Lúc nhìn thấy Phương Giải, phản ứng đầu tiên của Phác Hổ là nhìn Đàm Thanh Ca, sau đó mỉm cười lắc đầu. Mà Đàm Thanh Ca vừa nhìn thấy Phương Giải, liền hừ một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn trời.
Đàm Thanh Ca thực sự khá tuấn tú.
Tuy y đọc không nhiều sách, nhưng trên người y toát ra khí tức của một người phong độ hiểu biết. Nữ tử rất dễ bị mê hoặc bởi khí chất này, hơn nữa diện mạo của y coi như là tuấn mỹ. Những ưu điểm mà y vốn tự phụ, nhưng ở trước mặt Phương Giải lại không có chút ưu thế nào.
Phương Giải mặc quần áo màu đen đứng chắp tay ở đó, khí chất trên người hắn, Đàm Thanh Ca sao có thể bằng được?
Một Đại tướng quân từ trong vạn quân giết ra, từng trải qua núi thây biển máu, tay cầm trọng binh, trấn thủ một phương. Khí chất đó không cần thể hiện ra ngoài thì nó cũng toát ra rồi.
Phác Hổ nhảy xuống lưng con bò già, hướng Phương Giải chắp tay nói:
- Phương tướng quân!
- Phác Hổ tướng quân!
Phương Giải cũng chắp tay nói.
Người của Hồng Tụ Chiêu biết không thể gặp lại Phương Giải, cho nên vẫn ngồi trong xe ngựa. Vào thời điểm này, gặp lại Phương Giải sẽ tạo ra áp lực cho hắn. Dù sao đã tới Ung Châu rồi, chỉ cần Phác Hổ không có ý đồ xấu với Phương Giải, thì chẳng có lý do gì tiếp tục giam cầm người của Hồng Tụ Chiêu. Tức đại nương đã phân phó từ trước, tới cửa thành không ai được xuống xe. Bởi vì Tức đại nương hiểu rằng, nếu mình và các nàng xuống xe gặp Phương Giải, thì Phương Giải sẽ mất đi khí thế ở trước mặt Phác Hổ.
Những chi tiết nhỏ nhặt đó, ở một số thời điểm cần phải chú ý.
- Phương tướng quân.
Đàm Thanh Ca đi tới trước vài bước, rút thánh chỉ từ ống tay áo:
- Bệ hạ có ý chỉ.
Phương Giải nhìn nhìn, sau đó vươn tay mời:
- Mời vào thành!
Đàm Thanh Ca giận dữ, tiến lên phía trước một bước:
- Phương tướng quân, bệ hạ có ý chỉ!
Phương Giải khẽ nhíu mày, ánh mắt khó hiểu. Nhưng trong suy nghĩ của Đàm Thanh Ca, y tưởng rằng Phương Giải đang khinh thường y.
- Như thế nào, thân là quan viên Đại Tùy, chẳng lẽ không biết khi lĩnh chỉ là phải quỳ xuống sao? Hay là Phương tướng quân đã không coi bản thân là quan viên Đại Tùy rồi? Nếu ngươi vẫn cho rằng mình là quan viên Đại Tùy, vì sao lại không kính trọng hoàng mệnh?
Đàm Thanh Ca lạnh lùng hỏi.
- Vị này…là khâm sai đại nhân?
Phương Giải hỏi.
Đàm Thanh Ca gật đầu.
Phương Giải ừ một tiếng, nói tiếp:
- Xin hỏi khâm sai đại nhân, ngươi có biết tuyên chỉ như thế nào không?
Đàm Thanh Ca sững sờ, vẻ kiêu căng lúc trước lập tức biến mất.
- Ta đã bày hương án ở trong phủ tướng quân Ung Châu, cửa chính đã mở, quân đội đã xếp thành thàng. Đợi ta thay xong quan phục thì sẽ tam bái cửu khấu. Nếu thánh chỉ này không phải là dành cho cá nhân ta, vậy thì khâm sai đại nhân càng không nên vội vã tuyên chỉ. Các tướng lĩnh của Hắc Kỳ Quân đều đang ở trong phủ Hắc Kỳ Quân xếp thành hàng chờ đợi.
