Mộc Tiểu Yêu ngắt một bông hoa dại cầm ở tay, ngồi trong chòi nghỉ mát suy nghĩ thất thần. Ở cách nàng không xa, Trầm Khuynh Phiến đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Mấy ngày này thời tiết rất tốt. Trước đấy mưa nhiều ngày liên tiếp, được những hôm bầu trời trong xanh thật khiến cho lòng người thoải mái.
- Có giống không?
Trầm Khuynh Phiến ngẩng đầu nhìn trời, bỗng nhiên hỏi một câu.
Mộc Tiểu Yêu ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Trầm Khuynh Phiến:
- Ta vẫn cho rằng ánh mắt kia đã khắc sâu vào trong lòng, cho dù mãi tới khi già cũng không quên. Ta tưởng rằng có thể nhớ thanh âm kia tới cả đời, cho dù ở trong bóng đêm cũng có thể tìm thấy được…Nhưng lúc nhìn thấy La Diệu, trong lòng ta lại đầy nghi hoặc.
Nàng lắc đầu:
- Lúc đầu ở tông môn, người nọ chỉ để lộ đôi mắt, một đôi mắt rét lạnh có thể đông cứng lòng người. Nhưng…lúc nhìn thấy La Diệu, ta cố gắng nhớ lại, lại phát hiện những ký ức tưởng như vĩnh viễn không quên lại trở nên mơ hồ.
- Muội cũng vậy.
Trầm Khuynh Phiến trầm mặc một lúc rồi nói:
- Lần đầu tiên nhìn thấy La Diệu, muội không nhịn được nhìn ánh mắt của y. Nhưng lúc trông thấy, muội lại không thể xác định có phải là y hay không. Hóa ra thời gian có thể khiến cho ký ức một người trở nên dần phai nhạt, lúc nhớ lại chỉ là những ký ức mơ hồ.
- Nhưng muội có thể khẳng định, La Diệu tất nhiên có quan hệ với Phương Giải.
Mộc Tiểu Yêu nhíu mày:
- Vì sao?
- Bởi vì tỷ.
Trầm Khuynh Phiến thu hồi ánh mắt, nhìn sang Mộc Tiểu Yêu, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Lúc đầu ở kinh thành, nhắc tới La Diệu, tỷ và Đại Khuyển đều có phản ứng kỳ lạ. Muội nghĩ Phương Giải cũng nhìn ra được, nhưng huynh ấy không nói vì huynh ấy không muốn làm tổn thương tỷ. Huynh ấy lựa chọn tin tưởng tỷ và Đại Khuyển, nên sẽ hết sức che chở phần tình cảm này. Hết sức không làm ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa mọi người. Cho dù việc này có liên quan tới thân thế của huynh ấy đi nữa…
- Huynh ấy không hỏi, cũng không cho muội hỏi. Bởi vì huynh ấy tin tưởng rằng sớm muộn gì cũng có một ngày tỷ và Đại Khuyển sẽ nói ra. Lúc trước người kia giao Phương Giải cho chúng ta, chỉ định tỷ dẫn theo đứa trẻ vẫn còn trong tã lót…lúc đó muội liền cảm thấy rằng tỷ có thể biết được người nọ là ai. Lúc trước trên núi Ma Sơn người nọ hủy tông môn, đánh bị thương sư phụ và các sư thúc, sau đó đi vào thư phòng chỉ gọi tỷ và Đại Khuyển đi vào…Lúc đi ra tỷ nắm chặt một túi gấm trong tay, còn Đại Khuyển thì đeo một hộp kiếm trên lưng.
Nàng nhìn Mộc Tiểu Yêu, hỏi:
- Phương Giải không cho muội hỏi, nhưng muội thực sự không nhịn được muốn hỏi….Người nọ là ai? Trong túi gấm có cái gì? Trong hộp kiếm là bí mật gì?
Thân thể của Mộc Tiểu Yêu hơi run lên, ánh mắt né tránh.
- Ta…thực sự không biết người đó là ai.
Trầm mặc một lúc lâu, nàng ngẩng đầu, không né tránh nữa:
- Sở dĩ nhiều năm như vậy vẫn không nói cho Phương Giải, là vì chuyện này rất ghê tởm, ta sợ huynh ấy không chịu nổi.
