Chiến tranh tới rất nhanh, chấm dứt cũng rất nhanh.
Từ Khánh Chi nhìn xung quanh khắp nơi là tàn thi, bỗng nhiên có một xúc động muốn tiếp tục chém giết. Chỉ là người y muốn giết là Phương Giải, muốn từng đao róc xương lóc thịt cái tên đáng giận kia. Không hề có dấu hiệu, bại binh người Hột giống như thủy triều lao về hướng Ung Châu binh bên này. Nếu không phải Ung Châu binh vẫn duy trì trận hình, có lẽ đã bị trận thủy triều kia nuốt chừng không thừa lại một cặn bã.
Nhưng dù vậy, Ung Châu binh vẫn tổn thất rất lớn, khiến cho y khó có thể tiếp nhận. Đối mặt với bại binh người Hột khổng lồ như vậy, hai vạn Ung Châu binh của y sao mà đơn bạc. Phương Giải cố ý khiến cho Hắc Kỳ Quân xua đuổi người Hột về một hướng. Mà người Hột sau khi đại bại, đâu còn quan tâm phương hướng nào nữa, chỉ cần có thể chạy trốn được, bọn họ liền liều mạng chạy.
Bất kể là thú loạn lúc trước hay là kỵ binh đạp doanh lúc sau, đã phá nát dũng khí của bọn họ rồi.
Nhưng Ung Châu binh phải gặp tình cảnh bất đồng. Bởi vì bọn họ ngăn cản trước mặt người Hột, mà những người Hột chỉ muốn sống sót này thấy đường sống của mình bị ngăn cản, tất cả nổi cơn độc ác xông về phía trước. Lúc này Từ Khánh Chi biết rằng không thể lui về đằng sau. Một khi lui về đằng sau, hai vạn Ung Châu binh của y sẽ toàn diệt!
Cho nên y chỉ có thể cứng rắn chống đỡ!
Y là một tướng quân đủ tư cách, qua nhiều năm như vậy tuy không làm việc trong Tả Tiền Vệ, nhưng đã trải qua không ít lần thảo phạt người Hột. Y hiểu tính cách của người Hột, biết những người này dã man thế nào. Nếu muốn bảo tồn thực lực trước dòng nước lũ này, chỉ có thể biến đội ngũ thành một tảng đá! Mặc kệ nước lũ có hung mãnh cỡ nào chỉ cần duy trì trận hình là có thể giảm thiểu tổn thất tới mức thấp nhất.
Ngay từ lúc đầu, chém giết đã rất thảm thiết. người Hột liều mạng xông về phía trước, mặc kệ ngã xuống bao nhiêu người, người phía sau vẫn xông lên. Đây là trận chiến thảm thiết nhất mà Ung Châu binh từng trải qua, người của bọn họ cũng giống vậy, chết từng tầng từng tầng một.
Người Hột giống như sông lớn, mà trận hình của Ung Châu binh chỉ như một tảng đá ngăn chặn sông lớn. Tảng đá khiến con sông tách ra, nhưng tảng đá cũng bị dòng sông đánh cho tróc từng mảng.
Về sau, Phương Giải phái ba vạn quận binh mà hắn mang theo tới giúp đỡ, áp lực lên Ung Châu binh mới giảm bớt. Ba vạn quận binh này là đội quân dự bị của Phương Giải. Khi đội quân ba vạn đầy sung sức này kéo lên chiến trường, thì chiến tranh cũng tuyên bố kết thúc.
Trận chiến này, đại quân được gọi là trăm vạn của người Hột triệt để bị tiêu diệt.
Mãi tới hiện tại, Từ Khánh Chi mới hiểu được mục đích mà Phương Giải lừa bọn họ đi ra ngoài thành. Lúc đầu y tưởng rằng Phương Giải muốn nhân cơ hội để cướp lấy Ung Châu, về sau y nghĩ tới Phương Giải biến binh mã của mình thành nghi binh để mê hoặc Đồ Hồn Đa Biệt. Hiện tại y mới thực sự nhìn ra, Phương Giải dựa vào người Hột để y tiêu hao hết Ung Châu binh.
