Phương Giải biết Lục Phong Hầu và Trần Bàn Sơn đều không thích Tôn Khai Đạo, bởi vì Tôn Khai Đạo không thuộc tuýp nam nhân điển hình. Quân nhân tôn trọng nhất chính là người đàn ông có sống lưng đủ thẳng, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Lục Phong Hầu mặc dù chướng mắt với Trần Bàn Sơn, Trần Bàn cũng chướng mắt với hắn, nhưng mỗi lần đối diện với Tôn Khai Đạo, hai người họ lại có thể dễ dàng đứng chung một chỗ với nhau.
Chuyện Tôn Khai Đạo đem tiểu thiếp của mình hiến cho Ân Phá Sơn, chỉ e vĩnh viễn là vết nhơ hắn không sao giải thích nổi.
Sau khi đi ra từ trong đại trướng, Tôn Khai Đạo đứng chờ ở cửa một lát, thấy Phương Giải đi ra cười cười với Phương Giải:
- Ngày mai ty chức liều chết đi qua Giáp Tử Câu, tướng quân nếu không chịu giúp ta, ty chức e là sẽ thân bại danh liệt.
Phương Giải cười nói:
- Là tự ngươi khoa trương khoác lác, ta giúp ngươi sao được? Dùng một ngàn người tạo ra thanh thế của năm ngàn người đã đủ khó rồi, phản quân lại ở trên cao liếc mắt một cái là có thể thấu triệt. Dùng năm trăm người tạo ra thanh thế của năm ngàn người, trừ phi phục binh trong Giáp Tử Câu đều bị mù hết.
- Muốn ta tạo ra thanh thế của mấy vạn người, cũng không phải là không có biện pháp, nhưng làm như vậy chúng ta đi qua Giáp Tử Câu sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cái tướng quân muốn, đâu chỉ là lừa gạt phản quân.
Tôn Khai Đạo ghé đến, dán sát vào tai Phương Giải thì thầm mấy câu.
Phương Giải ngẫm nghĩ một lúc nói:
- Chuyện tiên sinh đã suy nghĩ kỹ, đương nhiên là có đạo lý, nhưng chuyện này Mưu đại nhân không cần mất quá nhiều thời gian cũng có thể hiểu được, người khác càng không cần nói đến.
- Mưu đại nhân vốn là đứng về phía tướng quân.
Tôn Khai Đạo nói:
- Mưu đại nhân chính trực, cực coi trọng bốn chữ danh chính ngôn thuận, bằng không hắn đã không cực lực chủ trương để tướng quân ngài chỉ huy quân đội. Dù sao tướng quân cũng là người triều đình phái xuống, trên người còn có hoàng mệnh.
- Hoàng mệnh này không phải để ta đến Tây Bắc lãnh binh.
Phương Giải lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục giằng co nữa:
- Nói đi, muốn ta giúp ngươi thế nào.
Tôn Khai Đạo rỉ tai vài câu, Phương Giải khẽ nhíu mày:
- Chuyện này, phải đi cầu Mưu đại nhân giúp đỡ.
Tôn Khai Đạo ừ một tiếng:
- Ty chức không có thể diện lớn như vậy.
Phương Giải gật đầu:
- Ta đi nói giúp ngươi, ngươi đi chuẩn bị chuyện đi qua Giáp Tử Câu.
Tôn Khai Đạo ôm quyền cáo từ, Phương Giải nhìn theo bóng lưng hắn không kìm được lắc lắc đầu. Con người Tôn Khai Đạo tài khí tung hoành, trong lồng ngực có ngàn vạn thành lũy. Chỉ là người này không phải loại nhân sĩ truyền thống mà mọi người quen thuộc, hơn nữa xuất thân bình thường, ít có người biết. Từ bên ngoài nhìn vào, hắn không tuấn mỹ tiêu sái mà thân hình khô gầy diện mạo khép nép. Từ nhìn phẩm đánh giá, hắn cũng không phải loại thuần thần nguyện xả thân vì nước. Nhưng Phương Giải biết, con người này có thể sử dụng.
Người này nhìn nhận sự việc, thấu triệt hơn bất cứ người nào Phương Giải biết.
Ân Phá Sơn năm xưa không động vào thị trấn, không giết dân lành, không cướp đoạt lương thảo, chẳng lẽ chỉ vì một tiểu thiếp?
Nếu Ân Phá Sơn kém cỏi như vậy, chỉ e cũng không thể được Lý Viễn Sơn trọng dụng.