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Trầm Khuynh Phiến đi về phía trước một bước, vội vàng hỏi.
Mộc Tiểu Yêu hít sâu vào một hơi, sau đó chậm rãi nói:
- Ta quả thực không biết người nọ là ai, lúc ở trong thư phòng, y cũng không gỡ khăn che mặt xuống. Y giao cho ta một túi gấm, nói rằng lúc Phương Giải mười lăm tuổi thì cho Phương Giải uống thứ trong túi này. Vật kia nhìn giống như một viên thuốc, nhưng lúc ta hủy nó đi, mới phát hiện đó căn bản không phải là một viên thuốc...mà là một thứ rất ghê tởm.
- Là sâu.
Nàng lắc đầu, dường như không muốn nhớ lại cảnh tượng mà nàng và Đại Khuyển nhìn thấy lúc hủy hai thứ kia.
- Trong túi gấm là một viên thuốc, mười mấy năm qua vẫn tản ra mùi thơm ngát. Phương Giải hỏi ta là cái gì, ta nói dối huynh ấy là túi thơm. Kỳ thực ngày sinh nhật kia của Phương Giải là ngày thật, người kia đã nói ngày sinh tháng đẻ của Phương Giải cho ta biết. Lúc ở Phan Cố, ngày hôm đó…còn hai canh giờ nữa là tới sinh nhật của Phương Giải, ta và Đại Khuyển do dự thật lâu, cuối cùng quyết định hủy hai thứ đó, để cho Phương Giải được tự do.
- Ta quăng túi gấm vào trong bếp lửa, sau khi túi gấm bị cháy sạch thì vỏ viên thuốc dần dần bị hòa tan. Theo sau đó bên trong phát ra một thanh âm thê lương giống như tiếng trẻ con khóc. Ta và Đại Khuyển đều hoảng sợ, chạy tới xem, không bao lâu có một con sâu từ trong viên thuốc chui ra. Nó lớn chừng hai ngón tay, nhưng tiếng kêu rất lớn, rất dọa người.
- Không ngờ con sâu đó có thể bò ra ngoài mà không bị chết cháy. Lúc ấy ta và Đại Khuyển đều hoảng hốt, Đại Khuyển tùy tiện cầm lấy túi rượu của ta rồi tạt vào trong bếp lò, lửa trong bếp lò lập tức bùng lên. Sau đó y dùng que sắt đẩy con sâu vào trong bếp lò. Con sâu này giãy dụa mãi tới khi que sắt bị nung đỏ mới miễn cưỡng đốt được nó. Chừng một nén nhang sau thì con sâu kia mới chết cháy.
- Sau khi con sâu chết, Đại Khuyển đốt luôn cả hộp kiếm.
Nghe tới đây, sắc mặt của Trầm Khuynh Phiến cũng có chút khó coi. Trong đầu tưởng tượng tới con sâu kia vặn vẹo rồi phát ra thanh âm như tiếng trẻ con khóc, nàng liền có chút ghê tởm.
- Trong hộp kiếm có thứ gì?
- Là một bức thư, còn có một một cây kiếm gỗ có cán rất nhỏ.
Mộc Tiểu Yêu nói:
- Trước khi thiêu hủy hai thứ đó, ta và Đại Khuyển không nhịn được mở phong thư kia ra xem…
- Trong thư viết gì?
Trầm Khuynh Phiến vội vàng hỏi.
Mộc Tiểu Yêu hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi:
- Ta cho muội biết, nhưng chưa tới lúc cần thiết, muội đừng nói cho Phương Giải…bởi vì… bởi vì nó khó mà tưởng tượng nổi.
