Thích Nguyên đứng quay lưng vẫn tạo cho người ta áp lực cực lớn. Tới lúc này, Phương Giải lại buông lỏng. Hắn quay người đi vài bước tới tảng đá rồi ngồi xuống, sờ sờ phát hiện túi da huơu vẫn còn, vì thế lấy cái tẩu ra, bỏ thuốc lá vào, hít một hơi thật sâu.
Một lát sau, Thích Nguyên thấy hắn không nói lời nào, xoay người có chút nghi hoặc nhìn hắn.
- Ngươi cảm thấy kéo dài thời gian có tác dụng sao? Ba người bạn kia của ngươi cho dù có thể ứng phó được những thứ ở trong hang động, thì chờ bọn họ đi ra không thấy được ngươi phải mất bao lâu? Tìm được ngươi phải mất bao lâu? Mà ta giết ngươi cần phải bao lâu?
Phương Giải nhả ra một chùm khói, mỉm cười nói:
- Ta không nói câu nào không phải vì ta không sợ chết, cũng không phải vì muốn kéo dài thời gian. Mà là ta không quen nhìn cái kiểu ngưu bức của ngươi. Quay lưng về phía ta là do ngươi cảm thấy thực lực của mình mãnh mẽ nên ta không hề có uy hiếp gì với ngươi, đúng không? Cho nên ngươi muốn biểu hiện ra sự cao cao tại thương. Nhưng ta chẳng quan tâm, chỉ đơn giản vậy thôi.
Câu trả lời của hắn khiến Thích Nguyên kinh ngạc, nhìn Phương Giải với vẻ khó tin:
- Ngươi là người ngây thơ như vậy?
- Rơi vào tình cảnh này rồi, ngoại trừ khinh bỉ vẻ trang bức của ngươi ra, ta còn làm gì được. Điều này không liên quan gì tới ngây thơ. Nói trắng ra là ta muốn thấy ngươi khó chịu.
Phương Giải hít một hơi khói, rất phóng khoáng thổi ra:
- Ngươi muốn nói chuyện với ta, hơn nữa ta biết ngươi sẽ không giết ta. Đã như vậy, cần gì trang bức trước mặt ta làm gì. Là ngươi tự tìm tới ta, chứ không phải ta có việc gì cầu ngươi. Cho dù ta là kẻ yếu hơn, nhưng lúc nói chuyện nên đặt thân phận ở cao hơn là tốt nhất.
Thích Nguyên thực sự không ngờ Phương Giải lại có thái độ đó. Cho nên y có chút tức giận. Người có tu vi cao chưa hẳn có tính tình ôn hòa. Nếu ai cho rằng người có tu vị cao tính tình sẽ tốt, vậy thì sai hoàn toàn. Trên thực tế, người càng lên cao thì càng vui giận thất thường. Phương Giải biết Thích Nguyên có thân phận cực cao ở Phật tông. Mà người như vậy không thích có kẻ nào không thuận theo mình.
Thích Nguyên bước từng bước về phía trước theo một tiết tấu nào đó, khiến Phương Giải đau nhói tim.
- Ngươi xác định ta không dám giết ngươi?
Phương Giải bĩu môi:
- Ta nói rồi, muốn đàm phán thì phải đặt thân phận sang một bên trước đã. Trên thế giới này không có nhiều người mà ngươi không dám giết. Nhưng nếu ngươi không giết ta, chứng tỏ ngươi không có lý do gì để giết ta. Ta biết rõ điểm này, cho nên ngươi không cần phải làm ra vẻ.
- Nói là ngươi không dám giết ta, còn không bằng nói là bây giờ ngươi không nỡ giết ta.
Phương Giải nhún vai:
- Tuy rằng ta không biết nguyên nhân ở đâu.
Thích Nguyên hơi biến sắc, bỗng nhiên cười cười:
- Vừa rồi ngươi bức ta giết ngươi?
Phương Giải không trả lời.
Thích Nguyên khoanh chân ngồi xuống đối diện Phương Giải:
- Muốn bức ta giết ngươi, ngươi không có tiếc nuối gì à?
Phương Giải cười cười, vẫn không trả lời.
