Trầm Khuynh Phiến nói những lo lắng của mình với Phương Giải, phản ứng của Phương Giải cũng không nằm ngoài dự tính của nàng. Phương Giải không tin Đại Khuyển sẽ làm chuyện gì xin lỗi hắn. Tuy chính bản thân hắn cũng hiểu rằng niềm tin mù quáng không phải là một điều tốt với hắn.
Con người có đôi khi cố chấp như vậy. Cho dù biết là cố chấp, nhưng vẫn kiên trì.
Kiếp trước hay là kiếp này, Phương Giải đều nghe rất nhiều lần mấy câu châm ngôn như: “Người làm việc lớn phải hoài nghi tất cả. Hoặc như “Kiêu hùng phải lục thân không nhận”. Nhưng hắn một mực tin tưởng rằng, người với người, quan hệ lợi ích không phải là thứ kiên cố nhất. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà lúc ở kinh thành, hắn nhúng tay vào chuyện của Ngô Nhất Đạo. Vì sao mà mãi cho tới tận bây giờ, hắn vẫn không quên ba nghìn mạng sống ở Phan Cố.
Nghe xong Trầm Khuynh Phiến nói, Phương Giải chỉ lắc đầu:
- Ta tin Đại Khuyển.
Bốn chữ, như đinh đóng cột.
Trầm Khuynh Phiến cười cười:
- Muội biết huynh sẽ nói như vậy. Nếu không thì huynh không phải là Phương Giải rồi.
Phương Giải dán lại gần, ngửi mùi thơm trên tóc của nàng:
- Nàng đang khen ngợi ta đấy à?
Trầm Khuynh Phiến hơi đỏ mặt, trốn tránh ánh mắt khiêu khích của Phương Giải. Nàng sửa sang lại sợi tóc rủ xuống, lái sang chủ đề khác:
- Huynh định tính toán như thế nào? Nếu chẳng may La Diệu chính là người năm đó, huynh sẽ xử lý quan hệ giữa huynh và y như thế nào?
- Không biết.
Câu trả lời của Phương Giải có chút bất đắc dĩ:
- Mặc dù ta xác định La Diệu chính là kẻ bố trí tất cả năm đó. Nhưng ta lại không biết nên coi y là kẻ thù hay không. Ta suy nghĩ cho các nàng, nhưng lại phát hiện ra mình không có quá nhiều hận ý với y. Nếu vì mạng sống của ta mà La Diệu uy hiếp các nàng, như vậy ta có nên giết y hay không?
Lúc nói những lời này, Trầm Khuynh Phiến cảm nhận được sự đau khổ của Phương Giải.
Giờ nàng mới hiểu ra. Phương Giải đau khổ không phải vì thân thế của mình, mà là hắn có thể giúp nàng và mấy người kia hả giận không. Nếu lúc trước người kia an bài tất cả chỉ vì bảo vệ Phương Giải, như vậy y chính là ân nhân của Phương Giải. Nhưng…mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, y đều là kẻ thù của mình và mấy người kia.
Nếu không có người kia, chắc mình vẫn ở trên núi tu hành.
Nếu không có người kia, ba mươi mấy người bảo vệ Phương Giải vẫn còn cuộc sống riêng của bọn họ.
Mười mấy năm qua, phần lớn đã chết.
Trầm Khuynh Phiến biết tình cảm của Phương Giải dành cho bọn họ rất lớn. Cũng vì cảm tình quá sâu, cho nên Phương Giải mới đau khổ.
- Có lẽ muội nên cảm ơn người kia. Nếu không phải y an bài con đường gian nan đó cho muội, thì cảnh giới của muội chưa chắc tăng nhanh như vậy.
Trầm Khuynh Phiến cười cười, thanh âm ôn hòa.
Phương Giải nhìn nàng, lắc đầu nói:
- Lúc nàng nói dối, tuy rất đáng yêu, nhưng cũng rất miễn cưỡng…Điều ta nóng lòng muốn biết không phải là thân thế của mình. Ta đã sống mười bảy năm không biết lai lịch của bản thân. Điều đó không ảnh hưởng gì tới cuộc sống sau này của ta. Cho dù cả đời ta không biết, cũng không sao cả.