…
…
Mộc Tiểu Yêu gỡ túi rượu ở thắt lưng xuống, uống một ngụm thật lớn. Bởi vì uống quá nhanh nên nàng bị sặc, ho khan kịch liệt, sắc mặt của nàng thoạt nhìn không tốt. Cũng không biết vì uống rượu hay vì trong lòng bất an. Nàng ngẩng đầu nhìn Trầm Khuynh Phiến, chậm rãi giơ tay lau rượu dính ở khóe miệng:
- Trong lá thư viết làm sao để thao túng một người…nói cách khác, là làm sao để thao túng một con rối. Trong thư nói, khi Phương Giải mười lăm tuổi, cho hắn uống viên thuốc có con sâu kia, sau đó cắm cây kiếm gỗ có cán nhỏ đó xuống phần gáy của Phương Giải…Sau đó dựa vào phương thức ghi trong bức thư, là có thể khống chế được Phương Giải.
- Ý của tỷ là…
Trầm Khuynh Phiến biến sắc, hỏi:
- Con sâu kia là một loại cổ độc, sau khi Phương Giải uống vào sẽ biến thành con rối, sau đó tùy ý để tỷ và Đại Khuyển thao túng?
- Đúng vậy…
Trong mắt Mộc Tiểu Yêu đầy vẻ đau đớn:
- Phương Giải sẽ biến thành một cái xác không hồn, hoàn toàn không có suy nghĩ của mình. Trong thư nói, khi Phương Giải hoàn toàn mất đi linh hồn, để cho ta và Đại Khuyển mang huynh ấy về Ma Sơn. Thời gian định vào mùng chín tháng chín, ngay dưới chân núi của tông môn giao Phương Giải cho y.
Nàng lắc đầu, thanh âm có chút khàn khàn:
- Bởi vì trước đó bức thư dán xỉ, Đại Khuyển không dám xem qua nội dung, chỉ biết trong hộp kiếm có chứa hai thứ đó. Sau khi ta và Đại Khuyển xem xong bức thư, đều không biết làm sao, im lặng thật lâu mới tỉnh táo lại. Sau đó ta đã vứt lá thư vào trong bếp lò. Đại Khuyển cũng đốt luôn cái hộp kiếm và thanh kiếm gỗ kia.
Sắc mặt của Trầm Khuynh Phiến hơi giãn ra, đi tới vỗ vai của Mộc Tiểu Yêu:
- Nếu đổi là muội, lúc ấy chỉ sợ muội cũng rất đau khổ.
Nàng trầm mặc một lúc, bỗng nhiên cười cười:
- Lúc đầu ở cùng với Phương Giải, muội không chỉ một lần muốn giết phứt hắn đi rồi, đỡ phải sống cuộc sống lưu vong. Muội tin tưởng trời đất bao la, cho dù người nọ có bản lĩnh thông thiên thì muội chỉ cần trốn một chỗ, y cũng chưa chắc tìm thấy. Chờ muội tu hành đại thành sẽ đi ra, xem ai giết được ai? Chỉ có điều về sau, tách ra ở thành Đại Lý…Trong ba năm này, muội chợt phát hiện ra rằng, không ngờ mình càng ngày càng nhớ tới tiểu tử kia.
Sắc mặt của nàng hơi biến thành màu đỏ, ánh mắt cũng híp lại:
- Muội cũng không biết vì sao mình lại nhớ tới huynh ấy như vậy, càng kháng cự lại càng nhớ nhung. Vì thế muội tự nói với mình rằng nên giết huynh ấy đi. Cho nên lúc cùng Mạt Ngưng Chi đi theo người của núi Thanh Nhạc vào kinh thành, muội liền rời khỏi đội ngũ đi về hướng Tây Bắc. Lúc đi đường, muội vẫn giữ suy nghĩ, lần này nhất định phải giết Phương Giải.
- Đáng tiếc…
Mộc Tiểu Yêu nắm lấy tay nàng, lắc đầu nói:
- Giống như lúc ta ở Phan Cố, cũng từng giãy dụa qua, giết Phương Giải để sống sót, hay là…hay là đi cùng con đường với huynh ấy.
Trầm Khuynh Phiến cười cười, chỉnh lại sợi tóc rủ xuống, không tiếp tục vấn đề phiền lòng này nữa:
- Trong thư còn nói gì không?