Tôn Khai Đạo tiếp xúc với Ân Phá Sơn chưa được bao lâu, Ân Phá Sơn đã coi hắn như tri kỷ. Lúc đó, khi Ân Phá Sơn rời đi đã thịnh tình mời Tôn Khai Đạo đồng hành, sau khi Tôn Khai Đạo cự tuyệt, Ân Phá Sơn không có tức giận mà chỉ nắm tay thở dài. Nhưng hắn nguyện đi theo Phương Giải, hơn rất rất nhanh còn được Phương Giải coi trọng… Có lúc năng lực của một người và danh tiếng của hắn không liên quan trực tiếp gì đến nhau.
- Người đâu.
Phương Giải phân phó nói:
- Đi gọi Trần Định Nam đến đây.
Thân binh đáp một tiếng, lập tức rời đi. Không lâu sau, Trần Định Nam cùng thân binh chạy đến. Đối với Phương Giải, tâm tư Trần Định Nam rất phức tạp. Năm xưa ở huyện Cầu An, Phương Giải một quyền đánh hắn ngã khỏi tường thành. Lúc ấy Trần Định Nam rất không phục, cho rằng con người này không có khí độ.
Sau này hành quân, Phương Giải chỉ huy quân đội rất có trật tự, dần dần, hắn chuyển sang coi trọng người thiếu niên tài danh vang lừng khắp thiên hạ này. Sau đó nữa, Phương Giải giết chết Lý Hiếu Tông ở trong đại doanh quân Tùy, hắn nhìn thấy thực lực đáng sợ của Phương Giải, khoảnh khắc đó hắn mới biết, thời điểm ở huyện Cầu An Phương Giải muốn giết hắn, dễ như trở bàn tay.
- Tướng quân có gì chỉ bảo?
Trần Định Nam ôm quyền hỏi.
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
- Còm kém một tháng là tròn mười bảy tuổi.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Không ngờ còn nhỏ hơn ta mấy tháng.
- Ngươi hiện tại đã biết, Trần lão thái gia vì sao lại muốn ngươi theo ta rời đi rồi chứ?
- Ty chức biết rồi!
Phương Giải nói:
- Biết rồi? Vậy ngươi thấy sao?
Nhắc tới đề tài này, sắc mặt Trần Định Nam lập tức trở nên ngưng trọng, trong mắt hắn ánh lên một tia thương cảm khó có thể che giấu:
- Ông nội làm như vậy, đều là để kéo dài hương hỏa cho Trần gia. Ông nội vẫn nói, Lý Nghịch sẽ không tồn tại lâu dài. Để có thể bảo vệ Trần gia, ông nội không thể không dâng tiền bạc lương thực cho Lý Nghịch. Chồng dì hai lại là thân tín của Lý Viễn Sơn, Trần gia nói thế nào cũng không thoát được quan hệ với Lý Nghịch. Ông nội lo lắng, ngày triều đình tiêu diệt phản loạn, cũng là ngày đại họa của Trân gia, cho nên mới để ta đi theo tướng quân.
Phương Giải gật gật đầu:
- Ngươi hiểu được là tốt, ngươi đi theo ta, sau này Trần gia gặp phải tai họa gì cũng không liên lụy đến ngươi, cho dù là tội lớn tru di cửu tộc, trước mặt bệ hạ ta cũng có thể bảo vệ ngươi bình an. Nhưng ngươi nên biết, nếu công lao của ngươi đủ lớn, nói không chừng còn có thể bảo vệ được cả gia đình người.
- Tướng quân có gì phân phó cứ việc nói, ti chức chết cũng không từ!
- Chết rồi còn có tác dụng gì nữa.
Phương Giải nhìn hắn một cái, hạ giọng căn dặn vài câu.
Trần Định Nam ngẩn người, sắc mặt trở nên có chút khó coi:
- Cái này… chẳng phải là đi vào chỗ chết sao?
Phương Giải bật cười ha ha:
- Ta bảo đảm ngươi không chết!
Trần Định Nam do dự một lúc nói:
- Tướng quân đã phân phó, cho dù phải chết ty chức cũng đi. Chỉ là nếu như ty chức chết trận, công lao này mong tướng quân thay ta báo lên triều đình, Trần gia có thể giữ được hay không, tất cả là nhờ tướng quân.
Phương Giải gật gật đầu:
- Ta sẽ không, vĩnh viễn sẽ không bác đãi người thật tâm làm việc cho ta.
Trần Định Nam ôm quyền nói:
- Ty chức lập tức đi làm!
