Sau khi tướng quân áo giáp rời đi, Đậu Song Phòng quỳ xuống liên tục dập đầu, dập đến chảy cả máu trán. Tuy không nhiều lắm, nhưng nhìn mà ghê người.
- Nô tài đáng chết!
Y vừa dập đầu vừa khóc, nước mắt rơi như mưa.
Tiểu Hoàng Đế thở dài một tiếng, có chút khó hiểu:
- Ngươi làm gì mà đáng chết?
- Chủ tử chịu nhục, làm nô tài lại chỉ biết đứng nhìn! Tặc tử càn rỡ, nô tài nên chết để báo hoàng ân. Nhưng nô tài không làm được gì cả, trong lòng nô tài rất đau đớn.
- Đứng lên đi!
Trong lòng tiểu Hoàng Đế ấm áp, cúi người đỡ Đậu Song Phòng đứng dậy:
- Đây đâu phải là lỗi của ngươi? Nếu Đại Tùy vẫn cường đại như lúc trước, nếu trong cung vẫn còn vô số cao thủ, nếu lão viện trưởng không rời đi…thì ai dám làm càn trong cung Thái Cực? Nhưng hiện tại lão viện trưởng đi rồi, Đại Nội Thị Vệ Xử chỉ còn cái tên, mà Cẩm Y Giáo trong tay ngươi không được trọn vẹn, các giáo sư trong Diễn Vũ Viện chịu tổn thất nghiệm trọng…không còn vài người sử dụng được.
- Quốc tặc, cần phải giết!
Đậu Song Phòng khóc ròng nói:
- Sau khi nô tài trở về, sẽ phái người âm thầm liên lạc với các cao thủ giang hồ.
- Việc này…cứ để đó đã.
Tiểu Hoàng Đế vô lực khoát tay:
- Có một số việc ngươi không biết, trẫm cũng không thể nói cho ngươi biết được. Nó quá lớn, lớn tới mức liên quan tới sự tồn vong của Đại Tùy. Chờ đợi đi, về sau trẫm sẽ nói cho ngươi biết chân tướng. Trẫm không tin người kia nhưng trẫm còn phải dùng tới ông ta. Ông ta đã từng lập vô số công lao cho Đại Tùy, không ai có thể so sánh, cho nên trẫm cũng không thể bất kính với ông ta. Chỉ cần trong lòng ông ta sạch sẽ, cho dù ương ngạnh chút, trẫm vẫn nhịn.
- Nhưng nô tài không thể nhịn được…nhìn chủ tử chịu nhục, trong lòng nồ tài đau như dao cắt. Người như vậy ở trong triều đình, cuối cùng cũng sẽ biến thành mầm tai họa.
- Chớ nó nữa.
Dường như tiểu Hoàng Đế không muốn giằng co ở chuyện này, ngẫm nghĩ một lát rồi phân phó:
- Phái người thu thập một chút. Từ hôm nay trở đi trẫm bắt đầu tới ở Khung Lư trong Sướng Xuân Viên, tất cả việc triều chính đều giao cho Đại tướng quân xử lý. Trẫm muốn ở Khung Lư đọc sách, sửa sang lại di vật của tiên đế, không muốn bị người khác quấy rầy.
Đậu Song Phòng chấn động, không biết vì sao bệ hạ lại làm như vậy.
Đây có phải là biểu hiện của sự buông tay?
Sau có thể buông tay được?
Đậu Song Phòng vừa định mở miệng khuyên bảo, thì tiểu Hoàng Đế có chút suy sụp khoát tay nói:
- Đi an bài đi, mặt khác…tí nữa trẫm sẽ tới chỗ Thái Hậu, khuyên bảo Thái Hậu tới Sướng Xuân Viên cùng trẫm. Còn có, không cần bố trí cấm quân ở Sướng Xuân Viên, chỉ cần Cẩm Y Giáo của ngươi là đủ rồi.
- Bệ hạ!
Đậu Song Phòng há hốc miệng, lại bị tiểu Hoàng Đế dùng ánh mắt ngăn cản:
- Ý trẫm đã quyết, đừng khuyên nữa.
- Vậy…còn Phương Giải bên kia?
Đậu Song Phòng hỏi.
- Phác Hổ đã đi theo Hồng Tụ Chiêu xuôi nam, Phương Giải…
Hoàng Đế cười khổ một tiếng:
- Có lẽ trên đời này không còn người tên là Phương Giải nữa rồi.
Đậu Song Phòng sững sờ, sắc mặt biến ảo không ngừng.