Mộc Tiểu Yêu nói:
- Trong thư nói, nếu vào ngày sinh nhật của Phương Giải mà bọn ta không làm theo như trong thư, thì chất độc trong người Phương Giải sẽ phát tác. Nhưng ta và Đại Khuyển không tin. Làm gì có thứ độc gì có thể giấu trong người mười lăm năm mới phát tác. Về sau bọn ta mới biết được việc này thật nguy hiểm. Nếu không phải Phương Giải gặp được Trung Thân Vương Dương Kỳ ở Phan Cố, thì nói không chừng huynh ấy thực sự phát độc rồi…Đây không phải là độc, mà là cổ. Lúc người kia giao Phương Giải cho chúng ta, y cũng đã gieo cổ độc vào trong cơ thể Phương Giải rồi.
- Là Phương Giải may mắn!
Mộc Tiểu Yêu nói:
- Ông trời đã sắp xếp hết thảy, đã định trước Phương Giải sẽ thoát khỏi vận mệnh mà người khác an bài.
Trầm Khuynh Phiến ngồi xuống bên cạnh Mộc Tiểu Yêu, trầm mặc một lúc rồi rất nghiêm túc nói:
- Hiện tại có thể tóm tắt được câu chuyện…Mười bảy năm trước, người kia giao Phương Giải cho chúng ta, y cũng đã sớm gieo cổ độc gì đó vào người Phương Giải. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, mười lăm năm sau, tỷ và Đại Khuyển sẽ mang theo Phương Giải trở lại núi Ma Sơn, rồi giao Phương Giải cho người kia. Nhưng vì Phương Giải gặp được Trung Thân Vương, cho nên cổ độc trong người Phương Giải bị phá hủy phần lớn, giúp cho Phương Giải không sao cả…
- Nhưng…
Ánh mắt của Trầm Khuynh Phiến lóe lên, có chút không muốn tin tưởng:
- Đã vượt qua kỳ hạn hai năm rồi, nếu người kia là La Diệu…vì sao y còn chưa phái người tìm tới Phương Giải? Nếu không phải là La Diệu, thì là ai an bài tất cả?
Sắc mặt của Mộc Tiểu Yêu cũng biến đổi theo:
- Chúng ta rời khỏi Phan Cố không lâu, người của Phật tông liền tới. Sau khi Phương Giải tới Trường An, không ngờ một vị Thiên Tôn Phật tông mạo hiểm tiến vào Đại Tùy. Hơn nữa từ đầu tới cuối hình như Trí Tuệ không có ý định giết Phương Giải, thái độ khác hoàn toàn với những người Phật tông trước đó…Còn có lần trước, ở bờ sông Trường Giang chúng ta gặp phải Thiên Tôn Thích Nguyên, dường như y cũng không muốn giết Phương Giải.
- Chẳng lẽ…Phương Giải cũng xuất thân từ Phật tông? Những kẻ mà chúng ta đã giết mười mấy năm qua?
- Không có khả năng!
Trầm Khuynh Phiến nói:
- Nghi điểm lớn nhất chính là cổ độc. Chưa bao giờ nghe nói người của Phật tông dùng loại thủ đoạn này. Thuật dùng cổ độc chỉ thịnh hành ở tộc Hột Tây Nam, địa phương khác không có thủ đoạn ác độc như vậy. Mà lúc trước Phương Giải cũng điều tra ra được, trong phủ La Diệu nuôi không ít Vu Sư…
- Bất kể là Phật tông, hay là La Diệu…
Mộc Tiểu Yêu trầm trọng nói:
- Chắc Phương Giải cũng không vui vẻ gì…
Trầm Khuynh Phiến ngẩn ra, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Mà lúc này, trong một nhã gian của Hòa Hưng lâu, Phương Giải đang gặp phải một lựa chọn, nên trả lời Tổng Đốc Bình Thương Đạo Lạc Thu như thế nào?
Khâu Dư và Chu Bán Xuyên từng nói qua, thể chất của hắn khá giống với La Diệu. Nếu trên đời này có một người có thể chân chính giúp hắn nắm giữ bí quyết tu hành, vậy khẳng định chính là vị Đại tướng quân Tả Tiền Vệ này. Hiện tại cơ hội bỗng nhiên tới, rốt cuộc là nhận lấy hay là bỏ qua?