- Ngươi cảm thấy rơi vào tay ta, ngươi sẽ sống không bằng chết, cho nên thà chọc giận ta để ta giết phứt ngươi đi, đúng không? Nếu đã đoán được suy nghĩ của ngươi, tất nhiên ta sẽ không nổi giận nữa.
Thích Nguyên khẽ cười nói.
Y mỉm cười, trong lòng Phương Giải càng vui như hoa nở.
Kẻ ngu mới muốn chết.
- Không phải là ta không dám giết ngươi. Đúng như lời ngươi nói, là ta không nỡ giết ngươi.
Thích Nguyên nhìn cẩn thận Phương Giải từ trên xuống dưới, nụ cười càng ngày càng tươi:
- Quả nhiên La Diệu đã lừa Phật tông bọn ta. Lúc trước ta đã nói là y không phải là kẻ đáng tin. Hai mươi năm trước nên giết y cho rồi, thì đã không có hậu họa sau này.
Nghe được câu đó, tim Phương Giải đập thình thịch. Hắn biết rất nhiều năm trước La Diệu từng bị người nào đó phá hủy Khí Hải, nhưng lại may mắn thoát chết. Không những vậy, dựa vào thân thể đã phế, luyện tới chỗ cao nhất của thế gian này. Nghe Thích Nguyên nói như vậy, hiển nhiên lần La Diệu bị thương là do người Phật tông ra tay.
- Ta có liên quan gì với La Diệu?
Phương Giải hỏi.
Thích Nguyên ngẩn ra, nhìn hắn một cái, tò mò hỏi:
- Vì sao ngươi không hỏi ta, ngươi có liên quan gì với Phật tông?
Phương Giải nói:
- Ta bị người của Phật tông các ngươi truy giết mười mấy năm, có quan hệ gì chứ?
Thích Nguyên cười nói:
- Thế gian này làm gì có mối quan hệ nào là bất biến chứ? Chẳng hạn như đám triều thần Đại Tùy các ngươi, hiện tại nói trung thành và tận tụy, ai biết vài năm sau có trở thành phản tặc chống lại Đại Tùy hay không? Lại chẳng hạn như dân chúng Đại Tùy các ngươi đều thù hận Phật tông của ta, ai biết vài chục năm sau có trở thành tín đồ trung thành nhất của Minh Vương hay không? Đứng trước lợi ích, kẻ thù cũng có thể trở thành bạn bè. Mà đứng trước lợi ích, bạn bè cũng có thể trở thành kẻ thù. Dù là cha con, người thân, cũng như vậy.
Phương Giải không muốn nghe mấy lời nhảm nhí này của y, hỏi thẳng:
- Nếu ngươi muốn gặp ta, nhất định là muốn nói cho ta biết cái gì đó. Cho nên ngươi có thể đi thẳng vào chính đề được rồi.
Thích Nguyên hiếu kỳ hỏi:
- Vì sao ngươi vẫn giữ được bình tĩnh như vậy?
Phương Giải rất nghiêm túc trả lời:
- Bởi vì ta không có thực lực giết ngươi.
Thích Nguyên gật đầu:
- Đây là lời nói thật.
Y dừng một lát, tiếp tục nói:
- Đúng vậy, mười mấy năm qua người của Phật tông bọn ta không ngừng đuổi giết ngươi. Nhưng đó là vì ngươi không biết thân phận của mình, cũng không biết về Phật tông bọn ta. Đương nhiên, sở dĩ ngươi bị đuổi giết, là có liên quan tới lời nói dối của La Diệu với bọn ta. Nếu lúc trước y nói cho bọn ta biết ngươi có thể chất hoàn mỹ như vậy, thì bọn ta đuổi giết ngươi làm gì? Khéo lúc này ngươi đang ngồi ở dưới đài giảng kinh của Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn, nghe Minh Vương giảng kinh rồi.
Y có chút cảm thán nói:
- Lúc ngươi để chân trần đi đường, giẫm lên chính là những đóa hoa kính trọng và ngưỡng mộ của hàng vạn người dân. Lúc ngươi ngồi xuống, sẽ có thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết nguyện làm bồ đoàn của ngươi…
Câu kế tiếp Phương Giải không chú ý nghe, bởi vì những lời này của Thích Nguyên làm hắn buồn cười. Không ngờ ở thời khắc nghiêm túc như vậy, hắn lại thất thần.