Nói xong câu đó, Phương Giải xoay người rời đi.
Phác Hổ liếc nhìn Đàm Thanh Ca một cái, khẽ lắc đầu.
Trong xe ngựa, tiểu đương gia hung hăng trợn mắt nhìn Đàm Thanh Ca một cái, thiếu nữ bên cạnh thở dài nói:
- Thật đúng là một tên ngốc…
…
…
Phủ tướng quân.
Phác Hổ túm lấy thánh chỉ trong tay Đàm Thanh Ca cười cười đưa cho Phương Giải:
- Tướng quân vì nước bảo vệ biên giới, đuổi đi man di, khôi phục non sông, đâu cần phải nhiều lễ nghi phiền toái như vậy. Cho dù bệ hạ đích thân tới, cũng không cần dùng tới quá nhiều quy củ. Đàm Thanh Ca một mực ở trong Diễn Vũ Viện không tiếp xúc với xã hội nhiều, làm người có chút chất phát. Thực ra thì Phương tướng quân và y coi như là một nửa bạn học.
Phương Giải chắp tay cười nói:
- Quy củ của triều đình vẫn không thể bỏ phế, nên làm như thế nào thì vẫn làm thế.
Phác Hổ kéo tay của Phương Giải, quay đầu ra hiệu cho Đàm Thanh Ca. Đàm Thanh Ca bất đắc dĩ thở dài:
- Xin lỗi Phương tướng quân,vừa rồi ở cửa thành có nhiều bất kính, là do bản thân ta mà thôi. Trước khi đi bệ hạ có dặn dò, tướng quân lập nhiều công lao, không cần phải quỳ lạy.
Phương Giải cười hỏi:
- Đàm đại nhân có khúc mắc gì với ta à?
Sắc mặt của Đàm Thanh Ca khó coi, chuyển chủ đề nói:
- Ta không có công danh trên người, tướng quân chớ gọi ta là đại nhân.Phương Giải không để ý tới y nữa, cùng Phác Hổ đi vào phòng. Đàm Thanh Ca im lặng đi theo sau. Thanh trường kiếm trong suốt như nước treo ở thắt lưng của y không ngừng đong đưa. Thanh kiếm này không có vỏ, nhưng y không sợ bản thân bị thương. Phác Hổ cố ý đi chậm lại vài bước, Đàm Thanh Ca hạ giọng nói:
- Sao ngươi lại giúp hắn vậy?
Phác Hổ mỉm cười nói:
- Ngươi dùng hoàng mệnh bảo hắn quỳ xuống, sau khi tiếp ý chỉ, ngươi không có công danh trên người, bệ hạ cũng không bổ nhiệm ngươi làm khâm sai, nếu hắn bảo ngươi quỳ trở lại, ngươi sẽ quỳ không?
Đàm Thanh Ca sững sờ, vẻ mặt ảo não.
Sau khi đi vào, Phác Hổ ngồi xuống vị trí dành cho khách, chắp tay nói với Phương Giải:
- Lần này tới, là phụng ý chỉ của bệ hạ khao thưởng tam quân.
Phác Hổ cười nói:
- Tuy nhiên tướng quân cũng biết rồi đấy, hiện tại quốc khố hư không, triều đình thu không đủ để bù chi. Việc này không cần giấu diếm mọi người, mà muốn giấu cũng không giấu được. Nhưng bệ hạ cảm thấy, Hắc Kỳ Quân dành được công tích lớn, vì Đại Tùy xuất sinh nhập tử, vượt qua núi thây biển máu đánh bại quân giặc, bảo vệ dân chúng một phương, khiến biên cương của Đại Tùy được củng cố, nhất định phải ban thưởng thật lớn.
