Phong quốc.
“Không dám, xin mời nói.” Thái Âm đại nhân có vẻ hiểu biết trả lễ.
“Xin hỏi đại nhân, người ở vị trí cao nhất tại Đông triều là ai?” Cửu Vi nho nhã hỏi.
“Đương nhiên là Hoàng đế bệ hạ!” Thái Âm đại nhân lập tức đáp, không rõ vì sao con người trước mặt lại hỏi một vấn đề trẻ em ba tuổi cũng biết ấy.
“Vậy xin hỏi dưới Hoàng đế là người nào?” Cửu Vi tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên là Hoàng hậu!” Thái Âm đại nhân đáo.
“Vậy dưới Hoàng hậu là ai?” Cửu Vi hỏi tiếp.
“Chư vị hoàng tử, công chúa, thân vương và các chư hầu vương.” Thái Âm đại nhân đáp tiếp.
“Vậy xin hỏi thêm, năm xưa công chúa Ỷ ca được gả tới Hắc Phong quốc và tiên hoàng Phong vương được sắp xếp vị trí như thế nào?” Cửu Vi mỉm cười nhìn Thái Âm đại nhân nói.
“Công chúa Ỷ Ca là công chúa của Hoàng đế, địa vị hơn hơn các công chúa của các nước chư hầu. Lẽ dĩ nhiên địa vị sẽ ngang hàng với tiên vương!” Thái Âm đại nhân nhanh chóng đáp, nhưng vừa đáp lời chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Vậy tôi đây xin hỏi đại nhân, Phong vương và Tức vương vì sao thân phận lại bất đồng. Thân phận của họ và công chúa Ỷ Ca năm đó có gì khác biệt?” Cửu Vi nhìn Thái Âm đại nhân hỏi.
“Việc này… Bọn họ…” Thái Âm đại nhân ngập ngừng.
“Thái Âm đại nhân là người chưởng quan lễ chế của một quốc gia, tự nhận mình là người hiểu rõ về nghi lễ nhất. Lẽ nào ông cũng không biết địa vị thân phận của Phong vương, Tức vương sao?” Cửu Vi tiếp tục truy vấn.
“Phong vương…” Thái Âm đại nhân giơ tay lau mồ hôi trên trán, khóe mắt liếc qua Nhậm Xuyên Vũ, nhưng lại không nhận được ám hiệu gì, đành phải cắn răng nói, “Phong vương, Tức vương đều là chư hầu vương, địa vị dưới đế hậu, trên bách quan, đồng vị với chư vị hoàng tử, công chúa, thân vương của đế quốc.”
“À.” Cửu Vi gật đầu như đã hiểu ra, hơi khom người nói với Thái Âm đại nhân, “Đa tạ Thái Âm đại nhân chỉ điểm.”
Sau đó, Cửu Vi quay người nhìn về phía quan lại và tướng sĩ hai nước Bạch Phong, Hắc Phong, hơi thi lễ hỏi: “Chư vị đại nhân, lời Thái Âm đại nhân vừa nói mọi người chắc đều nghe rõ rồi?”
“Nghe rõ!” Không đợi người khác trả lời, Trình Tri lập tức cao giọng hưởng ứng.
Cửu Vi mỉm cười, ánh mắt nhìn sang Nhậm Xuyên Vũ, mở lời vô cùng nhã nhặn: “Phàm là những nghi lễ lớn của quốc gia, đều do Thái Âm đại nhân một nước chủ trì. Thái Âm đại nhân nhất định hiểu rõ các nghi chế, chẳng hay vì sao hôm nay lại phạm những lỗi thế này? Điều này… thật sự khiến người ta phải nghi ngờ, phải chăng có người cố ý lấy buổi lễ định hôn của hai vương, ly gián tình hữu nghị hai nước!” Giọng nói vừa phải, chậm rãi, nhưng mỗi người có mặt tại đây đều có thể nghe rõ ràng.
“Nói đúng quá!” Trình Tri lại là người đầu tiên bật lời khen.
“Xin hỏi Thái Âm đại nhân, ngài không hy vọng hai vương kết thông gia sao? Không hy vọng hai nước liên minh sao?” Từ Uyên nhìn chằm chằm Thái Âm đại nhân của Hắc Phong quốc.
“Không phải… Việc này… tất nhiên là không phải rồi!” Bị chụp một cái mũ to thế, Thái Âm đại nhân sao dám đội, lập tức phân trần.
Ngay lúc đó, giọng nội thị lanh lảnh cất lên: “Vương giá lâm!”
Tiếp theo sau là tiếng hô dài, từ trên xuống dưới đài Vũ Lâm đều quỳ xuống nghênh đón. Những người đang giằng co nhau cũng cuống quýt cúi đầu quỳ xuống.
Trên những bậc thềm cao cao nối tiếp nhau, dưới lọng che, nghi trượng, Lan Tức và Tích Vân cùng bước tới, tiến về phía đài Vũ Lâm. Đến khi bước tới bậc cao nhất, lại thấy các đại thần và tướng lĩnh vốn phải quỳ nghênh đón hai bên, nay lại quỳ ở chính giữa, như muốn chặn đường bọn họ.
Hai người nhìn nhau, rồi dừng lại, quay người hướng về hàng vạn thân dân tướng sĩ dưới đài: “Bình thân!”
Giọng nói hai người vang lên cùng lúc, rõ ràng.
“Tạ ơn vương!” Thần dân, tướng sĩ dưới đài dập đầu lạy, tiếng hô rung trời.
Quay người lại thấy những vị đại thần và tướng sĩ có địa vị cao nhất vẫn còn quỳ trên mặt đất, không khỏi nói: “Chư vị cũng bình thân!”
Các đại thần và tướng quân Hắc Phong quốc đều đứng dậy, chỉ còn Thái Âm, Thái Luật đại nhân của Hắc Phong quốc và bốn vị tướng Phong Vân kỵ của bạch Phong quốc vẫn còn quỳ, không chịu đứng dậy.
Lan Tức liếc nhìn Tích Vân có phần không rõ nguyên do, Tích Vân cũng đáp trả bằng ánh nhìn không biết cho chàng.
“Từ Uyên.” Tích Vân thản nhiên gọi.
Từ Uyên ngẩng đầu nhìn Tích Vân, vẻ mặt nghiêm trọng, “Vương, lấy hôn nhân làm tin, lấy liên minh làm chứng, cớ gì Phong quốc khi ta?”
Tích Vân nghe vậy thì ngẩn người, rồi khi ánh mắt vượt qua họ nhìn về hai chiếc vương y trên đài cao, nàng chợt hiểu rõ. Khuôn mặt hiện lên nét cười khó đoán, quay đầu liếc nhìn Phong Tức, nhưng lại nói với Từ Uyên: “Từ Uyên, nghi thức sắp bắt đầu rồi, anh còn chưa quay về vị trí sao?”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa vương uy. Bốn vị tướng Phong Vân kỵ không nhiều lời, lập tức đứng dậy trở về vị trí cũ.
Ánh mắt Phong Tức đảo qua đại thần và tướng sĩ Hắc Phong quốc đứng dàn hàng bên trái, nhưng các vị đại nhân ấy đều cúi đầu né tránh.
“Thái Âm đại nhân.” Giọng nói Phong Tức điềm đạm vô cùng, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười nhã nhặn như ngày thường.
“Có thần.” Thái Âm đại nhân lập tức bước ra khỏi hàng, trong lòng có chút thấp thỏm không yên. Chẳng biết lời nói của người kia có thể tin hay không, vương thật sự sẽ không trách mình chứ?
“Bỏ một chiếc ghế đi.” Lan Tức quay đầu nhìn Tích Vân, “Chiếc vương y kia cũng đủ lớn để ta và Phong vương có thể ngồi chung!”
“Vâng!” Thái Âm đại nhân thở phào nhẹ nhõm, quả thật vương không hề truy cứu. Người kia đoán không sai! Ông quay người, lập tức sai người bỏ một chiếc vương y đi.
Binh sĩ và dân chúng đứng dưới đài không hề hay biết có chuyện gì diễn ra trên đài, họ chỉ kiễng chân trông ngóng nghi thức đính ước của hai vương.
Cuối cùng, giọng nói của Thái Âm đại nhân vang cao: “Nghi lễ bắt đầu!”
Lập tức tiếng nhạc vang lên, trang nhã khoan thai, trang trọng hào hùng, thể hiện hết phong phạm tôn quý của vương thất. Trên nền nhạc, chợt thấy nội thị cầm trong tay bút vàng giấy ngọc từ từ đi lên.
Người hầu quỳ xuống trước vương tọa, tay nâng giấy, cung nhân dâng bút trên đầu, hai vương cầm bút, tư thế tự nhiên, đồng thời viết xuống hai hàng chữ trên nền giấy đỏ.
Tiếng trống nhạc dừng lại, Thái Âm đại nhân của hai nước đồng thời cất cao giọng: “Quốc khổ dân đau, cớ gì thành gia? Quét sạch Cửu Châu, trả lại mái hiên trong sạch, đó là ngày cưới của ta!”