Trần Định Nam rời đi rồi, Phương Giải đến gặp mưu Lương Bật trước. Hai người ở trong đại trướng trao đổi nửa canh giờ, đem chuyện Tôn Khai Đạo nhờ hắn giúp đỡ nói ra, sau khi Mưu Lương Bật đồng ý Phương Giải lập tức cáo từ. Từ trong đại trướng đi ra, Phương Giải nhìn thấy bên phía Hàn kỵ binh doanh, đại trướng của Hoàn Nhan Trọng vẫn còn sáng đèn, hắn do dự một lúc rồi bước về phía đó.
Hoàn Nhan Vân Thù ngồi trên ghế ngẩn người suy nghĩ, cũng không biết là đang nghĩ gì. Dưới đèn, mỹ nhân càng đẹp, da nàng trắng như bông tuyết thuần khiết, mềm như một cánh hoa sen. Lúc nàng cúi đầu suy nghĩ, nhìn từ bên cạnh lông mi nàng vừa dài lại vừa cong. Ở Bắc Liêu Địa, nàng là kiêu nữ của trời, tất cả mọi người đều kính trọng nàng, nàng được gọi là báu vật của Thập Vạn Đại Địa. Mặc dù Bắc Liêu Địa Đại Hãn Hoàn Nhan Dũng, thương yêu nàng cũng chẳng kém gì Hoàn Nhan Trọng Đức.
Nàng lúc nào cũng vui vẻ, bởi vì nàng được ngàn vạn người cưng chiều.
- Đang nghĩ gì vậy.
Hoàn Nhan Trọng Đức đặt Xuân thu truyền trong tay xuống nhìn sang Hoàn Nhan Vân Thù, mấy năm sống trên đất Hán, mỗi lần rảnh rỗi hắn lại ngồi bên cửa sổ đọc sách, suốt nửa ngày liền.
- Ca ca…
Hoàn Nhan Vân Thù ngẩng đầu, trầm mặc một lúc hỏi:
- Ngày đó Phương Giải giết Lý Hiếu Tông, huynh có nhìn rõ hay không?
- Muội muốn hỏi ánh lửa đó?
- Ừm.
Hoàn Nhan Vân Thù gật gật đầu:
- Tu hành giả người Hán muội đã gặp qua một số, nhưng chưa nhìn thấy ai có thể đem thiên địa nguyên khí hóa thành ngọn lửa, cho dù là Tạ tiên sinh bên cạnh phụ hãn. Phụ hãn từng nói, Tạ tiên sinh ở trong giang hồ Đại Tùy năm xưa là một nhân vật có tên tuổi, nếu là như vậy, tu vi của Phương Giả há chẳng phải mạnh hơn Tạ tiên sinh rất nhiều?
- Không thể.
Hoàn Nhan Trọng Đức lắc lắc đầu:
- Ta đã nhìn thấy bản lĩnh của Tạ tiên sinh… Năm đó muội còn nhỏ, Mông Nguyên Đại Hãn Mông Cổ Ca mới kế vị, phía người mời phụ hãn đến vương đình nghe phong, kì thực là muốn tìm cơ hội giết chết phụ hãn. Phụ hãn cáo bệnh không đi chọc giận Mông Ca, hắn đã phái không ít Mông Nguyên cao thủ lẻn vào Bắc Liêu Địa ám sát phụ hãn. Ta còn nhớ rõ…
Hắn dùng lại một chút, dường như đang hồi tưởng lại cảnh tượng năm nào:
- Tạ tiên sinh đứng trước mặt phụ hãn, bảo ta và phụ hãn ngồi trên ghế không được cử động, hắn tay trai cầm bầu rượu, vừa uống rượu vừa ngâm thơ vừa giết người… Ta nhớ không rõ hắn ngâm những gì, nhưng nhớ thủ đoạn giết người của hắn. Hắn đi mười bước, uống hết rượu, làm xong thơ, thì những thích khách Mông Nguyên kia cũng bị hắn giết chết, không còn một ai.
- Nếu ta nhớ không lầm, trong những cao thủ Mông Nguyên đó có không ít người là đệ tử Phật Sơn với tu vi cực kỳ cao thâm, nhưng đều không tiếp nổi một chiêu của Tạ tiên sinh. Tu vi của Phương Giải mặc dù không tầm thường, nhưng so với Tạ tiên sinh vẫn còn kém xa. Nếu đổi thành Tạ tiên sinh giết Lý Hiếu Tông, Lý Hiếu Tông đến cơ hội xuất thủ cũng không có.
Hoàn Nhan Vân Thù gật gật đầu:
- Nhưng ngọn lửa màu vàng đó… Thật sự có chút đáng sợ.
- Đúng vậy.