Cứ như vậy, người Nam Yến bị đánh bại, người Hột bị đánh bại, Ung Châu binh cũng tổn thất hơn nửa.
Giờ Ung Châu đã không còn người nào có thể uy hiếp được Phương Giải nữa rồi.
Cho nên Từ Khánh Chi mới hận như vậy, hận Phương Giải vô sỉ, âm tàn. Một chiêu này quá độc ác, gần như nuốt trọn Ung Châu binh của y. Nếu không phải y vẫn duy trì bình tĩnh chỉ huy đội ngũ, nếu không phải những Ung Châu binh này chưa từng gián đoạn việc huấn luyện, nếu không phải những người Hột kia đã như chim sợ cành cong, thì lần này thực sự toi đời.
Y hận tới ngứa răng, hận không thể xé Phương Giải ra thành mảnh nhỏ.
Lạc Thu được thân binh bảo vệ ở bên trong cùng đội ngũ, tuy đám đông che mất tầm mắt của ông ta, nhưng cái không khí khủng bố của chiến tranh cũng không yếu bớt. Có lẽ chính vì không nhìn thấy, cho nên ông ta mới cảm thấy sợ sự hãi chưa từng có. Với thân phận của ông ta, đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta bị nhốt trong chiến cuộc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị loạn binh giết chết.
Tiếng kêu bên ngoài, khiến ông ta có ảo giác rằng như dao găm chém đứt xương cốt.
Ở Ung Châu mười mấy năm rồi, ngoại trừ La Diệu ra, gần như ông ta không coi trọng một ai. Phương Giải cũng khiến ông ta coi trọng, nhưng đó là về sau. Kỳ thực ngay từ lúc đầu ông ta đã rơi vào thế bị động, sau khi Phương Giải tới Ung Châu, đã xoay ông ta như xoay chong chóng.
Phương Giải luôn dùng thái độ của người gây sự, dã mãn, nhưng lại có tác dụng.
Kỳ thực, trước khi Phương Giải tới, đám thế gia đại hộ của Ung Châu có vài phần khinh thường hắn. Một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi, cho dù có chút bản lãnh chẳng lẽ còn cón thể nghịch thiên?
Nhưng hiện tại, Phương Giải thực sự nghịch thiên.
Dùng ba vạn khinh kỵ binh, rõ ràng liên tiếp đánh bại mười vạn quân đội Nam Yến, cùng trăm vạn đại quân mà người Hột tự xưng. Hơn nữa đánh rất gọn gàng, không một chút do dự. Cũng không biết khinh kỵ binh Hắc Kỳ Quân lấy đâu ra sự tự tin như vậy. Đối mặt với kẻ thù đông gấp mấy lần, thậm chí mấy chục lần, bọn họ vẫn phát động tấn công!
Dù trận chiến chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng vẫn dày vò Lạc Thu khiến cho ông ta không chịu nổi.
Thật vất vả chịu đựng tới lúc âm thanh ồn ào dần kết thúc, Lạc Thu vô thức lau mồ hôi trên trán, được thân binh nâng ra ngoài. Tới lúc này ông ta mới phát hiện, đội ngũ Ung Châu binh chỉ còn rất mỏng. Mà xung quanh thì có vô số thi thể.
Thi thể của Ung Châu binh lẫn vào với thi thể của người Hột, phủ kín đại địa.
Lúc Lạc Thu đi ra khỏi hàng ngũ, ông ta giãy ra thân binh, ông ta không muốn để người khác nhìn thấy mặt yếu đuối của ông ta. Nhưng mới đi được một bước liền lảo đảo, không phải là vấp phải thi thể, mà là trượt chân. Ông ta cúi đầu, lúc này mới phát hiện máu đã đọng lại thành đầm lầy.
Từng bước lầy lội.
Xa xa, những kỵ binh mặc giáp đen đang xua đuổi tù binh người Hột tụ lại về hướng này. Chiến kỳ màu đen kia, như thế kiêu ngạo.