- Nhưng các nàng thì khác.
Phương Giải thản nhiên nói:
- Vì các nàng, ta nhất định phải làm rõ mục đích của người kia là gì. Nếu chỉ vì tư dục bản thân, vậy thì xử lý sẽ dễ dàng hơn. Lúc giết y, ta cũng không cần phải vướng bận trong lòng. Nếu như vì ta…thì…
Phương Giải không nói tiếp, nhưng Trầm Khuynh Phiến cũng hiểu ý của hắn.
Nếu người kia vì tư lợi bản thân mà an bài tất cả mọi việc. Thì y chính là kẻ thù chung của bọn họ và Phương Giải. Nếu người kia vì Phương Giải, như vậy Phương Giải rất khó để trả thù. Chỉ có thể tự mình vác phần thù hận đó lên vai, thay người khác trả nợ.
Cảm nhận được trách nhiệm nặng nề, trong lòng Trầm Khuynh Phiến cũng nặng nề theo.
- Đâu cần cứ phải giết y. Có lẽ chân tướng còn quan trọng hơn cả việc báo thù.
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Phương Giải:
- Huynh có thể khiêng tất cả mọi việc vì bọn muội. Vì sao bọn muội không thể buông tay xuống? Kỳ thực, đó không phả là một sự lựa chọn khó khăn cho lắm. Chỉ có kẻ ngốc mới vì quá khứ mà buông tha cho tương lai. Cho dù quá khứ có đau khổ hơn nữa, cũng đừng từ bỏ tương lai hanh phúc. Không phải sao?
- Lời của nàng thật hay.
Phương Giải kéo Trầm Khuynh Phiến, để nàng ngồi trên đùi của hắn:
- Có đôi khi ta không nhịn được suy nghĩ, vì sao ta không bỏ tất cả để theo đuổi cuộc sống yên bình nhỉ. Cùng các nàng tìm một nơi sơn thanh thủy tú để ẩn cư. Trồng rau, nuôi gà, mỗi ngày chỉ suy nghĩ có nên bón phân cho rau quả, hoặc là trông coi gia súc không chạy khỏi chuồng. Hoặc là gà mái để trứng, sẽ phát sầu nên luộc trứng cho nàng ăn hay là Tiểu Yêu tỷ ăn. Chứ không phải là mấy chuyện quốc gia đại sự chó má gì đó.
- Mỗi ngày nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn, cùng các nàng sinh mấy đứa con, dạy bọn chúng đọc sách, viết chữ. Tuy chữ của ta rất xấu, nhưng vẫn đủ để dạy dỗ bọn nhỏ nên người.
Hắn cười tự giễu:
- Còn không phải vì tham lam?
Trầm Khuynh Phiến áp má mình vào má Phương Giải:
- Muội nhớ huynh từng nói, tham lam là động lực để nhân loại tiến về phía trước.
- Ta rất ích kỷ.
Phương Giải hôn lên trán Trầm Khuynh Phiến một cái, nói:
- Ta biết nữ nhân theo đuổi những thứ khác với nam nhân. Có lẽ nữ nhân chỉ muốn cùng với người mình yêu sống yên ổn qua ngày là đủ. Không cần cao sang, không cần ăn ngon mặc đẹp gì. Sống tới đầu bạc răng long, không màng tới địa vị.
- Nhưng nam nhân luôn rất ích kỷ muốn cho nữ nhân của mình có cuộc sống tốt hơn. Muốn thịt trong bát cơm vợ mình nhiều hơn thịt trong bát cơm của vợ láng giềng. Dù chỉ nhiều hơn một miếng cũng được. Vợ của mình có thể không xinh đẹp, thon thả như vợ người ta. Nhưng không thể để cho vợ hàng xóm mặc quần áo đẹp hơn. Một nam nhân không có nữ nhân, thì không có động lực để tiến tới. Một nam nhân có nữ nhân, thì không có lý do gì để tầm thường.