Hoàn Nhan Trọng Đức thở dài:
- Quả thật có chút đáng sợ. Năm xưa Tạ tiên sinh đánh giá tu hành đại gia trong thiên hạ, từng nói Phật Tông được công nhận là thiên hạ đệ nhất, nhưng nếu Minh Vương Hạ Sơn và người Tùy họ Vạn kia cùng nhau đấu một trận, thắng thua là rất khó đoán. Nhưng, Tạ tiên sinh từng nói người họ Vạn kia đã chết rồi, hắn nói giang hồ Trung Nguyên, tu vi mạnh nhất đương nhiên thuộc về Hạng Thanh Tranh, chỉ là ta không biết người này là ai. Sau này Tạ tiên sinh nói, Hạng Thanh Tranh chính là người năm xưa Tây hành đồ Phật. Hắn còn nói, tứ đại thiên tôn, không ai là đối thủ của Hạng Thanh Tranh, ngay cả Minh Vương thậm chí cũng bị Hạng Thanh Tranh đả thương.
- Nhưng, Tạ tiên sinh nói, sở dĩ Minh Vương bị thương trong tay Hạng Thanh Tranh, là vì trước đó hắn đã làm một việc lớn, nguyên khí hao tổn quá nặng, tu hành giảm đi. Tu vi của Hạng Thanh Tranh không bằng họ Vạn kia, cho nên cũng không có khả năng chiến thắng Minh Vương đang trong thời kì toàn thịnh. Muội từng hỏi qua Tạ tiên sinh, Minh Vương đã làm gì mà khiến tu vị giảm nhiều như vậy. Tạ tiên sinh lắc đầu, chỉ nói Minh Vương là một kẻ điên rồi không nói thêm gì nữa…
Hoàn Nhan Trọng Đức trầm mặc một lúc, sau đó hạ thấp thanh âm nói:
- Muội nếu như không nhắc đến Phương Giải, ta cũng không nhớ ra những chuyện đó. Tạ tiên sinh từng nói, kim cương nộ sở phát nghiệp hỏa mà Minh Vương làm ra, có thể đốt cháy mọi vật. Ta đang nghĩ… ngọn lửa màu vàng của Phương Giải, có liên quan gì đến Phật Tông hay không.
- Hả.
Hoàn Nhan Vân Thù kêu lên một tiếng nho nhỏ:
- Huynh nói Phương Giải là người của Phật Tông?
- Cái này thì không!
Hoàn Nhan Trọng Đức lắc lắc đầu:
- Có thể là, hắn đã có được bí tịch nào đó có liên quan đến Phật Tông chứ hoàn toàn liên quan gì đến Phật Tông. Ta kiến thức nông cạn, chỉ có thể nghĩ đến nghiệp hỏa cực kỳ tà môn của Phật Tông, nhưng chưa từng nghe nói người khác có bản lĩnh này.
Đang nói, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện. Hoàn Nhan Trọng Đức lắng tai nghe ngóng, là Phương Giải đến.
Hắn vội vàng đứng dậy ra ngoài nghênh đón, đã thấy Phương Giải cười ha hả đứng bên ngoài:
- Có chuyện này muốn nhờ điện hạ giúp đỡ, cho nên đêm khuya còn đến làm phiền.
Hoàn Nhan Trọng Đức cười nói:
- Giữa chúng ta đâu cần phải khách khí như vậy, có chuyện gì cứ trực tiếp nói thẳng là được.
Phương Giải theo Hoàn Nhan Trọng Đức vào trong đại trướng, thấy Hoàn Nhan Vân Thù cũng ở đây khẽ gật đầu chào hỏi nàng, cũng không biết vì sao, Hoàn Nhan Vân Thù nhìn thấy Phương Giải rõ ràng có chút hoảng loạn, mặt bỗng dưng đỏ bừng, cũng không chào hỏi một tiếng đã lập tức chạy đi. Phương Giải có chút kinh ngạc, không hiểu nữ tử này bị làm sao.
- Giác Hiểu, có chuyện gì?
Hoàn Nhan Trọng Đức mời Phương Giải ngồi xuống, sau đó hỏi.
Phương Giải trầm ngâm một lúc, nói:
- Điện hạ, có thể cho ta mượn ba ngàn hàn kỵ không?
Hắn hạ giọng nói:
- Ta cùng Mưu đại nhân thương lượng một chuyện, nhưng chuyện này nếu nói ra ngoài, chắc chắn sẽ bị rất nhiều người phản đối, hơn nữa còn có thể dẫn đến hậu quả kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cho nên, chuyện này cần điện hạ hỗ trợ.
- Được.