…
…
Lúc Lạc Thu nhìn thấy Phương Giải, nam tử trẻ tuổi mặt mày tuấn tú nhưng làm việc cay độc kia đang thấp giọng nói với thuộc hạ của mình cái gì đó. Lạc Thu bước thấp bước cao đi tới, từ rất xa lên tiếng chào hỏi. Lạc Thu cố gắng áp chế oán hận, để cho mình nhiệt tình vui vẻ một chút.
- Giác Hiểu!
Lạc Thu lớn tiếng hô:
- Ngươi đột nhiên tạo ra một vở kịch như vậy, cơ hồ hù chết ta!
Phương Giải đang ra lệnh cho thuộc hạ kiểm kê thương vong, nghe thấy Lạc Thu gọi mình, hắn liền quay đầu lại, nhìn ý cười trên mặt ông ta, hắn nghênh đón, nói:
- Đại nhân thứ tội, tất cả là vì chiến thắng. Lúc trước không bàn bạc qua với đại nhân là vì muốn sự bất ngờ. Đây cũng là điều bất đắc dĩ, mong đại nhân bỏ quá cho.
Lạc Thu khoát tay nói:
- Giác Hiểu mới tới Ung Châu chưa tới một tháng, đã tiêu diệt toàn bộ kẻ thù ở bên ngoài. Dùng mấy vạn binh mã, gột rửa trăm vạn cường địch. Trận chiến này chắc chắn sẽ lưu danh sử xanh. Các danh tướng lúc trước cũng không ai so được với ngươi. Mà ta có thể tham dự vào trận thắng huy hoàng như vậy, trong lòng chỉ có kích động và vui sướng, làm sao tức giận được? Không dối gạt ngươi, Giác Hiểu à…lúc ta thấy ngươi chỉ mang theo mấy vạn binh mã, trong lòng còn không yên. Nhưng hôm nay mới biết được cái gì gọi là ‘Dụng binh như thần’!
- Đại nhân khen lầm rồi!
Phương Giải vội vàng lắc đầu:
- Chỉ là thiên thời địa lợi nhân hòa đều nằm ở trong tay ta mà thôi. Đổi thành người khác chỉ huy thì cũng sẽ chiến thắng như vậy. Trận chiến này thắng ở chỗ xuất kỳ bất ý, nếu giao chiến trực diện, thì sẽ phải chiến đấu khá lâu. Cho nên ta mới nghĩ tới biện pháp đó.
- Chà…công cao nhưng lại khiêm tôn.
Lạc Thu khen:
- Hậu sinh như Giác Hiểu càng ngày càng ít.
Đang nói, thân binh dưới trướng Phương Giải bước nhanh tới:
- Đại tướng quân, đã kiểm kê thương vong các doanh… Phi Báo Quân tổn thất hơn 900 người, Phi Hổ Quân tổn thất hơn 600 người, Phi Sư Quân là chủ công đánh Nam Yến, cho nên tổn thất lớn nhất, chừng 1300 người…
Phương Giải khẽ nhíu mày. So với thắng lợi lần này, tổn thất đó tuy không đáng kể, nhưng Phương Giải vẫn đau lòng. Kế hoạch chính xác, tấn công bất ngờ, vậy mà vẫn tổn thất hơn ba nghìn binh mã. Đây là trận thắng lớn nhất từ khi kỵ binh Hắc Kỳ Quân thành lập tới nay, cũng là tổn thất lớn nhất. Bởi vậy có thể thấy được Hắc Kỳ Quân còn phải huấn luyện nhiều hơn. Chỉ khi tố chất của binh lính càng cao, thì càng có cơ hội sống sót trong chiến tranh.
Kỳ thực tổn nhất nhiều nhất là lúc đánh đại doanh Nam Yến. Người Hột không có tiễn trận với quy mô lớn, hơn nữa trước đó đã bị thú loạn dọa cho bể mật gần chết, cơ hồ không chống cự liền tuyên cáo thất bại. Tuy thoạt nhìn người Hột đông gấp mấy chục kỵ binh Hắc Kỳ Quân, nhưng lúc kỵ binh tiến vào, người Hột coi như đã thất bại.