- Cho nên…ý của bệ hạ là, phần thưởng này do địa phương chi.
Phác Hổ liếc nhìn Phương Giải một cái:
- Ta đã thông báo cho Tổng Đốc ba đạo Bắc Huy Đạo, Nam Huy Đạo, Ung Bắc Đạo, bảo bọn họ góp một số vật tư lương thực mau chóng đưa tới Ung Châu. Mặt khác, bệ hạ chấp nhận tướng quân giữ lại thuế má giao lên cho triều đình để sử dụng. Coi như bệ hạ ban thưởng cho các tướng sĩ Hắc Kỳ Quân.
Trong lòng Phương Giải cười lạnh, đây mà là ban sao?
Chỉ là cho mà thôi.
Thuế má của các đạo Tây Nam, vốn không cần giao nộp cho triều đình. Từ sau khi La Diệu khởi binh, mặc dù các đạo Tây Nam không dâng cờ tạo phản với La Diệu, nhưng đây là chuyện mà song phương lòng dạ đều biết. Triều đình hiểu rằng, không có Tổng Đốc bốn đạo ủng hộ, La Diệu đã không dễ dàng vượt qua Trường Giang như vậy. Hơn nữa, nếu thực sự bọn họ trung thành với triều đình, lúc La Diệu tạo phản ở Tây Nam, sao không có người nào ngăn cản trước mặt La Diệu?
Phương Giải cười lạnh, tiểu Hoàng Đế không những ‘cho’ hắn, mà tính toán xấu xa ở đằng sau.
Phần thưởng cho các tướng sĩ Hắc Kỳ Quân do bốn đạo Tây Nam chi trả. Không nói tới Bình Thương Đạo, Tổng Đốc Bắc Huy Đạo Chung Tân, Tổng Đốc Nam Huy Đạo Trì Hạo Niên, Tổng Đốc Ung Bắc Đạo Đỗ Kiến Chu, ba người này sẽ cam tâm tình nguyện dâng một số lượng lớn lương thực, tiền bạc cho hắn sao? Hiện tại Phương Giải chiếm một nam một bắc của Tây Nam, ba đạo bị kẹp ở giữa, ba vị Tổng Đốc này hẳn là rất khó chịu. Cung cấp lương thảo tiền bạc cho Phương Giải, để Phương Giải nuôi dưỡng quân đội, sau đó nuốt mất ba đạo giang sơn?
Trừ khi ba người đó là kẻ ngu, mới cung cấp thêm lương thảo tiền bạc cho Phương Giải.
Tiểu Hoàng Đế biết ba người đó sẽ không giao nộp cho Phương Giải, cho nên mới tạm tính hóa đơn lên ba người kia. Nếu Phương Giải muốn đòi lương thực tiền bạc thì sẽ phải trở mặt cãi nhau với ba vị Tổng Đốc. Tiểu Hoàng Đế không mốn Phương Giải trở thành La Diệu thứ hai, không muốn hắn liên thủ với các Tổng Đốc.
Thoạt nhìn có vẻ như triều đình không thể lấy ra cái gì để ban thưởng cho hắn được, kỳ thực vẫn là kế ly gián!
- Bệ hạ thật có lòng!
Phương Giải thản nhiên nói một câu.
- Hắc Kỳ Quân là quân đội của Đại Tùy, ra sức vì nước là việc đương nhiên. Các huynh đệ dưới trướng của ta cũng đều lấy làm kiêu ngạo vì là quân nhân Đại Tùy. Có ý chỉ khen ngợi này của bệ hạ, bọn họ tất nhiên sẽ vui mừng khôn xiết. Tuy nhiên những năm qua Tây Nam bị La Diệu bóc lột vô cùng ác độc, dân chúng không tính là giàu có. Nhất là Bình Thương Đạo, vừa mới trải qua họa chiến tranh, dân chúng mất đi bảy tám phần… Bảo ta giơ tay đòi tiền dân chúng, ta không thể làm được.