Hắn trầm mặc một lúc, sau đó hít sâu vào một hơi.
- Cho ta mấy năm, chờ ta có thể cho các nàng một cuộc sống yên ổn chân chính.
Trầm Khuynh Phiến hôn lên má hắn một cái, sau đó cười rất rạng rỡ:
- Huynh không biết rằng nữ nhân sẽ rất kiêu ngạo nếu nam nhân của mình có chí tiến thủ sao? Huynh không biết rằng nữ nhân sẽ hạnh phúc tới rơi nước mắt khi thịt trong bát cơm của mình nhiều hơn thịt trong bát cơm của hàng xóm sao? Huynh không biết rằng nữ nhân vì được nam nhân nuông chiều, cho dù ăn thành béo mập béo tròn, cũng sẽ không hối hận sao?
- Lúc huynh mệt mỏi…
Nàng tựa vào ngực của hắn, nỉ non:
- Thì hãy tìm một nơi sơn thanh thủy tú, trồng cây nuôi gà. Mỗi ngày muội cùng Tiểu Yêu, có lẽ còn có nữ nhân khác, sẽ tranh giành quả trứng gà mà huynh luộc kia. Mỗi ngày sẽ cãi vã tới lân ai nằm cùng huynh đêm đó. Nhưng huynh phải biết rằng, một kẻ vô dụng dựa vào cái gì để được tất cả điều đó?
Phương Giải biết Trầm Khuynh Phiến đang an ủi mình. Nhưng hắn không thể phủ nhận những lời nàng nói.
…
…
Ung Châu rất lớn. Tuy không thể so sánh với thành Trường An, nhưng hai mươi mấy năm trước, nơi này vẫn là đế đô của một quốc gia. Quy mô của nó tất nhiên sẽ không nhỏ. Tường thành Ung Châu cao gần bằng tường thành Trường An. So với Giang Đô, đế đô của Nam Trần ngày trước còn cao hơn ít. Đội ngũ dừng lại ở bên ngoài thành Ung Châu. Bởi vì ở trước cửa thành đang có không ít quan viên đứng chờ để nghênh đón.
Phương Giải vừa đi vừa đánh giá tòa hùng thành này. Trong lòng không khỏi cảm thán La Diệu đã biến nơi này thành một lô cốt được trang bị tới tận răng.
Trên tường thành, cứ cách hai mươi bước lại có một xe bắn tên. Nhìn ánh sáng tỏa ra từ xe bắn tên, Phương Giải có thể đoán được chúng được bảo dưỡng vô cùng tốt, có thể sử dụng bất kỳ lúc nào. So sánh đôi bên, Phương Giải hoài nghi xe bắn tên trên thành Trường An đã không còn được như trước…Chính vì thành Trường An quá lớn, quá rắn chắc, cho nên mọi người đều tin tưởng sẽ không có một đội quân nào công phá được thành Trường An vốn đã tồn tại hơn trăm năm. Cho nên khó tránh khỏi việc phòng thủ bị buông lỏng.
Con sông bảo vệ quanh thành Ung Châu vẫn chưa bị đục ngầu. Chứng tỏ con sông được khơi dòng thường xuyên.
Máy móc của cầu treo thoạt nhìn cũng rất mới, chứng tỏ thỉnh thoảng có người gia cố thêm.
Binh lính trông coi cửa thành nhìn khá là sạch sẽ. Chứng tỏ tần suất thay quân không vượt quá một canh giờ.
Chỗ binh lính đứng rõ ràng hơi lõm xuống. Chứng tỏ bọn họ trông coi vô cùng nghiêm túc, không hề buông lỏng.
Những chi tiết nhỏ nhặt dễ bị người ta xem nhẹ, Phương Giải đều để ý tới.