Giọng nói của Thái Âm đại nhân vừa tan, trên dưới đài Vũ Lâm đều lặng yên. Một lúc lâu sau, vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Trong tiếng vỗ tay, hai vương cùng cầm tay nhau đứng dậy, bước xuống, quan sát hàng vạn con dân và binh sĩ dưới đài, vẫy tay đáp lễ.
“Vương vạn tuế! Nguyện song vương bạc đầu giai lão! Nguyện lưỡng quốc phồn vinh hưng thịnh, thiên thu vạn thế!”
Vào lúc hai bóng hình xuất hiện trên đài, hàng vạn tướng sĩ, thần dân dưới đài đều quỳ xuống cung chúc. Tiếng chúc mừng, tiếng hoan hô vọng đến chín tầng trời! Thời khắc ấy, lòng dân cuồn cuộn, nhiệt huyết sôi trào! Thời khắc ấy, nhân dân tướng sĩ hai nước đều chân thành kính phục hành động đặt quốc gia lên đầu, sau mới đến gia thất của hai vương! Thời khắc ấy mọi người đều sẵn lòng vì vương mà dấn thân vào núi đao biển lửa.
Nhưng không một ai nhìn thấu, trong nụ cười tao nhã của Phong vương ẩn chứa nét trào phúng, trong nụ cười bình tĩnh của Tức vương ẩn chứa sự lạnh lùng. Lúc hai người chạm tay nhau, khi ánh mắt gặp gỡ, giờ khắc ấy hai bên đều cảm thấy bàn tay đối phương quả thật rất lạnh! Lạnh như hàn băng!
“Vương vạn tuế! Vương vạn tuế!”
Tiếng hô bái không ngừng, chỉ là… tiếng reo hò chấn động chín tầng trời này… dành cho ai?
Vẻ mặt đại thần, đại tướng hai nước rất khác nhau. Có người thật lòng cảm thấy thoải mái trước sự kết minh hai nước, trước đám hỏi của hai vương. Có người cau mày, lòng lo lắng. Có người vẻ mặt hờ hững, trong đôi mắt hiện lên nét sáng tỏ. Có người cười nhẹ, lòng cất chứa suy nghĩ khác…
“Rốt cuộc là cậu đang làm gì?” Kiều Cẩn, người đứng đầu bốn vị tướng Mặc Vũ kỵ chăm chú nhìn thẳng phía trước, âm thanh trầm thấp chỉ có bốn người bên cạnh nghe thấy.
“Đúng vậy, ca ca, huynh có ý gì thế?” Nhậm Xuyên Vân cũng quay đầu hỏi anh trai.
“Ta… chỉ muốn vương hiểu rõ một chuyện mà thôi.” Nhậm Xuyên Vũ hơi mỉm cười, đôi mắt lóe lên tia tính toán.
Kiều Cẩn nghe vậy, liếc sang hắn, sau đó thản nhiên nói: “Đừng có bê đá đập chân!” Lời nói ấy ẩn chứa ý cảnh cáo.
“Hiểu ra cái gì?” Nhậm Xuyên Vân vẫn hỏi.
“Sao thế được, ta đã muốn cái gì thì sẽ đạt được.” Nhậm Xuyên Vũ liếc nhìn Kiều Cẩn cười nhạt, rồi quay sang vỗ đầu em trai, “Đệ không cần phải biết.” Vừa dứt lời, một ánh mắt sắc như băng kiếm chiếu tới, khiến hắn rung mình. Quay đầu nhìn, ánh mắt sắc như kiếm đã không còn, chỉ thấy một khuôn mặt tầm thường, một đôi mắt bình thản nhưng như ẩn chứa linh khí.
Ở phía trước, hai vương sắp bắt đầu nghi thức điểm binh phong tướng. Đó cũng là nghi thức khiến thân dân hai nước nhiệt huyết sôi trào.
Tấm giấy lụa trắng như tuyết, bút lông dài làm từ trúc, màu mực như làn khói điểm xuyết trong màn tuyết.
Vén tay áo nâng bút, nhẹ nhàng tô vài đường, vẽ vài nét, lưu loát sinh động như nước chảy mây bay, tự nhiên thoải mái, chỉ trong nửa khắc, hình bóng một người đàn ông vận áo ngắn xuất hiện trên tấm giấy. Lưng y đeo trường kiếm, dáng người thẳng như trúc, tư thế oai hùng, quả thực thế gian hiếm thấy, nhưng— lại thiếu đi đôi mắt anh tuấn.
Chiếc bút trúc dừng lại một lát, cuối cùng trở lại tấm giấy, tinh tế tỉ mỉ, vẽ ra một đôi mắt… đôi mắt hàng đêm vẫn hiện ra trong mộng khiến lòng nàng đau như cắt.
“Tịch nhi, đừng vẽ đôi mắt như vậy.” Giọng nói trầm trầm xen lẫn than thở vang lên phía sau, rồi một bàn tay lạnh lẽo, gầy gầy giữ lại cây bút trúc.
Nàng lặng lẽ đưa tay trái gạt bàn tay đang giữ lại cây bút kia, tay phải siết chặt cây bút, rồi thoáng thả lỏng, ngòi bút không hề do dự điểm lên đôi mắt kia một đôi ngươi màu đen nhạt.
Vào lúc thu bút lại, ánh mắt kia dường như sống lại, dịu dàng như có điều muốn nói nhìn người trước mắt.
“Tịch nhi, tội gì phải vậy?” Cửu Vi nặng nề thở dài.
“Tự tay muội đã giết huynh ấy.” Tích Vân siết chặt chiếc bút trong tay, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, như tơ liễu dập dềnh trong gió, rồi nàng nói vô cùng rõ ràng, từ từ nhấn từng chữ, “Tự tay muội đã bắn chết Doanh Châu! Huynh ấy… đôi mắt của huynh ấy… ánh mắt của huynh ấy… muội vĩnh viễn không quên!”
Cửu Vi nhìn người trong tranh, ngắm nhìn ánh mắt ấy… Ánh mắt ấy dường như đã được giải thoát, lại dường như tiếc nuối vô cùng, vừa có vẻ thanh thản yên vui, lại có vẻ đau thương tận cùng… Ánh nhìn mâu thuẫn, như thể hân hoan quyến luyến, rồi lại như khổ sở đau đớn… nhìn người trước mặt.
“Tịch nhi, quên đi.” Cửu Vi có chút mệt mỏi, thở dài nói, nhẹ nhàng vòng tay ôm vai Tích Vân, “Lưng gánh vác ánh mắt thế này, làm sao em đi tiếp được!”
“Muội sẽ không quên.” Tích Vân chìm chằm chằm đôi mắt trong tranh, nhìn chằm chằm đôi mắt phảng phất như đang nói lên hết nghìn lời, “Chỉ là… có một số thứ nhất định phải vất bỏ!” Vừa dứt lời, nàng không hề do dự đặt cây bút lên giá.
Nàng quay đầu nhìn Cửu Vi, cũng nhìn thẳng vào nỗi lo lâu trong mắt y. Nàng mỉm cười, đưa tay day day hàng mày đang cau lại của y, “Cửu Vi, vẻ mặt này thật không hợp với huynh.”
Cửu Vi nghe vậy thì khẽ cười. Vào giờ khắc nở nụ cười, hết thảy lo âu đều được trút bỏ, trở lại với khuôn mặt tầm thường mà ẩn chứa linh khí như xưa. Đôi mắt không lớn, nhưng tựa như có thể nhìn thấu trời đất huyền bí này.
Tích Vân nhìn y cười, cũng cười đáp lại. Nàng quay đầu, với lấy nửa chiếc mặt nạ đồng được đặt cạnh bức tranh, nhẹ nhàng mơn trớn vết nứt, mơn trớn vết máu còn vương lại chưa hề được lau đi… Ánh mắt lưu chuyển từ bức tranh đến chiếc mặt nạ, từ chiếc mặt nạ tới bức tranh, rồi lại từ bức tranh ra ngoài cửa sổ, sau đó ánh mắt lạc vào nơi rất xa, không bờ bến, xa đến mức người bên cạnh nàng cũng không thể nào trộm biết suy nghĩ nàng!
Cuối cùng, Tích Vân buông chiếc mặt nạ xuống, rồi cuộn tròn bức tranh đã ráo mực trên bàn, lấy một dải lụa trắng thắt lại, gộp cả chiếc mặt nạ cho vào một hộp gỗ đàn khóa lại.
“Cửu Vi, huynh nói xem, hai vương có thể chung bước không?” Vừa lúc khóa xong, giọng nói của Tích Vân đồng thời vang lên, nhẹ nhàng như vậy, như thể chỉ như thuận miệng hỏi mà thôi.
“Không biết.” Một lát sau, Cửu Vi mới đáp lại, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng.