Phác Hổ cười nói:
- Sớm nghe qua Phương tướng quân thương lính, yêu dân như con mình, hôm nay vừa gặp quả nhiên không phải lời đồn. Đại Tùy có thần tử như Phương tướng quân, chính là phúc của bệ hạ.
Y trầm ngâm một lát rồi nói:
- Lần này tới, còn có chuyện muốn thảo luận với Phương tướng quân.
Phương Giải nói:
- Mời.
Phác Hổ đứng lên, đi tới trước bản đồ rất lớn treo trong thư phòng của Phương Giải:
- Phản nghịch La Đồ hiện giờ đã chiếm cứ Giang Bắc Đạo, đại quân triều đình do hai vị Đại tướng quân Lưu Ân Tĩnh và Hứa Hiếu Cung suất lĩnh đang truy quét, nhưng chỉ tiếc là binh lực chưa đủ. Tặc tử Giang Nam cũng đang rục rịch, giờ Kinh Kỳ Đạo đã không lấy ra đâu ra binh mã để điều động nữa rồi. Tướng quân có bằng lòng vì nước lập công không?
Trong lòng Phương Giải cười lạnh, chắp tay nói:
- Thân làm thần tử, tất nhiên phải trung quân. Nếu bệ hạ có ý chỉ, ta lập tức mang binh bắc thượng.
- Tốt!
Phác Hổ gật đầu:
- Đây mới là tấm gương của thần tử!
Y dừng một lát, híp mắt hỏi:
- Còn có chuyện…lúc ta mang binh xuôi nam hộ tống Hồng Tụ Chiêu tới Ung Châu, nửa đường gặp phải mai phục. Chuyện này, chắc Phương tướng quân cũng biết rồi nhỉ?
Phương Giải gật đầu:
- Vừa vặn mới biết.
Phác Hổ ừ một tiếng:
- Vậy Phương tướng quân thấy, là ai muốn giết ta?
Câu hỏi này khá là lạnh lẽo.
Đàm Thanh Ca lui lại mấy bước, đứng bên cạnh Phác Hổ. Y nhìn Phương Giải, trong mắt xuất hiện tia quỷ dị.
Đàm Thanh Ca thực sự khá tuấn tú.
Tuy y đọc không nhiều sách, nhưng trên người y toát ra khí tức của một người phong độ hiểu biết. Nữ tử rất dễ bị mê hoặc bởi khí chất này, hơn nữa diện mạo của y coi như là tuấn mỹ. Những ưu điểm mà y vốn tự phụ, nhưng ở trước mặt Phương Giải lại không có chút ưu thế nào.
Phương Giải mặc quần áo màu đen đứng chắp tay ở đó, khí chất trên người hắn, Đàm Thanh Ca sao có thể bằng được?
Một Đại tướng quân từ trong vạn quân giết ra, từng trải qua núi thây biển máu, tay cầm trọng binh, trấn thủ một phương. Khí chất đó không cần thể hiện ra ngoài thì nó cũng toát ra rồi.
Phác Hổ nhảy xuống lưng con bò già, hướng Phương Giải chắp tay nói:
- Phương tướng quân!
- Phác Hổ tướng quân!
Phương Giải cũng chắp tay nói.
Người của Hồng Tụ Chiêu biết không thể gặp lại Phương Giải, cho nên vẫn ngồi trong xe ngựa. Vào thời điểm này, gặp lại Phương Giải sẽ tạo ra áp lực cho hắn. Dù sao đã tới Ung Châu rồi, chỉ cần Phác Hổ không có ý đồ xấu với Phương Giải, thì chẳng có lý do gì tiếp tục giam cầm người của Hồng Tụ Chiêu. Tức đại nương đã phân phó từ trước, tới cửa thành không ai được xuống xe. Bởi vì Tức đại nương hiểu rằng, nếu mình và các nàng xuống xe gặp Phương Giải, thì Phương Giải sẽ mất đi khí thế ở trước mặt Phác Hổ.