Từ những chi tiết vụn vặt có thể đoán ra tính cách của một người. Mà từ sự phòng ngự chắc chắn của thành Ung Châu, Phương Giải liền nghĩ tới một chuyện khiến cho hắn cũng phải buồn cười. Dựa theo trinh thám, một người dùng mười chiếc chìa khóa để khóa cửa nhà, nói lên điều gì? Điều đó nói lên rằng trong lòng người đó đầy sợ hãi và bất an. Sợ hãi tai nạn có thể tới bất kỳ lúc nào. Nói lên rằng y không tin tưởng vào bất kỳ ai. Cái khóa chỉ là một thứ để ký thác mà thôi.
Mà La Diệu biến thành Ung Châu thành một lô cốt cực lớn và kiên cố, có khác gì chuyện dùng mười cái khóa để khóa cửa nhà đâu?
Từ ý nghĩa nào đó, không khác gì.
Một vị Đại tướng quân hùng cứ một phương, có được bốn mươi vạn đại quân. Giơ tay nhấc chân là có thể ảnh hưởng tới một nửa giang sơn. Mỗi tiếng nói cử động có thể chấn động triều đình…người như vậy, sao có thể là một kẻ nhát gan được?
Trong lòng suy nghĩ, nhưng bề ngoài Phương Giải vẫn mỉm cười trò chuyện với quan viên Ung Châu. Phương Giải đã quen với mấy kiểu lễ nghi như thế, nên không hề rụt rè. Lúc nói chuyện phiếm với những người này, Phương Giải phát hiện ánh mắt của bọn họ luôn lơ đãng nhìn về phía La Diệu. Điều này chứng tỏ rằng bọn họ kính sợ La Diệu từ trong khung. Cũng có thể thấy được La Diệu giết người không chỉ giết dân chúng và người Man, còn giết không ít kẻ làm quan.
Nếu không phải như vậy, thì đám quan viên này đâu cần e ngại đến thế.
Phương Giải không ngừng dùng ánh mắt để nắm bắt những chi tiết nhỏ nhặt đó. Bởi vì hắn chắc chắn một điều rằng, ở Ung Châu, rất khó dùng lỗ tai để tìm kiếm những thông tin hữu ích. Ung Châu thật giống như một tòa nhà tư nhân khổng lồ của La Diệu. Người trong ngôi nhà này chắc chắn sẽ không nói xấu La Diệu.
Phương Giải chưa đọc thánh chỉ, vì đọc ở nơi này là sai quy củ.
Quan viên địa phương tiếp thánh chỉ là phải ở trong nha môn, ăn mặc quan phục đàng hoàng, bày án dâng hương. Nếu ý chỉ có liên quan tới người nhà bọn họ, thì người truyền chỉ phải nói trước vài câu. Để gia quyến quan viên thay quần áo tử tế, cùng quan viên quỳ xuống nghe chỉ.
La Diệu rất khi tới phủ Trấn Thủ Tây Nam của y, xử lý quân vụ thường ở trong phủ tướng quân của y.
Nhưng hôm nay nhất định phải tiếp chỉ ở trong phủ Trấn Thủ Tây Nam.
Thay đổi trang phục Kỳ Lân của Quốc Công, khí thế của La Diệu càng khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. Ở phía sau y, thê tử Sở thị mặc lễ phục của Nhất Phẩm Cáo Mệnh phu nhân. Khuôn mặt trắng bệch của bà ta càng thêm âm trầm khi mặc bộ lễ phục này. Lúc Phương Giải nhìn thấy bà ta liền có chút hoảng sợ. Đặc điểm lớn nhất của bà ta chính là không có chút sinh khí nào. Thật giống như một nữ quỷ khoác da người đi lại giữa ban ngày.
Phía sau bà ta chính là người quen của Phương Giải, công tử La Văn, người suýt nữa giết hắn ở diễn võ trường.
Trên thực tế, La Văn nhìn về phía Phương Giải vẫn mang theo sát ý.