Thật là đau đầu…
Phương Giải đột nhiên cảm thấy hai người ngồi trước mặt đã hiện nguyên hình, một người là Vô Thường, một người là Dạ Xoa.
Mặt mày dữ tợn.
- Có giống không?
Trầm Khuynh Phiến ngẩng đầu nhìn trời, bỗng nhiên hỏi một câu.
Mộc Tiểu Yêu ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Trầm Khuynh Phiến:
- Ta vẫn cho rằng ánh mắt kia đã khắc sâu vào trong lòng, cho dù mãi tới khi già cũng không quên. Ta tưởng rằng có thể nhớ thanh âm kia tới cả đời, cho dù ở trong bóng đêm cũng có thể tìm thấy được…Nhưng lúc nhìn thấy La Diệu, trong lòng ta lại đầy nghi hoặc.
Nàng lắc đầu:
- Lúc đầu ở tông môn, người nọ chỉ để lộ đôi mắt, một đôi mắt rét lạnh có thể đông cứng lòng người. Nhưng…lúc nhìn thấy La Diệu, ta cố gắng nhớ lại, lại phát hiện những ký ức tưởng như vĩnh viễn không quên lại trở nên mơ hồ.
- Muội cũng vậy.
Trầm Khuynh Phiến trầm mặc một lúc rồi nói:
- Lần đầu tiên nhìn thấy La Diệu, muội không nhịn được nhìn ánh mắt của y. Nhưng lúc trông thấy, muội lại không thể xác định có phải là y hay không. Hóa ra thời gian có thể khiến cho ký ức một người trở nên dần phai nhạt, lúc nhớ lại chỉ là những ký ức mơ hồ.
- Nhưng muội có thể khẳng định, La Diệu tất nhiên có quan hệ với Phương Giải.
Mộc Tiểu Yêu nhíu mày:
- Vì sao?
- Bởi vì tỷ.
Trầm Khuynh Phiến thu hồi ánh mắt, nhìn sang Mộc Tiểu Yêu, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Lúc đầu ở kinh thành, nhắc tới La Diệu, tỷ và Đại Khuyển đều có phản ứng kỳ lạ. Muội nghĩ Phương Giải cũng nhìn ra được, nhưng huynh ấy không nói vì huynh ấy không muốn làm tổn thương tỷ. Huynh ấy lựa chọn tin tưởng tỷ và Đại Khuyển, nên sẽ hết sức che chở phần tình cảm này. Hết sức không làm ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa mọi người. Cho dù việc này có liên quan tới thân thế của huynh ấy đi nữa…
- Huynh ấy không hỏi, cũng không cho muội hỏi. Bởi vì huynh ấy tin tưởng rằng sớm muộn gì cũng có một ngày tỷ và Đại Khuyển sẽ nói ra. Lúc trước người kia giao Phương Giải cho chúng ta, chỉ định tỷ dẫn theo đứa trẻ vẫn còn trong tã lót…lúc đó muội liền cảm thấy rằng tỷ có thể biết được người nọ là ai. Lúc trước trên núi Ma Sơn người nọ hủy tông môn, đánh bị thương sư phụ và các sư thúc, sau đó đi vào thư phòng chỉ gọi tỷ và Đại Khuyển đi vào…Lúc đi ra tỷ nắm chặt một túi gấm trong tay, còn Đại Khuyển thì đeo một hộp kiếm trên lưng.
Nàng nhìn Mộc Tiểu Yêu, hỏi:
- Phương Giải không cho muội hỏi, nhưng muội thực sự không nhịn được muốn hỏi….Người nọ là ai? Trong túi gấm có cái gì? Trong hộp kiếm là bí mật gì?
Thân thể của Mộc Tiểu Yêu hơi run lên, ánh mắt né tránh.
- Ta…thực sự không biết người đó là ai.
Trầm mặc một lúc lâu, nàng ngẩng đầu, không né tránh nữa:
- Sở dĩ nhiều năm như vậy vẫn không nói cho Phương Giải, là vì chuyện này rất ghê tởm, ta sợ huynh ấy không chịu nổi.
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Trầm Khuynh Phiến đi về phía trước một bước, vội vàng hỏi.