Hoàn Nhan Trọng Đức trầm mặc một lúc sau đó gật đầu:
- Ta sẽ không hỏi ngươi là chuyện gì, chỉ cần ngươi mở miệng, đừng nói ba ngàn hàn kỵ, cho dù là kéo hết Hàn kỵ doanh, ta cũng không lắc đầu.
Phương Giải lập tức vui vẻ:
- Vậy đại sự có thể thành rồi!
Chuyện Tôn Khai Đạo đem tiểu thiếp của mình hiến cho Ân Phá Sơn, chỉ e vĩnh viễn là vết nhơ hắn không sao giải thích nổi.
Sau khi đi ra từ trong đại trướng, Tôn Khai Đạo đứng chờ ở cửa một lát, thấy Phương Giải đi ra cười cười với Phương Giải:
- Ngày mai ty chức liều chết đi qua Giáp Tử Câu, tướng quân nếu không chịu giúp ta, ty chức e là sẽ thân bại danh liệt.
Phương Giải cười nói:
- Là tự ngươi khoa trương khoác lác, ta giúp ngươi sao được? Dùng một ngàn người tạo ra thanh thế của năm ngàn người đã đủ khó rồi, phản quân lại ở trên cao liếc mắt một cái là có thể thấu triệt. Dùng năm trăm người tạo ra thanh thế của năm ngàn người, trừ phi phục binh trong Giáp Tử Câu đều bị mù hết.
- Muốn ta tạo ra thanh thế của mấy vạn người, cũng không phải là không có biện pháp, nhưng làm như vậy chúng ta đi qua Giáp Tử Câu sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cái tướng quân muốn, đâu chỉ là lừa gạt phản quân.
Tôn Khai Đạo ghé đến, dán sát vào tai Phương Giải thì thầm mấy câu.
Phương Giải ngẫm nghĩ một lúc nói:
- Chuyện tiên sinh đã suy nghĩ kỹ, đương nhiên là có đạo lý, nhưng chuyện này Mưu đại nhân không cần mất quá nhiều thời gian cũng có thể hiểu được, người khác càng không cần nói đến.
- Mưu đại nhân vốn là đứng về phía tướng quân.
Tôn Khai Đạo nói:
- Mưu đại nhân chính trực, cực coi trọng bốn chữ danh chính ngôn thuận, bằng không hắn đã không cực lực chủ trương để tướng quân ngài chỉ huy quân đội. Dù sao tướng quân cũng là người triều đình phái xuống, trên người còn có hoàng mệnh.
- Hoàng mệnh này không phải để ta đến Tây Bắc lãnh binh.
Phương Giải lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục giằng co nữa:
- Nói đi, muốn ta giúp ngươi thế nào.
Tôn Khai Đạo rỉ tai vài câu, Phương Giải khẽ nhíu mày:
- Chuyện này, phải đi cầu Mưu đại nhân giúp đỡ.
Tôn Khai Đạo ừ một tiếng:
- Ty chức không có thể diện lớn như vậy.
Phương Giải gật đầu:
- Ta đi nói giúp ngươi, ngươi đi chuẩn bị chuyện đi qua Giáp Tử Câu.
Tôn Khai Đạo ôm quyền cáo từ, Phương Giải nhìn theo bóng lưng hắn không kìm được lắc lắc đầu. Con người Tôn Khai Đạo tài khí tung hoành, trong lồng ngực có ngàn vạn thành lũy. Chỉ là người này không phải loại nhân sĩ truyền thống mà mọi người quen thuộc, hơn nữa xuất thân bình thường, ít có người biết. Từ bên ngoài nhìn vào, hắn không tuấn mỹ tiêu sái mà thân hình khô gầy diện mạo khép nép. Từ nhìn phẩm đánh giá, hắn cũng không phải loại thuần thần nguyện xả thân vì nước. Nhưng Phương Giải biết, con người này có thể sử dụng.
Người này nhìn nhận sự việc, thấu triệt hơn bất cứ người nào Phương Giải biết.
Ân Phá Sơn năm xưa không động vào thị trấn, không giết dân lành, không cướp đoạt lương thảo, chẳng lẽ chỉ vì một tiểu thiếp?
Nếu Ân Phá Sơn kém cỏi như vậy, chỉ e cũng không thể được Lý Viễn Sơn trọng dụng.
Tôn Khai Đạo tiếp xúc với Ân Phá Sơn chưa được bao lâu, Ân Phá Sơn đã coi hắn như tri kỷ. Lúc đó, khi Ân Phá Sơn rời đi đã thịnh tình mời Tôn Khai Đạo đồng hành, sau khi Tôn Khai Đạo cự tuyệt, Ân Phá Sơn không có tức giận mà chỉ nắm tay thở dài. Nhưng hắn nguyện đi theo Phương Giải, hơn rất rất nhanh còn được Phương Giải coi trọng… Có lúc năng lực của một người và danh tiếng của hắn không liên quan trực tiếp gì đến nhau.