- Trẫm vốn định cho Phương Giải một chút ưu đãi. Hắn có mối quan hệ chặt chẽ với Hồng Tụ Chiêu, trẫm để Đàm Thanh Ca bảo vệ Hồng Tụ Chiêu xuôi nam, là nhằm ban ơn. Phương Giải thấy cố nhân đi cùng, sẽ hiểu suy nghĩ trong lòng trẫm. Nhưng Phác Hổ lại đi theo, ban ơn liền trở thành áp chế…
Đậu Song Phòng tự nhiên hiểu được, Phác Hổ đi theo Hồng Tụ Chiêu, Hồng Tụ Chiêu liền biến thành con tin trong tay Phác Hổ. Lúc trước Phương Giải còn ở trong Tả Tiền Vệ của La Diệu, ngay cả La Diệu Phương Giải còn không nể mặt. Đối với một Phác Hổ mà hắn căn bản chưa từng quen biết, hắn sao có thể yếu thế được?
Chỉ sợ một khi Phác Hổ dẫn theo Hồng Tụ Chiêu tới Ung Châu, mùi thuốc súng sẽ tràn ngập.
- Cẩm Y Giáo tiếp quản Đại Nội Thị Vệ Xử…bên trong còn vài vị cung phụng.
Đậu Song Phòng nói nhỏ một câu.
Tiểu Hoàng Đế khẽ nhíu mày, không có trả lời.
Đậu Song Phòng thấy Hoàng Đế không lập tức phủ định lời của mình, do dự một lát rồi nói:
- Nô tài biết nên cẩn thận chút. Đại tướng quân có tu vị nghịch thiên, tuy rằng Phác Hổ kia cũng có tu vị cao, nhưng chưa tới mức bất khả chiến bại. Đợi đội ngũ gần tới Ung Châu, nô tài liền phái người giết Phác Hổ, sau đó giá họa cho Phương Giải…
Hai mắt của tiểu Hoàng Đế sáng ngời.
Đậu Song Phòng rất biết đoán ý qua sắc mặt, y biết rằng tiểu Hoàng Đế đã động tâm:
- Bệ hạ yên tâm, nô tài sẽ không động thủ ở gần kinh thành. Chờ tới Tây Nam mới làm, dù là ai cũng không ngờ đó là người do nô tài phái đi. Nếu Đại tướng quân biết, tám chín phần sẽ tưởng rằng Phương Giải làm. Dù sao Phác Hổ cầm Hồng Tụ Chiêu làm con tin, đã chọc giận Phương Giải. Phác Hổ vừa chết, Đại tướng quân tất nhiên tức giận. Tới lúc đó tướng quân áo giáp xuất chinh, chỉ cần y đi ra thành Trường An, thì liền đóng cửa thành lại, muốn vào cũng khó.
- Trẫm không nghe thấy ngươi nói gì.
Tiểu Hoàng Đế đứng dậy, chỉnh lại quần áo của mình:
- Hôm nay trẫm sẽ tới Khung Lư của Sướng Xuân Viên, sửa sang lại di vật của tiên đế, không hỏi chuyện triều chính.
Đậu Song Phòng lập tức hiểu ý của Hoàng Đế:
- Nô tài đã hiểu, bệ hạ không biết gì cả…cho dù tương lai Đại tướng quân phát hiện, thì đây cũng là nô tài tự chủ trương!
- Ừ!
Tiểu Hoàng Đế gật đầu, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, lẩm bẩm:
- Trước khi Đại tướng quân rời đi có nói một câu gì nhỉ…làm Hoàng Đế, vì duy trì đế vị, không gì cũng không tính là sai.
…
….
Hạng Thanh Ngưu ngồi trên tường thành Ung Châu nhìn ra ngoài, giống như một con chim to mọng. Tường thành Ung Châu cao tới bốn trượng, ngồi trên tường thành nhưng y không sợ ngã. Nếu đổi thành người bình thường đã hoa mắt không chịu nổi rồi. Tuy nhiên, từ chỗ cao này nhìn ra ngoài, mọi cảnh vật đều thu vào mắt.
- Ngươi nói xem, lần này Hoàng Đế sẽ phong thưởng ngươi cái gì?
Y hỏi Phương Giải đứng bên cạnh.
- Không biết.
- Ngươi muốn cái gì?
Hạng Thanh Ngưu hỏi lại.
- Thừa nhận.
Phương Giải trả lời.
- Thừa nhận?