- Tìm thi thể các huynh đệ về, một khối cũng không thể bỏ lại. Bảo tướng các doanh thống kê binh lính chết trận, rồi mang thi thể về đại doanh núi Chu Tước, bảo Tán Kim Hầu trợ cấp gấp đôi…không, gấp năm lần!
- Vâng.
Thân binh vội vàng chạy đi truyền lệnh, không bao lâu có người tới báo cáo chiến quả.
- Đại tướng quân, quân đội Nam Yến chết chừng hai vạn, tù binh chừng ba vạn sáu ngàn, dựa theo chỉ lệnh của ngài đều đã giết hết. Bại binh chạy trốn về phía nam, không truy kích. Còn người Hột bên này vẫn chưa thống kê được.
- Đi thôi.
Phương Giải khoát tay, sắc mặt không có bất kỳ thay đổi nào.
- Giác Hiểu…
Lạc Thu hơi sửng sốt, hỏi:
- Vừa rồi nghe thủ hạ của ngươi nói, ba vạn sáu nghìn tù binh Nam Yến đều giết hết?
Phương Giải gật đầu:
- Làm gì có thời gian mang theo tù binh đi. Trận chiến này thắng lợi là do nắm chặt thời gian. Nếu mang theo tù binh, kỵ binh của ta căn bản không kịp trở về. Lưu lại vô dụng, thả ra vẫn là tai họa, tự nhiên đều giết hết.
Lạc Thu chấn động, có chút lạnh lẽo.
Đó là ba vạn sáu nghìn đầu người a, một lần chém hết cần bao lâu? Đầu người chồng lên sẽ cao bao nhiêu? Trải ra sẽ rộng bao nhiêu?
Nhưng ông ta còn chưa hết rung động, thì thấy Phương Giải vẫy tay hướng tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân cách đó không xa:
- Trần Định Nam!
- Có thuộc hạ!
Trần Định Nam vội vàng bước nhanh tới.
- Đại tướng quân có gì chỉ bảo.
Phương Giải chỉ những tù binh tộc Hột:
- Không cần thống kê con số tù binh, để những tù binh người Hột này tụ lại một chỗ, giết chết rồi hẵng thống kê tử thi. Để quận binh các đạo động thủ, người của chúng ta đốc xúc ở phía sau. Người nào trái lệnh…chém!
- Vâng!
Trần Định Nam liên tiếng, không hỏi một câu liền xoay người rời đi.
- Vẫn…vẫn còn muốn giết?
Lạc Thu khó khăn nuốt nước bọt:
- Số kia…thoạt nhìn không chỉ mười vạn người…
- Đại nhân cho rằng lưu bọn chúng lại có tác dụng?
Phương Giải chân thành nói:
- Chỉ có vậy, vẫn chưa giết đủ…
Hắn vừa mới dứt lời, Từ Khánh Chi đã mang theo vẻ mặt tối tăm đi tới. Từ khuôn mặt của y có thể thấy được y phẫn nộ như thế nào, thậm chí không chào hỏi Lạc Thu mà đi thẳng tới chỗ Phương Giải, từ xa đã chỉ tay về phía Phương Giải, giận dữ nói:
- Phương tướng quân, ngươi làm như vậy là không suy nghĩ cho Ung Châu binh của ta…
Phốc!
Y còn chưa nói hết lời, Phương Giải đã rút hoành đao của thân binh bên cạnh chém y thành hai mảnh. Từ Khánh Chi không nói tiếp được nữa, chết một cách nhanh gọn dứt khoát như vậy. Hai nửa thi thể đổ sang hai bên, cực kỳ bằng nhau.
Phương Giải trả lại hoành đao cho thân binh, nhìn thi thể của Từ Khánh Chi, nói:
- Chưa.
Sau đó hắn thản nhiên cười với Lạc Thu:
- Hiện tại mới đủ.