Nhìn cả nhà này quỳ trước mặt mình, trong lòng Phương Giải sinh ra một ý niệm kỳ quái. Nếu không phải mình cầm ý chỉ trong tay, thì gia đình nhà này rất giống yêu ma quỷ quái đang cầu xin để chuộc tội…Cho nên Phương Giải cười cười. Cười có chút đắc ý.
Con người có đôi khi cố chấp như vậy. Cho dù biết là cố chấp, nhưng vẫn kiên trì.
Kiếp trước hay là kiếp này, Phương Giải đều nghe rất nhiều lần mấy câu châm ngôn như: “Người làm việc lớn phải hoài nghi tất cả. Hoặc như “Kiêu hùng phải lục thân không nhận”. Nhưng hắn một mực tin tưởng rằng, người với người, quan hệ lợi ích không phải là thứ kiên cố nhất. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà lúc ở kinh thành, hắn nhúng tay vào chuyện của Ngô Nhất Đạo. Vì sao mà mãi cho tới tận bây giờ, hắn vẫn không quên ba nghìn mạng sống ở Phan Cố.
Nghe xong Trầm Khuynh Phiến nói, Phương Giải chỉ lắc đầu:
- Ta tin Đại Khuyển.
Bốn chữ, như đinh đóng cột.
Trầm Khuynh Phiến cười cười:
- Muội biết huynh sẽ nói như vậy. Nếu không thì huynh không phải là Phương Giải rồi.
Phương Giải dán lại gần, ngửi mùi thơm trên tóc của nàng:
- Nàng đang khen ngợi ta đấy à?
Trầm Khuynh Phiến hơi đỏ mặt, trốn tránh ánh mắt khiêu khích của Phương Giải. Nàng sửa sang lại sợi tóc rủ xuống, lái sang chủ đề khác:
- Huynh định tính toán như thế nào? Nếu chẳng may La Diệu chính là người năm đó, huynh sẽ xử lý quan hệ giữa huynh và y như thế nào?
- Không biết.
Câu trả lời của Phương Giải có chút bất đắc dĩ:
- Mặc dù ta xác định La Diệu chính là kẻ bố trí tất cả năm đó. Nhưng ta lại không biết nên coi y là kẻ thù hay không. Ta suy nghĩ cho các nàng, nhưng lại phát hiện ra mình không có quá nhiều hận ý với y. Nếu vì mạng sống của ta mà La Diệu uy hiếp các nàng, như vậy ta có nên giết y hay không?
Lúc nói những lời này, Trầm Khuynh Phiến cảm nhận được sự đau khổ của Phương Giải.
Giờ nàng mới hiểu ra. Phương Giải đau khổ không phải vì thân thế của mình, mà là hắn có thể giúp nàng và mấy người kia hả giận không. Nếu lúc trước người kia an bài tất cả chỉ vì bảo vệ Phương Giải, như vậy y chính là ân nhân của Phương Giải. Nhưng…mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, y đều là kẻ thù của mình và mấy người kia.
Nếu không có người kia, chắc mình vẫn ở trên núi tu hành.
Nếu không có người kia, ba mươi mấy người bảo vệ Phương Giải vẫn còn cuộc sống riêng của bọn họ.
Mười mấy năm qua, phần lớn đã chết.
Trầm Khuynh Phiến biết tình cảm của Phương Giải dành cho bọn họ rất lớn. Cũng vì cảm tình quá sâu, cho nên Phương Giải mới đau khổ.
- Có lẽ muội nên cảm ơn người kia. Nếu không phải y an bài con đường gian nan đó cho muội, thì cảnh giới của muội chưa chắc tăng nhanh như vậy.
Trầm Khuynh Phiến cười cười, thanh âm ôn hòa.
Phương Giải nhìn nàng, lắc đầu nói:
- Lúc nàng nói dối, tuy rất đáng yêu, nhưng cũng rất miễn cưỡng…Điều ta nóng lòng muốn biết không phải là thân thế của mình. Ta đã sống mười bảy năm không biết lai lịch của bản thân. Điều đó không ảnh hưởng gì tới cuộc sống sau này của ta. Cho dù cả đời ta không biết, cũng không sao cả.