Hạng Thanh Ngưu nghĩ một lát rồi gật đầu:
- Đúng vậy…vị thế hiện tại của Hắc Kỳ Quân khá là xấu hổ, cho nên cần được thừa nhận của triều đình. Từ Hoàng Dương Đạo xa xôi mang binh tới đây, đánh Nam Yến, đánh người Hột, Hắc Kỳ Quân tổn thất cũng không nhỏ, chính là muốn một địa vị danh chính ngôn thuận. Dù các nơi đã không còn nghe lệnh của triều đình, nhưng vẫn duy trì quan chức cũ của Đại Tùy. Bởi vì làm như vậy được rất nhiều chỗ tốt. Hắc Kỳ Quân muốn sống yên ở Tây Nam, cần nhất chính là sự thừa nhận.
- Mặc dù Đại Tùy rối loạn, nhưng được triều đình thừa nhận và không được là hai chuyện khác nhau. Hắc Kỳ Quân được xây dựng ở Tây Bắc, nhưng vì tự bảo vệ bản thân mà mang binh tới đây, nói ta là phản tặc cũng không sai. Nhưng ta có thể là phản tặc, tướng sĩ thủ hạ của ta lại không thể là phản tặc.
Phương Giải chậm rãi nói:
- Bọn họ đã vì Đại Tùy mà lập công, chảy máu.
Hạng Thanh Ngưu trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Liệu Đại Tùy còn có thể kiên trì được nữa không?
- Đó là chuyện về sau.
Phương Giải nói:
- Hiện tại ta cần danh chính ngôn thuận. Ta mặc kệ về sau Đại Tùy sẽ như thế nào, ta sẽ ở lại Tây Nam này trong một thời gian dài. Trong khoảng thời gian đó, ta cần một thân phận danh chính ngôn thuận. Chỉ cần triều đình ban cho ta, ta có thể ổn định Tây Nam. Tuy lần xuôi nam này là Tổng Đốc bốn đạo liên danh mời ta, nhưng chuyện này vốn không có chứng cớ, chỉ dùng lời nói để xác nhận. Nhưng nếu triều đình có ý chỉ ban xuống, mặc kệ ta làm cái gì đều là hợp tình hợp lý.
- Ngươi muốn làm gì?
Hạng Thanh Ngưu tiếp tục hỏi.
- Muốn làm rất nhiều việc.
Phương Giải chỉ hướng nam thành:
- Ta giết mấy chục vạn người Hột, người Hột hận ta. Nếu ta muốn sống yên ở Tây Nam, thì phải khiến người Hột không dám hận ta. Hơn nữa ta còn đáp ứng Đại Khuyển một việc…đã đáp ứng thì nên làm.
[/CHARGE]
- Nô tài đáng chết!
Y vừa dập đầu vừa khóc, nước mắt rơi như mưa.
Tiểu Hoàng Đế thở dài một tiếng, có chút khó hiểu:
- Ngươi làm gì mà đáng chết?
- Chủ tử chịu nhục, làm nô tài lại chỉ biết đứng nhìn! Tặc tử càn rỡ, nô tài nên chết để báo hoàng ân. Nhưng nô tài không làm được gì cả, trong lòng nô tài rất đau đớn.
- Đứng lên đi!
Trong lòng tiểu Hoàng Đế ấm áp, cúi người đỡ Đậu Song Phòng đứng dậy:
- Đây đâu phải là lỗi của ngươi? Nếu Đại Tùy vẫn cường đại như lúc trước, nếu trong cung vẫn còn vô số cao thủ, nếu lão viện trưởng không rời đi…thì ai dám làm càn trong cung Thái Cực? Nhưng hiện tại lão viện trưởng đi rồi, Đại Nội Thị Vệ Xử chỉ còn cái tên, mà Cẩm Y Giáo trong tay ngươi không được trọn vẹn, các giáo sư trong Diễn Vũ Viện chịu tổn thất nghiệm trọng…không còn vài người sử dụng được.
- Quốc tặc, cần phải giết!
Đậu Song Phòng khóc ròng nói:
- Sau khi nô tài trở về, sẽ phái người âm thầm liên lạc với các cao thủ giang hồ.
- Việc này…cứ để đó đã.
Tiểu Hoàng Đế vô lực khoát tay:
- Có một số việc ngươi không biết, trẫm cũng không thể nói cho ngươi biết được. Nó quá lớn, lớn tới mức liên quan tới sự tồn vong của Đại Tùy. Chờ đợi đi, về sau trẫm sẽ nói cho ngươi biết chân tướng. Trẫm không tin người kia nhưng trẫm còn phải dùng tới ông ta. Ông ta đã từng lập vô số công lao cho Đại Tùy, không ai có thể so sánh, cho nên trẫm cũng không thể bất kính với ông ta. Chỉ cần trong lòng ông ta sạch sẽ, cho dù ương ngạnh chút, trẫm vẫn nhịn.