Mộc Tiểu Yêu hít sâu vào một hơi, sau đó chậm rãi nói:
- Ta quả thực không biết người nọ là ai, lúc ở trong thư phòng, y cũng không gỡ khăn che mặt xuống. Y giao cho ta một túi gấm, nói rằng lúc Phương Giải mười lăm tuổi thì cho Phương Giải uống thứ trong túi này. Vật kia nhìn giống như một viên thuốc, nhưng lúc ta hủy nó đi, mới phát hiện đó căn bản không phải là một viên thuốc...mà là một thứ rất ghê tởm.
- Là sâu.
Nàng lắc đầu, dường như không muốn nhớ lại cảnh tượng mà nàng và Đại Khuyển nhìn thấy lúc hủy hai thứ kia.
- Trong túi gấm là một viên thuốc, mười mấy năm qua vẫn tản ra mùi thơm ngát. Phương Giải hỏi ta là cái gì, ta nói dối huynh ấy là túi thơm. Kỳ thực ngày sinh nhật kia của Phương Giải là ngày thật, người kia đã nói ngày sinh tháng đẻ của Phương Giải cho ta biết. Lúc ở Phan Cố, ngày hôm đó…còn hai canh giờ nữa là tới sinh nhật của Phương Giải, ta và Đại Khuyển do dự thật lâu, cuối cùng quyết định hủy hai thứ đó, để cho Phương Giải được tự do.
- Ta quăng túi gấm vào trong bếp lửa, sau khi túi gấm bị cháy sạch thì vỏ viên thuốc dần dần bị hòa tan. Theo sau đó bên trong phát ra một thanh âm thê lương giống như tiếng trẻ con khóc. Ta và Đại Khuyển đều hoảng sợ, chạy tới xem, không bao lâu có một con sâu từ trong viên thuốc chui ra. Nó lớn chừng hai ngón tay, nhưng tiếng kêu rất lớn, rất dọa người.
- Không ngờ con sâu đó có thể bò ra ngoài mà không bị chết cháy. Lúc ấy ta và Đại Khuyển đều hoảng hốt, Đại Khuyển tùy tiện cầm lấy túi rượu của ta rồi tạt vào trong bếp lò, lửa trong bếp lò lập tức bùng lên. Sau đó y dùng que sắt đẩy con sâu vào trong bếp lò. Con sâu này giãy dụa mãi tới khi que sắt bị nung đỏ mới miễn cưỡng đốt được nó. Chừng một nén nhang sau thì con sâu kia mới chết cháy.
- Sau khi con sâu chết, Đại Khuyển đốt luôn cả hộp kiếm.
Nghe tới đây, sắc mặt của Trầm Khuynh Phiến cũng có chút khó coi. Trong đầu tưởng tượng tới con sâu kia vặn vẹo rồi phát ra thanh âm như tiếng trẻ con khóc, nàng liền có chút ghê tởm.
- Trong hộp kiếm có thứ gì?
- Là một bức thư, còn có một một cây kiếm gỗ có cán rất nhỏ.
Mộc Tiểu Yêu nói:
- Trước khi thiêu hủy hai thứ đó, ta và Đại Khuyển không nhịn được mở phong thư kia ra xem…
- Trong thư viết gì?
Trầm Khuynh Phiến vội vàng hỏi.
Mộc Tiểu Yêu hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi:
- Ta cho muội biết, nhưng chưa tới lúc cần thiết, muội đừng nói cho Phương Giải…bởi vì… bởi vì nó khó mà tưởng tượng nổi.
…
…
Mộc Tiểu Yêu gỡ túi rượu ở thắt lưng xuống, uống một ngụm thật lớn. Bởi vì uống quá nhanh nên nàng bị sặc, ho khan kịch liệt, sắc mặt của nàng thoạt nhìn không tốt. Cũng không biết vì uống rượu hay vì trong lòng bất an. Nàng ngẩng đầu nhìn Trầm Khuynh Phiến, chậm rãi giơ tay lau rượu dính ở khóe miệng:
- Trong lá thư viết làm sao để thao túng một người…nói cách khác, là làm sao để thao túng một con rối. Trong thư nói, khi Phương Giải mười lăm tuổi, cho hắn uống viên thuốc có con sâu kia, sau đó cắm cây kiếm gỗ có cán nhỏ đó xuống phần gáy của Phương Giải…Sau đó dựa vào phương thức ghi trong bức thư, là có thể khống chế được Phương Giải.