- Người đâu.
Phương Giải phân phó nói:
- Đi gọi Trần Định Nam đến đây.
Thân binh đáp một tiếng, lập tức rời đi. Không lâu sau, Trần Định Nam cùng thân binh chạy đến. Đối với Phương Giải, tâm tư Trần Định Nam rất phức tạp. Năm xưa ở huyện Cầu An, Phương Giải một quyền đánh hắn ngã khỏi tường thành. Lúc ấy Trần Định Nam rất không phục, cho rằng con người này không có khí độ.
Sau này hành quân, Phương Giải chỉ huy quân đội rất có trật tự, dần dần, hắn chuyển sang coi trọng người thiếu niên tài danh vang lừng khắp thiên hạ này. Sau đó nữa, Phương Giải giết chết Lý Hiếu Tông ở trong đại doanh quân Tùy, hắn nhìn thấy thực lực đáng sợ của Phương Giải, khoảnh khắc đó hắn mới biết, thời điểm ở huyện Cầu An Phương Giải muốn giết hắn, dễ như trở bàn tay.
- Tướng quân có gì chỉ bảo?
Trần Định Nam ôm quyền hỏi.
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
- Còm kém một tháng là tròn mười bảy tuổi.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Không ngờ còn nhỏ hơn ta mấy tháng.
- Ngươi hiện tại đã biết, Trần lão thái gia vì sao lại muốn ngươi theo ta rời đi rồi chứ?
- Ty chức biết rồi!
Phương Giải nói:
- Biết rồi? Vậy ngươi thấy sao?
Nhắc tới đề tài này, sắc mặt Trần Định Nam lập tức trở nên ngưng trọng, trong mắt hắn ánh lên một tia thương cảm khó có thể che giấu:
- Ông nội làm như vậy, đều là để kéo dài hương hỏa cho Trần gia. Ông nội vẫn nói, Lý Nghịch sẽ không tồn tại lâu dài. Để có thể bảo vệ Trần gia, ông nội không thể không dâng tiền bạc lương thực cho Lý Nghịch. Chồng dì hai lại là thân tín của Lý Viễn Sơn, Trần gia nói thế nào cũng không thoát được quan hệ với Lý Nghịch. Ông nội lo lắng, ngày triều đình tiêu diệt phản loạn, cũng là ngày đại họa của Trân gia, cho nên mới để ta đi theo tướng quân.
Phương Giải gật gật đầu:
- Ngươi hiểu được là tốt, ngươi đi theo ta, sau này Trần gia gặp phải tai họa gì cũng không liên lụy đến ngươi, cho dù là tội lớn tru di cửu tộc, trước mặt bệ hạ ta cũng có thể bảo vệ ngươi bình an. Nhưng ngươi nên biết, nếu công lao của ngươi đủ lớn, nói không chừng còn có thể bảo vệ được cả gia đình người.
- Tướng quân có gì phân phó cứ việc nói, ti chức chết cũng không từ!
- Chết rồi còn có tác dụng gì nữa.
Phương Giải nhìn hắn một cái, hạ giọng căn dặn vài câu.
Trần Định Nam ngẩn người, sắc mặt trở nên có chút khó coi:
- Cái này… chẳng phải là đi vào chỗ chết sao?
Phương Giải bật cười ha ha:
- Ta bảo đảm ngươi không chết!
Trần Định Nam do dự một lúc nói:
- Tướng quân đã phân phó, cho dù phải chết ty chức cũng đi. Chỉ là nếu như ty chức chết trận, công lao này mong tướng quân thay ta báo lên triều đình, Trần gia có thể giữ được hay không, tất cả là nhờ tướng quân.
Phương Giải gật gật đầu:
- Ta sẽ không, vĩnh viễn sẽ không bác đãi người thật tâm làm việc cho ta.
Trần Định Nam ôm quyền nói:
- Ty chức lập tức đi làm!
Trần Định Nam rời đi rồi, Phương Giải đến gặp mưu Lương Bật trước. Hai người ở trong đại trướng trao đổi nửa canh giờ, đem chuyện Tôn Khai Đạo nhờ hắn giúp đỡ nói ra, sau khi Mưu Lương Bật đồng ý Phương Giải lập tức cáo từ. Từ trong đại trướng đi ra, Phương Giải nhìn thấy bên phía Hàn kỵ binh doanh, đại trướng của Hoàn Nhan Trọng vẫn còn sáng đèn, hắn do dự một lúc rồi bước về phía đó.
