Xe ngựa tiến lên vô cùng vững vàng, cho nên tâm trạng của Phương Giải cũng dần bình tĩnh trở lại. Bên trong cỗ xe ngựa của hắn có để một ít hàng hóa, hắn liền dấu người ở trong đó. Nhắm mắt lại ép chính mình nghỉ ngơi một chút, nhưng dao găm vẫn để ở vị trí mà hắn có thể đụng tay đến.
Từ sáng sớm hôm qua rời khỏi đoàn xe của Hồng Tụ Chiêu, hắn liên tiếp lâm vào tình thế nguy hiểm.
Cũng là bắt đầu từ ngày hôm qua, hắn không thể không làm giao dịch với hai người. Người thứ nhất giao dịch với hắn là La Văn, Phương Giải dùng một ý tưởng bỗng lóe lên để đổi lấy một đoạn thời gian ngắn ngủi. Sau đó giết người của La Văn, lẫn vào trong đám nhân mã rời khỏi diễn võ trường.Không lâu sau, hắn lại cùng người trong đoàn xe có tên là Hóa Thông Thiên Hạ này làm một giao dịch. Dùng tổng cộng một nghìn bốn trăm sáu mươi lượng bạc đổi lấy mình bình an vào thành.
Hai vụ giao dịch này, đều là không thể không làm.
Dựa vào trong xe ngựa Phương Giải không ngủ được cũng không dám ngủ, bởi vì hắn không thể tin tên béo kia có thật sự bảo hộ hắn bình an vào đế đô không. Cùng cái gì mà Hóa Thông Thiên Hạ giao dịch hắn cùng cảm thấy có chút ly kỳ, cũng rất qua loa, cho nên Phương Giải nhìn như đang nghỉ ngơi, chỉ có điều cái nghỉ ngơi là thân thể hắn, chứ không phải suy nghĩ
Hàng hóa để trong xe ngựa rất hỗn tạp, nhưng mỗi loại hàng hóa đều không có nhiều lắm.Có rượu, có thuốc lá, có lá trà, còn có một ít thứ vụn vặt kỳ quái gì đó.
Phương Giải theo bản năng vươn tay ra muốn mở một vò rượu, nhưng tay vươn ra lại ngừng lại giữa không trung. Hắn ngồi khoanh chân, dựa lưng vào thùng xe ngựa, thở chậm rãi, thật sự giống như đang ngủ. Cứ như vậy đung đưa khoảng một canh giờ, thanh âm nói chuyện của người đi đường bên ngoài xe ngựa càng ngày càng ồn ào. Phương Giải biết đã gần đến cửa thành Trường An, cho nên người đi đường nói chuyện mới nhiều lên.
Hắn mở mắt ra, tay nắm lấy chuôi Hoành Đao.
Nghiêng tai lắng nghe.
- Tửu chưởng quỹ, hôm nay tại sao lại ăn mặc như thế này a.Có người cùng tên béo kia chào hỏi.
- Đừng nhắc nữa, nói đến việc này lại thấy tức. Cùng người đánh cuộc thứ tự kết quả Diễn Võ Viễn tam giáp kết quả thua, đến y phục cũng phải bồi thường vào. Xui... Thực là xui.
Bên ngoài truyền đến một trận cười, Phương Giải đoán hẳn là binh lính giữ cửa thành.
- Tửu chưởng quỹ lộ chút tin tức đi, năm nay ai đứng đầu?
- Muốn biết hả, đợi thông cáo của triều đình đi.
- Tửu chưởng quỹ thật nhỏ mọn, đây không giống với tính cách của ngài.- Ha ha, hẳn là công tử La gia thắng một bậc. Xem chừng sáng sớm mai triều đình ra thông cáo, dù thế nào, ngươi cũng lấy lại được bạc đúng không?
- Ta làm sao có thể so với Tửu chưởng quỹ ngài, một tháng bổng lộc còn chưa đủ để ngài uống một chén trà đấy. Lấy được năm lượng bạc của La công tử, ha ha... Bất quá cũng phải bồi thường ba, cũng là buôn bán có lời một chút.
- Chúc mừng chúc mừng, quay về ngươi phải mời khách đó.
Tên béo được xưng là Tửu chưởng quầy nói đùa vài câu, sau đó xe ngựa lại khởi động. Phương Giải hơi kinh ngạc, rất tò mò liệu cái nhà Hóa Thông Thiên Hạ này rốt cuộc có lai lịch gì, tại sao mà đến quan thủ thành trước nay khắc nghiệt cũng không tra hỏi gì? Cứ tùy tiện hàn huyên vài câu như vậy sau đó cho đi, hiển nhiên bối cảnh cửa hàng của nhà này rất thâm hậu.Vừa lúc đó, một cái tên đột nhiên hiện ra trong đầu Phương Giải
Đúng rồi, nếu như là y thì sẽ chẳng có gì lạ rồi.