- Khoan, vừa rồi ngươi nói nhục bồ đoàn phải không? Đây đúng là một việc tốt…
…
…
Thích Nguyên tất nhiên không biết nhục bồ đoàn là cái gì, cũng không hiểu vì sao Phương Giải lại cười.
- Xem ra ngươi hoàn toàn không biết gì về Phật tông…Hiện tại đầu óc của ngươi tràn đầy sự thù hận vô vị. Thật giống như có đầy ruồi bò trong đầu, không thể xua đi hết được. Mà chính vì những con ruồi bọ đó mà ngươi không chú ý tới tòa bảo sơn kia.
Phương Giải cười hỏi:
- Bảo sơn mà có ruồi bọ bay quanh, chắc cũng chẳng quý hiếm gì. Hay là…bảo sơn ngươi nói khác với bảo sơn trong quan niệm của ta? Vậy thì quá ghê tởm rồi…
Thích Nguyên khẽ nhíu mày:
- Vì sao ngươi cứ muốn chọc giận ta?
Phương Giải nói:
- Ngươi có biết, trái tim báo thù của một người nặng bao nhiêu không?
Thích Nguyên trầm mặc, qua một lúc lâu mới thở dài nói:
- Ta nói rồi, cái gọi là thù hận, ở trước mặt lợi ích không đáng một đồng. Đó cũng không phải là một chuyện khó lựa chọn cho lắm. Thật giống như ngươi ngồi ăn cơm ở một cửa hàng nào đó. Trong bát cơm có ruồi khiến ngươi tức giận. Vì tức giận mà ngươi từ chối người bán hàng đền cho rất nhiều vàng bạc bồi thường….Đây là một việc rất không lý trí, rất ngu xuẩn.
Phương Giải nói:
- Ngươi so sánh như vậy là không đúng. Đầu tiên, ta đối mặt không phải là bát cơm có ruồi, mà là mười mấy năm đuổi giết, bao nhiêu lần tìm đường sống trong đường chết, bao nhiêu người đã mất mạng vì ta. Nếu chỉ vì một con ruồi, không nhận tiền bồi thường đúng là kẻ ngu ngốc. Nhưng nếu là mạng người, thì không liên quan gì tới ích lợi.
Thích Nguyên khó hiểu
- Sinh mạng ti tiện đó có khác gì ruồi bò đâu?
Phương Giải giận quá hóa cười:
- Đây chính là ‘chúng sinh bình đẳng’ mà các ngươi hay tuyên dương đó sao?
Thích Nguyên lắc đầu:
- Tư tưởng của ngươi khiến ta khó hiểu. Đây là một chuyện rất đơn giản. Ta biết vì một câu nói dối của La Diệu mà ngươi suýt nữa bị giết. Nhưng nếu thù hận thì ngươi nên thù hận La Diệu mới đúng, chứ không phải Phật tông.
Phương Giải không nói, chỉ lạnh lùng nhìn Thích Nguyên.
Thích Nguyên thở dài:
- Xem ra tới giờ ngươi vẫn chưa hiểu ra được nhiều việc. Một khi đã như vậy, ta chỉ có thể nói từ đầu cho ngươi nghe.
Y ngẩng đầu nhìn lên trời, có chút buồn bã nói:
- Ta chưa từng nghĩ có một ngày mình lại kiên nhẫn giảng đạo lý với người khác như vậy….
- Đầu tiên nói tới lý do vì sao phải giết ngươi.
Y ngồi thẳng người, hai tay đặt lên đầu gối:
- Ngươi nên biết rằng Phật tông có địa vị như thế nào ở phương Tây. Không chỉ là Mông Nguyên, rất nhiều nước nhỏ ở Tây Vực cũng thờ phụng Minh Vương. Quân vương của những quốc gia đó, phải được sự chúc phúc của Phật tông mới được danh chính ngôn thuận lên ngôi. Ở phương tây, Minh Vương chính là vị thần duy nhất và vĩnh hằng. Ở phương tây, một câu của Minh Vương chẳng khác nào ý trời.
- Nhưng…thế gian này có những quy luật cho dù là thần cũng không thể sửa đổi được. Chẳng hạn như bốn mùa xuân hạ thu đông luân phiên nhau, chẳng hạn như nước chảy từ chỗ cao chảy xuống, chẳng hạn như chim chóc bay lượn trên trời, cá thì bơi dưới sông. Những việc này không ai có thể thay đổi được. Bởi vì đây là quy tắc do ông trời định ra, không ai có thể đánh vỡ.