- Nhưng các nàng thì khác.
Phương Giải thản nhiên nói:
- Vì các nàng, ta nhất định phải làm rõ mục đích của người kia là gì. Nếu chỉ vì tư dục bản thân, vậy thì xử lý sẽ dễ dàng hơn. Lúc giết y, ta cũng không cần phải vướng bận trong lòng. Nếu như vì ta…thì…
Phương Giải không nói tiếp, nhưng Trầm Khuynh Phiến cũng hiểu ý của hắn.
Nếu người kia vì tư lợi bản thân mà an bài tất cả mọi việc. Thì y chính là kẻ thù chung của bọn họ và Phương Giải. Nếu người kia vì Phương Giải, như vậy Phương Giải rất khó để trả thù. Chỉ có thể tự mình vác phần thù hận đó lên vai, thay người khác trả nợ.
Cảm nhận được trách nhiệm nặng nề, trong lòng Trầm Khuynh Phiến cũng nặng nề theo.
- Đâu cần cứ phải giết y. Có lẽ chân tướng còn quan trọng hơn cả việc báo thù.
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Phương Giải:
- Huynh có thể khiêng tất cả mọi việc vì bọn muội. Vì sao bọn muội không thể buông tay xuống? Kỳ thực, đó không phả là một sự lựa chọn khó khăn cho lắm. Chỉ có kẻ ngốc mới vì quá khứ mà buông tha cho tương lai. Cho dù quá khứ có đau khổ hơn nữa, cũng đừng từ bỏ tương lai hanh phúc. Không phải sao?
- Lời của nàng thật hay.
Phương Giải kéo Trầm Khuynh Phiến, để nàng ngồi trên đùi của hắn:
- Có đôi khi ta không nhịn được suy nghĩ, vì sao ta không bỏ tất cả để theo đuổi cuộc sống yên bình nhỉ. Cùng các nàng tìm một nơi sơn thanh thủy tú để ẩn cư. Trồng rau, nuôi gà, mỗi ngày chỉ suy nghĩ có nên bón phân cho rau quả, hoặc là trông coi gia súc không chạy khỏi chuồng. Hoặc là gà mái để trứng, sẽ phát sầu nên luộc trứng cho nàng ăn hay là Tiểu Yêu tỷ ăn. Chứ không phải là mấy chuyện quốc gia đại sự chó má gì đó.
- Mỗi ngày nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn, cùng các nàng sinh mấy đứa con, dạy bọn chúng đọc sách, viết chữ. Tuy chữ của ta rất xấu, nhưng vẫn đủ để dạy dỗ bọn nhỏ nên người.
Hắn cười tự giễu:
- Còn không phải vì tham lam?
Trầm Khuynh Phiến áp má mình vào má Phương Giải:
- Muội nhớ huynh từng nói, tham lam là động lực để nhân loại tiến về phía trước.
- Ta rất ích kỷ.
Phương Giải hôn lên trán Trầm Khuynh Phiến một cái, nói:
- Ta biết nữ nhân theo đuổi những thứ khác với nam nhân. Có lẽ nữ nhân chỉ muốn cùng với người mình yêu sống yên ổn qua ngày là đủ. Không cần cao sang, không cần ăn ngon mặc đẹp gì. Sống tới đầu bạc răng long, không màng tới địa vị.
- Nhưng nam nhân luôn rất ích kỷ muốn cho nữ nhân của mình có cuộc sống tốt hơn. Muốn thịt trong bát cơm vợ mình nhiều hơn thịt trong bát cơm của vợ láng giềng. Dù chỉ nhiều hơn một miếng cũng được. Vợ của mình có thể không xinh đẹp, thon thả như vợ người ta. Nhưng không thể để cho vợ hàng xóm mặc quần áo đẹp hơn. Một nam nhân không có nữ nhân, thì không có động lực để tiến tới. Một nam nhân có nữ nhân, thì không có lý do gì để tầm thường.
Hắn trầm mặc một lúc, sau đó hít sâu vào một hơi.