Phương Giải bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, cự phú đứng đầu Đại Tùy Ngô Nhất Đạo, thành Trường An này có suốt một mặt tường thành là do y bỏ ra hơn mười vạn lượng vàng tu sửa đấy, đổi lấy một tước vị Tán Kim Hầu. Cũng chỉ có y mới có mặt mũi lớn như vậy cho nên quân coi giữ thành Trường An cũng không kiểm tra hàng hóa, cũng chỉ có y mới dám treo lá cờ bốn chữ Hóa Thông Thiên Hạ trên xe ngựa của mình. Nếu là người khác, chắc sẽ bị cười tới rụng răng.
Không ngờ lại cùng Ngô Nhất Đạo làm một cuộc mua bán, dùng một nghìn bốn trăm sáu mươi lượng bạc để mua mạng của mình.Phương Giải cảm thấy hơi buồn cười, trong lòng tự nhủ đây có phải là biểu thị cho mạng của mình bị niêm yết giá công khai ở Hóa Thông Thiên Hạ không? Về sau nếu ai muốn mua đầu của hắn, đến xem mục lục hàng hóa của Ngô Nhất Đạo, liếc mắt một cái có thể thấy rõ ràng, một ngìn bốn trăm sáu mươi lượng, già trẻ không gạt.
Mấu chốt là, mức giá này còn do chính bản thân hắn định ra.
Sau khi xe ngựa đi vào thành Trường An, âm thanh bên ngoài càng trở nên ồn ào náo nhiệt. Nơi nơi trong thành Trường An đều lộ ra phồn hoa, trên mỗi con phố đều vô cùng náo nhiệt. Tiếng rao hàng của thương nhân người bán hàng rong, tiếng trả giá của du khách, thời điểm binh lính tuần thành đi ngang qua xe ngựa còn phát ra âm thanh nện bước chỉnh tề, lúc bọn họ bước đi áo giáp còn phát ra tiếng leng keng.Không nhìn thấy bên ngoài, hoàn toàn là dựa vào thính giác để phân biệt bên ngoài.
Loại cảm giác này, rất kỳ diệu.
Thời điểm Phương Giải hết sức chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài, bụng của hắn không hề có dấu hiệu báo trước bắt đầu đau đớn. Loại đau đớn này, khí thế hung hung như hồng thủy tràn ra, trong nháy mắt khiến cho thân mình Phương Giải không tự chủ được co lại, đau đớn khiến hắn khó có thể gắng giữ được tỉnh táo, dù có cắn nát môi mình cũng không thể giảm loại đau đớn như bị mũi khoan xuyên qua ở bụng, bụng đau như các bộ phận trong cơ thể đều xoắn lại với nhau.
Đau đớn mãnh liệt như vậy, khiến người có tâm chí nghị lực kiên định vượt xa người thường như Phương Giải cũng không thể chịu đựng được.Hắn chỉ cầm cự được mười mấy giây đồng hồ, liền đau đến ngất đi.
Thời điểm hắn yếu ớt ngã xuống, xe ngựa dừng lại. Có người vén rèm xe lên thò đầu vào nói:
- Khẩn trương xuống xe, còn không định đi sao?
- A? Giả chết?
Người nói chuyện hơi sửng sốt, lập tức mở cửa xe ra nhíu mày nhìn Phương Giải.
Sau khi xuống xe ngựa Ngô Nhất Đạo định trực tiếp hồi phủ, cũng không biết vì sao lại nghĩ đến cái thiếu niên tiêu bạc kia, vì thế y sai người hầu dẫn nữ nhi bảo bối Ngô Ẩn Ngọc đi vào trước, sau đó chậm rãi đi đến xe ngựa của Phương Giải ở bênnày. Trong chốc lát không thấy người đi xuống, y khẽ nhíu mày đi vào bên trong xem.
Chỉ thấy tên béo Tửu Sắc Tài ngồi xổm ở bên cạnh Phương Giải, vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí còn mang theo chút sợ hãi. Ngô Nhất Đạo hiểu Tửu Sắc Tài, hiểu rất rõ. Là cái gì mới có thể làm cho người không gì có thể khiến y sợ hãi như Tửu Sắc Tài mơ hồ có chút sợ hãi? Cho nên Ngô Nhất Đạo rất ngạc nhiên.
- Có chuyện gì?
Y hỏi.