Những chi tiết nhỏ nhặt đó, ở một số thời điểm cần phải chú ý.
- Phương tướng quân.
Đàm Thanh Ca đi tới trước vài bước, rút thánh chỉ từ ống tay áo:
- Bệ hạ có ý chỉ.
Phương Giải nhìn nhìn, sau đó vươn tay mời:
- Mời vào thành!
Đàm Thanh Ca giận dữ, tiến lên phía trước một bước:
- Phương tướng quân, bệ hạ có ý chỉ!
Phương Giải khẽ nhíu mày, ánh mắt khó hiểu. Nhưng trong suy nghĩ của Đàm Thanh Ca, y tưởng rằng Phương Giải đang khinh thường y.
- Như thế nào, thân là quan viên Đại Tùy, chẳng lẽ không biết khi lĩnh chỉ là phải quỳ xuống sao? Hay là Phương tướng quân đã không coi bản thân là quan viên Đại Tùy rồi? Nếu ngươi vẫn cho rằng mình là quan viên Đại Tùy, vì sao lại không kính trọng hoàng mệnh?
Đàm Thanh Ca lạnh lùng hỏi.
- Vị này…là khâm sai đại nhân?
Phương Giải hỏi.
Đàm Thanh Ca gật đầu.
Phương Giải ừ một tiếng, nói tiếp:
- Xin hỏi khâm sai đại nhân, ngươi có biết tuyên chỉ như thế nào không?
Đàm Thanh Ca sững sờ, vẻ kiêu căng lúc trước lập tức biến mất.
- Ta đã bày hương án ở trong phủ tướng quân Ung Châu, cửa chính đã mở, quân đội đã xếp thành thàng. Đợi ta thay xong quan phục thì sẽ tam bái cửu khấu. Nếu thánh chỉ này không phải là dành cho cá nhân ta, vậy thì khâm sai đại nhân càng không nên vội vã tuyên chỉ. Các tướng lĩnh của Hắc Kỳ Quân đều đang ở trong phủ Hắc Kỳ Quân xếp thành hàng chờ đợi.
Nói xong câu đó, Phương Giải xoay người rời đi.
Phác Hổ liếc nhìn Đàm Thanh Ca một cái, khẽ lắc đầu.
Trong xe ngựa, tiểu đương gia hung hăng trợn mắt nhìn Đàm Thanh Ca một cái, thiếu nữ bên cạnh thở dài nói:
- Thật đúng là một tên ngốc…
…
…
Phủ tướng quân.
Phác Hổ túm lấy thánh chỉ trong tay Đàm Thanh Ca cười cười đưa cho Phương Giải:
- Tướng quân vì nước bảo vệ biên giới, đuổi đi man di, khôi phục non sông, đâu cần phải nhiều lễ nghi phiền toái như vậy. Cho dù bệ hạ đích thân tới, cũng không cần dùng tới quá nhiều quy củ. Đàm Thanh Ca một mực ở trong Diễn Vũ Viện không tiếp xúc với xã hội nhiều, làm người có chút chất phát. Thực ra thì Phương tướng quân và y coi như là một nửa bạn học.
Phương Giải chắp tay cười nói:
- Quy củ của triều đình vẫn không thể bỏ phế, nên làm như thế nào thì vẫn làm thế.
Phác Hổ kéo tay của Phương Giải, quay đầu ra hiệu cho Đàm Thanh Ca. Đàm Thanh Ca bất đắc dĩ thở dài:
- Xin lỗi Phương tướng quân,vừa rồi ở cửa thành có nhiều bất kính, là do bản thân ta mà thôi. Trước khi đi bệ hạ có dặn dò, tướng quân lập nhiều công lao, không cần phải quỳ lạy.
Phương Giải cười hỏi:
- Đàm đại nhân có khúc mắc gì với ta à?