Hoàn Nhan Vân Thù ngồi trên ghế ngẩn người suy nghĩ, cũng không biết là đang nghĩ gì. Dưới đèn, mỹ nhân càng đẹp, da nàng trắng như bông tuyết thuần khiết, mềm như một cánh hoa sen. Lúc nàng cúi đầu suy nghĩ, nhìn từ bên cạnh lông mi nàng vừa dài lại vừa cong. Ở Bắc Liêu Địa, nàng là kiêu nữ của trời, tất cả mọi người đều kính trọng nàng, nàng được gọi là báu vật của Thập Vạn Đại Địa. Mặc dù Bắc Liêu Địa Đại Hãn Hoàn Nhan Dũng, thương yêu nàng cũng chẳng kém gì Hoàn Nhan Trọng Đức.
Nàng lúc nào cũng vui vẻ, bởi vì nàng được ngàn vạn người cưng chiều.
- Đang nghĩ gì vậy.
Hoàn Nhan Trọng Đức đặt Xuân thu truyền trong tay xuống nhìn sang Hoàn Nhan Vân Thù, mấy năm sống trên đất Hán, mỗi lần rảnh rỗi hắn lại ngồi bên cửa sổ đọc sách, suốt nửa ngày liền.
- Ca ca…
Hoàn Nhan Vân Thù ngẩng đầu, trầm mặc một lúc hỏi:
- Ngày đó Phương Giải giết Lý Hiếu Tông, huynh có nhìn rõ hay không?
- Muội muốn hỏi ánh lửa đó?
- Ừm.
Hoàn Nhan Vân Thù gật gật đầu:
- Tu hành giả người Hán muội đã gặp qua một số, nhưng chưa nhìn thấy ai có thể đem thiên địa nguyên khí hóa thành ngọn lửa, cho dù là Tạ tiên sinh bên cạnh phụ hãn. Phụ hãn từng nói, Tạ tiên sinh ở trong giang hồ Đại Tùy năm xưa là một nhân vật có tên tuổi, nếu là như vậy, tu vi của Phương Giả há chẳng phải mạnh hơn Tạ tiên sinh rất nhiều?
- Không thể.
Hoàn Nhan Trọng Đức lắc lắc đầu:
- Ta đã nhìn thấy bản lĩnh của Tạ tiên sinh… Năm đó muội còn nhỏ, Mông Nguyên Đại Hãn Mông Cổ Ca mới kế vị, phía người mời phụ hãn đến vương đình nghe phong, kì thực là muốn tìm cơ hội giết chết phụ hãn. Phụ hãn cáo bệnh không đi chọc giận Mông Ca, hắn đã phái không ít Mông Nguyên cao thủ lẻn vào Bắc Liêu Địa ám sát phụ hãn. Ta còn nhớ rõ…
Hắn dùng lại một chút, dường như đang hồi tưởng lại cảnh tượng năm nào:
- Tạ tiên sinh đứng trước mặt phụ hãn, bảo ta và phụ hãn ngồi trên ghế không được cử động, hắn tay trai cầm bầu rượu, vừa uống rượu vừa ngâm thơ vừa giết người… Ta nhớ không rõ hắn ngâm những gì, nhưng nhớ thủ đoạn giết người của hắn. Hắn đi mười bước, uống hết rượu, làm xong thơ, thì những thích khách Mông Nguyên kia cũng bị hắn giết chết, không còn một ai.
- Nếu ta nhớ không lầm, trong những cao thủ Mông Nguyên đó có không ít người là đệ tử Phật Sơn với tu vi cực kỳ cao thâm, nhưng đều không tiếp nổi một chiêu của Tạ tiên sinh. Tu vi của Phương Giải mặc dù không tầm thường, nhưng so với Tạ tiên sinh vẫn còn kém xa. Nếu đổi thành Tạ tiên sinh giết Lý Hiếu Tông, Lý Hiếu Tông đến cơ hội xuất thủ cũng không có.
Hoàn Nhan Vân Thù gật gật đầu:
- Nhưng ngọn lửa màu vàng đó… Thật sự có chút đáng sợ.
- Đúng vậy.