“À…” Tích Vân khẽ cười, quay đầu nhìn Cửu Vi, “Muội biết.”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, mang chút gò bó, vẻ mặt bình tĩnh ung dung, ánh mắt bình thản không gợn sóng… một Tích Vân lạnh lùng như vậy lần đầu Cửu Vi nhìn thấy. Lúc này, Cửu Vi thật lòng hiểu rõ, trong chiếc hộp gỗ kia không chỉ khóa lại bức chân dung và mặt nạ của Yến Doanh Châu, mà còn khóa thêm một thứ gì đó! Từ giờ khắc này, thế gian thực sự chỉ còn một Tích Vân – là nữ vương Phong quốc.
“Cửu Vi, huynh không cần lo lắng.” Tích Vân mỉm cười, nụ cười nhẹ như mây gió, không hề mang theo ưu phiền, “Cho dù con đường phía trước thế nào, Phong Tích Vân muội – con cháu Phương vương – sao có thể nao núng?”
Cửu Vi lẳng lặng nhìn nàng, nhìn rất lâu, khuôn mặt tầm thường kia dần dần thay đổi, sự lơ đãng xưa kia dường như đã biến mất, thay vào đó là sự cố chấp kiên định, như trong lòng đã thành hình một niềm tin không đổi. Trong đôi mắt là linh khí bức người và sự thông tuệ sáng suốt!
“Tịch nhi, cho dù ở nơi đâu, tôi cũng đi theo em!”
“Vâng.” Tích Vân mỉm cười gật đầu, vươn tay rút một hộp gỗ dài chừng ba thước được đặt trên bàn, mở ra. Bên trong là một thanh bảo kiếm, cầm kiếm lên, nàng khẽ khàng vuốt ve thanh kiếm. “Năm đó Thủy đế ban tặng bảy vị tướng, mỗi người một thanh kiếm báu. Kiếm này là kiếm Phượng Ngân ngài ban tặng cho thủy tổ Phượng vương!”
“Giang sơn như họa, khói lang nhạt nhòa. Ngựa sắt gươm vàng, chìm nổi đua nhau tranh bá…” Tích Vân chậm rãi ngâm, rút thanh kiếm báu ra từng đoạn một, “Cậy trời vạn dặm cần gươm cả, nửa đêm múa kiếm, nguyện vá trời!”
Khi ngâm đến chữ “trời”, ánh kiếm lấp lánh, như cầu vồng hiện ra. Kiếm khí âm u, như ngâm trong hồ băng. Trong khoảnh khắc, Cửu Vi bất chợt rùng mình.
Trên vỏ kiếm màu đen có khắc một con phượng hoàng giương cánh. Đôi mắt phượng hoàng được khảm bằng một đôi hồng ngọc, ngạo nghễ nhìn xuống vạn vật thế gian. Thân kiếm tựa như dòng nước mùa thu, chính giữa lại ẩn một đường màu đỏ tinh tế. Vừa vung lên, ánh đỏ điểm xuyết ánh sáng của lưỡi kiếm.
“Muội vốn không định dùng kiếm Phượng Ngân, nhưng…” Tích Vân cầm trong tay kiếm báu, ngón tay bật ra, thân kiếm phát ra tiếng rung trầm, “Trong ngựa sắt gươm vàng, con cháu Phượng vương sẽ sử dụng kiếm Phượng Ngân!”
“Nước biếc bờ hiên lũy trúc đưa
Nhớ nhau xa cách lớp thành xưa.
Bóng thu chưa khuất, sương chiều xuống
Còn lại sen tàn nghe tiếng mưa.”
Tiếng ngâm nga nhẹ nhàng vọng ra từ cung Hi Hoa, Tích Vân đứng bên cửa sổ trước hồ nước, ngắm nhìn những đóa sen trông có vẻ vô cùng yếu ớt, giọng nói có đôi phần cảm thán: “Sương thu muộn màng, chỉ còn sen tàn ngóng tiếng mưa, chẳng biết cảnh này so với cảnh sen dầm mưa trong gió thì thế nào?”
“Hà tất phải sen tàn ngóng tiếng mưa, cảnh lá xanh hứng sương, sen thu e ấp chẳng phải đẹp hơn sao.” Lan Tức đến bên nàng cùng ngắm nhìn hồ sen dưới cơn mưa. “Đây chính là cảnh mà mọi người thường nói đến, mặt nước trong veo, sen vươn mình trong gió.”
“Ầy, toàn bộ đều không đẹp bằng ngó sen ngâm trong bùn, thứ Cửu Vi đã dùng nấu ra mỹ vị ‘Nguyệt lộ lãnh’!”
Có lang quân làm bạn, đứng trong mưa ngắm hoa, cùng nhau ngâm vịnh thơ từ, vốn là một chuyện vô cùng lãng mạn, nên thơ. Vậy mà lần nào cũng buột ra một câu sát phong cảnh thế này.
“Ai da, có lúc nào cô dừng cái suy nghĩ muốn ăn không vậy?” Lan Tức lắc đầu than vãn, nhìn Tích Vân đứng bên người. Lúc này đây, nàng đang vận một bộ vương bào màu mận chín, thêu chỉ vàng, đầu đội vương miện, tóc mây búi cao được cài bằng một chiếc trâm ngọc, trông vô cùng ung dung, nhưng lời nói thì lại… Ôi thôi!
“Không thể!” Tích Vân đáp dứt khoát, “Dân lấy việc ăn làm đầu! Việc hưởng thụ tuyệt nhất thế gian này chính là ngày nào cũng được ăn đồ ăn ngon nhất! May là về sau, ngày nào ta cũng có thể ăn cơm Cửu Vi nấu, không cần phải xin xỏ hồ ly đen mi nữa!”
“Chủ nhân Lạc Nhật lầu — người như vậy mà cũng cam tâm tình nguyện làm đầu bếp cho cô sao?” Lan Tức thản nhiên cười. Nhớ đến tòa Lạc Nhật lầu tọa lạc bên bờ sông Ô Giang, nơi khiến cả chàng lẫn Ngọc Vô Duyền đều phải cất lời khen tặng, thật chằng ngờ chủ nhân của nó lại là một người trông có vẻ rất đỗi bình thường như Cửu Vi. Thật ra con người ấy thật sự đơn giản như vẻ ngoài sao?
“Cửu Vi…” Tích Vân liếc nhìn Lan Tức, bất chợt dừng lời, ánh mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
“Anh ta làm sao?” Lan Tức nhìn Tích Vân, nhếch miệng cười như không cười, đôi mắt đen lấp lánh.
“Hồ ly đen…” Tích Vân chợt nở nụ cười, ghé sát vào người chàng, cánh tay nhỏ nhắn vươn ra, mười ngón tay dịu dàng xoa xoa khuôn mặt Lan Tức, hơi thở như lan, vẻ mặt điềm đạm, nhưng lời nói thoáng chút lạnh lùng, “Cho dù mi có bao nhiêu mưu kế thủ đoạn, cho dù mi có bao nhiêu lý do… Mi, cũng không được động đến huynh ấy! Dù ta có chết đi, huynh ấy cũng phải sống được đến chín mươi tuổi! Hiểu không?” Rồi mười ngón tay nàng bỗng nhiên khép lại, dùng sức véo khuôn mặt tuấn tú như được tạc từ ngọc kia.
“Ái chà… Suy cho cùng thì anh ta là người nào thế? Khiến cô có thể nói với ta như vậy? Dù là Yến Doanh Châu năm đó…” Lan Tức đang nói bỗng dừng lại, không biết là vì khuôn mặt bị đau hay vì lý do gì khác, chàng nâng tay nắm lấy hai bàn nanh vuốt ma quỷ tách ra, giải cứu khuôn mặt tuấn tú của mình.
“Huynh ấy là ai không quan trọng, mi chỉ phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể động vào huynh ấy! Nếu mi…” Tích Vân không nói tiếp, chỉ có đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm như hồ nước, đôi tay lặng lẽ đặt trên vai Lan Tức, đầu ngón tay lạnh như băng.
“Anh ta… giống Ngọc Vô Duyên sao?” Lan Tức vẫn giữ nguyên ý cười dịu dàng trên khuôn mặt, đôi ngươi mặc ngọc như trời đêm bao la, tối đen và thâm trầm.
“Ngọc Vô Duyên?” Tích Vân sững người, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt như nhìn xuyên qua màn mưa bụi, như nhìn xuyên thấu không gian mịt mờ. Ánh mắt rơi vào một nơi rất xa, rất lâu sau nàng mới quay đầu, nở một nụ cười nhẹ. Nét cười như những hạt mưa bụi lất phất, chỉ cần gặp gió sẽ phân tán ngay.
“Thiên hạ này chỉ có một Ngọc Vô Duyên. Còn Cửu Vi – huynh ấy là Cửu Vi!”
“Thế à?” Lan Tức thản nhiên cười, cúi đầu nhìn khuôn mặt trước mắt. Khuôn mặt ấy không vương son phấn, hàng mày dài, đôi mắt đen láy, làn da trắng ngọc, đôi môi phấn hồng… Nụ cười nửa miệng, như nửa châm biếm, nét mặt thờ ơ… hai tay chàng chợt dùng sức, khiến cả thân thể mềm mại ấy ngả vào vòng tay chàng. Chàng đưa tay ôm trọn nàng vào trong ngực.