- Cho nên…dù Minh Vương là thần của thế giới phương tây, nhưng cũng phải già yếu. Vì thế Minh Vương mới sử dụng phương thức đặc biệt của mình để lựa chọn những người thừa kế. Mà vì Minh Vương đứng ở chỗ rất cao, cao gần tới trời. Cho nên ông trời liền nghĩ ra một biện pháp ngăn cản Minh Vương kế thừa. Đó chính là...người mà Minh Vương chỉ định, không chỉ có một, mà có khả năng là mấy người, thậm chí là mấy chục người. Minh Vương sẽ chọn ra vị truyền nhân chính xác nhất trong số những người đó, rồi dùng bí pháp truyền thụ pháp lực và tu vị của mình cho người được chọn. Những người này…được gọi là Phật tử.
Lúc nghe thấy câu này, Phương Giải không nhịn được biến sắc.
Lúc ở thành Trường An, hắn từng hoài nghi điều này. Lúc hắn biết được phương thức kế thừa của Phật tông, hắn liền hoài nghi mình có phải là Phật tử hay không. Mà Phật tử không chỉ có một. Khi Minh Vương chọn được người kế vị trong số những Phật tử, thì các Phật tử còn lại không thể tồn tại.
Phương Giải chưa từng nói sự hoài nghi này với người khác. Nhưng hắn vẫn lo lắng chuyện này biến thành sự thật. Mà hiện tại, Thích Nguyên đang dần khẳng định.
- Minh Vương sẽ dự cảm được thời điểm đại nạn của mình tới, bắt đầu phái người tìm kiếm Phật tử. Với pháp lực của Minh Vương, có thể đoán trước được chuyện hai mươi năm sau. Mà yêu cầu cơ bản nhất của Phật tử, chính là sinh cùng giờ, cùng ngày, cùng tháng như Minh Vương. Bởi vì ngày sinh của Minh Vương rất đặc biệt, cho nên không có nhiều trẻ con sinh vào ngày đó. Tiếp theo phải là bé trai. Quan trọng nhất là bé trai này phải là Minh Vương Thai trời sinh.
Phương Giải không nhịn được hỏi:
- Thế nào là Minh Vương Thai?
Thích Nguyên nói:
- Chính là trời sinh kim cương bất hoại…Nhưng vừa rồi ta đã nói, ông trời kiêng kị Minh Vương, cho nên sẽ có những đứa trẻ có thể chất kim cương bất hoại giả tạo, ý đồ ngăn cản Minh Vương kế thừa. Vì vậy mà việc lựa chọn Phật tử cực kỳ nghiêm ngặt. Từng đứa bé phải trải qua Thiên Tôn kiểm nghiệm, sau đó chọn ra người ưu tú nhất tới Đại Tuyết Sơn, giao cho Minh Vương tự kiểm nghiệm.
Phương Giải không nhịn được phản bác:
- Ta không phải!
- Bởi vì lúc ngươi mới sinh ra bị người dùng thủ đoạn hèn hạ đóng kín đan điền. Lúc trước y dùng thủ đoạn như vậy để giấu diếm bọn ta, và quả thực y đã thành công. Cho nên ngươi mới bị coi là Phật tử không hợp cách và bị đuổi giết. Không thể không nói, thủ đoạn của La Diệu thực sự cao minh. Khiến bọn ta đều tưởng rằng ngươi là một Phật tử không hợp cách.
- Vì sao y làm như vậy?
Phương Giải áp chế bàng hoàng trong lòng, khàn khàn hỏi.
- Chuyện này để sau hẵng nói.
Thích Nguyên khoát tay:
- Chính vì ngươi không hợp cách, cho nên người đuổi giết ngươi không có cao thủ chân chính nào. Cũng không ai ngờ rằng, một nhân vật bé nhỏ không đáng kể như ngươi, lại có thể chịu đựng được mười mấy năm. Hơn nữa trong mười mấy năm này, Phật tông xảy ra biến cố lớn, khiến người tu hành của Phật tông rất ít ra ngoài, cho nên ngươi mới thoát chết. Nhưng điều này chẳng phải là nhân duyên sao? Chính vì thể chất của ngươi hoàn mỹ như vậy, tới ông trời cũng luyến tiếc hủy diệt, để cho ngươi đi tới được như bây giờ.