- Nhưng nô tài không thể nhịn được…nhìn chủ tử chịu nhục, trong lòng nồ tài đau như dao cắt. Người như vậy ở trong triều đình, cuối cùng cũng sẽ biến thành mầm tai họa.
- Chớ nó nữa.
Dường như tiểu Hoàng Đế không muốn giằng co ở chuyện này, ngẫm nghĩ một lát rồi phân phó:
- Phái người thu thập một chút. Từ hôm nay trở đi trẫm bắt đầu tới ở Khung Lư trong Sướng Xuân Viên, tất cả việc triều chính đều giao cho Đại tướng quân xử lý. Trẫm muốn ở Khung Lư đọc sách, sửa sang lại di vật của tiên đế, không muốn bị người khác quấy rầy.
Đậu Song Phòng chấn động, không biết vì sao bệ hạ lại làm như vậy.
Đây có phải là biểu hiện của sự buông tay?
Sau có thể buông tay được?
Đậu Song Phòng vừa định mở miệng khuyên bảo, thì tiểu Hoàng Đế có chút suy sụp khoát tay nói:
- Đi an bài đi, mặt khác…tí nữa trẫm sẽ tới chỗ Thái Hậu, khuyên bảo Thái Hậu tới Sướng Xuân Viên cùng trẫm. Còn có, không cần bố trí cấm quân ở Sướng Xuân Viên, chỉ cần Cẩm Y Giáo của ngươi là đủ rồi.
- Bệ hạ!
Đậu Song Phòng há hốc miệng, lại bị tiểu Hoàng Đế dùng ánh mắt ngăn cản:
- Ý trẫm đã quyết, đừng khuyên nữa.
- Vậy…còn Phương Giải bên kia?
Đậu Song Phòng hỏi.
- Phác Hổ đã đi theo Hồng Tụ Chiêu xuôi nam, Phương Giải…
Hoàng Đế cười khổ một tiếng:
- Có lẽ trên đời này không còn người tên là Phương Giải nữa rồi.
Đậu Song Phòng sững sờ, sắc mặt biến ảo không ngừng.
- Trẫm vốn định cho Phương Giải một chút ưu đãi. Hắn có mối quan hệ chặt chẽ với Hồng Tụ Chiêu, trẫm để Đàm Thanh Ca bảo vệ Hồng Tụ Chiêu xuôi nam, là nhằm ban ơn. Phương Giải thấy cố nhân đi cùng, sẽ hiểu suy nghĩ trong lòng trẫm. Nhưng Phác Hổ lại đi theo, ban ơn liền trở thành áp chế…
Đậu Song Phòng tự nhiên hiểu được, Phác Hổ đi theo Hồng Tụ Chiêu, Hồng Tụ Chiêu liền biến thành con tin trong tay Phác Hổ. Lúc trước Phương Giải còn ở trong Tả Tiền Vệ của La Diệu, ngay cả La Diệu Phương Giải còn không nể mặt. Đối với một Phác Hổ mà hắn căn bản chưa từng quen biết, hắn sao có thể yếu thế được?
Chỉ sợ một khi Phác Hổ dẫn theo Hồng Tụ Chiêu tới Ung Châu, mùi thuốc súng sẽ tràn ngập.
- Cẩm Y Giáo tiếp quản Đại Nội Thị Vệ Xử…bên trong còn vài vị cung phụng.
Đậu Song Phòng nói nhỏ một câu.
Tiểu Hoàng Đế khẽ nhíu mày, không có trả lời.
Đậu Song Phòng thấy Hoàng Đế không lập tức phủ định lời của mình, do dự một lát rồi nói:
- Nô tài biết nên cẩn thận chút. Đại tướng quân có tu vị nghịch thiên, tuy rằng Phác Hổ kia cũng có tu vị cao, nhưng chưa tới mức bất khả chiến bại. Đợi đội ngũ gần tới Ung Châu, nô tài liền phái người giết Phác Hổ, sau đó giá họa cho Phương Giải…
Hai mắt của tiểu Hoàng Đế sáng ngời.
Đậu Song Phòng rất biết đoán ý qua sắc mặt, y biết rằng tiểu Hoàng Đế đã động tâm:
- Bệ hạ yên tâm, nô tài sẽ không động thủ ở gần kinh thành. Chờ tới Tây Nam mới làm, dù là ai cũng không ngờ đó là người do nô tài phái đi. Nếu Đại tướng quân biết, tám chín phần sẽ tưởng rằng Phương Giải làm. Dù sao Phác Hổ cầm Hồng Tụ Chiêu làm con tin, đã chọc giận Phương Giải. Phác Hổ vừa chết, Đại tướng quân tất nhiên tức giận. Tới lúc đó tướng quân áo giáp xuất chinh, chỉ cần y đi ra thành Trường An, thì liền đóng cửa thành lại, muốn vào cũng khó.