- Cho ta mấy năm, chờ ta có thể cho các nàng một cuộc sống yên ổn chân chính.
Trầm Khuynh Phiến hôn lên má hắn một cái, sau đó cười rất rạng rỡ:
- Huynh không biết rằng nữ nhân sẽ rất kiêu ngạo nếu nam nhân của mình có chí tiến thủ sao? Huynh không biết rằng nữ nhân sẽ hạnh phúc tới rơi nước mắt khi thịt trong bát cơm của mình nhiều hơn thịt trong bát cơm của hàng xóm sao? Huynh không biết rằng nữ nhân vì được nam nhân nuông chiều, cho dù ăn thành béo mập béo tròn, cũng sẽ không hối hận sao?
- Lúc huynh mệt mỏi…
Nàng tựa vào ngực của hắn, nỉ non:
- Thì hãy tìm một nơi sơn thanh thủy tú, trồng cây nuôi gà. Mỗi ngày muội cùng Tiểu Yêu, có lẽ còn có nữ nhân khác, sẽ tranh giành quả trứng gà mà huynh luộc kia. Mỗi ngày sẽ cãi vã tới lân ai nằm cùng huynh đêm đó. Nhưng huynh phải biết rằng, một kẻ vô dụng dựa vào cái gì để được tất cả điều đó?
Phương Giải biết Trầm Khuynh Phiến đang an ủi mình. Nhưng hắn không thể phủ nhận những lời nàng nói.
…
…
Ung Châu rất lớn. Tuy không thể so sánh với thành Trường An, nhưng hai mươi mấy năm trước, nơi này vẫn là đế đô của một quốc gia. Quy mô của nó tất nhiên sẽ không nhỏ. Tường thành Ung Châu cao gần bằng tường thành Trường An. So với Giang Đô, đế đô của Nam Trần ngày trước còn cao hơn ít. Đội ngũ dừng lại ở bên ngoài thành Ung Châu. Bởi vì ở trước cửa thành đang có không ít quan viên đứng chờ để nghênh đón.
Phương Giải vừa đi vừa đánh giá tòa hùng thành này. Trong lòng không khỏi cảm thán La Diệu đã biến nơi này thành một lô cốt được trang bị tới tận răng.
Trên tường thành, cứ cách hai mươi bước lại có một xe bắn tên. Nhìn ánh sáng tỏa ra từ xe bắn tên, Phương Giải có thể đoán được chúng được bảo dưỡng vô cùng tốt, có thể sử dụng bất kỳ lúc nào. So sánh đôi bên, Phương Giải hoài nghi xe bắn tên trên thành Trường An đã không còn được như trước…Chính vì thành Trường An quá lớn, quá rắn chắc, cho nên mọi người đều tin tưởng sẽ không có một đội quân nào công phá được thành Trường An vốn đã tồn tại hơn trăm năm. Cho nên khó tránh khỏi việc phòng thủ bị buông lỏng.
Con sông bảo vệ quanh thành Ung Châu vẫn chưa bị đục ngầu. Chứng tỏ con sông được khơi dòng thường xuyên.
Máy móc của cầu treo thoạt nhìn cũng rất mới, chứng tỏ thỉnh thoảng có người gia cố thêm.
Binh lính trông coi cửa thành nhìn khá là sạch sẽ. Chứng tỏ tần suất thay quân không vượt quá một canh giờ.
Chỗ binh lính đứng rõ ràng hơi lõm xuống. Chứng tỏ bọn họ trông coi vô cùng nghiêm túc, không hề buông lỏng.
Những chi tiết nhỏ nhặt dễ bị người ta xem nhẹ, Phương Giải đều để ý tới.
Từ những chi tiết vụn vặt có thể đoán ra tính cách của một người. Mà từ sự phòng ngự chắc chắn của thành Ung Châu, Phương Giải liền nghĩ tới một chuyện khiến cho hắn cũng phải buồn cười. Dựa theo trinh thám, một người dùng mười chiếc chìa khóa để khóa cửa nhà, nói lên điều gì? Điều đó nói lên rằng trong lòng người đó đầy sợ hãi và bất an. Sợ hãi tai nạn có thể tới bất kỳ lúc nào. Nói lên rằng y không tin tưởng vào bất kỳ ai. Cái khóa chỉ là một thứ để ký thác mà thôi.