“Anh ta không phải Ngọc Vô Duyên, thì ta đây đồng ý với nàng thôi!”
Giọng nói trầm thấp như lời nỉ non, hơi thở ấm áp phả nhẹ bên tai nàng, nóng mà ngứa. Lòng nàng dường như bị cái gì đó gãi nhẹ, dâng lên cảm giác khác thường. Tay chân không hiểu gì sao lại nhũn ra, chẳng còn sức. Khuôn mặt nóng như phải bỏng, thật sự muốn thoát ra, rồi lại như có phần không muốn; tỏ vẻ vô cùng thoải mái, rồi lại có phần không được tự nhiên… Nàng không nhìn thấy khuôn mặt kia, cũng không thấy đôi mắt đen đó, nhưng… nàng biết, khuôn mặt tuấn tú ấy đang kề sát bên tóc mai, rèm mi dài kề cận sợi tóc khi đôi mắt đen chớp nháy. Mùi hương nhạt nhòa như có như không vờn quanh chóp mũi, giống như một chiếc dây thừng đang trói lấy hai người cùng một nơi…
Thân thể mềm mại trong lòng lúc đầu có đôi phần cứng nhắc, nay đã dần dần mềm mại tựa sát người. Đôi tay nhỏ nhắn cũng chẳng biết tự bao giờ đã đưa ra vòng quanh hông, vầng trán kia cũng từ từ tới gần… dần dần kề sát… Đôi môi chàng vô thức cong lên, nhưng nụ cười còn chưa kịp thành hình, tiếng ngáp mệt mỏi khôn cùng vang lên.
“Hồ ly đen, ta muốn ngủ… Ôi chao… Mi cứ ôm thế này nhé… ta cũng không phản đối ngủ như vậy đâu… chỉ là… nếu… để người ngoài nhìn thấy… thanh… thanh danh cả đời của mi sẽ hỏng hết đấy. Đến lúc đó, xem mi… xem mi tranh thiên hạ thế nào!” Câu nói vừa hết, đầu nàng cũng gục xuống, hoàn toàn dựa vào lồng ngực Lan Tức ngủ thiếp đi.
“Nàng…” Lan Tức nhìn giai nhân thiếp đi trong lòng, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười. Vào lúc này, nàng lại ngủ mất…. ngủ mất thật sao?
“Ôi, cô nàng này…” Lan Tức lắc đầu than thở, một tay đỡ nàng, một tay vỗ trán, “Sao ta lại… sao ta lại chọn cô nàng này chứ?”
Tiếc thay, giai nhân trong lòng chẳng trả lời chàng được. Ôm lấy nàng, đến gần chiếc giường nhỏ, chàng nhẹ nhàng đặt nàng xuống, gỡ vương miệng rồi xõa tung mái tóc dài của nàng. Chàng đưa một chiếc gối ngọc qua, rồi lùi ra, ngồi xuống chiếc ghế gấm đặt cạnh giường, ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của giai nhân.
Mưa bên ngoài cửa sổ nhẹ hạt dần, rả rích tí tách rơi. Mưa phùn như một tấm rèm châu rủ xuống trước cửa sổ. Gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương sen nhàn nhạt thơm mát. Bất chợt mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng, trời đất vắng lặng, cung Hi Hoa này cũng trở nên yên ắng, các Thính Vũ này cũng không tồn tại một tiếng động, trái tim này… cũng lặng yên như vậy. Chàng chưa từng trải qua sự tĩnh lặng thế này, bên trong còn có thứ gì đó cả đời này chàng chưa từng nếm trải… cảm giác này… như thể mình đã đi đến bến bờ… như thể không còn điều gì nuối tiếc!
Bất chợt giai nhân trên giường trở mình, giơ tay mò mẫn, khi chạm tới chiếc gối ngọc liền đẩy ra không hề do dự. Sau đó nàng vươn tay tìm kiếm… cuối cùng, khi bắt được một cái gì đó có cảm giác mềm mại, liền kéo lại gối sau đầu, lần thứ hai nhập mộng.
Nhìn cánh tay bị Tích Vân gối sau đầu, nhìn con người ngủ yên trên giường, Lan Tức bỗng cảm thấy hoang mang. Chàng giơ tay, khẽ chạm vào dung nhan như ngọc, dịu dàng vuốt ve mái tóc đen dài, mặc cho cảm giác ấy lan tràn trong lòng rồi lắng đọng. Chàng khẽ cúi người, ngay sát dưới đôi môi là cánh môi màu đào, sắc hồng phấn ấy thật sự mê hoặc chàng…
Đột nhiên, một bài tay đập vào đầu chàng, rồi đầu bị tay ai giữ lại, bên tai chỉ nghe tiếng Tích Vân lẩm bẩm: “Vật gì tròn tròn thế này.” Đôi tay như hứng thú tìm tòi trái phải, cuối cùng dường như mất đi hứng thú, đẩy đầu chàng ra.
Đưa tay sờ lên búi tóc bị Tích Vân nghịch loạn, Lan Tức bất đắc dĩ cười không thành tiếng. Chàng gỡ vương miện xuống, lập tức mái tóc đen xổ tung ra. Chàng đặt hai chiếc vương miện sóng đôi cùng một chỗ, trong đầu bất chợt vang lên một giọng nói: hai vương có thể chung bước sao?
Lòng chàng chợt kinh hãi, như bị gió lạnh phả vào mặt, tinh thần trở nên thật tỉnh tảo. Đôi mắt nhìn người con gái nhìn trên giường, khi sáng khi tối, khi lạnh khi nóng, mịt mờ khó hiểu. Cuối cùng, chàng cũng bình tĩnh lại, đôi mắt đen như mực, khuôn mặt thản nhiên, như biển rộng sau cơn bão tố, lặng lẽ thâm trầm.
Tay chàng nhấc lên, chạm nhẹ vào eo Tích Vân. Mười năm qua cũng cho chàng hiểu biết đôi điều.
Quả nhiên, người trên giường đột nhiên nhảy dựng lên, bàn tay che lại phần eo, đôi mắt mông lung như đang còn buồn ngủ nhìn chàng. Mái tóc dài xõa tung trên lưng, cả người như không xương nửa dựa vào giường. Dáng vẻ biếng nhác, mơ màng như vậy thật quyến rũ vô cùng.
“Con hồ ly đen này, sao lại đánh thức ta?” Giọng nói giòn tan vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng. Giọng điệu có phần khoan khoái, như một đứa trẻ khi đang chơi đùa, giật tung chuỗi trân châu.
“Cô xem khi nào chúng ta tổ chức hôn lễ thì tốt?” Lan Tức cười cười.
“Hả?” Tích Vân tựa như chưa phản ứng kịp, mở to mắt nhìn chàng.
“Cô xem khi nào chúng ta tổ chức hôn lễ thì tốt?” Lan Tức vẫn nói đều đều.
Cuối cùng Tích Vẫn cũng tỉnh táo lại, đôi mắt mơ màng bỗng trở nên sâu thẳm. Nàng bình tĩnh nhìn con người trước mặt.
Vương bào màu đen thêu Thanh Long bằng chỉ vàng, mái tóc đen huyền xõa tung, dung nhan tuấn mỹ vô cùng… Một làn gió nhẹ len vào qua khe cửa sổ, sợi tóc dài khẽ bay bay, che mất đôi mắt đen thẳm như bầu trời đêm ấy. Ẩn dưới vài lọn tóc đen, ánh mắt ấy mê mang như ảo mộng…
Nàng đứng dậy, rời giường cất bước đi tới bên cửa sổ, mưa phùn lành lạnh bị gió thổi phất lên khuôn mặt, cảm giác lành lạnh, ẩm ướt. Ngày mưa mùa hè thật khiến lòng người lạnh lẽo!
“Chờ đến ngày mi đăng cơ làm Hoàng đế — nghênh đón ta làm Hoàng hậu được không?” Giọng nói Tích Vân vang lên thật rõ ràng. Tuy đó là câu hỏi, nhưng ý nghĩa là sự khẳng định.
“Được.” Một lát sau, giọng nói Phong Tức vang lên, không hề do dự, bình thản như nước.
Khi một tiếng “được” vừa thốt ra, cả hai người đều nhớ lại lời đối thoại ở Lệ thành ngày đó.
Con gái Phong thị các cô đều không thích cái vị trí mọi cô gái đều ước mơ tha thiết sao? Nên biết rằng đây chính là vị trí mẫu nghi thiên hạ đấy.
Con gái Phong thị chúng ta chảy trong người dòng máu phượng hoàng, là phượng hoàng tự do bay lượn trên chín tầng trời, hà tất phải hèn mọn uốn gối xem sắc mặt một người đàn ông!
Nhưng hai người đều không hề nói lại.