Từ Khánh Chi nhìn xung quanh khắp nơi là tàn thi, bỗng nhiên có một xúc động muốn tiếp tục chém giết. Chỉ là người y muốn giết là Phương Giải, muốn từng đao róc xương lóc thịt cái tên đáng giận kia. Không hề có dấu hiệu, bại binh người Hột giống như thủy triều lao về hướng Ung Châu binh bên này. Nếu không phải Ung Châu binh vẫn duy trì trận hình, có lẽ đã bị trận thủy triều kia nuốt chừng không thừa lại một cặn bã.
Nhưng dù vậy, Ung Châu binh vẫn tổn thất rất lớn, khiến cho y khó có thể tiếp nhận. Đối mặt với bại binh người Hột khổng lồ như vậy, hai vạn Ung Châu binh của y sao mà đơn bạc. Phương Giải cố ý khiến cho Hắc Kỳ Quân xua đuổi người Hột về một hướng. Mà người Hột sau khi đại bại, đâu còn quan tâm phương hướng nào nữa, chỉ cần có thể chạy trốn được, bọn họ liền liều mạng chạy.
Bất kể là thú loạn lúc trước hay là kỵ binh đạp doanh lúc sau, đã phá nát dũng khí của bọn họ rồi.
Nhưng Ung Châu binh phải gặp tình cảnh bất đồng. Bởi vì bọn họ ngăn cản trước mặt người Hột, mà những người Hột chỉ muốn sống sót này thấy đường sống của mình bị ngăn cản, tất cả nổi cơn độc ác xông về phía trước. Lúc này Từ Khánh Chi biết rằng không thể lui về đằng sau. Một khi lui về đằng sau, hai vạn Ung Châu binh của y sẽ toàn diệt!
Cho nên y chỉ có thể cứng rắn chống đỡ!
Y là một tướng quân đủ tư cách, qua nhiều năm như vậy tuy không làm việc trong Tả Tiền Vệ, nhưng đã trải qua không ít lần thảo phạt người Hột. Y hiểu tính cách của người Hột, biết những người này dã man thế nào. Nếu muốn bảo tồn thực lực trước dòng nước lũ này, chỉ có thể biến đội ngũ thành một tảng đá! Mặc kệ nước lũ có hung mãnh cỡ nào chỉ cần duy trì trận hình là có thể giảm thiểu tổn thất tới mức thấp nhất.
Ngay từ lúc đầu, chém giết đã rất thảm thiết. người Hột liều mạng xông về phía trước, mặc kệ ngã xuống bao nhiêu người, người phía sau vẫn xông lên. Đây là trận chiến thảm thiết nhất mà Ung Châu binh từng trải qua, người của bọn họ cũng giống vậy, chết từng tầng từng tầng một.
Người Hột giống như sông lớn, mà trận hình của Ung Châu binh chỉ như một tảng đá ngăn chặn sông lớn. Tảng đá khiến con sông tách ra, nhưng tảng đá cũng bị dòng sông đánh cho tróc từng mảng.
Về sau, Phương Giải phái ba vạn quận binh mà hắn mang theo tới giúp đỡ, áp lực lên Ung Châu binh mới giảm bớt. Ba vạn quận binh này là đội quân dự bị của Phương Giải. Khi đội quân ba vạn đầy sung sức này kéo lên chiến trường, thì chiến tranh cũng tuyên bố kết thúc.
Trận chiến này, đại quân được gọi là trăm vạn của người Hột triệt để bị tiêu diệt.
Mãi tới hiện tại, Từ Khánh Chi mới hiểu được mục đích mà Phương Giải lừa bọn họ đi ra ngoài thành. Lúc đầu y tưởng rằng Phương Giải muốn nhân cơ hội để cướp lấy Ung Châu, về sau y nghĩ tới Phương Giải biến binh mã của mình thành nghi binh để mê hoặc Đồ Hồn Đa Biệt. Hiện tại y mới thực sự nhìn ra, Phương Giải dựa vào người Hột để y tiêu hao hết Ung Châu binh.