Một lát sau, Thích Nguyên thấy hắn không nói lời nào, xoay người có chút nghi hoặc nhìn hắn.
- Ngươi cảm thấy kéo dài thời gian có tác dụng sao? Ba người bạn kia của ngươi cho dù có thể ứng phó được những thứ ở trong hang động, thì chờ bọn họ đi ra không thấy được ngươi phải mất bao lâu? Tìm được ngươi phải mất bao lâu? Mà ta giết ngươi cần phải bao lâu?
Phương Giải nhả ra một chùm khói, mỉm cười nói:
- Ta không nói câu nào không phải vì ta không sợ chết, cũng không phải vì muốn kéo dài thời gian. Mà là ta không quen nhìn cái kiểu ngưu bức của ngươi. Quay lưng về phía ta là do ngươi cảm thấy thực lực của mình mãnh mẽ nên ta không hề có uy hiếp gì với ngươi, đúng không? Cho nên ngươi muốn biểu hiện ra sự cao cao tại thương. Nhưng ta chẳng quan tâm, chỉ đơn giản vậy thôi.
Câu trả lời của hắn khiến Thích Nguyên kinh ngạc, nhìn Phương Giải với vẻ khó tin:
- Ngươi là người ngây thơ như vậy?
- Rơi vào tình cảnh này rồi, ngoại trừ khinh bỉ vẻ trang bức của ngươi ra, ta còn làm gì được. Điều này không liên quan gì tới ngây thơ. Nói trắng ra là ta muốn thấy ngươi khó chịu.
Phương Giải hít một hơi khói, rất phóng khoáng thổi ra:
- Ngươi muốn nói chuyện với ta, hơn nữa ta biết ngươi sẽ không giết ta. Đã như vậy, cần gì trang bức trước mặt ta làm gì. Là ngươi tự tìm tới ta, chứ không phải ta có việc gì cầu ngươi. Cho dù ta là kẻ yếu hơn, nhưng lúc nói chuyện nên đặt thân phận ở cao hơn là tốt nhất.
Thích Nguyên thực sự không ngờ Phương Giải lại có thái độ đó. Cho nên y có chút tức giận. Người có tu vi cao chưa hẳn có tính tình ôn hòa. Nếu ai cho rằng người có tu vị cao tính tình sẽ tốt, vậy thì sai hoàn toàn. Trên thực tế, người càng lên cao thì càng vui giận thất thường. Phương Giải biết Thích Nguyên có thân phận cực cao ở Phật tông. Mà người như vậy không thích có kẻ nào không thuận theo mình.
Thích Nguyên bước từng bước về phía trước theo một tiết tấu nào đó, khiến Phương Giải đau nhói tim.
- Ngươi xác định ta không dám giết ngươi?
Phương Giải bĩu môi:
- Ta nói rồi, muốn đàm phán thì phải đặt thân phận sang một bên trước đã. Trên thế giới này không có nhiều người mà ngươi không dám giết. Nhưng nếu ngươi không giết ta, chứng tỏ ngươi không có lý do gì để giết ta. Ta biết rõ điểm này, cho nên ngươi không cần phải làm ra vẻ.
- Nói là ngươi không dám giết ta, còn không bằng nói là bây giờ ngươi không nỡ giết ta.
Phương Giải nhún vai:
- Tuy rằng ta không biết nguyên nhân ở đâu.
Thích Nguyên hơi biến sắc, bỗng nhiên cười cười:
- Vừa rồi ngươi bức ta giết ngươi?
Phương Giải không trả lời.
Thích Nguyên khoanh chân ngồi xuống đối diện Phương Giải:
- Muốn bức ta giết ngươi, ngươi không có tiếc nuối gì à?
Phương Giải cười cười, vẫn không trả lời.
- Ngươi cảm thấy rơi vào tay ta, ngươi sẽ sống không bằng chết, cho nên thà chọc giận ta để ta giết phứt ngươi đi, đúng không? Nếu đã đoán được suy nghĩ của ngươi, tất nhiên ta sẽ không nổi giận nữa.
Thích Nguyên khẽ cười nói.