“Khi nào huynh muốn xuất binh?” Trên đài Võ Di tại Hoàng đô, Ngọc Vô Duyên cất lời hỏi Hoàng Triều.
Tương phản với cảnh mưa gió bên Phong quốc, bầu trời Hoàng quốc trong xanh nắng ráo.
“Kim Y kỵ của Hoa vương mấy ngày nữa mới tới nơi. Sau khi hai quân hợp nhất, lập tức xuất binh!”
Nhìn y giáp lóa mắt dưới đài Võ Di, nhìn khí thế dâng trào của đại quân Tranh Thiên, Hoàng Triều cảm khái nói. Đôi mắt hổ phách nóng bỏng rực rỡ hơn cả mặt trời treo cao, trên khuôn mặt cao quý ngạo nghễ hiện lên vẻ hăng hái thách thức.
“Nghe nói người dẫn binh quân Hoa là tam công tử.”
Ánh mắt Ngọc Vô Duyên nhìn sang Hoàng Vũ đang đứng cứng mình, không dám động đậy do có Hoàng Triều ở đây. Cậu chàng vẫn đứng vị trí cuối cùng trong ba vị tướng. hiển nhiên anh chàng không phục lắm, ánh mắt như bùng lửa giận nhìn chằm chằm vào Thu Cửu Sương và Tiêu Tuyết Không trước mặt, mấp máy môi như đang tự lẩm bẩm gì đó.
Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi, điều gì cũng thể hiện hết trên khuôn mặt, Ngọc Vô Duyên không khỏi mỉm cười.
“Họ… ta tự khắc có cách. Nhưng riêng Phong quốc, tương lai ắt sẽ trở thành kình địch rất khó giải quyết!” Hoàng Triều nhớ đến hai người kia, bất giác cau mày.
“Phong quốc… Lan Tức và Tích Vân…” Ngọc Vô Duyên dời mắt, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Ánh mặt trời lóa mắt khiến chàng phải hơi nheo mắt, “Trên chín tầng trời chỉ có duy nhất một vầng thái dương, hai vương sao có thể chung bước!”
Hoàng Triều nghe vậy đột nhiên quay đầu nhìn chàng, chỉ thấy chàng khẽ nâng tay che khuất đôi mắt, dường như không thể chịu được ánh nắng chói chang của mặt trời.
“Họ…”
Không đợi y nói hết câu, Ngọc Vô Duyên nhìn về phía Hoàng Vũ nói: “Dù xét về văn hay võ, Hoàng Vũ đều vô cùng xuất xắc. Huynh có một người trợ lực như vậy, thật sự như hổ thêm cánh.”
“Tên nhóc này trước mặt người khác có thể coi là anh tài, nhưng vừa đến trước mặt ta thì…” Hoàng Triều lắc đầu, không rõ người em trai này của mình tại sao khi đến trước mặt y lại trở nên vụng về ngốc nghếch đến thế.
“Hào quanh của vị huynh trưởng như huynh khiến cậu ta không theo kịp. Cậu ấy thật sự tôn kính huynh, ngưỡng mộ huynh, cũng một lòng nghe theo huynh!” Ngọc Vô Duyên quay đầu nhìn y, ánh mắt trong veo như hồ nước, phản chiếu bóng hình của vạn vật.
Hoàng Triều chợt nhận ra ẩn ý đằng sau lời nói của chàng. Y nhìn sang cậu em trai lúc thì giống một tên ngốc, lúc thì thông minh sắc sảo vô cùng, nhưng chưa từng làm trái ý y. Y khẽ thở dài: “Chỉ tiếc là… nàng!”
“Nàng ấy à… Người như Lan Tức thật khác với huynh. Trong thế gian này cũng chỉ có nàng có thể đứng cạnh hắn, nhưng… hai người cùng tỏa sáng như vậy…” Ngọc Vô Duyên dời mắt nhìn toàn cảnh đài Võ Di, nhìn về phía cờ xí rợp trời, “Thiên hạ này… Hoàng Triều, huynh phải dùng hết khả năng đi tranh rồi!”
“Thiên hạ này…ván cờ trên đỉnh Thương Mang, ta nhất định sẽ thắng!” Hoàng Triều ngẩng cao đầu, nói thật quyết đoán. Âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng ẩn chứa sự thách thức và tự tin của đấng vương giả.
Nghe thấy vậy, Ngọc Vô Duyên chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm.
Cách nơi họ nói chuyện ba trượng, ba tướng đứng xếp hàng phía sau. Tiêu Tuyết Không nhìn thẳng về phía trước, dung nhan như tuyết, mái tóc tựa tuyết, lặng lẽ đứng. Nếu không có đôi mắt thỉnh thoảng chớp nháy, người ta sẽ cho rằng đó là một pho tượng tuyệt đẹp.
Thu Cửu Sương cong miệng cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh ngàn dặm, ánh mắt nhìn vào bóng tím như đội trời đạp đất đứng trước mặt. Khuôn mặt nàng ẩn hiện nét hào hùng, bàn tay bất giác nắm chặt lốc tên giắt bên hông.
Đôi mắt nâu nhạt có đôi phần giống Hoàng Triều của Hoàng Vũ ánh lên sự tôn sùng nhìn huynh trưởng của mình, nhìn người anh trai như dải cầu vồng dưới ánh dương rực rỡ. Lòng cậu thầm kính phục, Vương huynh quả thật không tầm thường! Thế gian này có người nào có dung mạo khí phách được như Vương huynh? Có người nào có thể tranh tài cao thấp được với Vương huynh? Hoàn toàn không có! Vương huynh chính là vô địch thiên hạ!
“Đừng nhìn nữa, nước miếng chảy chạm đất rồi kìa!” Bên tai vang tới một giọng thì thầm, “Ngươi có nhìn một nghìn năm, chảy nước miếng vạn năm, cũng chẳng bằng vương được một phần vạn!”
“Cô! Đồ xấu gái này! Cô… Cô có đuổi theo một vạn năm cũng không bằng một phần vạn tư thái hào hoa phong nhã của Phong vương!” Hoàng Vũ trả miếng. Mặc dù chẳng biết mặt mũi Phong vương méo tròn ra sao, nhưng nếu có thể đả kích được cái đồ xấu gái kiêu ngạo đứng bên cạnh, dù có là Vô Diệm, cậu cũng sẽ tâng bốc nàng!
Ngày hai mươi tháng sáu, năm vạn quân Phong Vân kỵ Bạch Phong quốc tới Hắc Phong quốc.
Ngày hai mươi hai tháng sáu, trời quang mây tạnh.
Trên đài Vũ Lâm tại Phong đô, cờ xí tung bay phấp phới, các sĩ binh đứng dàn hàng trên bậc thềm, giáo dài lóa mắt. Trên quảng trường dưới đài, vạn quân xếp trận đứng chờ, bên trái là Mặc Vũ kỵ toàn thân giáp đen, bên phải là Phong Vân kỵ toàn thân giáp trắng. Dù hiện tại có nghìn người đứng tập kết, nhưng không gian im ắng không tiếng động, không khí tĩnh lặng uy nghiêm.
Hôm nay là ngày Tức vương, Phong vương điểm binh phong tướng, đồng thời cũng tại nơi đây sẽ cử hành nghi thức đính hôn!
Vương hai nước kết hôn, đây là sự kiện chưa từng xuất hiện tại Đông triều hàng trăm năm qua, bởi vậy xung quanh quảng trường rất nhiều người dân vây quanh, mong muốn tận mắt thấy được phong thái của hai vương, cũng muốn chứng kiến nghi thức đính hôn của vương thất trăm năm khó gặp này!
“Ô—– ô—– ô”
Sau ba tiếng rầm vang liền thấy quần thần mặc y phục tím, khoác áo chùng đỏ, và tướng sĩ mũ giáp bạc sáng loáng nhanh chóng bước lên đài Vũ Lâm. Người người dựa theo cấp bậc chức quan đứng vào đúng vị trí, lặng lẽ đợi hai vương tới.
“Xin hỏi Thái Âm đại nhân, thế này là có ý gì?”
Trên đài Vũ Lâm yên tĩnh bất chợt vang lên một giọng nói bình tĩnh và nghiêm cẩn. Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy đại tướng Từ Uyên của Phong Vân kỵ bước ra, chỉ vào hai chiếc vương y đặt trên vị trí cao nhất trên đài, hỏi Thái Âm đại nhân của Hắc Phong quốc.
“Đây là vương tọa của đại vương và Phong vương, chẳng hay Từ tướng quân hỏi câu ấy có ý gì?” Thái Âm đại nhân của Hắc Phong quốc cũng tách hàng đi ra, như có chút khó hiểu cất lời hỏi lại.
“Ta chỉ muốn hỏi đại nhân, tại sao hai chiếc ghế này lại được đặt như vậy?” Từ Uyên vẫn giữ giọng bình tĩnh, chỉ là đôi mắt lóe lên ánh sáng, chăm chú nhìn Thái Âm đại nhân của Hắc phong quốc.