Cứ như vậy, người Nam Yến bị đánh bại, người Hột bị đánh bại, Ung Châu binh cũng tổn thất hơn nửa.
Giờ Ung Châu đã không còn người nào có thể uy hiếp được Phương Giải nữa rồi.
Cho nên Từ Khánh Chi mới hận như vậy, hận Phương Giải vô sỉ, âm tàn. Một chiêu này quá độc ác, gần như nuốt trọn Ung Châu binh của y. Nếu không phải y vẫn duy trì bình tĩnh chỉ huy đội ngũ, nếu không phải những Ung Châu binh này chưa từng gián đoạn việc huấn luyện, nếu không phải những người Hột kia đã như chim sợ cành cong, thì lần này thực sự toi đời.
Y hận tới ngứa răng, hận không thể xé Phương Giải ra thành mảnh nhỏ.
Lạc Thu được thân binh bảo vệ ở bên trong cùng đội ngũ, tuy đám đông che mất tầm mắt của ông ta, nhưng cái không khí khủng bố của chiến tranh cũng không yếu bớt. Có lẽ chính vì không nhìn thấy, cho nên ông ta mới cảm thấy sợ sự hãi chưa từng có. Với thân phận của ông ta, đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta bị nhốt trong chiến cuộc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị loạn binh giết chết.
Tiếng kêu bên ngoài, khiến ông ta có ảo giác rằng như dao găm chém đứt xương cốt.
Ở Ung Châu mười mấy năm rồi, ngoại trừ La Diệu ra, gần như ông ta không coi trọng một ai. Phương Giải cũng khiến ông ta coi trọng, nhưng đó là về sau. Kỳ thực ngay từ lúc đầu ông ta đã rơi vào thế bị động, sau khi Phương Giải tới Ung Châu, đã xoay ông ta như xoay chong chóng.
Phương Giải luôn dùng thái độ của người gây sự, dã mãn, nhưng lại có tác dụng.
Kỳ thực, trước khi Phương Giải tới, đám thế gia đại hộ của Ung Châu có vài phần khinh thường hắn. Một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi, cho dù có chút bản lãnh chẳng lẽ còn cón thể nghịch thiên?
Nhưng hiện tại, Phương Giải thực sự nghịch thiên.
Dùng ba vạn khinh kỵ binh, rõ ràng liên tiếp đánh bại mười vạn quân đội Nam Yến, cùng trăm vạn đại quân mà người Hột tự xưng. Hơn nữa đánh rất gọn gàng, không một chút do dự. Cũng không biết khinh kỵ binh Hắc Kỳ Quân lấy đâu ra sự tự tin như vậy. Đối mặt với kẻ thù đông gấp mấy lần, thậm chí mấy chục lần, bọn họ vẫn phát động tấn công!
Dù trận chiến chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng vẫn dày vò Lạc Thu khiến cho ông ta không chịu nổi.
Thật vất vả chịu đựng tới lúc âm thanh ồn ào dần kết thúc, Lạc Thu vô thức lau mồ hôi trên trán, được thân binh nâng ra ngoài. Tới lúc này ông ta mới phát hiện, đội ngũ Ung Châu binh chỉ còn rất mỏng. Mà xung quanh thì có vô số thi thể.
Thi thể của Ung Châu binh lẫn vào với thi thể của người Hột, phủ kín đại địa.
Lúc Lạc Thu đi ra khỏi hàng ngũ, ông ta giãy ra thân binh, ông ta không muốn để người khác nhìn thấy mặt yếu đuối của ông ta. Nhưng mới đi được một bước liền lảo đảo, không phải là vấp phải thi thể, mà là trượt chân. Ông ta cúi đầu, lúc này mới phát hiện máu đã đọng lại thành đầm lầy.
Từng bước lầy lội.
Xa xa, những kỵ binh mặc giáp đen đang xua đuổi tù binh người Hột tụ lại về hướng này. Chiến kỳ màu đen kia, như thế kiêu ngạo.