Tên béo quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngô Nhất Đạo một cái, ý tứ phức tạp trong ánh mắt không thể nói rõ. Trên vẻ mặt y cũng như thế, cũng phức tạp không thể hìnhdung.
- Thiếu niên này... Rất quái dị. Đăng bởi: admin
Từ sáng sớm hôm qua rời khỏi đoàn xe của Hồng Tụ Chiêu, hắn liên tiếp lâm vào tình thế nguy hiểm.
Cũng là bắt đầu từ ngày hôm qua, hắn không thể không làm giao dịch với hai người. Người thứ nhất giao dịch với hắn là La Văn, Phương Giải dùng một ý tưởng bỗng lóe lên để đổi lấy một đoạn thời gian ngắn ngủi. Sau đó giết người của La Văn, lẫn vào trong đám nhân mã rời khỏi diễn võ trường.Không lâu sau, hắn lại cùng người trong đoàn xe có tên là Hóa Thông Thiên Hạ này làm một giao dịch. Dùng tổng cộng một nghìn bốn trăm sáu mươi lượng bạc đổi lấy mình bình an vào thành.
Hai vụ giao dịch này, đều là không thể không làm.
Dựa vào trong xe ngựa Phương Giải không ngủ được cũng không dám ngủ, bởi vì hắn không thể tin tên béo kia có thật sự bảo hộ hắn bình an vào đế đô không. Cùng cái gì mà Hóa Thông Thiên Hạ giao dịch hắn cùng cảm thấy có chút ly kỳ, cũng rất qua loa, cho nên Phương Giải nhìn như đang nghỉ ngơi, chỉ có điều cái nghỉ ngơi là thân thể hắn, chứ không phải suy nghĩ
Hàng hóa để trong xe ngựa rất hỗn tạp, nhưng mỗi loại hàng hóa đều không có nhiều lắm.Có rượu, có thuốc lá, có lá trà, còn có một ít thứ vụn vặt kỳ quái gì đó.
Phương Giải theo bản năng vươn tay ra muốn mở một vò rượu, nhưng tay vươn ra lại ngừng lại giữa không trung. Hắn ngồi khoanh chân, dựa lưng vào thùng xe ngựa, thở chậm rãi, thật sự giống như đang ngủ. Cứ như vậy đung đưa khoảng một canh giờ, thanh âm nói chuyện của người đi đường bên ngoài xe ngựa càng ngày càng ồn ào. Phương Giải biết đã gần đến cửa thành Trường An, cho nên người đi đường nói chuyện mới nhiều lên.
Hắn mở mắt ra, tay nắm lấy chuôi Hoành Đao.
Nghiêng tai lắng nghe.
- Tửu chưởng quỹ, hôm nay tại sao lại ăn mặc như thế này a.Có người cùng tên béo kia chào hỏi.
- Đừng nhắc nữa, nói đến việc này lại thấy tức. Cùng người đánh cuộc thứ tự kết quả Diễn Võ Viễn tam giáp kết quả thua, đến y phục cũng phải bồi thường vào. Xui... Thực là xui.
Bên ngoài truyền đến một trận cười, Phương Giải đoán hẳn là binh lính giữ cửa thành.
- Tửu chưởng quỹ lộ chút tin tức đi, năm nay ai đứng đầu?
- Muốn biết hả, đợi thông cáo của triều đình đi.
- Tửu chưởng quỹ thật nhỏ mọn, đây không giống với tính cách của ngài.- Ha ha, hẳn là công tử La gia thắng một bậc. Xem chừng sáng sớm mai triều đình ra thông cáo, dù thế nào, ngươi cũng lấy lại được bạc đúng không?
- Ta làm sao có thể so với Tửu chưởng quỹ ngài, một tháng bổng lộc còn chưa đủ để ngài uống một chén trà đấy. Lấy được năm lượng bạc của La công tử, ha ha... Bất quá cũng phải bồi thường ba, cũng là buôn bán có lời một chút.
- Chúc mừng chúc mừng, quay về ngươi phải mời khách đó.
Tên béo được xưng là Tửu chưởng quầy nói đùa vài câu, sau đó xe ngựa lại khởi động. Phương Giải hơi kinh ngạc, rất tò mò liệu cái nhà Hóa Thông Thiên Hạ này rốt cuộc có lai lịch gì, tại sao mà đến quan thủ thành trước nay khắc nghiệt cũng không tra hỏi gì? Cứ tùy tiện hàn huyên vài câu như vậy sau đó cho đi, hiển nhiên bối cảnh cửa hàng của nhà này rất thâm hậu.Vừa lúc đó, một cái tên đột nhiên hiện ra trong đầu Phương Giải
Đúng rồi, nếu như là y thì sẽ chẳng có gì lạ rồi.