Hoàn Nhan Trọng Đức thở dài:
- Quả thật có chút đáng sợ. Năm xưa Tạ tiên sinh đánh giá tu hành đại gia trong thiên hạ, từng nói Phật Tông được công nhận là thiên hạ đệ nhất, nhưng nếu Minh Vương Hạ Sơn và người Tùy họ Vạn kia cùng nhau đấu một trận, thắng thua là rất khó đoán. Nhưng, Tạ tiên sinh từng nói người họ Vạn kia đã chết rồi, hắn nói giang hồ Trung Nguyên, tu vi mạnh nhất đương nhiên thuộc về Hạng Thanh Tranh, chỉ là ta không biết người này là ai. Sau này Tạ tiên sinh nói, Hạng Thanh Tranh chính là người năm xưa Tây hành đồ Phật. Hắn còn nói, tứ đại thiên tôn, không ai là đối thủ của Hạng Thanh Tranh, ngay cả Minh Vương thậm chí cũng bị Hạng Thanh Tranh đả thương.
- Nhưng, Tạ tiên sinh nói, sở dĩ Minh Vương bị thương trong tay Hạng Thanh Tranh, là vì trước đó hắn đã làm một việc lớn, nguyên khí hao tổn quá nặng, tu hành giảm đi. Tu vi của Hạng Thanh Tranh không bằng họ Vạn kia, cho nên cũng không có khả năng chiến thắng Minh Vương đang trong thời kì toàn thịnh. Muội từng hỏi qua Tạ tiên sinh, Minh Vương đã làm gì mà khiến tu vị giảm nhiều như vậy. Tạ tiên sinh lắc đầu, chỉ nói Minh Vương là một kẻ điên rồi không nói thêm gì nữa…
Hoàn Nhan Trọng Đức trầm mặc một lúc, sau đó hạ thấp thanh âm nói:
- Muội nếu như không nhắc đến Phương Giải, ta cũng không nhớ ra những chuyện đó. Tạ tiên sinh từng nói, kim cương nộ sở phát nghiệp hỏa mà Minh Vương làm ra, có thể đốt cháy mọi vật. Ta đang nghĩ… ngọn lửa màu vàng của Phương Giải, có liên quan gì đến Phật Tông hay không.
- Hả.
Hoàn Nhan Vân Thù kêu lên một tiếng nho nhỏ:
- Huynh nói Phương Giải là người của Phật Tông?
- Cái này thì không!
Hoàn Nhan Trọng Đức lắc lắc đầu:
- Có thể là, hắn đã có được bí tịch nào đó có liên quan đến Phật Tông chứ hoàn toàn liên quan gì đến Phật Tông. Ta kiến thức nông cạn, chỉ có thể nghĩ đến nghiệp hỏa cực kỳ tà môn của Phật Tông, nhưng chưa từng nghe nói người khác có bản lĩnh này.
Đang nói, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện. Hoàn Nhan Trọng Đức lắng tai nghe ngóng, là Phương Giải đến.
Hắn vội vàng đứng dậy ra ngoài nghênh đón, đã thấy Phương Giải cười ha hả đứng bên ngoài:
- Có chuyện này muốn nhờ điện hạ giúp đỡ, cho nên đêm khuya còn đến làm phiền.
Hoàn Nhan Trọng Đức cười nói:
- Giữa chúng ta đâu cần phải khách khí như vậy, có chuyện gì cứ trực tiếp nói thẳng là được.
Phương Giải theo Hoàn Nhan Trọng Đức vào trong đại trướng, thấy Hoàn Nhan Vân Thù cũng ở đây khẽ gật đầu chào hỏi nàng, cũng không biết vì sao, Hoàn Nhan Vân Thù nhìn thấy Phương Giải rõ ràng có chút hoảng loạn, mặt bỗng dưng đỏ bừng, cũng không chào hỏi một tiếng đã lập tức chạy đi. Phương Giải có chút kinh ngạc, không hiểu nữ tử này bị làm sao.
- Giác Hiểu, có chuyện gì?
Hoàn Nhan Trọng Đức mời Phương Giải ngồi xuống, sau đó hỏi.
Phương Giải trầm ngâm một lúc, nói:
- Điện hạ, có thể cho ta mượn ba ngàn hàn kỵ không?
Hắn hạ giọng nói:
- Ta cùng Mưu đại nhân thương lượng một chuyện, nhưng chuyện này nếu nói ra ngoài, chắc chắn sẽ bị rất nhiều người phản đối, hơn nữa còn có thể dẫn đến hậu quả kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cho nên, chuyện này cần điện hạ hỗ trợ.
- Được.
Hoàn Nhan Trọng Đức trầm mặc một lúc sau đó gật đầu:
- Ta sẽ không hỏi ngươi là chuyện gì, chỉ cần ngươi mở miệng, đừng nói ba ngàn hàn kỵ, cho dù là kéo hết Hàn kỵ doanh, ta cũng không lắc đầu.
Phương Giải lập tức vui vẻ:
- Vậy đại sự có thể thành rồi!
/802
|