Thì ra hai chiếc vương y kia dù cùng kiểu dáng, kích cỡ nhưng một cái được đặt ở chính giữa, một cái được đặt chếch sang bên phải ở vị trí thấp hơn.
“Phong vương và đại vương đã có hôn ước, tức đã thành vương hậu của nước ta. Thần dựa theo vị trí của vương và hậu để đặt ghế, xin hỏi có gì không thỏa đáng sao?” Thái Âm đại nhân trả lời một cách đương nhiên.
“Đại nhân, xin đừng quên Phong vương là vương của Bạch Phong quốc! Dù người có hôn ước với Tức vương, vị trí của người vĩnh viễn không hề thay đổi, vẫn là người đứng đầu một nước, có vị thế ngang hàng với Tức vương!” Tu Cửu Dung vốn đứng cuối cùng trong bốn vị tướng đột nhiên tiến lên một bước, giọng nói vừa vội vừa mau, khuôn mặt đỏ bừng không biết là do xấu hổ hay tức giận.
“Nam là trời, nữ là đất, đó là lễ chế từ xưa tới nay. Phong vương được gả cho đại vương làm vợ, ắt phải tuân theo lễ phu thê!” Thái Luật đại nhân của Hắc Phong quốc tiến lên nói.
“Hôn lễ của Phong vương và Tức vương còn chưa được cử hành, lần này được coi là thượng khách của Hắc Phong quốc. Lẽ nào chủ nhà hạ thấp khách nhân chính là đạo đãi khách của Hắc Phong quốc các người sao?” Lâm Cơ cũng bước lên một bước nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thái Âm đại nhân của Hắc Phong quốc.
“Phong vương thân là nữ nhi…” Thái Luật của Hắc Phong quốc mở miệng nói, nhưng chưa cần hết câu, một giọng nói hào sảng vang lên cắt ngang lời ông.
“Vương của chúng là nữ nhi thì sao?” Trình Tri bước tới, vóc người cao to tráng kiện phải gấp hai lần Thái Luật đại nhân, nhất thời khiến Thái Luật đại nhân không tự chủ lùi về sau một bước, “Trong thế gian này, có mấy tên đàn ông có thể sánh ngang tài văn chương võ công của người? Ông cũng là đàn ông, ông tự hỏi xem có được bằng một phần vạn người không?”
“Lúc này đâu luận văn chương võ công…” Thái Âm đại nhân của Hắc Phong Quốc thấy Thái Luật đại nhân hình như bị Trình Tri dọa nạt, lập tức đứng ra nói. Nhưng không đợi ông nói hết câu đã bị ngắt lời.
“Vậy xin hỏi Thái Âm đại nhân, ông muốn luận gì nào? Địa vị? Thanh danh? Quốc lực? Quân lực? Tài lực? Hay luận về dung nhan khí phách? Những thứ nữ vương chúng ta có không đủ tư cách sáng ngang địa vị Tức vương các người sao?” Từ Uyên chậm rãi hỏi, giọng điệu lạnh lùng này so với kiểu nói lớn tiếng càng khiến người khác không chống đỡ được.”
“Việc này…” Thái Âm đại nhân của Hắc Phong quốc không khỏi đưa mắt liếc về sau, trộm mong có người nào tới giúp.
Thế nhưng bốn vị tướng của Mặc Vũ kỵ đều đứng yên bất động, khóe mắt cũng chẳng hề liếc qua, dường như không nghe không thấy. Còn vị Tầm An hầu đứng đầu chúng quan cũng nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng không thèm quan tâm. Các vị quan khác lại nhìn Thái Âm đại nhân có phần mù mờ, như không hiểu vì sao người tinh thông lễ chế như ông lại có cử chỉ sơ xuất trong hôm nay.
“Mấy vị tướng quân.” Nhậm Xuyên Vũ đang đứng trong hàng chợt bước ra, nho nhã thi lễ với bốn vị tướng Phong Vân kỵ, giọng điệu vô cùng mềm mỏng, “Hành động này của Thái Âm đại nhân chúng tôi được dựa theo nghi thức vương và hậu của vương thất, duy nguyện Phong vương và Tức vương phu thê nhất thể; hai nước Bạch Phong, Hắc Phong nhân sự kết hợp của hai vương mà trở thành một quốc gia, tuy hai mà một, cùng hưởng vinh nhục, này đây…” Nói đến đây, y hơi ngừng lại, ánh mắt đảo qua bốn vị tướng đứng sừng sững trước mặt, khuôn mặt hiện nét cười rất nhẹ, “Bởi vậy, Thái Âm đại nhân vẫn có thể chưa suy xét tới hành động khách khí của mấy vị tướng quân, nhất định cho rằng Hắc Phong quốc ta vô lễ bất kính với Phong vương, điều này quả thật tổn hại tới hiệp ước liên minh của hai nước chúng ta! Cũng gây tổn hại tới tấm lòng mong ước Tức Vương, Phong vương trăm năm hạnh phúc của thần dân ta!”
“Ngươi… ngươi…” Nghe vậy, Trình Tri không khỏi giận dữ, nhưng lắp bắp “ngươi” hồi lâu vẫn không thể bật thêm được một chữ, tức giận chỉ thẳng vào tên quan văn gầy gò đứng trước mặt, hận không để dùng một quyền đánh ngã người này.
“Trình Tri!” Từ Uyên tiến lên kéo Trình Tri lại, tránh để hắn nóng tính gây ra chuyện gì, ánh mắt đánh giá vị quan văn nhìn như rất đỗi bình thường, vô hại đứng trước mặt, thầm sinh lòng cảnh giác.
“Tiểu nhân Cửu Vi xin thỉnh giáo Thái Âm đại nhân một vấn đề.” Cửu Vi vốn đứng sau bốn vị tướng chợt đứng ra khom người hành lễ với Thái Âm đại nhân của Hắc Phong quốc.
“Không dám, xin mời nói.” Thái Âm đại nhân có vẻ hiểu biết trả lễ.
“Xin hỏi đại nhân, người ở vị trí cao nhất tại Đông triều là ai?” Cửu Vi nho nhã hỏi.
“Đương nhiên là Hoàng đế bệ hạ!” Thái Âm đại nhân lập tức đáp, không rõ vì sao con người trước mặt lại hỏi một vấn đề trẻ em ba tuổi cũng biết ấy.
“Vậy xin hỏi dưới Hoàng đế là người nào?” Cửu Vi tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên là Hoàng hậu!” Thái Âm đại nhân đáo.
“Vậy dưới Hoàng hậu là ai?” Cửu Vi hỏi tiếp.
“Chư vị hoàng tử, công chúa, thân vương và các chư hầu vương.” Thái Âm đại nhân đáp tiếp.
“Vậy xin hỏi thêm, năm xưa công chúa Ỷ ca được gả tới Hắc Phong quốc và tiên hoàng Phong vương được sắp xếp vị trí như thế nào?” Cửu Vi mỉm cười nhìn Thái Âm đại nhân nói.
“Công chúa Ỷ Ca là công chúa của Hoàng đế, địa vị hơn hơn các công chúa của các nước chư hầu. Lẽ dĩ nhiên địa vị sẽ ngang hàng với tiên vương!” Thái Âm đại nhân nhanh chóng đáp, nhưng vừa đáp lời chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Vậy tôi đây xin hỏi đại nhân, Phong vương và Tức vương vì sao thân phận lại bất đồng. Thân phận của họ và công chúa Ỷ Ca năm đó có gì khác biệt?” Cửu Vi nhìn Thái Âm đại nhân hỏi.
“Việc này… Bọn họ…” Thái Âm đại nhân ngập ngừng.
“Thái Âm đại nhân là người chưởng quan lễ chế của một quốc gia, tự nhận mình là người hiểu rõ về nghi lễ nhất. Lẽ nào ông cũng không biết địa vị thân phận của Phong vương, Tức vương sao?” Cửu Vi tiếp tục truy vấn.
“Phong vương…” Thái Âm đại nhân giơ tay lau mồ hôi trên trán, khóe mắt liếc qua Nhậm Xuyên Vũ, nhưng lại không nhận được ám hiệu gì, đành phải cắn răng nói, “Phong vương, Tức vương đều là chư hầu vương, địa vị dưới đế hậu, trên bách quan, đồng vị với chư vị hoàng tử, công chúa, thân vương của đế quốc.”
“À.” Cửu Vi gật đầu như đã hiểu ra, hơi khom người nói với Thái Âm đại nhân, “Đa tạ Thái Âm đại nhân chỉ điểm.”
Sau đó, Cửu Vi quay người nhìn về phía quan lại và tướng sĩ hai nước Bạch Phong, Hắc Phong, hơi thi lễ hỏi: “Chư vị đại nhân, lời Thái Âm đại nhân vừa nói mọi người chắc đều nghe rõ rồi?”
“Nghe rõ!” Không đợi người khác trả lời, Trình Tri lập tức cao giọng hưởng ứng.