Phương Giải bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, cự phú đứng đầu Đại Tùy Ngô Nhất Đạo, thành Trường An này có suốt một mặt tường thành là do y bỏ ra hơn mười vạn lượng vàng tu sửa đấy, đổi lấy một tước vị Tán Kim Hầu. Cũng chỉ có y mới có mặt mũi lớn như vậy cho nên quân coi giữ thành Trường An cũng không kiểm tra hàng hóa, cũng chỉ có y mới dám treo lá cờ bốn chữ Hóa Thông Thiên Hạ trên xe ngựa của mình. Nếu là người khác, chắc sẽ bị cười tới rụng răng.
Không ngờ lại cùng Ngô Nhất Đạo làm một cuộc mua bán, dùng một nghìn bốn trăm sáu mươi lượng bạc để mua mạng của mình.Phương Giải cảm thấy hơi buồn cười, trong lòng tự nhủ đây có phải là biểu thị cho mạng của mình bị niêm yết giá công khai ở Hóa Thông Thiên Hạ không? Về sau nếu ai muốn mua đầu của hắn, đến xem mục lục hàng hóa của Ngô Nhất Đạo, liếc mắt một cái có thể thấy rõ ràng, một ngìn bốn trăm sáu mươi lượng, già trẻ không gạt.
Mấu chốt là, mức giá này còn do chính bản thân hắn định ra.
Sau khi xe ngựa đi vào thành Trường An, âm thanh bên ngoài càng trở nên ồn ào náo nhiệt. Nơi nơi trong thành Trường An đều lộ ra phồn hoa, trên mỗi con phố đều vô cùng náo nhiệt. Tiếng rao hàng của thương nhân người bán hàng rong, tiếng trả giá của du khách, thời điểm binh lính tuần thành đi ngang qua xe ngựa còn phát ra âm thanh nện bước chỉnh tề, lúc bọn họ bước đi áo giáp còn phát ra tiếng leng keng.Không nhìn thấy bên ngoài, hoàn toàn là dựa vào thính giác để phân biệt bên ngoài.
Loại cảm giác này, rất kỳ diệu.
Thời điểm Phương Giải hết sức chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài, bụng của hắn không hề có dấu hiệu báo trước bắt đầu đau đớn. Loại đau đớn này, khí thế hung hung như hồng thủy tràn ra, trong nháy mắt khiến cho thân mình Phương Giải không tự chủ được co lại, đau đớn khiến hắn khó có thể gắng giữ được tỉnh táo, dù có cắn nát môi mình cũng không thể giảm loại đau đớn như bị mũi khoan xuyên qua ở bụng, bụng đau như các bộ phận trong cơ thể đều xoắn lại với nhau.
Đau đớn mãnh liệt như vậy, khiến người có tâm chí nghị lực kiên định vượt xa người thường như Phương Giải cũng không thể chịu đựng được.Hắn chỉ cầm cự được mười mấy giây đồng hồ, liền đau đến ngất đi.
Thời điểm hắn yếu ớt ngã xuống, xe ngựa dừng lại. Có người vén rèm xe lên thò đầu vào nói:
- Khẩn trương xuống xe, còn không định đi sao?
- A? Giả chết?
Người nói chuyện hơi sửng sốt, lập tức mở cửa xe ra nhíu mày nhìn Phương Giải.
Sau khi xuống xe ngựa Ngô Nhất Đạo định trực tiếp hồi phủ, cũng không biết vì sao lại nghĩ đến cái thiếu niên tiêu bạc kia, vì thế y sai người hầu dẫn nữ nhi bảo bối Ngô Ẩn Ngọc đi vào trước, sau đó chậm rãi đi đến xe ngựa của Phương Giải ở bênnày. Trong chốc lát không thấy người đi xuống, y khẽ nhíu mày đi vào bên trong xem.
Chỉ thấy tên béo Tửu Sắc Tài ngồi xổm ở bên cạnh Phương Giải, vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí còn mang theo chút sợ hãi. Ngô Nhất Đạo hiểu Tửu Sắc Tài, hiểu rất rõ. Là cái gì mới có thể làm cho người không gì có thể khiến y sợ hãi như Tửu Sắc Tài mơ hồ có chút sợ hãi? Cho nên Ngô Nhất Đạo rất ngạc nhiên.
- Có chuyện gì?
Y hỏi.
Tên béo quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngô Nhất Đạo một cái, ý tứ phức tạp trong ánh mắt không thể nói rõ. Trên vẻ mặt y cũng như thế, cũng phức tạp không thể hìnhdung.
- Thiếu niên này... Rất quái dị. Đăng bởi: admin
/802
|