- Ý của tỷ là…
Trầm Khuynh Phiến biến sắc, hỏi:
- Con sâu kia là một loại cổ độc, sau khi Phương Giải uống vào sẽ biến thành con rối, sau đó tùy ý để tỷ và Đại Khuyển thao túng?
- Đúng vậy…
Trong mắt Mộc Tiểu Yêu đầy vẻ đau đớn:
- Phương Giải sẽ biến thành một cái xác không hồn, hoàn toàn không có suy nghĩ của mình. Trong thư nói, khi Phương Giải hoàn toàn mất đi linh hồn, để cho ta và Đại Khuyển mang huynh ấy về Ma Sơn. Thời gian định vào mùng chín tháng chín, ngay dưới chân núi của tông môn giao Phương Giải cho y.
Nàng lắc đầu, thanh âm có chút khàn khàn:
- Bởi vì trước đó bức thư dán xỉ, Đại Khuyển không dám xem qua nội dung, chỉ biết trong hộp kiếm có chứa hai thứ đó. Sau khi ta và Đại Khuyển xem xong bức thư, đều không biết làm sao, im lặng thật lâu mới tỉnh táo lại. Sau đó ta đã vứt lá thư vào trong bếp lò. Đại Khuyển cũng đốt luôn cái hộp kiếm và thanh kiếm gỗ kia.
Sắc mặt của Trầm Khuynh Phiến hơi giãn ra, đi tới vỗ vai của Mộc Tiểu Yêu:
- Nếu đổi là muội, lúc ấy chỉ sợ muội cũng rất đau khổ.
Nàng trầm mặc một lúc, bỗng nhiên cười cười:
- Lúc đầu ở cùng với Phương Giải, muội không chỉ một lần muốn giết phứt hắn đi rồi, đỡ phải sống cuộc sống lưu vong. Muội tin tưởng trời đất bao la, cho dù người nọ có bản lĩnh thông thiên thì muội chỉ cần trốn một chỗ, y cũng chưa chắc tìm thấy. Chờ muội tu hành đại thành sẽ đi ra, xem ai giết được ai? Chỉ có điều về sau, tách ra ở thành Đại Lý…Trong ba năm này, muội chợt phát hiện ra rằng, không ngờ mình càng ngày càng nhớ tới tiểu tử kia.
Sắc mặt của nàng hơi biến thành màu đỏ, ánh mắt cũng híp lại:
- Muội cũng không biết vì sao mình lại nhớ tới huynh ấy như vậy, càng kháng cự lại càng nhớ nhung. Vì thế muội tự nói với mình rằng nên giết huynh ấy đi. Cho nên lúc cùng Mạt Ngưng Chi đi theo người của núi Thanh Nhạc vào kinh thành, muội liền rời khỏi đội ngũ đi về hướng Tây Bắc. Lúc đi đường, muội vẫn giữ suy nghĩ, lần này nhất định phải giết Phương Giải.
- Đáng tiếc…
Mộc Tiểu Yêu nắm lấy tay nàng, lắc đầu nói:
- Giống như lúc ta ở Phan Cố, cũng từng giãy dụa qua, giết Phương Giải để sống sót, hay là…hay là đi cùng con đường với huynh ấy.
Trầm Khuynh Phiến cười cười, chỉnh lại sợi tóc rủ xuống, không tiếp tục vấn đề phiền lòng này nữa:
- Trong thư còn nói gì không?
Mộc Tiểu Yêu nói:
- Trong thư nói, nếu vào ngày sinh nhật của Phương Giải mà bọn ta không làm theo như trong thư, thì chất độc trong người Phương Giải sẽ phát tác. Nhưng ta và Đại Khuyển không tin. Làm gì có thứ độc gì có thể giấu trong người mười lăm năm mới phát tác. Về sau bọn ta mới biết được việc này thật nguy hiểm. Nếu không phải Phương Giải gặp được Trung Thân Vương Dương Kỳ ở Phan Cố, thì nói không chừng huynh ấy thực sự phát độc rồi…Đây không phải là độc, mà là cổ. Lúc người kia giao Phương Giải cho chúng ta, y cũng đã gieo cổ độc vào trong cơ thể Phương Giải rồi.