Cửu Vi mỉm cười, ánh mắt nhìn sang Nhậm Xuyên Vũ, mở lời vô cùng nhã nhặn: “Phàm là những nghi lễ lớn của quốc gia, đều do Thái Âm đại nhân một nước chủ trì. Thái Âm đại nhân nhất định hiểu rõ các nghi chế, chẳng hay vì sao hôm nay lại phạm những lỗi thế này? Điều này… thật sự khiến người ta phải nghi ngờ, phải chăng có người cố ý lấy buổi lễ định hôn của hai vương, ly gián tình hữu nghị hai nước!” Giọng nói vừa phải, chậm rãi, nhưng mỗi người có mặt tại đây đều có thể nghe rõ ràng.
“Nói đúng quá!” Trình Tri lại là người đầu tiên bật lời khen.
“Xin hỏi Thái Âm đại nhân, ngài không hy vọng hai vương kết thông gia sao? Không hy vọng hai nước liên minh sao?” Từ Uyên nhìn chằm chằm Thái Âm đại nhân của Hắc Phong quốc.
“Không phải… Việc này… tất nhiên là không phải rồi!” Bị chụp một cái mũ to thế, Thái Âm đại nhân sao dám đội, lập tức phân trần.
Ngay lúc đó, giọng nội thị lanh lảnh cất lên: “Vương giá lâm!”
Tiếp theo sau là tiếng hô dài, từ trên xuống dưới đài Vũ Lâm đều quỳ xuống nghênh đón. Những người đang giằng co nhau cũng cuống quýt cúi đầu quỳ xuống.
Trên những bậc thềm cao cao nối tiếp nhau, dưới lọng che, nghi trượng, Lan Tức và Tích Vân cùng bước tới, tiến về phía đài Vũ Lâm. Đến khi bước tới bậc cao nhất, lại thấy các đại thần và tướng lĩnh vốn phải quỳ nghênh đón hai bên, nay lại quỳ ở chính giữa, như muốn chặn đường bọn họ.
Hai người nhìn nhau, rồi dừng lại, quay người hướng về hàng vạn thân dân tướng sĩ dưới đài: “Bình thân!”
Giọng nói hai người vang lên cùng lúc, rõ ràng.
“Tạ ơn vương!” Thần dân, tướng sĩ dưới đài dập đầu lạy, tiếng hô rung trời.
Quay người lại thấy những vị đại thần và tướng sĩ có địa vị cao nhất vẫn còn quỳ trên mặt đất, không khỏi nói: “Chư vị cũng bình thân!”
Các đại thần và tướng quân Hắc Phong quốc đều đứng dậy, chỉ còn Thái Âm, Thái Luật đại nhân của Hắc Phong quốc và bốn vị tướng Phong Vân kỵ của bạch Phong quốc vẫn còn quỳ, không chịu đứng dậy.
Lan Tức liếc nhìn Tích Vân có phần không rõ nguyên do, Tích Vân cũng đáp trả bằng ánh nhìn không biết cho chàng.
“Từ Uyên.” Tích Vân thản nhiên gọi.
Từ Uyên ngẩng đầu nhìn Tích Vân, vẻ mặt nghiêm trọng, “Vương, lấy hôn nhân làm tin, lấy liên minh làm chứng, cớ gì Phong quốc khi ta?”
Tích Vân nghe vậy thì ngẩn người, rồi khi ánh mắt vượt qua họ nhìn về hai chiếc vương y trên đài cao, nàng chợt hiểu rõ. Khuôn mặt hiện lên nét cười khó đoán, quay đầu liếc nhìn Phong Tức, nhưng lại nói với Từ Uyên: “Từ Uyên, nghi thức sắp bắt đầu rồi, anh còn chưa quay về vị trí sao?”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa vương uy. Bốn vị tướng Phong Vân kỵ không nhiều lời, lập tức đứng dậy trở về vị trí cũ.
Ánh mắt Phong Tức đảo qua đại thần và tướng sĩ Hắc Phong quốc đứng dàn hàng bên trái, nhưng các vị đại nhân ấy đều cúi đầu né tránh.
“Thái Âm đại nhân.” Giọng nói Phong Tức điềm đạm vô cùng, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười nhã nhặn như ngày thường.
“Có thần.” Thái Âm đại nhân lập tức bước ra khỏi hàng, trong lòng có chút thấp thỏm không yên. Chẳng biết lời nói của người kia có thể tin hay không, vương thật sự sẽ không trách mình chứ?
“Bỏ một chiếc ghế đi.” Lan Tức quay đầu nhìn Tích Vân, “Chiếc vương y kia cũng đủ lớn để ta và Phong vương có thể ngồi chung!”
“Vâng!” Thái Âm đại nhân thở phào nhẹ nhõm, quả thật vương không hề truy cứu. Người kia đoán không sai! Ông quay người, lập tức sai người bỏ một chiếc vương y đi.
Binh sĩ và dân chúng đứng dưới đài không hề hay biết có chuyện gì diễn ra trên đài, họ chỉ kiễng chân trông ngóng nghi thức đính ước của hai vương.
Cuối cùng, giọng nói của Thái Âm đại nhân vang cao: “Nghi lễ bắt đầu!”
Lập tức tiếng nhạc vang lên, trang nhã khoan thai, trang trọng hào hùng, thể hiện hết phong phạm tôn quý của vương thất. Trên nền nhạc, chợt thấy nội thị cầm trong tay bút vàng giấy ngọc từ từ đi lên.
Người hầu quỳ xuống trước vương tọa, tay nâng giấy, cung nhân dâng bút trên đầu, hai vương cầm bút, tư thế tự nhiên, đồng thời viết xuống hai hàng chữ trên nền giấy đỏ.
Tiếng trống nhạc dừng lại, Thái Âm đại nhân của hai nước đồng thời cất cao giọng: “Quốc khổ dân đau, cớ gì thành gia? Quét sạch Cửu Châu, trả lại mái hiên trong sạch, đó là ngày cưới của ta!”
Giọng nói của Thái Âm đại nhân vừa tan, trên dưới đài Vũ Lâm đều lặng yên. Một lúc lâu sau, vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Trong tiếng vỗ tay, hai vương cùng cầm tay nhau đứng dậy, bước xuống, quan sát hàng vạn con dân và binh sĩ dưới đài, vẫy tay đáp lễ.
“Vương vạn tuế! Nguyện song vương bạc đầu giai lão! Nguyện lưỡng quốc phồn vinh hưng thịnh, thiên thu vạn thế!”
Vào lúc hai bóng hình xuất hiện trên đài, hàng vạn tướng sĩ, thần dân dưới đài đều quỳ xuống cung chúc. Tiếng chúc mừng, tiếng hoan hô vọng đến chín tầng trời! Thời khắc ấy, lòng dân cuồn cuộn, nhiệt huyết sôi trào! Thời khắc ấy, nhân dân tướng sĩ hai nước đều chân thành kính phục hành động đặt quốc gia lên đầu, sau mới đến gia thất của hai vương! Thời khắc ấy mọi người đều sẵn lòng vì vương mà dấn thân vào núi đao biển lửa.
Nhưng không một ai nhìn thấu, trong nụ cười tao nhã của Phong vương ẩn chứa nét trào phúng, trong nụ cười bình tĩnh của Tức vương ẩn chứa sự lạnh lùng. Lúc hai người chạm tay nhau, khi ánh mắt gặp gỡ, giờ khắc ấy hai bên đều cảm thấy bàn tay đối phương quả thật rất lạnh! Lạnh như hàn băng!
“Vương vạn tuế! Vương vạn tuế!”
Tiếng hô bái không ngừng, chỉ là… tiếng reo hò chấn động chín tầng trời này… dành cho ai?
Vẻ mặt đại thần, đại tướng hai nước rất khác nhau. Có người thật lòng cảm thấy thoải mái trước sự kết minh hai nước, trước đám hỏi của hai vương. Có người cau mày, lòng lo lắng. Có người vẻ mặt hờ hững, trong đôi mắt hiện lên nét sáng tỏ. Có người cười nhẹ, lòng cất chứa suy nghĩ khác…
“Rốt cuộc là cậu đang làm gì?” Kiều Cẩn, người đứng đầu bốn vị tướng Mặc Vũ kỵ chăm chú nhìn thẳng phía trước, âm thanh trầm thấp chỉ có bốn người bên cạnh nghe thấy.
“Đúng vậy, ca ca, huynh có ý gì thế?” Nhậm Xuyên Vân cũng quay đầu hỏi anh trai.
“Ta… chỉ muốn vương hiểu rõ một chuyện mà thôi.” Nhậm Xuyên Vũ hơi mỉm cười, đôi mắt lóe lên tia tính toán.
Kiều Cẩn nghe vậy, liếc sang hắn, sau đó thản nhiên nói: “Đừng có bê đá đập chân!” Lời nói ấy ẩn chứa ý cảnh cáo.
“Hiểu ra cái gì?” Nhậm Xuyên Vân vẫn hỏi.