Mà La Diệu biến thành Ung Châu thành một lô cốt cực lớn và kiên cố, có khác gì chuyện dùng mười cái khóa để khóa cửa nhà đâu?
Từ ý nghĩa nào đó, không khác gì.
Một vị Đại tướng quân hùng cứ một phương, có được bốn mươi vạn đại quân. Giơ tay nhấc chân là có thể ảnh hưởng tới một nửa giang sơn. Mỗi tiếng nói cử động có thể chấn động triều đình…người như vậy, sao có thể là một kẻ nhát gan được?
Trong lòng suy nghĩ, nhưng bề ngoài Phương Giải vẫn mỉm cười trò chuyện với quan viên Ung Châu. Phương Giải đã quen với mấy kiểu lễ nghi như thế, nên không hề rụt rè. Lúc nói chuyện phiếm với những người này, Phương Giải phát hiện ánh mắt của bọn họ luôn lơ đãng nhìn về phía La Diệu. Điều này chứng tỏ rằng bọn họ kính sợ La Diệu từ trong khung. Cũng có thể thấy được La Diệu giết người không chỉ giết dân chúng và người Man, còn giết không ít kẻ làm quan.
Nếu không phải như vậy, thì đám quan viên này đâu cần e ngại đến thế.
Phương Giải không ngừng dùng ánh mắt để nắm bắt những chi tiết nhỏ nhặt đó. Bởi vì hắn chắc chắn một điều rằng, ở Ung Châu, rất khó dùng lỗ tai để tìm kiếm những thông tin hữu ích. Ung Châu thật giống như một tòa nhà tư nhân khổng lồ của La Diệu. Người trong ngôi nhà này chắc chắn sẽ không nói xấu La Diệu.
Phương Giải chưa đọc thánh chỉ, vì đọc ở nơi này là sai quy củ.
Quan viên địa phương tiếp thánh chỉ là phải ở trong nha môn, ăn mặc quan phục đàng hoàng, bày án dâng hương. Nếu ý chỉ có liên quan tới người nhà bọn họ, thì người truyền chỉ phải nói trước vài câu. Để gia quyến quan viên thay quần áo tử tế, cùng quan viên quỳ xuống nghe chỉ.
La Diệu rất khi tới phủ Trấn Thủ Tây Nam của y, xử lý quân vụ thường ở trong phủ tướng quân của y.
Nhưng hôm nay nhất định phải tiếp chỉ ở trong phủ Trấn Thủ Tây Nam.
Thay đổi trang phục Kỳ Lân của Quốc Công, khí thế của La Diệu càng khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. Ở phía sau y, thê tử Sở thị mặc lễ phục của Nhất Phẩm Cáo Mệnh phu nhân. Khuôn mặt trắng bệch của bà ta càng thêm âm trầm khi mặc bộ lễ phục này. Lúc Phương Giải nhìn thấy bà ta liền có chút hoảng sợ. Đặc điểm lớn nhất của bà ta chính là không có chút sinh khí nào. Thật giống như một nữ quỷ khoác da người đi lại giữa ban ngày.
Phía sau bà ta chính là người quen của Phương Giải, công tử La Văn, người suýt nữa giết hắn ở diễn võ trường.
Trên thực tế, La Văn nhìn về phía Phương Giải vẫn mang theo sát ý.
Nhìn cả nhà này quỳ trước mặt mình, trong lòng Phương Giải sinh ra một ý niệm kỳ quái. Nếu không phải mình cầm ý chỉ trong tay, thì gia đình nhà này rất giống yêu ma quỷ quái đang cầu xin để chuộc tội…Cho nên Phương Giải cười cười. Cười có chút đắc ý.
/802
|