…
…
Lúc Lạc Thu nhìn thấy Phương Giải, nam tử trẻ tuổi mặt mày tuấn tú nhưng làm việc cay độc kia đang thấp giọng nói với thuộc hạ của mình cái gì đó. Lạc Thu bước thấp bước cao đi tới, từ rất xa lên tiếng chào hỏi. Lạc Thu cố gắng áp chế oán hận, để cho mình nhiệt tình vui vẻ một chút.
- Giác Hiểu!
Lạc Thu lớn tiếng hô:
- Ngươi đột nhiên tạo ra một vở kịch như vậy, cơ hồ hù chết ta!
Phương Giải đang ra lệnh cho thuộc hạ kiểm kê thương vong, nghe thấy Lạc Thu gọi mình, hắn liền quay đầu lại, nhìn ý cười trên mặt ông ta, hắn nghênh đón, nói:
- Đại nhân thứ tội, tất cả là vì chiến thắng. Lúc trước không bàn bạc qua với đại nhân là vì muốn sự bất ngờ. Đây cũng là điều bất đắc dĩ, mong đại nhân bỏ quá cho.
Lạc Thu khoát tay nói:
- Giác Hiểu mới tới Ung Châu chưa tới một tháng, đã tiêu diệt toàn bộ kẻ thù ở bên ngoài. Dùng mấy vạn binh mã, gột rửa trăm vạn cường địch. Trận chiến này chắc chắn sẽ lưu danh sử xanh. Các danh tướng lúc trước cũng không ai so được với ngươi. Mà ta có thể tham dự vào trận thắng huy hoàng như vậy, trong lòng chỉ có kích động và vui sướng, làm sao tức giận được? Không dối gạt ngươi, Giác Hiểu à…lúc ta thấy ngươi chỉ mang theo mấy vạn binh mã, trong lòng còn không yên. Nhưng hôm nay mới biết được cái gì gọi là ‘Dụng binh như thần’!
- Đại nhân khen lầm rồi!
Phương Giải vội vàng lắc đầu:
- Chỉ là thiên thời địa lợi nhân hòa đều nằm ở trong tay ta mà thôi. Đổi thành người khác chỉ huy thì cũng sẽ chiến thắng như vậy. Trận chiến này thắng ở chỗ xuất kỳ bất ý, nếu giao chiến trực diện, thì sẽ phải chiến đấu khá lâu. Cho nên ta mới nghĩ tới biện pháp đó.
- Chà…công cao nhưng lại khiêm tôn.
Lạc Thu khen:
- Hậu sinh như Giác Hiểu càng ngày càng ít.
Đang nói, thân binh dưới trướng Phương Giải bước nhanh tới:
- Đại tướng quân, đã kiểm kê thương vong các doanh… Phi Báo Quân tổn thất hơn 900 người, Phi Hổ Quân tổn thất hơn 600 người, Phi Sư Quân là chủ công đánh Nam Yến, cho nên tổn thất lớn nhất, chừng 1300 người…
Phương Giải khẽ nhíu mày. So với thắng lợi lần này, tổn thất đó tuy không đáng kể, nhưng Phương Giải vẫn đau lòng. Kế hoạch chính xác, tấn công bất ngờ, vậy mà vẫn tổn thất hơn ba nghìn binh mã. Đây là trận thắng lớn nhất từ khi kỵ binh Hắc Kỳ Quân thành lập tới nay, cũng là tổn thất lớn nhất. Bởi vậy có thể thấy được Hắc Kỳ Quân còn phải huấn luyện nhiều hơn. Chỉ khi tố chất của binh lính càng cao, thì càng có cơ hội sống sót trong chiến tranh.
Kỳ thực tổn nhất nhiều nhất là lúc đánh đại doanh Nam Yến. Người Hột không có tiễn trận với quy mô lớn, hơn nữa trước đó đã bị thú loạn dọa cho bể mật gần chết, cơ hồ không chống cự liền tuyên cáo thất bại. Tuy thoạt nhìn người Hột đông gấp mấy chục kỵ binh Hắc Kỳ Quân, nhưng lúc kỵ binh tiến vào, người Hột coi như đã thất bại.