Sắc mặt của Đàm Thanh Ca khó coi, chuyển chủ đề nói:
- Ta không có công danh trên người, tướng quân chớ gọi ta là đại nhân.Phương Giải không để ý tới y nữa, cùng Phác Hổ đi vào phòng. Đàm Thanh Ca im lặng đi theo sau. Thanh trường kiếm trong suốt như nước treo ở thắt lưng của y không ngừng đong đưa. Thanh kiếm này không có vỏ, nhưng y không sợ bản thân bị thương. Phác Hổ cố ý đi chậm lại vài bước, Đàm Thanh Ca hạ giọng nói:
- Sao ngươi lại giúp hắn vậy?
Phác Hổ mỉm cười nói:
- Ngươi dùng hoàng mệnh bảo hắn quỳ xuống, sau khi tiếp ý chỉ, ngươi không có công danh trên người, bệ hạ cũng không bổ nhiệm ngươi làm khâm sai, nếu hắn bảo ngươi quỳ trở lại, ngươi sẽ quỳ không?
Đàm Thanh Ca sững sờ, vẻ mặt ảo não.
Sau khi đi vào, Phác Hổ ngồi xuống vị trí dành cho khách, chắp tay nói với Phương Giải:
- Lần này tới, là phụng ý chỉ của bệ hạ khao thưởng tam quân.
Phác Hổ cười nói:
- Tuy nhiên tướng quân cũng biết rồi đấy, hiện tại quốc khố hư không, triều đình thu không đủ để bù chi. Việc này không cần giấu diếm mọi người, mà muốn giấu cũng không giấu được. Nhưng bệ hạ cảm thấy, Hắc Kỳ Quân dành được công tích lớn, vì Đại Tùy xuất sinh nhập tử, vượt qua núi thây biển máu đánh bại quân giặc, bảo vệ dân chúng một phương, khiến biên cương của Đại Tùy được củng cố, nhất định phải ban thưởng thật lớn.
- Cho nên…ý của bệ hạ là, phần thưởng này do địa phương chi.
Phác Hổ liếc nhìn Phương Giải một cái:
- Ta đã thông báo cho Tổng Đốc ba đạo Bắc Huy Đạo, Nam Huy Đạo, Ung Bắc Đạo, bảo bọn họ góp một số vật tư lương thực mau chóng đưa tới Ung Châu. Mặt khác, bệ hạ chấp nhận tướng quân giữ lại thuế má giao lên cho triều đình để sử dụng. Coi như bệ hạ ban thưởng cho các tướng sĩ Hắc Kỳ Quân.
Trong lòng Phương Giải cười lạnh, đây mà là ban sao?
Chỉ là cho mà thôi.
Thuế má của các đạo Tây Nam, vốn không cần giao nộp cho triều đình. Từ sau khi La Diệu khởi binh, mặc dù các đạo Tây Nam không dâng cờ tạo phản với La Diệu, nhưng đây là chuyện mà song phương lòng dạ đều biết. Triều đình hiểu rằng, không có Tổng Đốc bốn đạo ủng hộ, La Diệu đã không dễ dàng vượt qua Trường Giang như vậy. Hơn nữa, nếu thực sự bọn họ trung thành với triều đình, lúc La Diệu tạo phản ở Tây Nam, sao không có người nào ngăn cản trước mặt La Diệu?
Phương Giải cười lạnh, tiểu Hoàng Đế không những ‘cho’ hắn, mà tính toán xấu xa ở đằng sau.
Phần thưởng cho các tướng sĩ Hắc Kỳ Quân do bốn đạo Tây Nam chi trả. Không nói tới Bình Thương Đạo, Tổng Đốc Bắc Huy Đạo Chung Tân, Tổng Đốc Nam Huy Đạo Trì Hạo Niên, Tổng Đốc Ung Bắc Đạo Đỗ Kiến Chu, ba người này sẽ cam tâm tình nguyện dâng một số lượng lớn lương thực, tiền bạc cho hắn sao? Hiện tại Phương Giải chiếm một nam một bắc của Tây Nam, ba đạo bị kẹp ở giữa, ba vị Tổng Đốc này hẳn là rất khó chịu. Cung cấp lương thảo tiền bạc cho Phương Giải, để Phương Giải nuôi dưỡng quân đội, sau đó nuốt mất ba đạo giang sơn?