Y mỉm cười, trong lòng Phương Giải càng vui như hoa nở.
Kẻ ngu mới muốn chết.
- Không phải là ta không dám giết ngươi. Đúng như lời ngươi nói, là ta không nỡ giết ngươi.
Thích Nguyên nhìn cẩn thận Phương Giải từ trên xuống dưới, nụ cười càng ngày càng tươi:
- Quả nhiên La Diệu đã lừa Phật tông bọn ta. Lúc trước ta đã nói là y không phải là kẻ đáng tin. Hai mươi năm trước nên giết y cho rồi, thì đã không có hậu họa sau này.
Nghe được câu đó, tim Phương Giải đập thình thịch. Hắn biết rất nhiều năm trước La Diệu từng bị người nào đó phá hủy Khí Hải, nhưng lại may mắn thoát chết. Không những vậy, dựa vào thân thể đã phế, luyện tới chỗ cao nhất của thế gian này. Nghe Thích Nguyên nói như vậy, hiển nhiên lần La Diệu bị thương là do người Phật tông ra tay.
- Ta có liên quan gì với La Diệu?
Phương Giải hỏi.
Thích Nguyên ngẩn ra, nhìn hắn một cái, tò mò hỏi:
- Vì sao ngươi không hỏi ta, ngươi có liên quan gì với Phật tông?
Phương Giải nói:
- Ta bị người của Phật tông các ngươi truy giết mười mấy năm, có quan hệ gì chứ?
Thích Nguyên cười nói:
- Thế gian này làm gì có mối quan hệ nào là bất biến chứ? Chẳng hạn như đám triều thần Đại Tùy các ngươi, hiện tại nói trung thành và tận tụy, ai biết vài năm sau có trở thành phản tặc chống lại Đại Tùy hay không? Lại chẳng hạn như dân chúng Đại Tùy các ngươi đều thù hận Phật tông của ta, ai biết vài chục năm sau có trở thành tín đồ trung thành nhất của Minh Vương hay không? Đứng trước lợi ích, kẻ thù cũng có thể trở thành bạn bè. Mà đứng trước lợi ích, bạn bè cũng có thể trở thành kẻ thù. Dù là cha con, người thân, cũng như vậy.
Phương Giải không muốn nghe mấy lời nhảm nhí này của y, hỏi thẳng:
- Nếu ngươi muốn gặp ta, nhất định là muốn nói cho ta biết cái gì đó. Cho nên ngươi có thể đi thẳng vào chính đề được rồi.
Thích Nguyên hiếu kỳ hỏi:
- Vì sao ngươi vẫn giữ được bình tĩnh như vậy?
Phương Giải rất nghiêm túc trả lời:
- Bởi vì ta không có thực lực giết ngươi.
Thích Nguyên gật đầu:
- Đây là lời nói thật.
Y dừng một lát, tiếp tục nói:
- Đúng vậy, mười mấy năm qua người của Phật tông bọn ta không ngừng đuổi giết ngươi. Nhưng đó là vì ngươi không biết thân phận của mình, cũng không biết về Phật tông bọn ta. Đương nhiên, sở dĩ ngươi bị đuổi giết, là có liên quan tới lời nói dối của La Diệu với bọn ta. Nếu lúc trước y nói cho bọn ta biết ngươi có thể chất hoàn mỹ như vậy, thì bọn ta đuổi giết ngươi làm gì? Khéo lúc này ngươi đang ngồi ở dưới đài giảng kinh của Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn, nghe Minh Vương giảng kinh rồi.
Y có chút cảm thán nói:
- Lúc ngươi để chân trần đi đường, giẫm lên chính là những đóa hoa kính trọng và ngưỡng mộ của hàng vạn người dân. Lúc ngươi ngồi xuống, sẽ có thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết nguyện làm bồ đoàn của ngươi…
Câu kế tiếp Phương Giải không chú ý nghe, bởi vì những lời này của Thích Nguyên làm hắn buồn cười. Không ngờ ở thời khắc nghiêm túc như vậy, hắn lại thất thần.
- Khoan, vừa rồi ngươi nói nhục bồ đoàn phải không? Đây đúng là một việc tốt…
…
…
Thích Nguyên tất nhiên không biết nhục bồ đoàn là cái gì, cũng không hiểu vì sao Phương Giải lại cười.