- Tìm thi thể các huynh đệ về, một khối cũng không thể bỏ lại. Bảo tướng các doanh thống kê binh lính chết trận, rồi mang thi thể về đại doanh núi Chu Tước, bảo Tán Kim Hầu trợ cấp gấp đôi…không, gấp năm lần!
- Vâng.
Thân binh vội vàng chạy đi truyền lệnh, không bao lâu có người tới báo cáo chiến quả.
- Đại tướng quân, quân đội Nam Yến chết chừng hai vạn, tù binh chừng ba vạn sáu ngàn, dựa theo chỉ lệnh của ngài đều đã giết hết. Bại binh chạy trốn về phía nam, không truy kích. Còn người Hột bên này vẫn chưa thống kê được.
- Đi thôi.
Phương Giải khoát tay, sắc mặt không có bất kỳ thay đổi nào.
- Giác Hiểu…
Lạc Thu hơi sửng sốt, hỏi:
- Vừa rồi nghe thủ hạ của ngươi nói, ba vạn sáu nghìn tù binh Nam Yến đều giết hết?
Phương Giải gật đầu:
- Làm gì có thời gian mang theo tù binh đi. Trận chiến này thắng lợi là do nắm chặt thời gian. Nếu mang theo tù binh, kỵ binh của ta căn bản không kịp trở về. Lưu lại vô dụng, thả ra vẫn là tai họa, tự nhiên đều giết hết.
Lạc Thu chấn động, có chút lạnh lẽo.
Đó là ba vạn sáu nghìn đầu người a, một lần chém hết cần bao lâu? Đầu người chồng lên sẽ cao bao nhiêu? Trải ra sẽ rộng bao nhiêu?
Nhưng ông ta còn chưa hết rung động, thì thấy Phương Giải vẫy tay hướng tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân cách đó không xa:
- Trần Định Nam!
- Có thuộc hạ!
Trần Định Nam vội vàng bước nhanh tới.
- Đại tướng quân có gì chỉ bảo.
Phương Giải chỉ những tù binh tộc Hột:
- Không cần thống kê con số tù binh, để những tù binh người Hột này tụ lại một chỗ, giết chết rồi hẵng thống kê tử thi. Để quận binh các đạo động thủ, người của chúng ta đốc xúc ở phía sau. Người nào trái lệnh…chém!
- Vâng!
Trần Định Nam liên tiếng, không hỏi một câu liền xoay người rời đi.
- Vẫn…vẫn còn muốn giết?
Lạc Thu khó khăn nuốt nước bọt:
- Số kia…thoạt nhìn không chỉ mười vạn người…
- Đại nhân cho rằng lưu bọn chúng lại có tác dụng?
Phương Giải chân thành nói:
- Chỉ có vậy, vẫn chưa giết đủ…
Hắn vừa mới dứt lời, Từ Khánh Chi đã mang theo vẻ mặt tối tăm đi tới. Từ khuôn mặt của y có thể thấy được y phẫn nộ như thế nào, thậm chí không chào hỏi Lạc Thu mà đi thẳng tới chỗ Phương Giải, từ xa đã chỉ tay về phía Phương Giải, giận dữ nói:
- Phương tướng quân, ngươi làm như vậy là không suy nghĩ cho Ung Châu binh của ta…
Phốc!
Y còn chưa nói hết lời, Phương Giải đã rút hoành đao của thân binh bên cạnh chém y thành hai mảnh. Từ Khánh Chi không nói tiếp được nữa, chết một cách nhanh gọn dứt khoát như vậy. Hai nửa thi thể đổ sang hai bên, cực kỳ bằng nhau.
Phương Giải trả lại hoành đao cho thân binh, nhìn thi thể của Từ Khánh Chi, nói:
- Chưa.
Sau đó hắn thản nhiên cười với Lạc Thu:
- Hiện tại mới đủ.
/802
|