Trừ khi ba người đó là kẻ ngu, mới cung cấp thêm lương thảo tiền bạc cho Phương Giải.
Tiểu Hoàng Đế biết ba người đó sẽ không giao nộp cho Phương Giải, cho nên mới tạm tính hóa đơn lên ba người kia. Nếu Phương Giải muốn đòi lương thực tiền bạc thì sẽ phải trở mặt cãi nhau với ba vị Tổng Đốc. Tiểu Hoàng Đế không mốn Phương Giải trở thành La Diệu thứ hai, không muốn hắn liên thủ với các Tổng Đốc.
Thoạt nhìn có vẻ như triều đình không thể lấy ra cái gì để ban thưởng cho hắn được, kỳ thực vẫn là kế ly gián!
- Bệ hạ thật có lòng!
Phương Giải thản nhiên nói một câu.
- Hắc Kỳ Quân là quân đội của Đại Tùy, ra sức vì nước là việc đương nhiên. Các huynh đệ dưới trướng của ta cũng đều lấy làm kiêu ngạo vì là quân nhân Đại Tùy. Có ý chỉ khen ngợi này của bệ hạ, bọn họ tất nhiên sẽ vui mừng khôn xiết. Tuy nhiên những năm qua Tây Nam bị La Diệu bóc lột vô cùng ác độc, dân chúng không tính là giàu có. Nhất là Bình Thương Đạo, vừa mới trải qua họa chiến tranh, dân chúng mất đi bảy tám phần… Bảo ta giơ tay đòi tiền dân chúng, ta không thể làm được.
Phác Hổ cười nói:
- Sớm nghe qua Phương tướng quân thương lính, yêu dân như con mình, hôm nay vừa gặp quả nhiên không phải lời đồn. Đại Tùy có thần tử như Phương tướng quân, chính là phúc của bệ hạ.
Y trầm ngâm một lát rồi nói:
- Lần này tới, còn có chuyện muốn thảo luận với Phương tướng quân.
Phương Giải nói:
- Mời.
Phác Hổ đứng lên, đi tới trước bản đồ rất lớn treo trong thư phòng của Phương Giải:
- Phản nghịch La Đồ hiện giờ đã chiếm cứ Giang Bắc Đạo, đại quân triều đình do hai vị Đại tướng quân Lưu Ân Tĩnh và Hứa Hiếu Cung suất lĩnh đang truy quét, nhưng chỉ tiếc là binh lực chưa đủ. Tặc tử Giang Nam cũng đang rục rịch, giờ Kinh Kỳ Đạo đã không lấy ra đâu ra binh mã để điều động nữa rồi. Tướng quân có bằng lòng vì nước lập công không?
Trong lòng Phương Giải cười lạnh, chắp tay nói:
- Thân làm thần tử, tất nhiên phải trung quân. Nếu bệ hạ có ý chỉ, ta lập tức mang binh bắc thượng.
- Tốt!
Phác Hổ gật đầu:
- Đây mới là tấm gương của thần tử!
Y dừng một lát, híp mắt hỏi:
- Còn có chuyện…lúc ta mang binh xuôi nam hộ tống Hồng Tụ Chiêu tới Ung Châu, nửa đường gặp phải mai phục. Chuyện này, chắc Phương tướng quân cũng biết rồi nhỉ?
Phương Giải gật đầu:
- Vừa vặn mới biết.
Phác Hổ ừ một tiếng:
- Vậy Phương tướng quân thấy, là ai muốn giết ta?
Câu hỏi này khá là lạnh lẽo.
Đàm Thanh Ca lui lại mấy bước, đứng bên cạnh Phác Hổ. Y nhìn Phương Giải, trong mắt xuất hiện tia quỷ dị.
/802
|