“Sao thế được, ta đã muốn cái gì thì sẽ đạt được.” Nhậm Xuyên Vũ liếc nhìn Kiều Cẩn cười nhạt, rồi quay sang vỗ đầu em trai, “Đệ không cần phải biết.” Vừa dứt lời, một ánh mắt sắc như băng kiếm chiếu tới, khiến hắn rung mình. Quay đầu nhìn, ánh mắt sắc như kiếm đã không còn, chỉ thấy một khuôn mặt tầm thường, một đôi mắt bình thản nhưng như ẩn chứa linh khí.
Ở phía trước, hai vương sắp bắt đầu nghi thức điểm binh phong tướng. Đó cũng là nghi thức khiến thân dân hai nước nhiệt huyết sôi trào.
Tấm giấy lụa trắng như tuyết, bút lông dài làm từ trúc, màu mực như làn khói điểm xuyết trong màn tuyết.
Vén tay áo nâng bút, nhẹ nhàng tô vài đường, vẽ vài nét, lưu loát sinh động như nước chảy mây bay, tự nhiên thoải mái, chỉ trong nửa khắc, hình bóng một người đàn ông vận áo ngắn xuất hiện trên tấm giấy. Lưng y đeo trường kiếm, dáng người thẳng như trúc, tư thế oai hùng, quả thực thế gian hiếm thấy, nhưng— lại thiếu đi đôi mắt anh tuấn.
Chiếc bút trúc dừng lại một lát, cuối cùng trở lại tấm giấy, tinh tế tỉ mỉ, vẽ ra một đôi mắt… đôi mắt hàng đêm vẫn hiện ra trong mộng khiến lòng nàng đau như cắt.
“Tịch nhi, đừng vẽ đôi mắt như vậy.” Giọng nói trầm trầm xen lẫn than thở vang lên phía sau, rồi một bàn tay lạnh lẽo, gầy gầy giữ lại cây bút trúc.
Nàng lặng lẽ đưa tay trái gạt bàn tay đang giữ lại cây bút kia, tay phải siết chặt cây bút, rồi thoáng thả lỏng, ngòi bút không hề do dự điểm lên đôi mắt kia một đôi ngươi màu đen nhạt.
Vào lúc thu bút lại, ánh mắt kia dường như sống lại, dịu dàng như có điều muốn nói nhìn người trước mắt.
“Tịch nhi, tội gì phải vậy?” Cửu Vi nặng nề thở dài.
“Tự tay muội đã giết huynh ấy.” Tích Vân siết chặt chiếc bút trong tay, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, như tơ liễu dập dềnh trong gió, rồi nàng nói vô cùng rõ ràng, từ từ nhấn từng chữ, “Tự tay muội đã bắn chết Doanh Châu! Huynh ấy… đôi mắt của huynh ấy… ánh mắt của huynh ấy… muội vĩnh viễn không quên!”
Cửu Vi nhìn người trong tranh, ngắm nhìn ánh mắt ấy… Ánh mắt ấy dường như đã được giải thoát, lại dường như tiếc nuối vô cùng, vừa có vẻ thanh thản yên vui, lại có vẻ đau thương tận cùng… Ánh nhìn mâu thuẫn, như thể hân hoan quyến luyến, rồi lại như khổ sở đau đớn… nhìn người trước mặt.
“Tịch nhi, quên đi.” Cửu Vi có chút mệt mỏi, thở dài nói, nhẹ nhàng vòng tay ôm vai Tích Vân, “Lưng gánh vác ánh mắt thế này, làm sao em đi tiếp được!”
“Muội sẽ không quên.” Tích Vân chìm chằm chằm đôi mắt trong tranh, nhìn chằm chằm đôi mắt phảng phất như đang nói lên hết nghìn lời, “Chỉ là… có một số thứ nhất định phải vất bỏ!” Vừa dứt lời, nàng không hề do dự đặt cây bút lên giá.
Nàng quay đầu nhìn Cửu Vi, cũng nhìn thẳng vào nỗi lo lâu trong mắt y. Nàng mỉm cười, đưa tay day day hàng mày đang cau lại của y, “Cửu Vi, vẻ mặt này thật không hợp với huynh.”
Cửu Vi nghe vậy thì khẽ cười. Vào giờ khắc nở nụ cười, hết thảy lo âu đều được trút bỏ, trở lại với khuôn mặt tầm thường mà ẩn chứa linh khí như xưa. Đôi mắt không lớn, nhưng tựa như có thể nhìn thấu trời đất huyền bí này.
Tích Vân nhìn y cười, cũng cười đáp lại. Nàng quay đầu, với lấy nửa chiếc mặt nạ đồng được đặt cạnh bức tranh, nhẹ nhàng mơn trớn vết nứt, mơn trớn vết máu còn vương lại chưa hề được lau đi… Ánh mắt lưu chuyển từ bức tranh đến chiếc mặt nạ, từ chiếc mặt nạ tới bức tranh, rồi lại từ bức tranh ra ngoài cửa sổ, sau đó ánh mắt lạc vào nơi rất xa, không bờ bến, xa đến mức người bên cạnh nàng cũng không thể nào trộm biết suy nghĩ nàng!
Cuối cùng, Tích Vân buông chiếc mặt nạ xuống, rồi cuộn tròn bức tranh đã ráo mực trên bàn, lấy một dải lụa trắng thắt lại, gộp cả chiếc mặt nạ cho vào một hộp gỗ đàn khóa lại.
“Cửu Vi, huynh nói xem, hai vương có thể chung bước không?” Vừa lúc khóa xong, giọng nói của Tích Vân đồng thời vang lên, nhẹ nhàng như vậy, như thể chỉ như thuận miệng hỏi mà thôi.
“Không biết.” Một lát sau, Cửu Vi mới đáp lại, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng.
“À…” Tích Vân khẽ cười, quay đầu nhìn Cửu Vi, “Muội biết.”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, mang chút gò bó, vẻ mặt bình tĩnh ung dung, ánh mắt bình thản không gợn sóng… một Tích Vân lạnh lùng như vậy lần đầu Cửu Vi nhìn thấy. Lúc này, Cửu Vi thật lòng hiểu rõ, trong chiếc hộp gỗ kia không chỉ khóa lại bức chân dung và mặt nạ của Yến Doanh Châu, mà còn khóa thêm một thứ gì đó! Từ giờ khắc này, thế gian thực sự chỉ còn một Tích Vân – là nữ vương Phong quốc.
“Cửu Vi, huynh không cần lo lắng.” Tích Vân mỉm cười, nụ cười nhẹ như mây gió, không hề mang theo ưu phiền, “Cho dù con đường phía trước thế nào, Phong Tích Vân muội – con cháu Phương vương – sao có thể nao núng?”
Cửu Vi lẳng lặng nhìn nàng, nhìn rất lâu, khuôn mặt tầm thường kia dần dần thay đổi, sự lơ đãng xưa kia dường như đã biến mất, thay vào đó là sự cố chấp kiên định, như trong lòng đã thành hình một niềm tin không đổi. Trong đôi mắt là linh khí bức người và sự thông tuệ sáng suốt!
“Tịch nhi, cho dù ở nơi đâu, tôi cũng đi theo em!”
“Vâng.” Tích Vân mỉm cười gật đầu, vươn tay rút một hộp gỗ dài chừng ba thước được đặt trên bàn, mở ra. Bên trong là một thanh bảo kiếm, cầm kiếm lên, nàng khẽ khàng vuốt ve thanh kiếm. “Năm đó Thủy đế ban tặng bảy vị tướng, mỗi người một thanh kiếm báu. Kiếm này là kiếm Phượng Ngân ngài ban tặng cho thủy tổ Phượng vương!”
“Giang sơn như họa, khói lang nhạt nhòa. Ngựa sắt gươm vàng, chìm nổi đua nhau tranh bá…” Tích Vân chậm rãi ngâm, rút thanh kiếm báu ra từng đoạn một, “Cậy trời vạn dặm cần gươm cả, nửa đêm múa kiếm, nguyện vá trời!”
Khi ngâm đến chữ “trời”, ánh kiếm lấp lánh, như cầu vồng hiện ra. Kiếm khí âm u, như ngâm trong hồ băng. Trong khoảnh khắc, Cửu Vi bất chợt rùng mình.
Trên vỏ kiếm màu đen có khắc một con phượng hoàng giương cánh. Đôi mắt phượng hoàng được khảm bằng một đôi hồng ngọc, ngạo nghễ nhìn xuống vạn vật thế gian. Thân kiếm tựa như dòng nước mùa thu, chính giữa lại ẩn một đường màu đỏ tinh tế. Vừa vung lên, ánh đỏ điểm xuyết ánh sáng của lưỡi kiếm.
“Muội vốn không định dùng kiếm Phượng Ngân, nhưng…” Tích Vân cầm trong tay kiếm báu, ngón tay bật ra, thân kiếm phát ra tiếng rung trầm, “Trong ngựa sắt gươm vàng, con cháu Phượng vương sẽ sử dụng kiếm Phượng Ngân!”
/55
|