- Xem ra ngươi hoàn toàn không biết gì về Phật tông…Hiện tại đầu óc của ngươi tràn đầy sự thù hận vô vị. Thật giống như có đầy ruồi bò trong đầu, không thể xua đi hết được. Mà chính vì những con ruồi bọ đó mà ngươi không chú ý tới tòa bảo sơn kia.
Phương Giải cười hỏi:
- Bảo sơn mà có ruồi bọ bay quanh, chắc cũng chẳng quý hiếm gì. Hay là…bảo sơn ngươi nói khác với bảo sơn trong quan niệm của ta? Vậy thì quá ghê tởm rồi…
Thích Nguyên khẽ nhíu mày:
- Vì sao ngươi cứ muốn chọc giận ta?
Phương Giải nói:
- Ngươi có biết, trái tim báo thù của một người nặng bao nhiêu không?
Thích Nguyên trầm mặc, qua một lúc lâu mới thở dài nói:
- Ta nói rồi, cái gọi là thù hận, ở trước mặt lợi ích không đáng một đồng. Đó cũng không phải là một chuyện khó lựa chọn cho lắm. Thật giống như ngươi ngồi ăn cơm ở một cửa hàng nào đó. Trong bát cơm có ruồi khiến ngươi tức giận. Vì tức giận mà ngươi từ chối người bán hàng đền cho rất nhiều vàng bạc bồi thường….Đây là một việc rất không lý trí, rất ngu xuẩn.
Phương Giải nói:
- Ngươi so sánh như vậy là không đúng. Đầu tiên, ta đối mặt không phải là bát cơm có ruồi, mà là mười mấy năm đuổi giết, bao nhiêu lần tìm đường sống trong đường chết, bao nhiêu người đã mất mạng vì ta. Nếu chỉ vì một con ruồi, không nhận tiền bồi thường đúng là kẻ ngu ngốc. Nhưng nếu là mạng người, thì không liên quan gì tới ích lợi.
Thích Nguyên khó hiểu
- Sinh mạng ti tiện đó có khác gì ruồi bò đâu?
Phương Giải giận quá hóa cười:
- Đây chính là ‘chúng sinh bình đẳng’ mà các ngươi hay tuyên dương đó sao?
Thích Nguyên lắc đầu:
- Tư tưởng của ngươi khiến ta khó hiểu. Đây là một chuyện rất đơn giản. Ta biết vì một câu nói dối của La Diệu mà ngươi suýt nữa bị giết. Nhưng nếu thù hận thì ngươi nên thù hận La Diệu mới đúng, chứ không phải Phật tông.
Phương Giải không nói, chỉ lạnh lùng nhìn Thích Nguyên.
Thích Nguyên thở dài:
- Xem ra tới giờ ngươi vẫn chưa hiểu ra được nhiều việc. Một khi đã như vậy, ta chỉ có thể nói từ đầu cho ngươi nghe.
Y ngẩng đầu nhìn lên trời, có chút buồn bã nói:
- Ta chưa từng nghĩ có một ngày mình lại kiên nhẫn giảng đạo lý với người khác như vậy….
- Đầu tiên nói tới lý do vì sao phải giết ngươi.
Y ngồi thẳng người, hai tay đặt lên đầu gối:
- Ngươi nên biết rằng Phật tông có địa vị như thế nào ở phương Tây. Không chỉ là Mông Nguyên, rất nhiều nước nhỏ ở Tây Vực cũng thờ phụng Minh Vương. Quân vương của những quốc gia đó, phải được sự chúc phúc của Phật tông mới được danh chính ngôn thuận lên ngôi. Ở phương tây, Minh Vương chính là vị thần duy nhất và vĩnh hằng. Ở phương tây, một câu của Minh Vương chẳng khác nào ý trời.
- Nhưng…thế gian này có những quy luật cho dù là thần cũng không thể sửa đổi được. Chẳng hạn như bốn mùa xuân hạ thu đông luân phiên nhau, chẳng hạn như nước chảy từ chỗ cao chảy xuống, chẳng hạn như chim chóc bay lượn trên trời, cá thì bơi dưới sông. Những việc này không ai có thể thay đổi được. Bởi vì đây là quy tắc do ông trời định ra, không ai có thể đánh vỡ.