- Trẫm không nghe thấy ngươi nói gì.
Tiểu Hoàng Đế đứng dậy, chỉnh lại quần áo của mình:
- Hôm nay trẫm sẽ tới Khung Lư của Sướng Xuân Viên, sửa sang lại di vật của tiên đế, không hỏi chuyện triều chính.
Đậu Song Phòng lập tức hiểu ý của Hoàng Đế:
- Nô tài đã hiểu, bệ hạ không biết gì cả…cho dù tương lai Đại tướng quân phát hiện, thì đây cũng là nô tài tự chủ trương!
- Ừ!
Tiểu Hoàng Đế gật đầu, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, lẩm bẩm:
- Trước khi Đại tướng quân rời đi có nói một câu gì nhỉ…làm Hoàng Đế, vì duy trì đế vị, không gì cũng không tính là sai.
…
….
Hạng Thanh Ngưu ngồi trên tường thành Ung Châu nhìn ra ngoài, giống như một con chim to mọng. Tường thành Ung Châu cao tới bốn trượng, ngồi trên tường thành nhưng y không sợ ngã. Nếu đổi thành người bình thường đã hoa mắt không chịu nổi rồi. Tuy nhiên, từ chỗ cao này nhìn ra ngoài, mọi cảnh vật đều thu vào mắt.
- Ngươi nói xem, lần này Hoàng Đế sẽ phong thưởng ngươi cái gì?
Y hỏi Phương Giải đứng bên cạnh.
- Không biết.
- Ngươi muốn cái gì?
Hạng Thanh Ngưu hỏi lại.
- Thừa nhận.
Phương Giải trả lời.
- Thừa nhận?
Hạng Thanh Ngưu nghĩ một lát rồi gật đầu:
- Đúng vậy…vị thế hiện tại của Hắc Kỳ Quân khá là xấu hổ, cho nên cần được thừa nhận của triều đình. Từ Hoàng Dương Đạo xa xôi mang binh tới đây, đánh Nam Yến, đánh người Hột, Hắc Kỳ Quân tổn thất cũng không nhỏ, chính là muốn một địa vị danh chính ngôn thuận. Dù các nơi đã không còn nghe lệnh của triều đình, nhưng vẫn duy trì quan chức cũ của Đại Tùy. Bởi vì làm như vậy được rất nhiều chỗ tốt. Hắc Kỳ Quân muốn sống yên ở Tây Nam, cần nhất chính là sự thừa nhận.
- Mặc dù Đại Tùy rối loạn, nhưng được triều đình thừa nhận và không được là hai chuyện khác nhau. Hắc Kỳ Quân được xây dựng ở Tây Bắc, nhưng vì tự bảo vệ bản thân mà mang binh tới đây, nói ta là phản tặc cũng không sai. Nhưng ta có thể là phản tặc, tướng sĩ thủ hạ của ta lại không thể là phản tặc.
Phương Giải chậm rãi nói:
- Bọn họ đã vì Đại Tùy mà lập công, chảy máu.
Hạng Thanh Ngưu trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Liệu Đại Tùy còn có thể kiên trì được nữa không?
- Đó là chuyện về sau.
Phương Giải nói:
- Hiện tại ta cần danh chính ngôn thuận. Ta mặc kệ về sau Đại Tùy sẽ như thế nào, ta sẽ ở lại Tây Nam này trong một thời gian dài. Trong khoảng thời gian đó, ta cần một thân phận danh chính ngôn thuận. Chỉ cần triều đình ban cho ta, ta có thể ổn định Tây Nam. Tuy lần xuôi nam này là Tổng Đốc bốn đạo liên danh mời ta, nhưng chuyện này vốn không có chứng cớ, chỉ dùng lời nói để xác nhận. Nhưng nếu triều đình có ý chỉ ban xuống, mặc kệ ta làm cái gì đều là hợp tình hợp lý.
- Ngươi muốn làm gì?
Hạng Thanh Ngưu tiếp tục hỏi.
- Muốn làm rất nhiều việc.
Phương Giải chỉ hướng nam thành:
- Ta giết mấy chục vạn người Hột, người Hột hận ta. Nếu ta muốn sống yên ở Tây Nam, thì phải khiến người Hột không dám hận ta. Hơn nữa ta còn đáp ứng Đại Khuyển một việc…đã đáp ứng thì nên làm.
[/CHARGE]
/802
|