- Là Phương Giải may mắn!
Mộc Tiểu Yêu nói:
- Ông trời đã sắp xếp hết thảy, đã định trước Phương Giải sẽ thoát khỏi vận mệnh mà người khác an bài.
Trầm Khuynh Phiến ngồi xuống bên cạnh Mộc Tiểu Yêu, trầm mặc một lúc rồi rất nghiêm túc nói:
- Hiện tại có thể tóm tắt được câu chuyện…Mười bảy năm trước, người kia giao Phương Giải cho chúng ta, y cũng đã sớm gieo cổ độc gì đó vào người Phương Giải. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, mười lăm năm sau, tỷ và Đại Khuyển sẽ mang theo Phương Giải trở lại núi Ma Sơn, rồi giao Phương Giải cho người kia. Nhưng vì Phương Giải gặp được Trung Thân Vương, cho nên cổ độc trong người Phương Giải bị phá hủy phần lớn, giúp cho Phương Giải không sao cả…
- Nhưng…
Ánh mắt của Trầm Khuynh Phiến lóe lên, có chút không muốn tin tưởng:
- Đã vượt qua kỳ hạn hai năm rồi, nếu người kia là La Diệu…vì sao y còn chưa phái người tìm tới Phương Giải? Nếu không phải là La Diệu, thì là ai an bài tất cả?
Sắc mặt của Mộc Tiểu Yêu cũng biến đổi theo:
- Chúng ta rời khỏi Phan Cố không lâu, người của Phật tông liền tới. Sau khi Phương Giải tới Trường An, không ngờ một vị Thiên Tôn Phật tông mạo hiểm tiến vào Đại Tùy. Hơn nữa từ đầu tới cuối hình như Trí Tuệ không có ý định giết Phương Giải, thái độ khác hoàn toàn với những người Phật tông trước đó…Còn có lần trước, ở bờ sông Trường Giang chúng ta gặp phải Thiên Tôn Thích Nguyên, dường như y cũng không muốn giết Phương Giải.
- Chẳng lẽ…Phương Giải cũng xuất thân từ Phật tông? Những kẻ mà chúng ta đã giết mười mấy năm qua?
- Không có khả năng!
Trầm Khuynh Phiến nói:
- Nghi điểm lớn nhất chính là cổ độc. Chưa bao giờ nghe nói người của Phật tông dùng loại thủ đoạn này. Thuật dùng cổ độc chỉ thịnh hành ở tộc Hột Tây Nam, địa phương khác không có thủ đoạn ác độc như vậy. Mà lúc trước Phương Giải cũng điều tra ra được, trong phủ La Diệu nuôi không ít Vu Sư…
- Bất kể là Phật tông, hay là La Diệu…
Mộc Tiểu Yêu trầm trọng nói:
- Chắc Phương Giải cũng không vui vẻ gì…
Trầm Khuynh Phiến ngẩn ra, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Mà lúc này, trong một nhã gian của Hòa Hưng lâu, Phương Giải đang gặp phải một lựa chọn, nên trả lời Tổng Đốc Bình Thương Đạo Lạc Thu như thế nào?
Khâu Dư và Chu Bán Xuyên từng nói qua, thể chất của hắn khá giống với La Diệu. Nếu trên đời này có một người có thể chân chính giúp hắn nắm giữ bí quyết tu hành, vậy khẳng định chính là vị Đại tướng quân Tả Tiền Vệ này. Hiện tại cơ hội bỗng nhiên tới, rốt cuộc là nhận lấy hay là bỏ qua?
Thật là đau đầu…
Phương Giải đột nhiên cảm thấy hai người ngồi trước mặt đã hiện nguyên hình, một người là Vô Thường, một người là Dạ Xoa.
Mặt mày dữ tợn.
/802
|