- Cho nên…dù Minh Vương là thần của thế giới phương tây, nhưng cũng phải già yếu. Vì thế Minh Vương mới sử dụng phương thức đặc biệt của mình để lựa chọn những người thừa kế. Mà vì Minh Vương đứng ở chỗ rất cao, cao gần tới trời. Cho nên ông trời liền nghĩ ra một biện pháp ngăn cản Minh Vương kế thừa. Đó chính là...người mà Minh Vương chỉ định, không chỉ có một, mà có khả năng là mấy người, thậm chí là mấy chục người. Minh Vương sẽ chọn ra vị truyền nhân chính xác nhất trong số những người đó, rồi dùng bí pháp truyền thụ pháp lực và tu vị của mình cho người được chọn. Những người này…được gọi là Phật tử.
Lúc nghe thấy câu này, Phương Giải không nhịn được biến sắc.
Lúc ở thành Trường An, hắn từng hoài nghi điều này. Lúc hắn biết được phương thức kế thừa của Phật tông, hắn liền hoài nghi mình có phải là Phật tử hay không. Mà Phật tử không chỉ có một. Khi Minh Vương chọn được người kế vị trong số những Phật tử, thì các Phật tử còn lại không thể tồn tại.
Phương Giải chưa từng nói sự hoài nghi này với người khác. Nhưng hắn vẫn lo lắng chuyện này biến thành sự thật. Mà hiện tại, Thích Nguyên đang dần khẳng định.
- Minh Vương sẽ dự cảm được thời điểm đại nạn của mình tới, bắt đầu phái người tìm kiếm Phật tử. Với pháp lực của Minh Vương, có thể đoán trước được chuyện hai mươi năm sau. Mà yêu cầu cơ bản nhất của Phật tử, chính là sinh cùng giờ, cùng ngày, cùng tháng như Minh Vương. Bởi vì ngày sinh của Minh Vương rất đặc biệt, cho nên không có nhiều trẻ con sinh vào ngày đó. Tiếp theo phải là bé trai. Quan trọng nhất là bé trai này phải là Minh Vương Thai trời sinh.
Phương Giải không nhịn được hỏi:
- Thế nào là Minh Vương Thai?
Thích Nguyên nói:
- Chính là trời sinh kim cương bất hoại…Nhưng vừa rồi ta đã nói, ông trời kiêng kị Minh Vương, cho nên sẽ có những đứa trẻ có thể chất kim cương bất hoại giả tạo, ý đồ ngăn cản Minh Vương kế thừa. Vì vậy mà việc lựa chọn Phật tử cực kỳ nghiêm ngặt. Từng đứa bé phải trải qua Thiên Tôn kiểm nghiệm, sau đó chọn ra người ưu tú nhất tới Đại Tuyết Sơn, giao cho Minh Vương tự kiểm nghiệm.
Phương Giải không nhịn được phản bác:
- Ta không phải!
- Bởi vì lúc ngươi mới sinh ra bị người dùng thủ đoạn hèn hạ đóng kín đan điền. Lúc trước y dùng thủ đoạn như vậy để giấu diếm bọn ta, và quả thực y đã thành công. Cho nên ngươi mới bị coi là Phật tử không hợp cách và bị đuổi giết. Không thể không nói, thủ đoạn của La Diệu thực sự cao minh. Khiến bọn ta đều tưởng rằng ngươi là một Phật tử không hợp cách.
- Vì sao y làm như vậy?
Phương Giải áp chế bàng hoàng trong lòng, khàn khàn hỏi.
- Chuyện này để sau hẵng nói.
Thích Nguyên khoát tay:
- Chính vì ngươi không hợp cách, cho nên người đuổi giết ngươi không có cao thủ chân chính nào. Cũng không ai ngờ rằng, một nhân vật bé nhỏ không đáng kể như ngươi, lại có thể chịu đựng được mười mấy năm. Hơn nữa trong mười mấy năm này, Phật tông xảy ra biến cố lớn, khiến người tu hành của Phật tông rất ít ra ngoài, cho nên ngươi mới thoát chết. Nhưng điều này chẳng phải là nhân duyên sao? Chính vì thể chất của ngươi hoàn mỹ như vậy, tới ông trời cũng luyến tiếc hủy diệt, để cho ngươi đi tới được như bây giờ.
/802
|